Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 75

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không khí bên trong nhà, lập tức trở nên rối rắm.
Dây cà vạt này, như một cái đề bài không có lời giải, đặt trước mặt mọi người.
Vậy mà, trong đầu Thịnh Thế chỉ hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy dây cà vạt này chắc chắn là có người cố ý gây ra, về mục đích, không rõ, nhưng hình như sẽ ảnh hưởng đến Sở Sở...... Xem ra anh thật sự phải điều tra một chút xem người đứng sau màn cà vạt này rồi.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền hắng giọng một cái, cả người có mấy phần lười biếng, giống như là hoàn toàn không tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng và hòa hoãn: “Dây cà vạt này là do ai giở trò quỷ ở sau lưng, tôi sẽ mau chóng tìm người điều tra rõ ràng, đến lúc đó chính tôi sẽ nói cho mấy người biết.”
Lời cuối cùng này của Thịnh Thế vừa nói ra, không khí trong phòng không như gươm tuốt vỏ vì Cố Ân Ân bóc trần sự thật.
Nhưng mà, không khí cũng chỉ tốt hơn một phút.
Sau một phút, Thịnh Thế lại mở miệng, vẻ mặt thành thật: “Vấn đề cà vạt xử lý xong, hiện tại lại phải xử lý thêm một chuyện của chúng ta.”
Hàn Thành Trì lập tức hiểu Thịnh Thế định nói chuyện gì, hiện tại bởi vì dây cà vạt, đã chuyển đề tài, Hàn Thành Trì thật sự không hy vọng trở về vấn đề Cố Lan San thích anh, anh vội vã mở miệng, thử ngăn cản Thịnh Thế: “Nhị Thập...... Chuyện vừa rồi, thật sự rất xin lỗi, chuyện đã qua, cũng không cần nói ra nữa......”
Thịnh Thế nhìn Hàn Thành Trì, khẽ cười hai tiếng, giọng nói nhàn nhạt: “Thành Trì, cậu đừng khẩn trương như vậy, cậu yên tâm, bây giờ Sở Sở đã không thích cậu.”
Hàn Thành Trì cuống quit ngăn cản Thịnh Thế như vậy, người trong nhà đều hiểu ý của anh.
Hiện tại Thịnh Thế lại nói trực tiếp cho anh biết, Lan San đã không thích anh, ngược lại khiến anh hơi lúng túng.
Giống như tưởng ai cũng thích mình.
Nhưng, hình như Thịnh Thế vẫn chưa xong, lại nghiêng đầu, hỏi một câu với cô gái nhỏ trong *** mình: “Có đúng không, Sở Sở?”
Giống như mọi người, khi gặp chuyện khiến mình cực kỳ sợ đối mặt, sẽ lựa chọn trốn tránh.
Cố Lan San cũng không ngoại lệ, cô vẫn luôn trốn tránh, cho tới khi Thịnh Thế bất chợt kêu tên của cô, ánh mắt cô ௱ô** lung mơ màng nhìn Thịnh Thế, không rõ chuyện gì “Hả?” một tiếng.
Thịnh Thế không hề để tâm Cố Lan San mất hồn, giống như là cố ý, lại lặp lại lời mình vừa nói rõ ràng một lần nữa: “Sở Sở, bây giờ em đã không thích Hàn Thành Trì rồi đúng không?”
Không phải vừa rồi Cố Ân Ân buộc Hàn Thành Trì cự tuyệt Sở Sở của anh nói ra lời cự tuyệt sao?
Muốn Cố Lan San khó chịu...... Nghĩ là được sao!
Ai khiến ai khó chịu, không xuống bậc được, còn là một chuyện đấy!
Cố Lan San nghe câu hỏi của Thịnh Thế, ngẩn ra, trong lòng nghĩ, Thịnh Thế hỏi cô cái gì thế này...... Để cho cô trả lời cái vấn đề này, không phải giống như tình huống vừa rồi Cố Ân Ân buộc Hàn Thành Trì nói lời cự tuyệt với cô sao?
A, không đúng...... Thịnh Thế vứt cho cô sự lựa chọn này, so với Cố Ân Ân ném cho Hàn Thành Trì cái lựa chọn kia còn hèn hạ hơn rất nhiều.
Hàn Thành Trì lựa chọn câu hỏi kia, anh còn có thể lựa chọn không làm, nhưng sự lựa chọn này của cô, không thể không lựa chọn.
Nếu cô im lặng, ngừng lại, không trả lời, đó chính là chứng minh lòng cô vẫn yêu Hàn Thành Trì.
Như vậy, nhất định sẽ khiến Cố Ân Ân đặc biệt để ý.
Hiện tại, Thịnh Thế cũng coi như cho cô một cơ hội, cô cần phải nắm chắc, cho nên, cô phải chọn, chỉ là khiến Hàn Thành Trì khó chịu một chút.
Cố Lan San cắn chặt răng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía gương mặt Hàn Thành Trì, dien.da;nl.eq/uyd]on cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: “Xin lỗi, anh Thành Trì...... Thật sự em không thích anh.”
Khóe môi Hàn Thành Trì run rẩy, miễn cưỡng nở một nụ cười, gật đầu một cái, nói: “Không sao.”
Thịnh Thế chắc chắn Cố Lan San sẽ trả lời như vậy, anh nghe mấy lời này, mặc dù biết Cố Lan San muốn Cố Ân Ân an tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất là thoải mái, mặt mày cũng giãn ra.
Cô ở bên cạnh anh, làm sao anh có thể để cho cô bị người khác bắt nạt?
Mặc dù có người muốn bắt nạt cô một chút xíu, anh cũng muốn báo thù thay cô!
Thịnh Thế cười nhàn nhạt, từ từ nói: “Thành Trì, Ân Ân, ai cũng có lúc ngốc nghếch, Sở Sở cũng không ngoại lệ, năm đó cô ấy còn nhỏ, lại nhầm lẫn coi tình cảm anh em với Thành Trì thành tình cảm yêu mến. Nhưng cô ấy cũng chỉ đứt gân não một chút thôi sau đã bình thường trở lại. Nhưng ai biết, lúc ấy cô ấy không chỉ bị đứt gân não, lại còn viết mấy lời tình cảm nam nữ, bây giờ vừa nghĩ đến, thật là buồn nôn...... Ha ha......” Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, vòng tay qua eo Cố Lan San, khẽ giật giật, nhéo da cô, véo mạnh, giọng điệu kỳ quái lặp lại nói: “Cái gì mà tên của anh, nỗi lòng của em, cái gì mà nơi có Thành Trì, Lan San thắp nến, thật đúng là buồn nôn.......”
Kèm theo lời của Thịnh Thế, Thịnh Thế còn lạnh run một cái, giống như thật sự buồn nôn, vừa vặn che giấu thân thể Cố Lan San bị mình véo mà hoảng sợ.
Cố Lan San cảm thấy hông của mình rất đau, nghiêng đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế. Thịnh Thế biết Cố Lan San nhìn mình, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục mở miệng nói: “Đây cũng là chuyện năm xưa, ai biết đâu lại có người muốn khơi lên chuyện cũ. Thật ra thì về chuyện Sở Sở thích Thành Trì, tôi biết từ rất lâu rồi......”
“Thật ra thì về chuyện Sở Sở thích Thành Trì, tôi biết từ rất lâu rồi..”
Cố Ân Ân cùng Hàn Thành Trì nghe Thịnh Thế nói mà ngây ngẩn cả người.
Thịnh Thế tiếp tục mở to mắt mà nói dối, hoàn toàn không viết ra mà đánh bay nghi ngờ: “Khi Sở Sở thổ lộ với tôi cũng đã nói cho tôi biết, em ấy nói trước kia mình vẫn luôn cho rằng mình thực sự thích Hàn Thành Trì, kết quả cứ như vậy đến cuối cùng, thì ra không phải là thích Hàn Thành Trì, đó chỉ là tình cảm anh em, mà khi gặp tôi mới biết đến cái gì là tình yêu.”
Theo những lời Thịnh Thế nói ra thì vẻ mặt của Cố Ân Ân cũng từng chút từng chút trở nên tốt hơn.
Khúc mắc tồn tại trong lòng cô cũng theo đó tan thành mây khói.
Thì ra cho tới giờ chỉ là một hồi sai lầm không đúng.
Nếu không phải do chiếc cà vạt kia thì cô cũng không sẽ suy nghĩ miên man như vậy...
Nhưng mà cô cũng không hối hận về những lời mình nói hôm nay, những chuyện cô làm kia cho dù thực sự là cô đã quá trớn với Cố San San thế nhưng cô thực sự không hối hận, ít nhất cô cũng đã làm rõ được chân tướng sự việc, cô sẽ không còn suy nghĩ nhiều, hằng đêm không yên giấc nữa.
Hàn Thành Trì ngược lại vô cùng tự nhiên, bình tĩnh suy xét thì anh thật sự sợ chính là bây giờ Cố Lan San vẫn còn thích mình, nếu không thích thì vừa nãy anh bị bẽ mặt cũng là việc nhỏ không quan trọng, Hàn Thành Trì ổn định lại tâm trạng, tươi cười trên mặt cũng theo đó thật lòng hơn rất nhiều: “Vậy ra là San San theo đuổi lại Nhị Thập rồi!”
Thịnh Thế mặt không gợn sóng gật gật đầu, tuyệt không xấu hổ đồng ý.
Cái gì mà cô mất hết đầu óc? Cái gì mà cô tự nói ra? Khi nào thì cô lại thổ lộ với anh rồi?
Cố Lan San cảm thấy bản lĩnh nói dóc của Thịnh Thế vẫn rất lợi hại...
Nhưng mà lời xạo này cũng thực sự đã giúp cảm giác thích của cô, ít nhất thay cô che giấu toàn bộ rồi.
Nhưng lời xạo này cũng có chút tàn nhẫn, triệt để gạt bỏ hết toàn bộ mói thứ cùng cô và Hàn Thành Trì rồi.
Nghĩ một chút thì Cố Lan San cũng cảm thấy lời xạo này cũng rất tốt, điều không tốt duy nhất là cô bị ép gánh lên vai một biệt hiệu là gái theo đuổi trai rồi
Lo lắng trong lòng Hàn Thành Trì trở thành hư vô, anh cười vô cùng sán lạn “Thời gian cũng không còn nhiều, tiệc sinh nhật dưới tầng có lẽ cũng cần phải bắt đầu rồi, chúng ta xuống tầng đi.”
Dừng một chút, Hàn Thành Trì lại mở miệng với Cố Lan San, nói “Lan San, chuyện hôm nay hi vọng em bỏ qua cho, Ân Ân, cô ấy...”
Cố Lan San biết Hàn Thành Trì ám chỉ cái gì, vẻ mặt cô bình tĩnh lắc đầu, nhìn thoáng qua Cố Ân Ân phát hiện Cố Ân Ân xấu hổ cười cười với mình thì nháy mắt trong lòng Cố Lan San cũng tốt lên nhiều, giọng điệu cũng đặc biệt nhẹ nhàng: “Không sao cả, em cũng sẽ không để ý..”
Em sẽ không để bụng, anh sẽ để bụng!
Thịnh thế cái người lòng dạ hẹp hòi bên cạnh Cố Lan San âm thầm đáp lại trong lòng một câu, liền mạnh mẽ chặt đứt lời nói của Cố Lan San mà trực tiếp xen vào, nói: “Thành Trì, nhưng mà tôi nghĩ tôi vẫn còn cần phải tỉnh cảnh một câu, tuy Cố Lan San là em gái Cố Ân Ân nhưng các người đừng quên, cô ấy vẫn là cô gái của Thịnh Thế tôi, Thiếu phu nhân nhà họ Thịnh, về sau nhìn thấy cô ấy thì tốt nhất vẫn nên có chút khách sáo đi!”
Giọng điệu của Thịnh Thế đến mấy chữ sau cùng thì trở nên có chút nghiêm trọng, không khí trong phòng lại đông cứng.
Cố Lan San xấu hổ giơ tay, nhẹ nhàng chọt chọt thắt lưng Thịnh thế, vội vàng điều hòa lại không khí rất không dễ dàng hòa hợp kia: “Được rồi, thực sự thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng đi xuống thôi.”
Mặc dù cô cùng Cố Ân Ân không vì chuyện này mà quan hệ trở nên tan vỡ, mặc dù vừa rồi Cố Ân Ân thật sự có chút gây sự với cô nhưng mà cô cũng không nỡ để cho Thịnh Thế khó xử chị của mình như vậy.
Ý tứ của Cố Lan San làm sao Thịnh Thế có thể không hiểu.
Chỉ tiếc, anh thật sự không có tức giận lớn như vậy.
Khi Cố Lan San chọt chọt anh thì anh cũng quay mặt lại nhìn cô một cái, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khuôn mặt cô lúc đó thì khuôn mặt tuấn lãng liền lập tức hiện lên ý cưới thuần khiết không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, chỉ tiếc ý cười kia vẫn chưa chạm tới ánh mắt anh thì anh liền nghiêng đầu, tiếp tục nhàn nhạt mở miệng nói: “Các người cũng đừng trách tôi nhỏ mọn như vậy, tôi là người thích bao che khuyết điểm như vậy, lại nói, vợ tôi là người như vậy, tôi chiều chuộng cô ấy, tôi phải nuông chiều ai sao!”
Không khí trong phòng triệt để cứng ngắc rồi.
Cố Lan San cảm thấy được vừa nãy tuyệt đối là Thịnh Thế cố ý lạnh lùng.
Lúc ban đầu cô thực sự cảm thấy sự xuất hiện của anh là tin vui ông trời gửi xuống cho cô, giúp cô nghịch chuyển được hoàn cảnh xấu hổ kích động lúc đó, nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy được giờ phút nảy anh chỉ muốn phá vỡ hoàn toàn thôi.
Cố Lan San vì tránh cho Thịnh thế làm cho tràng diện không thể cứu vãn mà nghĩ cũng không nghĩ mà liền bắt lấy tay anh, trực tiếp kéo anh muốn rời khỏi.
Nhưng mà Cố Lan San kéo Thịnh Thế chưa được hai bước thì anh liền nhiên “À nhỉ” một tiếng, bỗng nhiên đứng lại rồi.
Trái tim Cố Lan San lúc này lập tức nhảy vọt lên họng.
Nghĩ thầm, người đàn ông này vừa nãy muốn nói ra cái gì từ miệng mình đây?
Đúng lúc này giọng điệu có chút lạnh nhạt của Thịnh Thế liền từ từ nhẹ nhàng trở lại: “Dường như tôi đã quên chưa lấy một thứ thì phải.”
Nói xong Thịnh thế liền vung tay Cố Lan San ra, từng bước đi về chỗ sô pha mà cầm lên chiếc cà vạt mà mới vừa rồi mình vừa ném xuống.
Vốn là chỉ lấy cà vạt thôi..Trái tim đang lơ lửng của Cố Lan San cũng hạ xuống, cô chậm rãi nhẹ nhõm thở ra một hôi, nhưng mà còn chưa xong một hơi thì Thịnh Thế lại lạnh nhạt nhẹ nhàng không mở bình thì ai mà biết trong mình có gì nói: “Tôi cũng không biết, cà vạt lại hữu dụng như vậy, chẳng những có thể bắt gian, còn có thể mở rộng suy nghĩ của con người, làm cho trí tưởng tưởng của người ta trở nên phong phú vô cùng...”
Lời này đơn giản nhưng lại ám chỉ Cố Ân Ân chỉ vì một chiếc cà vạt mà náo loạn gà bay chó sủa như vậy.
Sắc mặt Cố Ân Ân hơi nổi lên áng hồng, vô cùng xấu hổ đứng ở chỗ đó, Hàn Thành Trì không để ý được, trong khoảng thời gian ngắn cũng bó tay từ bỏ không biết nên làm thế nào.
Thế nhưng Cố Lan San lại cảm thấy được mắt mình có chút mờ rồi, từ trước tới nay tại sao cô lại không thấy được anh lại là người đàn ông nhỏ mọn như vậy?
Chỉ riêng mỗi mình Thịnh Thế mà từng bước nhàn nhã đi đến chỗ Cố Lan San, vòng tay lên eo cô mà đi ra phía cửa, vẻ mặt tự nhiên giống như đã quên chính bản thân mình mới vừa rồi đã nói ít nhiều câu làm cho người ta xấu hổ khó coi.
Khi Thịnh thế cùng Cố Lan San đi xuống từ trên tầng thì cách tiệc sinh nhật Hàn Thành Trì chỉ còn hai mươi phút.
Bà Hàn cười nghênh đón hỏi một câu: “Thành Trì cũng Ân Ân như thế nào rồi?”
Thịnh Thế nắm bả vai Cố Lan San, sắc mặt vô cùng nhàn nhạt gật đầu, liếc nhìn cầu thang lên tầng: “Ở phía sau chúng cháu.”
Thịnh thế vừa dứt lời thì bà Hàn liền nhìn thấy Cố Ân Ân khoác tay Hàn Thành Trì mà đi xuống từ trên tầng, bà Hàn tặng cho Thịnh Thế cùng Cố Lan San nụ cười rồi bỏ lại một câu: “Nhị Thập, Lan San, các con chơi vui vẻ đi.” Sau liền đi về phía Hàn Thành Trì cũng Cố Ân Ân.
Tuy buổi tiệc còn chưa bắt đầu nhưng trong sảnh lớn nhà họ Hàn đã có rất nhiều người.
Nhà cũ họ Thịnh cách nhà họ Hàn khá gần cho nên hôm nay người nhà họ Thịnh rảnh rỗi không có việc gì đều đã qua đây, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mà đi trước chào hỏi bọn họ.
Người nhà họ Thịnh nhìn thấy Cố Lan San thì lập tức vui mừng xông tới, ánh mắt Thịnh Thế lóe lớ, bậy bạ lấy một cái cớ nói mình muốn đi vệ sinh một chút mà liền vứt Cố Lan San ở chỗ này rồi rời đi.
Thực sự Thịnh Thế đi đến nhà vệ sinh nhưng chỉ gọi điện thôi.
Anh gọi cho thư ký của mình, giọng điệu nghe qua quả thực nhẹ nhàng nhưng mà ngữ điệu lại mang theo từng chút âm trầm: “Nghĩ biện pháp giúp tôi tìm một đoạn video, vẫn là cửa hàng lần trước, CUCCI giữ độc quyền..Xem một chút xem ngoại trừ Sở ở thì còn có ai mua cà vạt qua không? Ừ...sau khi điều tra thì liền gọi điện thoại thông báo cho tôi.”
Thịnh Thế cúp điện thoại, vẻ mặt hay thay đổi, thực ra trong lòng không phải không tìm được ai khả nghi, chỉ là không có chứng cứ xác thực thì cũng không biết người kia có thể đã khử đi camera ở cửa hàng đó không?
Thịnh Thế trầm tư một chút, liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh nghe điện, quả thực giống như anh suy đoán, thư ký gọi trả lời: “Anh Thịnh, vừa mới liên hệ một chút, nói là băng ghi hình xuất hiện vài vấn đề, hiện tại không tìm ra được.”
Chậc chậc chậc...Thật sư đúng là như vậy...Thật không ngờ, Vương Giai Di này cũng có chút đầu óc, ha ha...
Chỉ tiếc, cô ta thật sự cho rằng, chiếc cà vạt kia liền trở thành vấn đề không giải quyết được sao?
Khóe môi Thịnh Thế câu lên chút cười lạnh mười phần châm chọc, thật đúng là có chút ngu ngốc.
Thư ký nghe thấy Thịnh Thế không nói gì hơn nửa buổi thì liền lên tiếng lần nữa, hỏi: “Anh Thịnh, anh đang nghe máy chứ?”
“Ừ, không có việc gì nữa rồi.” Thịnh Thế nhàn nhạt đáp lại một câu sau liền cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại một hồi, ấn vào, rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Thịnh Thế từ từ nói với người trong điện thoại: “Anh ba, em có việc muốn tìm anh giúp đỡ...Anh có biết tiểu thư lớn nhà họ Vương Vương Giai Di không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc