Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Chương 15

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Can Thiệp Kịp Thời
Buổi sáng, Úc Lương Tranh đi xuống lầu thật sớm, đang ngồi trong xe chờ Nhạc Du xuống, thì gặp Kỷ Lâm mồ hôi đầy người từ đằng xa đang chạy tới, vừa chạy, vừa dùng sức vung vẩy cánh tay, bộ dạng giương tay múa chân, quả thật thiếu chút nữa làm mù mắt của Úc Lương Tranh.
Anh mở cửa xe đi xuống, quan sát ông anh vợ của mình mấy lần, cau mày nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“A, tớ đang tập thể dục, rèn luyện thân thể.” Kỷ Lâm dường như mệt mỏi nói, dừng lại nói chuyện với Úc Lương Tranh, nhưng không quên đứng tại chỗ nâng đùi.
“Động kinh hả?” Úc Lương Tranh nhíu mày nhìn anh, thế nào cũng cảm thấy toàn thân anh lộ ra vẻ khác thường.
Mặc dù bình thường buổi sáng nào Kỷ Lâm cũng tập thể dục, nhưng cho tới bây giờ cũng không có luyện tập hung mãnh như vậy. Nhất là từ sau khi mang con mèo về nhà, cả ngày chỉ vây quanh con mèo kia chơi, thậm chí có lúc cũng không tập thể dục buổi sáng, hôm nay thật khác thường. Nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
“Cậu tặng mèo cho người khác rồi?”
“Sao có thể chứ. Đó là con trai của tớ mà.” Kỷ Lâm làm xong động tác nâng đùi, lại bắt đầu đá chân, quả thật một khắc cũng không nhàn rỗi.
Úc Lương Tranh tựa nửa người trên xe, cau mày suy tư một lúc lâu, chợt ngước mắt nhìn Kỷ Lâm một cách kỳ quái, ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới mở miệng, “Cậu. . . . . . Không phải là chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg đó chớ?” Cho nên mới phải dùng phương thức này phát tiết tinh lực dư thừa.
“Này. Cậu đừng có nói lung tung.” Úc Lương Tranh vừa dứt lời, Kỷ Lâm giống như mèo bị dẫm đuôi, xoay một cái từ trên mặt đất nhìn lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ hung ác, “Cậu mới chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg. Cả nhà cậu cũng chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.”
Úc Lương Tranh hé mắt, “A, nói lời cuối cùng đó, vậy thì cậu chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.”
“. . . . . .” Kỷ Lâm xoay mặt, che giấu vẻ ửng hồng không bình thường trên mặt, cố gắng giải thích, “Ha ha, sao lại thế. Xem ra là cậu mấy ngày nay ăn không đủ no rồi, cho nên mới phát tiết trên người tớ. Tốt lắm, không cần giải thích, tớ hiểu mà.”
Anh nói xong một câu, Úc Lương Tranh trả lời cũng không nghe, chân dài nhanh chóng bỏ chạy vào nhà, thiếu chút nữa ᴆụng phải Nhạc Du đang đi tới.
“Anh hai sao vậy?”
Nhạc Du cúi người lên xe, vừa cài dây an toàn, vừa hỏi.
“Nên tìm vợ.” Úc Lương Tranh cười cười, mịt mờ nói một câu.
Úc Lương Tranh đáng ૮ɦếƭ. Kỷ Lâm mở vòi hoa sen ra, mặc cho nước lạnh như băng từ đỉnh đầu chảy xuống, cắn răng nghiến lợi lầm bầm.
Anh ta đã là đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, còn đi phơi bày chuyện mộng xuân. Đáng ૮ɦếƭ. Đúng là nói chuyện không biết suy nghĩ. Anh ta mỗi ngày ăn thịt, thì cho rằng khắp thiên hạ ai cũng giống như anh ta.
Người đàn ông xấu xa như vậy, ban đầu không nên khuyên bảo bối gả cho anh.
Kỷ Lâm giận đùng đùng xoa sữa tắm lên người mình, bàn tay mang vết chai do cầm súng theo sức lực từ eo chuyển sang cơ bụng rắn chắc. Bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Diệp Chi mặc quần dài màu xanh nhạt ngồi ở trên ghế dài, vô ý lộ ra một chút иgự¢ trắng noãn, cúi đầu ở trên laptop.
Da trơn mềm, cổ thon dài, bộ иgự¢ đầy đặn, còn có đầu ngón tay xanh nhạt. . . . . .
Đợi đến lúc Kỷ Lâm phản ứng anh đang suy nghĩ gì, thì phía dưới đã sớm phản ứng, anh nhìn nơi căng cứng của mình, sửng sốt một hồi lâu, chợt ᴆụng đầu vào vách tường ẩm ướt.
Buổi chiều trong võ đường, Hoàn Tử vừa đá chân, vừa len lén nhìn Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ hôm nay không có nói chuyện với cậu, chỉ ngồi ở trên ghế dài suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn cũng không nhìn cậu một cái.
Đứa nhỏ nhìn Kỷ Lâm đang nhè nhẹ vỗ về lưng của Tiểu Hắc, trong lòng có chút khó chịu, huấn luyện viên Kỷ giống như không thích cậu nữa. . . . . .
Hoàn Tử từ nhỏ đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn. Lúc Diệp Chi tâm tình không tốt, cậu đọc trong sách viết, nên mang cho Diệp Chi một ly trà, hoặc là chui vào lòng cô nũng nịu một chút, lúc này thấy Kỷ Lâm buồn bã, chợt rất muốn đi an ủi huấn luyện viên một chút.
“Thế nào? Hoàn Tử, hôm nay không chuyên tâm nha.” Bạch Kỳ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử lại, để cho cậu nhìn thẳng vào mắt mình “Hôm nay huấn luyện viên Kỷ tâm tình không tốt, huấn luyện viên Bạch chơi với cháu nha.”
Hoàn Tử mở trừng hai mắt, đưa tay nhỏ bé kiên định đẩy tay Bạch Kỳ ra, không nhận lời của anh, ánh mắt lại lần nữa nhìn Kỷ Lâm.
Tiểu tử này thật đúng là. . . . . . Bạch Kỳ cười khổ một cái, mình dạy cậu bé thời gian dài như vậy, trong lòng cậu làm sao mình lại không có địa vị như Kỷ Lâm cơ chứ.
“Đừng nhìn, nhìn thì cháu cũng không tìm ra một cô gái cho huấn luyện viên Kỷ đâu.” Bạch Kỳ sờ sờ môi, ác liệt nói.
“?” Hoàn Tử nháy nháy mắt, nghe không hiểu ý của Bạch Kỳ.
“Huấn luyện viên nói cho cháu biết một bí mật.” Bạch Kỳ hèn hạ ti tiện tiến tới, liếc Kỷ Lâm một cái, nói vào tai Hoàn Tử “Huấn luyện viên Kỷ của cháu muốn lấy vợ .”
“…” Hoàn Tử chợt mở to hai mắt, khuôn mặt khi*p sợ.
“Là thật.” Bạch Kỳ nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ này cảm thấy rất mới lạ, tiếp tục trêu chọc cậu, “Cháu nhìn anh ta đi, còn kém viết lên trên mặt mấy chữ tôi muốn lấy vợ thôi.” Dừng một lát, lại thêm một câu, “Nói không chừng vài ngày nữa, cháu sẽ có thêm một sư nương nha.”
Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Hoàn Tử, mong cậu có phản ứng đặc biệt, tiểu tử này mỗi ngày đều trưng một dáng vẻ lạnh lẽo, quả thật rất không thú vị.
Nhưng Hoàn Tử không như anh nghĩ, nhìn Bạch Kỳ mấy lần, dần dần thu lại nét mặt khi*p sợ, lần nữa khôi phục thành bộ dáng lạnh nhạt như bình thường, cúi đầu nghiêm túc đá chân, Bạch Kỳ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.
Quả thật hận không thể đưa tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, giúp cậu làm một vẻ mặt khoa trương.
Lúc Diệp Chi tới đón Hoàn Tử, thì phát hiện Kỷ Lâm có cái gì không đúng, bình thường rất nhiệt tình, lần này nhìn thấy cô tới cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, sau đó thì đi ra võ đường.
Mà kỳ quái hơn là, đứa con nhà mình cũng có gì đó không ổn . Khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông rất nghiêm túc, nhìn một cái cũng biết là đang không vui.
Như vậy là sao?
Đến khi Diệp Chi dắt Hoàn Tử đi về một lúc lâu, cũng không nói ra nguyên nhân. Cô nhìn đỉnh đầu đen như mực của con trai, dịu dàng nói: “Con trai, con với huấn luyện viên Kỷ cãi nhau?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Diệp Chi đã cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ ngẫm lại, thật ra thì cũng không đúng, cô cảm giác Kỷ Lâm tính tình rất ngây thơ, đứa con nhà mình lại quá mức thành thục, hai người sao có thể cãi nhau được.
“Không có.” Hoàn Tử trầm mặc mấy giây, rồi trả lời vấn đề của mẹ, nhưng lại có chút không yên lòng.
Cậu thích huấn luyện viên Kỷ, huấn luyện viên Kỷ sẽ cùng cậu chơi đùa, sẽ dịu dàng sờ đầu của anh, còn có thể ôm cậu giơ lên thật cao, đặt lên trên vai của mình, mặc dù cậu mỗi lần đều biểu hiện không tình nguyện, nhưng trên thực tế trong nội tâm lại rất thích.
Nhưng bây giờ huấn luyện viên Kỷ lại muốn lấy vợ, Hoàn Tử mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút bất lợi đối với mình.
Huấn luyện viên Kỷ cưới vợ xong, khẳng định cả ngày sẽ chơi với vợ của anh ta, sẽ không quan tâm tới mình.
Nghĩ đến đây, lỗ mũi Hoàn Tử chợt ê ẩm, cậu thích huấn luyện viên Kỷ, nếu sau khi cưới vợ, huấn luyện viên Kỷ vẫn có thể cùng chơi với cậu thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng như thế nào mới có thể làm cho huấn luyện viên Kỷ không cưới cô gái khác đây?
Hoàn Tử nhíu lại lông mày thanh tú lại, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến một biện pháp tốt, nếu để cho huấn luyện viên Kỷ cưới mẹ. . . . . . Vậy cậu không phải có thể vẫn cùng sống chung một chỗ sao.
Thế nhưng sao, Hoàn Tử lại có chút không vui. Mẹ là của cậu, nếu huấn luyện viên Kỷ làm ba mới của cậu, có phải sẽ đem mẹ đoạt đi hay không?
Vì vậy đứa nhỏ rối rắm, lúc ăn cơm tối vẫn ngẩn người, ngay cả Diệp Chi gắp cho cậu mấy miếng khổ qua cậu ghét nhất cũng không hay biết.
Quả nhiên là cãi nhau với huấn luyện viên Kỷ rồi, Diệp Chi quan sát con trai một đêm, rốt cuộc khẳng định kết luận của mình. Ăn xong cơm tối, cô nghĩ đi nghĩ lại, nằm lỳ ở trên giường gửi cho Kỷ Lâm một cái tin nhắn: huấn luyện viên Kỷ, anh hôm nay như thế nào?
Ý cô là muốn hỏi thăm về Hoàn Tử một chút, nhưng khi Kỷ Lâm nhìn tin nhắn đó thì nghĩ ra một ý tứ khác.
Diệp Chi thế nhưng lại hỏi anh như thế nào? Kỷ Lâm cầm điện thoại di động trên tay mà run lên, hưng phấn thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Soạn tin nhắn rồi lại xóa rồi lại soạn, lại xóa, rốt cuộc căng thẳng trả lời hai chữ: rất tốt.
Diệp Chi nhìn màn hình điện thoại sửng sốt, trả lời như thế là sao, phải cụ thể một chút chứ, tối thiểu phải để cho cô biết hôm nay anh và Hoàn Tử xảy ra chuyện gì chứ.
Vì vậy Diệp Chi lại gửi thêm một tin nhắn: tối nay Hoàn Tử không có tinh thần, nhưng mà lúc ở võ đường nhìn lại rất tinh thần.
Tin nhắn hỏi đủ rõ ràng chứ? Huấn luyện viên Kỷ nhất định có thể thấy rõ.
Nhưng lần này đến lần khác, lúc Kỷ Lâm thấy cái tin nhắn ngắn này lại hưng phấn. Thì ra ở trong lòng Diệp Chi mình lại quan trọng như vậy. Ý tứ của những lời này rõ ràng nói chỉ có mình có thể chăm sóc tốt Hoàn Tử. Nhất định là như vậy.
Lúc hưng phấn tới cực điểm huấn luyện viên Kỷ dễ nóng nảy, sốt ruột, càng không biết làm sao trả lời Diệp Chi, do dự mấy phút đồng hồ, rốt cuộc xấu hổ đỏ mặt trả lời.
Diệp Chi nhận được tin nhắn hồi âm của Kỷ Lâm thì khóe miệng rụt rụt, trực tiếp liền ném điện thoại di động ra ngoài, quả nhiên người đàn ông này với đứa con nhà mình gây gổ, chuyện này. . . . . . Thật là sao có thể ấu trĩ như vậy.
Nhưng mà tại sao trước mặt mình anh ta lại khoe tài như vậy được cơ chứ? Quá đáng xấu hổ.
Mặc dù Diệp Chi nữa ngày không có trả lời tin nhắn, nhưng cũng đủ để cho Kỷ Lâm hưng phấn đến nửa đêm cũng không ngủ được, cầm điện thoại di động đọc hai cái tin nhắn vô số lần, cuối cùng thận trọng lưu lại, rồi mới lưu luyến tắt điện thoại.
Mà Kỷ Lâm cùng Diệp Chi không hay biết, lúc này trên diễn đàn đại học thành phố C đã xuất hiện một bức ảnh vô cùng nóng. Tiêu đề là: bạn gái thần bí của huấn luyện viên Kỷ rốt cuộc đã ló mặt.
Topic này vừa ra, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh đại học, ngắn ngủn nửa giờ đã có hơn vạn người xem, hơn nữa còn đang bị những hồi đáp làm gia tăng lượt truy cập. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc