Đóa Hoa Tội Lỗi - Chương 87

Tác giả: Loan

Trong khoang xe ngập tràn hơi thở nam nữ, ánh mắt Tống Ngọc Trạch rơi xuống đôi môi cô. Triệu Hương Nông giương mắt nhìn Tống Ngọc Trạch ghé mặt lại gần cô, chỉ cần hơi nghiêng mặt là anh có thể chạm vào môi cô. Trong lúc hoảng loạn cô chạm phải công tắc trên chiếc kính quái vật trên mặt. Thế là, chiếc kính lập tức lòi ra hai con ngươi đỏ ngầu, bắn vào mặt Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông cười khan, đánh trống lảng: "Tống Ngọc Trạch, vừa rồi hết hồn rồi nhỉ, đáng..."
Chữ "đời" bị mắc ở trong cổ họng, vì Tống Ngọc Trạch không những không sợ mà còn lấy cặp kính của cô xuống. Triệu Hương Nông càng nép người vào ghế hơn, cô càng lùi anh càng áp sát. Anh cọ nhẹ mũi vào mũi cô, nghiêng mặt định hôn. Triệu Hương Nông nhấc tay che môi lại, môi của anh chạm vào mu bàn tay cô.
Triệu Hương Nông rũ mắt xuống, giọng nói lí nhí thoát ra từ kẽ Ng'n t: "Tống... Tống Ngọc Trạch, em đã nói là cho em thời gian rồi mà. Bây giờ vẫn chưa thích hợp... anh có hiểu ý em không?"
Tống Ngọc Trạch quay lại ghế của mình, Triệu Hương Nông chỉnh lại áo sống tóc tai, đeo chiếc kính quái vật lên, dõi mắt về phía trước.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Triệu Hương Nông liếc Tống Ngọc Trạch một cái, nhắm mắt, cắn răng nói: "Chịu chơi thì phải chịu phạt, Tống Ngọc Trạch, làm đi!"
Bóng đen trùm lấy cô, Triệu Hương Nông cố tỏ ra bình thản nhưng bên trong thì đang đoán xem Tống Ngọc Trạch sẽ ra tay từ đâu? Gan bàn chân? Cổ? Triệu Hương Nông không đợi được khoảnh khắc khiến cô lo sợ kia, trái lại là tiếng cười khe khẽ của Tống Ngọc Trạch. Triệu Hương Nông mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang cười cô, thế là cô trừng anh cảnh cáo đồ khốn không được cười, không cho anh cười. Anh vuốt tóc cô: "Cho em nợ đấy, sau này em mà chọc giận anh thì anh sẽ đòi lại sau."
Đi được mấy bước Triệu Hương Nông vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa xe, cô không kìm được mà quay lại nhìn Tống Ngọc Trạch vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Trời đã gần khuya, bức tường màu ngà được cây cối bao quanh, thảm cỏ đẫm sương đêm, ánh đèn êm dịu ngoài sân, người đàn ông gác tay lên cửa xe dõi theo bóng lưng người phụ nữ... khung cảnh này ngay lập tức khiến con tim cô trở nên bình yên trong khoảnh khắc ngoảnh đầu lại.
Đứng ở chỗ cũ, Triệu Hương Nông vẫy tay với Tống Ngọc Trạch, cô nói với anh lái xe cẩn thận.
Nói xong, Triệu Hương Nông đi sang một bên đợi Rice ra đón cô. Giống như bao lần, cô quay về phòng ngủ của mình, cởi giày cao gót, đặt túi xách sang một bên. Không biết nghĩ gì mà Triệu Hương Nông lại bước đến trước cửa sổ. Lúc này, trong lòng cô đang có tiếng thầm thì khẽ khàng: "Tống Ngọc Trạch, nếu anh vẫn còn ở đó thì một tháng sau em sẽ thử cho anh hôn em."
Cô khẽ kéo một góc rèm cửa ra, sau khi nhìn thấy rõ khung cảnh ngoài cửa sổ Triệu Hương Nông liền buông rèm xuống. Cô dựa lưng vào tường, nghiêng tai lắng nghe. Một lúc sau cô nghe thấy tiếng khởi động xe. Đến khi tiếng động cơ biến mất, Triệu Hương Nông mới chầm chậm chạm tay lên môi mình. Một tháng sau cô thật sự sẽ cho anh hôn cô sao? Ý nghĩ này khiến con tim cô đập thình thịch trong ***g ***.
Tắm xong, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch.
"Anh về đến công ty rồi."
"Ừm."
"Nửa tiếng nữa anh sẽ bay đến New York."
"Ừm."
"Hai ngày sau anh về, tối thứ bảy anh có thể về nhà, chủ nhật anh được nghỉ."
"Ừm."
Đầu giây bên kia có tiếng thở dài xa xăm.
"Vậy em nghỉ đi, anh cúp máy đây."
Khi Tống Ngọc Trạch định cúp máy thì Triệu Hương Nông gọi anh lại: "Tống Ngọc Trạch."
"Hửm."
"Ừm..." Triệu Hương Nông bỗng ấp úng: "Thứ bảy em có việc, nếu được thì anh đến đón em nhé."
Nói xong Triệu Hương Nông vội vàng cúp máy, sau đó vội vàng nhìn xung quanh. Giây phút này, cô thầm chột dạ: Mọi chuyện có xảy ra nhanh quá không nhỉ?
Thứ bảy, Triệu Hương Nông tham gia tiệc ở công ty. Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Tống Liên Tố huy động được toàn bộ tiền quỹ xây dựng khu vui chơi. Điều này khiến Tống Liên Tố rất đỗi vui mừng, vì vậy đã có buổi liên hoan lần này. Địa điểm buổi liên hoan là ở một nhà hàng kiểu Thái. Vừa rời khỏi văn phòng Tống Liên Tố liền biến thành người phụ nữ Pháp điển hình, lãng mạn tùy hứng và một chút tự luyến. Bà quy việc kêu gọi quỹ nhanh đến vậy là nhờ vào sức hấp dẫn của con người bà.
"Phu nhân Juan, bà nhớ nhầm rồi, bà có thể gây quỹ nhanh đến vậy có lẽ nên cảm ơn Tống Ngọc Trạch. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ba phần tư tiền quỹ đều đến từ anh ấy." Triệu Hương Nông đưa ra lời nhắc nhở thiện ý. Sợ một số người không hiểu rõ, Triệu Hương Nông lại nói tiếp: "Tống Ngọc Trạch và phu nhân Juan là người thân của nhau."
Triệu Hương Nông đang nói thì Tống Ngọc Trạch đẩy cửa đi vào, anh đến bên cạnh Tống Liên Tố chào một tiếng "Cô" sau đó tự giới thiệu với mọi người: "Tôi là Tống Ngọc Trạch người đã bỏ ra ba phần tư tiền quỹ. Cô của tôi giống như mẹ tôi vậy, vì thế lúc cô ấy cần thì tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Tống Ngọc Trạch nhấn mạnh vào chữ "mẹ", cách xưng hô đặc biệt này vô tình làm người ta nhớ đến chuyện Tống Liên Tố ghét nhắc đến chuyện tuổi tác.
Thế là, một số người bắt đầu bật cười, Tống Liên Tố giả vờ làm mặt tức giận khiến mọi người càng buồn cười hơn. Trong tràng cười đó, Tống Ngọc Trạch đến ngồi cạnh Triệu Hương Nông. Anh chụm đầu lại gần cô, khẽ nói: "Biểu hiện vừa rồi của em giống như cô vợ tức giận vì thương chồng bỏ ra một đống tiền mà chẳng được hưởng tí tiếng thơm nào vậy."
Triệu Hương Nông cuống quít quay đầu sang chỗ khác, giả bộ không nghe thấy lời của Tống Ngọc Trạch. Ngập ngừng một lúc cô mới khẽ nói: "Sao anh lại đến? Ai cho anh đến?"
Ý của cô rất rõ ràng, Tống Ngọc Trạch em không cho phép anh đến đây.
"Anh đến đón em về nhà." Anh vừa nói vừa lặng lẽ cầm lấy tay cô: "Hôm nọ chẳng phải em bảo anh đến đón em hay sao?"
Triệu Hương Nông lập tức im bặt.
Trong ấn tượng của Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch hầu như không uống R*ợ*u bao giờ, nhưng cũng không biết vì sao hôm nay Tống Ngọc Trạch lại nghe đồng nghiệp cô xui khiến mà uống R*ợ*u với tất cả người đến chúc R*ợ*u. Cô đến kéo tay Tống Ngọc Trạch nói không được uống nữa, chốc nữa còn phải lái xe.
"Trên thế giới này còn có công việc gọi là lái xe thuê." Tống Liên Tố đã nói như vậy với Triệu Hương Nông.
Triệu Hương Nông càng ngăn Tống Ngọc Trạch thì anh càng uống hăng hơn. Đến cuối Tống Liên Tố cũng đến chúc R*ợ*u Tống Ngọc Trạch.
Nhìn bộ dạng vui chơi quên lối về của hai cô cháu nhà kia, Triệu Hương Nông thật sự bó tay, rốt cuộc tối nay hai người kia làm sao vậy nhỉ?
Ai biết rằng, mấy phút trước đã có cuộc đối thoại của hai người nọ ở hành lang nhà hàng:
"Tống Ngọc Trạch, cô nghe quản gia nói con và Triệu Hương Nông phân phòng ngủ."
"Cô à, làm gì có chuyện đó."
"Phân phòng ngủ có nghĩa là... Tống Ngọc Trạch, không phải là điều cô đang nghĩ đến đấy chứ?"
"Cô ơi, cô uống say rồi."
"Tống Ngọc Trạch, cô rất tò mò con làm thế nào mà nhịn được."
"Phu nhân Juan!"
"Tiểu Trạch, cô nói con nghe này, mỗi lần chú của con đến đều khiến cô đau cả đầu, nhất là buổi tối. Con đoán xem cô đau đầu vì chuyện gì?"
"Con không hứng thú với vấn đề này."
"Vậy chúng ta nói đến chuyện con có hứng thú đi."
"Cô, con phải quay lại rồi."
"Tống Ngọc Trạch, cô mách này, con cứ uống cho say vào, sau đó..."
Người đàn ông bỗng dừng bước lại, còn người đàn bà thì cười khúc khích, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Sau đó đổ thừa cho R*ợ*u. Tống Ngọc Trạch, nếu muốn nghe kế hoạch chi tiết thì cô có thể nói cho con."
Buổi liên hoan vẫn chưa kết thúc nhưng vì Tống Ngọc Trạch nên Triệu Hương Nông đành phải về trước. Trước khi ra về, Tống Liên Tố còn nhắc cô, mỗi lần Tiểu Trạch của bà say R*ợ*u đều làm chuyện nguy hiểm, bà bảo cô trông chừng anh cẩn thận.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hương Nông chứng kiến bộ dạng say R*ợ*u của Tống Ngọc Trạch, quả thực có chút nguy hiểm mà Tống Liên Tố nói: Quản gia đến đỡ bị anh đẩy ngã sõng soài ra đất, đám người làm bị anh quát cho không dám lại gần. Triệu Hương Nông đành chật vật dìu anh quay về phòng.
Tốn rất nhiều hơi sức Triệu Hương Nông mới khiến Tống Ngọc Trạch ngoan ngoãn nằm trên giường. Triệu Hương Nông thở hổn hển đứng nhìn Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch cũng đang nhìn cô. Cứ như thế, Triệu Hương Nông cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.
Gần 11 giờ, căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian tĩnh lặng, ánh đèn êm dịu...
Triệu Hương Nông ho khan một tiếng để phá vỡ bầu không khí mờ ám này. Cô lên tiếng mặc kệ Tống Ngọc Trạch có nghe rõ lời của cô hay không: "Tống Ngọc Trạch, em về phòng đây."
Tống Ngọc Trạch không đáp lại cô, thế là Triệu Hương Nông quay người rời đi.
Đi được mấy bước Triệu Hương Nông nghe thấy tiếng Tống Ngọc Trạch gọi cô. Triệu Hương Nông quay lại thì thấy Tống Ngọc Trạch đang cười với cô. Nụ cười đơn thuần tựa trẻ thơ. Hình như anh định làm động tác vẫy tay với cô, nhưng men R*ợ*u khiến động tác của anh trở nên buồn cười.
Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ lại lời của Tống Liên Tố, Tiểu Trạch của bà tửu lượng thấp, hơn nữa uống một chén cũng sẽ làm chuyện nguy hiểm. Thôi được rồi! Triệu Hương Nông bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch. Bây giờ Tống Ngọc Trạch vẫn đang mặc vest, rõ ràng cái người này vừa xuống máy bay liền đi tìm cô ngay.
Triệu Hương Nông cúi xuống giúp Tống Ngọc Trạch cởi giày, cà vạt, rồi đến hàng cúc trên áo sơ mi. Cởi đến chiếc cúc thứ ba, không biết vì sao mặt Triệu Hương Nông lại bắt đầu nóng bừng lên. Xuất phát từ giác quan thứ sáu, cô bất chợt ngẩng đầu lên, ngay tức khắc cô lập tức chạm phải ánh mắt của Tống Ngọc Trạch. Men say đang nhóm lên sự nóng bỏng say mê trong đáy mắt anh. Triệu Hương Nông đứng hình vì ánh mắt ấy, cho đến khi Ng'n t anh chạm vào khóe môi cô. Triệu Hương Nông giật mình đứng thẳng dậy, lắp bắp nói: "Tống... Tống Ngọc Trạch, rốt cuộc anh có say không vậy?"
Anh lắc đầu, nghiêm túc biểu đạt rằng, anh không say, anh thật sự không say.
Để chứng minh mình không say, anh còn thử đứng dậy. Kết quả... thấy Tống Ngọc Trạch sắp ngã xuống đất, Triệu Hương Nông lập tức vươn tay ra, kết quả...
Hai cơ thể cùng ngã xuống giường, cô nằm dưới anh ở trên, môi anh dán lên thái dương cô. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, cơ thể anh tỏa ra hơi R*ợ*u nhàn nhạt. Môi anh từ trên thái dương của cô dịch xuống từng chút từng chút một, cuối cùng dừng lại trên dái tai cô, khẽ ngậm lấy nó.
Chỉ một cái chạm nhẹ, cơ thể cô lập tức run rẩy.
Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao lại có biến thành tình cảnh này, cúc áo của cô bị cởi ra rồi kéo xuống hai bên vai, nụ hôn của anh đã đến xương quai xanh của cô. Cô có đẩy thì anh cũng mặc kệ. Dần dần cơ thể cô cũng có sự biến hóa, lúc thì giẫy giụa lúc thì nghênh đón. Tâm trí của cô trở nên rối bời, cho đến khi...
Váy của cô không biết đã bị anh kéo xuống tận gót chân từ lúc nào. Nơi nóng bỏng của anh cách lớp nội y mỏng manh chọc vào cô. Ng'n t anh đang tìm kiếm ở lớp vải mỏng manh ấy. Xé bỏ lớp vải đó chỉ là chuyện trong nháy mắt. Triệu Hương Nông cuống quít giữ tay anh lại, vô thức nói: "Tống Ngọc Trạch, đừng mà!"
Anh dừng lại, ngẩng đầu lên từ cổ cô rồi chầm chậm mơn man thái dương của cô. Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói: "Vừa rồi uống say là lừa em đó, thực ra anh chỉ uống một chút thôi."
Tống Ngọc Trạch đúng là ૮ɦếƭ cũng không chừa, tên khốn này lại lừa cô rồi!
"Lúc ngồi bên em, bàn tay em không né tránh anh, đôi môi không tô son của em, hay lọn tóc em vô ý cọ vào mặt anh khiến con tim anh ngứa ngáy suốt cả tối. Sau đó, anh đã nghe lời xui khiến của cô."
Ngọt lửa đã vọt lên cổ họng vì lời của Tống Ngọc Trạch mà ngừng lại. Những lời trách mắng Tống Ngọc Trạch cũng không thể nói thành lời, cũng không muốn nói nữa.
"Triệu Hương Nông, đều là lỗi của cô. Em cũng biết cô là người rất biết ăn nói mà, hơn nữa cô còn là người sợ thiên hạ chưa đủ loạn nữa."
Kể cũng phải, ở cạnh Tống Liên Tố càng lâu Triệu Hương Nông càng phát hiện ra Tống Liên Tố là người phụ nữ có nhiều tật xấu.
"Thế nên Triệu Hương Nông à, anh đã trở nên hồ đồ rồi." Giọng nói bên tai cô mang theo sự khó chịu: "Đó đều là vì anh quá muốn em."
Giây phút đó, gò má của Triệu Hương Nông bỗng chốc nóng ran.
"Triệu Hương Nông, em cũng biết anh là một người đàn ông bình thường mà."
"Tống..." Triệu Hương Nông nói lí nhí.
"Có thể không? Hửm?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc