Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Chương 01

Tác giả: Thư Dứu

Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh yêu quý của mình đá phăng cửa phòng doanh trưởng. Cô hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởng Kỷ, sao anh không nói cho tôi biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân sự!”
Người đàn ông ngồi phía sau bàn không thèm ngẩng đầu, tay cũng không ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phép lịch sự tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi thì trước tiên phải nói ‘Báo cáo’.”
“Anh!”
“Gọi nhầm rồi, phải giọi là ‘Doanh trưởng’.”
——— f*ck!
Thư Yểu Nhiên tức giận cực kỳ, suýt nữa thì cô đã đập ngay chiếc máy chụp ảnh của mình vào ót anh ta. Trưởng quan cái khỉ khô, cô đến đây là để công tác, cô có phải là lính của anh ta đâu cơ chứ, chẳng lẽ cô còn phải cúi đầu đứng nghiêm chào doanh trưởng nữa à?
Nằm mơ đi!
Thư Yểu Nhiên là một nhiếp ảnh gia mới của toàn soạn báo không quân của thành phố này. Để có thể chụp được tư thế oai hùng của binh lính không quân lúc huấn luyện làm đầu đề cho tờ báo, ngày nào cô cũng phải đến doanh trại bộ đội. Lâu lắm mới có một buổi huấn luyện nhảy dù, thế mà lại chẳng có ai báo cho cô để bây giờ cô đã bỏ lỡ mất rồi.
——— hừ, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã lỡ buổi huấn luyện này bởi vì ghét ai đó mà không chịu tiếp điện thoại của anh ta!
“Doanh trưởng Kỷ, bao giờ mới có buổi huấn luyện tiếp theo!” Thời gian đã qua sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, vấn đề bây giờ là làm thế nào cô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được đây.
Kỷ Ngân Viễn cúi đầu, trên cổ anh, cái yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống “Đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ.”
“Hả?!” Cô trợn trừng mắt, không thể tin vào tai mình “Thời gian huấn luyện mà cũng là bí mật quân sự à?”
“Sao anh không nói số lần đi toilet, căn tin có bao nhiêu cái bánh bao, bao nhiêu chén cháo trắng cũng là bí mật quân sự đi?!” Có nhầm không đấy, người này đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi!
Ngòi Pu't trên giấy hơi ngừng lại, Kỷ Ngân Viễn thở dài một hơi: “Đồng chí Thư, tái phạm cùng một lỗi sẽ bị nhốt đấy.”
Đừng có dùng cái giọng tiếc hận này nói chuyện với tôi!
Thư Yểu Nhiên nắm chặt bàn tay, giọng điệu bắt đầu không tốt: “Doanh trưởng kỷ, lúc trước chính mồm anh đã đồng ý cho tôi quay chụp, thế mà bây giờ lại không nói cho tôi biết, anh đổi ý rồi hả?”
Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, đan tay lại gác lên bàn “Tôi cho em cơ hội, có nắm được hay không là việc của em. Buổi huấn luyện không chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại và kiên trì mà nó còn để thử thách sức phán đoán khi họ gặp được quân cứu viện.”
Một đống đạo lý đổ ập xuống đầu Thư Yểu Nhiên làm cô có hơi choáng váng, gì cơ, tự nhiên lại đứng đắn như vậy làm gì!
Thấy cô nghẹn lời, bên môi anh hiện lên nét cười mà người ta khó có thể nhận biết: “ Lúc chấp hành nhiệm vụ, không thể chờ riêng một người vắng mặt được. Người có công tác chạy đua với thời gian như em chắc chắn phải biết rõ bốn chữ ‘Tranh thủ thời gian’ đúng không.”
“…………..Thế nhiệm vụ mà toàn soạn gia cho tôi thì biết làm thế nào?” Có lẽ cô đã hoàn toàn bị anh thuyết phục, giọng cô cũng mềm hẳn ra.
“Hãy đợi lần huấn luyện sau đi.” Anh khẽ ngả về sau, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi dựa lưng vào ghế “Vẫn là câu nói đó, có nắm được cơ hội hay không đều phụ thuộc vào em.”
“Vậy thời gian của buổi huấn luyện tới…”
“…” Anh không nói gì, chỉ nhìn nàng rồi cười một nụ cười đầy ý tứ.
Tháng bảy nóng bức, mặt trời chói chang, chỉ một ngọn gió thổi qua thôi mà cũng mang theo đầy nhiệt năng. Trên sân huấn luyện, đám binh lính đang thi hành buổi huấn luyện đặc biệt chạy vượt rào 400m, chạy trên cọc, chui lưới sắt, trèo tường… Trên mặt ai cũng đều lấm đầy tro bụi, tay chân xướt xát hết cả.
Ở phía xa xa, có một đoàn máy bay đang vù vù bay trên không. Một lát sau, một trận khói hoa màu trắng nở rộ trong gió. Đây cũng là một hạng mục huấn luyện của lính hàng không, nhảy dù từ độ cao mấy trăm mét. Thư Yểu Nhiên đứng trên sân tập. Cô đã chuẩn bị tiêu cự tốt rồi, ‘tách, tách’ tiếng chụp ảnh không ngừng vang. Chỉ tiếc rằng cô đứng xa quá, cô không thể thấy rõ được tinh thần hăng hái bừng bừng kia. Nhìn những chấm nhỏ li ti trên tấm ảnh, cô rối rắm ôm lấy đầu mình, chỉ hận không thể đập cái máy ảnh một nhát lên ót mình.
Chỉ vài ngày nữa thôi cô đã phải nộp bài rồi, cô lấy đâu ra ảnh chụp huấn luyện của binh lính hàng không đây? Nói đi nói lại, đều do tên Kỷ Ngân Viễn ૮ɦếƭ tiệt kia hết!
Nói nhiều lý do đường hoàng như vậy cũng chỉ là để lừa cô mà thôi, chẳng có tính khả thi nào hết!
Lòng cô đang không ngừng gào thét thì bỗng nhiên cô bị ai đó vỗ đầu. Theo bản năng cô giơ tay lên tát thì bị ngăn lại, rồi sau đó thanh âm nói cười quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “Ơ ơ, không chụp đi còn ngồi đấy làm gì, nhận ra tầm quan trọng của mặt đất rồi hả?”
Người đàn ông trước mặt cô mặc bộ quân trang màu đất, nụ cười của anh trông chói lòa hơn cả ánh mặt trời.
“Mục Thiếu Liên!” Cô bị kéo mạnh đến suýt thì ngã vào lòng anh. Tức giận, cô mắng to “Không phải anh đã đi huấn luyện dã ngoại rồi à, sao mới có mấy ngày mà đã lăn về đây rồi!”
Mục Thiếu Liên là đàn anh khóa trên của Thư Yểu Nhiên thời đại học. Mặc dù quan hệ của hai người luôn rất tốt, nhưng một trong hai người luôn bị người kia làm tức ૮ɦếƭ. Chỉ một bàn tay thôi anh cũng có thể dễ dàng nắm chặt cả hai cái cổ tay xinh xắn của cô. Anh cà lơ phất phơ nhướng mày “Anh đã quen suốt ngày nghe em lắm lời bên tai rồi, giờ không nghe được lại thấy không quen, thế nên mới phải nhanh chóng chạy về đây.”
“Anh mới lắm lời!” Chỉ cần ***ng đến anh là cô lại mất bình tĩnh. Thế rồi cô nhấc chân đá vào chân anh. Thế mà anh ta cũng dám nói một người con gái trẻ trung phơi phới như cô đây là lắm lời à, muốn bị đánh đây mà?!
“Nhóc con nhà mình đúng là lắm lời thật.” Mục Thiếu Liên linh hoạt tránh đi cái chân của cô, trong nét cười có chứa sự ung dung nhàn tản “Con gái ngoan, nghe lời, về ba nấu cơm ngon cho con ăn.”
“Mục! Thiếu! Liên! Cha tôi mà có hơn 20 tuổi thôi hả!” Cô léo nhéo đuổi theo sau anh, khiến cho các binh sĩ ở đây đều quay đầu nhìn lại. Lúc hai người đang đùa giỡn thì bỗng có một cậu lính trẻ chạy tới, đứng nghiêm tại chỗ làm một động tác chào: “Doanh trưởng Mục, có nhiệm vụ.”
Mục Thiếu Liên vừa dừng lại thì Thư Yểu Nhiên đập ngay một nhát vào gáy anh. Cậu lính kia giả bộ không thấy gì, nói tiếp: “Hạng mục cứu viện dưới nước cho đoàn lính dù 127 là do đoàn ta đảm nhiệm.”
Mục Thiếu Liên chau mày. Nếu anh nhớ không lầm thì hạng mục huấn luyện này chiều nay mới diễn ra. Đoàn của anh vừa mới hoàn thành cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, chưa kịp nghỉ ngơi gì, sao lại có thêm nhiệm vụ nữa: “Đoàn trưởng chỉ thị?”
Thư Yểu Nhiên cười to, cô thấy mình đánh trúng được anh thì thấy có thành tựu vô cùng, cơn bực mà Kỷ Ngân Viễn gây ra cho cô cũng như bị một cơn gió thổi đi. Cô chống nạnh, đắc ý nói với Mục Thiếu Liên “Còn nói em lắm mồm hả, bị trừng phạt rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cậu lính kia thấy có người cả gan nói năng kiêu ngạo trước mặt Mục Thiếu Liên như vậy, cậu không khỏi tò mò nhìn cô: “Không phải, là doanh trưởng Kỷ chủ động xin, đoàn trưởng đã phê duyệt, chúng ta phải xuất phát ngay.”
Hả? Thư Yểu Nhiên bị câu nói này cuốn hút: “Anh nói tiểu đoàn 127 là của Kỷ Ngân Viễn à?”
Mục Thiếu Liên gật đầu, chậc một tiếng, anh hỏi dò cô “Em biết anh ta à?”
Nói lại tức, cô quay phắt mặt đi “Em không biết anh ta đâu!” Ai thèm quen với loại người hèn hạ luôn dối lừa người khác kia chứ!
Cô phủi tay đi về phía bên ngoài sân huấn luyện, cũng không thèm quay đầu lại “Em đi đây.”
Hừ, dù sao chỉ cần có liên quan đến Kỷ Ngân Viễn thì sẽ chẳng có chuyện gì hay ho cho mà xem.
Cậu lính trẻ nhìn bóng cô đã đi xa mà lòng còn đầy mê mang: “Thế rốt cuộc cô ấy có biết doanh trưởng Kỷ không nhỉ.”
Nếu không quen, sao mặt cô lại rầu rĩ thế kia, nếu như quen… vì sao cô lại nói không quen chứ.
Mục Thiếu Liên vỗ ngay một cái vào ót cậu lính, cười mắng: “Chỉ biết nghĩ linh tinh, báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, 10 phút sau tập hợp tại sân huấn luyện.”
“Rõ!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng nói cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía một chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này đang mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của một người đàn ông nào đó ẩn ẩn đứng phía sau.
“Rõ!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng nói cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía một chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này đang mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của một người đàn ông nào đó ẩn ẩn đứng phía sau.
Đó là……………..
Đôi mắt anh sắc bén mãnh liệt, khẽ nheo lại.
Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cuộc sống về đêm của thành phố S bắt đầu. Yểu Nhiên ngồi trong một quán thức ăn lề đường, khí phách uống cạn cả ly bia.
―― Ậc.
Cô nấc một cái, chỉ cảm thấy khắp người nhẹ nhàng dễ chịu!
Diệp Tống Tống từ từ nhai đâu phộng, liếc cô với vẻ khinh bỉ nói: “Không hiểu nổi sao Mục Thiếu Liên có thể chịu được cậu.”
Một cô gái có nhà cửa đàng hoàng vậy mà lại giống như một tên đàn ông say R*ợ*u, trước mặt nhiều người lại không biết giữ hình tượng!
“Này này, ai muốn anh ta nhịn.” Vẻ mặt vui sướng của Yểu Nhiên nhanh chóng biến thành vẻ mặt thối tha, đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn. Loại người khi nhìn ra bản chất thật của cô mà không muốn quen cô nữa thì cô đây cũng chẳng thèm!
Diệp Tống Tống hừ lạnh, lười cải cọ với cô: “Gần đây cậu bận rộn cái gì, hên là chúng ta ở chung một nhà mà đến cọng lông của cậu mình cũng không thấy.”
Vẻ mặt cô uất ức rót đầy ly bia: “Cấp trên có nhiệm vụ, nhưng khiến mình mệt ૮ɦếƭ.” Bận rộn chạy tới chạy lui theo dõi hơn 10 ngày, kết quả lại là công dã tràng! Nói đến chuyện này thì càng bực bội, mặc kệ là người đàn ông của nhân dân giải phóng quân, doanh trưởng bộ đội đặc chủng không quân gì đó đều làm cô giận tê tái!
Diệp Tống Tống cắn đầu đũa, đoạt lấy chai bia trong tay cô: “Trong bụng cậu một miếng thức ăn cũng không có còn ở đó uống cho nhiều, muốn làm thủng bao tử mình hả!” Cô và Yểu Nhiên là bạn từ nhỏ, lại còn học y nên theo bản năng rất nhạy cảm với mấy chuyện này. Gắp một đống thức ăn vào chén cho cô, Diệp Tống Tống ra lệnh: “Ăn.”
Yểu Nhiên gắp lên một cọng đậu hói: “Tống Tống, có ai nói với cậu là cậu rất thích hợp làm bác sĩ chưa?” Đầu tiên là tính phòng bệnh quá mạnh mẽ.
Diệp Tống Tống nhíu mày: “Rất nhiều người nói như vậy.” Cô cầm ly bia lên cũng thèm cụng ly uống luôn, giọng nói nhàn nhạt: “Tự mình cũng thấy như vậy.”
“…………..”Tống Tống cậu thắng. Mặt cô囧, ăn hết toàn bộ thức ăn trong chén.
Chủ đề nói chuyện giữa hai người con gái vĩnh viễn là không có giới hạn, mà chủ đề về đàn ông thì luôn đứng hàng đầu tiên.
“Mấy ngày trước mình gặp lớp trưởng thời đại học, chậc chậc cũng khá giỏi, vào bộ đội cũng là đoàn trưởng.” Yểu Nhiên đặt tay lên vai Diệp Tống Tống, ngửa mặt sụt sùi: “Quân đội là một nơi tốt, những người đàn ông trong đó mới là đàn ông đích thực.”
“Giống như Mục Thiếu Liên của cậu?”
“Đừng xúc phạm chữ thần thánh này được không!” Cô nổi giận, tên Mục Thiếu Liên kia rõ ràng đã vào hàng ngũ trung niên rồi mà còn mắc chứng ảo tưởng 20 nghiêm trọng!
“Thần Thánh?” Diệp Tống Tống cười nhạo, giơ khủy tay huých vào người cô nói: “Giải thích cho mình một chút, cái gì gọi là……….thần thánh?”
“Chiều cao đủ cao, khuôn mặt đủ nhìn, tính tình đủ tốt, chủ yếu nhất là…………” Cô lặng lẽ cười, hạ giọng nói: “Thân thể đủ mạnh!”
Diệp Tống Tống híp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu.
Cô cũng híp mắt, đáy mắt tỏa ra một tia sáng chói lóa.
―― bụp
Lúc này có tiếng đóng cửa xe lại từ phía sau.
Một người đàn ông mặc quân trang màu xanh xám của không quân đang chậm rãi mà vững vàng đi đến bàn của họ, tầm mắt dừng lại trên người Yểu Nhiên hiện ra một tia sáng đặc biệt rồi tan biến đi.
“Kỷ……………Kỷ………..”Diệp Tống Tống mở to miệng, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất khi nào cũng không biết.
Kỷ Ngân Viễn ngồi xuống bên cạnh Yểu Nhiên, cô chầm chẩm ngẩng đầu, ***ng phải đáy mắt bình tĩnh của anh.
“Kỷ Ngân Viễn?” Cô xoa hai mắt của mình, nhưng vẫn là người đàn ông này. Bây giờ cô không phải ở trong quân đội mà, sao lại còn thấy người đàn ông này?!
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của cô, Kỷ Ngân Viễn tốt bụng giúp cô chắc chắn: “Là tôi, không phải giả.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Diệp Tống Tống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhìn ra hai người giống như quen biết nhau nên tay chân luống cuống đứng dậy nói: “Tôi đi gọi món ăn.”
“Sao anh lại ở đây?” Hiển nhiên là cô đã quên chuyện không thoải mái lúc sáng, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này không hợp với bộ quân trang đang mặc trên người anh.
“Trên xe nhìn thấy em nên bước xuống chào hỏi.” Anh tự nhiên cầm lấy chén đũa của cô, gắp miếng rau cho vào miệng.
“………….Anh đây là tới chào hỏi sao?”
“Uhm.” Anh uống một ngụm bia, tiếp tục tự nhiên dùng chén của cô. Yểu Nhiên không nhịn được nữa, đoạt lấy cái chén: “Chào hỏi xong rồi anh có thể đi.”
Ngừng lại động tác nhai nuốt, Kỷ Ngân Viễn đưa mắt nhìn cô.
Ưm…….Đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng, đột nhiên phát hiện khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, chưa lên tiếng mà cũng khiến cô sợ rồi.
Cũng may chỉ một giây sau anh không nhìn nữa, nghiêm túc uống canh, cô cầm lấy nửa chai bia còn lại uống cạn chai rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Thư Yểu Nhiên, em rất muốn biết thời gian huấn luyện của đoàn lính dù?” Kỷ Ngân Viễn cầm chén lên, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang thảo luận những món ăn trong bữa cơm này có hợp khẩu vị hay không.
“Không phải doanh trưởng đại nhân đã nói, đó là bí mật quân sự không thể tiết lộ à!” Cô tức giận trợn trắng mắt nhìn anh, thấy chai bia vừa mới khui liền muốn uống. Đáng ghét, vậy mà cô còn bị thuyết phục bởi cái đạo lý lớn kia của anh, cho rằng bản thân mình đang cố tình gây sự!
Anh giơ tay che lại miệng chai.
“Này!”
“Tôi có thể nói cho em biết, chỉ là…………..” Anh khẽ nhếch miệng, nụ cười của anh phảng phất như làn gió mát, lướt qua làm cô mất hồn bay theo làn gió đó.
Yểu Nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Tại sao Kỷ Ngân Viễn kêu cô lên xe thì cô lên?
Ánh sáng ngoài cửa xe sáng tối lưng chừng, giống như nước chảy thanh lọc khắp người, Yểu Nhiên nhìn con đường nhỏ vắng vẻ bên ngoài, bất đắc dĩ nói: “Doanh trưởng Kỷ, cần phải chạy nhanh lên một chút.”
―― người đàn ông này không phải là muốn dẫn cô đến một nơi vắng vẻ không có người đánh cô một trận chứ?!
Kỷ Ngân Viễn cho xe quẹo trái, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Tốc độ cao không nên đi đường này.” Giọng nói anh lành lạnh, chẳng biết tại sao lại có chút tiếc hận: “Em ở thành phố S này hai mươi mấy năm ngay cả một con đường mà cũng không nhận ra được?”
“…………” Trên trán cô nổi gân xanh, rất muốn cầm chiếc giày lên đánh anh. Anh mới không biết đường!
Cả hai người cứ như vậy mà im lặng , cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, hình như là đi tới đơn vị đại đội đặc chủng ở vùng ngoại ô, trong đầu cô hiện lên tia sáng kinh ngạc: “Đoàn lính dù có huấn luyện?”
“Xem ra em cũng không quá ngốc.” Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn cô đang vui vẻ lấy máy chụp hình trong túi ra: “Chỉ là không phải huấn luyện, là diễn tập quân sự.”
Động tác cô ngừng lại, trong lòng càng vui vẻ. Cái này rõ ràng là mạnh mẽ hơn mà, diễn tập quân sự, ba bốn tháng mới tiến hành một lần.
Xem ra…………cơ hội của cô cuối cùng cũng đến rồi!
Chiếc xe việt dã dừng lại trước cửa quân khu đoàn đại đội đặc chủng thành phố S, Kỷ Ngân Viễn xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, Yểu Nhiên cầm máy chụp hình đi theo sau anh, đi được mấy bước thì thấy mấy người mặc đồ rằn rì chạy tới đây, bước chân Kỷ Ngân Viễn cũng không dừng lại, anh ném chìa khóa xe cho người đi đầu, ra lệnh: “Lập tức lên đường.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc