Diễm Đế Khuynh Nhan - Chương 02

Tác giả: Phao Mạt Lê

Hồ ly công phòng chiến

Ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm Hồng Tụ: “Bệ hạ, Vô Mệnh cầu kiến.” Sở Mạc Trưng chợt nhíu mày, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng đã bị nam sắc mê hoặc đến đầu óc choáng váng, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thế nhưng, Vô Mệnh cầu kiến? Ảnh vệ chính mình an bài bên cạnh Nhược Hi sao ban ngày lại hiện thân? Thật đáng để nghiền ngẫm. Mà thôi, tả hữu hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, để hắn tiến vào một chút, nhìn xem rốt cuộc muốn chơi cái gì.
“Vô Mệnh gần đây rất lạ.” Thanh âm ngọt mềm vang lên, còn mang theo mấy phần tình dục khàn khàn. Sở Mạc Trưng cúi đầu, đối người trong lòng tà mị cười.”Nga? Phải không? Nhược Hi thật quan tâm ảnh vệ này nha.”
“Hoàng đế ca ca đang ghen sao?” Luận thủ đoạn, luận tâm kế, đồng bào huynh muội cùng một mẹ sinh ra, lại kém ở chỗ nào?
“Ảnh vệ Vô Mệnh không phải hoàng đế ca ca tự mình an bài bên người Nhược Hi sao? Chẳng lẽ hoàng đế ca ca được tả ôi nhuyễn ngọc, hữu ỷ ôn hương, còn Nhược Hi thì không được để mắt đến thị vệ của mình?” Bàn tay nhỏ bé làm như trong lúc lơ đãng chậm rãi đùa nghịch mái tóc đen xõa xuống của nam nhân.
“Nếu Nhược Hi nhìn thuận mắt, vậy lưu hắn lại đi. Bất quá hiện tại Nhược Hi tựa hồ đối với tóc trẫm cảm thấy hứng thú hơn a.”
“Hoàng đế ca ca sao keo kiệt như vậy? Hay là trước giải quyết truyện Vô Mệnh đi.” Nhược Hi đứng dậy ly khai đầu gối Sở Mạc Trưng, nhanh nhẹn ngồi lên trường kỷ gấm bên cạnh, cũng sai Hồng Tụ ở ngoài điện cho Vô Mệnh vào.
Sở Mạc Trưng tiếu tựa phi tiếu liếc mắt nhìn người ngồi trên trường kỷ gấm, trong tay thưởng thức chén ngọc, nhìn thân ảnh một hắc y thị vệ đi vào trong điện.
“Xem ra ảnh vệ đã quên quy củ, quá phận an nhàn rồi. Trẫm giúp ngươi nhớ lại, được không?” Mắt phượng buông xuống, Sở Mạc Trưng thanh âm yên lặng không có chút nào phập phồng, nhưng không khí bên người trong nháy mắt lạnh lên vài phần.
Vô Mệnh có thể cảm giác được, ánh mắt băng lãnh kia cùng nhàn nhạt khát máu sát ý kia đang rơi vào người mình… “Vô Mệnh biết tội, nhưng…”
“Vô Mệnh, ngươi là người của bản cung, không cần để tâm việc nhỏ này, có chuyện gì nói thẳng đi.” Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi giơ tay lên che miệng nho nhỏ ngáp một cái, hứng thú rã rời.
“Hoàng muội, tuy nói trẫm đem Vô Mệnh phái tới bên cạnh ngươi. Nhưng nếu như hắn quá an nhàn, an toàn của ngươi sẽ không được đảm bảo. Cho nên, ảnh vệ Vô Mệnh này tội danh cũng không nhẹ. Hoàng muội sao lại nói là chuyện nhỏ?”
Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng ở bên cạnh âm thầm đảo bạch nhãn. Từ nhỏ đã hầu hạ hai vị huynh muội này, làm sao không biết hai con hồ ly đệ nhất đang bày trò? Trước mặt người ngoài thì tỏ ra chững chạc đàng hoàng, vân đạm phong khinh. Nhưng sợ rằng khi bệ hạ trở lại Huyền Thiên điện, ban đêm sẽ không được yên bình mà nổi lên một trận phong ba nho nhỏ.
Vô Mệnh nơm nớp lo sợ quỳ một chân trên đất, đầu cũng không dám ngẩng. Dù sao ảnh vệ cũng chỉ có thể ẩn thân nơi chỗ tối, trừ khi chủ tử triệu tới, bằng không không được phép hiện thân. Hôm nay hắn chính mình chủ động cầu kiến, đã là phạm vào tối kỵ, bị trách phạt nhất định chạy không được, da thịt bị đau là chuyện nhỏ, tính mạng bị mất mới là không phải không có khả năng.
“Hoàng huynh hà tất phải chú ý như vậy? Vô Mệnh nếu không có việc gì cũng sẽ không tùy tiện cầu kiến. Huống chi hoàng huynh đang ở Hoa Chiếu điện. Vô Mệnh, bản cung nói có đúng không?”
Sở Mạc Trưng nghe nàng nói, liền biết ngọc nhi này đang nhắc nhở hắn đừng đem đồ chơi phá hoảng. Phất phất sắc bào sam không vướng bụi, nhân tiện nói: “Nếu hoàng muội muốn ngươi sống, trẫm sẽ để ngươi sống. Có chuyện gì thì tấu đi.”
Vô Mệnh thở phào một cái, ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, điện hạ, Vi Phù điện Trương thục phi, Trường An điện An phi, cùng Hoằng Dung các Triệu mỹ nhân, đang bãi giá Hoa Chiếu điện. Hôm nay không phải ngày yết kiến công chúa, thần cảm thấy có điều bất ổn.”
“Nga? Phải không? Vô Mệnh đúng là trung thành tận tâm, phòng ngừa chu đáo.”
“Người của bản cung tất nhiên sẽ lấy bản cung làm trung tâm. Huống chi Vô Mệnh gần đây vì sinh nhật của bản cung mà vất vả không ít.” Người ngồi trên gấm trường kỷ nửa híp mắt, hơi liếc qua Vô Mệnh. Vô Mệnh bị cái nhìn kia đảo qua, nhất thời gặp ảo giác lúc bệ hạ chưa đăng cơ, trong lòng không khỏi căng thẳng, quả nhiên là huynh muội. “Ôn nhuận như ngọc” Khuynh Nhan công chúa sợ là chỉ cấp cho thiên hạ nhìn. Nếu công chúa thật sự dùng thủ đoạn thì cũng chỉ có Diễm đế bệ hạ mới đấu lại được. “Điện hạ, có cần Vô Mệnh từ chối khéo các nương nương?”
“Nếu đã tới, vậy hoan nghênh đi. Bản cung bệnh nhiều ngày, các nàng mấy lần tới thăm đều bị Oanh Nhiên cản lại. Nếu tiếp tục từ chối khéo thì sợ là không hợp lễ. Hoàng huynh, ngươi nói phải không.” Nhờ Hồng Tụ nâng ngồi dậy, đi xuống trường kỷ gấm, Nhược Hi cầm chén ngọc trên bàn khẽ nhấp một chút mật hoa hồng trà, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Diễm đế.
“Ân, trẫm liền sai người cho các nàng tiến vào. Bất quá, Vô Mệnh, ám sát không được tự ý xuất hiện. Nếu như điểm ấy cũng không nhớ được, thì không cần ở trong cung nữa.” Sở Mạc Trưng khóe môi nhếch lên, nhìn về phía Nhược Hi, tựa như đang nói “Là bị bệnh thật, hay là nguyệt sự tới, lười đứng dậy?” Nhược Hi sắc mặt ửng đỏ, âm thầm trừng liếc huynh trưởng vô lương tâm của mình: “Nếu không phải bị bệnh, bản cung đâu cần mấy ngày liền uống thuốc không ngừng?”
Vô Mệnh vẫn cúi đầu nên không thấy được hai người “Mắt đi mày lại”, chỉ nghe ra Đế vương ý hạ cảnh cáo, liền vội vã đáp ứng, hành lễ lui ra ngoài.
Trong Hoa Chiếu điện, Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên giúp Nhược Hi mặc phượng bào công chúa, rồi lui ra một bên. “Xem ra Nhược Hi quả nhiên là trung tâm của mọi người. Làm trẫm ở trong điện không yên lòng a.” Sở Mạc Trưng mị mắt, khơi mào một luồng ô ti của Nhược Hi, ở ngón tay thưởng thức, thập phần hưởng thụ xúc cản mềm nhẵn.
“Đây là tự nhiên. Vô Mệnh theo ta đã hơn hai năm, tính tình đều sẽ có chút thay đổi. Vẫn là hoàng đế ca ca bởi vì mỹ nhân tới mà không yên lòng đi?” Nhược Hi trên mặt mang ý cười, bỗng to gan vén lên ngoại bào Sở Mạc Trưng, hung hăng cắn xuống bả vai hắn một miếng. “Ta sợ hoàng đế ca ca có mỹ nhân, sẽ quên mất muội muội. Cho nên cả gan hạ ký hiệu, mong rằng hoàng đế ca ca thứ tội.”
Sở Mạc Trưng tùy ý liếc nhìn vết cắn đã xuất huyết, tiện tay kéo triều phục, ôm eo nhỏ của Nhược Hi nhíu mày: “Trẫm sao có thể quên Tiểu Nhược Hi đây? Chẳng lẽ chính Nhược Hi mới là người sợ mình sẽ quên mất hoàng đế ca ca?” Một bên tay tham lam đi xuống, xoa nắn, qua lại vuốt ve bộ иgự¢ sữa người trong lòng. “Nếu là như thế, trẫm liền giúp Nhược Hi ghi lại ấn tượng sâu sắc một chút.”
Nhược Hi phản ứng không kịp, môi đã liền bị Sở Mạc Trưng tập kích.
Sở mỹ nam, ngươi muốn háo sắc, bản cung giúp ngươi

Đột nhiên ở trên môi truyền đến nhiệt ấm, làm cho Nhược Hi như bị điện giật, ngây ngốc mở to mắt, kinh thanh thở dốc. Mà lưỡi nóng rực linh hoạt của hắn đã tham lam càn quấy trong miệng thơm ngọt của nàng, quấn quýt cái lưỡi mềm mại. “Ách…” Nhược Hi khó chịu giãy giụa, nhiệt nóng trên môi mỏng vào lúc này lại bỗng buông tha, chuyển qua gáy ngọc duyên bạch, một đường tinh tế vừa hôn vừa khẽ cắn. Nhiệt nóng hô hấp phả trên da thịt của nàng, lưu lại những vết hồng nhàn nhạt. “A ân… Không…” Hương thơm nam tính tràn đầy, làm cho cái ót lần thứ hai bãi công, chỉ biết vô thức phát ra tiếng kêu yêu kiều.
“Không? Không cái gì, ân?” Sở Mạc Trưng ở bên tai Nhược Hi thấp giọng hỏi. “Là không muốn trẫm liếm như vậy, hay là không muốn trẫm dừng lại?” Miệng bạch ngọc ác liệt nam nhân đối tiểu nhĩ thổi khí, còn quá phận vươn đầu lưỡi, ở trên vành tai như có như không qua lại hôn.
Rất quá đáng! Tiểu nhân nhi đã bị hôn đến mơ mơ màng màng trong tiềm thức chỉ nghĩ được như vậy. “A! Đau!” Bỗng nhiên vành tai truyền đến một trận đau đớn, làm cho người cơ hồ đã hóa thành một bãi xuân nước cả kinh.
Một tay che tai bị cắn, một tay đẩy người nam nhân trước mặt ra, Nhược Hi ai oán nhìn khuôn mặt đáng ghét cười đến rất vui vẻ. “Sao vậy, rất đau sao? Đến, cho trẫm nhìn.” Nói xong, liền đưa tay ra. “Không nên!” Ba một tiếng, Nhược Hi đẩy ra bàn tay to thon dài trước mặt. “Muốn cắn thì đi cắn mỹ nhân của ngươi đi.” Xoa xoa vành tai đáng thương của mình, nàng cả giận nói. Trong lời còn mang theo mấy phần quyến rũ mà bản thân không phát hiện ra.
Sở Mạc Trưng vừa định nói chuyện, liền nghe được tiếng cung nhân ngoài điện, “Tham kiến chư vị nương nương.” “Nhược Hi, hôm nay, trẫm hôm nay cho ngươi nhìn trò hay.” Dứt lời, đỡ người vẫn đang tức giận ngồi trên trường kỷ gấm.
Một trận gió thơm phất quá, bốn đạo chập chờn thân ảnh điệu đà mà vào. “Thần thi*p tham kiến bệ hạ, tham kiến Khuynh Nhan điện hạ.” Trương thục phi dẫn đầu bốn vị tần phi mềm mại không xương dịu dàng cúi lạy. “Các vị ái phi hà tất giữ lễ như thế, tất cả đứng lên đi.” Diễm đế bệ hạ thương hương tiếc ngọc, trong lúc nhất thời vì thân cận nữ sắc mà lật ngược thế cờ, đem chính chủ Hoa Chiếu điện vắng vẻ bên cạnh.
“Khuynh Nhan điện hạ, nghe nói nguyệt sự lần đầu của người đã tới. Mà hôm nay ngày lại tốt, bản cung liền cùng mấy vị tỷ tỷ muội muội đến thăm a.” Hồng y màu lựu An phi thông minh dẫn đầu ân cần thăm hỏi Khuynh Nhan công chúa, đồng thời sai cung nữ đi theo đưa lên một miếng ngọc như ý, biểu thị cho sự chúc mừng.
“An phi đa lễ. Bản cung mấy ngày liền khó chịu, không cùng hậu cung các vị hoàng tẩu qua lại được. Hôm nay còn phiền An phi đến Hoa Chiếu điện, bản cung thật thất lễ.” Khí chất thiên gia nữ nhi tôn quý cùng ngạo khí vô hình bộc lộ, không mềm không mạnh, chỉ ra ai mới là chủ tử Hoa Chiếu điện, thuận tiện cũng cảnh cáo tam phi đừng quá vong hình, liền đem An phi đuổi.
“Điện hạ sợ là xấu hổ đi.” Trương thục phi bên cạnh thấy An phi thất bại, không khỏi che miệng cười duyên. “Điện hạ không cần xấu hổ. Nữ tử có nguyệt sự lần đầu, đó là thành niên. Lần này lại đúng dịp sinh nhật điện hạ mười lăm, có thể nói là song hỉ. Điện hạ từ trước đến nay được xưng là “Thiên gia chi ngọc”, nhân tài Đông Việt ta sợ rằng từ đó sẽ đem tâm trao cả cho người.”
“Trương thục phi nói quá lời. Chắc hẳn hoàng huynh đã có chủ ý, bản cung tự nhiên chỉ nghe theo thánh ý.” Mỉm cười nhìn về một bên nghe được “Nhân tài Đông Việt sợ rằng từ đó sẽ đem tâm trao cả cho người” liền nheo mắt lại nhìn nam nhân, thật vui vẻ đem trách nhiệm trốn tránh không còn một mảnh.
Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên vừa muốn dâng trà, liền nghe được đế vương nói: “Hoàng muội vẫn là nên tĩnh dưỡng nhiều hơn. Các vị ái phi hồi tẩm cung đi.” Nói xong liền đứng dậy, thật sâu nhìn Nhược Hi liếc mắt một cái, gọi: “Lưu công công, hôm nay tuyên Đường mỹ nhân thị tẩm.”
Nhược Hi âm thầm hài lòng nhất thời trừng lớn đôi mắt đẹp, khí để bụng đầu. Vị hoàng đế ca ca này trước mặt cùng tần phi trêu đùa còn chưa đủ, lại còn dám ở địa bàn nàng chiêu phi tử thị tẩm?! “Bản cung đa tạ hoàng huynh ý tốt. Nhưng thật ra hoàng huynh mới nên tĩnh dưỡng thật tốt. Dù sao thân là vua một nước, nhật lý vạn ky, còn phải trông nom đến hậu cung các vị hoàng tẩu.” Nhược Hi công chúa ung dung đứng dậy, tay áo nhẹ dương. “Lưu công công, hoàng huynh thuốc bổ một ngày không được thiếu. Nếu nhung hươu hải mã có thiếu, cứ việc đến chỗ bản cung lấy.”
Nghe vậy, Sở Mạc Trưng lần thứ hai híp lại mắt phượng, đối Hồng Tụ Oanh Nhiên nói: “Nếu Khuynh Nhan có một tia sơ xuất, trẫm sẽ hỏi tội hai ngươi.” Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi. Lưu lại Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên hai mặt nhìn nhau, hai người không khỏi thở dài một hơi: Huynh muội kiểu gì thế này!
Trở lại nội thất, Nhược Hi tức giận liều mạng đánh gối, Oanh Nhiên tiến lên phía trước nói: “Điện hạ, minh thương dễ tránh, kỳ thực hôm nay bệ hạ cũng vì muốn tốt cho người. Nếu không tứ phi kia nhất định sẽ nói ra cái gì đó.” Hồng Tụ phủng thượng tảo mật hoa hồng trà, nói tiếp: “Huống chi điện hạ đã đầy mười lăm, tới tuổi cập kê, cộng thêm hoàng thất tử tôn chỉ còn bệ hạ, điện hạ, Huân vương ba người. Mà người còn là Thiên gia duy nhất phượng hoàng, sau này được triều thần cầu thân là không tránh khỏi. Điện hạ vẫn nên sớm tính toán cho thỏa đáng.”
“Sớm tính toán?” Không biết đang suy nghĩ cái gì, con ngươi Nhược Hi vòng vo chuyển, liền tràn ra lúm đồng tiền. Mà Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên lại sợ đến một thân mồ hôi lạnh. “Hồng Tụ, ngươi đi tìm An Nhiên, kêu nàng lập tức tới. Lập tức hiện tại giúp ta phối thuốc.” Nhược Hi cao hứng bừng bừng. “Điện hạ, ngài muốn An Nhiên phối thuốc gì?” Oanh Nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Đương nhiên là cấp hoàng đế ca ca ── bổ, thận, tráng, dương!” Nhược Hi bỗng nhiên cười đến quỷ dị. Hoàng đế ca ca, ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa. Mà lúc này, người đang ở Huyền Thiên điện chờ Đường mỹ nhân Diễm đế Sở Mạc Trưng, bỗng nhiên đánh cái rùng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc