Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Chương 17

Tác giả: Thư Dứu

“Anh.... ... Anh lừa tôi ?!” Giọng cô cao ✓út, sau đó lại vì đau nhức từ nơi nào đó khiến cho xìu hẳn.
Kỷ Ngân Viễn, tên khốn kiếp này!!!
Đầu anh ta rốt cuộc chứa cái gì chứ.... ... Chuyện này mà cũng dám lấy gạt người sao?!
Cô tức muốn ૮ɦếƭ, lòng đầy rối rắm, nếu như muốn dùng một câu để hình dung, thì đó là.......
Thật muốn hung hăng đánh anh ta thành đầu heo, sau đó đá đến toilet quỳ một đêm viết bản kiểm điểm dài ba mươi ngàn chữ, cho anh ta giác ngộ được lỗi lầm của mình.
Nhưng, cho dù anh ta có làm hết những điều trên, cô cũng tuyệt không tha thứ cho anh ta!
Tưởng tượng ra hình ảnh một vị doanh trưởng quỳ gối trong toilet viết bản kiểm điểm, cô liền cảm thấy hả giận hừ một tiếng.
“Lừa?” Anh cười khẽ, “Tôi lừa em lúc nào?”
Việc đã đến nước này, anh ta còn dám ngụy biện ?!
Yểu Nhiên giận sôi lên, nhưng Kỷ Ngân Viễn thừa lúc cô phân tâm động nhẹ một cái, chậm rãi nói, “Lúc ấy tôi chỉ nói muốn nói chuyện đàng hoàng với em.”
Về phần cái khác.......
Được rồi, không thể phủ nhận chính mình quả thật đã đâm lao thì phải theo lao, không có ý định giải thích rõ ràng.
“Ưhm.....” Mặt cô đỏ ửng, “Anh.... ... Không cho phép anh động.!”
Cảm xúc đau nhức đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là cảm giác mềm yếu, cô thầm quả quyết là do Kỷ Ngân Viễn cố ý không muốn để cô tức giận.
Ngoài dự liệu của cô, anh quả thật dừng lại không động, chỉ là đôi mắt sâu thẳm kia như đang cười chờ xem kịch vui.
“Ngày đó...... Ngày đó, căn bản là anh không nói rõ cho tôi, anh....... Anh cố ý.... .... Cố ý để tôi hiểu lầm!” Cô không kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng ngâm, ngọt ngọt mềm mại, khiến mắt anh càng thêm tối.
Đáng ghét...... Tại sao khi anh ta không động lại càng khó chịu chứ?
Anh không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thở dài, “Thật......không muốn tôi động sao?” Lời nói mập mờ nỉ non đầy ẩn ý.
“Tại..... Tại sao.... ...” Sự dừng lại lúc này chẳng khác nào là ђàภђ ђạ, cô thở hổn hển, dù lý trí đã bị đánh tan tơi bời, nhưng vẫn cố chống cự yếu ớt, “Kỷ Ngân Viễn.... ... Tại sao........anh lại làm như vậy?”
Cô không hiểu, thật không hiểu, nếu giữa bọn họ không xảy ra gì hết, vậy tại sao anh còn muốn cô hiểu lầm, bắt phải phụ trách ?!
Rốt cuộc...... Là vì cái gì?
Rõ ràng anh ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể ᴆụng vào, nhưng mắt cô cứ mơ hồ như bị cái gì che lại, khiến cô không thể thấy rõ mặt anh.
Yểu Nhiên nhất định không biết bộ dáng hiện giờ của cô quyến rũ biết bao nhiêu.
Kỷ Ngân Viễn cảm thấy đốm lửa trong lòng anh đã bị cô làm bùng lên, thiêu đốt hết tất cả kiên nhẫn của anh.
“Thư Yểu Nhiên, em thật ngốc,” anh hoàn toàn bại bởi sự ngây ngô của cô, vừa động vừa nghiến răng nghiến lợi nói, “Không nói như vậy thì làm sao em chịu ở lại bên cạnh tôi?!”
Gì chứ....... Loại lý do gì vậy.... ....
Hiện tại cô cảm giác như mưa to gió lớn đang kéo đến cuốn đi hết tất cả năng lực suy nghĩ của cô.
“Ưmh....... Anh....... Anh chậm một chút.”
Anh lau mồ hôi trên mặt cô, hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Là của anh, rốt cuộc đã thuộc về anh, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng ở bên cạnh anh.
Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay!
Sáng sớm hôm sau.
“Kỷ, Ngân, Viễn....!!!” Yểu Nhiên tức giận rống to, bắt đầu dùng hai tay kéo mặt người nào đó còn đang ngủ bên cạnh cô.
Cái tên lường gạt này!
Khả năng diễn xuất quá giỏi, nói bừa mà không cần viết nháp, dọa cô kinh ngạc, rồi còn tin là thật!
Trong khoảng thời gian này, hẳn là anh ta đang thầm cười cô ngốc, thuận miệng nói một câu mà cũng tin, thật dễ lừa đây!
Càng nghĩ Yểu Nhiên càng tức, từng nghe lừa ăn lừa uống, lừa đám cười, còn cô thì độc rồi, bị lừa bắt phụ trách!
Kỷ Ngân Viễn bị cô giày vò phải tỉnh lại, mắt còn chưa mở, đã vươn tay kéo cô vào lòng, “Đừng làm rộn.”
Sau cả đêm triền miên, cô thì yên ổn ngủ ngon, còn anh phải lo dọn dẹp tắm rửa cho cô, đến sáng sớm mới ngủ, giờ không ngủ bù sao được? Hơn nữa, cảm giác ôm cô vào lòng thật thoải mái, khiến anh không muốn buông tay.
“Tôi cứ làm rộn đấy! Kỷ Ngân Viễn, Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên nào biết trong lòng anh đang nghĩ gì, giọng cô càng lớn thêm, “Không cho phép ngủ, đứng lên, mau đứng lên!”
Kỷ Ngân Viễn vẫn không mở mắt.
Ở bộ đội có huấn luyện đặc biết chống tiếng ồn, nên anh đã rèn được khả năng không quan tâm đến tiếng ồn bên ngoài mà chuyên tâm làm việc của mình, cho nên giờ dù Yểu Nhiên có gọi vang tận trời, đối với anh mà nói cũng chẳng có chút tác dụng gì.
Quả nhiên, Yểu Nhiên gọi hơn nửa ngày vẫn không thấy anh dậy, lửa giận trong lòng cô càng tăng vọt.
Được, cô muốn xem, rốt cuộc anh ta có thể ngủ đến lúc nào!
Cô nắm quả đấm, đập liên tiếp vào иgự¢ anh, rõ ràng là muốn anh không chịu nổi phải thức dậy.
Đáng tiếc, hiển nhiên cô đã đánh giá quá thấp khả năng chịu đựng của anh.
Yểu Nhiên đánh ước chừng mấy phút mà vẫn không thấy anh mở mắt, ngay cả mày cũng không nhăn một cái, còn cô thì đã cảm thấy tay mình bắt đầu đau.
Một chút phản ứng cũng không có?!
Cô ngước mắt trừng anh.
Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú của anh.
Yểu Nhiên chưa từng thấy Kỷ Ngân Viễn khi ngủ say, gương mặt vẫn tuấn tú như vậy, nhưng lạnh lùng nơi khóe mắt đã được thay bằng vẻ bình thản.
Hừ, đừng tưởng cô sẽ từ bỏ ý đồ!
Chợt cô nghĩ ra một ý hay.
“Kỷ Ngân Viễn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng.... ...” Bỗng nhiên phát hiện mình đang bị anh ôm, Yểu Nhiên điên lên, “Anh có dậy hay không?”
“... ......”
Phản ứng trong dự đoán. Yểu Nhiên cắn răng, “Hừ, được lắm.”
Cô cố gắng điều chỉnh một góc độ thoải mái, mò tay xuống chăn, không lâu sau, nơi nào đó của anh đã có thay đổi rõ ràng.
Vốn là cô muốn nắm lấy vật đó để uy Hi*p anh, nhưng nghĩ lại, làm gì cũng phải chừa đường lui cho mình, nếu không, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.......
Gặp báo ứng cũng không phải là chuyện tốt, nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm tới tính mạng chứ chẳng chơi!
Cho nên, Yểu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định sờ soạng khắp người anh, nhưng trừ chỗ đó ra, cho đến khi anh không nhịn được nữa, phải tỉnh lại mới thôi.
Một bàn tay nắm lấy bàn tay đang châm lửa của Yểu Nhiên. Kỷ Ngân Viễn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt rất tỉnh.
Yểu Nhiên vừa thấy liền mắng to, “Biết ngay là anh giả bộ ngủ mà!”
Có vẻ rất sung sức, xem ra tối qua anh tha cho cô là quyết định sai lầm rồi.
Cô tức giận chất vấn, “Tại sao anh lại cố ý cho tôi hiểu lầm?” Giữa hai người trắng như tờ giấy, mắc gì phải dội mực đen lên!
“Vấn đề này, tối qua tôi đã trả lời em.” Mắt anh tối dần, khiến Yểu Nhiên nhìn thấy giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, “Không được phép nhúc nhích, không được có ý nghĩ xấu, cũng không được trốn tránh, nói mau, tại sao?”
Ánh mắt này giống hệt tối qua, chỉ sợ kết quả cũng sẽ giống như tối qua mất.
Đúng rồi, nói đến chuyện này, nếu lúc trước giữa bọn họ không có xảy ra gì hết, vậy sau tối qua.... ..... Chẳng phải là đùa giả mà thành thật?!
Mơ hồ nghĩ tới gì đó, Yểu Nhiên khẽ cau mày.
Mặc dù cô có thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cô thật không hiểu tại sao anh lại phải phí công như vậy.
Kỷ Ngân Viễn thở dài, “Thư Yểu Nhiên, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.”
Đêm hôm đó cô uống say rồi, tất nhiên anh không thể nào lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò, dù cho người chủ động chính là cô.
“Nhưng tôi cần một lý do.” Một lý do để cô cam tâm tình nguyện thừa nhận sự tồn tại của anh.
Chân mày cô vẫn nhíu thật chặt, đại khái cô vẫn có ấn tượng với những gì anh nói tối qua, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, lại càng khiến cô khó hiểu.
Kỷ Ngân Viễn nâng trán Yểu Nhiên lên, thở dài nói, “Thư Yểu Nhiên, tôi thích em, muốn giữ em bên mình, muốn em trở thành cô gái của tôi.”
Nói như vậy đủ rõ ràng thẳng thắn rồi chứ!
Yểu Nhiên há hốc miệng.
“Anh....... Anh.... ...” Ngón tay cô run run chỉ vào anh. Anh vươn tay nắm chặt tay cô, mỉm cười, “Sao? Có vẻ em khó mà tiếp nhận lý do này?”
Anh nghĩ, biểu hiện của anh hẳn đã đủ rõ ràng, đối xử với cô hoàn toàn khác người ngoài, năm lần bảy lượt giúp cô giải quyết rắc rối, thậm chí cũng đã gặp qua người nhà anh.......
Nếu vậy mà cô còn không rõ, vậy chỉ có thể nói.... ....
Cô quá ngốc.......
Yểu Nhiên cảm thấy sấm sét bổ vào người cô tối qua lại xuất hiện.
Lúc này còn mạnh hơn tối qua gắp mười lần, cô chưa kịp ngáp đã bị đánh cho cháy khét toàn thân.
Kỷ Ngân Viễn thích cô?
Cô bị kích thích đến mức suýt nữa thì muốn ᴆụng đầu vào tường thử xem là thật hay đang mơ.
“Vẻ mặt này của em là sao?” Anh nhíu mày, “Cho tôi là người ai xáp lại cũng không cự tuyệt, hễ con gái là thu?”
“Anh dám!” Cô tức giận, nhướng máy nhìn anh chằm chằm. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của anh, mặt lại dần dần ửng đỏ.
“Vậy, tại sao....... Đêm hôm đó.... .... Khụ, không có gì hết.” Cô hắng giọng một cái, đến từ mấu chốt thì mặt lại càng đỏ thêm.
Theo lời anh nói, anh cố ý để cô hiểu lầm vì thích cô, vậy tại sao đêm hôm đó anh không làm gì hết?
Nếu vậy, chuyện cũng sẽ không phức tạp như bây giờ!
Kỷ Ngân Viễn khẽ lắc đầu cười, “Lúc đó em chưa thân với tôi.”
Cũng không thích tôi, không muốn sống cùng tôi.
Cho nên, mới cố tình nói mập mờ.
Cô phản bác, “Vậy, tối qua anh.... ...”
“Không giống.” Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục mỉm cười, “Hiện tại, em đã thích tôi rồi.”
....................
Có lúc, duyên phận là một một thứ thật sự rất kỳ diệu.
Kỷ Ngân Viễn cũng không ngờ, lần thứ hai bọn họ gặp nhau lại tới nhanh như vậy!
Có một mục huấn luyện của lính không quân cần phải tiến hành trên ngọn núi cách doanh trại hai trăm bảy mươi bốn cây số. Mà ở mặt tây nam của ngọn núi có một sườn núi nhỏ, hai mùa xuân hạ đều có hoa dại nở rộ vô cùng rực rỡ, tiếc rằng hiện tại là cuối thu nên hoa đã sớm tàn hết.
Ấn tượng lần trước về cô khắc sâu trong lòng anh là có thể cảm nhận được sự cô đơn toát ra từ người cô.
Lúc này, cô cũng không biết có người đang nhìn mình, chậm rãi bước từng bước nặng trĩu lên sườn núi, sau đó dần dần mất hẳn ở cuối tầm mắt anh.
Kể từ ngày đó, mỗi lần phải tập huấn ở trên ngọn núi đó, anh đều có thể thấy cô.
Lần nào cô cũng vác túi lớn túi nhỏ đi lên, có vẻ là thăm ai đó.
Nhưng rốt cuộc là ai.... ..... Thì anh không biết.
Kỷ Ngân Viễn rơi vào trầm tư. Nhưng Yểu Nhiên chờ anh thiệt lâu vẫn không thấy anh nói gì, đã sớm nhịn không nổi, “Anh thật là, tại sao nói gì luôn cứ thích chừa lại một nửa vậy?!”
Không thể dứt khoát một lần sao ?! Cô bất mãn cau mày, “Rốt cuộc còn cái gì?”
Kỷ Ngân Viễn khẽ cười.
“... ...... Anh thật đáng đánh đòn!” Cười cười cười, có gì đáng cười chứ?
Ghét nhất kiểu không nói lời nào chỉ biết trộm vui một mình!
“Sau đó có gặp qua mấy lần.” Anh không muốn kể là vì, những lần đó anh vẫn luôn yên lặng nhìn cô, mà cô lại hoàn toàn không biết gì hết, nói ra thật quá mất mặt nên thôi.
“Này.......” Yểu Nhiên vừa thấy thái độ muốn qua loa cho xong của anh thì cực kỳ khó chịu, trở mình bò dậy, nửa quỳ trước mặt anh, ý đồ dùng tư thế này để anh cảm thụ được các gì gọi là ‘cảm giác áp bách’, “Tôi đã nói, không được giấu diếm!”
“Tôi giấu giếm cái gì?” Anh khẽ cười đứng dậy, quấn tấm chăn mỏng qua eo, thong thả đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Yểu Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh đi tới đi lui trước mắt, chợt cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đến mức phải rùng mình, nhìn xuống thấy cả người mình đang trống trơn.
Lúc này, anh đã mặc xong áo, một tay để lên bên hông định cởi tấm chăn ra, nhưng chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại.
Cô vẫn còn đang ngây ngốc.
“Thư Yểu Nhiên, em còn muốn nhìn tiếp?” Lời nói không đầu không đuôi, khiến Yểu Nhiên sững sờ mất mấy giây, cho đến khi chạm vào ánh mắt vui vẻ của anh, cùng với chiếc chăn bên hông anh kia.... ......
À.... .... Tình huống hiện tại là trên giường chỉ có một tấm chăn, mà nó thì đang nằm trên người Kỷ Ngân Viễn, có nghĩa là cô không có chăn đắp.... .....
À, mà lúc nãy mình đã xác nhận hiện mình đang không mặc gì hết.... ......
“A!!!”
Đột nhiên tiếng thét chói tai của cô bị một vật thể bay không xác định ngăn lại, Yểu Nhiên đang bị vây trong một đống gì đó, cô cố sức gạt ra xong mới phát hiện đó là tấm chăn bị Kỷ Ngân Viễn ‘giành đi’.
Cô vội vàng lấy chăn bao mình lại, cực kỳ chặt chẽ, giống như cái bánh chưng.
Tốt lắm, bây giờ có thể an tâm hỏi tội được rồi!
“Anh.... ...... Anh giở trò lưu manh”! Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy hai lỗ tai hẳn cũng đang rất đỏ.
Kỷ Ngân Viễn đã mặc đồ chỉnh tề, thắt cà vạt xong, cầm lên nón lính.
“Giở trò lưu manh?” Anh cười khẽ, xoay người ngồi xuống giường.
Yểu Nhiên cẩn thận lui dần về sau, nhìn chằm chằm vào anh, chỉ sợ một phút sơ xuất sẽ bị anh bắt và ‘lột vỏ bánh chưng’, “Làm gì?”
Phản ứng của cô chọc anh buồn cười, anh cố nín, nghiêm mặt nói, “Thư Yểu Nhiên, em lại nói sai rồi.”
Chuyện lưu manh chân chính anh còn chưa bắt đầu làm đâu.
Mắt anh tối sầm, giống như chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị anh ăn mất linh hồn.
“Anh nhìn cái gì?!” Mặt Yểu Nhiên càng thêm đỏ, mất tự nhiên gia tăng âm lượng. Cô quẫn, ôm chăn nhảy xuống giường, hừ mạnh một tiếng để tỏ vẻ bất mãn xong, chạy nhanh đi, để lại Kỷ Ngân Viễn một mình trong phòng với tiếng cười của anh.
Cô nhỏ này.......
Phản ứng thú vị quá!
Yểu Nhiên hoàn toàn không biết mình đã bị Kỷ Ngân Viễn chụp cho cái mũ ‘phản ứng thú vị’,dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com lúc này cô đang tựa lưng vào cửa phòng, siết chặt tấm chăn mỏng, trong lòng thầm mắng anh không biết bao nhiêu lần.
Đã nói, cô ghét nhất là loại người nham hiểm như vậy rồi mà!
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh của Đại đội trưởng, nhưng người ngồi trên ghế sô pha lại không nhúc nhích, nhắm mắt dưỡng thần, giống như không hề nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Trần Nhất trằm mặc nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc khép chặt.
Cốc cốc
Cốc cốc cốc
Người tới rất kiên nhẫn, dù không nghe đáp lời vẫn tiếp tục gõ. Rốt cuộc, người ngồi trên sô pha phát ra một tiếng cười lạnh, mở mắt ra. Trong nháy mắt, một mạt tối tăm lóe qua mắt người nọ, rồi chợt biến mất. Người nọ bình tĩnh nói, “Cho anh ta vào đi.”
Trần Nhất gật đầu, đi đến cửa, tựa hồ đã có quyết định, chậm rãi kéo cửa ra.
Ánh sáng đột ngột rất chói mắt.
Bên ngoài là một người mặc quân phục, đôi mắt bĩnh tĩnh.
Trần Nhất phức tạp nhìn anh.
Đây là cấp dưới trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất của mình, năm đó là mình tự tay dẫn nó vào bộ đội, chứng kiến từng bước trưởng thành của nó, chứng kiến nó lần lượt giành được các loại giải thưởng, thế nhưng bây giờ, chính mình lại muốn tự tay điều đứa bé này đi.
Có lẽ là ánh mắt của Trần Nhất quá mức kỳ quái, nên Kỷ Ngân Viễn bất giác cau mày lại.
“Doanh trưởng Kỷ, lại gặp rồi.”
Một giọng nói lạnh lẽo từ trong phòng truyền ra, Trần Nhất nghiêng người nhìn lại theo bản năng, nhờ đó Kỷ Ngân Viễn có thể thấy được người ngồi trên sô pha là ai.
Thư Yểu Ninh.
Thư Yểu Ninh đang nhìn về hướng cửa sổ, khóe miệng mang nụ cười lạnh lùng, cảm nhận được Kỷ Ngân Viễn đang nhìn mình chăm chú, nụ cười trên mặt dần tối, chậm rãi quay đầu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, nháy mắt bắn ra hàng ngàn tia lửa.
“Nghe nói doanh trưởng Kỷ sắp được phái đi làm huấn luyện viên, nên đặc biết tới hỏi thăm một chút.” Ánh mắt Thư Yểu Ninh sắc bén bức người, hoàn toàn không hợp với lời nói.
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên giơ tay lên chào.
Xét về chức vụ quả thật Thư Yểu Ninh cao hơn Kỷ Ngân Viễn, nhưng nói về khí thế.... .... Rõ ràng lại thấp hơn.
Chẳng biết Trần Nhất đã rời khỏi phòng làm việc từ lúc nào, Thư Yểu Ninh không thèm quanh co nữa, “Chẳng qua, tôi không ngờ, anh sẽ yên tâm để Yểu Nhiên một mình.” Dừng một chút, lại khiêu khích hừ lạnh, “Không sợ tôi bắt nó lại lần nữa sao?!”
Cùng lúc đó, ở trong Bệnh Viện Đa Khoa thành phố S.
“Xin tránh ra, tránh ra!”
Trong đại sảnh bệnh viện bỗng vang lên một trận ồn ào, khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.
Ở cửa xoay vào đại sảnh, có hai người con gái đang chạy vào, người trước mặt quần dài, mang giày cao gót vừa cao vừa nhọn khiến người ta nhìn mà phải sợ giùm cô, nhưng người đó vẫn chạy rất nhanh. Còn người đang bị kéo theo là một cô gái tóc dài, mắt rất đẹp, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn phía sau. Sau lưng họ có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đeo kính râm đuổi theo. Người đàn ông cầm đầu ra hiệu tay, mấy người ái đen phía sau lập tức tán ra chung quanh tìm người, còn anh ta thì đứng tại chỗ quét mắt một vòng.
“Ở đó!”Thấy được mục tiêu, mấy người áo đen nhanh chóng vọt tới.
Kỷ Ngân Tĩnh khẽ chửi một tiếng, dùng sức đạp cửa thang máy, “Đáng ghé!”
Hiện tại thang máy đang lên tới lầu ba, thế nên kế hoạch đi thang máy lên thẳng lầu bảy của cô đã bị mắc cạn.
Chỉ còn cách bò bằng thang bộ!
Yểu Nhiên lần đầu tiên thấy Kỷ Ngân Tĩnh bạo lực như vậy, khó tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Kỷ Ngân Tĩnh hạ quyết tâm, đẩy Yểu Nhiên lên trước, “Chị chạy trước đi, tới lầu bảy là an toàn rồi!”
Chỉ cần lên tới lầu bảy, đã là phạm vi thế lực của ông nội, đừng nói là những người trước mắt, cho dù là cấp trên của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn cút đi.
“Nhưng em.... ....”
“Yên tâm.” Kỷ Ngân Tĩnh rốt cuộc phát hiện đôi giày cao gót xinh đẹp trên chân không dùng được nữa bèn ghét bỏ vứt qua một bên,d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. lưu loát bắt lấy tay vịn cầu thang, lật người đạp xuống ngay giữa иgự¢ người đàn ông áo đen đứng trước mặt, người áo đen kia mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, cô lại nhân cơ hội đạp một cái nữa, khiến người kia lộn mèo xuống cửa lầu ba, trên đường lăn xuống, anh ta còn tiện đường kéo theo mấy đồng bạn ở đằng sau mình.
Yểu Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, làm như không biết người trước mặt này là ai.
Từ khi biết Kỷ Ngân Tĩnh, lúc nào cũng thấy cô khéo léo hiền thục, ra dáng tiểu thư nhà giàu, trừ cặp mắt tương tự với Kỷ Ngân Viễn, Yểu Nhiên không thấy họ còn điểm nào giống nhau nữa.
Nhưng, giờ xem ra.......
Hai người này rõ ràng đều trâu bò như nhau, mà khả năng diễn xuất cũng tốt bằng nhau!
“Chạy mau.”
Nhân thời gian mấy người kia bị lăn xuống, Kỷ Ngân Tĩnh khẽ quát một tiếng. Nháy mắt Yểu Nhiên hồi hồn, tiếp tục chạy nhanh lên trên.
Mấy người áo đen kia không ngừng xông lên, đều bị Kỷ Ngân Tĩnh ngăn lại hết.
Lầu ba, lầu bốn, lầu năm.... ......
Yểu Nhiên chạy hổn hển, cũng không có thời gian mà cảm thán leo cầu thang cực khổ, chỉ có thể không ngừng tự nhủ,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, mặc dù Ngân Tĩnh đánh rất tốt, nhưng cả một đống đàn ông thế kia, còn đều do Thư Yểu Ninh tự mình bồi dưỡng, cô không nghĩ Kỷ Ngân Tĩnh có thể chống đỡ được lâu.
Cho nên, càng phải nhanh hơn nữa, chỉ cần tìm được ông nội Kỷ là có thể giúp Ngân Tĩnh rồi!
Lầu sáu.... ......
Ngoặt qua chỗ rẽ cầu thang, Yểu Nhiên vừa thấy bảng lầu trên tường thì nở nụ cười thoải mái, sắp tới rồi, sắp tới rồi!
Vậy mà, một loạt tiếng bước chân chậm rì rì truyền đến, đánh nát vui mừng trong lòng cô.
Mặt cô cương lại, lòng căng thẳng, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể khi gặp nguy hiểm.
Là ai.... ....
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ, từng bước, từng bước tiến đến gần cô.
Là ai.... ......
Bước chân kia tiếng một bước, cô liền không tự chủ được mà lùi về sau một bước, dần dần thành tiến một bước lùi hai bước, rồi lùi ba bước, tốc độ lùi của cô càng ngày càng mau, cuối cùng là hoảng hốt chạy bừa xuống, bất cẩn ngã văng vào cánh cửa bên cạnh cầu thang.
Cùng lúc đó, chủ nhân của tiếng bước chân cũng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Chiếc kính đen lớn khủng bố cơ hồ che hết một nửa gương mặt anh ta, mắt anh ta như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cạnh cầu thang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc