Dì Nhỏ Của Tôi - Chương 14

Tác giả: Nguyễn Bích Hồng

Nó tỉnh giấc. Mở mắt và giật mình bởi một cái đầu to đoành đang gục xuống giường cạnh nó, mặc dầu phần còn lại thì đang ở trên chiếc ghế cạnh giường.
- Này! – Nó gắt lớn làm tên con trai phải tỉnh dậy.
- Trời ơi! Cả đêm qua người ta mất ngủ đó you biết ko? Vừa mới chợp mắt đc tí!
Nó bật dậy, gắt:
- Thế sao ông lại ngủ ở đây? Ko về phòng mà ngủ? Hả?
- You nhìn lại đi xem đây là phòng ai?
Nó đưa mắt nhìn xung quanh, giãy nảy:
- Ê, sao tôi lại ngủ ở phòng ông hả?
- You ko nhớ tí gì à? Đêm qua mò đến phòng người ta khóc lóc rồi ngủ luôn mới sợ chứ. May tôi ko quẳng you ra ngoài đó. Nhường cho you hẳn cái giường, ngủ ở ghế mất ngủ cả đêm. Gìơ lại còn bị cáu gắt, phá cả giấc ngủ!
- Hì… - nó cười trữa ngại! – Uk, tui quên béng mất! Thôi, đằng nào cũng tới giờ đi học rồi – Nó hếch chỉ đồng hồ - Coi như là tôi đánh thức ông đi học vậy! Thôi chuẩn bị đi học thôi! Nhớ trường quá rồi! Hì hì.. – Nói xong nó hất tung chăn, bật nhảy xuống giường cái “uỵch” rồi lại cười toe như kiểu: “Hì, xin lỗi, tôi quen thế rồi!”
Nó vừa bước ra đến cửa phòng chợt quay lại:
- Này, hôm nay đèo tôi ná!
- Ko!
- Hả?
- Đùa đấy!
- Đồ đểu! Hì! Thôi đi rửa mặt đánh răng đây! Pipi!
****
- Ê, kia có phải thằng Cún ko? – Huy Vũ ngoảnh đầu hỏi nó.
“Thằng nhỏ này, lại đứng đây chờ mình đi học à?” – Uk, chắc là vậy!
- Nó đứng đấy làm gì nhỉ? Phải hỏi mới đc! – Nói đoạn Huy Vũ phi thật nhanh tới chỗ thằng nhóc Cún đang đứng chờ. – Ê Cún, đứng đấy làm gì nhóc?
- Ơ! - Thằng Cún mặt thộn ra. – Anh đèo chị Cỏ đi học à?
- Uk, ủa mà sao ko?
- Hì…. - Thằng bé cười trừ. – À ko sao? Em tưởng chị ấy lại phải đi xe bus nên đến đón. Thôi có anh rồi thì em đi trước đây!
- Ơ cái thằng kia. Đi cùng cũng đc mà!
Suốt dọc đường đi, mặt thằng nhóc học lớp 10 buồn thiu, tiu nghỉu như đứa trẻ bị ai đó ςướק mất cây kẹo ***.
****
Nó và Huy Vũ vừa bước chân tới cửa lớp, chợt hai nhỏ Gấu và Chins ùa ra.
- Chào mừng sự trở lại của Cỏ - đàn – ông và Vũ - đẹp - trai! – “Bùm” “Bùm” – Hai tiếng nổ liên tiếp, pháo giấy bắn tung toé. Một màn chào đón quá khích sự trở lại của nó và Huy Vũ. Qúa bất ngờ, chúng nó chưa kịp biểu lộ cảm xúc thì chợt tiếng Hải Kute từ đằng sau vang lên:
- Các cô giỏi nhờ? Dám làm rác hết ra lớp thế này à? Có dọn ngay ko thì bảo?
Lũ bạn mếu máo nhìn nó và Huy Vũ. Nó cười tỏ vẻ: “Tao vô tội ná! Thôi chịu khó, được bữa trực nhật cho dáng nó đẹp! Hì”

- Tại mày đó Gấu ạ, tự dưng bày ra cái trò này!
- Tại mày cũng đồng tình với sáng kiến này của tao. Sao mày ko cản tao hả?
- Tao biết thế này đã cản từ lâu rồi ná!
- Tao mà cũng biết thế này thì ko bao giờ tao thèm bày trò này. Pháo với chả phủng, mất công dọn mệt hết cả người!
- Thôi dọn nhanh lên, sắp vào lớp rồi đó! Bị trừ điểm là Hải Kute giết!
- Uk. Biết rùi!
Hai đứa con gái mếu máo dọn dẹp đống chiến lợi phẩm của mình. Qủa là một thành tích đáng ngờ, khi tất cả hang cùng ngõ hẻm trong lớp và ngoài hành lang lớp học đều đầy rác xanh đỏ tím vàng, sặc sỡ sắc màu! Đúng là “nghệ thuật bắn pháo giấy”!
****
- Alo!
- …
- Sao? Có đúng là bọn nó ko?
- …
- Uk, đc rồi em đến ngay! – Sau cú điện thoại vừa nhận, Huy Vũ bấm máy gọi thằng em Cún.

- Anh Vũ à? Có chuyện gì thế?
- 10’ nữa có mặt tại nhà anh. Có phi vụ cần xử.
- OK.
Đúng 10’, con Nôvô đen dừng lại trc cổng nhà Huy Vũ.
- Đến đúng giờ đó nhóc! – Huy Vũ nhảy lên xe, vỗ vai thằng em.
- Có vụ gì vậy anh?
- Đi đi rồi trên đường anh kể cho!
Chiếc xe dừng lại tại quán bas “Cầu vồng”. Huy Vũ nhảy xuống xe. Một đám người đã đứng chờ cậu và thằng Cún có vẻ khá lâu.
- Thế nào? Chắc chắn là bọn chúng chứ? – Huy Vũ tiến lại chỗ anh em.
- Tao cá tiền với mày luôn. Cái mặt nó thì lẫn đi đâu đc! Mẹ kiếp. Bữa trước ai bảo mày lương tay với nó để rồi bị nó chơi cho quả rõ đau!
- Thì em cũng cay lắm chứ. Vì nó mà em phải ở nhà mất mấy ngày. Chưa kể xít ૮ɦếƭ. Phen này anh em cứ đánh ૮ɦếƭ chúng cho em. Tội đâu em chịu. Vào thôi!

Dưới ánh đèn mờ và thứ âm nhạc inh tai điếc óc. Những cô cậu anh chị đua nhau nhảy, lắc theo vũ điệu. Trên sàn, mấy em gái tầm độ tuổi 17, 18, già nhất là có bà chị 24 đang uốn éo “lau cột” với những màn khoe hàng kinh điển. Những tiếng hò reo, tiếng hú vang lên rầm rỗ như để cổ vũ tinh thần của mấy nàng.
Cả đám len lỏi mãi mới chen nổi vào dãy bàn phía cuối phòng. Thằng anh hếch mặt chỉ:
- Kia ko phải là thằng Việt Ku thì là thằng chó nào!
- Đúng nó rồi! Phen này ko đập ko làm người!
Nói đoạn Huy Vũ tiến thẳng tới chỗ thằng Việt Ku đang cùng lũ đàn em bậu nhậu ôm gái và lốc R*ợ*u.
- Đã quá nhỉ? – Huy Vũ cất lời khiến Việt Ku ngẩng lên mà giật nảy mình. Trước mặt đám Huy Vũ đã đứng vậy quanh, người nào người lấy đều chỉ muốn đập hắn cho tan xác. Hắn lắp bắp:
- Mày… mày định làm gì?
- Thì mày nghĩ có việc gì ngoài việc đến đây đập mày hả?
- Mẹ! Bữa trước tao đánh cho què cẳng mà vẫn ko sợ à?
- Thì bố đến đòi nợ đây! - Dứt lời Huy Vũ cầm ngay cái chai R*ợ*u uống dở trên bàn đập thẳng vào đầu thằng Việt Ku vỡ choang. Qúa choáng váng, mất đà hắn ngã khuỵ xuống ghế. Lũ gái hoảng sợ hét toáng rồi chạy toán loạn. Cuộc ***ng độ bắt đầu.
Mọi người vây quanh đám đông. Huy Vũ nhảy qua bàn, xách cổ thằng Việt Ku lên đấm cho mấy thụi vào mặt. Máu mũi chảy ra dòng dòng. Hắn có vẻ khá đau nhưng rồi hình như đã tỉnh lại. Hắn vơ mấy cái cốc trên bàn, túm đc một cái định đập lại Huy Vũ. Nhưng nhanh như cắt Huy Vũ tóm lấy tay hắn, giựt lại chiếc cốc, ghì chặt tay hắn xuống bàn và giơ cốc đập thẳng vào tay. Những mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, những dòng máu lại chảy dài. Huy Vũ nhấc người hắn dậy đạp bay ra bên ngoài. Rồi cứ thế nhấc cổ hắn lên và thụi liên tục vào mặt, vào *** hắn những cú giáng trời, giáng đất! Hắn mặt mũi tối sầm và ngất lịm lúc nào ko hay.
Trong khi đó, đám bạn bè của Huy Vũ cũng đang xử lý mấy thằng đàn em của Việt Ku. Tiếng cốc, chai vỡ loảng xoảng. Tiếng đấm đá vang lên bùm bụp. Tiếng chửi thề hoà lẫn những tiếng kêu rên và la hét.
****
- Chú, cho tụi cháu vào đi mà! – Nó năn nỉ ông bảo vệ quán bas.
- Chưa đủ tuổi thì vào cái gì!
- Đâu có, chúng cháu hơn 18 rồi!
- Thế chứng minh thư nhân dân đâu?
- Hì, tại bữa nay chúng cháu đi vội lên quên mất rồi ạ!
- Vậy thì ở ngoài!
- Chú, công an phường kìa! – Nó hét lớn!
- Đâu?... Đứng lại! Ba đứa kia dám lừa tao hả?... Tha cho chúng mày một lần đấy!
….
- Hai con nhỏ kia chạy đâu mất tiêu rồi? – Nó ngơ ngác nhìn xung quanh. - Uả sao mọi người túm năm tụm ba đông thế kia? Hè hè, chắc có vụ gì đây!
Nó tiến lại đám đông và cố lách người chen vào trong xem có vụ gì. Vừa mới len đc vào nó giật mình thấy Huy Vũ có trong đám đông. Cậu giơ tay đấm túi bụi vào mặt thằng Việt Ku mà ko biết rằng hắn đã ngất lịm. Nó chạy vào kéo tay Huy Vũ ra.
- Ông đang làm cái gì thế? Ông đánh nữa là ૮ɦếƭ người đó!
- You? You đến đây làm cái quái gì thế?
- Thế ông nghĩ là chỉ mình ông đc đến đây thôi sao?
- You tránh ra đi! Tôi phải đập cho thằng này ૮ɦếƭ! Tôi chỉ tha cho một lần chứ ko có lần thứ 2!
- Ông thôi đi! Ông đánh người thì hay ho lắm à! Ông đánh hắn vì muốn trả thù vụ hôm trước. Thì hắn đánh ông cũng là để trả thù cho cái lần ông đập hắn ở trường. Ông nghĩ xem, oan gia đến bao giờ mới hết?
- You có quyền gì mà lên giọng dạy đời hả? You cũng đập nhau có kém gì tôi?
- Ông! Ông câm đi!
- Tôi ko câm! Người câm phải là you. You đi ra chỗ khác đi! – Nói xong Huy Vũ đẩy người nó tránh ra một bên rồi như bao cơn tức giận cậu lại đổ lên những cú đấm như vũ bão vào người thằng Việt Ku. Nó đứng ngoài hét lên:
- Huy Vũ! Ông thôi đi! – Nó nhảy vào kéo tay Huy Vũ và đẩy người cậu ra khỏi người thằng Việt Ku. - Đồ độc ác! Đồ ko còn nhân tính! – Nó ngồi xuống đất, dang tay che chắn cho thằng Việt Ku đang bất tỉnh nhân sự dưới đất với một màu máu chảy dài thấm khắp quần áo. Hai hàng nước mắt chảy dài, đôi mắt ánh sự ghê tởm nó hướng đến Huy Vũ. – Ông là kẻ ko còn tính người nữa Huy Vũ ạ!
Huy Vũ đứng lặng người nhìn nó với hai hàng nước mắt chảy dài. Nó vừa nói gì cơ? Cậu là kẻ ko còn tính người nữa ư? Phải chăng nó nói đúng. Cậu là một kẻ xấu xa, một kẻ đáng ૮ɦếƭ của cái cõi đời này. Cậu chỉ là một con mọt dưới đáy xã hội ko hơn ko kém?
- Cảnh sát tới! Chạy thôi! - Cả đám đông hoạn loạn. Những cô cậu ko trong vụ đánh nhau cũng phải tìm đường chạy trốn vì tất cả đều chưa đủ tuổi được vào quán bas. Nó vẫn ngồi đó, lặng im chẳng hề nhúc nhích mặc dòng người đang hỗn loạn bỏ chạy. Một bàn tay đưa ra muốn nắm lấy một bàn tay. Nhưng bất chợt có một cánh tay khác nắm lấy bàn tay người con gái kéo đi:
- Chạy đi chị Cỏ!
Huy Vũ đứng đó với bàn tay hẫng hụt, trơ trọi. Cậu lặng im đứng nhìn bóng đứa con gái cùng thằng em lẫn trong đám đông và mất dạng.
- Đứng im, ko đc chống cự!
****
- Mày ơi, hình như có cảnh sát! Làm sao bây giờ? - Giọng nhỏ Chins run run.
- Tại mày đó! Đang yên rủ tao đi ăn Pu'n chả giờ cả hai con đều tào tháo đuổi! Đau hết cả bụng. Chui vào đây thì chạy kiểu gì?
- Hix, mà ko biết con Cỏ nó có biết tụi mình ở trong này ko? Mày gọi cho nó đi!
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ ko liên lạc được!”
- Nó tắt máy.
- Con này điên thật! Làm thế nào bây giờ?
- Thì cứ lấp ở đây chứ sao? Ai đời người ta vào tận phòng vệ sinh để kiểm tra à?
- Cảnh sát đây! Ai ở trong đó ra mau!
“Má ơi! Ko ai kiểm tra đâu!”
****
- Cậu buông tay tôi ra đi!
- Em…
- Các người thấy hay ho lắm hay sao mà lúc nào cũng thích đánh nhau trả thù thế hả?
- Em xin lỗi!
- Thôi đi! Tôi tưởng cậu tốt thế nào, hoá ra cậu cũng giống như bao kẻ khác thôi!
-…
- Các người ác lắm! Tại sao? Tại sao? Các người định đánh ૮ɦếƭ người mới cam à?
- Ko đâu chị! Chắc tại anh Vũ ko làm chủ đc mình! Anh ấy giận quá thôi!
- Cậu còn bênh cho loại người ác thú đó sao?
- …
****
- Cái gì? Đồn cảnh sát? Cái thằng này nó ko để cho bố nó yên sao? – Ông Trịnh tức giận dập điện thoại. - Lấy xe đưa tôi đến đồn cảnh sát ngay!
- Vâng!
****
- Cậu nhà đã vi phạm rất nhiều lỗi: chưa đủ tuổi vào quán bas, gây rối mất trật tự, đập phá tài sản ko thuộc quyền sở hữu của mình, đánh người gây thương tích. Lỗi cuối cùng là nặng nhất. Bây giờ phải chờ xem kết quả thương tật của nạn nhân và về phía người nhà để giải quyết!
- Cái thằng mất dạy!
- Ông cứ bình tĩnh. Gìơ ông kí vào biên bản bảo lãnh này cũng như tiền bồi thường cho chủ quán bas, cậu nhà sẽ đc về nhưng vẫn trong thời gian xem xét sự việc cũng như thử thách. Trong vòng 1 tháng nữa, hy vọng cậu nhà sẽ ko tái phạm hay gây ra bất cứ hành vi vi phạm gì nữa!
****
- Mày quỳ xuống cho tao! – Vừa đưa Huy Vũ về đến đại sảnh, ông Trịnh đã quát lớn. Huy Vũ ko phản kháng gì, quỳ xuống theo đúng lệnh bố. – Tao ko biết mày nghĩ gì nữa! Mày là quân mất dạy. Tao nuôi nấng mày, chu cấp cho mày mọi thứ, để rồi càng ngày mày càng quá đáng, càng ko coi ai ra gì. Mày chỉ biết sống cho bản thân mày thôi! Còn bố mày, cậu mày, ông bà mày,… mày có thiết đâu!
Huy Vũ vẫn lặng im ko nói gì. Nó ở trên phòng cũng xuống từ lâu. Nó đứng nhìn Huy Vũ, ánh mắt nó vẫn còn dư âm của mấy giờ trc. Huy Vũ cúi đầu, cậu ko muốn nhìn vào ánh mắt nó. Có lẽ cậu sợ chúng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc