Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 214

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trong lòng Cố Lan San đầy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô không biết hỏi từ đâu, chỉ có thể mở đôi mắt to tròn trong suốt đen láy, nhìn Tôn Thanh Dương và Sở Bằng, không ăn cơm, chỉ nhìn, im lặng không nói.
Sau khi Sở Bằng rót R*ợ*u cho Cố Lan San, mới rót R*ợ*u cho mình và Tôn Thanh Dương,Tôn Thanh Dương dẫn đầu giơ ly R*ợ*u lên: “Cheers!”
Sở Bằng giơ ly R*ợ*u lên, chạm chén với Tôn Thanh Dương giữa bàn, nhưng Cố Lan San vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, tay không chạm vào ly R*ợ*u, chỉ là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương ngẩng đầu lên, thấy thần thái trên mặt Cố Lan San, hai người liếc nhau một cái, sau đó liền nhẹ nhàng thả tay xuống, đặt ly R*ợ*u đỏ lên bàn.
Không khí trong nhà yên tĩnh, ngoài cửa sổ, phao hoa không ngừng nở rộ, còn mang theo một tiếng pháo, rầm rầm rầm, truyền đến liên tục.
“Lan San.” Qua một lúc lâu, Sở Bằng lên tiếng gọi tên Cố Lan San, nói: “Trước hết chúng ta ăn bữa cơm này, sau đó, sau đó có chuyện muốn nói với cháu.”
“Đúng vậy, Lan San, bữa mừng năm mới sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Tôn Thanh Dương ở một bên phụ họa.
Cố Lan Sann giật giật môi, mặc dù đáy mắt còn lóe ra ánh sáng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu một cái, giơ ly R*ợ*u lên.
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng cũng vội vàng nâng ly R*ợ*u lên theo, chạm ly với Cố Lan San.
Sở Bằng cực kỳ vui mừng nói: “Lan San, năm mới vui vẻ!”
Tôn Thanh Dương: “Năm mới vui vẻ!”
Chú ý rã rời cong cong mặt mày: “Năm mới vui vẻ!”
Tửu lượng Cố Lan San không được tốt lắm, cho nên chỉ là nhẹ nhàng nhấp một miếng, Tôn Thanh Dương uống một hớp lớn, thấy Sở Bằng uống hết một hơi, liền giơ tay lên, kéo kéo cánh tay Sở Bằng: “Sở Bằng, chú ý huyết áp của anh, uống R*ợ*u ít một chút.”
“Anh vui mừng.” Sở Bằng cười ha ha để ly R*ợ*u xuống, sau đó gắp một ít món ăn, bỏ vào trong bát Cố Lan San: “Lan San, con ăn nhiều một chút, đây là món sở trường của chú, cá trích kho tàu.”
“Cám ơn.” Cố Lan San cong môi cười, nhưng vẫn có vẻ không quen thuộc và thân thiết như Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Trên TV đã bắt đầu lễ mừng năm mới, người chủ trì vẫn là những người...kia, chưa từng thay đổi, sân khấu lộng lẫy, vừa múa vừa hát, vui mừng hớn hở.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương vừa ăn cơm, vừa bàn về lễ mừng năm mới trên TV, kéo đề tài với Cố Lan San. Cố Lan San nào có tâm tình đi xem TV, cho nên luôn ậm ừ cho qua.
Dạ dày và tâm tinh của Cố Lan San giống nhau, rất thành thực, căn bản cô cảm thấy ăn không trôi, cho nên chỉ giơ đũa, chọc cái bát nhỏ chất thức ăn như núi của mình.
Sở Bằng vàTôn Thanh Dương rốt cuộc vẫn nhìn ra Cố Lan San đứng ngồi không yên, cuối cùng Sở Bằng uống một ngụm R*ợ*u, buông cái ly xuống, hỏi Cố Lan San: “Sao châu ăn ít thế?”
Cố Lan San nặn ra Chú Sở, viện trưởng Tôn, hai người tìm cháu có chuyện gì?”
Sở Bằng tay gõ ly R*ợ*u một cái, có vẻ hơi khẩn trương, ông nhìn Tôn Thanh Dương một cái, sau đó liền hắng giọng, nói: “Vốn là muốn cơm nước xong, sau đó sẽ nói chuyện này với cháu, chỉ là thấy cháu có vẻ ăn không nổi, cho nên chú sẽ nói luôn.”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng.
Sở Bằng sau đó cũng không trực tiếp mở miệng nói chuyện, ngược lại là nhìn thẳng Cố Lan San. Cố Lan San bị nhìn mà không hiểu tại sao, trong lòng cũng trở nên khẩn trương không giải thích được, ánh mắt của cô bắt đầu hơi hốt hoảng, tay cầm đũa trên bàn đang buông thõng, không nhịn được hơi nắm chặt.
Thật ra thì cũng chỉ mới qua một phút, nhưng ba người, cảm thấy giống như là đã qua một thời gian rất dài.
Sở Bằng không vòng vèo mở miệng, hỏi: “Mẹ của cháu, có phải tên là Diệp Dao hay không?”
Cố Lan San sững sờ, mở lớn hai mắt, nói: “Chú Sở, chú biết bà?”
Sở Bằng không e dè gật đầu, chăm chú nhìn chằm chằm mắt Cố Lan San, tiếp tục mở miệng, nói: “Vào hai mươi lăm năm trước, chú đã từng là bạn trai của cô ấy.”
Tay Cố Lan San bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, cô cảm thấy đầu mình trống rỗng, chỉ có một suy nghi rối tung vọt lên khiến trong lòng cô hoảng loạn, cô mơ hồ biết suy nghĩ là thật, nhưng cô lại không dám lên tiếng hỏi ngược một câu để chứng thật.
Cô cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cô còn cảm thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy giống như chuyện cái banh rơi từ trê trời cuống, vốn không nên xảy ra ở trên người minh,
Cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt, muốn đứng lên, nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này!
Thậm chí, cô cảm thấy đây vốn là một giấc mộng, một giấc mộng lạ ban ngày!
Vậy mà, Sở Bằng rất nhanh đã loại bỏ những thứ ngổn ngang trong đầu cô, trực tiếp vén chân tướng đầm đìa vén trước mặt cô, không e dè, gọn gàng dứt khoát.
Thật ra thì, chính xác mà nói, chân tướng là Tôn Thanh Dương lấy ra, một tờ giấy đặt lên, đưa tới trước mặt Cố Lan San.
Lời Sở Bằng nói, giọng điệu rất nhu hòa, thậm chí trong con ngươi cũng chứa một chút ý cười, giống như là cha yêu con gái vô biên: “Lan San, cha biết rõ có thể chân tướng này con rất khó tiếp nhận, để tránh con không tin, cho nên hôm nay cha cố ý bảo Thanh Dương mang giám định kết quả DNA đến.”
Giám định kết quả DNA?
Trong đôi mắt Cố Lan San tràn đầy khiếp sợ, qua lúc lâu, cô mới khe khẽ giật giật con ngươi, nhìn báo cáo trong tay Tôn Thanh Dương.
Tôn Thanh Dương đưa tới trước mặt cô: “Lan San, con nhìn đi.”
Ng'n t Cố Lan San run rẩy, thật lâu, cô mới giơ lên, nhận lấy báo cáo kia, cô dốc bao công sức, mới mở được cái giấy đó ra, nhìn giám định đánh giá DNA, cánh môi run run một chữ cũng nói không ra được.
Cô mới vừa nghĩ là chuyện bánh thịt rơi từ trên trời xuống, nhưng không nghĩ tới, trên trời rớt xuống không phải là cái banh thịt, mà là một người cha còn sống sờ sờ!
“Thật ra thì, ngay từ lúc bản thân mình đến bệnh viện, Tthanh Dương đã cảm thấy con có thể là con gái của Diệp Dao, lúc ấy cha vừa vặn ở trong bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, cô ấy cố ý tìm tới cha hiến máu cho con.”
“Sau đó, trong khách sạn lớn ở Kinh Thành, cha thấy con và Diệp Dao cùng ăn cơm, trên căn bản cha đã xác nhận con là con gái của Diệp Dao.
“Sau đó, ở khách sạn hôm trước, ba thấy được con cùng Diệp Dao cùng ăn cơm, trên cơ bản ba liền có thể xác định con là con gái Diệp Dao, sau đó Thanh Dương lấy 1 sợi tóc của con làm giám định DNA. Vốn là từ trước kia, ba đã muốn tới nhận lại con về, nhưng sợ quá đường đột, liền thử thân cận với con trước, nhưng tối hôm nay là đêm giao thừa, cho nên ba và Thanh Dương đặc biệt tới đây gặp con 1 chuyến, để nói hết những chuyện này cho con nghe.”
Cố Lan San chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy giám định DNA, căn bản không có nghe được rốt cuộc Sở Bằng đang nói chút gì, cả người cô có chút không phản ứng kịp, cô cảm thấy giống như bị sét đánh 1 phát vào người vậy. Mọi thứ gần như vượt ra khỏi tầm suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ, ở đêm giao thừa, nếu là người khác thì có thể nhận được quà tặng từ trưởng bối như quần áo đẹp đẽ, tiền mừng tuổi, hoặc là những thứ lễ vật tặng phẩm khác. Ngay đêm giao thừa này, cô lại nhận được một món quà là “cha” ư?
Hơn nữa “cha” cô lại còn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương ư?
Mà người “cha” này lại còn tặng cho cô một người “mẹ kế”, vị “mẹ kế” của cô lại còn là viện trưởng bênh viện quân đội nữa?
Cố Lan San nghĩ, khẳng định có rất nhiều người cảm thấy đây là một chuyện vui mừng, cực kì vui mừng.
Nhưng mà cô lại cảm thấy kinh sợ nhiều hơn vui mừng.
Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương nói hết những chuyện nên nói thì cũng yên tĩnh lại.
Quả thật trong nhà chìm vào một loại an tĩnh quái dị.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Lan San mới khe khẽ đem giấy giám định DNA đặt trên bàn, sau đó nâng mí mắt, nhìn Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương, cắn cắn môi dưới, bày ra một bộ biết rõ còn hỏi, hỏi:
“Ý của hai người nói, chú là..... của cháu.”
Dù thế nào thì Cố Lan cũng không gọi ra tiếng “ba” được.
Ở trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn không có ba.
Lúc nhỏ, cô vậy quanh mẹ, hỏi tại sao những bạn nhỏ khác có ba, mà cô lại không có.
Mẹ của cô nói, cô chính là không có ba.
Lúc ấy sắc mặt mẹ cô rất khó coi, cô hiểu chuyện sớm, sau đó cũng chưa từng hỏi lại lần nào nữa.
Trưởng thành, cô mới hiểu được, cô là con riêng, là đứa bé không biết cha đẻ là ai.
Cô đã từng tưởng tượng, mình trông chờ đến ngày được gặp ba ruột, cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của ba cô ra sao, nhưng cô thật là không ngờ, hôm nay mơ ước ngày xưa lại thành hiện thực đột ngột như vậy.
Ba cô không phải..... người đàn ông trung niên bụng phệ như cô hằng tưởng tượng, mà là một người đàn ông cực kì ưu nhã vừa có sức quyến rũ vừa có phong cách.
Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại, liền cực kỳ muốn khóc, căn bản cô không biết rốt cuộc cô phải phản ứng thế nào trước chuyện này, nàng chỉ là rất muốn khóc. Cô cảm thấy “quà tặng” năm mới này đến quá dọa người khiến cô khó lòng tiếp thụ.
Chính xác mà nói, cũng không phải không tiếp thụ nổi, mà là không biết nên đối mặt như thế nào.
Cô không biết mình nên đứng lên, ôm lấy Sở Bằng, hô một tiếng “ba”, hay là cần phải giả vờ làm ra vẻ tức giận chất vấn ông, rốt cuộc mấy năm trước ông đã đi đâu.
Rốt cuộc Sở Bằng tương đối lớn tuổi, nhìn vẻ mặt Cố Lan San, đã biết rõ ý nghĩ trong lòng con gái, ông đang trên đường nhận con gái trở về, bản thân cũng chưa từng muốn manh động nóng vội, cho nên, ông rất biết tiến lùi mà cười cười nhìn Cố Lan San, nói:
“Lan San, ba hiểu rõ, con có thể cảm thấy khó có thể tiếp nhận, cho nên ba sẽ không bức bách con, ba sẽ để con từ từ thích ứng với mọi người.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc