Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 74

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Bây giờ, ở trước mặt em, anh nói với San San, anh không yêu cô ta, người anh yêu chính là em, để cho cô ta hết hy vọng đi!”
Hàn Thành Trì nhíu mày thật chặt, cảm thấy Cố Ân Ân yêu cầu hơi quá đáng, Cố Lan San cũng không có thổ lộ, anh nói những lời này, khó tránh khỏi có chút làm tổn thương tự tôn của người ta.
“Thế nào? Không nói ra miệng được?” Khi một người phụ nữ rơi vào trong tình yêu, lọt vào phức tạp tránh không thoát ra được, lúc cô ấy không nhìn thấy chân tướng sự thật, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác, lúc này Cố Ân Ân chính là như thế, cô cũng không phải là người xấu, cô chỉ là tìm không thấy một cái cớ thay Hàn Thành Trì và Cố Lan San thoát tội danh, cô không phải là không đi tìm, cô vẫn luôn tìm, nhưng cô không tìm được, cho nên cho tới bây giờ, cô mới có thể sụp đổ như thế: “Hay là, anh hoàn toàn không nỡ nói ra khỏi miệng!”
“Ân Ân, chuyện này chúng ta nên dừng lại ở đây đi.” Trong giọng nói của Hàn Thành Trì đã mang theo một chút nhúng nhường, vậy mà, Cố Ân Ân lại không có một chút muốn nhường bước nào: “Đã như vậy, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, Thành Trì, chúng ta hủy bỏ hôn lễ thôi.”
Nói xong, Cố Ân Ân đứng lên, bộ dạng muốn rời đi.
Hàn Thành Trì cũng vội vàng đứng lên theo, anh đưa tay kéo cổ tay Cố Ân Ân lại: “Ân Ân...... Em đừng như vậy......Anh thực sự chỉ yêu một mình em.....”
“Anh đã luôn miệng nói yêu em, vậy anh liền chứng minh cho em xem! Anh chỉ cần làm theo lời em nói, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt Cố Lan San, em liền tin tưởng anh!”
Đôi mắt Hàn Thành Trì có chút trở nên sâu thẳm, biểu tình trên mặt của anh, dần dần trở nên có chút phai nhạt, chỉ nhìn chằm chằm Cố Ân Ân, nhìn một hồi thật lâu, anh mới mở miệng, nói: “Ân Ân, như vậy có chút hơi quá đáng!”
“Chẳng lẽ em nhất định muốn em và Lan San cãi nhau, từ nay về sau như là người xa lạ, em mới có thể cam tâm?”
Cố Ân Ân nhìn thẳng về phía Hàn Thành Trì, gật đầu một cái, nói: “Phải em nhất định làm như vậy, em mới cam tâm!”
Cô chính là muốn xem anh cự tuyệt Cố Lan San, cô mới có thể an tâm!
Mấy ngày nay, cô trôi qua lo được lo mất, cả người giống như là bệnh thần kinh, nghi thần nghi quỷ, cô chịu đủ rồi, cuộc sống như vậy quá mức đau khổ, cứ như vậy nữa, cô thật sự muốn điên rồi!
Hàn Thành Trì thật sự không ngờ Cố Ân Ân sẽ nói ra lời như vậy, người luôn tốt tính trước sau như một như anh, nhưng bây giờ trong ***g *** tràn đầy tức giận, anh nhìn Cố Ân Ân gật đầu một cái, “Được, nếu đây là mong muốn của em, vậy thì anh làm cho em xem!”
Nói xong, Hàn Thành Trì liền vung cổ tay Cố Ân Ân ra, xoay người, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San nghĩ, mình chưa tính là tiểu tam..... Nhưng cô lại cảm thấy mình còn khó xử hơn tiểu tam nhiều.
Cô không có thổ lộ ra miệng, nhưng lại phải nghe Hàn Thành Trì cự tuyệt.
Chị gái dịu dàng hào phóng, vào giờ phút này lại trở nên cố chấp như thế.
Cố Lan San rất muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại không muốn mất đi người chị gái – Cố Ân Ân này, cô nắm chặt nắm tay, mắt không có nhìn Hàn Thành Trì, chờ anh mở miệng.
Mở miệng nói, Cố Lan San, anh không yêu em, người anh yêu chính là Cố Ân Ân, em cả đời này nên ૮ɦếƭ tâm đi!
Ánh mắt Hàn Thành Trì chợt lóe lên, qua khoảng chừng vài giây, anh mới hắng giọng một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra tiếng, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Editor: Cà Rốt Hồng
“Bây giờ, ở trước mặt em, anh nói với San San, anh không yêu cô ta, người anh yêu chính là em, để cho cô ta hết hy vọng đi!”
Hàn Thành Trì nhíu mày thật chặt, cảm thấy Cố Ân Ân yêu cầu hơi quá đáng, Cố Lan San cũng không có thổ lộ, anh nói những lời này, khó tránh khỏi có chút làm tổn thương tự tôn của người ta.
“Thế nào? Không nói ra miệng được?” Khi một người phụ nữ rơi vào trong tình yêu, lọt vào phức tạp tránh không thoát ra được, lúc cô ấy không nhìn thấy chân tướng sự thật, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác, lúc này Cố Ân Ân chính là như thế, cô cũng không phải là người xấu, cô chỉ là tìm không thấy một cái cớ thay Hàn Thành Trì và Cố Lan San thoát tội danh, cô không phải là không đi tìm, cô vẫn luôn tìm, nhưng cô không tìm được, cho nên cho tới bây giờ, cô mới có thể sụp đổ như thế: “Hay là, anh hoàn toàn không nỡ nói ra khỏi miệng!”
“Ân Ân, chuyện này chúng ta nên dừng lại ở đây đi.” Trong giọng nói của Hàn Thành Trì đã mang theo một chút nhúng nhường, vậy mà, Cố Ân Ân lại không có một chút muốn nhường bước nào: “Đã như vậy, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, Thành Trì, chúng ta hủy bỏ hôn lễ thôi.”
Nói xong, Cố Ân Ân đứng lên, bộ dạng muốn rời đi.
Hàn Thành Trì cũng vội vàng đứng lên theo, anh đưa tay kéo cổ tay Cố Ân Ân lại: “Ân Ân...... Em đừng như vậy......Anh thực sự chỉ yêu một mình em.....”
“Anh đã luôn miệng nói yêu em, vậy anh liền chứng minh cho em xem! Anh chỉ cần làm theo lời em nói, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt Cố Lan San, em liền tin tưởng anh!”
Đôi mắt Hàn Thành Trì có chút trở nên sâu thẳm, biểu tình trên mặt của anh, dần dần trở nên có chút phai nhạt, chỉ nhìn chằm chằm Cố Ân Ân, nhìn một hồi thật lâu, anh mới mở miệng, nói: “Ân Ân, như vậy có chút hơi quá đáng!”
“Chẳng lẽ em nhất định muốn em và Lan San cãi nhau, từ nay về sau như là người xa lạ, em mới có thể cam tâm?”
Cố Ân Ân nhìn thẳng về phía Hàn Thành Trì, gật đầu một cái, nói: “Phải em nhất định làm như vậy, em mới cam tâm!”
Cô chính là muốn xem anh cự tuyệt Cố Lan San, cô mới có thể an tâm!
Mấy ngày nay, cô trôi qua lo được lo mất, cả người giống như là bệnh thần kinh, nghi thần nghi quỷ, cô chịu đủ rồi, cuộc sống như vậy quá mức đau khổ, cứ như vậy nữa, cô thật sự muốn điên rồi!
Hàn Thành Trì thật sự không ngờ Cố Ân Ân sẽ nói ra lời như vậy, người luôn tốt tính trước sau như một như anh, nhưng bây giờ trong ***g *** tràn đầy tức giận, anh nhìn Cố Ân Ân gật đầu một cái, “Được, nếu đây là mong muốn của em, vậy thì anh làm cho em xem!”
Nói xong, Hàn Thành Trì liền vung cổ tay Cố Ân Ân ra, xoay người, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San nghĩ, mình chưa tính là tiểu tam..... Nhưng cô lại cảm thấy mình còn khó xử hơn tiểu tam nhiều.
Cô không có thổ lộ ra miệng, nhưng lại phải nghe Hàn Thành Trì cự tuyệt.
Chị gái dịu dàng hào phóng, vào giờ phút này lại trở nên cố chấp như thế.
Cố Lan San rất muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại không muốn mất đi người chị gái – Cố Ân Ân này, cô nắm chặt nắm tay, mắt không có nhìn Hàn Thành Trì, chờ anh mở miệng.
Mở miệng nói, Cố Lan San, anh không yêu em, người anh yêu chính là Cố Ân Ân, em cả đời này nên ૮ɦếƭ tâm đi!
Ánh mắt Hàn Thành Trì chợt lóe lên, qua khoảng chừng vài giây, anh mới hắng giọng một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra tiếng, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Cửa bị đá phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó lại ***ng vào vách tường phía sau, lại phát ra một tiếng “Rầm”.
Người trong phòng đều quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng đèn thủy tinh ở ngoài hành lang, *** Thịnh Thế hiện lên một loại mê hoặc lòng người oánh nhuận trơn bóng, trên đường cong gương mặt hoàn mỹ chói mắt, cũng không có cảm xúc phập phồng quá lớn.
Anh đứng ở nơi đó, toàn thân có một luồng khí thế đang lan tràn khắp nơi làm cho người ta hít thở không thông.
Hàn Thành Trì lên tiếng, có một chút dè dặt: “Nhị Thập?”
Trên đường nét gương mặt của Thịnh Thế vẫn không có một chút biểu cảm nào, mâu quang trong trẻo rét lạnh nhìn lướt qua Hàn Thành Trì, tiếp đó liền rơi vào trên người người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Cố Lan San trong ánh mắt của anh, quanh quẩn một chút hốt hoảng, bộ dạng đó, nghiễm nhiên giống như học sinh tiểu học lúc còn đi học phạm sai lầm bị thầy giáo bắt ngay tại trận, tay chân không biết cách xoay sở.
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cánh môi theo thói quen mím chặc, bởi vì dùng sức, cánh môi đã không còn chút huyết sắc nào.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San như thế, sắc mặt liền trầm xuống, hóa ra anh lên lầu vừa đúng lúc đứng ở trong hành lang nghe được tất cả chuyện xảy ra trong phòng, nếu anh không đến, có phải sau đó Hàn Thành Trì thật sự dựa theo ý của Cố Ân Ân nói những lời đó với Cố Lan San hay không?
Rốt cuộc đây là trò đùa gì!
Còn có ai đặt Thịnh Thế anh ở trong mắt hay không!
Ánh mắt của Thịnh Thế trở nên vừa tối vừa lạnh, khóe môi anh hơi nhếch lên, kéo ra một nụ cười trào phúng, sau đó nhấc chân lên, bước vào trong phòng.
Từ đầu đến cuối anh cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân một cái, ánh mắt trước sau vẫn rơi trên gương mặt của Cố Lan San, không coi ai ra gì đi tới trước mặt Cố Lan San, hơi cúi người, đưa tay kéo người phụ nữ ấy vào trong *** của mình.
Cả người Cố Lan San giống như mất ý thức, hoàn toàn đánh mất bản thân, mặc cho Thịnh Thế kéo mình lên như vậy, đợi đến khi cô rơi vào trong *** của anh, đáy lòng mới cảm thấy có một chút ổn định, toàn thân hốt hoảng phập phồng cùng căng thẳng dần dần an định xuống.
Lúc này Cố Lan San mới dám hít một hơi, đầu óc mới bắt đầu chuyển động, ý thức được cục diện của Cố Ân Ân và cô, thân thể khẽ run rẩy hai cái.
Vốn tâm tình Thịnh Thế không tốt, bây giờ cảm thấy Cố Lan San run rẩy, ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Anh ôm cánh tay của cô, không nhịn được khẽ dùng sức.
Anh thật muốn giơ tay lên cho Cố Ân Ân hai cái tát, nói cái gì thì phải làm cái đó, nhìn không ra, tính khí thật đúng là không nhỏ! Thật coi mọi người đều như Hàn Thành Trì, toàn bộ đều phải nhường cô ta sao!
Nhưng anh cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho cơn tức giận trong lòng của mình tiêu tan hơn phân nửa, nguyên nhân cũng không phải anh thật sự cố kỵ mặt mũi nhà họ Cố, mà là anh sợ nếu anh thật sự ném cho Cố Ân Ân hai bạt tay, Cố Lan San sẽ cãi nhau với anh!
Nhưng anh cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, anh vẫn luôn cố gắng làm cơn tức giận trong lòng mình tiêu tan hơn phân nửa, nguyên nhân cũng không phải anh thật sự cố kỵ mặt mũi nhà họ Cố, mà là anh sợ nếu anh thật sự nén cho Cố Ân Ân hai cái bạt tay, thì Cố Lan San sẽ cãi nhau với anh!
Sau khi Thịnh Thế nghĩ đến đây, còn cong môi, thoáng nở nụ cười, chỉ cười cho có như vậy thôi, bên ngoài nhìn có chút cười nhưng trong lòng không hề cười, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc: “Cố Ân Ân muốn cho cậu ấy trước mặt cô cự tuyệt Sở Sở, nhưng Sở Sở là vợ tôi, con người tôi từ trước đến giờ đều có chút hẹp hòi, đặc biệt là không thích Sở Sở cùng người đàn ông khác có nửa điểm quan hệ, mặc dù chỉ là đôi câu cự tuyệt tôi cũng không tiếp nhận nổi, cho nên làm phiền đại tiểu thư nhà họ Cố muốn chứng minh người đàn ông của mình không phải là tình yêu đích thực của cô thì nghĩ biện pháp khác đi, đừng có thăm dò người của tôi.”
Thịnh Thế ôm thật chặt Cố Lan San, vào giờ phút này anh nghiêm chỉnh giống như một con sư tử hết sức khó chịu, đôi mắt anh tuấn nhìn thoáng qua Cố Ân Ân, đôi mắt sắc bén càng thêm sâu, mặc dù trong cả quá trình nói chuyện, anh vẫn luôn duy trì giọng nói ổn định, nhưng lúc đến âm cuối vẫn để lộ vài phần giận dữ!
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì biết Thịnh Thế đang tức giận, anh lập tức lên tiếng giải vây: “Nhị Thập……… Ân Ân chỉ là bực bội……”
“Thành Trì, cậu đừng kéo mình vào những cái cớ đường hoàng.” Thịnh Thế căn bản không chờ Hàn Thành nói hết câu đã ngắt lời anh: “Rốt cuộc trong nhà các người nói những gì, đã làm gì, mình đều ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng, cho nên, cậu nên thu hồi những câu nói quá bình thường để tô son điểm phấn cho người kia đi, ở chỗ này của mình không có nửa điểm tác dụng đâu!”
Lời nói của Thịnh Thế không chút lưu tình.
Đối với Thịnh Thế thì loại người hèn hạ nhỏ nhen, loại trưởng bối trong lời nói ẩn giấu như bà Cố, anh đều phải ăn miếng trả miếng mà phản kích trở lại.
Hiện tại gặp loại chuyện như vậy, làm thế nào có thể coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh không chút nào từ bỏ tâm nguyện của mình, nhìn Hàn Thành Trì mở miệng nói như thật: “Thành Trì, mình hiểu rất rõ, cậu coi mình là anh em, cậu cũng không muốn chuyện này náo nhiệt tới nhà cậu nhà mình và nhà họ Cố sẽ đều khó coi, nhưng mà mình với cậu không giống nhau, cho tới nay cậu luôn lấy đại cục làm trọng, thích làm một người tốt, mà mình…… Chỉ muốn cho cô ấy vui vẻ.”
Cậu có thể vì không làm tổn thương và mất mặt ba nhà mà cùng Cố Ân Ân cãi vã, nhưng mình không làm được vì mình không vì mặt mũi của ba nhà mà đối với việc Cố Ân Ân nói những lời này với Cố Lan San, mà im hơi lặng tiếng.
“Thực không dám dấu diếm, mình bây giờ thực sự rất tức giận…….. Cậu cũng biết, chọc mình mất hứng thì hậu quả dưới tình huống bình thường đều không có cái gì đặc biệt tốt.”
Thịnh Thế chậm rãi buông Cố Lan San ra, anh từ từ cất bước, đi về phía Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì thấy cảnh tượng như vậy, hơi nhíu mày, sự dịu dàng trên khuôn mặt hiện lên sự khẩn trương, theo bản năng chắn trước mặt Cố Ân Ân: “Nhị Thập, cậu muốn làm gì?”
Thịnh Thế im lặng mặt lạnh như băng nhìn thoáng qua Hàn Thành Trì, không đợi đến lúc Hàn Thành Trì kịp phản ứng gì, Thịnh Thế đã vươn tay nắm lấy cổ tay trái của Cố Ân Ân đang đứng sau lưng Hàn Thành Trì, khẽ dùng sức kéo cô tới trước mặt mình.
Thịnh Thế dùng sức hơi lớn, nên tốc độ của Cố Ân Ân rất nhanh, ***ng phải người Hàn Thành Trì làm cả người anh bị dịch sang bên cạnh hai bước, anh nhanh chóng ổn định lại thân thể của mình, thấy Cố Ân Ân đã bị Thịnh Thế kéo đến trước mặt mình. So với Cố Ân Ân thì Thịnh Thế cao hơn rất nhiều, anh hơi cúi đầu mắt nhìn chằm chằm Cố Ân Ân.
Tay anh hung hăng siết chặt cổ tay Cố Ân Ân, bởi vì dùng sức nên Cố Ân Ân đau đớn nhìn có chút vặn vẹo.
Lần đầu tiên Cố Ân Ân nhìn thấy Thịnh Thế tức giận, trong tích tắc này cô cũng hoàn toàn bị dọa sợ.
Sắc mặt Hàn Thành Trì cũng lạnh theo xuống, anh lập tức bước đến, đi tới trước mặt Thịnh Thế, giơ tay lên, hung hăng nắm lấy cánh tay Thịnh Thế, giọng nói cũng mang theo vài phần kiên quyết: “Buông tay!”
Thịnh Thế ngoảng mặt làm ngơ, giống như là không cảm thấy Hàn Thành Trì đang dùng sức nắm lấy tay mình chút nào vậy, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ân Ân.
Ánh mắt của anh rất đẹp, nhưng ánh mắt của anh cũng rất kinh khủng.
Giống như hung bạo muốn xé nát người khác vậy.
Sắc mặt Cố Ân Ân từng chút từng chút trở nên tái nhợt.
Cô quay đầu lại cầu cứu, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì thấy ánh mắt của Cố Ân Ân như vậy, người đàn ông dịu dàng tao nhã trong nháy mắt trở nên vô cùng dứt khoát: “Nhị Thập, buông cô ấy ra! Cậu có cái gì có thể nhằm vào mình!”
Thịnh Thế nhếch môi, nở ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó hung hăng bỏ cổ tay Cố Ân Ân ra, ngay sau đó giơ tay lên, hai ba cái tháo caravat trên cổ mình ra, nén Cố Ân Ân đang run rẩy vào trong *** Hàn Thành Trì: “Cậu xem một chút đây là cái gì!”
Caravat rơi lên người Cố Ân Ân, rất nhanh đã bay xuống trên ghế sofa.
Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó vẻ mặt hai người trở nên có chút kinh ngạc.
Caravat này…… Caravat này sao lại giống như đúc cái caravat bị hư kia?
Hàn Thành Trì nhíu mày hỏi: “Làm sao cậu cũng có chiếc caravat này?”
“Chiếc caravat này là Sở Sở tặng quà sinh nhật cho mình!
“Chiếc cà vạt này là quà sinh nhật Sở Sở tặng cho tôi!” Thịnh Thế híp mắt lại, liền móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, mở một tin nhắn, đưa điện thoại di động tới trước mặt Cố Ân Ân, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đây là ghi chép chi tiêu, đúng là Cố Lan San đến cửa hàng mua cà vạt, nhưng chỉ mua một chiếc tặng tôi!”
Cố Ân Ân nhìn ghi chép thu chi trên điện thoại di động, ngây ngẩn cả người, nói không ra lời: “.......”
Chiếc cà vạt của Thịnh Thế, là Cố Lan San mua cho anh ta, vậy cái cà vạt này của Hàn Thành Trì là ai mua?
Không phải cô, cũng không phải Cố Lan San, Hàn Thành Trì cũng không nhận ra những em Cố khác mà...... Chẳng lẽ có người cố ý làm như thế?
Mục đích là gì? Đối tượng là ai? Là muốn phá hủy tình cảm giữa cô và Cố Lan San, hay là muốn phá hủy tình yêu của cô và Hàn Thành Trì?
Trong đầu Cố Ân Ân thoáng hiện suy nghĩ, Hàn Thành Trì cũng nghĩ giống, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái cà vạt được chuyển phát tới cửa, lại có thể dính dáng nhiều chuyện như vậy.
Thịnh Thế vươn tay lần nữa, kéo Cố Lan San đang ngây ngốc vào trong *** của mình, nâng mí mắt lên, nhìn hai người đứng trước mặt mình, đã khiếp sợ không nói được lên lời, lại bổ sung một câu: “Dĩ nhiên, không thể có khả năng tự tôi đi mua một cái cà vạt giống như thế để giúp Sở Sở che giấu sự thật, hẳn là không có một người chồng nào giúp đỡ vợ mình dan díu chứ?”
Cố Ân Ân há to mồm, hoàn toàn không có lời để nói.
Chân mày Hàn Thành Trì nhăn lại với nhau: “Nhị Thập, nói như vậy, dây cà vạt tôi nhận được, hoàn toàn không liên quan đến Lan San?”
“Nói nhảm!” Giọng nói Thịnh Thế rất lạnh nhạt: “Nếu thật sự dây cà vạt này có liên quan đến cậu, cậu cảm thấy cậu còn có thể đứng ngay ngắn ở đây sao?”
Hàn Thành Trì nói: “Vậy rốt cuộc dây cà vạt này là sao?”
Thịnh Thế thấy dây cà vạt này, cực kì ghét!
Lúc đầu Vương Giai Di đưa cho anh nhìn tấm ảnh, cũng đã ђàภђ ђạ anh suốt cả đêm, anh vừa đau lòng vừa khổ sở như vậy. Cho tới sau này biết được cà vạt là Sở Sở đưa cho chính mình, trong lòng khó khăn lắm mới tốt lên, cho rằng chiếc cà vạt này là tự Hàn Thành Trì mua hoặc Cố Ân Ân đưa, anh còn hào hứng bừng bừng phá hỏng chiếc cà vạt của Hàn Thành Trì, lòng tràn đầy vui mừng cho là tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Ai biết, tất cả mọi chuyện đã kết thúc được mấy ngày, cái cà vạt này lại rùm lên rắc rối khác!
Ồn ào cả buổi, dây cà vạt này, cụ thể là ai đưa tới, Hàn Thành Trì cũng không biết!
Hàn Thành Trì vừa hỏi như vậy, đã khiến tức giận trong lòng Thịnh Thế bùng lên, bởi vì mang theo lửa giận, lời nói ra, dường như còn hơi kì quái: “Quỷ mới biết cái cà vạt này của cậu là từ đâu tới! Gây ra một đống chuyện vớ vẩn lộn xộn lung tung như vậy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc