Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào - Chương 08

Tác giả: Hạ Vũ

"Làm thế nào?"
"Cầm nó lên, sau đó. . . . . ."
"Có bị chảy máu không?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ tôi là sắt?"
"Lỡ anh ૮ɦếƭ thì thế nào?"
"Tôi đã để lại di chúc, sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào."
"Thật sao?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh." (Người ta ví 9 cái răng nó đè lên cái lưỡi ,nó giống như là 9 cái mũi nhọn của cái lư bằng đồng .Ý nói rằng một lời nói đã lọt qua 9 cái đầu của hàm răng rồi, khó lòng mà rút lại được)
"Vậy anh có để lại tài sản gì ... Cho tôi không?"
"Thôi đi, đừng hòng mơ tưởng! Tất cả tài sản của tôi đều để lại cho bà xã tôi . . . . . . Hay là cô cảm thấy lần này xuống tay, chắc chắn tôi sẽ ૮ɦếƭ?”
"Nói không chừng đó!"
"Cô Tô!" Người đàn ông dùng sức vỗ bàn một cái, trợn mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang cầm bình hoa.
"Có! Boss, ngài có gì dặn dò?" Tô Hợp Hoan nghiêm nghị hỏi.
"Rốt cuộc cô có xuống tay không? Hay cô muốn tiếp tục hợp tác?"
"Tuyệt đối không."
"Vậy thì tốt, ra tay đi, tôi đã dặn thư ký Kha tìm mấy ký giả có mặt ở dưới, cô đập xong nhớ quát to một tiếng, để bọn họ đến."
"Ok, tôi sẽ thử." Chưa bao giờ cảm thấy cô hung dữ còn mang theo vài phần khẩn trương, nhắm mắt lại, giơ cao bình hoa hồng nhỏ lên…
"!" Boss nhắm mắt lại, khí phách hét lớn một tiếng.
Tiếp theo, bốp . . . . . . Teng. . . . . . A. . . . . . Cốc cốc cốc. . . . . . Ò e ò e. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . . Cháy cháy cháy cháy. . . . . .
Các loại tiếng vang loạn lên, trong buổi tối hôm ấy, cùng diễn xuất ra nhiều tiếng động kỳ lạ.
Á. . . . . .
Là tiếng bình hoa đập trúng đầu.
Teng. . . . . .
Là tiếng bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát.
A. . . . . .
Là tiếng phụ nữ thét chói tai.
Cốc cốc cốc. . . . . .
Là người bên ngoài điên cuồng gõ cửa.
Ò e ò e. . . . . .
Xe cứu thương tới.
Ô ô ô ô. . . . . .
Xe cảnh sát cũng tới.
Cháy cháy cháy cháy. . . . . .
Ah? Có lầm hay không, người nào lại gọi cả xe cứu hỏa.
Chiều nay, tinh thần các ký giả lớn rất phấn chấn chia ra canh giữ bên ngoài đồn cảnh sát và bệnh viện.
Quả thực là tin tức scandal ngàn năm khó gặp!
Người mẫu giận dữ, bị bắt giữ, boss tham hoan, sống ૮ɦếƭ còn chưa biết.
Nhìn qua một chút, riêng tiêu đề này đã khiến người ta hoảng sợ rồi, hoàn toàn có thể phát triển nhiều suy nghĩ khác nhau; có phải là boss không có được tình yêu, vì bá Vương ngạnh thượng cung[*] nên bị Gi*t? Hay là người mẫu bức hôn không được nên tức giận mà ra tay?
[*]“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn ૮ɦếƭ. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm νũ кнí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nói dễ hiểu là rape – cưỡng Hi*p ạ
Lúc này, bên trong đường quốc lộ đang có một chiếc xe lo lắng phóng nhanh.
Gương mặt thư ký Kha lo lắng sợ hãi, "CEO, làm sao bây giờ? Boss chỉ nhờ tôi tìm mấy ký giả, tôi không ngờ sẽ ầm ĩ như vậy!"
"Thư ký Kha, làm phiền cậu lần sau làm việc nên dùng đầu óc suy nghĩ trước, ok?" Sắc mặt của Lạc Dịch cũng nhanh chóng đóng băng.
Tối nay anh trở về nhà cha mẹ một chuyến, vừa mới vào nhà lại đột nhiên nhận điện thoại gọi đến, nghe thấy tiếng thư ký Kha khóc nức nở nói cô Tô dùng bình hoa đánh boss bị thương, bây giờ một người ở bệnh viện một người ở đồn cảnh sát.
Anh nghe xong, đầu óc cũng rối loạn, ý nghĩ duy nhất là đến bệnh viện xem Lôi Ngự Phong bị thương thế nào, nếu như bị thương quá nhẹ, anh không ngại đánh thêm mấy cái.
"Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, boss gọi điện thoại cho tôi nói tìm mấy ký giả đến nhà cô Tô, còn nghe thấy tiếng cô ấy thét chói tai, tôi lại không dám hỏi, nghĩ thầm có phải boss và cô ấy có chuyện gì vui muốn thông báo. . . . . ." Thư ký Kha vừa nói, tóc trên người cũng dựng đứng hết, sao anh lại cảm giác được CEO lái xe bên cạnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh vài lần.
"Nói tiếp." Thật là nói nhảm! Rõ ràng Hợp Hoan đã hòa hỏa với anh như lúc ban đầu rồi, tại sao lại chạy đi đánh boss?
"Dạ!" Thư ký Kha sợ hãi rụt rè tiếp tục báo cáo: "Tôi gọi các ký giả đến, bọn họ đều hỏi tôi có chuyện gì, tôi chưa trả lời, thì lúc ấy đột nhiên nghe được cô Tô đang thét chói tai trên lầu, vì vậy tôi đưa bọn họ lên lầu.”
"Sau khi gõ cửa, cô ấy ra mở, trên mặt đầy sợ hãi, sau đó nhìn thấy bình hoa bể trên mặt đất, tổng giám đốc ngã ở trên sô pha, trên đầu đều là máu. . . . . ." Thư ký Kha nhớ tới một màn kia vẫn còn sợ hãi.
"Biết, xuống xe." Lạc Dịch nghe xong, dừng xe ở ven đường.
"Ah? CEO không phải muốn đi bệnh viện sao?" Thư ký Kha không hiểu.
"Bây giờ cậu đến bệnh viện, lập tức thông báo cho phu nhân ở Mỹ, còn nữa, nói chuyện với chủ tịch Thẩm bên ‘ Thời báo Trung Hoa ’, xin bọn họ trước mắt nghĩ cách phong tỏa tin tức, ngày mai tất cả báo chí tạp chí trên nước, tuyệt đối không thể xuất hiện tin này, nói là ý của tôi.”
"Dạ, CEO, tôi hiểu. . . . . . Bây giờ ngài đi đâu?" Thư ký Kha xuống xe, cung kính hỏi thăm, tâm trạng bất ổn, chứng kiến CEO nhìn mình cũng không đến nỗi đáng sợ nữa, cuối cùng mới yên tâm bình tĩnh lại.
"Tôi đến đồn cảnh sát." Anh không đạp ga, lái xe nhanh chóng về phía đồn cảnh sát.
Cô gái thích khóc đó bây giờ không biết thế nào rồi, nếu thấy anh xuất hiện nhất định sẽ rơi nước mắt nhỉ? Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để một mình cô đối mặt, dù anh sắp lâm vào cảnh đối lập với cả dư luận.
Hợp Hoan, anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương em, em có tin không?
Buổi tối được mời đến đồn cảnh sát uống cà phê, hoàn toàn không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.
Cảnh sát đang hỏi khẩu cung, có câu Tô Hợp Hoan trả lời có câu không, dần dần mệt mỏi gục ở trên bàn. . . . . . Thành thật mà nói, cô có hơi sợ.
Mặc dù Boss là người bị hại, nhưng anh cũng là chủ mưu, cô không biết nên giải thích thế nào với cảnh sát, nếu như cô nói Boss muốn cô lấy bình hoa đập mình, cảnh sát có nghĩ cô bị điên không?
Đột nhiên cảnh sát đứng dậy đi ra ngoài, cô gục xuống bàn không nhúc nhích, cho đến khi anh ta quay lại gọi cô.
"Cô Tô, cô có thể đi được rồi."
Ơ?
Cô hơi sững sốt, không có hơi sức ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa, Lạc Dịch đang đàm phán với một vị cấp cao, sau đó hai người bắt tay, anh đi tới chỗ cô.
"Hợp Hoan." Trên gương mặt lộ ra nụ cười khiến người ta yên lòng, anh đưa tay:”Tới đây.”
Cô giống như bị thôi miên, bỗng chốc đứng lên, chạy về phía anh, vùi vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
"Đừng sợ, không sao chứ?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, tiếp cho cô sức lực, để cho cô yên tâm.
"Em biết rõ. . . . . ." Cô nghẹn ngào nức nở nói.
"Biết cái gì?"
"Em biết anh sẽ đến. . . . . ."
Lạc Dịch cười.
Một đêm rối loạn, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, chạy ra ngoài sân bay, hộ tống phu nhân lo lắng trở về nhà họ Lôi; chạy một chuyến đến bệnh viện, hỏi thăm Quan Dạ Kỳ về vết thương của Lôi Ngự Phong, tiếp tục phong tỏa tất cả tin tức. . . . . . Trước đó, anh đã đưa Tô Hợp Hoan đến một nơi.
Nhà của anh.
Nhà họ Lạc là một ngôi nhà ba tầng có hàng rào gỗ xung quanh, còn có một mảnh sân nhỏ, xa xa có dãy núi trùng trùng điệp điệp, hai bên đường có hàng cây cổ thụ xanh biếc, cách xa bụi bặm và ồn ào của thành phố, ngay cả không khí cũng trong trẻo, sạch sẽ.
Trong nhà rất ồn ào, bởi vì có rất nhiều người.
Cha, mẹ, chị, dì, đứa cháu nhỏ. . . . . . Đêm khuya, mọi người vây quanh cái bàn để ăn khuya, hiếm khi khẩu vị của mọi người trong nhà lại ngon như vậy.
"Con trai đã trở về à? Có phải không bỏ được món ăn khuya của mẹ? Mẹ nói với con, hôm nay mẹ đặc biệt nấu lẩu cay, cháo thịt, hải sản…Có nhiều không? Ơ? Cô gái này là…”
Vóc người nhỏ nhắn linh hoạt, bác gái nở nụ cười rực rỡ như hoa, đang bưng một cái mâm từ bếp ra ngoài đón, nhìn thấy Tô Hợp Hoan sau lưng Lạc Dịch, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
"Ôi xem này! Cậu, đây là bạn của cậu hả? Thật đẹp!” Một cô bé tóc ngắn đang một tay cầm chén một tay cầm đũa ăn rất thoải mái, tranh thủ lúc rảnh rỗi khen ngợi.
"Không tệ, nhóc con, lúc nào thì có bạn gái thế? Thật kín miệng!" Người nói là mỹ nữ bên cạnh đang chầm chậm nuốt cháo.
"Con trai, dẫn bạn gái con vào đây ăn nào." Bác trai không nói nhiều, chỉ một câu đi thẳng vào vấn đề.
"Đây là Hợp Hoan." Lạc Dịch giới thiệu người con gái bên cạnh mình, rồi giới thiệu người nhà một lần cho Tô Hợp Hoan, "Đây là cha, mẹ, dì, chị. . . . . . A, còn có Tiểu Hòa".
Tô Hợp Hoan cẩn thận mỉm cười chào hỏi, cho đến khi thấy Tiểu Hòa, cô mới tròn mắt, đây không phải là cô gái cười rạng rỡ như mặt trời trong nhà hàng sao!
"Tiểu Hòa là cháu gái của anh."
Tiểu Hòa sợ hãi quan sát cô, trong đôi mắt to tràn đầy tò mò, bỗng chốc nhe răng cười một tiếng, đặc biệt rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
"A, dì biết rồi, Tiểu Hòa thích chị gái xinh đẹp này đúng không?" Dì của Lạc Dịch cười rồi hỏi.
Tiểu Hòa không nói lời nào, khéo léo gật đầu một cái, vừa ngượng ngùng trốn sau lưng của chị Lạc Dịch.
"Đến đây, cầm đũa ăn trước." Mẹ Lạc lấy ra hai bộ chén đũa, "Cô gái, không cần ngại ngùng, tới đây ăn một chút."
"Bác gái, bác gọi con là Hợp Hoan được rồi." Cô ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh Lạc Dịch, nhiều đôi mắt nhìn cô chằm chằm như vậy, so với lúc trình diễn trên sân khấu lại càng hồi hộp hơn.
"Được được, Hợp Hoan, ừm! Tên nghe rất hay, thật may mắn!" Mẹ Lạc cười tít mắt.
"Mẹ, con có việc phải đi, không ăn được." Lạc Dịch cầm thìa múc cháo, "Còn có chút chuyện phải làm, tối nay Hợp Hoan ngủ trong phòng con, sáng sớm mai con sẽ trở về."
Ai da, anh nói gì vậy! Nhìn thấy gương mặt mẹ Lạc vui mừng, mà người chị và dì nhỏ nháy mắt nhìn nhau, lén lút cười cười, Tô Hợp Hoan xấu hổ, mặt đỏ bừng.
"Anh phải đến bệnh viện sao?" Cô giật nhẹ ống tay áo của anh, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, một mình em ở nhà trọ anh không yên lòng, ở đây bọn họ sẽ chăm sóc em." Anh đặt cháo ở trước mặt cô: "Ăn nhiều một chút, mẹ anh nấu ngon lắm."
"Ừ, em biết rồi." Giờ phút này trong lòng tràn đầy dịu dàng và cảm động.
Anh không lừa cô, là cô hiểu lầm anh, để cho anh không dễ chịu, cũng làm cho mình không dễ chịu, cô thật sự là một đứa ngốc không hơn không kém. . . . . .
Phòng của Lạc Dịch ở lầu ba, ăn xong bữa ăn khuya, mẹ Lạc đi lên lâu giúp đỡ trải giường chiếu, cô tắm xong mặc áo của chị Lạc Dịch, nói chuyện với bọn họ ở lầu hai.
"Cơ bản, chị là diễn viên." Chị của Lạc Dịch nghiêm túc nói với cô.
"Có thật không?" Tô Hợp Hoan kinh ngạc hỏi: "Tên những bộ phim từng diễn là gì?”
"Nói ra rất dài dòng!" Lạc Nha nuốt nước bọt cho thông cổ, bắt đầu kể ra một loạt tên phim: "Tượng thập yêu, \'Thiểu lâm bài cầu\', \'Miêu hùng đại hiệp\' nữa, \'Tố nữ u hồn\', \'Hỏa thiêu thiểu lâm tự\' vân vân vân vân... Như sấm bên tai nhỉ?”
Thật hay giả? Tô Hợp Hoan càng ngạc nhiên: "Xin hỏi nghệ danh của chị là?"
"Đừng hỏi xuất xứ của anh hùng, dù sao cũng có một phần công lao của chị." Lạc Nha cười hì hì.
"Con đừng nghe nó nói nhảm." Dì nhỏ buồn cười giải thích: "Chỉ là diễn viên tạm thời trong đoàn phim thôi, anh rể của dì cũng làm vai phụ.”
"Ah, con cũng vậy nói không sai, hổ phụ vô khuyển tử[*] mà!" Lạc Nha nháy mắt với Tô Hợp Hoan, "Người đẹp, lần sau dẫn em đi vào đoàn phim chơi, cho em mở rộng tầm mắt.”
[*] Ý nói cha xuất sắc chưa chắc đẻ con ra cũng giống như vậy. Dùng để khích lệ, cổ vũ người khác.
Tô Hợp Hoan buồn cười.
"Em ở đây đừng ngượng ngùng, mọi người trong nhà rất hiền lành, đói bụng thì đi tìm mẹ chị, muốn đánh cờ đi tìm cha chị, muốn đi nơi nào chơi hãy tới tìm chị, nếu có người bắt nạt em hãy tìm dì chị, dì đã có đai đen Taekwondo ba gạch, đặc biệt bênh vực những người bị bắt nạt trước kẻ xấu!”
"Ai lại giới thiệu dì của mình như vậy?" Người dì chưa tới 30 tuổi đưa tay vỗ Lạc Nha một cái, quay đầu nhìn Tô Hợp Hoan nói: "Dì là nha sĩ, răng bị gì cứ tìm dì là được.”
"Đúng rồi, nếu như muốn yêu phải tìm em trai của chị. . . . . ." Lạc Nha cười hì hì nháy mắt: "Em trai của chị rất thuần khiết đó, đã lớn tuổi như vậy cũng chưa từng có bạn gái, em là người đầu tiên!”
"Con nói người khác thì hay lắm, còn con thì sao? Lúc nào thì mới có thể tìm được người nào để gả đây?" Dì nhỏ lại vỗ cô một cái.
"Em còn không biết xấu hổ nói người khác, em thì sao? Lúc nào thì mới có thể tìm được người gả đây?" Lời nói giống như đúc truyền từ cầu thang tới, mẹ Lạc xuống lầu, bộ mặt sát khí nhìn chằm chằm dì nhỏ, phía sau lập tức le lưỡi giả bộ không nghe thấy.
"Đây mới gọi là người mạnh còn có người mạnh hơn, ác nhân tự có ác nhân trị! Mẹ thân yêu! Con ủng hộ mẹ đó!" Lạc Nha lưu loát thoát được quyền cước của dì nhỏ, như một làn khói trốn nhanh vào phòng.
Mẹ Lạc nhìn hai người con gái trong nhà không ai thèm lấy, trở nên đau đầu, quay đầu lại vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đang buồn rầu bỗng nhiên thông suốt, cười híp mắt nói: "Hợp Hoan, đi ngủ đi, nghỉ sớm một chút.”
"Cám ơn bác gái." Tô Hợp Hoan chân thành nói cảm ơn.
"Không cần cám ơn, coi nơi này như nhà mình là được, bác gái rất thích con đó!"
Tô Hợp Hoan nghe được câu này, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
Trời tờ mờ sáng, Lạc Dịch trở lại, anh dừng xe ở ngoài cửa, mới vừa xuống xe, thì cửa nhà mở ra.
"Con trai, trở lại." Ba Lạc đang muốn đi ra ngoài dắt chó đi dạo kiêm chạy bộ sáng sớm.
"Dạ, ba, đi chạy bộ sáng sớm?"
"Buổi tối không có ngủ sao? Nhanh đi ngủ một lúc thôi."
"Vâng, ba cứ thong thả đi."
"Không sao, ba đi đây."
Cuộc nói chuyện ngắn gọn, sau khi hai cha con chia tay, Lạc Dịch tiếp tục đi vào trong nhà.
"Con trai, ăn điểm tâm chưa? Ôi chao, con trai của mẹ đêm qua không ngủ sao? Chắc chắn tinh thần không được tốt, nhất định nghĩ ở nhà xem mẹ có ngược đãi bảo bối yêu dấu của con có đúng không?"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Lạc Dịch không biết nên khóc hay cười nhìn người mẹ dở hơi của mình.
Mẹ Lạc đang nấu thức ăn sáng trong nồi dù nói đùa với con trai, nhưng lại đau lòng lấy ra một chai sữa tươi cho anh: "Uống một chút đi, mẹ lập tức nấu mì cho con ăn."
"Không ăn đâu, con. . . . . ." Lạc Dịch nhanh chóng rót sữa ra.
"Biết biết, muốn lên lầu xem một chút chứ gì! Đi đi đi đi, con trai lớn rồi không phải là con của mẹ nữa!"
"Mẹ, mẹ thật là. . . . . ."
"Mẹ không có ghen tị đâu, biết con thật tâm thích người ta mới có thể dẫn về nhà, con trai mẹ thích làm sao mẹ có thể không thích? Mẹ là người hiểu rõ lý lẽ đó."
Lạc Dịch không nhịn được cười, xoay người đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ khép chặt, yên tĩnh, người anh yêu đang ở phòng của anh, ngủ say trên giường của anh.
Tia nắng ban mai từ rèm cửa sổ bên ngoài đi vào, ánh sáng dịu dàng khiến cho cả phòng như được bao phủ một tầng khí lờ mờ. Trên giường lớn, một người con gái xinh đẹp đang say sưa trong giấc mộng đẹp.
Cái hôn vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận rơi trên má phấn, đầu mũi nhỏ hơi nhăn lại, cười hi hi thành tiếng, vẫn đắm chìm ở trong giấc mộng, không muốn tỉnh lại.
"Hợp Hoan. . . . . ." Chóp mũi ngửi mùi thơm ngát của cô, bàn tay tự nhiên lướt trên cổ mềm, anh tham luyến hôn từng cái lên gương mặt đẹp như tranh vẽ, cánh môi, hơi thở dần dần nóng lên.
"Ưm. . . . . ." Rốt cuộc cô cũng bị anh đánh thức, nhăn mày nhăn trán, chậm rãi mở mắt ra, thấy là anh, trên gương mặt xinh đẹp lười biếng thoáng chốc lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào. . . . . .
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười như vậy, trong giây lát động lòng, cúi người, lưu luyến hôn đóa hoa xinh đẹp đang cười, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ có ngon không?"
"Ừ, thật tốt." Cô thoải mái vừa duỗi lưng duỗi chân, hai tay ôm cổ của anh, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, đôi mày thanh tú không nhịn được nhíu lại, "Trong bệnh viện. . . . . . boss Lôi có khỏe không?"
"Không sao, em yên tâm, tất cả có anh." Anh trấn an nói: "Phu nhân đã trở lại, chờ một lát anh sẽ sắp xếp cô ấy đến bệnh viện, em đừng lo lắng, cứ ở Thụy An tâm này, nhé?"
Cô gật đầu, như cô gái nhỏ xấu hổ, nhẹ nhàng dán lên gương mặt của anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Em. . . . . . Em thích mẹ anh. . . . . . Thích người nhà của anh. . . . . . Cũng . . . . . Thích anh. . . . . ."
Lạc Dịch mỉm cười nghe, ôm lấy cô, giống như ôm lấy quà tặng quý báu nhất trên đời, anh biết, mình lấy được cô gái này so với kim cương còn tinh khiết và xinh đẹp hơn rất nhiều.
◎◎◎
Vì vậy, nên ở lại mấy ngày.
Mỗi ngày Lạc Dịch xử lý công việc lớn nhỏ ở công ty xong, Tô Hợp Hoan xin nghỉ ở công ty đại diện mấy ngày, có lẽ công ty cũng loáng thoáng nghe chuyện của cô, đứng mũi chịu sào, nên cũng đồng ý.
Mẹ Lạc bề ngoài là người phụ nữ hơi đanh đá nhưng nội tâm rất hiền lành, mỗi ngày quán xuyến việc nhà, trông nom việc ăn uống ngủ nghỉ của mọi người, ba Lạc thì hiện nay đang giữ chức vụ trong đoàn phim, dưới quyền là một đám người nhỏ tuổi, trong đó có Lạc Nhu, dì nhỏ thì làm ở bộ phận nha khoa trong bệnh viện, đi làm lúc 9h tan làm lúc 5h.
Người ở bên cạnh Tô Hợp Hoan nhiều nhất chính là Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa là con gái của anh trai Lạc Vĩ, trước kia hai người gặp nhau ở bên ngoài sau khi mang thai con gái thì để lại rồi lưu lạc phương nào, còn La Vĩ thì bị tai nạn qua đời.
Tiểu Hòa không biết nói chuyện. Nghe nói khi còn bé bởi vì bị hoảng sợ cực độ, nên gặp trở ngại trong vấn đề ngôn ngữ, không bao giờ muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Tô Hợp Hoan ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng bếp giúp một tay lặt rau, đang chuẩn bị bữa trưa nghe mẹ Lạc tùy tiện kể lại những chuyện đã qua, mà khi*p sợ thật lâu nói không ra lời.
"Hợp Hoan, nhà chúng ta trước kia rất nghèo, người chồng đầu tiên của bác là một tên côn đồ, bữa ăn mỗi ngày lúc có lúc không, hơn nữa ở nhà ngày ngày đánh vợ đánh con trai, con trai lớn nhất của bác từ nhỏ không lo học, lại cùng cha nó ra ngoài, sau đó cũng qua đời khi còn trẻ, mẹ Tiểu Hòa sau khi sinh nó ra đưa đến nhà chúng ta, nói là con của A Vĩ, cũng không thấy xuất hiện nữa, con nói xem Tiểu Hòa của chúng ta có đáng thương không!"
"Bác dẫn theo em gái, con trai, ôm Tiểu Hòa mới mấy tuổi, không quen biết ai cả, thiếu chút nữa thì sống không nổi nữa, ba đứa nhỏ muốn ăn, một mình bác có thể làm gì?" Mẹ Lạc thở dài nói: "May mắn ông trời để cho bác gặp người chồng hiện giờ, người khác chỉ trích, nhưng tâm địa rất tốt, nói với bác sau khi mẹ qua đời cũng chỉ còn một mình, bác có nói với ông ấy sợ mấy đứa trẻ này là gánh nặng, thế nhưng ông ấy lại nói không phải chỉ là nhiều hơn vài đôi đũa mấy cái chén sao? Không đói nổi đâu! Người đàn ông tốt như vậy không lấy, vậy còn muốn đến đâu tìm?"
"Mặc dù cũng nghèo, nhưng cũng có phần khác, nhà chúng ta là nghèo phải vui vẻ, bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện, quan hệ giữa người nhà không có xa cách, náo nhiệt vô cùng. Bây giờ cuộc sống đã khá hơn, thật ra thì nhớ lại một chút, người đó, có người giàu, người nghèo, đến bảy tám chục tuổi, liệu có giống nhau không? Chỉ cần người một nhà dù có vui buồn cũng ở chung một chỗ so với cái gì cũng tốt hơn, có phải không?”
"Bác gái. . . . . ." Cô nghe những chuyện này, nhớ tới tuổi thơ của mình, không nhịn được chua xót.
Thì ra là người trong nhà này cũng có chuyện xưa của mình, bọn họ cũng từng nghèo khổ, tuyệt vọng, cùng đường, tuy nhiên thủy chung vẫn ở chung một chỗ. Quan hệ của bọn họ, dù là cha dượng và con riêng, mẹ kế và con gái riêng, vẫn có quan hệ như người ruột thịt. . . . . . Tự nhiên hư vậy, hòa thuận vui vẻ như vậy, ấm áp, thân mật, hài hòa, tràn đầy tiếng nói tiếng cười, giống như từ đầu tới cuối đều là người một nhà yêu thương lẫn nhau.
"Con trai của bác nhìn bề ngoài lạnh nhạt, cũng không thích nhiều lời với người xa lạ, đó là bởi vì khi còn bé bị xem thường và gây khó khăn quá nhiều, tự nhiên sẽ tự vệ, chẳng qua bác thấy ánh mắt của nó nhìn con, rất nồng nhiệt!”
Nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay, Tô Hợp Hoan cúi đầu, ấp úng nói: "Thật ra thì con. . . . . . Không xứng với anh ấy."
"Tại sao? Bởi vì những tờ báo chí viết lung tung? Để ý đến bọn họ làm gì? Ông già nhà bác cũng là người tham gia trong giới điện ảnh nhiều năm, bác còn không rõ tình hình bên trong?" Vẻ mặt mẹ Lạc thông suốt, "Chỉ bằng con nghe bác nói những chuyện này chưa có bị dọa sợ bỏ chạy, bác cũng biết con là đứa bé ngoan.”
"Bác gái. . . . . ." Cô cười rộ lên, ngượng ngùng tựa đầu vào vai của mẹ Lạc.
"Để cho những lời đồn nhảm nhí kia biến mất đi!" Mẹ Lạc phóng khoáng phất tay, dùng sức ôm cô, "Bác giao con trai cho con, con phải giúp bác chăm sóc nó thật tốt.”
Tô Hợp Hoan nhìn người phụ nữ hiền từ trước mặt, đôi mắt ươn ướt sáng lên, cô mỉm cười, nói một chữ.
"Dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc