Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 49

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh

Hàn Hàn vuốt khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt của Mặc Tiểu Tịch: "Mẹ, mẹ đừng khóc." Tuy rằng, kể từ bây giờ, nó kêu người khác bằng mẹ có chút không quen, nhưng nhìn thấy cô khóc, nó cũng đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Tập Bác Niên ở bên cạnh cười khẽ, nhìn mẹ con bọn họ ôm nhau, nhìn dáng vẻ cô bởi vì vui mừng mà khóc thút thít, biết mình không nên tách bọn họ ra nữa: "Mặc Tiểu Tịch, theo tôi về nhà đi." Anh nói những năm gần đây, luôn ôm ý tưởng, muốn ở chung với cô và con, sống cuộc sống hạnh phúc.
Trên mặt Thiên Dã hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng sao anh có thể ngăn cản cô và Hàn Hàn ở bên nhau.
Mặc Tiểu Tịch nhìn Tập Bác Niên, cuối cùng lắc đầu: "Không, chỗ đó không phải là nhà tôi, tôi sẽ không về đâu, tôi muốn dẫn Hàn Hàn đi."
Chỗ đó đối với cô mà nói, chỉ là một nhà giam, dùng để vây hãm cô, cô đã đi ra, thì sẽ không trở về.
Sắc mặt của Tập Bác Niên cứng đờ, vốn vô cùng vui vẻ và sung sướng, trong lòng còn nở rộ hạnh phúc, giờ phút này tất cả hoàn toàn chấm dứt, anh cho rằng chỉ cần anh đề nghị, cô sẽ rất vui vẻ trở về với anh, không ngờ, cô một mực từ chối, còn muốn dẫn Hàn Hàn đi.
"Tiểu Tịch, quyết định này của em rất đúng, anh sẽ cùng em chăm sóc tốt cho Hàn Hàn." Trên mặt Thiên Dã lộ ra nụ cười một lần nữa.
"Hừ...Mặc Tiểu Tịch...em tự biên tự diễn quá rồi, tôi nói cho em biết, em theo tôi về, hoặc là tôi dẫn Hàn Hàn trở về, em muốn mang Hàn Hàn của tôi đi, sống với người đàn ông khác, đây là chuyện hoàn toàn không thể, em ૮ɦếƭ tâm đi." Tập Bác Niên thật sự sắp tức ૮ɦếƭ.
"Hàn Hàn vốn là con của tôi, tôi có quyền dẫn nó đi, hơn nữa, anh có vợ, tôi trở về với anh, tôi là cái gì, xin anh hãy vì tôi mà suy nghĩ lại được không, dù sao, tôi không muốn dây dưa nhiều với anh nữa, xin anh hãy dứt khoát buông tay." Nếu Mặc Tiểu Tịch cô không có nguyên tắc, hợp lại với anh, không giữ được nguyên tắc, bản thân cô cũng tự hạ thấp mình.
"Ninh Ngữ Yên tỉnh lại, tôi sẽ ly hôn với cô ta, tôi sẽ không để em ở vị trí xấu hổ." Tập Bác Niên cam đoan với cô, anh tưởng cô đang lo lắng điều này.
Mặc Tiểu Tịch cười nhạt: "Thật xin lỗi, tôi cũng không tính nối lại nghiệt duyên với anh, anh ly hôn là chuyện của anh, không liên quan tới tôi."
"Em..." Tập Bác Niên nhất thời nghẹn lời, tự nhiên không tìm được lời gì để nói.
"Ba, mẹ..." Giọng nói non nớt của Hàn Hàn vang lên: "Con không muốn rời khỏi ba, cũng không muốn không có mẹ, hai người, con đều muốn."
Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên đồng thời sửng sốt!
"Con trai tốt, cục cưng tốt của ba,
Con mau khuyên mẹ của on đi.” Tập Bác Niên vui vẻ hôn lên mặt của con mộ cái. Ném cho Thiên Dã một nụ cười đắc ý, anh có con trai làm VK bí mật, sớm muộn gì Mặc Tiểu Tịch cũng là cùa anh.
“Tiểu Tịch, bây giờ anh ta dùng Hàn Hàn áp bức em, đây là hành động diển hình của kẻ ti tiện bỉ ổi, em đừng mắc mưu.” Thiên Dã sợ Mặc Tiểu Tịch sẽ dao động. vội vàng nói.
“Em chắc chắn sẽ không.” Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía Hàn Hàn:” Hàn Hàn, bây giờ ba con và mẹ không thể ở chung, sau này cũng không thể, con ở với mẹ không được sao, ngày nào chúng ta cũng có thể chơi thật nhiều trò chơi, sau này thỉnh thoảng ba cũng có thể đến thăm con được không?”
Hàn Hàn lắc đầu, xoay người ôm lấy Tập Bác Niên:” Con không cần, con muốn ba, con không muốn rời khỏi ba…”
“Con ngoan, ba sẽ không rời khỏi con” Tập Bác Niên vui vẻ dỗ thằng bé, nhóc con, cuối cùng ba cũng không uổng công thương con.
“Nhìn đi, Hàn Hàn sẽ không rời khỏi người ba là tôi đây, em là mẹ ruột của thằng bé, còn tiếp tục chống cự sao?”
Mặc Tiểu Tịch bối rối, không ngờ Hàn Hàn ỷ vào Tập Bác Niên như vậy, điều này làm cô rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm sao cho tốt.
Một phòng khác, biết tin Mạc Tiểu Tịch đã tỉnh lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, bởi vì Ninh Ngữ Yên không có một chút dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ đã cùng một độ cao ngã xuống, theo lý,cô ta cũng nên nhanh chóng tỉnh lại.
4 ngày trôi qua, Mặc Tiểu Tịch đã có thể xuất viện, nhưng Ninh Ngữ Yên vẫn không có động tĩnh như cũ.
Bởi vì Tập Bác Niên muốn xử lý nhà họ Ninh, cho nên anh đồng ý, giao Hàn Hàn cho cô mấy ngày, dù sao anh cũng không lo lắng cô có thể thuyết phục được Hàn Hàn, anh xác định cần phải xử lý trước, sau đó mới có tư cách khiến Mặc Tiểu Tịch ở chung với anh.
Mặc Tiểu Tịch vui vẻ dẫn Hàn Hàn tới căn hộ, làm cho thằng bé một bàn đồ ăn phong phú, nhìn dáng vẻ thằng bé ăn ngon lành, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.
Cô thề, sau này phải kiếm thật nhiều tiền, như vậy cô mới có thể cho Hàn Hàn một tương lai tốt đẹp.
Buổi tối, cô ôm Hàn Hàn ngủ, lần đầu tiên cảm thấy, ngủ cũng có thể là một chuyện hạnh phúc.
Thiên Dã cảm thấy, bởi vì có Hàn Hàn ở đây, cho nên Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên sẽ còn rất nhiều mối liên quan, anh đột nhiê có chút không tin tưởng mình có thể thắng được cô, yêu cô, nhưng cũng không muốn bởi vì yêu, mà làm tổn thương cô.
Tập Bác Niên từ bác sĩ biết được, Ninh Ngữ Yên không có chuyển biến gì, không thể nói là thương hại cô ta, cô ta gieo gió gặt bão, nhưng phải nói rõ ràng mọi chuyện, phải nói.
Anh đẩy của phòng bệnh ra, chỉ có Ninh Hải Thành, Thích Tân Nhã đã về.
“Cậu tới rồi à! Tôi còn tưởng đến lúc con gái tôi ૮ɦếƭ, cậu cũng không đến nhìn một cái chứ!”. Ninh Hải Thành nhạo báng, mấy ngày nay ông ta cũng già hơn một chút.
Tập Bác Niên cũng không khách sáo, ngồi xuống, đối mặt với ông ta, tao nhã bắt chéo hai chân:” Nói thật, hành vi và việc làm của cô ta, thật sự khiến cho tôi đến ૮ɦếƭ cũng không muốn liếc nhìn cô ta đến một cái, nhưng mà, nên kết thúc dù sao cũng phải kết thúc, cho nên tôi mới tới!”
“Hừ…” Ninh Hải Thành cười lạnh gật đầu:” Mấy ngày nay, lúc nào con nhóc Tân Nhã cũng ầm ĩ bên tai tôi, cậu vô tình cỡ nào, hôm nay nghe được, quả nhiên nói chuyện không có một chút tình cảm, dầu gì Ngữ Yên cũng là vợ ngủ chung giường với cậu hai năm, cho dù con bé phạm sai lầm, cậu cũng không nên đối xử với nó tàn nhẫn như vậy, nó có thể nhẫn nhịn tất cả, tình cảm của nó đối với cậu, chẳng lẽ không đáng để đối xử tốt với nó sao?”
“Ninh tổng, đừng nói những lời tốt đẹp đó, chẳng lẽ yêu là có thể không từ thủ đoạn, rốt cuộc con gái của ông là hạng người nào, không phải trong lòng ông còn rõ ràng hơn tôi sao, bây giờ tôi muốn ly hôn với cô ta, tôi nghĩ đây là quyết định nên làm từ sớm, có lẽ, hai năm trước, tôi nên hủy bỏ hôn ước”. Tập Bác Niên hối hận về quyết định sai lầm năm đó, cho rằng cô ta đối xử tốt với Hàn Hàn, là có thể che giấu mọi bất hòa, cuối cùng thật sự là, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đều không vui vẻ.
“Đã đổi giọng gọi tôi là Ninh tổng, xem ra cậu thật sự quyết tâm muốn ly hôn, vậy cậu có nghĩ tới hạu quả không?”
“Nếu dám làm tôi sẽ không sợ gánh chịu hậu quả, còn ông, sợ sao?” Tập Bác Bác Niên biết lão già này, sợ chuyện giống anh.
Bị bắt cóc ở siêu thị.

"Haha..." Ninh Hải Thành cười một trận thật to, vẻ mặt âm u, trở nên vô cùng dữ tợn: "Cậu thấy tôi còn lựa chọn khác sao? Đây là cậu đang khiêu chiến, nếu tôi lùi về sau, sẽ chỉ làm cậu đuổi theo đánh, hiện tại, bộ dạng này của con gái tôi, đối với tôi mà nói, đã không còn gì để quan tâm, có thể nhìn thấy Ninh thị và Tập thị đều bị huỷ diệt, điều này cũng không tệ."
Mắt của Tập Bác Niên sáng lên: "Đúng, không sai, sáng mai tôi sẽ kêu người đưa đơn thoả thuận ly hôn tới, Ninh Ngữ Yên tỉnh lại, cho cô ta ký, những chuyện khác, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình."
"Tôi dám nói, cậu sẽ hối hận." Ninh Hải Thành không ngờ Tập Bác Niên lại quyết tâm như vậy, không thay đổi chủ ý.
"Có thể sẽ, nhưng phải làm sao đây, bây giờ tôi rất muốn làm như vậy, đời người khó có được mấy lần kích động, hối hận cũng không tiếc." Tập Bác Niên cười, sau khi ra quyết định này, ngược lại trước mắt anh vô cùng rộng mở và sáng sủa.
"Hay cho câu hối hận cũng không tiếc, vì những lời này của cậu, tôi sẽ liều cái mạng già của tôi."
Tập Bác Niên chế giễu: "Được, mạng của ông tôi nhận." Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Ninh Ngữ Yên một cái.
Khoảnh khắc cô ta *** Hàn Hàn, tình nghĩa vợ chồng giữa bọn họ đã đứt sạch sẽ, anh sẽ không nhân từ mà bỏ qua cho cô ta.
Sau khi anh ra khỏi phòng bệnh, Ninh Hải Thành cũng đi tới trước cửa sổ, Ninh Ngữ Yên nằm trên giường, mí mắt hình như hơi giật giật, sau đó khôi phục lại như cũ.
Ngày thứ hai, Tập Bác Niên cầm đơn thoả thuận ly hôn đến bệnh viện, Ninh Ngữ Yên vẫn chưa tỉnh, không có cô ta ký, hợp đồng không cách nào có hiệu lực, anh chỉ có thể để ở đó trước.
Ninh Hải Thành không thể ở bệnh viện mãi, chiến tranh với Tập Bác Niên sẽ bùng nổ, ông ta phải trở về trấn giữ, ông ta gọi tiểu Vân đến bệnh viện chăm sóc Ninh Ngữ Yên còn mình thì cấp tốc trở về Đài Loan.
Sau khi Tập Bác Niên công bố tin tức ly hôn với Ninh Ngữ Yên ra ngoài, cổ phiếu liên danh của hai gia đình rớt xuống trầm trọng, sau đó còn dừng hai ba công trình kiến trúc, tổn thất tiền, giống như trực tiếp rải tiền xuống Thái Bình Dương.
Tập thị, Ninh thị đều tổn thất nặng nề, giống như cặp song sinh dính liền bị phẩu thuật cắt ra, kết quả đột ngột tách ra, xong việc chỉ có thảm hại.
Ninh Hải Thành rút tiền từ những dự án đầu tư ra, Tập Bác Niên trực tiếp san bằng phân nửa nhà cửa của Ninh thị, tình hình chiến đấu vô cùng khốc liệt, không ít người trong nghề bị chấn động đến choáng váng, đây là bọn họ đang muốn hai bên đổ máu, không vượt qua đối phương, tuyệt đối không bỏ qua, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
“ Tổng giám đốc, không thể tiếp tục như vậy, anh lý trí một chút, nghĩ cách khác, không thể một mực công kích, cần phải nghĩ biện pháp bảo toàn.” Cuối cùng giám đốc cũng không kiềm nén được nữa, đưa ra ý kiến với Tập Bác Niên.
“ Tôi không sợ, anh sợ cái gì.” Tập Bác Niên lạnh mặt, đối với tình hình mấy ngày nay, trong lòng của anh rất rõ ràng, ai rút lui trước, thì người đó thua.
Lòng người bên Ninh thị cũng vô cùng hoang mang, đều đang truyền tin muốn đóng cửa.
“ Tổng giám đốc, hay là thôi đi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề, tội gì phả liều mạng nữa, bằng không, Ninh thị chúng ta thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ mỗi ngày cổ phiếu đều không ngừng rớt xuống, tôi thấy cũng sợ.” Thuộc hạ của Ninh thị cũng khuyên bảo.
Ninh Hải Thành ngồi đó không nói gì: “ Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn suy nghĩ.” Không phải ông ta không bị thiệt hại hơn một ngàn vạn mỗi giờ làm cho thịt đau, nhưng đây là chiến tranh phải thấy máu, ông ta lăn lộn trên thương trường cũng không phải ngày một ngày hai, có sóng gió gì chưa gặp qua.
Bây giờ trên báo, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bản tin mới nhất của hai nhà, thỉnh thoảng Mặc Tiểu Tịch cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tập Bác Niên.
Trong bệnh viện, cả ngày Ninh Ngữ Yên vẫn nằm trên giường bệnh không có chút tức giận.
Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch bình phục lại không ít, Tô Lộ Di vốn kêu cô tiếp tục công việc, nhưng vì có Hàn Hàn, cô muốn chăm sóc thằng bé, cho nên không có thời gian trở lại công việc, chỉ có thể xin nghỉ mấy ngày trước.
“ Hàn Hàn, hôm nay chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn được không, con thích ăn gì, chúng ta làm món đó, được không?” Mặc Tiểu Tịch vừa mặc áo khoác cho Hàn Hàn, vừa nói.
“ A, thật tốt quá! Hàn Hàn thích đi dạo siêu thị.” Hàn hàn nhảy lên, dáng vẻ này, không cần phải nói cũng biết đáng yêu đến cỡ nào.
Mặc Tiểu Tịch mặc áo khoác cho thằng bé xong, cầm P0'p tềm, hai ngwofi nắm tay nhau, đi ra khỏi căn hộ.
Bọn họ ngồi xe buýt đến siêu thị, một lớn một nhỏ đẩy xe đi dạo trong siêu thị, bọn họ chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường.
Ở phía sau bọn họ, luôn có một người mặc quần áo màu đen, đội mũ, theo sát sau lưng bọn họ.
“ Mẹ, con muốn qua kia cưỡi ngựa.” Hàn Hàn chỉ vào ngựa gỗ đồ chơi kế bên khu hoa quả, bỏ tiền vào là có thể ngồi.
“ Được! Đi, chúng ta qua chơi.” Mặc Tiểu Tịch dắt Hàn Hàn đi qua đó, ôm Hàn Hàn lên ngựa gỗ.
Cậu nhóc chơi vô cùng vui vẻ, ngựa gỗ đong đưa cao thấp theo tiếng nhạc, Mặc Tiểu Tịch nhớ tới xe đẩy vẫn còn đặt bên khu rau cải, cũng mấy bước mà thôi.
“ Hàn Hàn, mẹ qua kia đẩy xe tới, sẽ quay lại rất nhanh.”
“ Vâng!” Hàn hàn ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Tiểu Tịch chạy khỏi chỗ của Hàn Hàn, qua khu rau cải đẩy xe về, chẳng qua chỉ mấy chục giây, nhưng lúc cô quay lại chỗ ngựa gỗ, không thấy Hàn Hàn đâu nữa.
Nhất thời, doạ Mặc Tiểu Tịch chảy mồ hôi ướt sũng cả người.
“ Hàn Hàn, Hàn Hàn...con đnag ở đâu, đang ở đâu...” Mặc Tiểu Tịch gọi, cũng không kịp cầm lấy ví tiền trên xe đẩy, chỉ biết tìm kiếm trong siêu thị.
Cô gần như chạy hết những chỗ bọn họ đã đi qua, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Hàn, làm sao đây, làm sao đây, cô đã làm mất Hàn Hàn.
Vừa Thở *** vừa hoảng hốt, ngay cả lỗ tai cũng ông ông...
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một cái bóng đen xẹt về hướng tầng ngầm garage, đứa bé ghé vào trên lưng người đó, hình như chính là Hàn Hàn, bởi vì cô nhận ra quần áo Hàn Hàn mặc hôm nay.
Cô đuổi theo, chạy vào tầng ngầm garage, ánh đen ở đó vô cùng u ám, mà bóng đen phía trước lại đi rất nhanh.
“ Vị đằng trước kia, để con trai của tôi xuống.” Mặc Tiểu Tịch kêu lớn, dùng hết sức chạy tới.
Lúc cô gần đuổi kịp bóng đen phía trước, đột nhiên cảm thấy ót bị người ta đánh thật mạnh, còn chưa kịp kêu cứu, tầm mắt cô tối thui, té trên mặt đất.
Lát sau, có một người từ lan can bên cạnh đi ra, nhét Mặc Tiểu Tịch vào sau cốp xe, bóng đen cùng người ôm Hàn Hàn bước lên xe, nghênh ngang rời đi.
Trong căn hộ, mãi đến 12h tối, vẫn không có một bóng người, Tập Bác Niên đã gọi mấy trăm cuộc ddien thoại đến căn hộ, cũng gọi số di động Mặc Tiểu Tịch đưa cho anh trong bệnh viện, vang liên tục, nhưng không ai bắt.
Đã trễ thế này, hai người bọn họ đi đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vô cùng lo lắng, anh đứng dậy khoác tây trang lên, lái xe đến căn hộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc