Dì Tôi Là Một Teen Girl - Chương 90

Tác giả: ZiZi.7

-Tại điên quá mà...sáng tưới cây bị té trầy chút xíu mà nói ghẻ...ghét...à chị Chi cũng biết mà...biết hiểu lầm..._Dì Linh lườm nguýt mình với ý đùa cợt.
-Con chẳng biết...chẳng quan tâm...không muốn nhắc..._Mình lại vòng tay sau đầu ngã người vào thành ghế.
-Không giận sao nay đi chơi...không nói..._Dì Linh quay hẳn sang nhìn mình.
-Bạn rủ mà..._Mình thờ ơ như kiểu chuyện thường ngày ở huyện.
-Ừm...sao đi...không nói tui biết hồi trưa..._Dì Linh thắc mắc.
-Lúc đó Dì đang giận con...ngu Dì ghẹo nữa..._Mình híp mắt nhìn Dì rất thản nhiên.
-..._Dì Linh bĩu môi trông rất ghét.
-Con đi tắm..._Mình ngáp dài rồi chống tay đứng dậy.
-Ừa...nghe thum thủm đó...mà ăn gì chưa..._Dì Linh lè lưỡi.
-Còn gì ăn hông dạ..._Mình nhìn Dì rồi nhìn bâng quơ về hướng bếp.
-Còn...tắm đi...xuống tui múc cho..._Dì Linh gật đầu rồi xắn áo xuống ngay ngắn để chuẩn bị đứng lên.
Mình tiến lại hướng cầu thang bước đến lưng chừng độ cao thì mới chợt nhớ ra.
-Dì..._Mình quay mặt xuống hướng Dì Linh đang đứng lau chùi bàn nước cạnh ghế.
-Hủm..._Dì Linh tròn mắt nhìn mình.
-Ở nhà Dì buồn lắm hả...sau khi con hết năm cuối cùng này...à mà chắc Dì muốn thoát khỏi con sớm nhỉ..._Mình lại bắt đầu thở dài.
-Càng nói càng ngu...ngồi ở nhà long nhong phè phỡn...có lương tháng...ngu gì muốn thoát..._Dì Linh nhìn ra hướng cửa chính suy nghĩ rồi quay lại trả lời mình với cái điệu rất mỉa mai.
-Hả...vậy sao lúc sáng nói..._Mình ngạc nhiên.
-Tại tức..._Dì Linh nhe răng cười trông rất tươi.
-..._Mình híp mắt lườm Dì một cái sắc lẹm.
-Há há..._Dì Linh được dịp cười manh trá sau mỗi bước đi của mình.
Lên phòng, mình lấy đồ sạch đi tắm rửa rồi nhanh chóng bước xuống nhà ăn cơm như đã nói với Dì linh lúc nãy.
Vừa xuống tới phòng khách là mình lập tức đi thẳng vào bếp vì biết chắc rằng Dì Linh đang ở trong đó để chuẩn bị bữa ăn.
Kéo ghế ra khỏi cạnh bàn mìn*** nề thả tấm thân khá mệt mỏi vì mới đi chơi về ì ạch xuống, chưa kịp định thần thì Dì Linh nói ngay.
-Duy...lấy cái tô với đôi đũa trên bàn lại đây..._Dì Linh đang đứng chỗ bếp quay mặt về phía mình.
Chậc miệng thì tiếng, mình với tay cầm tô, đũa mang lại cho Dì.
Giây phút khi được đứng gần nhau, mình mới tình cờ để ý hình như Dì Linh dạo gần đây có vẻ đầy đặn hẳn ra thì phải.Cơ thể Dì trước đây vốn đã rất cân đối thì bây giờ những đường cong lại càng trở nên vô cùng quyến rũ, từ *** eo đến ௱ô** tạo thành những kẻ nét rất xinh xắn và thu hút người nhìn nhất là ở khung hình nghiêng.
Cứ chăm chú nhìn đăm chiu vào người Dì làm cho mình chợt ngẩn ngơ đoán chừng cũng mất mấy chục giây.
-Cầm..._Dì Linh bất giác đưa tô đồ ăn về phía mình với ánh mắt tròn ngơ ngác không kém.
-À...dạ..._Mình thất thần đón lấy từ tay Dì sau khi đã hoàn hồn.
-Nhìn ngon ha..._Dì Linh híp mắt lả lơi hất cằm về phía mình ra vẻ khá tự đắc.
-Ngon...dạo này khác thật..._Mình buộc miệng vô tư không chớp mắt.
-Hả...gì...nói chứ cũng...bình thường mà..._Dì Linh nhìn vào tô đồ ăn rồi ngây thơ nhìn mình.
-À không...thôi...con lại bàn ăn..._Mình lắc đầu nguầy nguậy rồi quay lưng đi lại bàn.
Mình ngồi xuống bàn chờ đợi Dì Linh sau khi Dì chủ động chậm chạp đi lại tủ lạnh để lục lọi ít trái cây cùng con dao để sẵn.
-Ủa...Dì không ăn hả..._Mình hỏi.
-Ăn trước rồi...ăn đi..._Dì Linh ngồi xuống bàn và bắt đầu hí hoáy con dao lên bề mặt mớ trái cây.
-Dì...dạo này Dì mập ra nhỉ..._Mình vừa ăn vừa trò chuyện.
-Ừa...tui tăng 4 kí...sao...nhìn ú nù hủm..._Dì Linh để ý câu nói của mình nên mình ngó nghiêng cơ thể trong tư thế ngồi.
-Không...nhìn đẹp...vừa người lắm...tại Dì cao mà..._Mình lắc đầu cười khì.
-Bộ trước tui...không đẹp hả..._Dì Linh bĩu môi.
-Đẹp nhưng không bằng giờ...giờ nhìn đẹp lắm luôn...vừa người..._Mình lại cười.
-Á...nay ghê ta...nịnh kìa...hờ hờ...chuyện kia tui bỏ qua rồi mà ha...nịnh chi tốn công vậy trời...thừa..._Dì Linh liếc nhẹ mình.
-Con thấy sao nói vậy...Dì Linh giờ nhìn xinh dã man..._Mình lại khen Dì nức nẻ.
-Ừa...ăn cơm i...khen miết..._Dì Linh gật đầu lia lịa kiểu "đủ rồi".
-..._Mình không nói nữa mà chỉ cười cú cuối.
Sống chung dưới một mái nhà thì làm sao có thể mãi tránh những hiểu lầm hay tranh cãi vốn dĩ phải có nhưng cái chính là từng thành viên phải biết nhường nhịn, tôn trọng và quan tâm nhau thì những vấn đề nan giải đó sẽ vô cùng dễ giải quyết, thường thì những mâu thuẫn của mình và Dì Linh được hòa giải rất đơn giản đó đa phần là những cuộc nói chuyện, những câu chuyện vui hay đơn giản là để ý đến vài cử chỉ và suy nghĩ của đối phương sau mỗi sự việc.
Cứ sống đơn giản, thanh thản và thường xuyên chú ý đến tâm trạng của người mà bạn quan tâm cũng là một cách để cuộc sống của bản thân trở nên dễ dàng và bình yên hơn, đó không phải là cái khó khăn như thể "nhìn nét mặt nhau mà sống", đó chỉ là chuẩn mực tối thiểu nếu bạn thực sự muốn coi trọng và đối xử chân thành với một ai đó.
Một lời khen hay câu chê đầy thân mật không bao giờ là thừa, biểu hiện tích cực của nó là suốt buổi ăn mình liếc thấy Dì Linh cứ thỉnh thoảng lại ưỡn người ra đảo mắt nhìn xuống thân người Dì rồi cười mỉm chi suốt lúc mình đang giả vờ cắm cúi.
Mình biết vậy nên chỉ chăm chú ăn cố gắng né sự chú ý khỏi Dì vì chẳng hiểu sao khi thấy Dì cười thì đầu óc mình liền cứ vui vui lâng lâng rất khó tả, khác hẳn bản tính thường ngày.
Cuối cùng thì bữa ăn ngắn ngủi cũng chấm dứti, mình chủ động đi lại rửa tô rồi đi lên phòng trước còn Dì Linh thì mãi tay dọn dẹp các thứ.
Lên phòng nằm thư giản tẹo đến khoảng gần 9 rưỡi thì mình kiểm tra lại tập sách cho ngày đầu tiên "chính thức đi học" sau một mùa hè đằng đẵng với đủ mọi biến cố.
Đầy đủ, mình bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho sáng sớm mai dậy khỏi chộn rộn rồi sau đó bước xuống tầng hai đinh ninh đi tiểu thì chợt để ý cửa phòng Dì Linh hình như đang còn mở.
Nhẹ nhàng bước xuống rồi khẽ ghé mắt nhìn vào thì mình vô tình để ý thấy Dì đang ngồi hai chân song song, hơi ngẩng đầu nhưng lại bị một bên tóc chê toàn bộ khuôn mặt, nhìn chăm chăm vào một chỗ trên tấm rền cửa như chờ đợi một người bí ẩn nào đó sắp xuất hiện mà thỉnh thoảng còn đưa tay che miệng ngáp nhè nhẹ trông khá là tự kỷ.
Lẽ nào là một siêu anh hùng nào đó mang nickname "siêu nhân với chiếc quần sịp màu da" chăng?
Mình thoáng chốc cảm giác có đôi chút bất an hiển hiện nên thực không dám gan dạ mà phá hỏng đi khoảnh khắc tơ tưởng mang màu sắc thần thánh của Dì, lẳng lặng vài bước tới cửa phòng vệ sinh, mình vặn chốt nhẹ.
Vô tình khi ấy, cửa phòng đánh "kẹtttt" một tiếng khét lẹt thu hút sự quan tâm của mọi sinh vật quanh quẫn, có cả Dì.
Nhanh như chớp, cái đầu đang bị tóc che đi kia quay ngoắc về phía mình và vừa khi thấy mình là Dì Linh liền vén mảng tóc nhìn thơ thẩn vào mình y như rằng việc mình đứng trước cửa phòng WC để chuẩn bị vào đi tiểu là một sự hết sức lạ lùng vậy.
Bốn con mắt nhìn nhau một chập cũng phải hơn 5s thì Dì bất chợt lè lưỡi khè mình trông yêu cực làm cho những hình ảnh tự kỉ quái đảng vừa rồi của Dì như bị gió thổi bay phấp phới đi đâu mất.
Mình hơi tròn mắt nhưng chẳng biết phải phản ứng sao nên cứ thế đi thẳng vào trong mà nhịp tim thì phải nói là dồn dập.
Vệ sinh xong đi ra mà lần này mình tự hứa với lòng đinh ninh là sẽ nhìn lại về hướng ngồi của Dì và gật khẽ đầu chúc ngủ ngon.Tuy nhiên, mọi sự chợt thay đổi hẳn vì khi vừa bước ra khỏi WC thì mình đã thấy Dì Linh đứng ngay cạnh cửa phòng vệ sinh tự lúc nào.
-Duy..._Dì gọi mình khi mình vừa ra khỏi WC.
-Dạ..._Mình hết hồn đưa tay ôm tim mà đau đớn chăm chú nhìn Dì.
-Gì á...nhát vậy...chuẩn bị xong thì đi ngủ sớm đi nha...mai đi học sớm á..._Dì Linh quan tâm mình với thái độ vô cùng ân cần nhưng mình lại thấy khá quá đáng.
-Con biết rồi...chị Chi đâu rồi Dì..._Mình lườm mắt, gật đầu rồi hỏi lại.
-Chị Chi đi trực...sáng mới về...giống nay nè...đi ngủ đi..._Dì Linh trả lời.
-Dạ...Dì ngủ ngon..._Mình lại gật đầu rồi đi về hướng cầu thang.
Mình chập chững đi lên phòng khép cửa mà biết rằng ánh mắt dòn xét của Dì vẫn dán chặt sau hai ௱ô**.
Với tay, mình tắt đèn khi vừa bước vào phòng mà thoáng nhìn đồng hồ lúc đó là 9h50.
Mình ngủ ngon lành, cho đến khi đột nhiên điện thoại mình run ào ạt.
Vốn bình thường điện thoại mình hay để chế độ im lặng và tuyệt nhiên ít khi đánh thức mình dậy nổi mà nay mình lại mở mắt vì nó canh khuya hiu hắt mới đúng là lạ.
Từ từ hướng ánh nhìn đùng ***c lờ đờ, mình cầm điện thoại áp sát vào tai.
Mình: A lô...
Đầu dây bên kia: Duy hả...ngủ chưa...chị Chi nè...chị về rồi...
Thoáng nghe thấy tiếng chị Chi từ đầu dây bên kia phải nói luôn là trong tích tắc mình hơi hoảng vì lúc tối ngồi ăn cơm cùng Dì Linh đã được nghe nói rằng phải đến sáng mai chị Chi mới về kia mà.
Mình: dạ...để em xuống mở cửa...
Chị Chi: đi đứng cẩn thận nha Duy...
Mình: em biết rồi...chị đợi lát nha...
Mình tắt điện thoại để nhìn vào màn hình chờ đồng hồ thì lúc đó tầm hơn 12 rưỡi rồi.
Cũng hơi thắc mắc, khuya lắm rồi sao chị ấy không để sáng hẳn về luôn như mọi khi vẫn thế mà lại về canh này làm gì nhỉ.
Chưa nói đến việc mệt mỏi này kia mà chỉ nhắc đến chuyện an ninh nguy hiểm các thứ cũng đã đủ thấy lạ rồi.Khu nhà mình mà cụ thể là cái xóm nơi mình ở yên tĩnh và có múi giờ rất ổn định trước mắt thì đúng là tốt đó nhưng đôi khi nó lại kéo theo nhiều hệ lụy khó lường, thì tất nhiên ban ngày im ắng cực kì nên ban đêm cũng vắng lặng đến đáng sợ, xe bảo vệ hay dân quân gì đó đi tuần theo giờ cụ thể thôi còn hầu hết là để cho chủ nhà tự quản nên không khí phải nói là im phăng phắc, ngay đến cô Trang lúc trước sang đây chơi còn không giấu được nỗi lo sợ thường trực về không gian hoang vắng nữa là.
Chậc miệng khó chịu thành tiếng vì bị phá giấc ngủ ban khuya ngay giữa chừng, mình lững thửng vào phòng vệ sinh rửa sơ cái mặt cho nó bớt cái nét "tối sủa" đang show, nhẹ nhàng trùm cái áo ấm có nón mặc dù hôm ấy trời chẳng có lạnh lẽo gì hết ngoại trừ vài cơn gió man mát ***g lộng thổi bay người xua tan phần nào đó của cái tiết trời hanh khô đáng nguyền rủa hoặc cũng có đôi khi còn góp phần cùng cái không khí nóng ran đó mà thổi phà phà vào nhân thể đầy thách thức.
Bước chập chững xuống cầu thang như một bóng ma áo trùm đầu thầm lặng chỉ hoạt động vào đúng giờ linh, mình thầm nghĩ còn tự thấy sợ bản thân huống hồ là ai khác khi nhìn thấy cái viễn cảnh đầy ấn tượng này, thoáng chốc gần qua phòng Dì Linh mình vẫn cố liếc mắt vào cho chắc chắn như thông lệ phải có mà thầm khấn thần phật an ủi bản thân rằng sẽ chẳng thể nào xuất hiện bóng hình một người con gái ngồi vò tai bứt tóc mắt thơ thẩn nhìn ra ngoài màu đen cửa sổ một lần như ban tối trước khi đi ngủ nữa.
Xuống hẳn tầng trệt với cảm giác vẫn còn lạnh gáy ngay đằng sau lưng, mình cố vặn chốt thật nhẹ cửa chính để hai tiếng kim loại quen thuộc sắt lẹm nhẹ vang lên rồi nhanh chóng bị màn đêm u tối nuốt chửng vào hư không, mình chậm chạp loay hoay tìm giày dép đi ra ngoài sân với cái tướng chẳng khác gì thằng "L" cả.
Vừa bước ra tới bậc thềm đầu tiên, mình theo phản xạ liếc mắt nhìn về hướng cổng, nơi đó hiện đang có một bóng người đứng cạnh chiếc xe tay ga góc tối tối dựa lưng vào một bên trụ tường nhìn vào phía mình.
Đoán biết chắc là chị Chi, mình đi ra mở cổng cười chào rồi để xe chị tiến nhanh vào hông bên của nhà như mọi khi sau đó lù đù khóa cửa đi theo ngay sau chị trên những bậc thềm trước nhà.
Chị Chi như hồi trưa, vẫn là cái váy xẻ công sở và chiếc áo sơ mi của khách sạn nhưng chiếc áo vét khoác ngoài thì không thấy đâu nữa.
Nhìn từ phía sau thì thấy thân người chị khá chuẩn đấy chứ, ௱ô** eo khá to và bắt mắt, phần lưng áo thì bị kéo căng bởi phần *** bên hông nách ngồn ngộn nhưng phẳng lặng, ngay cả chiếc áo nịt *** cũng phải chịu sức ép dãn tức đến ngạc thở.Cũng bởi vậy mà đâu khi không ông bà ta đặt ra mỹ từ "Gái Một Con", chắc nó không hẳn chỉ là danh từ để gọi tên một lớp người đâu nhỉ.
Mãi lim dim mắt lộ rõ nét tà ác ngay sau cái dáng người phụ nữ đầy đặn ấy, phải chăng vì mình còn hãy đang buồn ngủ hay là bởi một lí do nào khác nhỉ, bất giác chị Chi quay lại cười mỉm khẽ thì thầm.
-Duy...vẫn buồn ngủ hả..._Giọng nói đầm ấm nhẹ nhàng vang lên từ ngay trước mặt mang theo một mùi nước hoa thơm tho đầy phảng phất.
-Đâu có chị...nãy cũng mới ngủ mà bị dậy nên...giờ tỉnh rụi...sao vậy chị..._Mình cười híp mắt vui vẻ và cũng cố ém giọng xuống cho hợp hoàn cảnh.
Nói lảng đi là vậy chứ khi chị vừa lên tiếng hỏi chuyện "buồn ngủ" là mình đã biết ngay chị muốn gì rồi, lại muốn nói chuyện cho đỡ buồn đây mà.
Lần trước cũng y như thế, chắc có lẽ thói quen này không phải là kím cớ đâu mà nó có thật vì thời gian sau này thỉnh thoảng mình cũng hay thấy chị Chi ngồi một mình giữa đêm khuya vẻ nghĩ ngợi lung lắm, à với lại lúc trưa trên phòng mình chị cũng có nói "hẹn trước" khi chị làm về sẽ cùng mình nói chuyện gì đó nữa mà.
-À...chị hay thức đêm để trực...động vật ngủ ngày...giờ khó ngủ...ngồi nói chuyện với chị lát nghen..._Chị Chi cười hơi thẹn thùng.
-Dạ...cũng được...mà chị thường hay mất ngủ ha...lần trước cũng vậy...cũng mất ngủ rồi xuống đây ngồi một mình..._Mình cười khì nhưng vẫn tiếp tục bước dài lên lan can ngay sát bên chị.
-Duy...ủa đi đâu á..._Chị Chi hỏi nhỏ.
-Dạ...vào nhà..._Mình ngừng cười vì câu hỏi theo mình là có phần hơi thừa.
-Ngồi đây được rồi...trong nhà mà nói chuyện lớn chị sợ Linh nó dậy...mất giấc..._Chị Chi lắc đầu phân vân.
-Ngồi đây hả chị...gió với...kiểu là người ta đi ngang lại tò mò nhìn vào..._Mình nhìn quanh rồi hích mặt ra hướng cổng.
-Hay ra phía sau đi...bữa chị ra tưới cây thấy bậc thềm ngoài đó sạch sẽ lắm..._Chị Chi đề nghị.
-À...dạ...thôi ngồi đây cũng được rồi chị..._Mình ghét ra ngồi sau nhà ở cái thời tiết này lắm, nó vừa hanh, vừa nóng lại thường hay có gió nồng khô chịu không nổi.
-Ừa...cũng Duy không ha...vừa không muốn ngồi đây xong...chị thì ngồi đâu cũng được...Chị Chi lườm vui mình rồi từ từ bước lên bậc thềm cao nhất ngồi thừ ra trông khá dễ chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc