Diễm Đế Khuynh Nhan - Chương 08

Tác giả: Phao Mạt Lê

Thần bí tử y nhân

Nhược Hi tay chân bị trói từ trong bóng tối tỉnh lại, ngoại trừ sau gáy, thì trên người không còn chỗ nào bị đau. Xem ra đối phương không muốn hại nàng. Nhược Hi không nhúc nhích, chậm rãi nằm im điều chỉnh hô hấp, làm như bản thân vẫn bị mê man.
Mục An Nhiên cùng nàng không có việc gì thường thích loạn phối một ít thất thất bát bát độc dược. Trong cung điều phối đều là trân quý dược liệu sở chế, nhưng vẫn chưa thử qua xem hiệu quả rốt cuộc thế nào. Mặc dù không biết hắc y nhân có hay không cho nàng ăn mê dược, nhưng khi nàng tỉnh lại, thấy gió lạnh mang hương vị tia sáng mùa đông đặc hữu thổi xem, thì xem ra nàng đã hôn mê được một hai canh giờ. Hắc y nhân hiện tại vẫn chưa có động tĩnh, hẳn là nàng đã tỉnh lại trước thời gian.
“Nhiệm vụ hoàn thành?” Một giọng nói của nam nhân vang lên.
“Đúng.” Thanh âm người trả lời thấp trầm mà thô câm.
“Vào đi, giao nàng cho ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, liền có người tiến vào trong xe, ôm lấy Nhược Hi.
Nhược Hi cảm giác mình bị đặt lên giường, xúc cảm mềm mại nói cho nàng biết, gian phòng kia được bố trí cực kỳ khảo cứu. Sau đó liền có người nắm hàm dưới của nàng, mạnh mẽ tưới hơi tinh khổ nước thuốc.
“Nếu tỉnh, đừng giả bộ nữa.” Chính là thanh âm nam nhân thấp trầm thô câm kia, Nhược Hi theo tiếng nhìn lại, thấy một tử y nhân ngồi bên cạnh bàn.
Nhược Hi ngồi dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy trong phòng bài biện không hề đặc dị, nhưng từng chi tiết đều thập phần chu đáo, ngay cả là cái bàn cũng bài biện ở vị trí rất thoải mái. Đệm giường trướng mạn mềm nhẹ, không hề kém so với trong cung. “Các hạ thật can đảm. Biết rõ hoàng huynh sủng ái ta, vậy mà còn dám đem bản cung bắt đến tận đây.” Nhược Hi cúi đầu nói.
“Thiên hạ người nào không biết, hôm qua là chi yến cập kê Khuynh Nhan công chúa, ôn nhuận như ngọc, thiên mặt thiên biện, mà Đông Việt Diễm đế đối công chúa yêu như chí bảo…” Tử y nam nhân không tiếp tục nói hết.
Nhược Hi nghe vậy cúi đầu, “Vậy các hạ có thể hay không nói rõ, vừa cấp bản cung cái gì?” “Một ít vật nhỏ mà thôi. Trời giá đông lạnh, sợ công chúa thụ phong hàn, cố ý chuẩn bị cho người một ít ‘Thuốc bổ’.”
Thuốc bổ? Nghe xong nam nhân nói, Nhược Hi hơi có chút nghi hoặc, làm gì có thuốc nào có thể làm cho người ta đang ở giữa mùa đông lại cảm thấy ấm áp?! Bỗng nhiên trong cơ thể nổi lên một trận khô nóng, Nhược Hi suy tính một chút liền nhất thời hiểu rõ, mở lớn hai mắt, ngẩng đầu lên. “Lớn mật cuồng đồ! Dám đối bản cung hạ tam lạm thuốc! Ngươi có biết đây là tử tội!”
Tử y nam nhân ha ha cười: “Không hổ danh là Khuynh Nhan điện hạ, trách không được Sở Mạc Trưng như vậy yêu thích, cũng trách không được đồng môn ngu dại của ta cũng yêu thích.” Hắn ngừng một chút, “Bất quá công chúa hẳn là rõ ràng, cái người uống chính là nhã hoàng?! Không xa lạ đi?”
Nhược Hi nghe vậy trong lòng thầm kêu không ổn. Nhã hoàng tuy nghe tên rất cao nhã, nhưng kỳ thực lại có thể xem như xuân dược! Hai năm trước khi Mục An Nhiên vì muốn áp đảo Hoàng Triệt, đã ở trong cung thúc tình dược vật, tiến hành thay đổi điều chế. Mặc dù thuốc này làm cho Mục An Nhiên thành công ăn Triệt sư huynh của nàng, nhưng bởi vì dược tính rất mạnh mà khiến Mục An Nhiên ba ngày vô pháp xuống giường. Sau ngày đó Nhược Hi còn trêu chọc Hoàng Triệt “Thấy nhã hoàng liền thành sắc lang” . Vậy mà bây giờ thuốc này lại đang dùng trên người nàng…
“Mục An Nhiên ૮ɦếƭ tiệt, sao lại đem thuốc này truyền ra ngoài cung?” Nhược Hi không khỏi ở trong lòng thầm mắng. Mặc dù Nhược Hi vẫn thập phần trấn định, nhưng cho dù có che giấu thế nào thì với một thiếu nữ mới mười lăm tuổi như nàng, có thể làm gì vào lúc này? Lại càng không nói thân trung nhã hoàng, tứ cố vô thân. Mặc dù có thông tuệ, mặc dù được sủng ái, nhưng khi xuất cung rơi vào trong tay người khác, trinh tiết khó bảo toàn thì bảo nàng phải làm thế nào đây?
Tử y nhân thân thủ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, cảm thấy sợi tóc đen bóng trong tay thập phần mềm mại. Hắn phóng nhẹ thanh âm, đặt tay tới bên gáy, cảm giác da thịt trắng mịn mềm mại dưới tay, liền đắc ý cười khẽ mấy tiếng, “Đừng sợ. Chỉ cần Diễm đế đưa ta vật ta muốn, ngươi liền có thể trở về. Ai kêu ngươi được sủng ái như vậy?! Chỉ dùng ngươi mới có thể đổi được vật ta muốn.” Bảo bối trong cung đang nằm trong tay hắn, loại cảm giác này khiến hắn hết sức hài lòng. Bàn tay vuốt ve da thịt trơn mịn, nhìn thiếu nữ cố gắng trấn định, “Công chúa cũng không cần lo lắng. Ta sẽ giúp ngươi giải hết.”
Nói xong, thân thủ liền điểm huyệt Nhược Hi, chuẩn bị cởi ra cung trang.
Nhược Hi thấy vậy kinh hãi, trong mắt lưu chuyển sợ hãi cùng hoảng hốt… Trưng… Cứu ta!…
Lúc này, Sở Mạc Trưng chợt thấy иgự¢ đau nhói. Hi nhi, ngươi có khỏe không?
Lại thấy hắc y nhân

Tử y nhân động tác rất nhanh, trong nháy mắt đã đem cung trang phiền phức cởi ra. “Khuynh Nhan công chúa tựa hồ có chút khô nóng?! Để tại hạ giúp người mát mẻ đi.”
Nhược Hi híp lại hai mắt, cực lực áp chế khô nóng cùng dục niệm trên ngưởi, nhướn lên nhất phương đuôi mày, “Các hạ muốn chạm vào bản cung? Hẳn là muốn nếm mùi vị tức giận của hoàng huynh?” Mục An Nhiên ૮ɦếƭ tiệt, nhã hoàng ૮ɦếƭ tiệt! Ám sát cùng Quang Nhận rốt cuộc chạy đi đâu? Nếu Oanh Nhiên cùng Hồng Tụ thực sự đã bị người ta dẫn dắt rời đi, thì hiện tại đang ở nơi nào? Có hay không bị nguy hiểm? Trưng… Trưng sao không có phản ứng? Nghi vấn không ngừng xoay quanh trong đầu, nàng chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng mau, nếu không có người giải vây, chỉ sợ…
“Không hổ là trân hảo Diễm đế coi trọng. Tới lúc này rồi mà còn không lo lắng cho mình, uy Hi*p ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng nhã hoàng vô hiệu?” Tiếng cười nhẹ nhàng từ trong miệng tử y nhân phát ra. Lúc này sắc mặt thiên gia chi bảo ở trước mặt hắn đã ửng đỏ, cắn răng nhẫn nại, cơ hội tốt như vậy, bảo hắn sao có thể dễ dàng buông tha. “Có thể được Diễm đế nhìn trúng, chắc hẳn có chỗ kỳ diệu. Hôm nay chi bằng để ta tới lĩnh giáo một phen. Thứ nhất là vì công chúa giảm bớt dược tính. Thứ hai là cũng có thể giáo dục công chúa ngày sau phải làm như thế nào để phò mã ở trên giường vui vẻ…”
Nhược Hi nhìn hắn từng bước một tiếp cận mình, nét mặt cùng nụ cười thấu mấy phần quỷ dị, ánh lên trong đôi mắt dâm dục có mấy phần điên cuồng. “Nếu các hạ nguyện ý đem bản cung mang về Thiên Khải điện, đó không còn gì tốt hơn.” Nhược Hi đè xuống dục hỏa trong lòng, đạm nhiên nói nhỏ.
“Miệng lưỡi Khuynh Nhan công chúa vẫn thực lợi hại. Nhưng mà nơi này đối với điện hạ, cũng không phải chỗ không tốt a.” Tử y nhân xốc lên thi*p thân của Nhược Hi, ánh vào trong mắt là một mảnh tuyết phu đỏ mắt. ” ‘Thiên gia chi ngọc’, quả nhiên như bảo tựa ngọc, ngay cả da thịt cũng là bạch ngọc không tỳ vết.” Tử y nhân thì thào tâm niệm, thân thủ đang muốn cởi ra cái yếm thì bỗng nhiên cửa phòng bị “Két ──” một tiếng đẩy ra.
“Ai?!” Tử y nhân giận dữ.
“Chủ thượng tìm ngươi.” Một người áo đen vô biểu tình đi đến. Nhược Hi âm thầm cảm thấy may mắn. Nhưng lập tức khi nhìn thấy một cỗ nhàn nhạt huyết tinh thì lại không khỏi căng thẳng: Hắn, chính là người bị nàng lấy trâm cài đâm phải!
“Tìm ta? Chuyện gì?” Tử y nhân không hài lòng, bàn tay vẫn còn ở trên người Nhược Hi qua lại khẽ vuốt. Nhược Hi cố nén cảm giác buồn nôn, cực lực khống chế bản thân không được run rẩy. “Không biết.” Hắc y nhân chỉ nói hai chữ như thế, liền đứng trước cửa, không đi tới cũng không ly khai. Trên mặt chỉ có lãnh khốc cùng phi đạm, hơn nữa còn có một tia hư vô trống rỗng.
Nhược Hi nghĩ đó là ảo giác. Bởi vừa nãy nhìn hắc y nhân kia, nàng chợt thấy khóe mắt hắn lóe lên tức giận?!
Tử y nhân phất tay áo đứng dậy, “Hừ! Vô, ngươi thật quá tiện nghi.” Dứt lời lại xoay người, cười gian hướng Nhược Hi: “Bất quá Khuynh Nhan công chúa như châu như ngọc bình thường không thể chạm đến, chung quy cũng là thường nhân mà thôi. Hôm nay để Vô đến xem, Thiên gia chi ngọc khi bị dược tính khống chế sẽ lộ ra phong tình thế nào.”
Dứt lời liền cười ha ha rời đi.
Nhìn hắc y nhân ── Vô chậm rãi đóng cửa phòng, đi vào bên trong, cũng cởi ra ngoại bào màu đen, Nhược Hi cắn chặt môi dưới, mệnh cho chính mình không được rơi lệ.
“Công chúa ăn nhã hoàng?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang vẻ khẳng định. “Giải huyệt đạo cho bản cung.” Nhược Hi kiêu ngạo đáp lại, không muốn lộ ra một tia nhát gan.
“Ta không cần động, chỉ cần chờ.” Vô chậm rãi ϲởí áօ, khi chỉ còn sót lại thi*p thân y phục mới nhấc chân bước lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh Nhược Hi.
“Ngươi! … Ân…” Bất ngờ một tiếng yêu kiều từ trong miệng Nhược Hi tràn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn càng ngày càng hồng.
“Công chúa vẫn là nên thuận theo cho thỏa đáng. Nhã hoàng, chỉ có giao hoan mới có thể giải.” Bỗng nhiên thân thủ hắn chế trụ cằm Nhược Hi, mạnh mẽ Ϧóþ chặt, “Công chúa chớ cắn lưỡi. Cho dù có tự sát, thì tệ môn vẫn còn rất nhiều nam nhi khát khao.”
Cuối cùng, nước mắt khống chế không được rơi xuống. Nam nhi khát khao? Chẳng lẽ cho có dù ૮ɦếƭ, cũng không thoát khỏi bị nhục nhã?
Trưng… Cứu ta… Cầu ngươi… Nhanh lên một chút…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc