Đích Nữ Vô Song - Chương 132

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

duyệt.”Nguyên... Nguyên Ca...”
Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng lại âm thầm buồn bực, vết thương của Vũ Hoằng Mặc rõ ràng không có nặng như vậy, lại giả bộ hành động khó khăn, lừa nàng mặc quần áo đút thuốc cho hắn, đương nhiên là... Đương nhiên là... Nếu trước đó không biết tâm tư Vũ Hoằng Mặc, chỉ cho rằng Vũ Hoằng Mặc lại đang trêu cợt nàng, nhưng lúc này biết cảm tình của hắn đối của nàng, lại biết là hắn đang giở trò vặt, muốn gần gũi nàng. Bởi vậy, nói là tức giận, không bằng nói một nửa là ngượng ngùng, một nửa là khó chịu, hơn nữa nhớ lại tình hình trước đó bị hắn trêu cợt đủ kiểu, thù mới hận cũ, trong lòng cổ oán khí kia càng ngày càng nặng.
Nhìn bộ dáng Vũ Hoằng Mặc xấu hổ khẩn trương, hoảng hốt luống cuống, trong lòng Bùi Nguyên Ca rất là sảng khoái.
Trước đó ỷ vào là cửu điện hạ, bắt nạt nàng khắp nơi, hiện tại dù sao nàng cùng nên báo thù lại thù ấy!
“Nguyên Ca, kỳ thật...” Vũ Hoằng Mặc nói quanh co rất lâu, cũng chưa nói ra được nguyên do, dù sao cũng không thể nói mình thích nàng, muốn gần gũi với nàng, cho nên mới lừa nàng đấy? Nếu nói ra như thế, bị Nguyên Ca trả lời một câu “Đa tạ cửu điện hạ ưu ái, tiểu nữ dáng dấp bồ liễu, không thể xứng đôi nổi”, muốn ngày sau hắn đừng quấy nhiễu nàng nữa, vậy hắn nên làm thế nào cho phải? Trả lời, hay là không trả lời?
Bùi Nguyên Ca hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.
“Nguyên Ca!” Vũ Hoằng Mặc vội vàng đuổi theo, chột dạ hô.
Bùi Nguyên Ca không để ý tới hắn, đi thẳng về trước.
“Cái kia, Nguyên Ca, ngươi đi nhầm hướng rồi. Ở trong thư phụ hoàng nói, muốn gặp chúng ta ở Vật Đức cung, nên đi phía bên này....” Vũ Hoằng Mặc thật cẩn thận nói. Biết vào lúc này mình đã chọc giận Nguyên Ca, cần phải cẩn thận một chút, không dám lại giở tính trẻ con ra nữa, đàng hoàn thành thật dẫn đường ở phía trước, dọc theo đường đi vụng trộm nhìn vẻ mặt Nguyên Ca, thấy nàng có chút phụng phịu, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Vật Đức cung là cung điện sớm đã hoang phế, hẻo lánh vắng vẻ, cho nên hoàng đế mới muốn gặp bọn họ ở chỗ này.
Khi Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc đến Vật Đức cung, hoàng đế đã đến, đứng ở trước một bụi chuối tây, nhìn nụ hoa tách ra ráng (màu mây, màu lúc mặt trời mọc hay lặn), không biết suy nghĩ gì, trong vẻ mặt ủ dột chứa ba phần sầu não.
Ngoài ra hộ vệ tâm phúc sớm tốp năm tốp ba ẩn núp ở trong bóng tối, chỉ chừa lại Trương Đức Hải hầu hạ ở bên cạnh, nghe thấy hộ vệ thông bẩm, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư đến.”
Hoàng đế xoay người, thấy Bùi Nguyên Ca đi vào, trong lòng có chút chấn động.
Tuy mặt mày Bùi Nguyên Ca tương tự với A Nguyên, nhưng khi hắn và A Nguyên gặp nhau, A Nguyên đã qua cập kê, Phương Hoa mới nở, trầm ổn rộng lượng, giống như một đóa hoa tươi nở rộ; mà Bùi Nguyên Ca lại chỉ mười ba tuổi, trong dung mạo vẫn mang ba phần tính trẻ con, trên mặt mày còn chưa rõ ràng, đúng như nụ hoa chờ nở, vốn là rất khác nhau, không dễ lẫn lộn. Chính là, đứa nhỏ Bùi Nguyên Ca này có loại trầm tĩnh ổn trọng vượt qua tuổi nàng, hơn nữa đôi mắt tối đen sâu thẳm kia, tuy rằng trong suốt rõ ràng, cũng không mang chút ngây thơ non nớt của trẻ con, dù cho ai nhìn đôi mắt kia, cũng sẽ không cho rằng đó là một đứa nhỏ mười ba tuổi.
Khi ở Bùi phủ thấy nàng, nàng còn có ba phần ngây thơ, mặt mày vẻ say mê hấp dẫn rất khác biệt với A Nguyên.
Nhưng ở trong hoàng cung, Bùi Nguyên Ca lại là một vẻ hoàn toàn trầm tĩnh nhạy bén, thế cho nên mỗi lần hoàng đế thấy nàng đều có chút vẻ bừng tỉnh.
Nhất là đêm nay, tại chỗ Vật Đức cung cũ này, liếc thấy Bùi Nguyên Ca yểu điệu thướt tha đi đến, vẻ mặt trầm tĩnh hào phóng, hắn suýt cho rằng thời gian đảo ngược, trong hoảng hốt dường như lại nhớ tới năm ấy phồn hoa như gấm, ở trong cảnh xuân tươi đẹp, bộ dáng A Nguyên bước vào Vật Đức cung nói cười thản nhiên, trong lòng trở nên hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, hoàng đế lại ổn định tinh thần, nhìn kỹ Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca, lạnh nhạt nói: “Hoằng Mặc, động tác của ngươi rất nhanh đấy!”
Thư của hắn mới đưa đi ra không bao lâu, Vũ Hoằng Mặc đã cứu Bùi Nguyên Ca đi ra?
Vũ Hoằng Mặc biết rõ vị phụ hoàng của mình đa nghi cẩn thận, không dám chậm trễ, kính cẩn đáp: “Hồi bẩm phụ hoàng, sau khi nhi thần vừa mới ám sát tam hoàng tử Kinh quốc, vừa vặn gặp Bùi tứ tiểu thư bị tử sĩ Kinh quốc bắt cóc, giam giữ ở trong Ngô Đồng uyển, bèn xem xét cơ hội cứu nàng đi ra. Trở lại tư trạch ngoại thành của nhi thần, nhận được thư của phụ hoàng, biết phụ hoàng muốn gặp Bùi tứ tiểu thư, bèn hộ tống Bùi tiểu thư vào cung.”
Đang giải thích cùng lúc, thuận tiện bàn giao kết quả chuyện này.
Thì ra là thế! Vẻ mặt hoàng đế hơi hoà hoãn, nghe nói tam hoàng tử Kinh quốc đã đền tội, trong đôi mắt có chút lộ ra một tia ánh sáng, gật gật đầu nói: “Ngươi kể lại tường tận chuyện đã trải qua một lần.”
Vũ Hoằng Mặc theo lời tỉ mỉ giải thích quá trình ám sát tam hoàng tử đã qua, về chuyện Bùi Nguyên Ca lại sơ lược, chỉ nói khi rời đi gặp được hộ vệ Kinh quốc vây công, đúng lúc gặp mặt Triệu Hoa Hiên, sau khi kèm hai bên Triệu Hoa Hiên rời đi. Trong Hoàng cung, càng là người được coi trọng để ý, càng dễ bị người khác tính kế, hơn nữa hiện tại thân phận Nguyên Ca mẫn cảm, tình cảnh phức tạp, bởi vậy việc hắn yêu thích lưu luyến Bùi Nguyên Ca, ngay cả Liễu quý phi cũng không báo cho biết, càng không muốn vị phụ hoàng đa nghi này biết.
Nghe nói Triệu Hoa Hiên cũng bị hắn chém giết, khóe miệng hoàng đế khó được lộ ra mỉm cười, nói: “Tốt lắm, tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên Kinh quốc là trụ cột kinh ** chính, hai người họ bỏ mình cùng lúc, kinh ** chính nhất định phải thanh tẩy (rửa sạch) một lần nữa, đến lúc đó đừng nói xâm chiếm Đại Hạ, chỉ sợ trước hết bên trong rối loạn! Hừ, nghị hòa? Chẳng qua là trá hàng mà thôi, chẳng lẽ cho rằng trẫm không biết lòng dạ sói hổ của Kinh quốc ư? Hoằng Mặc, lần này ngươi làm tốt lắm, về sau trẫm nhất định có khen thưởng!” Lập tức lại quay đầu hỏi Bùi Nguyên Ca về chuyện nàng bị bắt cóc.
Vũ Hoằng Mặc chém giết tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên Kinh quốc, hắn chỉ cần biết kết quả là tốt rồi, nhưng mà chuyện Bùi Nguyên Ca bị bắt cóc, hoàng đế lại hỏi vô cùng tỉ mỉ, không chịu sai lầm chíu xíu chi tiết.
Nghe hắn hỏi như vậy, Bùi Nguyên Ca chỉ biết trong đó chắc chắn có nguyên do.
Tuy rằng nàng đã biểu lộ cõi lòng với hoàng đế, nhưng người làm hoàng đế chỉ sợ đều nghi nhiều hơn, không dễ dàng tin nàng như vậy, bản thân mình cần cố gắng. Thấy hoàng đế chú ý đối với việc này, bèn cố gắng nghĩ lại, đều nói ra hết thảy chi tiết, nhưng cũng chỉ kể ra chuyện đã trải qua, cũng không chút nào trộn lẫn thêm phỏng đoán của mình, toàn bộ do hoàng đế quyết đoán.
Nghe giải thích của nàng, hoàng đế đương nhiên có thể nhận ra nhanh nhạy của nàng, khẽ gật đầu.
Vẫn nghe nàng kể ra bị bắt đến bát phương quán, hoàng đế đột nhiên hỏi: “Ngươi xác định không nghe nhầm, người nọ nói trúng kế điệu hổ ly sơn rồi?”
Thấy hoàng đế nhấn mạnh câu này, Bùi Nguyên Ca vừa cẩn thận nghĩ lại, khẳng định nói: “Đúng vậy, người nọ nói \'Cái gì? Mẹ nó, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ!\', d!^Nd+n(#Q%*[email protected] sau đó lại phân phó người dẫn tiểu nữ đi trông giữ, sau lại cửu điện hạ đã đến, cứu tiểu nữ đi ra.”
Trong đôi mắt Hoàng đế thoáng hiện lên vệt giận dữ, tàn nhẫn sắc bén sẳng giọng, cười lạnh nói: “Quả thế!”
Vẻ mặt giọng điệu, hình như vô cùng tức giận.
Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc bối rối khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi.
Dường như Hoàng đế đoán được nghi ngờ của bọn họ, chậm rãi nói: “Đêm nay hoàng cung có ba chỗ gặp chuyện, Ngọc Long cung của trẫm, Xuân Dương cung của Hoằng Mặc, Hạ Chiêu cung của Hoằng Triết. Hộ vệ Ngọc Long cung và Xuân Dương cung thương vong (૮ɦếƭ và bị thương) nặng nề, hộ vệ Hạ Chiêu cung cũng có bị thương, may mắn không ૮ɦếƭ, hơn nữa Hoằng Triết đặt mình trong Hạ Chiêu cung, may mắn không mảy may bị thương. Bởi vì tiếng đánh nhau khiến cho hộ vệ đại nội chú ý, dưới sự vây công, thích khách phân tán ra, một phần kèm hai bên Bùi tứ tiểu thư rời đi, một phần đánh ra vòng vây, còn có một phần bị bao vây thấy tình thế không ổn, uống thuốc độc tự sát, không để lại một người sống!”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, bình thản không có gì kỳ lạ, giống như chỉ là đang tự thuật chuyện đã trải qua.
Nhưng Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca lại đều nghe ra trong giọng nói ẩn chứa thâm ý, trong lòng cũng rùng mình.
Sau khi Bùi Nguyên Ca nghiêm nghị, nhưng cũng có vui mừng nhàn nhạt, hoàng đế chịu giải thích tình hình trong cung với nàng, hiển nhiên không nghi ngờ lắm với nàng, thậm chí có thể nói là mang theo tín nhiệm. Hiện tại thái hậu ép buộc rất chặt đối với nàng, có thể đạt được thêm một phần tín nhiệm coi trọng của hoàng đế, tương lai lại thêm một phần bảo đảm yên ổn.
Hoàng đế nhàn nhạt nhìn Vũ Hoằng Mặc, nói: “Hoằng Mặc, ngươi làm việc quá mức lỗ mãng cấp tiến!”
Vũ Hoằng Mặc cúi đầu, khuất phục nói: “Nhi thần biết sai.”
“Đêm nay cung đình gặp chuyện, thái hậu vô cùng tức giận, nói thống lĩnh đốc cấm vệ quân cung đình không quản nghiêm, để thích khách hoành hành, trẫm và hai vị hoàng tử đều bị ám sát, Bùi tiểu thư lại bị bắt cóc ở trong cung, rất tổn thất thể diện hoàng thất, cách chức thống lĩnh của cấm vệ quân.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Việc đêm nay, thống lĩnh cấm vệ quân cung đình rõ ràng không làm hết trách, trẫm cũng không cách nào bảo vệ, đã bắt người. Hoàng hậu và Hoằng Triết tiến cử Lý Thế Hải tiếp nhận chức vụ này, trẫm đã đồng ý, ngày mai sẽ phải nhậm chức. Hoằng Mặc, ngươi tạm châm chước làm đi!”
Vũ Hoằng Mặc gật đầu, kính cẩn nói: “Nhi thần hiểu.”
Thấy hắn đã hiểu rõ ý của mình, hoàng đế cũng không nói thêm nữa, nói: “Trương Đức Hải, lấy ý chỉ của trẫm lại đây, giao cho Bùi tứ tiểu thư. Sau này, Bùi tứ tiểu thư cứ nói với thái hậu, khi ra Tây Hoa môn, Trương thống lĩnh và cấm vệ quân ở cửa nhìn ra khác thường, lặng lẽ đi theo xe ngựa. Sau khi xuất cung, thích khách bèn giết thái giám đánh xe, khi đang muốn giết ngươi, cấm vệ quân đuổi tới, cứu tính mạng của ngươi. Sau đó nữa, trẫm bèn phái người đưa tới đạo thánh chỉ này cho ngươi. Còn lại chi tiết, chính ngươi sắp xếp đi! Hoằng Mặc, đưa Bùi tứ tiểu thư xuất cung đi!”
Trương Đức Hải vội lấy ra một quyển thánh chỉ màu vàng sáng từ trong ống tay áo, hai tay nâng lên đưa cho Bùi Nguyên Ca. Hai tay Bùi Nguyên Ca tiếp nhận, thấy hoàng đế cũng không có phân phó khác, hai người không dám ở lại lâu hơn nữa, sau khi quỳ lạy, cùng lui xuống.
Đợi đến khi đình viện trống vắng hoang vu chỉ còn lại hoàng đế và Trương Đức Hải, trên mặt hoàng đế mới hiện ra vẻ giận dữ không che giấu chút nào, lập tức hóa thành vẻ suy nghĩ.
“Một mũi tên bốn con điêu, không hổ là thái hậu mà...”
Ra khỏi Vật Đức cung, lúc này Bùi Nguyên Ca mới mở thánh chỉ ra, mặt trên cũng không có chữ khác, chỉ nói thân thể thái hậu không đủ an ổn, thật là nhớ nhung nữ đầu bếp làm bánh lá sen của Diệp phủ, hoàng đế vì biểu hiện hiếu tâm, lệnh Bùi Nguyên Ca và nữ đầu bếp Diệp phủ suốt đêm vào cung, chuyên làm ra bánh lá sen cho thái hậu vân vân.
Bùi Nguyên Ca xem xong, thì hiểu được hoàng đế là có ý tốt, trong lòng hơi ổn định.
Việc nàng xuất cung, tuy rằng bí ẩn, nhưng Huyên Huy cung biết không phải là số ít, khó đảm bảo tin tức sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nếu bị người liên tưởng đến sự kiện thích khách đêm nay, đoán được nàng bị người bắt cóc. Nữ tử độc thân, bị thích khách bắt cóc lúc lâu, dù sao cũng có tổn hại tới danh dự, trong hoàng cung địch ý của phi tần với nàng rất nặng, nếu coi đây là nhược điểm công kích nàng, hậu quả khó lường trước. Hoàng đế cho nàng phần thánh chỉ này, thì nàng có thể dựa vào thánh chỉ đến Diệp phủ tuyên triệu nữ đầu bếp, lại suốt đêm tiến cung thay che giấu, ít nhất ở mặt ngoài sẽ không bị người bắt được nhược điểm.
Sau khi Vũ Hoằng Mặc xem qua thánh chỉ, vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn Bùi Nguyên Ca.
“Làm sao vậy?” Khi đối mặt hoàng đế, Bùi Nguyên Ca luôn có áp lực nặng nề, hơn nữa hoàng đế để lộ ra tin tức quá mức khiến người ta sợ hãi, thế cho nên trong một lúc nàng cũng không thể tin được, tất cả tinh thần đều nghiêm trọng ở mặt trên, đã sớm quên chuyện tức giận Vũ Hoằng Mặc bố trí trước đó.
Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, không nói gì, trong lòng lại dằng thêm sầu lo.
Ý thánh chỉ vô cùng sáng tỏ, hiển nhiên là suy nghĩ cho danh dự của Bùi Nguyên Ca. Đây vốn là chuyện tốt, chỉ là... Vũ Hoằng Mặc chưa từng thấy phụ hoàng cẩn thận với nữ tử nào như thế, ngay cả loại chuyện khắc phục hậu quả này cũng nghĩ xong, che giấu cho nàng. Suy nghĩ thêm về mấy câu phụ hoàng nói kia trên thọ yến thái hậu, trong lòng mờ mịt càng nặng.
Vật Đức cung đã sớm hoang phế, chung quanh cũng đều là lãnh cung phế điện, hoang vắng âm u.
“Cửu điện hạ, trước đó ý của hoàng thượng, ngươi nghe hiểu không?” Bước chậm ở trên đường yên tĩnh hoang vu, cỏ dại rậm rạp, Bùi Nguyên Ca cân nhắc lặp lại lời nói trước đó, dù sao cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức kinh hãi, không dám xác định, nhưng dường như chỉ có loại giải thích này mới có thể giải thích các loại nghi vấn lúc trước của nàng, bởi vậy trong lòng nghi ngờ không thôi, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Yên tâm đi, nơi này không có những người khác, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói đi!” Hình như Vũ Hoằng Mặc đoán được suy nghĩ trong lòng của nàng, mỉm cười nói.
Bùi Nguyên Ca không quá xác định nói: “Chẳng lẽ nói... Thái hậu và ngũ điện hạ có liên hệ gì đó với Kinh quốc sao?”
Vậy thật sự quá mức dọa người rồi!
Nhưng, nghe ý lúc trước của hoàng thượng, hình như ba chỗ gặp chuyện ở hoàng cung, Hạ Chiêu cung chính là hư chiêu (chiêu giả), Ngọc Long cung và Xuân Dương cung mới là mục tiêu ám sát thật sự. Nếu nói ở trong cuộc ám sát này, hoàng đế gặp chuyện băng hà, Vũ Hoằng Mặc bị giết, trong các hoàng tử trưởng thành, lục điện hạ bện***, điện hạ còn lại đều còn nhỏ tuổi, thực lực Diệp gia lại hùng hậu, Vũ Hoằng Triết vốn là đích trưởng, thuận lý thành chương (hợp lẽ) kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu nói thái hậu và Vũ Hoằng Triết không cấu kết với Kinh quốc thì làm sao thích khách Kinh quốc có thể phối hợp như thế, chỉ buông tha riêng Vũ Hoằng Triết?
Hơn nữa, lần nghị hòa này, tuy rằng nói sứ giả Kinh quốc có lòng gây rối, ý đồ ám sát, nhưng nếu không có cấu kết với nhân vật quyền lực quan trọng ở Đại Hạ, làm sao lại dám một mình xâm nhập, chẳng lẽ lại không sợ sau khi ám sát, không thể thoát thân sao? Lại nói, sứ giả Kinh quốc mới tới Đại Hạ buổi chiều đầu tiên, lại dám vào cung ám sát, hơn nữa có thể tìm được chính xác Ngọc Long cung, Xuân Dương cung và Hạ Chiêu cung, nhất định có người báo cho biết bọn họ địa hình hoàng cung Đại Hạ, cùng với chỗ ở của mọi người.
Lại nghĩ đến hắc y nhân này có thể không kinh động cấm vệ lẻn vào Huyên Huy cung, kèm hai bên nàng, thái hậu lại dễ dàng đồng ý đưa bọn họ xuất cung, Bùi Nguyên Ca không nhịn được nghi ngờ, có phải đường lui này vốn đã chuẩn bị tốt hay không? Nếu ám sát thành công thì hết thảy dễ bàn, nhưng nếu thất bại thì sắp xếp hậu chiêu này, vừa có thể lấy cớ nàng bị kèm hai bên, đưa thích khách rời đi; lại bởi vì thái hậu coi trọng nàng, nhưng nàng bị kèm hai bên mà rửa sạch đi tình nghi cấu kết với thích khách; cùng lúc lại biểu hiện coi trọng Bùi Nguyên Ca ở trước mặt thích khách, khiến nàng mang ơn, có thể nói một mũi tên ba con điêu!
Đây cũng có thể giải thích, ở điện thái hậu, rõ ràng thích khách có cơ hội bắt cóc thái hậu lại không động tí ti.
Loại mưu kế liên hoàn này, đúng là có chút giống với sự kiện Lý Thụ Kiệt giả lúc trước, một vòng móc một vòng.
Quả nhiên là tính kế hay!
Nghe xong suy đoán của Bùi Nguyên Ca, trong lòng Vũ Hoằng Mặc âm thầm sợ hãi than. Hắn đã sớm biết Nguyên Ca vô cùng thông minh, nhưng lại không nghĩ rằng chỉ một lát nàng lại có thể nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, cũng gật đầu: “Ta nghĩ hơn phân nửa là như thế! Phụ hoàng nhiều lần truy hỏi câu kế điệu hổ ly sơn kia của hắc y nhân, chắc là cũng vì xác định điểm ấy. Dù sao, nếu không có người xúi giục tử sĩ Kinh quốc vào cung ám sát, từ câu điệu hổ ly sơn này, lại giải thích như thế nào? Chỉ sợ tử sĩ Kinh quốc trở về, nhận ra tam hoàng tử gặp chuyện bỏ mình, nghĩ hoàng thất Đại Hạ ta bố trí bẫy, thế này mới trong cơn tức giận, giam ngươi lại! Nếu không, thái hậu không thể thật sự buông tha tính mạng của ngươi, chỉ có thể hộ tống thích khách này xuất cung!”
Bùi Nguyên Ca gật đầu: “Không sai, nhất định là như thế!”
Chả trách hoàng đế nghe xong lúc lâu, chỉ truy cứu câu “Kế điệu hổ ly sơn” kia.
“Có điều, còn có một chút, ngươi cũng sai rồi.” Vũ Hoằng Mặc nói nhắc tỉnh nàng, tuy rằng rất muốn Nguyên Ca suông sẻ vui vẻ một tiếng, nhưng nếu bị quấn vào tranh chấp của hoàng thất, nhất định phải cẩn thận mưu tính, mọi chuyện lo lắng chu toàn, không thể có mảy may sai lầm, bởi vậy dạy nàng nói, “Không phải một mũi tên ba con điêu, mà là một mũi tên bốn con điêu. Thống lĩnh cấm vệ quân cung đình vốn là người do Liễu phủ đề cử, xem như là người của mẫu phi và ta, thái hậu lấy cớ chuyện thích khách, hắn thất trách (không làm hết chức trách), vừa vặn nhân cơ hội bỏ cũ thay mới thay đổi hắn, thay vào người của Diệp gia.”
Bùi Nguyên Ca giật mình: “Đúng rồi, Lý Thế Hải kia nếu do hoàng hậu và ngũ điện hạ đề cử, tự nhiên là người Diệp gia. Thống lĩnh cấm vệ quân cung đình là bảo hộ cửa cung và an nguy các nơi cung đình, chuyện quan trọng to lớn, nên hoàng thượng không muốn vị trí này rơi vào trong tay người Diệp gia. Như vậy, ý những lời này của hoàng thượng là bảo ngươi nghĩ cách ngăn cản Lý Thế Hải tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân cung đình đấy?”
“Ừ, phụ hoàng không tiện làm trái ý thái hậu, vả lại, việc đêm nay vốn là thống lĩnh cấm vệ quân thật sự thất trách, cho nên chuyện này do ta đứng ra mới là tốt nhất.” Vũ Hoằng Mặc gật đầu, theo quy củ, loại việc điều nhiệm này, dieenddafnleequysddoon nên tuyên bố vào lâm triều ngày mai, mà hắn phải làm chính là trước khi tuyên bố việc này, nghĩ biện pháp khiến Lý Thế Hải thân bại danh liệt, không mặt mũi nào tiếp nhận vị trí này. Nếu là lỗi của Lý Thế Hải, thái hậu cũng không thể nói gì hơn.
Tính ra, còn khoảng ba canh giờ, thời gian có chút gần, cần được mau chóng sắp xếp.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, vẫn cứ mặt lộ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Cửu điện hạ, tuy rằng nói hiện tại mọi chuyện đều có giải thích hợp lý, nhưng mà, có chuyện ta nghĩ không hiểu lắm. Chuyện thích khách lần này, mũi nhọn nhắm thẳng vào ngươi và hoàng thượng, tuy rằng ngươi và ngũ điện hạ không hoàn thuận, nhưng trong lúc các ngươi tranh đấu, đã đến loại trình độ gay cấn này sao?”
Việc đó và tình hình kiếp trước hoàn toàn khác nhau nhỉ!
Kiếp trước, mãi đến khi nàng mất vị trí, tranh đấu của Vũ Hoằng Mặc và Vũ Hoằng Triết vẫn đang giằng co, sao đời này lại trở nên gay gắt nhanh như vậy? Hơn nữa, thích khách này lại dám can đảm ám sát hoàng thượng, vậy rốt cuộc là ý thái hậu hoặc là ý Diệp gia, hay là thích khách Kinh quốc tự chủ trương chứ? Theo lý thuyết, Vũ Hoằng Triết thân là đích trưởng, thực lực Diệp gia lại hùng hậu... Bỗng nhiên ý nghĩ trong lòng chợt lóe: “Cửu điện hạ, là vì chuyện Lâm Giang Tiên phải không?”
Trong Lâm Giang Tiên, Vũ Hoằng Mặc thiết kế Vũ Hoằng Triết, lại gây ra một màn mọi người bắt kẻ thông dâm, danh dự Vũ Hoằng Triết có thể nói là mất sạch.
Là vì chuyện này khiến tiếng tăm của Vũ Hoằng Triết giảm lớn ở trong quan viên, lại bị hoàng đế trách phạt cấm túc, làm cho Diệp gia cảm thấy, hy vọng Vũ Hoằng Triết làm thái tử thật sự nhỏ bé, cho nên mới sẽ tiến hành binh chiêu hiểm, cùng nhau trừ bỏ hoàng đế và Vũ Hoằng Mặc, sau đó thừa dịp rối loạn với thế lực Diệp gia ủng hộ Vũ Hoằng Triết kế vị? Lại nghĩ đến chuyện Lâm Giang Tiên, trong lòng lại hơi động, nhớ rõ lúc ấy, Vũ Hoằng Mặc từng nói với nàng, “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi gả cho hắn!” Sau đó thì xảy ra chuyện kia...
Chẳng lẽ nói, ngay lúc đó nàng đã phỏng đoán sai rồi?
Vũ Hoằng Mặc làm chuyện này cũng không phải là vì lật đổ Vũ Hoằng Triết, mà là vì nàng?
“Hoàng thượng trách cứ ngươi làm việc lỗ mãng cấp tiến, có phải chính là vì chuyện Lâm Giang Tiên hay không?” Bùi Nguyên Ca suy nghĩ cẩn thận, kiếp trước Vũ Hoằng Mặc và Vũ Hoằng Triết vẫn giằng co đến khi nàng mất, cũng chưa từng chân chính trở mặt, lúc này thế gian không có đạo lý đột nhiên trở nên gay gắt, giải thích duy nhất chính là chuyện Lâm Giang Tiên khiến cho mâu thuẫn kịch liệt giữa hai người trở nên gay gắt, đến mức độ ngươi ૮ɦếƭ ta sống, cho nên mới sẽ như thế.
Cũng bởi vậy, hoàng đế mới có thể trách cứ Vũ Hoằng Triết làm việc lỗ mãng cấp tiến, chỉ là, hắn không nên làm sự tình ầm ĩ lớn như thế.
Nghĩ, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc...
“Ta và ngũ hoàng huynh vốn chính là cục diện không ૮ɦếƭ không ngừng, khó khăn lắm ta bắt được nhược điểm của hắn, vì sao không làm lớn?” Vũ Hoằng Mặc nhìn ra tâm tư Bùi Nguyên Ca, nhất thời cảm thấy rất không được tự nhiên, thật sự giống như bí mật vốn giấu ở đáy lòng, đột nhiên bị người đào ra, theo bản năng phản bác nói, “Phụ hoàng nói ta làm việc lỗ mãng cấp tiến, chỉ là việc khác chứ không phải là chuyện Lâm Giang Tiên. Cho dù là vì chuyện Lâm Giang Tiên, vậy cũng là chuyện giữa ta và ngũ hoàng huynh, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Ý này chính là nói, chuyện Lâm Giang Tiên, chính là tranh đấu hoàng thất, không liên quan tới Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: “Thật là ta suy nghĩ nhiều quá ư?”
“Đương nhiên!” Vũ Hoằng Mặc không chút nghĩ ngợi lên đường.
Bùi Nguyên Ca suy tư một lát, gật đầu nói: “Ừ, ta cũng nghĩ vậy, chắc là ta suy nghĩ nhiều quá, mọi người đều biết tranh đấu giữa ngươi và ngũ điện hạ, bắt được nhược điểm của ngũ điện hạ, truyền tin đả kích hắn, thuận lý thành chương, đáng ra không liên quan tới ta mới đúng, ta đây an tâm!” Nói xong, như trút được gán*** cười nhàn nhạt, dịu dàng đi lên.
Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới phản ứng lại được mình nói gì đó, buồn bực xoay người đâm đầu vào trở ngại.
Hắn ngu ngốc mà! Cơ hội thật tốt, cơ hội tốt bày tỏ với Nguyên Ca đã trơ mắt trựơt đi như vậy... Hắn thật sự là ngu ngốc! Phản bác cái gì chứ? Để Nguyên Ca nhớ hắn tốt, biết hắn làm ra bao nhiêu hy sinh cho nàng, không tốt sao? Nói không chừng có thể nhân cơ hội làm Nguyên Ca cảm động, nói không chừng có thể có cơ hội âu yếm.... A a a a a a, hắn thật sự ngu ngốc không cứu được mà!
Suy nghĩ, Vũ Hoằng Mặc cũng có lòng đâm ૮ɦếƭ ở trên tường.
Nghe phía sau truyền đến trầm ***c, khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra một chút mỉm cười, không nhịn được nhỏ giọng trách mắng: “Ngu ngốc!” Lòng lại không hiểu sao bắt đầu phấn khởi lên.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng tranh cãi ầm ĩ lớn xôn xao, hình như trong cung điện nào đó xảy ra chuyện gì, tiếng kêu gào lớn không ngớt.
Vũ Hoằng Mặc đột nhiên bừng tỉnh, tiến lên giữ chặt Bùi Nguyên Ca, phóng người nhảy, nhảy lên một gốc cây đại thụ bên cạnh, núp ở trong lá cây và bóng râm dày đặc. Lần này là bọn họ bí mật vào cung, cho dù là hắn hay là Bùi Nguyên Ca, cũng không thích hợp bị người phát hiện đêm khuya xuất hiện ở trong này, bởi vậy theo bản năng bèn ẩn thân lại. Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra nơi này là chỗ nào, lập tức biết phía trước là xảy ra chuyện gì, hơi cắn môi, vẻ mặt áp lực.
Bùi Nguyên Ca cách hắn quá gần, nhận ra hắn khác thường, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Sau này lại nói cho ngươi.” Vũ Hoằng Mặc nhỏ giọng nói.
Lúc này, đón lấy ánh trăng, Bùi Nguyên Ca cũng mơ hồ nhận ra chỗ này nhìn hơi quen mắt, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới, chỗ này chính là ngày đầu tiên nàng bị thái hậu tuyên triệu vào cung, sau khi lạc đường bất tri bất giác đi đến đình viện hoang vu này. Nhìn lại phương hướng tiếng động lớn xôn xao phía trước truyền đến, hình như đúng là chỗ cung tần thần trí thất thường kia ở trước đây, nhất thời có chỗ hiểu với tiếng động lớn xôn xao phía trước, gật đầu nói: “Thì ra là nàng ta!”
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc thay đổi nhanh: “Ngươi biết người ở trong tòa cung điện kia?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc