Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 222

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhưng có một chuyện, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu không gặp Thịnh Thế, thì cũng không có một Cố Lan San có tính tình làm cho người ta ghét này.
“Nhị Thập, trên thế giới có nhiều phụ nữ, dịu dàng, hiền lành, xinh đẹp, hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp làm người hài lòng như vậy, lấy ra một người cũng có thể tốt hơn em, tại sao, anh chỉ thích em như vậy? Anh vẫn cố tình nuông chiều em như thế?” Cố Lan San hỏi vấn đề mình vẫn luôn tò mò trong lòng: “Em không phải tốt nhất, hoặc là nói, em có thể là người khiến người khác ghét nhất, em ích kỷ, em không săn sóc, em không dịu dàng, em còn điêu ngoa, hở một tí là phát cáu, không có chuyện làm cứ mãi khi dễ anh, thậm chí còn có một khoản thời gian rất dài, em không thương anh, em yêu người khác.”
“Bọn họ đều nói, yêu một người là có lý do, vậy vì sao anh yêu em? Em tệ như vậy......”
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của Cố Lan San, chỉ cõng cô, đi một đường, lúc sắp đi ra khỏi ngõ hẻm, Thịnh Thế mới khẽ lên tiếng, trả lời câu hỏi vừa rồi của Cố Lan San: “Bởi vì em là Cố Lan San.”
Không vì cái gì khác, chỉ vì em là Cố Lan San.
Câu giải thích cùng trả lời hoàn mỹ nhất.
Trong nháy mắt khiến cho Cố Lan San cảm thấy, cô chính là cô gái cao ngạo nhất trên cái thế giới này, Thịnh Thế là người đàn ông tốt như vậy, mà có thể yêu cô, chính là cô vốn có tư chất tài trí hơn người.
Cho dù, thật sự cô cách xa Thịnh Thế, cái gì cũng không phải, vậy thì thế nào?
Cũng chẳng qua người khác ước ao ghen tị thôi.
Cô là Cố Lan San.
Cô có Thịnh Thế.
Trong nháy mắt đó, ánh trăng nơi chân trời trở nên cực kỳ sáng tỏ, sau đêm mùa xuân còn lưu lại ồn ào cùng vui sướng, người ở Bắc Kinh đã dần ít đi rất nhiều, nhưng vẫn đáng yêu động lòng người như vậy.
...
...
Lúc Thịnh Thế cõng Cố Lan San đi tới chỗ mình đậu xe, Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên đã rời đi.
Cố Ân Ân ngồi ở trong xe Hàn Thành Trì, đang nghe điện thoại, Hàn Thành Trì đứng ở ngoài xe, đang ***.
Xe Thịnh Thế dừng ở chỗ cách xe Hàn Thành Trì không xa, cho nên, lúc hai người đi qua, cũng nhìn thấy Hàn Thành Trì.
Cố Lan San không muốn trèo xuống lưng Thịnh Thế, liền lấy ra chìa khóa từ trong túi của Thịnh Thế, mở cửa xe, Thịnh Thế mở cửa ghế lái cẩn thận đặt Cố Lan San vào, anh thân mật cài dây an toàn cho cô, mới đi vòng qua trước vị trí lái, mở cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động xe, lưu loát lái đi.
Hàn Thành Trì thu hết một màn này vào mắt, anh ta vẫn nhìn xe biến mất không thấy gì nữa, mới quay đầu, thấy Cố Ân Ân trong xe đã cúp điện thoại, anh ta mới mở cửa xe ra, ngồi xuống.
“Cám ơn anh đã đưa em về.” Cố Ân Ân bỏ điện thoại vào trong túi xách, nhìn về phía Hàn Thành Trì cười cười.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, không nói gì, chỉ thuần thục lái xe lên đường, vừa vặn ngược hướng xe của Thịnh Thế.
Xe lái ra khỏi một đoạn, Hàn Thành Trì như là nghĩ tới điều gì đó, sờ soạng ở trong hộc chứa đồ một lát, ***ng đến một cái hộp gấm, lấy ra, đưa cho Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân sửng sốt một giây, hỏi: “Tặng cho em?”
“Ừ.” Hàn Thành Trì chuyên chú nhìn về phía trước, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lúc này Cố Ân Ân mới nhận lấy, Ng'n t cô hơi run rẩy, cô lấy hết dũng khí mới mở hộp gấm ra, bên trong là một sợi dây chuyền hiệu Cartier có viên kim cương màu hồng rất lớn, giá trị tất nhiên không cần phải nói.
Hàn Thành Trì lái xe, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân thông qua kính chiếu hậu, nhìn đến sợi dây chuyển trong hộp gấm cô cầm, sau đó lặng lẽ rũ mắt nói: “Năm mới vui vẻ.”
Cố Ân Ân “ừ” một tiếng, biết đây là quà năm mới Hàn Thành Trì mua cho cô, đột nhiên cô cúi đầu thấp xuống, nghĩ tới năm mới, cũng chỉ khi nhà họ Lộ ăn cơm tất niên lúc giao thừa thì Lộ Nhất Phàm mới xuất hiện một đêm đó sau đó lại không thấy bóng người, càng đừng nói đến chuyện mua quà tặng cho cô. lqđ
Thời gian cô sinh non nằm viện, Lộ Nhất Phàm có tới bệnh viện nhìn cô nhưng đợi đến khi cô vừa xuất viện thì anh ta lại qua lại với oanh oanh yến yến của anh ta ở bên ngoài.
Thật ra thì cô đã lấy được thứ cô muốn.
Trải qua cuộc sống giàu sang không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy không tốt như trong tưởng tượng của cô, lúc đầu cô sợ đi theo Hàn Thành Trì trải qua cuộc sống khổ cực, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cuộc sống khổ cực cũng còn tốt hơn hiện tại nhiều.
Bên trong xe lại trở nên yên tĩnh, Hàn Thành Trì lái xe, ánh mắt sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ cái gì.
Cố Ân Ân cầm quà năm mới Hàn Thành Trì tặng cho cô trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thấy quán bar thì trong lúc bất chợt như nhớ ra điều gì đó, cô lên tiếng nói: “Thành Trì, dừng xe đi, hôm nay em muốn ở khách sạn.”
Hàn Thành Trì nghiêng đầu nhìn Cố Ân Ân, trong mắt có phần đánh giá nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì cũng không hỏi, chỉ tìm một chỗ đậu xe ở ven đường, dừng xe lại.
Cố Ân Ân chọn "phòng tổng thống", một đêm gần năm con số, Hàn Thành Trì vốn muốn trả tiền giúp cô nhưng cô lại móc ra chi phiếu của Lộ Nhất Phàm giành thanh toán trước, lúc quét thẻ không chút nương tay.
Cố Ân Ân ký xong, liếc mắt nhìn số phòng của mình rồi lập tức đi đến thang máy.
Lúc vào thang máy, Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì hỏi: “Có muốn đi lên ngồi một chút hay không?”
Hàn Thành Trì nhíu mày suy nghĩ trong chút sau đó không từ chối mà đi theo Cố Ân Ân lên lầu.
Quả nhiên là "phòng tổng thống", cảnh đêm đẹp không thể nói nên lời.
Cố Ân Ân cởi giày cao gót đi chân không tới cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn đêm sáng lấp lánh bên ngoài.
Hàn Thành Trì theo thói quen cúi người nhặt giày cao gót mà Cố Ân Ân ném đông một chiếc tây một chiếc lên để ngay ngắn lên trên kệ giày trong phòng, lại cầm một đôi dép lê đi tới cạnh Cố Ân Ân, khẽ cúi người đặt đôi dép lê trước chân của Cố Ân Ân: “Mang dép vào, coi chừng bị lạnh.”
Cố Ân Ân nhìn đôi dép chỉ có một màu trắng dưới chân, làm sao cũng không thể nhấc chân nổi, trong mắt cô lập tức tràn đầy nước mắt.
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân đứng đó không nhúc nhích, anh nhíu mày, cuối cùng thở dài một cái sau đó cúi người nắm cổ chân của cô, muốn tự mình giúp cô mang dép vào.
Lúc tay anh vừa chạm vào cổ chân cô, mặc dù cách một lớp vải, nhưng Cố Ân Ân vẫn khẽ run lên, sau đó nuốt nước miếng hỏi: “Thành Trì, tại sao anh phải làm như vậy?”
Ban đầu là cô bỏ rơi anh không chút lưu tình, anh không hận cô sao?
Động tác của Hàn Thành Trì ngừng lại, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Cố Ân Ân, không nói gì.
Cố Ân Ân vẫn chưa từ bỏ ý định, một lúc sau lại hỏi: “Thành Trì, anh biết anh đang làm gì không?”
Hàn Thành Trì vẫn không lên tiếng.
Từng giọt từng giọt nước mắt của Cố Ân Ân rơi xuống, cô cúi người nắm lấy tay Hàn Thành Trì rồi kéo anh lên, sau đó ôm cổ anh, nhón chân hôn lên môi của Hàn Thành Trì.
Một giây tiếp theo Hàn Thành Trì bất chợt có phản ứng, anh nắm bả vai của cô gái, xoay người, đẩy cô gái, hôn sâu hơn, lui tới giường lớn.
Cố Ân Ân bị Hàn Thành Trì hôn đầu váng mắt hoa, lúc cô rơi xuống chiếc giường mềm mại thì quần áo cũng đã bị Hàn Thành Trì ***.
Cô và anh đã quá quen thuộc với thân thể nhau.
Mười năm quấn quýt si mê, anh và cô dễ dàng nắm được điểm mẫn cảm và K**h th**h của nhau.
Cho nên khi Hàn Thành Trì *** của Cố Ân Ân, anh và cô đều hưởng thụ được cảm giác sung sướng đến tột cùng, loại sung sướng đó, Lộ Nhất Phàm chưa bao giờ cho Cố Ân Ân mà Hàn Thành Trì cũng không tìm được trên người của Tô Kiều Kiều.
Anh và cô đều giống như điên cuồng, ở tại khách sạn trong thành phố, lần đầu làm chuyện yêu sau khi bọn họ chia tay.
Cố Ân Ân còn chủ động hơn Hàn Thành Trì một chút, nhiều lần cô lật người đặt Hàn Thành Trì ở phía dưới.
Làm đến khi kết thúc hai người đều sức cùng lực kiệt, không ngừng thở.
Cố Ân Ân nằm trên giường thở hổn hển, chừng một lúc cô mới nghiêng đầu sang nhìn gò má của Hàn Thành Trì, cô nhìn thật lâu mới khẽ thở dài, xoay đầu nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ không có kéo rèm, nghĩ một lúc mới khẽ mở miệng nói: “Thành Trì, em chuẩn bị ly hôn với Lộ Nhất Phàm.”
Hàn Thành Trì nghe được câu này, từ từ mở mắt.
Anh nhìn trần nhà trắng như tuyết của khách sạn, không lên tiếng, chỉ là cảm thấy đầu trống không.
Anh giơ tay mò mẫm trên chiếc bàn kế bên một lúc mới mò tới bao TL, rút ra một ***, lúc đốt mới chợt nghĩ đến Cố Ân Ân không thích mùi TL, anh lập tức ném *** vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Cố Ân Ân đợi một lúc vẫn không thấy Hàn Thành Trì trả lời nên cô xoay đầu, thấy ánh mắt của người đàn ông có chút đờ đẫn, trong lòng cô nhói đau, cọ đến bên người của Hàn Thành Trì: “Thành Trì, em đã nghĩ rất lâu về chuyện ly hôn.”
“Em......” Lời của Cố Ân Ân còn chưa nói hết, Hàn Thành Trì đã lên tiếng cắt đứt lời nói của Cố Ân Ân: “Ân Ân, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi cho tốt, anh muốn về nhà.”
Nói xong, anh không đợi Cố Ân Ân lên tiếng đã vén chăn, nhặt quần áo rơi trên đất nhanh chóng mặc vào.
Cố Ân Ân nằm trên giường nhìn Hàn Thành Trì chỉ mất chút thời gian đã quần áo chỉnh tề thì rũ mắt.
Hàn Thành Trì cầm chìa khóa xe lên, lúc đi vẫn còn dừng lại bên giường nhìn Cố Ân Ân, nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không hề nói gì liền rời đi.
Cố Ân Ân mất đi toàn bộ sức lực, xụi lơ trên giường, cô nghe bên ngoài có tiếng sột soạt, một lúc sau truyền đến tiếng đóng cửa rồi cả "phòng tổng thống" lập tức rơi vào tịch mịch và yên tĩnh.
Hàn Thành Trì đi rồi.
Lúc cô chủ động hôn anh, anh và cô cùng mây mưa, sau khi chấm dứt, chuyện thứ nhất cô nghĩ muốn nói cho anh là tính toán trong lòng cô nhưng anh cũng không lưu lại một câu đã rời đi.
Người đàn ông đã từng dịu dàng cưng chìu cô đến tận trời, luôn luôn xem cô là hòn ngọc quý trong thế giới của anh, người đàn ông yêu thương quý trọng cô đã đi rồi.
Đã từng nhiều đêm Cố Ân Ân trải qua cảm giác yên tĩnh không tiếng động, nhưng cô cảm thấy sự yên tĩnh không tiếng động hôm nay khiến cô cực kỳ khổ sở.
Đó là Hàn Thành Trì từ nhỏ đã lớn lên cùng cô, anh đối với cô tốt như vậy, vậy mà khi anh sa sút, làm sao cô có thể đột nhiên xoay người chạy nhanh như vậy chứ?
Cố Ân Ân nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên rơi nước mắt, trốn trong chăn nghẹn ngào bật khóc.
Trong chăn vẫn còn lưu lại hơi thở của Hàn Thành Trì.
...
...
Lúc Hàn Thành Trì từ trong khách sạn đi ra, bên ngoài đã nổi gió.
Gào Bắc thổi vào người giống như lưỡi dao bén nhọn làm đau phần *** lộ ra ngoài.
Anh dễ dàng tìm được xe của mình, móc chìa khóa xe trong túi ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà chìa khóa “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Lúc anh khom người nhặt chìa khóa xe thì có cơn gió lạnh thổi tới, gió thổi làm Ng'n t của anh trở nên lạnh lẽo, anh cứ khom người như vậy, làm sao cũng nắm được chiếc chìa khóa xe.
Anh cứ duy trì tư thế như vậy, cứng ngắc bất động.
Máu dồn về não khiến anh thiếu dưỡng khí, lại giống như xoa dịu cảm giác đau lòng đột ngột nảy mầm. Anh cho là mình sẽ không tức giận, không đau lòng.
Nhưng tối hôm nay, hai điều anh cho là không có đã xuất hiện.
Anh giận giữ khi người đàn ông say R*ợ*u đó mắng Cố Lan San là “người đàn bà đê tiện”, sau đó một người luôn dịu dàng như anh lại lần đầu tiên vì một người phụ nữ khác ngoài Cố Ân Ân mà đánh nhau.
Trời mới biết lúc anh còn trẻ vẫn tin chắc rằng anh sẽ chỉ vì Cố Ân Ân mà đánh mất đi những thứ ưu nhã và khiêm tốn kia.
Mà bây giờ anh lại vì Cố Ân Ân mà đau lòng, anh không biết rốt cuộc mình đau vì điều gì, là đau vì những tháng ngày Ân Ân trôi qua không được tốt, vẫn là đau vì tình yêu của bọn họ trở nên vỡ nát không chịu nổi, thương tích đầy mình như vậy?
Rõ ràng là ban đầu anh lặng lẽ thay đổi là vì khiến Cố Ân Ân trở lại bên cạnh anh, nhưng bây giờ rõ ràng Cố Ân Ân muốn trở về bên anh, thế nhưng anh lại phát hiện lúc anh nghe thấy cô nói cô muốn ly hôn thì không phải là vui mừng, là kích động mà là mờ mịt.
Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân anh chân chính muốn điều gì.
Lúc anh còn trẻ anh muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Lúc anh là công tử nhà giàu anh cũng muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Lúc anh nghèo rớt mồng tơi vẫn muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Khi anh giàu sang thành đạt lại phát hiện tín niệm vững chắc đó...... Dường như không phải vững chắc như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc