Đích Nữ Vô Song - Chương 116

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

Trên phố lớn yên tĩnh lác đác vài người, hai bên đều là cao môn đại trạch, cổng lớn đóng chặt, bởi vậy tiếng bánh xe nặng nề cùng tiếng vó ngựa đạp có vẻ đặc biệt rõ ràng. Bởi xe vận tải nặng, hàng hóa bên trong quý giá nên không đi vào phố lớn sầm uất mà chọn con đường có vẻ an tĩnh này. Tuy có chút hẻo lánh nhưng hai bên đều là nhà giàu, bởi vậy trị an rất tốt, chưa từng xảy ra rắc rối.
Người vận hàng cười nói không chút để ý, trái lại vô cùng náo nhiệt.
“Phía trước không xa là tòa nhà ta mới mua, các huynh đệ đi đường lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi chứ? Đến nhà ta ngồi một chút, uống chén nước! Dù sao chỉ cần chuyển hai xe hàng vào trong nhà kho trước khi trời tối là được, thời gian thoải mái!” Chu quản sự dẫn đầu hô hào mọi người: “Huynh đệ nào lần trước đã tới thì biết, đầu bếp R*ợ*u ngon nhà ta đủ cả!”
“Phải a, phải a, giờ nhớ lại ta còn chảy nước miếng đây này!” Một người còn trẻ hihi haha cười nói: “Nhất là nha hoàn trong nhà Chu quản sự, chậc chậc, ai ai cũng xinh đẹp khiến lòng ta ngứa ngáy. Ta nói này Chu quản sự, ngươi có lòng tốt tìm cho ta một cô vợ đi haha!”
“Tiểu Triệu, ngươi không muốn sống nữa à? Dám ςướק người của lão Chu!” Vương quản sự bắt giọng nói: “Những người đó nói là nha hoàn, nhưng ai chẳng biết nhà lão Chu có sư tử Hà Đông, không dám dẫn thiếp về nhà nên mới mua tòa nhà ở đây kim ốc tàng kiều thôi? Ta nói này lão Chu, ngươi phải mời ta uống R*ợ*u ngon chặn mồm ta lại, nếu không ta không cẩn thận tiết lộ vài câu trước mặt tẩu tử, ngươi cũng đừng hối hận.”
Chu quản sự cũng không giận, cười hớn hở nói: “Đây không phải đang mời các huynh đệ qua đó sao? Có điều, ăn thức ăn ngon của ta, uống R*ợ*u ngon của ta, đến lúc đó đều nhớ khép miệng lại cho ta. Đừng nói con cọp cái kia nhà ta, chỗ hai vị chưởng quầy cũng không được lộ tiếng gió. Hai vị chưởng quầy mà lải nhải răn dạy ta, vậy các ngươi quá không nghĩa khí rồi.”
“Yên tâm, yên tâm!” Mọi người ồn ào nói. “Chỉ cần chặn miệng chúng ta lại, đảm bảo không ai nói.”
Đến chỗ tòa nhà Chu quản sự mới mua, nhìn trạch viện tường cao ngói đen, trang trí không tầm thường trước mặt, có người lần đầu đến hít một ngụm khí lạnh: “Chu quản sự, tòa nhà này của ngươi không mất mấy ngàn lượng chỉ sợ không chạm vào được đi?”
Chu quản sự cười tự nhiên: “Còn không phải do phu nhân thiện tâm, phóng khoáng với mọi người sao, bạc thưởng hàng tháng trước giờ không tính toán chi li thì làm sao có thể mua nổi tòa nhà này? Nói ra cũng là vận khí ta tốt, chủ nhân trước do vội vàng rời kinh nhậm chức, nhà cửa bán ra gấp nên cũng không nặng khoản tiền bạc, hai ngàn lượng gồm cả nha hoàn vật dụng đều thuộc về ta! Vừa hay là chỗ để mời các huynh đệ tụ họp ngồi với nhau, ăn uống vui vẻ!”
Đưa xe hàng nhập vào khố phòng, dựa theo quy củ Giản Ninh trai phải để người lại trông coi.
“Trương Ninh, Triệu Liệt, lần trước các ngươi đã tới, lần này chịu thiệt chút, ở đây canh mấy lô hàng này, để các huynh đệ khác khoan khoái chút. Yên tâm, ngày khác ta mời các ngươi đến Thúy Hương lâu tha hồ hưởng thụ, không bạc đãi các ngươi!” Chu quản sự cười ha hả vỗ vỗ bả vai hai người, liếc mắt ra hiệu xong, thấy hai người đều đã đáp lại, lúc này mới cười kêu hô mọi người đi đến chính sảnh.
Trương Ninh và Triệu Liệt liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vài phần ý cười, biết canh gác chỗ này hậu hĩnh như vậy, lần trước tiện nghi hai tên tiểu tử kia rồi !
R*ợ*u tốt, thức ăn ngon, còn có nha hoàn xinh đẹp ở bên cạnh ca múa mời R*ợ*u, kiều diễm động lòng người, đừng nói những người làm đó, ngay cả Vương quản sự đều chưa thấy qua. Đàn sáo êm tai, mọi người ăn uống linh đình, uống R*ợ*u nóng tai, không khí từ từ nóng lên. Không người nào chú ý tới, vài người trong đó có cả Chu quản sự đều đã lén lút không thấy đâu nữa.
Trong khố phòng, mấy người vạm vỡ đang tháo hóa ban đầu xuống, dự định trộn vài thứ vào hàng gốc.
“Thực con mẹ nó xui xẻo, còn tưởng rằng chỉ cần bán xe hàng giả lần trước đi, đến lúc đó khách cùng nhau nháo tới cửa, nhất định có thể khiến Giản Ninh trai không thể trở thân. Ai ngờ người của ta là một tên ngu xuẩn, lúc lấy hàng lại thay hàng giả thành một hàng giả khác rồi bán hàng giả kia đi. Ngụy sư phó tới ầm ĩ lại ***ng trúng tiểu thư đông gia (lão bản), trấn an Ngụy sư phó không nói, lại còn phát hiện hàng giả trong kho, lập tức mang toàn bộ hàng hóa ra kiểm kê rồi.” Chu quản sự mặt mày ảo não bẩm báo một người mặc áo bào gấm màu xanh.
“Không hoài nghi đến ngươi chứ?” Người áo xanh hỏi.
Chu quản sự lắc đầu, nói: “Bởi vì hàng nhập vào đều có giả nên đông gia tiểu thư hoài nghi là cửa hàng Khánh Nguyên có vấn đề, dẫn theo Nhị chưởng quỹ đi để lý luận, vừa vặn ông chủ của Khánh Nguyên cũng ở đó, hình như là nhìn trúng tiểu thư chúng ta, nhận lại rồi giải thích, cho trả lại hàng giả mọi cách lấy lòng, giải quyết ổn thỏa chuyện hàng giả, đông gia tiểu thư hoàn toàn không muốn tới chỗ khác. Thật sự là làm việc giỏi!”
“Không sao, chuyện này có thể đè một lần không đè được lần hai, lần này lặp lại nhất định không áp chế được. Nếu tiểu thư các ngươi lại đẩy trách nhiệm đến cửa hàng Khánh Nguyên, ông chủ kia dù ngu xuẩn mơ ước sắc đẹp tiểu thư nhà các ngươi cũng sẽ không ngu xuẩn lại thừa nhận cửa hàng của bọn hắn có vấn đề, trừ phi Khánh Nguyên không muốn lăn lộn nữa! Đến lúc đó Giản Ninh trai có mười cái mồm cũng không cãi được.” Người áo xanh vô tình nói.
Mặt Chu quản sự hiện lên hi vọng, nói: “Trước vị lão gia kia từng nói qua, muốn đề bạt tiểu nhân làm Nhị chưởng quỹ...”
“Yên tâm đi, đến lúc đó chỗ tốt không thiếu phần của ngươi!” Người áo xanh khinh thường đáp.
“Đa tạ Trương quản sự đề bạt, đa tạ Trương quản sự đề bạt!” Chu quan sự cúi đầu khom lưng nói: “Dù sao ở đây đã có người đổi hàng, còn có đám tiểu Triệu nhìn sẽ không có việc gì, Trương quản sự muốn vào trong ngồi chút không ạ? R*ợ*u ngon thức ăn ngon, còn có nha đầu Cúc Hương kia đợi Trương quản sự!”
Trương quản sự đang định nói, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập.
Quay đầu nhìn lại, thấy gần trăm người mang trang phục hộ vệ màu đen mang khí thế hừng hực tiến vào, vây hết toàn bộ người và hàng hóa, trên gương mặt tuổi trẻ đều mang theo sự đanh thép và cương nghị, hiển nhiên là lưỡi dao sắc bén được tôi luyện trên chiến trường tạo thành, đôi mắt có thần nhìn chằm chằm những người ở đây, tay đặt trên chuôi đao, dáng vẻ chuẩn bị hành động, vô cùng dọa người.
Người gác cổng bị Triệu Cảnh dẫn vào vẫn trên mặt đất, run rẩy nói: “Lão gia, bọn hắn tự xưng là nha dịch Kinh Triệu phủ, muốn tới tra công văn hộ tịch. Nô tài vừa mở cửa liền...liền tràn vào.”
Cho dù Trương quan sự từng gặp tình cảnh này cũng có chỗ bị dọa sợ, cố trấn tĩnh nói: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
“Lời này hỏi rất hay, chính là câu ta muốn hỏi các hạ! Trộm hoán đổi hàng hóa, muốn hủy danh dự Giản Ninh trai chúng ta, tay các hạ không thể không nói rất ngoan độc!” Bỗng nhiên trong đám người một nữ tử mang áo xanh, đầu đội mạng che mặt chậm rãi bước ra, đi theo đằng sau là hai nha hoàn y phục tinh xảo, dung mạo tú lệ cùng với lão chưởng quầy râu tóc sắp bạc và Nhị chưởng quỹ, đều trợn mắt nhìn mọi người giữa sân.
“Lão chưởng quầy, Nhị chưởng quỹ, đông...đông gia tiểu thư.” Chu quản sự run rẩy gọi tên thân phận từng người.
Nghe được là người Bùi phủ, Trương quản sự tuy cảm thấy khó giải quyết nhưng cũng thoáng bình tĩnh lại, nói: “Nói vậy vị này là Bùi tứ tiểu thư rồi? Tại hạ họ Trương...”
Lời còn chưa dứt đã bị giọng nói nghiêm khắc lạnh như băng của Bùi Nguyên Ca cắt ngang: “Ta mặc kệ ngươi là ai, dám vu oan hãm hại Giản Ninh trai của ta như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Triệu thống lĩnh, bắt hết những người này cho ta, nhét miệng tất cả mang về Bùi phủ. Trước hết, đánh hắn bốn mươi quân côn cho ta, để nô tài ăn cây táo rào cây sung cùng tên khốn nạ hãm hại chúng ta biết lợi hại. Cứ việc đánh cho ta, chỉ cần lưu vài hơi để ta hỏi là được.”
Chu quản sự gọi người áo lam kia là Trương quản sự, tám phần là người Quảng Trí trai.
Đến nước này, biết nàng là Bùi tứ tiểu thư, lại vẫn có thể trấn định muốn báo tên như vậy, ông chủ sau lưng hắn nhất định không nhỏ. Chờ sau khi hắn nói ra liền suy xét mặt mũi ông chủ hắn và Bùi phủ, nói không chừng lại có trắc trở, bởi vậy Bùi Nguyên Ca trực tiếp không hỏi, trước bắt người đánh một trận cho hắn nếm mùi khổ cực. Dù sau cùng thật sự là người không đắc tội nổi thì nói là hiểu lầm là được, người nào sai bọn hắn đến hãm hại Giản Ninh trai?
Triệu Cảnh lập tức sai người chấp hành, không để cho những người đó nói chuyện, tất cả đều đã trói gô lại.
Lúc này, Vương quản sự cùng người làm vốn đang ăn uống trong đại sảnh cũng bị kinh động, nhao nhào bước ra, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca và hai vị chưởng quầy cùng tình cảnh trong khố phòng đều sợ ngây người. Bọn tiểu nhị cũng thôi, nhưng Vương quản sự là người biết chuyện Giản Ninh trai xuất hàng giả lúc trước, nhìn tình hình này nào có thể không rõ? Cuống quít quỳ nói: “Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội, nô tài thật sự không biết Chu quản sự lại... lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung này! Nô tài oan uổng, nô tài không có...”
Nghĩ đến mình ở bên kia ăn nhậu chơi bời, để Chu quản sự có cơ hội treo đầu dê bán thịt chó, ngẫm lại mọi người nói tiểu thư đông gia khôn khéo lập tức kinh hồn táng đảm, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, không ngừng dập đầu nói: “Nô tài đáng ૮ɦếƭ, nô tài đáng ૮ɦếƭ!”
“Bạc hàng tháng Giản Ninh thưởng đều hậu hĩnh, một nhà nô tài không lo cơm áo muốn hưởng lạc lúc nào cũng thành, nô tài không nên bị che mắt mê tâm, tại thời điểm nhập hàng bị người lợi dụng, xảy ra sai lầm!” Vương quản sự không ngừng dập đầu, hắn biết lợi hại của việc hàng giả, có thể khiến Giản Ninh trai suy tàn thậm chí đóng cửa, đến lúc đó quản sự là hắn cũng xui xẻo theo, “Nô tài về sau không dám nữa, mong tiểu thư cho nô tài một cơ hội!”
Những người này hưởng lạc trong đại sảnh nên không biết biến hóa, nhưng Giản Ninh trai có quy định, khi nhập hàng không đường lơ là, không được uống R*ợ*u. Những người này biết rõ lại cố phạm, vì ăn uống tham dc nhất thời mà không để ý quy củ Giản Ninh trai mới cho Chu quản sự cơ hội, vô cùng đáng giận! Có điều thấy thái độ Vương quản sự coi như thành khẩn, nói thẳng nhận sai không che giấu, cũng không đẩy trách nhiệm lên người khác, Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói: “Phạt người 20 trượng, phạt bổng một năm, tạm thời giữ ngươi vị trí quản sự, nếu tiếp tục sai lầm thì đừng trách lòng ta ngoan độc!”
Đối với quản sự, đây xem như là trách phạt nặng rồi.
Vương quản sự không dám có chút dị nghị, phục nói: “Nô tài tạ ơn tiểu thư khai ân!”
“Ta biết ngươi là trụ cột trong nhà, không có bạc tháng khó tránh khỏi có chút gian nan, đây là bài học cho người nhớ, nhớ kỹ, chỉ có Giản Ninh trai tốt, quản sự các ngươi mới càng tốt. Nhưng mà, nếu trong khoảng thời gian này ngươi biểu hiện tốt, cuối năm chia hoa hồng sẽ phân cho ngươi!” Bùi Nguyên Ca nói tiếp, “Còn những người làm này gia cho ngươi xử trí, đến lúc đó báo cho Nhị chưởng quỹ và lão chưởng quầy!”
Trong lòng Vương quản sự chợt kinh hỉ, Giản Ninh trai chia hoa hồng rất hậu hĩnh, mà hiện nay cách cuối năm chỉ còn nửa năm, tuy hiện tại không có bạc tháng, còn có thể chống đỡ tiếp, nhưng cửa ải cuối năm khó tránh khỏi khó coi. Mà tứ tiểu thư lại đáp ứng cuối năm chia hoa hồng cho hắn, đây là quan tâm hắn, cho hắn năm tốt! Trong lòng vô cùng cảm kích, dập đầu nói: “Nô tài tạ ân đức của tứ tiểu thư, về sau nhất định tận tâm tận lực, tuyệt không tái phạm sai lầm.”
Biết Vương quản sự hiện tại một lòng muốn biểu hiện, nhất định sẽ xử trí thích đáng những người làm đó, nên nàng không để ý nữa, mệnh Triệu Cảnh cùng hộ vệ dẫn những người đã trói về Bùi phủ.
Theo phân phó của Bùi Nguyên Ca, sau khi mang những người này về Bùi phủ đánh trước bốn mươi quân côn. Có điều, người hành hình chừng mực rất khá, bốn mươi quân côn hạ xuống, Trương quản sự và những người Bùi Nguyên Ca không biết đó ngay cả sức lực để kêu cũng không có. Nhưng khi Chu quản sự bị mang vào phòng, nửa người dính máu, đau đớn không chịu nổi vẫn có thể quỳ xuống hành lễ, nói chuyện chỉ mang theo chút đau đớn.
Tử Uyển và Mộc Tê lần đầu nhìn thấy màn máu me như vậy, hơi căng thẳng nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Nguyên Ca có tâm tôi luyện hai người, chuyện tương lai không ai nói chính xác được, cạnh nàng không thể là người nhân từ nương tay, nhìn thấy máu đã sợ. Bởi vậy cũng không để ý hai người, nhẹ nhàng thổi tách trà, nhàn nhạt hỏi: “Chu quản sự, ngươi nên biết ta muốn hỏi cái gì? Là tự ngươi thành thật khai hay muốn ăn bốn mươi quân côn nữa? Nếu muốn tiếp tục, có thể không nhẹ nhàng như vừa xem đâu, bị đánh phế đi cũng là có khả năng.”
Chu quan sự đã thấy bộ dáng những người Trương quản sự, đã sớm sợ tới mức tâm thần tê liệt, trong lòng run sợ, lúc này càng không dám khinh thường Bùi Nguyên Ca, càng không dám nói sạo, thấp giọng nói: “Hồi tiểu thư, Trương quản sự là quản sự Quảng Trí trai, chính là hắn tới tìm tiểu nhân...”
Rồi kể lại tường tận mọi chuyện đã qua.
Chu quan sự này cái khác không tồi, chỉ có một tất xấu mê sắc, thê tử trong nhà hung hãn không được nạp thiếp, chỉ có thể phong lưu bên ngoài. Gần đây vừa lúc quen một vị hoa khôi xinh đẹp ở Thúy Hương lâu, bị mê luyến tiêu vô số tiền bạc, còn thề chuộc thân cho hoa khôi kia. Nhưng bạc chuộc thân nào dễ như vậy? Hắn chỉ là quản sự, vì hoa khôi này đã tiêu không ít tiền bạc, căn bản không thể góp đủ một ngàn lượng.
Đúng lúc này, có người tìm Chu quan sự nói nguyện ý giúp hắn, chỉ cần hắn động chút tay chân vào hàng hóa của Giản Ninh trai.
Chu quản sự vốn không muốn. nhưng không chịu được hoa khôi kia thông đồng cầu xin, lại bị vài lời của Trương quản sự mê tâm, lúc này mới đáp ứng. Vì thế Trương quản sự mua thêm một viện trạch, tìm đầu bếp giỏi R*ợ*u ngon, nha hoàn mỹ mạo, để dụ đám người nhập hàng tới, lấy lòng người trông coi, treo đầu dê bán thịt chó, đem hàng hóa lần đó đều đổi thành hàng giả. Mà đối với người làm và quản sự không biết chuyện, lại nói là nương tử trong nhà hung hãn cho nên đặt mua ngoại thất, mong mọi người che giấu, chỗ hai vị chưởng quầy cũng đừng lộ tiếng gió.
Những người đó đều coi đây là chuyện bình thường, đều không để ý.
Vốn cho là một lần có thể được việc, không nghĩ tới lại xảy ra ngoài ý muốn, vì thế lập lại chiêu cũ, kết quả bị Bùi Nguyên Ca bắt ngay tại trận, nhân chứng vật chứng đủ cả.
“Bọn hắn hứa cho ngươi ưu đãi gì?” Bùi Nguyên Ca hỏi.
Chuyện cho tới bây giờ, Chu quản sự tất nhiên biết sau khi chuyện hàng giả bị vạch trần, đông gia tiểu thư đã nổi lên lòng nghi ngờ với người nhập hàng, chỉ nén mà không phát để bọn họ thả lỏng cảnh giác, thừa dịp lần này lấy đủ nhân chứng vật chứng. Tâm tính cùng thủ đoạn này thật làm lòng người kinh sợ, hắn thành thật nói: “Trương quản sự nói, sau khi xong chuyện, tòa trạch viện này đều thuộc về nô tài, mặt khác đến lúc đó còn có thể để cho nô tài làm Nhị chưởng quỹ của cửa hàng...”
Vừa có mỹ nhân lại có nhà đẹp, còn có thể thăng làm Nhị chưởng quỹ, chỗ nào cũng thấy tốt, lúc này mới đả động Chu quản sự, đáp ứng làm việc cho Quảng Trí trai.
Bùi Nguyên Ca không nhanh không chậm thổi tách trà, con ngươi đen ngưng trệ, chuyên tâm suy tư, một hồi lâu mới nhíu mi nói: “Tuy Giản Ninh trai là cửa hiệu lâu đời, làm ăn vẫn hưng thịnh nhưng chung quy chỉ là một cửa hàng tơ sợi, cho dù bị chèn ép, Quảng Trí trai có thể được bao nhiêu ưu đãi vẫn chưa chắc chắn, lại đưa mỹ nhân trạch viện, cho ngươi vị trí chưởng quầy, chuyện hao tốn khổ tâm như vậy, không sợ mất nhiều hơn được sao? Ta xem ngươi cùng vị tân chủ tử này, chỉ sợ cũng chẳng ra làm sao cả!”
“Đó đương nhiên là....” Chu quản sự bị kích bật thốt muốn nói ra chân tướng, lập tức dừng lại, gắt gao đóng chặt miệng.
Chuyện này quan trọng là ở chỗ này, mà đây là con bài sau cùng hắn chưa lật.
“Tiểu thư, nô tài biết ngài là người thông minh, Quảng Trí trai hao phí lớn để đối phó Giản Ninh trai nhất định là có nguyên nhân, còn ông chủ Quảng Trí trai không phải người Bùi phủ có thể trêu trọc được.” Nếu không phải biết những thứ này, Chu quản sự cũng không có lá gan làm như vậy, dù sao Bùi Chư Thành vẫn là Hình bộ Thượng thư. Hiện tại Bùi Nguyên Ca nổi giận bắt tất cả mọi người, có lẽ sẽ cố kỵ chủ nhận đằng sau Quảng Trí trai không dám làm gì, nhưng hắn vẫn là người Giản Ninh trai, Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không dễ dàng buông tha hắn.
“Nô tài biết, nô tài làm vậy là vong ân phụ nghĩa, tiểu thư muốn đánh muốn phạt, nô tài sẽ không nửa câu oán hận. Chỉ cầu tiểu thư lưu cho nô tài 1 mạng, nô tài có nội tình khác dâng.” Chu quan sự thề son sắt: “Nô tài có thể đảm bảo, chuyện này chỉ có một mình nô tài biết, còn lại người làm không ai biết cả, Trương quản sự biết cũng không nói. Nếu không có lần đó tiểu nhân thừa dịp hắn uống say nghe được đôi câu, chỉ sợ cũng không thể tưởng được!”
Đôi mi thanh tú của Bùi Nguyên Ca thâm thúy nhếch lên: “Ngươi đặt điều kiện với ta?”
“Mọi người sợ ૮ɦếƭ, nhưng nếu kết quả đều là ૮ɦếƭ, nô tài không cần phải nói gì thêm.” Chu quản sự khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Nô tài có thể đảm bảo, chuyện này thật sự rất quan trọng với Giản Ninh trai, thâm chỉ cả Bùi phủ. Sau khi tiểu thư biết chuyện này, xử lí khó khăn của Giản Ninh trai sẽ không phạm hồ đồ. Nếu không, không chỉ Giản Ninh trai khó đảm bảo mà Bùi phủ còn đắc tội quý nhân.”
Chu Thiên Quý này thật giảo hoạt, nói như là nàng đã đoán được gì đó, mà nàng thực sự muốn biết lại một chữ không tiết lộ, hóa ra là muốn lấy nó làm điều kiện trao đổi với nàng!
Bùi Nguyên Ca cười lạnh, nếu như ngay cả một điêu nô cũng không thu thập được, nàng không phải Bùi Nguyên Ca.
“Triệu thống lĩnh, đưa người này về, mang hết tất cả biện pháp đối đãi tù binh trong quân đội ra, xem xương cốt vị Chu quản sự này có phải còn mạnh mẽ hơn cả thám tử trải qua huấn luyện nghiêm khắc hay không? Ngay những người đó sau cùng vẫn bị cạy miệng nói ra bố trí quân địch, nếu các ngươi không có biện pháp với vị Chu quản sự này thì thật quá dọa người rồi!” Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói, ngữ điệu nhè nhẹ. “Đừng lo, dù Chu quản sự ૮ɦếƭ cũng không sao, loại điêu nô phản bội chủ này, ૮ɦếƭ không luyến tiếc!”
Trong lòng Chu quản sự cả kinh, tự hiểu là Bùi Nguyên Ca chỉ đang hù dọa hắn, cắn răng nói: “Tiểu thư, chẳng qua nô tài chịu mấy hình phạt, còn tiểu thư sẽ vĩnh viễn không biết bí mật này. Nô tài chỉ muốn mạng sống thôi, tiểu thư hà tất phải hùng hổ hăm dọa như thế?”
“Những bí mật này của người đúng thật làm ta thấy hứng thú, nhưng có biết hay không hoàn toàn không sao cả. Không phải Quảng Trí trai muốn Giản Ninh trai đóng cửa sao? Ta không thèm quản chủ nhân sau nó là ai, có mưu đồ gì? Cùng lắm thì ta bỏ Giản Ninh trai!” Bùi Nguyên Ca bưng tách trà lên, bỗng nhiên nện mạnh trước mặt Chu quản sự, lạnh lùng nói: “Chẳng qua một cửa hàng thôi, ta không xem trọng như thế! Dù liều mạng không cần, ta cũng không cho phép một tên điêu nô leo lên đầu uy hiếp ta, đúng là lật trời!”
Trong lòng Chu quản sự run lên, đột nhiên cảm thấy bản thân quá tự cho là đúng.
Đúng vậy, tất cả tranh chấp đều vì Giản Ninh trai mà lên, nếu tiểu thư liều mạng không cần Giản Ninh trai, vậy... Nhưng trong lòng vẫn không chịu hết hi vọng, cầu xin nói: “Tiểu thư hà tất tức giận? Dù nói thế nào Giản Ninh trai cũng là cửa hàng cực lợi nhuận, hàng năm cũng lãi hai ba vạn lượng, cũng là một khoản thu rất lớn, hà tất vì tiện mệnh của nô tài mà vứt bỏ?”
“Ta vui, đừng nói hai ba vạn lượng, ngay cả mười vạn lượng, trăm vạn nghìn vạn cũng không mua được niềm vui cho ta!” Bùi Nguyên Ca mỉm cười, “Người nguyện ý nói thì nói, không muốn nói thì không nói, ta không sao cả. Có điều, chọc giận ta, sẽ không chỉ là tính mạng của mình người, theo đó người nhà ngươi cũng đừng nghĩ sẽ dễ chịu. Hơn nữa, nghe nói ngươi có con trai và hai nữ nhi, phải không?”
Chu quan sự rốt cục tê liệt ngã xuống, cả người mất đi khí lực.
Hắn rất yêu thương con, nhất là nhi tử, thông minh nhu thuận. Hắn đúng là não mịn, vì một hoa khôi thanh lâu, vì những cái gọi là chỗ tốt đó mà nháo đến tình trạng này? Kỳ thực Giản Ninh trai đối xử người dưới rất khoan hậu, ngoại trừ thê tử hơi hũng hãn chút, cuộc sống của hắn thật sự rất sung túc. Dù tương lai Giản Ninh trai có không chống đỡ được, phu nhân là người lương thiện, cũng sẽ không bạc đãi bọn hắn...
Hiện giờ, nói những điều này đều đã muộn rồi!
“Tiểu thư, chuyện này thật sự không liên qunan tới người nhà nô tài, xin tiểu thư khai ân đừng liên lụy tới bọn họ!” Tấm phòng tuyến của Chu quan sự rốt cục tan vỡ, chủ động nói: “Ông chủ Quảng trí trai kia chỉ là một tên ở binh mã ty kinh thành, tên là Diệp Thành. Bản thân hắn không là gì, nhưng phụ bối là thế phó Diệp gia ( hạ nhân đời này sang đời khác), mẫu thân là vú nuôi của đương kim Ngũ điện hạ, từ nhỏ lớn lên với Ngũ điện hạ, tình cảm tầm thường không thể so sánh. Hắn trên danh nghĩa là ông chủ Quảng Trí trai, trên thực tế chính là Diệp gia, thậm chí là Ngũ điện hạ và Hoàng hậu, chỉ là không tiện ra mặt, cho nên cho tên này tham gia giúp đỡ quản lý.”
Diệp gia, Ngũ điện hạ, Hoàng hậu?
Trong lòng Bùi Nguyên Ca trầm xuống, khó trách Quảng Trí trai hung hãn như vậy, thì ra là có bối cảnh như vậy! Nhưng trên mặt này vẫn tỏ vẻ hoài nghi: “Ngươi không cần tùy tiện bịa chuyện quý nhân để lừa dối ta! Ngũ điện hạ và Hoàng hậu là ai? Một cái Quảng Trí trai nho nhỏ cũng có thể kinh động bọn hắn?
“Quảng Trí trai đích thực là nhỏ, nhưng dã tâm Diệp Thành rất lớn. Giản Ninh trai trụ tại phố này là đoạn đường phồn hoa bậc nhất kinh thành, Diệp Thành muốn mua hết cửa hàng trên con đường, trở thành giữ độc quyền về... tơ sợi và hàng thêu, tập trung hết các cửa hàng liên quan trong kinh thành vào tay hắn, từ từ ép sập các cửa hàng cùng loại. Đến lúc đó lũng đoạn đồ thêu và tơ sợi ở kinh thành.”
Trong lòng Bùi Nguyên Ca cả kinh, người khác có lẽ không rõ ý nghĩa lời nói này, nhưng lại rõ ràng.
Bởi vì kiếp trước tại Giang Nam, nàng đã làm như vậy.
Nàng sáng tạo ra họa thêu độc đáo, tranh thêu ra giống như thủ pháp vẩy mực trong hội họa, vừa ra mắt đã trở nên thịnh hành khắp Giang Nam. Nhưng loại thêu kỹ này chỉ có nàng biết, về sau lại dạy vài tú nương đáng tin, nhưng tất nhiên cung vẫn không đủ cầu, mọi người ào ào, mỗi tấm đều bán với giá trên trời.
Lợi dụng khoản vốn này, mang mua đoạn đường phồn hoa nhất Giang Nam, chuyên bán các loại hàng thêu và dụng cụ thêu, vật phẩm đầy đủ mà không hề giả, lại bởi vì có vốn họa thêu, mỗi cuốn sợi của nàng đều rẻ hơn so với nhà khác, liều mạng kiếm tiền nhanh chóng chèn sập cửa hàng tơ sợi khác, đợi đến khi không còn cửa hàng nào có thể đối kháng. Người Giang Nam mua tơ sợi và đồ thêu lập tức nghĩ tới Vạn gia đầu tiên, hành nghiệp cơ bản đều do một lời của nàng mà quyết, không nói cái khác, bạc mỗi cuốn sợi bán ra cộng lại đã là một con số thiên văn (ý là khổng lồ).
Thật không ngờ, ông chủ Quảng Trí trai cũng có chủ ý như vậy.
Có điều nàng ít vốn, dựa vào tiêu thụ mạnh nên kiếm được lợi nhuận kếch xù. Nhưng Quảng Trí trai không có bổn sự như vậy, cái nó dựa vào, chỉ sợ là... Chu quản sự nói không sai, chuyện này tất phải có Ngũ điện hạ làm chỗ dựa sau lưng, nếu không chỉ bằng Quảng Trí trai không thể làm được. Khó trách Quảng Trí trai lại nhằm vào Giản Ninh trai như vậy, một mặt là bởi vì Giản Ninh trai ở trung tâm vị trí tốt nhất; về phương diện khác, Giản Ninh trai vốn là cửa hiệu thêu sợi lâu đời, ngáng đường kiếm ăn của Quảng Trí trai.
Chỉ là, dùng loại thủ đoạn này muốn khiến Giản Ninh trai đóng cửa để mua lại cửa hàng, thật sự quá đê tiện vô sỉ!
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cần phải nói cho phụ thận một tiếng, thượng lượng quyết định nữa.
Sau khi nghĩ rõ ràng mọi việc, Bùi Nguyên Ca không còn hứng thú thẩm vấn những người khác, hơn nữa kẻ trước mắt còn háo sắc ngu xuẩn. Nàng không tin mọi chuyện khéo như thế, hắn cần tiền chuộc thân hoa khôi, Trương quản sự liền tìm đến hắn, tám phần là mỹ nhân kế dẫn nam nhân này mắc câu!
Dặn hộ vệ Bùi phủ trông giữ cẩn thận những người này, Bùi Nguyên Ca đang muốn phái người đi nghe ngóng phụ thân ở đâu, vừa vặn gặp Thạch Nghiễn tới mời nàng: “Tứ tiểu thư, Thọ Xương bá phu nhân đã tới, nói muốn gặp ngài. Lão gia và phu nhân đều đã ở đại sảnh, để nô tài qua mời ngài qua đó.”
Thọ Xương bá phu nhân muốn gặp nàng?
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, sau khi trải qua chuyện trong hoàng cung, đối với sự gây khó dễ của Thọ Xương bá phu nhân, nàng đã không còn để ở trong lòng, chỉ cần không để ý tới, coi bà ta như muỗi vo ve bên tai là được, chung quy vẫn tốt hơn lục ***c chốn hoàng cung. Vì thế nàng quay lại Tĩnh Xu trai thay đổi xiêm y gặp khách, lúc này mới mang theo Tử Uyển cùng Mộc Tê tới đại sảnh. Nàng có thể mang Triệu Cảnh cùng gần trăm hộ vệ ra ngoài, tất nhiên đã bẩm báo qua chuyện này với Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc.
Thư Tuyết Ngọc thế mới biết, chuyện cửa hàng lần trước không phải do Khánh Nguyên nhập hàng có vấn đề, mà là Giản Ninh trai có người ăn cây táo, rào cây sung giúp người ngoài tráo hàng. Tuy Nguyên Ca gạt nàng, nhưng nàng cũng biết tính bản thân không nhẫn nại được sẽ lộ ra dấu vết. Huống chi, trước khi bắt nội gian Nguyên Ca cũng đã thông tin tức cho nàng, bởi vậy cũng không có gì bất mãn.
Nghe nói có người dùng thủ đoạn quấy rối, Bùi Chư Thành cực kỳ tức giận, bình sinh hắn ghét nhất bị những trò mưu mẹo nham hiểm, bởi vậy không nói hai lời liền phái hộ vệ Bùi phủ đi.
Thấy nàng tiến vào, Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc liền biết chuyện Giản Ninh trai nhất định đã tra ra manh mối, nhưng hiện tại có Thọ Xương bá phu nhân ở đây nên không tiện hỏi. Làm lễ qua lại xong, Thư Tuyết Ngọc nói: “Thọ Xương bá phu nhân, ngươi nói có chuyện quan trọng nhưng phải đợi Nguyên Ca tới mới có thể nói. Giờ Nguyên Ca tới rồi, ngươi có thể nói rồi chứ?”
Thọ Xương bá phu nhân trái lại cười nhẹ, kéo tay Bùi Nguyên ca cẩn thận đánh giá, nói: “Trước kia thật đúng là không phát hiện, thì ra tứ tiểu thư ngày thường xinh đẹp như vậy, nhìn gương mặt này dáng người này, nhìn bàn tay này xem, còn khí phái đầy mình nữa, thật sự là hiếm thấy trong nhóm tiểu thư kinh thành danh viện, còn có một tay thêu tuyệt kĩ. Vậy mà trước ta còn nói miệng ha, tứ tiểu thư thêu, ngay cả Thái hậu nương nương nhãn giới cao như vậy cũng yêu không dứt, ta sao có thể so được với ngài ấy được! Bùi Thượng thư và Bùi phu nhân có con gái như vậy, thật là có phúc khí!”
Lời vừa thốt ra, ba người Bùi Chư Thành, Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca lén nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin, vô thức muốn nhìn trời bên ngoài.
Thọ Xương bá phu nhân lại có thể khích lệ Bùi Nguyên Cam, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây ư?
Có bất thường là có ẩn tình, trong lòng Bùi Nguyên Ca thầm cảnh giác, trên mặt vẫn mang theo ý cười, phúc thân nói: “Phu nhân khen nhầm rồi!”
“Không lầm, không lầm, ta nói tất cả đều là lời nói thật, không nửa câu giả dối!” Nghĩ đến như thế có thể lui rớt Bùi Nguyên Ca thân phận cao quý lại có thủ đoạn này, đổi thành thứ nữ Bùi Nguyên Xảo nhu thuận hiền thục kia, ý cười trên mặt Thọ Xương bá phu nhân càng phát ra tự đáy lòng, cười xòa nói: “Nếu Tứ tiểu thư không giỏi sao có thể vừa mắt Thái hậu, muốn phong tứ tiểu thư làm chiêu dung chứ? Ngay cả Chiêu nghi Hoàng thượng cũng đã nói ra, nếu Tứ tiểu thư không tốt, chẳng lẽ Thái hậu và Hoàng thựng đều mắt mù hay sao?”
Lời này không có ý tốt, Bùi Nguyên Ca không nói lời nào, chỉ cười.
Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, trong lòng đều nói thầm. Nói ra chuyện này kì thực xấu hổ, dù sao Nguyên Ca đã định hôn với Phó Quân Thịnh, thế nào Thọ Xương bá phu nhân còn có thể nói được nhẹ nhàng như vậy? Bùi Chư Thành do dự nói: “Cũng không biết tại sao Thái hậu tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói ra câu như thế. Mấy ngày nay kinh thành thay nhau nổi lên lời đồn, chỉ sợ mang đến cho Phó lão đệ và phu nhân thêm nhiều quấy nhiễu, Bùi mỗ thật sự có chút áy náy, nếu có chỗ nào cần Bùi phủ hỗ trợ cứ việc mở miệng, quyết không chối từ.”
Theo ý ông, trong chuyện này Bùi Nguyên Ca và Bùi phủ không sai, nhưng Thọ Xương bá phủ bị liên luy, có lẽ trong lòng có chút tức giận, Bùi Chư Thành thà rằng tự mình xin lỗi tỏ thái tộ, để Thọ Xương bá phủ bớt giận, tránh sau này Nguyên Ca gả đi mà trút giận lên người Nguyên Ca.
“Không cần không cần, Bùi Thượng thư không cần cảm thấy có lỗi!” Thọ Xương bá phu nhân hào phóng xua tay.
Hào phóng như vậy?
Thư Tuyết Ngọc càng cảm thấy kì quặc, nghĩ mãi không thông, dù thế nào cũng không nghĩ ra tại sao hôm nay Thọ Xương bá phu nhân nói chuyện tốt như vậy? Chẳng lẽ thật sự là thông suốt? Nghĩ vậy bèn cười nói: “Nói đúng lắm, dù sao hiện tại chúng ta đều là thân gia, không cần nói cái gì xin lỗi hay không xin lỗi, về sau hai bên nâng đỡ nhau là được.”
Nâng đỡ lẫn nhau?
Hừ, Bùi Chư Thành vốn dĩ là mất thánh tâm, nhiều năm như vậy ngay cả tước vị cũng không tranh được. Giờ có chức võ tướng nói sách, làm Hình bộ Thượng thư choáng váng cả đầu, về sau có thể nâng đỡ Thọ Xương bá phủ cái gì? Thọ Xương bá phu nhân nói trong lòng, trên mặt lại vẫn mang theo ý cười, nói: “ Cũng không thể nói như vậy, nói ra vẫn là Thọ Xương bá phủ chúng ta cản trở tiền đồ của Tứ tiểu thư, trong lòng thật sự bất an, tương lai Tứ tiểu thư nhất định là Chiêu nghi, là quý nhân trong cung tôn quý không gì sánh kịp. Ta càng nghĩ càng bất an, cho nên hôm nay tới, là muốn nói. . .”
Nói tới đây, Thọ Xương bá phu nhân dừng một chút, nói: “Hôn sự của Thịnh nhi nhà chúng ta và Tứ tiểu thư coi như hết? Dù sao Tứ tiểu thư có tiền đồ tốt, vì bị Quân Thịnh nhà ta ảnh hưởng, không đáng. Ta đã mang thiếp canh của Tứ tiểu thư thiếp tới đây, cái này xin trả, ngày sau Tứ tiểu thư làm quý nhân, cũng đừng quên lão bà như ta, chiếu khán nhiều hơn mới phải.”
Ban đầu Bùi Chư Thành nghe bà ta nói chẳng ra gì cả, nhưng chung quy không có trách tội Bùi phủ, nên cảm thấy Thọ Xương bá phu nhân nói lời tuy khó nghe, nhưng vẫn thông tình đạt lý, không nghĩ tới sau cùng lại chốt một câu như vậy, gần như nhảy dựng lên, khó tin hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca đều sợ ngây người, gắt gao nhìn chằm chằm Thọ Xương bá phu nhân, hoài nghi lỗ tai của mình có phải nghe lầm rồi hay không?
Từ hôn?!
Đúng vậy, nhìn bà ta ngay cả thiếp canh đều đã mang đến, hoàn toàn không giống như là lời nói đùa.
“Các ngươi yên tâm, tuy hôn sự của Thịnh nhi và Tứ tiểu thư không thành, nhưng mà thiếp canh của Thịnh nhi cũng không cần hoàn trả, ta cực kỳ thích Nhị tiểu thư quý phủ, đặt lại Nhị tiểu thư làm con dâu Thọ Xương bá phủ chúng ta đi! Lão gia nhà ta nhớ tình bạn cũ, vẫn luôn nhớ giao tình mấy năm nay với Bùi Thượng thư, là chân tâm thật ý kết mối hôn sự này. Bùi Thượng thư và Bùi phu nhân cứ việc yên tâm, sau này Nhị tiểu thư vào cửa, ta nhất định coi nàng như con gái ruột của mình mà đối đãi, tuyệt sẽ không bởi vì nàng là thứ nữ mà bạc đãi nàng!” Thọ Xương bá phu nhân lải nhải nói, không chút để ý gương mặt xanh mét của Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc.
Trái lại Bùi Nguyên Ca, chấn kinh ban đầu qua đi, sắc mặt từng chút từng chút lắng đọng xuống, chỉ lẳng lặng nhìn bà.
Nhưng không biết vì sao, tiếp xúc đến ánh mắt Bùi Nguyên Ca như vậy, Thọ Xương bá phu nhân cả kinh, vốn đang nghĩ xem nói tiếp câu gì rốt cuộc không nói tiếp nữa, lén nhìn nói: “Oa? Sao không thấy Nhị tiểu thư? Không bằng mời nàng tới đây ngồi một chút, ta thật sự cực kỳ thích Nhị tiểu thư!” Hừ, tỏ vẻ tức giận cái gì? Hung hãn cái gì? Ta niệm giao tình Bùi phủ và Thọ Xương bá phủ, mới không đi lên vạch trần bộ mặt của ngươi.
Hôm nay Bùi phủ đồng ý ngoan ngoãn từ hôn, đổi tân nương mới thì thôi, nếu không bà tuyệt không từ bỏ ý đồ!
“Xảo nhi?” Bùi Chư Thành càng thêm không thể tin được lỗ tai của mình.
“Thọ Xương bá phu nhân ngươi muốn hủy bỏ hôn sự với Ca nhi, thay bằng Xảo nhi? Sao lại thế này? Chuyện này có quan hệ gì tới Xảo nhi?” Bùi Chư Thành không hiểu: “Rõ ràng lúc ấy hai phủ chúng ta nói rất rõ, là hôn sự của Ca nhi và Quân Thịnh, vì cái gì đột nhiên muốn đổi thành Xảo nhi?”
Bởi vì lời nói kia của Thái hậu, Bùi phủ và Thọ Xương bá phủ khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng trong tư duy của Bùi Chư Thành, những thứ này đều là việc nhỏ. Ngũ điện hạ lòng dạ hẹp hòi, nhưng Hoàng thượng thân là quân vương, không phải người như vậy, càng không lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cho nên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Thọ Xương bá phủ sẽ vì vậy mà muốn từ hôn, chỉ nghe đến Thọ Xương bá phu nhân phải một câu Nhị tiểu thư, trái một câu Nhị tiểu thư, trong lòng không khỏi nổi dậy hoài nghi.
Chẳng lẽ Xảo nhi động tay chân gì bên trong?
“Người đâu, mời Nhị tiểu thư tới đây!” Bùi Chư Thành phân phó, sắc mặt cực kì khó coi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc