Đích Nữ Vô Song - Chương 66

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

Diệp Vấn Quân luôn không thấy bóng dáng nay cũng đi bên cạnh Diệp Vấn Khanh, có lẽ muốn ném đá giấu tay. Nàng ta mang một chiếc khăn che mặt màu tím, nghe vậy cười lạnh: "Đường tỷ không cần hỏi lại, Bùi Nguyên Ca này bị lui hôn còn lang thang khắp nơi, không phải là muốn câu rể vàng sao? Cửu điện hạ cao mắt, chưa chắc đã coi trọng nàng ta, nhưng mà có thể ở chung với Cửu điện hạ, tất nhiên nàng ta phải nắm lấy cơ hội dụ dỗ Cửu điện hạ rồi?"
Nói rất tự nhiên, phải chăng cũng rất có kinh nghiệm?
Không biết có phải chính Diệp Vấn Quân cũng đã quyến rũ An Trác Nhiên như vậy không? Bùi Nguyên Ca bĩu môi, có điều việc cấp bách hiện giờ là ứng phó Diệp Vấn Khanh. Từ lúc Vũ Hoằng Mặc nói ra ý đồ, nàng đã lo lắng giải thế cục này thế nào, nên đã sớm có bàn định. Nàng giả bộ dáng ngây thơ, ngẹo đầu nói: "Ta không hiểu lời của Diệp tiểu thư có ý gì? Ta cũng không biết Cửu điện hạ tìm ta làm gì, chỉ biết hắn vẫn luôn hỏi chuyện của Đại tỷ nhà ta."
Bùi Nguyên Hoa?
Diệp Vấn Khanh sửng sốt, đố kỵ và tức giận đều tạm thời ngừng lại.
Thấy Ngũ biểu ca xưa nay mắt cao hơn đầu lại để ý Bùi Nguyên Ca như thế, nên nàng cho rằng Cửu ca ca gọi Bùi Nguyên Ca qua đó, nhất định cũng coi trọng nàng ta. Nhưng nghe Bùi Nguyên Ca nói vậy, giống như là vì Cửu ca muốn hỏi chuyện của Bùi Nguyên Hoa? Đối với vị "Kinh thành đệ nhất tài nữ" này, nàng đã nghe qua, vừa rồi cũng nhìn thấy, mặt mày như họa, dáng người linh lung, như một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, phương hoa thịnh diễm, khiến ai cũng phải chú ý.
Nhìn lại Bùi Nguyên Ca trước mặt, tuy rằng có mỹ mạo, nhưng nét mặt vẫn còn ngây thơ, toát lên vẻ trẻ con, dáng người thậm chí...nhỏ như mầm ngọn!
So sánh hai người thì Bùi Nguyên Hoa trưởng thành hào phóng đúng là càng hấp dẫn ánh mắt hơn.
Hơn nữa, dựa vào tính cách của Cửu ca, huynh ấy sẽ không dễ dàng để người ta nhìn ra tâm tư của mình, khó đám bảo không phải cố ý lấy Bùi Nguyên Ca làm lá chắn, cố ý che chở Bùi Nguyên Hoa, “minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương” [*]. Đáng ghét, huynh ấy lại khổ tâm suy tính cho Bùi Nguyên Hoa kia đến như vậy! Diệp Vấn Khanh dậm chân, vẻ mặt giận dữ.
[*] minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương: thành ngữ xuất phát từ điển cố Hàn Tín dùng kế để qua mặt Hạng Vũ, ý chỉ kế dương đông kích tây.
Con hồ ly tinh Bùi Nguyên Hoa kia, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?
"Bùi Nguyên Ca, Cửu ca đã hỏi ngươi cái gì? Ngươi trả lời thế nào? Ngươi nói cho ta biết, tất nhiên sẽ có lợi cho ngươi!" Diệp Vấn Khanh vênh váo hung hăng nói.
"Cửu điện hạ hỏi ta, bình thường Đại tỷ nhà ta thích làm gì, viết cái gì, là người thế nào. Ta nói, Đại tỷ là người rất giỏi, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, ngày thường thích đánh đàn vẽ tranh. Cửu điện hạ muốn hỏi chi tiết hơn, ta nói ta trước nay ít khi ra ngoài viện, cho nên không quá thân thiết với Đại tỷ, rất nhiều chuyện cũng không biết rõ. Cửu điện hạ giống như rất thất vọng, cũng không hỏi lại nữa." Bùi Nguyên Ca nhấp nháy đôi mắt to long lanh, bộ dáng cực kỳ ngây thơ thuần khiết khiến người ta khó có thể hoài nghi sự chân thật trong lời nói của nàng.
Nếu vừa rồi Bùi Nguyên Hoa không tính kế nàng, thì lúc này nàng cũng sẽ không vu oan hãm hại nàng ta.
Để Đại tỷ băng tuyết thông minh, tài hoa hơn người của nàng ứng phó với vị Diệp đại tiểu thư bị lòng đố kỵ thiêu đốt này đi!
Thấy Diệp Vấn Khanh tức giận sâu hơn, giống như tin lời Bùi Nguyên Ca, Diệp Vấn Quân sốt ruột, vội vàng nói: "Đường tỷ, ngươi đừng để bị nàng ta lừa. Tiểu nha đầu giảo hoạt này thật sự rất hống hách, vừa rồi ở ngoài cửa còn đánh ta một bạt tai! Tỷ phải trút giận giúp ta, không thể buông tha nàng ta dễ dàng!"
Lo lắng nhất thời làm bại lộ mục đích thật sự.
"Diệp cô nương, ta biết ngươi và thế tử Trấn Quốc Hầu phủ lưỡng tình tương duyệt, nhưng hôn sự của ta và hắn là do cha mẹ làm chủ quyết định từ khi chúng ta còn nhỏ, chứ ta cũng không phải chúa tể. Nay hôn ước của Bùi phủ và Trấn Quốc Hầu phủ đã giải trừ, Hoàng hậu nương nương cũng đã hạ chỉ tứ hôn cho ngươi và An thế tử. Ngươi đã được như ước nguyện, còn ta thì mất hết thanh danh, tại sao ngươi vẫn cứ nhằm vào ta, rốt cuộc muốn như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nhất định phải bức ta đến ૮ɦếƭ mới vừa lòng sao?"
Đôi mắt trong suốt của Bùi Nguyên Ca gợn sóng, thấy có người đến gần, lập tức nhiễm mưa bụi, ngữ điệu tức giận đau khổ khiến người ta phải thương tiếc.
Người đến là một vị thiếu niên mặc cẩm bào cổ tròn màu trắng, thêu bích hải đồ xanh đậm, trên đỉnh quan có một viên minh châu cực lớn hiện lên sáng bóng, gương mặt xưa nay luôn ôn hòa mang theo sự cường ngạnh hiếm thấy, dùng dáng vẻ bảo hộ đứng chắn trước người Bùi Nguyên Ca, thần thái kiên nghị: "Hai vị Diệp cô nương, các ngươi một người là thiên kim Lại bộ thượng thư, một người là cháu ruột của Hoàng hậu, như vậy càng phải làm tấm gương tốt, tại sao có thể ở đây ỷ thế ức hiếp Bùi tiểu thư? Điều này thật không ra thể thống gì?"
Trong đôi mắt ẩn chứa sự tức giận sâu đậm, là người đã lâu không gặp, thế tử Thọ Xương Bá phủ Phó Quân Thịnh.
Theo bên cạnh hắn là Bùi nhị tiểu thư Bùi Nguyên Xảo, lặng lẽ đứng bên người Bùi Nguyên Ca, nói nhỏ: "Tứ muội, ngươi không sao chứ?"
Bùi Nguyên Ca lắc lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần nước mắt ngập tràn mi, vô cùng đáng thương.
Diệp Vấn Khanh hỏi được câu trả lời mong muốn, cừu hận đã chuyển sang người Bùi Nguyên Hoa, hơn nữa biểu ca Vũ Hoằng Triết dường như có ý với Bùi Nguyên Ca, lại nghĩ tới nàng còn phải nhờ Bùi Nguyên Ca hoàn thành bức tuyết liệp đồ, mặt khác Thọ Xương Bá cũng là người Hoàng hậu cô cô muốn mượn sức, không đáng vì Diệp Vấn Quân ghen tuông vô cớ mà đắc tội Phó Quân Thịnh, giọng của nàng dịu đi: "Ta không có ý ức hiếp Bùi tứ tiểu thư, đều do Diệp Vấn Quân không hiểu chuyện! Diệp Vấn Quân, còn không chịu nhận lỗi với Bùi tứ tiểu thư?"
Diệp Vấn Quân nhìn Diệp Vấn Khanh bằng ánh mắt khó tin: "Đường tỷ?"
Nàng ta lại đi giúp người ngoài chứ không giúp nàng?
Mi mắt Diệp Vấn Khanh dựng lên, quát: "Xin lỗi Bùi tứ tiểu thư ngay! Diệp Vấn Quân, ngươi nên hiểu, ta có thể làm Hoàng hậu cô cô đáp ứng hôn sự của ngươi và An Trác Nhiên, thì cũng có thể làm bà ấy thay đổi tâm ý, tự ngươi cân nhắc nặng nhẹ, xem rốt cuộc có muốn đi xin lỗi hay không?"
Diệp Vấn Khanh là cháu ruột của Hoàng hậu, Hoàng hậu coi nàng ta như con gái, còn nàng lại cách một bậc. Diệp Vấn Quân bất đắc dĩ, đành phải nén giận phúc thân nói: "Bùi tứ tiểu thư, vừa rồi ta mạo phạm ngươi, ta nhận lỗi!" Diệp Vấn Khanh này, lúc cần nàng thì hứa hẹn dụ dỗ, một khi đạt được mục đích sẽ không quản sống ૮ɦếƭ của nàng, dám làm nhục nàng để lấy lòng Phó Quân Thịnh...
Nếu tương lai có một ngày nàng ta rơi vào tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống tốt!
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không có chuyện gì, Diệp tiểu thư không cần như vậy, chỉ cần về sau đừng tìm ta gây sự là tốt rồi."
Diệp Vấn Khanh tự cho rằng chiêu này của mình cho thấy nàng khoan hậu nhân từ, công chúng nghiêm minh, gật đầu hài lòng, nói: "Được rồi được rồi, không sao là tốt rồi! Bùi Nguyên Ca ngươi cũng đừng khóc, ta hứa về sau cho phép người tớ tìm ta chơi!" Có gia tộc đứng sau hùng hậu, Diệp Vấn Khanh lại là cháu ruột của Hoàng hậu, người muốn xu nịnh nàng dài như sông Trường giang. Sở dĩ nàng chịu cho Bùi Nguyên Ca vinh dự này, là vì muốn nàng ta thêu giúp mình bức tuyết liệp đồ.
Đối với sự ngạo mạn của Diệp Vấn Khanh, Bùi Nguyên Ca rất xem thường, khéo léo từ chối: "Đa tạ ý tốt của Diệp cô nương, chỉ là. . . . Nguyên Ca bất tài, bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, danh dự hao tổn. Nếu qua lại thân mật với Diệp cô nương, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Diệp cô nương, cho nên... ."
Nghĩ đến bên mình có một nữ từ từng bị từ hôn, đúng là kỳ cục, Diệp Vấn Khanh gật gật đầu, thuận miệng nói: "Đành vậy, vậy ngươi không cần tới tìm ta!" Nói xong, ánh mắt chuyển sang Bùi Nguyên Xảo đứng cạnh Bùi Nguyên Ca: "Ngươi là Bùi nhị tiểu thư hay Bùi tam tiểu thư? Quên đi, mặc kệ ngươi là ai, ta hỏi ngươi, lúc ngươi tới có nhìn thấy Bùi Nguyên Hoa ở chỗ nào không? Nói cho ta biết, ta sẽ thưởng cái vòng ngọc này cho ngươi!"
Bùi Nguyên Ca là đích nữ, nàng còn giữ ba phần mặt mũi, nhưng với thứ nữ Bùi phủ, nàng trực tiếp coi như hạ nhân.
Bùi Nguyên Xảo bị lạnh nhạt, mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, đáp: "Lúc ta tới, hình như là thấy Đại tỷ ở viện bên kia, đang nói chuyện với các tiểu thư khác." Nói xong, chỉ chỉ sân phía trước, nhưng không bước lên nhận chiếc vòng ngọc.
Diệp Vấn Khanh cũng không thèm để ý, biết được chỗ Bùi Nguyên Hoa, lập tức mang theo Diệp Vấn Quân cùng bọn nha hoàn qua đó.
Bùi Nguyên Ca có chút tiếc nuối, kiểu người ào ào như Diệp Vấn Khanh, ngu ngốc nhưng tự cho mình thông minh, tuyệt đối không phải đối thủ của Bùi Nguyên Hoa, chưa đến hai ba câu đã bị lừa rồi. Nhưng mà không sao, Bùi Nguyên Hoa sắp tham gia đãi tuyển, mà Diệp Vấn Khanh có thế lực rất lớn trong hoàng cung, nếu Bùi Nguyên Hoa chỉ tranh cường háo thắng thì coi như thôi. Nếu như nàng ta để ý, Diệp Vấn Khanh sẽ là thanh đao tốt, có chuyện hôm nay làm đệm, về sau muốn châm ngòi hai người cũng không quá khó khắn.
Nghĩ vậy, nàng phúc thân với hai người giải vây: "Phó ca ca, nhị tỷ tỷ, đa tạ các ngươi giải vây!"
Bùi Nguyên Xảo nào dám nhận lễ của Bùi Nguyên Ca, cuống quít né tránh, thấp giọng nói: "Tứ muội không cần phải như vậy."
Phó Quân Thịnh nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt kinh ngạc. Lần trước hắn gặp Bùi Nguyên Ca, nàng vẫn là tiểu cô nương dung mạo không có gì đặc biệt, không ngờ mấy ngày không gặp, thế nhưng giống như thay đổi thành một người khác, thanh lệ thoát tục như nước bạch liên chảy ra, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang luống cuống, xấu hổ nói: "Chào Nguyên Ca muội muội, hai nhà chúng ta qua lại giao hảo, chuyện nên làm. Huống chi ngươi. . . ."
Bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hơi đỏ lên, không tiếp nữa. Lần đó sau khi hắn từ Bùi phủ trở về, phụ thân đã âm thầm tiết lộ tin tức cho hắn, nói cố ý để hắn đính hôn với Bùi phủ tứ tiểu thư. Mặc dù khi gặp mặt, Bùi Nguyên Ca dung mạo tầm thường, nhưng đôi mắt trong suốt, giọng nói yêu kiều, cùng với tâm tư thông tuệ đã để lại ấn tượng khắc sâu trong đáy lòng của hắn, thực ra trong lòng rất nguyện ý.
Nay thấy Bùi Nguyên Ca xinh đẹp uyển chuyển, phiêu dật xuất trần như vậy, hắn lại càng vừa ý cửa hôn sự này.
"Phó ca ca, nhị tỷ tỷ, sao các ngươi lại đi cùng nhau vậy?" Bùi Nguyên Ca tò mò.
"Hoa yến lần trước của Liễu quý phi, ta cũng nhận được bái thiếp, nhưng mà bởi vì... bởi vì bị bệnh nên không đi, không ngờ lại bỏ lỡ nhìn thấy Nguyên Ca muội muội thi triển tài hoa." Phó Quân Thịnh dừng một chút, không nói bởi vì biết đó là cận yến coi mắt, mà lúc ấy Thọ Xương Bá đã để lộ ý muốn để hắn đính hôn với Bùi Nguyên Ca, cho nên mới không đi. Mà lần này nghe nói Bùi tiểu thư cũng tới, nên mới vội vã chạy tới: "Lần này nhận được bái thiếp của Ôn phủ, mẫu thân mang theo ta tới đây. Lúc ta tới, đúng lúc nhìn thấy Nhị tiểu thư đang nhìn quanh, hỏi ra mới biết hóa ra ngươi bị Cửu điện hạ mang đi. Sau đó nhìn thấy Diệp Vấn Khanh, ta nghĩ, đi theo nàng ta có thể tìm được Nguyên Ca muội muội. Không ngờ thực sự để ta ***ng phải! Ngươi không sao chứ?"
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, rất mang ơn hắn: "Thật may Phó ca ca tới kịp, ta không sao."
"Vậy là tốt rồi." Phó Quân Thịnh nhỏ giọng nói, cảm thấy giọng nói mềm mại của Bùi Nguyên Ca gọi "Phó ca ca" kia, đều êm tai dễ nghe hơn bất kỳ người nào, gương mặt lại đỏ lên, chậm rãi nở nụ cười, nhìn nhìn Bùi Nguyên Xảo bên cạnh, nói: "Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Ôn tiểu thư cũng đang tìm ngươi khắp nơi, chỉ sợ có chuyện gấp, chúng ta mau qua đó đi!"
Bùi Nguyên Ca gật đầu.
Bùi Nguyên Xảo nhìn Phó Quân Thịnh, rồi lại nhìn Bùi Nguyên Ca, mơ hồ cảm nhận ra điều gì đó, bước đi trước để hai ngươi có không gian riêng.
"Nguyên Ca muội muội." Nhìn Bùi Nguyên Xảo rời đi, Phó Quân Thịnh đột nhiên gọi nàng.
Bùi Nguyên Ca dừng chân, quay đầu thản nhiên cười: "Phó ca ca, làm sao vậy?"
"Ta muốn nói... Cửu điện hạ, người này rất nguy hiểm, không dễ ứng phó, nếu như có thể, đừng thân cận quá với hắn . Hơn nữa, Diệp Vấn Khanh có ý với Cửu điện hạ là bí mật công khai, chỉ đợi Hoàng hậu hạ chỉ. Tính khí Diệp Vấn Khanh không tốt, tính tình lại thẳng, thích cửu điện hạ đã lâu nhưng không được đáp lại, trong lòng tràn đầy hỏa khí. Ta không muốn muội vô tội bị nàng ta giận chó đánh mèo." Phó Quân Thịnh ngập ngừng, cuối cùng lại vội vàng giải thích: "Nguyên Ca muội muội, ta nói không phải muốn can thiệp vào chuyện của muội, mà là... Ta không muốn muội gặp chuyện không may, bất kể là Cửu điện hạ hay là Diệp Vấn Khanh!"
Không thể không nói, hắn nghe nói Cửu điện hạ cũng rất coi trọng Nguyên Ca muội muội, khiến hắn hơi sốt ruột.
Từ khi sinh ra, Cửu điện hạ đã nổi bật. Tuy là nam tử, nhưng dung mạo đẹp đẽ mà ngay cả nữ tử cũng khó mà sánh kịp, có chút giống yêu nghiệt. Ở vương triều Đại Hạ, số lượng cô gái bị dung mạo của hắn mê hoặc đếm không kể xiết, hắn có chút lo lắng, sợ Nguyên Ca muội muội cũng sẽ bị hắn ta mê hoặc. Cho nên không nhịn được nói lời khuyến cáo.
Nhận ra được thần thái và ngữ điệu của hắn đều hơi kỳ quái, nhưng mà Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, nói: "Ta biết Phó ca ca có ý tốt, nếu như có thể, ta sẽ làm vậy."
Điều kiện trước tiên đó là, vị Cửu điện hạ kia đừng có nhàn rỗi không có việc gì tìm nàng mới được.
Thấy nàng đáp ứng, Phó Quân Thịnh cười vui vẻ, khuôn mặt bỗng nhiên lại đỏ lên, nói: "Chúng ta đi tìm Ôn tiểu thư đi!"
Hai người sóng vai rời đi, lại không hề nghĩ tới, tất cả mọi chuyện đều rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm đen láy, ân thẩn sau núi giả. Nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt gợn sóng đó nheo lại không vui, thấp giọng nói: "Hàn thiết, ngươi đi..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc