Đóa Hoa Tội Lỗi - Chương 92

Tác giả: Loan

Sau một thoáng ngập ngừng, Triệu Hương Nông mới khẽ "ừm" một tiếng. Cô định cúp máy nhưng cuối cũng vẫn không nỡ. Hôm nay là sáng thứ năm, Triệu Hương Nông vừa ra khỏi tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch. Đây là cuộc điện thoại đầu tiên sau bốn ngày Tống Ngọc Trạch xa cô. Tống Ngọc Trạch nói cuối tuần này anh không thể về nhà, vì tối thứ năm anh sẽ bay thẳng từ New York sang Pháp.
"Anh xin lỗi." Tống Ngọc Trạch xin lỗi cô.
"Không sao." Cô miễn cưỡng trả lời.
"Em đang làm gì đấy?"
"Em vừa ra khỏi tàu điện ngầm." Triệu Hương Nông chặn một chiếc taxi.
"Triệu Hương Nông!" Giọng nói đầu dây bên kia lộ ra ý cảnh cáo.
"Tống Ngọc Trạch." Lên taxi, Triệu Hương Nông mới nói khẽ: "Đây là cuộc sống mà trước kia em mong muốn, giống như bao người khác."
Tháng tư năm sau, hợp đồng lao động giữa cô và Tống Liên Tố sẽ mãn hạn. Đến lúc đó, cô sẽ quay trở lại làm người thừa kế nhà họ Triệu, vợ của Tống Ngọc Trạch, vì thế Triệu Hương Nông vô cùng trân trọng cuộc sống hiện giờ.
Tống Ngọc Trạch chìm trong im lặng giây lát rồi chuyển chủ đề: "Em vẫn khỏe chứ?"
"Gì cơ" Câu hỏi của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông nghi hoặc.
"Anh nói cơ thể em ấy." Giọng Tống Ngọc Trạch đầy vẻ thương xót: "Hôm đó... anh xin lỗi, anh đã không kiềm chế..."
"Đừng..." Triệu Hương Nông vội vàng nói: "Tống Ngọc Trạch, đừng nói, không được nói!"
Tống Ngọc Trạch bật cười, Triệu Hương Nông lấy tay che mặt lại, gò má của cô nóng ran. Ngày hôm đó, anh làm cô mệt rã rời, cho nên cô chỉ có thể lấy cớ không được khỏe để xin Tống Liên Tố cho nghỉ phép một ngày.
"Được, anh không nói nữa." Cười xong anh lại hỏi cô đang ở đâu.
Triệu Hương Nông nói ra nơi mình sắp đến. Vừa nói xong, cô bất ngờ nghe thấy những lời dịu dàng như vắt ra nước của Tống Ngọc Trạch: "Triệu Hương Nông, anh nhớ em."
Giây phút này, giống như một đứa trẻ kiêu ngạo bỗng có được sự yêu thương mà nó hằng khát khao. Triệu Hương Nông nhìn thế giới bên ngoài cửa xe, vành mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt môi. Sáng hôm đó anh đưa cô về nhà. Vì phải ra sân bay đúng giờ mà anh phải vội vội vàng vàng rời đi, một câu dỗ dành cũng không nói. Đàn ông đúng là khốn nạn, ở ngoài ban công kia anh đã lừa cô làm bao nhiêu chuyện mất mặt. Lúc đó, cô ngồi trên người anh, tay đan tay. Dưới những lời khích tướng của anh, cô giống như một đứa trẻ háo thắng. Dưới sự cổ vũ và K**h th**h của anh, cô... chuyển động còn nhanh hơn động cơ mô tơ.
Khốn nạn, Tống Ngọc Trạch là đồ xấu xa. Anh có biết cô đã mong chờ cuối tuần này như nào hay không. Anh có biết vì cuối tuần này mà cô đã học và chuẩn bị những gì không.
"Triệu Hương Nông." Anh lại gọi tên cô.
Vừa chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống. Giọng của cô đầy tủi thân: "Tống Ngọc Trạch, là anh nói sẽ ở bên em cuối tuần mà, em còn muốn anh cùng em đi mua lò nướng cơ."
"Lò nướng hử, nhà mình có rồi mà." Người đàn ông chậm hiểu đã trả lời như vậy.
"Nhưng..." Triệu Hương Nông mấp máy môi, cuối cùng dứt khoát ngắt điện thoại.
Triệu Hương Nông muốn cuối tuần này cùng Tống Ngọc Trạch đi mua lò nướng, cùng chọn bột mì. Cô muốn làm ra những chiếc bánh mì thơm phức để chứng minh cô không hề giống đám bạn chỉ biết ăn chơi kia của cô.
Triệu Hương Nông trải qua một ngày đầy buồn chán. Điều làm cô buồn bực hơn còn có sau khi cô đột ngột cúp điện thoại, Tống Ngọc Trạch lại không gọi lại cho cô.
Thứ sáu, Triệu Hương Nông vẫn đi làm như bình thường. Ngày hôm nay, điện thoại cô vẫn luôn trong chế độ tắt nguồn.
Gần bốn giờ chiều, Tống Liên Tố nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Tống Ngọc Trạch.
"Cô ấy hử... có." Tống Liên Tố nói dối Tống Ngọc Trạch. Thật ra bây giờ Triệu Hương Nông không có ở văn phòng, bà vừa bảo cô đi gửi chuyển phát nhanh. Tống Liên Tố rất thích thư giãn khi làm việc căng thẳng, chẳng hạn như trêu chọc thằng nhóc Tiểu Trạch của bà: "Nhưng làm thế nào bây giờ, cô ấy không muốn nhận điện thoại của con. Với cả, Tống Ngọc Trạch à, lúc này con không nên xuất hiện ở Chicago, nếu để ông biết được..."
Dường như Tống Ngọc Trạch không mấy để tâm những lời nghiêm túc của bà, anh chỉ mải quan tâm đến vấn đề khác: "Cô nói cho con biết, trông cô ấy... Cô nhìn kỹ một chút xem cô ấy có giống như đang giận con hay không."
OMG! Tống Liên Tố bị chàng trai rơi vào bể tình chọc cười rồi. Quả nhiên, Tiểu Trạch của bà chính là hạt dẻ cười của bà.
Dĩ nhiên bà vẫn phải giữ gìn tự tôn của chàng trai hai mươi lăm xuân xanh này, Tống Liên Tố cố nhịn cười.
Tống Liên Tố không nói gì khiến anh chàng hai mươi lăm xuân xanh cuống lên: "Cô, cô ấy có vẻ rất tức giận, đúng không? Hay là cô nói đỡ cho con vài câu, cô là người tôn kính trong lòng cô ấy, cô nói tốt cho con vài câu hiệu quả sẽ không tệ..."
Không thể nhẫn nhịn được nữa, Tống Liên Tố phì cười, thế là chuyện bại lộ.
"Tống Liên Tố!" Chàng trai biết mình bị lừa nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh lạ thường, anh nói với vẻ thâm trầm: "Đừng có quên gần đây cô đã moi bao nhiêu tiền từ ví của con, hơn nữa, có vài khoản tiền vẫn đang dừng ở hứa suông thôi."
"Tiểu Trạch Tiểu Trạch, cô sai rồi." Tống Liên Tố lập tức cúi đầu chịu thua.
"Con muốn nghe sự thật."
"Sự thật là bây giờ Triệu Hương Nông không có ở văn phòng, cô bảo cô ấy đi gửi chuyển phát nhanh rồi." Nói xong Tống Liên Tố lập tức bịt tai lại, tiếng còi xe chói tai đầu dây bên kia khiến bà chói tai.
Giọng nói Tống Ngọc Trạch còn chói tai hơn cả tiếng còi xe: "Gì cơ? Cô sai cô ấy đi gửi hàng á? Tống Liên Tố, cô cũng biết ngày nào cô ấy cũng đi giày cao gót. Cô có biết mang giày cao gót đi bộ mệt thế nào không. Ngày nào cô ấy cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm, giờ còn đi gửi chuyển phát cho cô. Cô còn bóc lột cô ấy pha cà phê cho cô..."
"Được rồi được rồi, đều là lỗi của cô, cô hứa với con sẽ thay đổi, cô thề." Tống Liên Tố ra vẻ nịnh nọt rồi nhanh chóng đánh trống lảng: "Tiểu Trạch đang lái xe hả? Vậy Tiểu Trạch lái xe cẩn thận."
Vô ích, người đàn ông biết vợ mình bị coi là chân sai vặt vô cùng tức giận.
Tống Liên Tố nhanh chóng chữa cháy bằng đại lễ: "Tống Ngọc Trạch, lát nữa cô bảo cô ấy đến căn hộ chọn lễ phục cho cô."
Nắm được cơ hội trì hoãn hình phạt, Tống Liên Tố lại bồi thêm một câu khiến Tống Ngọc Trạch nghe xong chắc chắn mở cờ trong lòng: "Tiểu Trạch, tối nay cô không về nhà, với cả, cô có thể cho Triệu Hương Nông nghỉ phép ngày mai."
Lại phải chọn lễ phục cho Tống Liên Tố! Triệu Hương Nông đành phải đến căn hộ của bà. Cô mở cửa với tâm trạng thấp thỏm bất an. Năm phút sau, Triệu Hương Nông nghĩ mình thật sự nghĩ nhiều rồi, vừa nãy cô đã kiểm tra mấy căn phòng trong căn hộ, quả thực nơi này chỉ có một mình cô. Tống Ngọc Trạch hiện giờ đang ở New York. Ừm, dạo gần đây Tống Ngọc Trạch đã gây tiếng vang ở New York. Bài phát biểu dài năm phút ở một diễn đàn cấp cao ở New York đã được các nhà đài Mỹ đăng lên bản tin chính.
Đứng ở phòng thay đồ của Tống Liên Tố, bà nói với Triệu Hương Nông là muốn một bộ lễ phục vừa đoan trang vừa gần gũi. Bộ lễ phục phù hợp với yêu cầu của Tống Liên Tố treo hơi cao, Triệu Hương Nông kiễng chân lên vẫn không với tới. Khi Triệu Hương Nông cố kiễng chân đến độ ngón chân phát đau thì có một cánh tay vươn qua đầu cô, dễ dàng lấy bộ lễ phục kia xuống.
Sao cô lại không nhận ra hơi thở sau lưng cô chứ.
Triệu Hương Nông không quay đầu lại, chỉ đứng ở nơi đó.
Bộ lễ phục được mắc sang một bên, anh ôm lấy cô từ phía sau, cô lập tức gỡ tay anh ra.
"Đừng giẫy."
Bảo cô đừng giẫy phải không, nhưng cô cứ thích giẫy đấy.
"Triệu Hương Nông đừng giận, anh đến để đi mua lò nướng với em."
Thế là cô không giẫy giụa nữa. Câu nói vừa rồi của Tống Ngọc Trạch sao mà mê người đến vậy.
"Không giận nữa?"
Triệu Hương Nông vẫn im thin thít, Tống Ngọc Trạch xoay người cô lại. Hai người đối mặt với nhau, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói đầy vẻ hài lòng: "Xem ra, Triệu Hương Nông đã hết giận rồi."
Bàn tay nắm chặt lại rồi lặng lẽ đập vào ***g *** anh, sau mấy cú đánh tay cô lập tức được nắm lấy.
Đầu Ng'n t run rẩy, cuối cùng chạm vào tủ quần áo. Lúc này, cô đang dán lưng vào tủ quần áo, còn anh áp sát lên người cô. Anh đang tung hoành ngang dọc trong cơ thể cô. Từ những lời dỗ dành để cô giang chân ra, từ đi vào đầy ẩn nhẫn lúc đầu đã trở thành những cú thúc không hề tiết chế bây giờ. Nguyên nhân khiến chuyện ra nông nỗi này là do Triệu Hương Nông vấp phải chiếc áo choàng dưới chân, anh cuống quít kéo tay để cô khỏi ngã. Anh đã kéo được cô nhưng... lại kéo hỏng áo cô, thế là...
Thế là, cơ thể hai người cùng dán lên tường. Lần đầu tiên cô được anh dẫn dắt run rẩy cởi dây nịt của anh, rồi dời xuống dưới chạm vào anh. Tay cô chạm vào nơi nóng rực, cô không biết... phải làm như nào mới phải.
Trong lúc bối rối, giọng nói mê người kia lại vang lên.
"To không?"
"Đừng... Tống Ngọc Trạch, đừng hỏi."
"Sợ hửm?"
"Gì chứ..." Thứ nằm trong tay cô nóng như lửa, khiến giọng cô cũng phát run.
"Sợ hả?" Giọng nói trầm thấp của anh ngập tràn tình yêu: "Dĩ nhiên là sợ rồi, em yêu của anh nhỏ như vậy, làm sao có thể dung nạp được nó đây? Lần nào cũng sợ hãi, có... hỏng mất không."
"Đừng... đừng nói, Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông phát khóc đến nơi. Gã này nói chuyện hư hỏng quá, giống như một tên lưu manh vậy.
Đáng ૮ɦếƭ là cô muốn bỏ tay ra nhưng anh lại không cho. Tay cô vừa động thì thứ trong tay cũng động đậy theo. Tay anh bao lấy tay cô, sau đó... chỗ đó càng lúc càng bành trướng. Giống như anh nói, cô sợ mình không thể dung nạp được nó, rồi... hỏng mất.
"A Nông, đừng sợ."
"Đâu... đâu có."
Anh khẽ cười, dáng vẻ gợi cảm ghẹo người.
"A Nông, không phải xấu hổ, đây là chuyện giữa đàn ông và đàn bà." Anh nói những lời sao mà lãng mạn như thơ ca, giống ngôn ngữ yêu của loài động vật đơn thuần trong rừng sâu.
"Em, đâu có xấu hổ."
"A Nông, anh muốn..." Hơi thở anh như mùi cỏ non thơm ngát, đáy mắt anh như có tia sáng trong vắt.
Anh không nói những lời tiếp theo. Cô ngồi trên chiếc tủ nhỏ, dẫn dắt anh đi vào, thừa nhận anh.
Dần dần, anh không còn thỏa mãn với kiểu thăm dò dịu dàng này, vì thế anh để chân cô quấn chặt lấy eo anh, hai người di chuyển đến bức tường. Vì mệt mỏi thừa nhận anh, cô tựa đầu lên vai anh. Cô mắng anh mà anh vẫn không nghe. Cô cũng không biết hôm nay sao anh lại không nghe lời cô. Thế là cô bật khóc, nhưng tên xấu xa Tống Ngọc Trạch này vẫn không thả chậm tốc độ vì tiếng khóc la của cô, ngược lại...
"Tống Ngọc Trạch, xin anh..." Cảm giác như cơ thể sắp bị đâm rách khiến cô phải tìm một nơi để bấu víu, thế là mắc áo rơi đầy xuống đất.
Cuối cùng Ng'n t cũng víu vào một chiếc móc áo, nắm chặt lấy. Tại khoảnh khác cô nắm được chiếc mắc áo cũng là lúc cô nghênh đón cú thúc mạnh bạo của anh. Triệu Hương Nông lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Có gì đó bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, ấm áp lại nóng bỏng. Xúc cảm đó khiến cô... rơi lệ. Cũng không biết vì sao cô lại thích khóc lóc như vậy.
Khi anh từ từ rút ra, cô bỗng ôm chặt anh.
Đêm khuya tại sân bay, trước một biển quảng cáo cỡ lớn, Triệu Hương Nông lưu luyến đặt hộ chiếu vào tay Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch nói với cô lò nướng đành để tuần sau đi mua vậy.
Triệu Hương Nông gật đầu. Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch cuối cùng cũng không đi mua lò nướng, vì anh lại muốn cô thêm lần nữa. Đợi anh tỉnh táo lại mới phát hiện thời gian của hai người không còn nhiều nữa.
"Giận à?" Anh dè dặt hỏi.
"Không có."
"Anh thật sự là quay về để đi mua lò nướng với em, không phải là để..." Nói đến đây, mắt Tống Ngọc Trạch bỗng lóe lên, giọng điệu ảo não: "Tại cô hết, cô ấy..."
Biểu cảm của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông không nhịn được cười. Không ít lần anh đổ hết tội lên đầu cô mình rồi. Nụ cười của cô khiến đôi mắt anh ấm áp như ngày xuân.
Thứ bảy, Triệu Hương Nông tổ chức cuộc bốc thăm trúng thưởng cho mùa giáng sinh sắp tới ở cửa hàng bách hóa Triệu thị. Cô phát phiếu mua sắm cho từng người may mắn trúng thưởng.
"103." Triệu Hương Nông gọi liên tiếp mấy lần mà không có ai đáp lại. Sau mấy lần Triệu Hương Nông vẫy vẫy tấm phiếu trong tay: "Nếu vẫn không có ai lên nhận thì sẽ tự động hủy bỏ."
Sau đó, Triệu Hương Nông nghe thấy một giọng nói cuống quít: "Không được!"
Theo giọng nói ấy Triệu Hương Nông nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, khăn quàng cổ che mất một nửa gương mặt cô ta. Sau khi nhìn rõ gương mặt kia, Triệu Hương Nông thoáng sững sờ, cô thử gọi một tiếng.
"Tiểu Dã?"
Trên đời này còn có một kiểu gọi là mắt cười, khi khóe miệng chưa kịp cong lên thì ý cười đã tràn lên đôi mắt của cô ta, cô gái trước mặt chính là kiểu người đó. Cô ta đến trước mặt Triệu Hương Nông, kéo chiếc khăn che mặt của cô ta xuống, để lộ ra chiếc răng khểnh tiêu biểu. Cô ta đứng dưới bục, nói: "Em như này mà chị vẫn nhận ra được. Đúng thế, Triệu Hương Nông, là em."
Tiếp theo đó, dường như cô ta nhớ ra cái gì, ngượng ngùng cười hì hì: "Không đúng, theo phong tục truyền thống của Trung Quốc thì em phải gọi chị là chị dâu."
Nửa tiếng sau, tại phòng nghỉ trên tầng cao nhất của trung tâm, Triệu Hương Nông ngồi đối diện cô gái xuất hiện đầy bất ngờ kia. Nếu không phải cô ta xuất hiện trước mặt cô, Triệu Hương Nông gần như sắp quên mất cô gái có chiếc răng khểnh gọi Tống Ngọc Trạch là "anh trai" kia.
Cô ta cất lời: "Tò mò vì sao em không có mặt ở hôn lễ của hai người hả? Thực ra không phải em không muốn đi, mà là em không thể đi. Thân phận của em không được người đời chấp nhận. Càng là người chức cao vọng trọng càng không thể chấp nhận những bê bối."
"Em theo họ mẹ, em nói vậy chị có hiểu không, chị dâu?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc