Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 198

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San cũng đi theo. Lúc tính tiền, Thịnh Hoan giành trả tiền. Khi cô ấy nhận lấy tiền lẻ do nhân viên phục vụ trả lại thì giống như là nhớ ra chuyện gì đó, nghiêng đầu sang nhìn Cố Lan San, cười nói: “Đúng rồi, Lan San, chị quên nói cho em biết, ông nội chị mềm lòng, nhất định là Nhị Thập có thể cho nó dẫn chắt trai trở về. Về phần mẹ chị, bà thương Nhị Thập nhất, nếu bà biết em có con, mẹ chị khẳng định sẽ nguyện ý chấp nhận em, khi đó bên ngoài nói bóng nói gió, với tính tình của mẹ chị thì bà chắc chắn sẽ không quản, không loại trừ khả năng bà còn có thể đắc ý khoe khoang cháu mình. Một khi mẹ chị đã chấp nhận em, vậy ba chị liền không còn là vấn đề lớn, chỉ cần mẹ chị một khóc hai nháo ba thắt cổ, ba chị liền không chịu được nữa mà đồng ý theo!”
Thịnh Hoan dừng một chút, còn nói: “Lan San, mặc dù chị hiểu rõ là mẹ quý nhờ con, nhưng nhà chị lại có vẻ không phải dễ nghe như vậy, có chút uất ức em, nhưng mà, Lan San, đây là biện pháp tốt nhất. Nhị Thập là người than của chị, nhưng ông nội cùng ba cũng thế, chị thật sự là không hi vọng bọn họ có chuyện gì không vui với nhau.”
...
...
Ở sân bay, Thịnh Hoan còn nói cô ấy không hy vọng Thịnh Thế cùng ông nội và cha anh có chuyện không vui, đến cứng đối cứng.
Trên đường Thịnh Thế cùng Cố Lan San cầm túi lớn túi nhỏ trở về từ sân bay quốc tế thủ đô, Cố Lan San còn bình tĩnh ôn hòa kể lại cho Thịnh Thế nghe lời nói của Thịnh Hoan. Thịnh Thế thật sự vẫn chăm chú nghe Cố Lan San nói, chờ khi cô đã có thai thì sẽ công khai chuyện của bọn họ ở nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế còn ôm Cố Lan San, chân thành thề thốt, anh sẽ cưới em làm vợ.
Thậm chí, hai người còn thương lượng rằng thứ Hai tuần sau sẽ liên lạc với Tôn Thanh Dương, để cho cô ấy kiểm tra kí thân thể Cố Lan San để biết cách chăm sóc cho cô một cách hợp lí nhất.
Nhưng, trên đời không ai có thể lường trước được mọi chuyện, lúc này lại đột nhiên có chuyện không hay xảy ra.
Việc này còn cố tình vượt ra khỏi phạm vi kế hoạch cùng mong đợi của tất cả mọi người.
...
...
Chuyện này nảy sinh trong một lần tổ chức bữa tiệc trong gia đình ở nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế đi Maldives một tuần cho nên bữa tiệc này anh nhất định phải đi.
Anh xuất hiện tại nhà cũ của nhà họ Thịnh như thường lệ, lại phát hiện sau khi mọi người gặp được anh, giọng nói cũng đều không hề thay đổi, không có gì khác biệt, cho nên Thịnh Thế liền buông xuống sự lo lắng, biết Thịnh Hoan không nói chuyện này với người nhà họ Thịnh.
Mẹ Thịnh vừa thấy Thịnh Thế thì vẫn giống như trước kia, lôi kéo Thịnh Thế, thúc giục anh kết hôn.
Thậm chí lần này cũng không biết mẹ Thịnh lấy ra một xấp ảnh dày, đưa tới trước mặt Thịnh Thế cho anh chọn.
Thường ngày Thịnh Thế chỉ nghe mà không lên tiếng, lúc mẹ Thịnh đang cảm thấy bản thân đã hết kế sách để giữ chân Thịnh Thế mà sắp phát điên, cánh cửa lại được một người khác mở ra, Chung Trạch mặc áo khoác bông đẹp đẽ chạy vào.
“Bà ngoại!”
Mẹ Thịnh vừa nhìn thấy Chung Trạch liền lập tức đứng lên, ôm tiểu Chung Trạch, trực tiếp bỏ mấy tấm hình kia vào trong tay Thịnh Thế, nói: “Nhị Thập, con tự chọn người tốt nhất đi!” Sau đó liền mang Tiểu Trạch đi chơi.
Thịnh Hoan đi tới trước mặt Thịnh Thế, đưa tay đặt lên trên bả vai của anh, cười ha hả cầm mấy bức ảnh, liếc mắt nhìn từng cái một, sau khi xem xét ngắm nghĩa vẫn cảm thấy không thuận cho lắm, liền giễu cợt Thịnh Thế: “A, Nhị Thập, em phát tài nha! Toàn là mỹ nữ như vậy để cho em chọn, mau chọn một người làm vợ đi!”
Thịnh Thế liếc Thịnh Hoan một cái, căn bản không để ý tới bà chị này. Anh bỏ mấy tấm hình còn lại xuống trên khay trà, đứng dậy bắt đầu thúc giục người giúp việc: “Đã có cơm tối chưa?”
“Cậu chủ, đã sắp chuẩn bị xong rồi.” Quản gia đáp một tiếng, sau đó liền bắt đầu bày bàn ăn.
Hiện tại mọi người cũng đã sắp tới đủ, đã ngồi xuống.
Ông nội của Thịnh Thế đương nhiên ngồi ở ghế của chủ nhà.
Thời gian đầu của bữa cơm, mọi người cũng bàn luận một vài đề tài lộn xộn lung tung, đến khi ăn được một nửa, mẹ Thịnh lại lên tiếng thúc giục Thịnh Thế kết hôn: “Nhị Thập, con nhìn một chút, nhà họ Trình đều đã có cháu, con còn không chịu kết hôn!”
“Kết hôn là cái gì?” Tiểu Chung Trạch tò mò ngẩng đầu lên, hỏi.
“Bé con, ăn của con đi, đừng hỏi lung tung.” Thịnh Hoan khiển trách con trai mình một chút.
Tiểu Chung Trạch không hài lòng chép miệng, bới hai hạt cơm, lại ngẩng đầu lên, hai mắt vụt sáng, hỏi: “Kết hôn, có phải chính là cưới vợ mới hay không ạ?” d&đ‰l‡q¦đ
“A, tiểu Trạch thật thông minh, chuyện này cũng biết!” Ông nội Thịnh Thế rất vui vẻ mà tán dương Chung Trạch.
Chung Trạch cười rất tươi, nói: “Là Bạc Duệ nói cho con biết, bởi vì gần đây cậu ấy thầm mến một cô gái mười tám tuổi, cậu ấy nói là muốn lớn lên thật nhanh để kết hôn với cô gái kia.”
“Phốc ——” Thịnh Thế suýt nữa cười phun, mở miệng ác độc châm chọc: “Còn chưa đủ lông đủ cánh, cưới vợ gì bây giờ?”
“Cậu nhỏ, cậu đừng có không tin con! Con có chứng cứ!” Tiểu Chung Trạch nhanh chóng bất mãn kháng nghị, sau đó lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Thịnh Thế, nói: “Cậu xem bức hình này, nhìn thấy không? Đây là ảnh chụp chung của Bạc Duệ cùng cô gái kia, cháu còn biết tên tuổi của cô gái này nữa, gọi Lâm Thâm Thâm!”
“Oh, ngoại hình của cô gái này không tồi.” Thịnh Hoan khen tiểu Chung Trạch một câu, sau đó nói: “Tiểu Trạch, ăn cơm.”
Có lẽ là mẹ Thịnh đã nghiện cảm giác thúc giục con trai kết hôn, cho nên liền bất mãn lầm bầm với Thịnh Thế: “Nhị Thập, con nhìn xem, đứa bé năm tuổi đến nhà chúng ta lần trước cũng đã muốn kết hôn, sao con còn không kết hôn!”
Đây là đạo lý vớ vẩn gì vậy?
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, không để ý.
Tối nay Chung Trạch lại cực kỳ nhiều lời: “Cậu nhỏ đã cưới mợ út, không thể thêm một người vợ nữa.”
Lời nói trẻ con không chút kiêng kị này của Chung Trạch lại đâm trúng điểm làm mọi người lúng túng, trong thời gian ngắn, trên bàn ăn có chút an tĩnh.
Nhưng là, tiểu Chung Trạch không có cảm giác rằng không khí có gì không đúng, đặc biệt buồn bực hỏi Thịnh Thế nói: “Cậu nhỏ, ngày hôm trước rõ ràng mợ út có đồng ý với con là tuần này sẽ tới dùng cơm, còn còn muốn mợ út dẫn đi ăn ngon, sao mợ út lại không tới chứ?”
Sắc mặt Thịnh Hoan hơi đổi, lập tức cầm cái muỗng xúc cơm cho tiểu Chung Trạch ăn.
Thịnh Thế làm bộ như không có nghe thấy.
Nhưng lời này của tiểu Chung Trạch vẫn bị ông nội Thịnh Thế nghe được mà ngẩng đầu lên nhìn tiểu Chung Trạch, hòa ái dễ gần hỏi: “Tiểu Trạch, nói cho ông cố nghe, con gặp mợ út ở đâu?”
“Ở Hongkong!” Tiểu Chung Trạch vừa ăn cơm, vừa mơ hồ trả lời: “Cậu nhỏ cùng mợ út ở chung một chỗ, còn mua rất nhiều thứ.”
“Ông nội, chỉ là vừa vặn ***ng phải mà thôi, ngày đó con cũng ở đó.” Thịnh Hoan vội vàng lên tiếng giải thích.
“Làm sao có thể ngẫu nhiên đến tận Hongkong chứ?” Giọng nói của cha Thịnh Thế đặc biệt nghiêm túc, ông nhìn Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, có phải sau khi ly dị con vẫn không cắt đứt quan hệ với cô ta hay không?”
“Trùng hợp, trùng hợp cùng nhau đi Hồng Kong à?” Ba của Thịnh Thế trầm giọng, nghiêm túc nhìn về phía anh, “Nhị Thập, có phải sau khi ly hôn, con vẫn không chịu chấm dứt với con bé?”
Thịnh Thế nhíu mày. Anh còn chưa kịp nói gì, Thịnh Hoan đã cắt ngang lời anh, “Ông nội, Tiểu Trạch còn nhỏ, nó không hiểu chuyện. Lúc đầu ở Hồng Kong, đúng là chúng con có gặp Lan San, nhưng đôi bên cũng chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi, thật sự không giống như mọi người tưởng tượng đâu!”
Ông nội vốn không để ý tới những lời này, nghiêng đầu, nhìn người cảnh vệ bên cạnh mình, mở miệng nói, “Đi mau, điều tra chuyến bay đó ngay cho tôi!”
Cảnh vệ nghe lệnh xong, tức tốc chạy đi làm việc.
Thịnh Hoan ngồi bên cạnh em trai, nhìn anh với ánh mắt lo lắng, cả người đứng ngồi không yên.
Mặc dù Tiểu Trạch còn nhỏ, không hiểu tình hình trước mắt, nhưng nó cũng có cảm giác bầu không khí không được bình thường. Thằng nhóc ngừng ăn cơm, mở mắt thật to, nhìn ông ngoại và ông cố của nó.
Người cảnh vệ làm việc rất năng suất, phải nói là vô cùng hiệu quả. Khoảng mười phút sau, anh ta đã trở về, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh ông nội của Thịnh Thế rồi trả lời, “Thưa Tư lệnh Thịnh, tôi vừa điều tra được, cậu chủ Thịnh quả thực đã từng cùng cô Cố đi máy bay qua Maldives, sau đó chuyển chuyến bay đến Hồng Kong, vừa mới về Bắc Kinh hôm trước. Bọn họ đi cùng một chuyến bay với cô chủ Thịnh.”
Cảnh vệ còn chưa nói xong, ba của Thịnh Thế đã cầm lấy một cái chén rồi ném thẳng về phía con trai.
Thịnh Thế nghiêng đầu, thoát được cái chén đang bay tới, khẽ nhếch môi, nghĩ thầm, trăm cơ ngàn tính, ai nấy đều kín miệng như bưng, nào ngờ lại vì lời nói của một đứa nhỏ mà gây ra đại họa!
Chung Trạch – đứa nhỏ gây họa, lần đầu tiên nhìn thấy ông ngoại biến thành hung thần đáng sợ như vậy thì khóc rống lên.
Ba của Thịnh Thế thực sự bị chọc tức điên rồi. Ông ở bộ đội nhiều năm, sớm đã luyện thành tinh thần cứng như sắt thép, khuôn mặt vừa đanh lại đã giống như sát nhân. Mặc kệ Chung Trạch đang òa khóc, ông vẫn mở miệng răn dạy Thịnh Thế, sắc mặt tái hết cả đi, “Được lắm! Bọn mày từng bước từng bước học được cách giấu diếm sự thật rồi! Coi mấy người lớn như tao ૮ɦếƭ hết rồi phải không? Chưa gì mà bọn mày đã muốn làm chủ hết, có phải không hả?!’
Ba của Thịnh Thế la hét lớn tiếng, sau đó nhìn về phía con gái lớn, không chút lưu tình mà mắng mỏ, “Thịnh Hoan, mày là chị lớn nhất trong năm đứa, Nhị Thập hồ đồ, gây ra đủ thứ chuyện, mày cũng hồ đồ theo, giúp đỡ nó làm xằng làm bậy sao?”
Thịnh Thế nhíu mày, ngẩng đầu, không hề sợ hãi rồi nhìn ba mình, mở miệng nói, “Chuyện này không liên quan tới chị cả, ba muốn mắng thì mắng con đi!”
Ngừng lại một chút, Thịnh Thế nhìn ánh mắt của ba rồi trở nên kiên quyết, gằn từng chữ một, cực kì thành khẩn, “Còn nữa, ba, những lời ba vừa nói con không đồng ý! Con không gây sự, con không hồ đồ, con lại cực kỳ tỉnh táo. Con biết mình muốn làm gì, không muốn cái gì!”
Thịnh Thế nói như vậy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Ba của anh giận quá, hét to cả họ tên anh ra, “Thịnh Thế!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc