Diễm Đế Khuynh Nhan - Chương 10

Tác giả: Phao Mạt Lê

Tan nát cõi lòng, thần thương ( ngược )

Nhược Hi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cửa sổ không đóng chặt bị gió đêm thổi khai. Gió đêm? Tiệc sinh nhật của nàng chính là cử hành vào ban đêm… Bỗng nhiên, ký ức trước đó trở lại trong đầu… nàng bị bắt, bị hạ dược… nàng ở dưới thân nam nhân tên Vô ấy ՐêՈ Րỉ, thậm chí ôm chặt hắn… Cầu hoan…
Nước mắt, thuận theo khóe mắt chảy xuống. Bóng đêm không người, ánh trăng ngân bạch rơi trên mái tóc tỏa ra lành lạnh quang mang. Chậm rãi, Nhược Hi đem chính mình ôm chặt, gắt gao cắn mu bàn tay, im lặng khóc.
Sở Nhược Hi… Ngươi là Khuynh Nhan công chúa… Thiên gia chi ngọc… Không được khóc…
Thiếu nữ kiên cường không muốn ở trước mặt địch nhân tỏ ra bất kỳ nao núng hay yếu đuối nào. Vì thế, nàng muốn thừa dịp lúc không người, đem sự khuất nhục cùng thống khổ mà bản thân cố gắng ngụy trang phong bế, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện tuôn ra…Nàng không thể… làm cho mình trở thành nhược điểm… của Trưng…
Thế nhưng, ai có thể đến bảo vệ nàng?
“Nói cho ta biết, thế nào, mới có thể… quên…”
Dường như nàng lại trở về cái đêm khi mẫu phi qua đời, kinh hoàng, quật cường, thương tâm, không muốn bất luận cung nhân thị nữ nào tiếp cận, chỉ dám mong chờ trong nội tâm, sẽ có người đến, vươn hai bàn tay ấm áp ra ôm chặt lấy nàng.
Khi đó, có phụ hoàng ôm nàng, nói với nàng: “Đừng sợ”
Khi đó, có Trưng ôm nàng, làm cho nàng cất tiếng khóc.
Nhưng hiện tại, ai có thể ôm chặt nàng, bảo hộ nàng, nói cho nàng biết: “Đừng sợ” ?
Mặc dù, nàng đã trở thành Đông Việt vinh quang…
Mặc dù, nàng đã có tình cảm chân thành của nam nhân…
Mặc dù, nàng còn sống…
Thế nhưng, hoa tuyết lặng yên không một tiếng động bay xuống cùng ẩn ẩn đau nơi hạ thể, chăn gấm quần áo bừa bãi kia lại dường như đang tàn sát và quỷ mị nhắc nhở nàng, tất cả những chuyện xảy ra đêm đó… đã khiến nàng không còn cách nào không tỳ vết để thủ tiết cho nam nhân nàng thương…
Không có ai biết, trong lòng thiếu nữ bề ngoài kiêu ngạo kiên cường, kỳ thực đã sớm mang nặng một vết thương, thiên sang bách khổng.
Không có ai biết, thân thủ thiếu nữ ra tay Gi*t ૮ɦếƭ chính huynh tỷ của mình, ở sâu trong nội tâm, lại hi vọng thân tình, cùng ấm áp…
Cũng không có người nào biết, kỳ thực ở một khắc khi nàng hạ dược hoàng huynh kia, chỉ là vì khát cầu một phần hèn mọn “yêu”.
Khí quý như hàn, mi tựa thanh vũ, bên môi vĩnh viễn là nụ cười ôn nhu, mỹ hảo phảng phất như được thế gian vạn vật ngưng tụ…
Ôn nhuận như ngọc, thiên gia chi bảo, chính là như thế…
Trên đời trọc lưu gợn sóng, mười lăm năm từng trải, mười lăm năm tang thương; mười lăm năm nhìn tẫn cung lục ᴆục với nhau… cũng dần dần lây dính đầy tay máu tươi. Vì, chỉ để bảo vệ cho một “Gia”, bảo vệ cho một phần “Yêu”…
Ai sẽ nghĩ tới, nàng kinh thế tuyệt diễm mưu lược, sẽ dùng để bảo vệ một phần thân tình vô vọng?
Ai sẽ nghĩ tới, ngón tay 乃út rơi mưa gió, sẽ dùng để chém đầu huynh tỷ?
Ai sẽ nghĩ tới, thân ảnh tôn quý kiêu ngạo, sẽ dùng để hồi báo tương tư thế gian khó chứa?
Ai có thể nghĩ đến, “Thiên gia chi ngọc” danh mãn thương lãng Khuynh Nhan công chúa, đã từng đơn thuần cẩn thận khát vọng, đơn thuần khẩn cầu?
“Trưng… Trưng… Trưng…” Thiếu nữ ở trong lòng liều mạng khóc, tuyệt vọng trong im lặng kêu tên người mình yêu.
Tà nguyệt tây trầm, nước mắt cũng chậm chậm hong gió.
Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi ngồi dậy, chậm rãi mặc vào cung trang hôm qua bị vứt tán loạn trên đất.
Nàng biết, thân là hoàng thất tử nữ, nàng không được phép nhu nhược, cũng không quyền được khóc.
Thứ nàng có, chỉ là vô tận báo thù, cùng hủy diệt.
Ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng biến mất.
Trong bóng tối, ngập tràn vẻ vắng lặng.
Chỉ còn trái tim hận thù đang đập muốn rửa hết nợ.
Nhược Hi cài lên chiếc trâm cuối cùng, nhẹ nhàng giương giọng: “Người tới.”
Nàng biết ở ngoài cửa, nhất định có người.
Chỉ là không nghĩ tới, người đi vào lại chính là hắc y nhân.
Hắc y nhân, Vô.
Người, đã đoạt đi trinh tiết của nàng.
Chính nam nhân đó…
Đề máu ( ngược )

Vô đi vào phòng, mạnh mẽ giơ cằm Nhược Hi, tinh tế xem kỹ. “Ngươi, khóc?” Tựa hồ không xác định rõ hai mắt sưng đỏ phía trước, Vô chần chừ hỏi.
Nhược Hi nhẹ nhàng quay đầu, cúi xuống thưởng thức cây lược gỗ trong tay, “Ta nhớ ngày hôm qua, ta bị ngươi làm thương.” “Ngẩng đầu nhìn ta nói chuyện đáng sợ như vậy?” Hắn lần thứ hai giơ mặt Nhược Hi lên.
“Không đáng sợ. Nhưng râu ria ngươi nhìn rất không vừa mắt.” Nhược Hi đạm nhiên rũ mắt xuống.
“Râu ria?” Vô nghe vậy khó hiểu tức giận, “Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn cầu ta chặt nha.” Bỗng nhiên đề tài chuyển biến, hắn vờ ngây thơ khẽ vuốt da thịt trơn mịn.
“Hơn nữa, hôm qua tiểu điện hạ còn thật nhiệt tình… thật gọi nhỏ khó quên nha…” Nhược Hi vẫn như trước không động đậy. “Bất quá, nếu như Vô nói cho tiểu điện hạ biết, kỳ thực hôm qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây, thì sao nhỉ?”
“Cái gì?!!” Nhược Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khó có thể tin. “Trưng…”
Vô cười khẽ, “Đúng vậy. Không biết sau này tiểu điện hạ nhìn thấy ngài ‘Trưng’, sẽ giải thích thế nào?”
Nghe hắn nói xong, khuôn mặt tinh xảo bỗng một mảnh trắng bệch. Đôi mắt to luôn linh động giờ cũng dần trở nên đờ đẫn.
Trưng… Vì sao? Vì sao gần ngay gang tấc, ngươi lại không tới cứu ta? Chẳng lẽ, thân phận huynh muội của chúng ta, thực sự đã làm ngươi rút lui? Vì sao? Ngươi không… cứu ta…
Hi nhi, nếu cho ta, ngươi liền không còn đường lui…
Điện hạ thực sự nhiệt tình nha…
Hi nhi, bảo bối của ta…
Sau này, ngươi chỉ có thể là của ta…
Ngươi đau, cũng chỉ có thể do ta làm ra…
Tiểu điện hạ thật ra rất trung tâm nha…
Hi nhi… Bảo bối của ta… Nhịn một chút…
Hi nhi… Hi nhi của ta… bảo vật của ta… Sau này ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra…
Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn cầu ta chặt nha…
Hi nhi… Hi nhi của ta…
Kỳ thực hôm qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây…
Hi nhi, nếu ta thực sự muốn náo nhiệt, muốn Hi nhi cũng tìm việc vui…
Thanh âm Sở Mạc Trưng, thanh âm Vô, ở trong đầu Nhược Hi không ngừng quay đi quay lại. Vì sao? Ngươi đã nói không buông ta ra, vì sao đến không cứu ta? Không phải chỉ gần ngay gang tấc sao? Vì sao để ta hết thảy phải tự mình đối mặt?
Trưng… Ngươi có biết, ta yêu ngươi, yêu đã rất lâu rồi… Từ ngày đầu tiên biết nhận thức, ta đã liền yêu ngươi…
Ta biết, chính mình không có tuyệt thế võ công, không có an ủi ôn nhu, cũng không có tâm tình thiện lương…
Ta chỉ có thể, dùng thân phận công chúa cao quý này, dùng thân phận muội muội chém không đứt huyết thống này, ràng buộc ngươi…
Ta chỉ có thể, ở lúc ngươi vì quốc sự lo lắng, ở lúc Đại hoàng huynh phản loạn, ở lúc Hoàng trưởng tỷ mưu phản, chặn lại tất cả khả năng có thể nguy hiểm cho ngươi…
Thực sự, ta chỉ có thể làm như vậy…
Vì thế, lúc ngươi đối với ta nói, ngươi sẽ không buông tay ta, khi ngươi giữ lấy ta một khắc kia…
Ta đã liền phát thệ, cả cuộc đời này, ta sẽ thủ hộ ngươi…
Có biết, khi ta thấy ngươi tươi cười, có bao nhiêu hạnh phúc?
Có biết, lúc ta ôm ngươi, có biết bao vui vẻ?
Có biết, ta có bao nhiêu, yêu ngươi?
Trưng… Trưng… Trưng…
Bất ngờ, Nhược Hi nhắm mắt lại, thân thể trực tiếp ngã xuống.
Hết tâm muốn thủ hộ người kia, vậy mà đổi lại hắn không hề quan tâm mình. Vậy kia, cũng không cần xuất hiện trước mặt hắn nữa…
Công chúa tài cán này vì hắn, cuối cùng sẽ làm một việc…
Nhược Hi mỉm cười, chậm rãi rơi vào trong hắc ám…
Nhưng nàng không biết, khi nàng ngã xuống, trên mặt Vô hiện lên có bao nhiêu kinh hoàng thất sắc.
Nàng không thấy được, Vô kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt nàng vẫn tâm tâm niệm niệm…
Nàng không cảm giác được, Trưng, ôm chặt lấy nàng, chảy xuống lệ nóng…
Nàng cũng không có nghe được, Trưng, ôm nàng, sợ hãi rống giận “Hi nhi ── “
Trưng, nhất định phải tìm một vị thiện lương thê tử…
Thay thế ta, thủ hộ ngươi…
Trời giận

Đông Việt hoàng cung, Huyền Thiên điện:
“Nếu như không bệnh, vì sao đến giờ Nhược Hi còn chưa tỉnh? Có phải Thái y viện bây giờ tồn tại cũng vô dụng, trẫm nên nhanh chóng phế bỏ?” Trên long sàng, Sở Mạc Trưng ôm Nhược Hi vẫn mê man bất tỉnh trong lòng, thanh âm yên lặng không chút nào phập phồng. “Vẫn là quên đi, trực tiếp cho các ngươi đều biến mất, thay đổi toàn bộ người.” Hắn khẽ vuốt hai má đã không còn huyết sắc.
Ôm Nhược Hi, Sở Mạc Trưng khắc chế ngập trời sát ý. Lúc này lý trí lại nói cho hắn biết, hắn không thể ra tay, bởi hiện tại Nhược Hi cần nhất chính là thời gian. Nhưng hắn không cam lòng, hắn nổi giận, hắn điên cuồng khát máu. Sự lo lắng trong lòng đã khiến hai mắt phiếm lên huyết hồng. Sở Mạc Trưng từng bước một đi tới đám ngự y quỳ đầy trước mặt, giọng nói không mang theo chút tình cảm, tựa như từ minh vực truyền đến, “Các ngươi, muốn ૮ɦếƭ sao?”
Lời của hắn thấp trầm băng lãnh, mang theo hàn huyết, thậm chí còn ẩn chứa vô hạn sát ý. Chúng ngự y nhịn không được toát mồ hôi, càng quỳ sát trên mặt đất, chưa bao giờ phải đối mặt với quân vương kinh khủng như thế. Hiển nhiên không chút nghi ngờ, nếu như không có Khuynh Nhan công chúa, lúc này bọn họ đã không còn được yên ổn.
Tiểu nhân nhi trên giường vẫn như trước lặng yên nằm ngủ.
Sở Mạc Trưng trở lại long sàng, nhìn tiểu nhân nhi không có động tĩnh gì, cắn chặt cánh môi, huyết tinh chi vị khiến lòng khát máu lần thứ hai lại dấy lên. Nếu không phải lo lắng sẽ lộ ra kẽ hở, hắn sao nỡ ép Nhược Hi đến bước này?
Trương thục phi. Nếu ngươi đã dám làm, thì hẳn đã lường trước hậu quả.
Tĩnh tĩnh nhìn Nhược Hi đang hôn mê, hắn đối ảnh vệ trong một nơi bí mật gần đó phân phó: “Mệnh Oanh Nhiên Mục An Nhiên hồi cung!” Dứt lời, đi tới bên cạnh bàn, uống một ngụm dược rồi cẩn thận đút vào miệng Nhược Hi. Cảm giác cay đắng lưu lại làm hắn nắm chặt hai tay, khóe miệng nhướn lên một tia tàn nhẫn, ống tay áo nhẹ nhàng nâng lên, xoay người đem chén thuốc buông xuống, cẩn thận đem Nhược Hi kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng đắp chăn.
Trong điện, đàn hương như trước phảng phất, một trận gió nhẹ từ ngoài cửa thổi qua, chén thuốc đặt trên bàn cũng đã biến mất, chỉ còn lại chút bột phấn than, theo chiều gió phiêu tán đầy đất.
Ngoài điện, Huân vương Sở Mạc Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, đối Hồng Tụ nói: “Đem Vô Mệnh dẫn đi, nghiêm thêm trông coi, không được kinh động bất luận kẻ nào, nếu có kẻ ý đồ tiếp cận, Gi*t không tha!”
Hồng ảnh chợt lóe, Hồng Tụ đã lĩnh mệnh mà đi.
Đêm khuya, Mục An Nhiên, Hoàng Triệt, Oanh Nhiên ba người đã chạy về cung, tất cả đều không biết Huyền Thiên điện đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, chúng đại thần hậu trên điện, chờ đế vương lên triều. Tuy nói Khuynh Nhan công chúa ở cập kê chi yến bị bắt, ngày thứ ba liền được bệ hạ cứu về, nhưng mắt thấy đến nay đã hơn mười ngày, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chúng thái y thì như dẫm phải lửa, nơm nớp lo sợ.
Cuối cùng, đế vương trẻ tuổi cũng đi tới ngự tọa, vẫn như cũ một bộ tiếu tựa phi tiếu.
“Các khanh hôm nay có gì muốn tấu?” Diễm đế như trước lấy tay chống đầu, thờ ơ hỏi.
Hữu Thừa Trương Hàng tiến lên trước một bước: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.”
“Nga? Hữu Thừa đại nhân có chuyện gì?” Sở Mạc Trưng cố ý nghi vấn nhíu mày.
“Thần cho rằng, Khuynh Nhan công chúa mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng lễ vẫn không thể bỏ. Bệ hạ để công chúa ở Huyền Thiên điện an dưỡng, sợ rằng khi chiêu tần phi thị tẩm, sẽ không tiện.” Trương Hàng khom người nói.
“Khuynh Nhan từ nhỏ đã ở Thương Hải điện để tiên hoàng giáo dưỡng, bây giờ ở Huyền Thiên điện của trẫm cũng không sao. Hơn nữa trẫm ở đâu lâm hạnh phi tần, hình như đã vượt ngoài quyền Hữu Thừa đại nhân.”
“Bệ hạ, công chúa nhập Huyền Thiên điện là không hợp lễ pháp, nếu có người truy cứu, sợ là…” Trương Hàng gây sự.
“Có người truy cứu? Trẫm thật muốn nhìn xem là ai có lá gan lớn như vậy, dám truy cứu trách nhiệm trẫm. Bất quá nói đến truy cứu, Trương Hàng ──” Sở Mạc Trưng kéo dài thanh âm.
“Có thần.” Trương Hàng thấp thỏm trong lòng, không biết quân vương có ý gì.
“Ngũ hoàng đệ.” “Có, hoàng huynh.” Sở Mạc Đường tiếp nhận câu chuyện, “Trương Hữu Thừa, ngày đó thị vệ Thiên Khải điện, là ai an bài?”
“Hồi điện hạ, là vi thần tự mình an bài.” Trương Hàng trong lòng không khỏi căng thẳng.
“Nếu là ngươi tự mình an bài, bản vương cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ngày đó thích khách có thể dễ dàng xông vào?” Lúc này đồng loạt quần thần mới nhất nhất hiểu rõ, vì sao tôn tử luôn trốn lên triều như Huân vương hôm nay lại xuất hiện.
Mấy vị đại nhân luôn cùng Trương Hàng giao tình không tệ đang định tiến lên cầu tình, không ngờ lại nghe được Sở Mạc Trưng mở miệng: “Nói đến việc này. Trương Hàng, trẫm phạt ngươi ở nhà bế môn ba tháng, khấu phạt một năm bổng lộc. Trong lúc bế môn bất luận văn thần võ tướng nào cũng không được qua lại. Ngươi có phục?”
“Hoàng huynh. Khuynh Nhan tới nay còn chưa qua cơn nguy hiểm. Trách phạt như vậy, sợ là quá nhẹ!” Sở Mạc Đường kịch liệt phản đối.
“Huân vương. Trương Hữu Thừa vẫn luôn trung thành tận tâm, ưu khuyết bù đắp. Ý trẫm đã quyết. Còn nữa, Trương Hữu Thừa còn là bản đế quốc trượng, ngươi muốn trẫm trị tội cửu tộc sao?” Sở Mạc Trưng vẫn tiếu tựa phi tiếu như cũ.
“Thần ── không dám.” Sở Mạc Đường hành lễ.
“Đã như vậy, hôm nay bãi triều.” Sở Mạc Trưng đứng lên, đi xuống ngự tọa.
Trương Hàng trong lòng ám tống một hơi, lại thấy Huân vương như trước làm khó chính mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Sở Mạc Đường, hôm nay ghi thù, bổn tướng nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Tam ca, Trương Hàng có tin hay không?” Sở Mạc Đường từ ngoài điện đi vào, thấy Sở Mạc Trưng đầu không ngẩng, vẫn như cũ duy trì tư thế nhẹ nhàng chăm sóc Nhược Hi: “Hắn không được phép không tin!”
Quân vương trẻ tuổi trong mắt bắn ra quang mang khát máu, khóe miệng nhướn lên vòng cung lãnh khốc.
Hi nhi, trò hay, đã bắt đầu…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc