Đóa Hoa Tội Lỗi - Chương 73

Tác giả: Loan

Cuối tháng năm, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại từ văn phòng của Tống Liên Tố. Tống Liên Tố đích thân gọi điện cho cô, giọng điệu vẫn giống như trước kia: "Triệu Hương Nông, cô rất tán thưởng năng lực làm việc của cháu. Cô hi vọng cháu có thể quay lại làm việc cho cô."
Một ngày sau, Triệu Hương Nông đã đồng ý với lời mời của Tống Liên Tố. Ngày hôm nay là tròn một tháng cô kết hôn với Tống Ngọc Trạch. Cho tới bây giờ, mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo. Hôn lễ khiến gia tộc cô có được lợi ích rất lớn, Bách hóa Triệu đã ổn định hơn so với sự bấp bênh của một tháng trước, giá cổ phiếu của Triệu thị tăng đều theo từng ngày.
Điều khiến Triệu Hương Nông sợ hãi là mười ngày trước chính phủ Mỹ thông qua đường dây của một tay buôn νũ кнí đã bắt được một tổ chức rửa tiền, mà sau khi điều tra tổ chức rửa tiền này lại tóm được một loạt các nhân vật. Thế là, một cuộc càn quét rầm rộ được triển khai. Trong cuộc càn quét này, rất nhiều người bị bắt vì giữ liên lạc với tổ chức khủng bố. Trong số những người bị bắt này, không thiếu những tinh anh trong xã hội, hay những quản lí cấp cao của các công ty.
Nghĩ lại chuyện xảy ra vào những ngày gần đây, Triệu Hương Nông lại cảm thấy sợ hãi, may mà trong sự kiện này không có ai nhắc đến Triệu Diên Đình.
Bây giờ, Triệu Diên Đình đã trả phép quay lại công ty làm việc, Lý Nhu cũng quay lại cuộc sống như trước kia, còn cô vẫn trang điểm lộng lẫy xuất hiện ở những buổi xã giao quan trọng. Mọi thứ có vẻ không có gì thay đổi, chỉ duy có một điều không giống là buổi tối mỗi ngày Triệu Hương Nông sẽ không ngủ ở Triệu công quán nữa, ngày nào tài xế cũng đón cô và Rice về tòa nhà hình tròn màu ngà được bao quanh bởi cây cỏ kia. Rất nhiều người kể cả bạn cô cũng không biết cô đã kết hôn, cô đã lấy người đàn ông tên là Tống Ngọc Trạch.
Nếu như không phải ngày nào cô cũng quay về căn phòng có treo ảnh cưới của cô và Tống Ngọc Trạch, thì e rằng đến cô cũng sẽ quên mất sự thực cô đã kết hôn. Từ sau khi Tống Ngọc Trạch rời khỏi Triệu công quán, Triệu Hương Nông không còn gặp lại Tống Ngọc Trạch nữa, cũng không nhận được điện thoại của anh.
Hơn nữa, những người mà Tống Ngọc Trạch sắp đặt xung quanh cô cũng không thấy nữa. Sở dĩ Triệu Hương Nông nhận lời mời của Tống Liên Tố là vì cô cần một công việc để gạt đi những ngày ăn không ngồi rồi. Cô luôn cảm thấy ắt hẳn là cuộc sống của cô quá nhàn rỗi nên ngày nào cô cũng mất ngủ.
Thời gian làm việc chính thức của Triệu Hương Nông là vào mùng một tháng sáu. Cô bắt đầu trải qua những chuỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm. Ngày làm việc đầu tiên, Triệu Hương Nông được Tống Liên Tố gọi vào văn phòng của bà, sau đó Triệu Hương Nông có một bàn làm việc trong văn phòng của Tống Liên Tố, giúp bà xử lí những chuyện nhỏ nhặt trong công việc và trong cuộc sống.
Vài ngày sau, Triệu Hương Nông phát hiện lượng công việc giao đến tay cô nhiều đến đáng sợ. Ngày nào cô cũng là người về muộn nhất. Cũng không biết vì lượng công việc hay là vì sao mà mấy ngày nay Triệu Hương Nông cứ về nhà là díu mắt lại. Mấy lần cô đã ngủ gật trong lúc đang ngâm mình trong bồn tắm.
Một tháng làm việc liên tục, Triệu Hương Nông vui mừng nhận ra quầng thâm luôn hiện dưới mắt cô một tháng trước đã biến mất.
Tháng bảy, Triệu Hương Nông nhận một cuộc điện thoại gọi đến văn phòng Tống Liên Tố. Khi cô nhấc máy thì đối phương một mực im lặng, khi Triệu Hương Nông hỏi mấy lần thì điện thoại bị dập máy.
Nửa tiếng sau, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số máy ban nãy, nhưng lần này là Tống Liên Tố đích thân nghe điện thoại.
Tống Liên Tố vừa nhìn Triệu Hương Nông vừa nghe điện thoại: "Nói."
Đây là cuộc điện thoại mà Tống Liên Tố nhận được cố định một lần một tuần. Nội dung của cuộc điện thoại không có gì khác ngoài những câu hỏi về cuộc sống gần đây của "Cô ấy": Cô ấy có khỏe không, mặt đầy hơn chưa, có cười nhiều hay không, cô có chỉ trích cô ấy vì công việc...
Một lần Tống Liên Tố bực lên: "Tống Ngọc Trạch, sao con không tự gọi điện hỏi trực tiếp nó ấy."
Ở đầu dây bên kia, một lúc sau Tống Ngọc Trạch mới nói: "Con sợ con lại trốn khỏi nơi này giống như lần trước, con cũng sợ bị cô ấy ảnh hưởng đến tiến độ học tập."
Ánh mắt của Tống Liên Tố khiến Triệu Hương Nông bối rối. Từ sau khi bà ấy nhận cuộc điện thoại kia, Tống Liên Tố vẫn luôn nhìn cô, Triệu Hương Nông đánh bạo đến trước mặt Tống Liên Tố.
"Thưa bà, tôi muốn đi ra ngoài một lát, bà có muốn tôi mang cho bà một cốc cà phê không ạ?"
Nghe thấy tiếng của Triệu Hương Nông, giọng nói bên đầu dây bên kia bỗng chốc im bặt. Tống Liên Tố nghĩ có phải cái người kia đang dỏng tai lên hóng hớt hay không.
Nghĩ mà xem, Tiểu Trạch của bà sao lại đáng thương thế nhỉ.
Thế là, Tống Liên Tố gọi giật Triệu Hương Nông lại: "Triệu Hương Nông, Tiểu Trạch vẫn luôn gọi cô là cô."
Triệu Hương Nông nhìn bà, không nói năng gì.
"Triệu Hương Nông, cô cũng muốn nghe thấy cháu gọi cô là cô giống như Tiểu Trạch."
Triệu Hương Nông vẫn im lặng.
"Yêu cầu của cô rất quá đáng sao?"
Bên kia điện thoại, Tống Ngọc Trạch thấp giọng nói: "Cô, con cảnh cáo cô đừng có làm khó cô ấy..."
Những lời tiếp theo vì tiếng "Cô" của Triệu Hương Nông mà nhỏ dần rồi im bặt.
Cùng với tiếng đóng cửa phòng, thì đầu dây bên kia cũng cúp máy. Lúc này Tống Liên Tố mới nhớ ra chàng trai thiên thần nói sẽ phụng dưỡng bà đến già vì cô vợ của nó mà dám cảnh cáo bà, shit!
Tống Liên Tố ngẫm nghĩ, Tiểu Trạch của bà nhất định rất yêu Triệu Hương Nông.
Ba rưỡi chiều, Tống Liên Tố lại nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch: "Cô ơi, bảo cô ấy đến trước cửa sổ."
Bảo cô ấy đến trước cửa sổ, bảo cô ấy đến trước cửa sổ? Rốt cuộc Tống Ngọc Trạch đang nói cái gì vậy? Sau đó Tống Liên Tố khẽ nói: "Tống Ngọc Trạch, con lại lén chốn ra ngoài rồi?"
Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc: "Cô, cô cứ bảo cô ấy đến trước cửa sổ đi, con chỉ nhìn cô ấy một cái rồi đi ngay."
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến cõi lòng Tống Liên Tố xót xa. Những chuyện xảy ra giữa Tống Ngọc Trạch và Triệu Hương Nông bà ít nhiều cũng biết. Tống Liên Tố cũng hiểu, muốn Triệu Hương Nông tha thứ cho Tống Ngọc Trạch là một chuyện không hề dễ dàng.
Triệu Hương Nông đến trước cửa sổ theo yêu cầu của Tống Liên Tố. Cô kéo cửa sổ chớp lên, định rời khỏi đó thì Tống Liên Tố ra hiệu cho cô tạm thời đứng ở đó.
Bây giờ Triệu Hương Nông đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lơ đãng phóng ra ngoài cửa sổ. Dòng suy nghĩ được thả trôi, như thể đã quay về một khoảnh khắc trước kia. Lúc ấy cô cũng làm việc ở nơi này, có người nói với cô bên ngoài có người tìm cô. Ngày hôm đó, cô nhìn thấy một người, người đó mặc đồng phục của một công ty xe hơi, đi xe motor đến tìm cô. Cô chỉ dám trốn trước cửa sổ nhìn anh dần đi xa.
Nhận ra mình sắp rơi vào vòng xoáy mê hoặc kia, Triệu Hương Nông vội vàng quay đầu lại không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa, thầm mặc niệm trong lòng: Đó là giả, đó chỉ là ảo tưởng được đắp nặn nên để tiếp cận cô mà thôi.
Tầm mắt rời khỏi cửa sổ thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tống Liên Tố, Triệu Hương Nông vội vàng né tránh sau đó quay lại vị trí của mình.
Một lúc sau, Tống Liên Tố đưa chìa khóa căn hộ của bà cho cô: "Triệu Hương Nông, ngày mai ông xã của cô sẽ đến, cô cần tham gia buổi gặp mặt với ông ấy. Cháu giúp cô chọn một bộ lễ phục, chọn xong cháu có thể tan ca luôn."
Triệu Hương Nông cầm chìa khóa rời khỏi đó, năm phút sau Tống Liên Tố gọi điện cho Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, có muốn gặp cô ấy không?"
Bên kia trả lời bà: "Còn nửa tiếng nữa là con đến Tòa nhà Willis rồi."
"Một tiếng sau Triệu Hương Nông sẽ đến căn hộ của cô, cô trực tiếp cho cô ấy tan ca ở đó luôn."
"Chuyện này chẳng liên quan đến con."
"Tống Ngọc Trạch à, hôm nay cô sẽ ở lại nhà bạn cô đến muộn mới về."
"Con cảm thấy phu nhân Juan nên báo cáo chuyện này cho ngài Juan mới phải."
Thằng nhãi này vẫn còn giả vờ.
"Tiểu Trạch à, vừa rồi con cũng nhìn thấy mặt cô ấy rồi, nhưng chắc chắn con không nhìn thấy bộ quần áo cô ấy mặc hôm nay. Hôm nay Triệu Hương Nông mặc rất ѕєχy, eo cô ấy nhỏ đến nỗi khiến cô ghen tỵ, cô ấy..."
Tống Liên Tố còn chưa nói hết thì đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Mười mấy phút sau, điện thoại của Tống Liên Tố lại kêu lên.
"Tối nay cô sẽ ở nhà bạn cô đến mấy giờ?" Tống Ngọc Trạch hỏi bà.
Đặt lễ phục, giày và găng tay ở nơi dễ thấy, Triệu Hương Nông vừa đóng cửa phòng thay đồ của Tống Liên Tố lại thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông giật nảy mình rồi mất thăng bằng, người cô đổ về phía sau khiến cánh cửa bật mở, cô liền ngã nhào ra đất, cùng lúc đó chân cô cũng bị trẹo theo.
Ánh sáng bên ngoài bị bức rèm che khuất đang dần ảm đạm, Triệu Hương Nông ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn những tia nắng chiếu xuyên qua rèm cửa. Lúc này Tống Ngọc Trạch đang bôi thuốc lên chỗ bị trẹo cho cô.
Từ lúc Tống Ngọc Trạch vào phòng đến lúc cô bị trẹo chân, rồi đến lúc anh ôm cô đến phòng dành cho khách, đến lúc anh bôi thuốc cho cô, từ đầu đến cuối hai người không nói với nhau câu nào.
Triệu Hương Nông nhìn tia nắng chiếu trên rèm cửa đến thất thần, đợi đến khi có bàn tay nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của cô thì cô mới nhớ ra ở đây vẫn còn Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch sóng vai ngồi trên giường. Bọn họ vẫn duy trì sự trầm mặc. Một lúc sau, Triệu Hương Nông gỡ tay Tống Ngọc Trạch ra, cô định đứng dậy thì bị Tống Ngọc Trạch kéo lại, cô đành ngồi xuống giường.
Sau đó, cô không giẫy giụa nữa.
Dần dần, nhịp hô hấp của người bên cạnh cô dần trở nên gấp gáp, bàn tay khoác trên vai cô dần đi xuống. Sau một hồi chậm chạp nó cũng dừng lại trên vạt áo của cô, rồi cứ thế chui vào áo cô. Bàn tay đó dán chặt vào lưng cô nhích lên từng chút một. Đợi đến khi tay anh chạm vào khóa áo lót của cô, Triệu Hương Nông đứng dậy, cùng lúc đó bàn tay kia cũng trượt khỏi lưng cô.
Khi Triệu Hương Nông chạm tay vào tay nắm cửa: "Triệu Hương Nông!" Tống Ngọc Trạch gọi cô.
Tay Triệu Hương Nông dừng lại trên tay nắm cửa, không có ý định rời đi hay ở lại.
Một số ý nghĩ đang dần hình thành, lộ liễu một cách tiêu cực.
Khi cơ thể Tống Ngọc Trạch dán vào lưng Triệu Hương Nông, tay cô siết chặt lấy tay nắm cửa. Tống Ngọc Trạch đặt tay lên tay cô, kéo tay cô khỏi tay nắm cửa. Sau đó, anh điều khiển robot quản gia của căn phòng, trên màn hình robot hiển thị sáu tiếng sau căn phòng mới tự động mở khóa, cũng có nghĩa là sau sáu tiếng nữa bọn họ mới có thể rời khỏi căn phòng.
Khi Tống Ngọc Trạch ôm cô từ phía sau, Triệu Hương Nông cũng không giẫy giụa, vì cô không giẫy giụa nên đôi tay kia càng trở nên bạo dạn.
Đầu lưỡi cuốn lấy dái tai cô, khẽ ʍúŧ, lại buông ra, khẽ thì thầm: "Cô nói hôm nay em mặc rất ѕєχy, thế là anh liền muốn..."
Ngón tay anh lưu luyến trên chiếc áo lửng cửa cô, chiếc áo chỉ có một chiếc cúc, chiếc cúc bị cởi ra dễ dàng, chỉ còn lại chiếc váy. Răng anh chốc chốc lại trêu đùa dây váy của cô, tiếng anh như vọng ra từ lỗ chân lông của cô, mê loạn, giống như tiếng than thở: "Anh liền muốn... anh phải đến nhìn em, xem em có ѕєχy giống như cô nói hay không."
"Triệu Hương Nông..." Giọng anh như đang than thở.
Triệu Hương Nông vẫn đứng im, đợi đến khi anh kéo khóa váy, đợi đến khi chiếc váy chầm chậm trượt xuống, đợi đến khi tay anh chạm vào vùng tam giác của cô cách lớp nội y, cô mới ngăn tay anh lại.
"Sao thế, hửm?"
"Tống Ngọc Trạch!"
Anh khẽ gặm cắn vai cô, Triệu Hương Nông rụt vai, ánh mắt nhìm đăm đăm vào rèm cửa bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu sẫm, lên tiếng.
"Sáu tiếng tiếp theo tôi sẽ thuộc về anh. Khi rời khỏi đây tôi muốn có được đoạn video ba tôi ở cùng những kẻ kia mà anh đã gửi cho tôi trước kia."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc