Di Ơi! Hoàng Xin Lỗi! - Chương 05

Tác giả: Hạ Du

Sáng hôm sau, Huyên Di vác cái mũi đỏ như chú hề cùng giọng nói ồ ồ kinh dị đến trường. Hôm nay, cô câm nín một cách lạ lùng. Lớp ai ai cũng đặt một dấu chấm hỏi bự tổ chảng vì sự im lặng bất thường của cái loa phát thanh.
"Sao nay bạn im lặng thế?" cái thằng lớp trưởng cùng cái bản mặt mọt sách của nó mò xuống chỗ cô. Cô lôi trong bàn ra một tờ giấy, viết viết rồi đưa lên. Tờ giấy màu trắng cùng hàng chữ đen được viết in một cách rõ ràng sạch đẹp.
"HÔM NAY BỔN CUNG TU, MIỄN TIẾP CHUYỆN! Ô KẾ?"
Tên lớp trưởng đọc đi đọc lại vài lần, cô muốn rủa thằng này ghê, hôm nay ăn trúng gì mà đọc hoài không hiểu mà cứ nhìn nhìn mãi. "Tu hú thì có!" Trời trời, nó dám nói cô tu hú, tu hú cái đầu cha nó. Tiên sư thằng lớp trưởng.
Ngồi lầm bầm rủa thầm mà chẳng dám lên tiếng vì sợ mọi người phát hiện là cô đang "sở hữu" giọng nói ngỗng đực. Di ngồi lắc đầu thở dài ngao ngán.
"Bốp"
Tiên sư thằng nào con nào cứ khoái chọc giận cô. Ngước mặt, chậm rãi đóng sách, cô đứng lên và định quay lại tán cho tên đó xéo hàm. Nhưng trời xui đất khiến đứa đập vai cô đau điếng là con Nhi. Con này thích hành động *** từ bao giờ vậy? Qua nay đánh cô không biết nhiêu lần.
Diễm Nhi nhướn nhướn mắt nhìn cô. Nó nói gì thế nhỉ? Cô đứng nghệch mặt ra nhìn cái cử chỉ "trên núi" của con bạn. Hình như nhướn tới nhướn lui nó mỏi mắt nên mới chịu mở miệng:
"Cậu bị cái gì mà cả ngày im ru vậy?" Di nghe xong thì lắc đầu. "Vậy cậu đi xuống căn tin với tớ không?" Cô liền gật đầu, mắt sáng rỡ, cái gì từ chối chứ mời đi ăn là cô đồng ý liền.
"Nói nghe chơi xem cậu bị gì mà câm như hến vậy?" Cô lại lắc đầu rồi thở dài buồn bã. "Đừng nói cậu nhớ Hoàng nên đâm ra như vậy nha?" Diễm Nhi cười khảy rồi gảy gảy đũa trong bát mì nóng hổi.
"Cậu nói cái gì hả? Cậu nghĩ sao tớ nhớ cái thằng ôn dịch đó!" Nói xong cô mới phát hiện giọng mình không được "hay ho" cho lắm thế mà còn la làng. Diễm Nhi ngồi cười ha hả với cái chất giọng ồ ồ của cô.
"Giọng cậu nghe ngộ ghê!"
"Ngộ cái quần xì tin" cô đứng lên bỏ vào lớp mặc kệ cái con bạn đang ngồi cười như điên như dại. Bị khan tiếng mà cũng cười à? Vô lý à vô duyên mới đúng. Nghĩ cho cùng không hiểu sao cô có thể chơi thân với cái con bạn mất nết đó suốt ngần ấy năm.
Hôm sau, Huyên Di cũng như mọi khi, thức dậy sớm và đến trường bằng xe buýt. Hôm nay, tâm trạng của cô đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi. Nhưng điều đó kéo dài chưa được bao lâu thì vô trường đã bắt gặp ngay bản mặt ưa không nổi đối với cô nhưng cực kì rất ưa trong mắt hàng tá lũ mê trai.
Cô cố hết sức mới chen được vào chỗ ngồi và cũng cố hết sức mới chen ra khỏi được cái đám ruồi nhặn bu quanh Thiên Hoàng. Chèn ơi, nó thiếu oxi kinh khủng, cô không tài nào mà đứng đây được nữa. Không khí lớp học đã bị ô nhiễm bởi cái mùi nước hoa kinh khủng của cái đám con gái đó xối lên người vào buổi sáng.
Cô lan man đi ra hành lang đứng nhìn xuống sân trường, trong đầu đặt ra câu hỏi "rớt từ đây xuống dưới ૮ɦếƭ không ta?" đang mải mê suy nghĩ xem sống ૮ɦếƭ như thế nào thì tiếng hắng giọng vang lên sau lưng. Cô quay người lại, đập mặt vô bộ *** "hoành tráng" của Hoàng. Hương nước hoa từ người cậu ta vay lấy cô, bỗng tim cô hẫng đi một nhịp.
"Cậu làm gì đứng đây thế Huyên Di?" cậu ta tựa lưng vào lang can, mắt nhìn lên trần, vẻ đẹp yêu mị đáng ghét đó lại làm tim cô hẫng thêm một nhịp. Quái gì mà hẫng hoài vậy?
"Làm gì là chuyện của tớ, không cần cậu quản! Kẻ thù thì không nên đứng gần, mắc công lại xảy ra thương vong." Cô định quay lưng đi vào thế mà cô đã nghe được giọng nói lảnh lót của thầy Sử. Chu cha, hôm nay cô với tên Hoàng "hên" dữ.
Hết hồn, cả hai hoảng loạn bỏ chạy nhưng thật không may, cô vấp phải cái gì đó, chả biết là cái gì mà cô nhào người về phía trước, vâng, chỗ bám víu duy nhất là Thiên Hoàng. Cậu ta cũng nhanh tay đỡ lấy cô và cô cảm nhận cú ngã đó thật êm ái. Đôi môi cô cảm nhận được sự âm ấm. Bốn con mắt nhìn nhau ở cự li gần. Mắt cậu ta màu nâu. Nhưng đây đấu phải lúc để xem mắt nhau màu gì. Cô lật đật đứng lên rồi hét khe khẽ với cậu ta.
"Cậu có biết đây là nụ hôn đầu đời không hả? Cậu có biết kẽ ςướק nụ hôn đầu đời của một thiếu nữ là một tội nhân thiên cổ, tội không thể tha không hả?"
"Cậu mà thiếu nữ, cậu là thiếu lữ thì có."
"Gì, giờ cậu muốn gì, ςướק nụ hôn đầu của tôi rồi phủi bỏ trách nhiệm à?" Cô xắn tay áo lên, Hoàng lùi về thủ thế, cứ tưởng sẽ có một trận tam bành nhưng...
"Hai em có thôi không? "Hồn nhiên" hôn nhau xong rồi định đánh nhau à?" Lúc này cô và Hoàng tỉnh mộng, ở đây còn có "người thứ ba" nữa. Cả hai nhìn ông thầy rồi mới phát hiện có tám mươi bốn con mắt đang tò mò nhìn ra. Cô trừng mắt với cái lũ chem chép đó, nhìn gì mà nhìn chứ? Xưa giờ bộ đây là lần đầu cô đánh nhau với Hoàng à?
Giờ thì hay rồi, cả hai đang ngồi dưới phòng giám thị mà viết kiểm điểm. Thật tình, cô thấy cái kẻ đáng viết kiểm điểm là ông thầy dạy Sử. Ổng "hồn nhiên" đứng nhìn hai con người bị tai nạn nằm chình ình dưới đất mà không biết giúp đỡ rồi để cho một cô gái mới lớn mất đi nụ hôn đầu.
Còn tên Hoàng, ngồi viết kiểm điểm "dui" lắm hay sao mà cứ cười mỉm mỉm rồi lại *** *** cái môi.
"Bộ cậu "dui" lắm hay sao mà cứ ngồi cười như thằng dở vậy?"
"Kệ tôi đi, tại tôi mắc cười nên tôi cười. Cậu cười không được nên ganh tị à?"
"Ừ, cười không được nên nổi điên vậy đó! Hứ!" Cô viết xong bản kiểm điểm rồi đứng lên bỏ về lớp. Cậu ta cũng đứng lên te te đi theo, cô quay lại thì cậu ta đứng nhịp "dò" ngó trời. Đồ dở.
Đến chiều, cô mang nguyên cái bản mặt của một cái con nhỏ bị mất nụ hôn đầu về nhà. "Rầm" cái cửa tội nghiệp bị cô đá không thương tiếc. Cô "bay" vô phòng tắm, xả nước cho người nó "nguội" chứ giờ nó "hót" quá trời quá đất luôn rồi.
Ở một quán cà phê gần trường, một cái bàn gần cửa sổ. Có hai thanh niên mặc đồng phục, ngồi nhâm nhi ly capochino. Một mang vẻ đẹp trai mà thư sinh, lãng tử. Một đẹp trai nhưng mang vẻ hào hoa, sành đời. Khỏi nói cái tên hào hoa sành đời là Thiên Hoàng, còn đứa còn lại là Nhật Vinh, bạn thân của Thiên Hoàng.
"Nè, mày làm gì mà cười cười hoài vậy?" tên Vinh hớp một ngụm cà phê rồi nhìn Thiên Hoàng cứ cười nãy giờ.
"Mày có biết Huyên Di lớp tao không?"
"Biết, mày đừng nói là mày cười cái vụ lúc sáng nha?"
"Ừ, mà sao mày biết?"
"Lên facebook là thấy liền, ảnh đăng quá trời!" Nhật Vinh cằm điện thoại vãy vãy rồi thảy cho Thiên Hoàng.
Mặt Hoàng chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang trắng rồi chuyển hẳn sang màu đỏ. Khói từ hai lỗ tai cậu xì ra cứ như ống khỏi tàu hỏa. "Ai đăng?" cậu nghiến răng hỏi Nhật Vinh.
"Mày nghĩ tao biết?" Nhật Vinh vừa nói xong thì Hoàng đứng lên bỏ về. "Ê, trả...trả.." Chưa nói hết câu thì Vinh thấy Hoàng đã đi xa quá rồi.
Tại tư gia Huyên Di, mặt của Di hiện tại còn xanh hơn cả *** nhái. Cô nguyền rủa đứa nào đăng tấm này. Tiên sư chúng nó. Cô dập cái laptop mà thấy thương nó.
"No face, no name..."
"Giờ này còn nô nô gì nữa, alo, ai vậy, không biết tui đang bực hay sao mà còn gọi?"
Cái giọng leo lẻo bên kia khỏi nói tên cô cũng biết là ai. Nó nói không ngớt miệng, cô chỉ im lặng ngồi nghe rồi kết thúc bằng một chữ "Ừ".
Cô quăng cái điện thoại sang một bên rồi nằm dài ra giường. Tứ chi hình chữ đại, cô nhắm mắt lại rồi ngủ luôn.
Khoảng sáu giờ rưỡi cô giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên sau khi cô mở mắt là vớ lấy cái điện thoại mà online facebook. Chèn đét ơi, tấm hình cán cột mốc một ngàn like. Nhìn mà sốc dã man. Đã mất đi nụ hôn đầu giờ cô còn bị đem bêu rếu cho bàn dân thiên hạ thấy. Thật là muốn nổi xung thiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc