Đen Trắng - Ngoại Truyện 02

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Chuyện cục cưng
Khảo nghiệm của chuyện mang thai không chỉ có phụ nữ, mà còn có cả đàn ông nữa.
Mười tháng đó...... giống như cuộc sống gian khổ ở Nam Nê Loan [1] vậy.
[1] Nam Nê Loan (Nanniwan) là một tiểu thôn ở tỉnh Thiểm Tây của Trung Quốc, một thôn rất nghèo.
Vì tránh mình sẽ làm ra những việc cầm thú, Đường Dịch không dám ở gần Kỉ Dĩ Ninh nhiều, thường thường phải đi tìm Đường Thần Duệ Gi*t thời gian, khiến bạn Đường kia luôn buồn bực. Thời gian tư nhân mà, thực trân quý đó, Do you know?
Đường Thần Duệ là người rất sợ phiền toái, đàn ông khó nói chuyện lại không biết đúng mực gì, vì thế bạn Đường trực tiếp đề nghị Đường Dịch có thể cùng Kỉ Dĩ Ninh thử những cách khác, ví dụ như nói chuyện tình yêu qua điện thoại, dù sao Đường Dịch cũng không phải là một nam sinh ngây thơ, khi độc thân còn có cái gì không chơi đùa chứ, cao thủ trong cao thủ đó, Đường Thần Duệ thấy, anh ta có nhiều kỹ xảo như vậy mà không dùng, thì thật sự là đáng tiếc đáng tiếc nha.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Dịch đảo qua.
Còn muốn dùng điện thoại? Nói đùa à. Trước kia ôm Kỉ Dĩ Ninh làm một lần ở trong xe đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy suốt một tuần rồi, cô tình nguyện ngồi xe buýt cũng không muốn lên xe thể thao của anh. Lại còn dùng điện thoại nữa sao, chỉ sợ cả đời này Kỉ Dĩ Ninh sẽ không muốn nhận điện thoại của anh nữa.
Đường Thần Duệ luôn có kiên nhẫn tốt với những chuyện tình yêu kỳ kỳ quái quái thế này, nhìn khuôn mặt của Đường Dịch kia, nhất thời lại đưa ra một đề nghị.
Sau khi đánh giá cao thấp khuôn mặt đẹp đẽ của người trước mắt kia, giọng điệu hoa lệ của Đường Thần Duệ lại tuôn ra:“Dịch, anh xinh đẹp như vậy......”
Đường Dịch lớn như vậy còn không có ai dám ngang nhiên đùa giỡn anh, vì thế bạn Đường vừa nói xong năm sáu chữ kia, đầu đã bị một nắm đấm giáng xuống.
“Anh muốn ૮ɦếƭ hả?”
Bạn Đường nhún nhún vai. Được rồi, lấy bạo chế bạo, anh là lương dân, anh chịu thua.
Sau khi vuốt mặt nói câu đề nghị ‘Có thể tìm đàn ông’, bạn Đường dứt khoát buông tay, thở dài:“Đường Dịch, anh thật sự là không đáng yêu......”
Rõ ràng là anh ta muốn tìm mình Gi*t thời gian, thế mà một chút hài hước cũng không có, cuộc sống có thể không còn thú vị nữa rồi......
Cuối cùng, vẫn là Đường Kính cho anh một đề nghị có vẻ có tính kiến thiết hơn, đưa cho anh một cuốn sách bìa cứng.
Mao chủ tịch [ Luận về đánh lâu dài ].
Sau khi nhận được cuốn sách Đường Dịch ‘......’ vài phút, mở sách ra nhìn, thấy Đường Kính còn kẹp vào trong đó một tấm thẻ nhỏ. Đường Dịch cầm lên xem, chữ viết cứng cáp thanh tú của Đường Kính lập tức ánh vào mi mắt –
“Cuốn sách này của chủ tịch rất là hữu dụng đó nhé, em đã áp dụng vào thực tế trong ba tháng rồi, hiệu quả rất tốt, hôm nay tặng cho anh, hai anh em ta cùng nỗ lực nào.”
Đường Dịch:“......” Hoàn toàn bị Đường Kính làm cho ngây ngốc......
Thoạt nhìn, có lẽ Đường Kính đã hoàn toàn bị Tô Tiểu Miêu chỉnh đến điên rồi......
Cứ như vậy, dưới sự trêu đùa náo nhiệt của Đường Thần Duệ, cùng Đường Kính nỗ lực học tập, thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Kỉ Dĩ Ninh đã trải qua thời gian mang thai tra tấn, sinh non dọa người, cùng với chuyện khó sinh, rốt cục em bé cũng được bình an chào đời.
Cùng lúc đó, trong lòng Đường Dịch đã quyết định một chủ ý: Một đứa con là đủ! Chỉ cần một đứa này, về sau anh không bao giờ muốn nữa!
Cứ như vậy, bốn năm trôi qua.[ thời gian qua mau a = =]
Chúng ta hãy cùng đi theo bước chân của thời gian đến bốn năm sau đó.
Vào mùa đông, ngày hai mươi tư tháng mười hai, trước đêm Giáng sinh.
Sáng sớm sáu giờ, cửa phòng ngủ chính của Đường gia vang lên một trận tiếng đập cửa, cùng với một giọng nói thanh thúy ngây thơ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Không có người quan tâm, bạn nhỏ trầm mặc, sau đó nâng tay tiếp tục gõ cửa.
“Bố ơi, mở cửa đi ạ, con biết mẹ ở bên trong.”
“......”
Trong phòng ngủ, Đường Dịch buồn bực mở to mắt.
Sau bức màn ngăn cách thế giới bên ngoài trời vẫn còn tối đen, Đường Dịch nhu nhu ẩn ẩn huyệt thái dương đau nhức, nâng tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn nhìn, không nhịn được khóe miệng run rẩy một trận.
Lúc này mới biết bây giờ là mấy giờ...... Tiểu gia hỏa kia ngày nào cũng gõ cửa sớm như vậy làm gì chứ, nó không buồn ngủ sao? Thật sự không có một chút thói quen nán lại giường nào hả!
Kỉ Dĩ Ninh vốn ngủ không sâu, nghe được tiếng đập cửa cũng dần tỉnh lại, lập tức muốn thoát ra khỏi vòng ôm ấp của Đường Dịch,“Em đi xem con.”
Đường Dịch càng ôm chặt Kỉ Dĩ Ninh vào иgự¢ mình hơn, chưa tỉnh táo lắm nên giọng nói vẫn còn chưa rõ ràng:“Đừng đi quản nó......”
Kỉ Dĩ Ninh bật cười,“Cục cưng ở bên ngoài gọi anh, anh cũng không đau lòng sao?”
Quả thật, không thể đau lòng......
Đương nhiên, sự thật này trăm ngàn lần không thể nói ra ......
Đường Dịch ba phải cái nào cũng được hàm hồ một tiếng, nhưng trong lòng thì đang rất thất vọng.
Thử nghĩ năm đó, khi đối mặt với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh luôn là một cô gái xấu hổ ngượng ngùng, cô luôn cảm thấy Đường Dịch cách cô rất xa xôi. Tuy nhiên, từ sau khi có cục cưng, chỉ cần Đường Dịch dám có thái độ cường ngạnh dọa cục cưng khóc, thì kính sợ của Kỉ Dĩ Ninh với anh liền sụp đổ, biến mất, cuối cùng quả thực là ngay cả một tí tẹo cũng chẳng còn, chẳng còn hình thượng nhu thuận nào hết, ôm cục cưng liền ngang nhiên đối lập với anh, gằn từng tiếng nói với anh ‘Em không cho anh làm thế với con’, cuối cùng quả thực là đã hoàn toàn kéo lại khoảng cách với Đường Dịch.
-- tâm lý của các bà mẹ thật là vĩ đại, nghe nói đều là như vậy.
Đường Dịch ôm chặt cô, thay đổi loại phương thức dỗ dành cô:“Lòng anh đau con, nhưng càng đau lòng em hơn. Ngày hôm qua chúng ta ngủ muộn như vậy mà......”
“......”
Kỉ Dĩ Ninh không nói nổi câu gì, sắc mặt bỗng hồng lên,“Không phải đều là anh làm hại sao......”
Đường Dịch thừa thắng xông lên:“Cho nên, không cần đi quản nó, quản gia và những người khác sẽ chăm sóc tốt cho nó mà.”
Ngay khi Đường Dịch đang vui mừng, một giọng nói trẻ con lại vang lên ở ngoài cửa.
“Bố ơi, có một người vĩ đại từng nói với con một câu như thế này ạ.”
Đường Dịch bình tĩnh, quyết tâm không để ý tới nó.
“Người vĩ đại đó có một câu danh ngôn, tính kế trong ngày vào sáng sớm, là đàn ông thì phải dậy sớm.”
Đường Dịch tiếp tục bình tĩnh, không để ý tới nó.
“Bố ơi, người vĩ đại đó chính là bố đấy ạ.”
“......”
Đường Dịch rốt cục không thể bình tĩnh được nữa.
Đường Duẫn Ngân! Trước kia là vì con luôn muốn ôm mẹ ngủ nên bố mới dạy như thế! Bây giờ con ngủ một mình rồi ai muốn con dậy sớm như vậy chứ? Hai vấn đề khác nhau có hiểu không hả!
Đúng, bạn nhỏ của chúng ta tên là Đường Duẫn Ngân.
Nói đến tên của vị tiểu thiếu gia ở Đường gia này, còn có một câu chuyện nhỏ thế này—
Năm ấy Kỉ Dĩ Ninh trải qua rất nhiều phong ba thật không dễ dàng mới có được một đứa con, buổi tối ngày đứa bé được sinh ra đó Kỉ Dĩ Ninh không kìm được lòng mà bật khóc trước mặt Đường Dịch, trường hợp này rất cảm động, mọi người ở đó đều xúc động lau nước mắt.
Kỉ Dĩ Ninh là một người truyền thống, cảm thấy đứa bé này chính là được trời ban cho mình, vì thế nhất thời mở miệng yêu cầu:“Đường Dịch, đứa bé này gọi là Đường Thiên Tứ nhé......”[2]
[2] Thiên Tứ: Trời ban, trời ban thưởng cho, tên này có vẻ nhà quê, thường dùng từ thế kỷ trước rồi.
“......”
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh......
Đường Thiên Tứ......
Đường Dịch bỗng cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình từ đầu tới đuôi đều bị sấm đánh một lần. Kỉ Dĩ Ninh, phong cách văn nghệ của em đâu rồi? Kiến thức triết học của em đâu hả? Phong cách nông dân này thật sự không thích hợp với em đâu nhé......
Chưa được như ý muốn, Kỉ Dĩ Ninh lại nước mắt lưng tròng nhìn anh truy vấn:“Được không? Hả? Có được không?”
“......”
Cô vừa trải qua đau đớn, khó sinh, bây giờ Đường Dịch thực sự không dám kích thích cô nữa.
Bạn Đường Thần Duệ ra tay đúng lúc cứu nguy, tích cực khen ngợi:“Tên rất hay! Dĩ Ninh nói rất đúng! Tên này quả thật nhân trung long phượng!” (Nhân trung long phượng: rồng, phượng trong loài người, ý muốn nói là hơn người.)
Biến!
Chính anh cũng họ Đường đó! Tên hay như vậy sao không giữ lại cho con anh đi?!
Đường Dịch thực sự không thể tiếp nhận được cái tên cổ lỗ của thế kỷ trước như thế, vừa nghĩ đến tiểu thiếu gia của Đường gia tên là Đường Thiên Tử, khóe miệng Đường Dịch lại run rẩy xúc động.
Cuối cùng vẫn phải trấn an cô:“Đặt tên cũng cần hiểu biết nhiều, phải tìm một chuyện gia đến xem mới được, chúng ta không vội nhé.”
Nếu anh nói như vậy, Kỉ Dĩ Ninh bán tín bán nghi cũng không nhắc lại nữa.
Cuối cùng, cái người gọi là chuyên gia kia đương nhiên không tồn tại rồi, Đường Dịch tùy tiện tìm một người giả mạo, đặt cho con mình một cái tên văn nhã là được. Duẫn, nghĩa là thành tín, Ngân, nghĩa là tích. Tỏ vẻ đứa bé này là kết tinh tình yêu thành tín của bọn họ.
Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, đẩy anh một cái:“Anh đi mở cửa đi, con rất kiên nhẫn đó, nó có thể cứ ồn ào như vậy đấy.”
Đường Dịch hoàn toàn buồn bực, chỉ có thể khởi động thân thể rời giường.
Cúi người xuống hôn hôn lên trán cô,“Tối hôm qua làm em mệt rồi, em ngủ tiếp đi.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, nhỏ giọng nói với anh:“Anh đừng có dọa con đấy......” Từ khi có cục cưng, điều Đường Dịch phiền não nhất chính là con trai cứ bám lấy Kỉ Dĩ Ninh, khí thế của Đường Dịch mạnh mẽ thế nào chứ, người trưởng thành cũng chẳng có mấy người chịu được, huống chi là một đứa bé, đáng thương cho bạn nhỏ kia thật sự đã bị Đường Dịch dọa phát khi*p rồi.
Đường Dịch cười mặc áo ngủ, lơ đễnh nói:“Con không yếu đuối như em tưởng tượng đâu.”
Lực thừa nhận của Đường Duẫn Ngân luôn rất tốt, Đường Dịch đã rất rõ ràng rồi. Bốn năm nay, lúc đầu Đường Dịch còn có thể dọa được, nhưng sau đó tiểu hỗn đản kia tự động sinh ra kháng thể, gần như đã miễn dịch được rồi, một buổi tối Đường Dịch ngẫu nhiên nhìn thấy sách mà con xem trước khi đi ngủ, đi lại gần, mới nhìn rõ đó là sách gì.
Phiên bản [ Tuyển chọn các tác phẩm của Mao chủ tịch ].
Bạn nhỏ này còn đặt 乃út ghi nhớ vào dòng:‘Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lui ta lùng. Đây là trọng điểm, nhớ lấy nhớ lấy.’
“......”
Đường Dịch bỗng thấy thật đau đầu.
Cửa phòng ngủ cuối cùng cũng được người bên trong mở ra.
Bạn nhỏ Đường Duẫn Ngân đứng ngoài cửa phòng và Đường Dịch đứng trong cửa phòng đều đang nhíu mày nhìn nhau từ trên xuống dưới, động tác và vẻ mặt gần như nhau.
Đường Duẫn Ngân từ nhỏ đã có khuôn mặt xinh đẹp, tuy mới bốn tuổi, nhưng tất cả các yếu tố cơ bản đều có chất lượng tốt, có thể đoán được, theo thời gian lắng đọng lại, tương lai không lâu nữa, cậu bé này sẽ trở thành một phần tử hại nước hại dân.
Tuy rằng bây giờ khí thế và tư sắc còn chưa thể so sánh với Đường Dịch, tuy nhiên một phần khí chất bình tĩnh đã bộc lộ tài năng, mặc dù bạn nhỏ đang vội vã muốn gặp mẹ, nhưng vẫn không quên chào một câu lấy lòng bố mình:“Chúc bố buổi sáng tốt lành.”
“......”
Đường Dịch vốn định, tiểu gia hỏa này mà càn quấy, anh có thể lấy đại một lý do quang minh chính đại đuổi nó đi như ‘Mẹ con còn đang ngủ’. Ai biết rằng đứa bé này lại có tố chất tốt như vậy, Đường Dịch thật đáng buồn.
Đám lửa buồn bực trong lòng chỉ có thể hướng về những người không làm tròn trách nhiệm, Đường Dịch nhìn lướt qua ba cô giúp việc ABC đứng sau Đường Duẫn Ngân, giật giật môi:“Không phải đã bảo các cô phải để ý đến nó sao!” Dám để nó đến gõ cửa lúc sáu giờ sáng à!
Quản gia xoa xoa cái trán, ăn ngay nói thật:“Chúng tôi đã cố hết sức ngăn tiểu thiếu gia rồi mà, chưa đến năm giờ thiếu gia đã tỉnh dậy rồi......”
Cậu bé đáng yêu giương mắt lên nhìn bố, thực kiêu ngạo mà nâng nâng cằm về phía Đường Dịch, ý tứ đã viết rõ trên mặt: Con nhịn hơn một giờ mới đến gõ cửa, thế là đã nể mặt bố lắm rồi đó ạ......
Đường Dịch:“......”
“Duẫn Ngân.” Trong phòng cuối cùng cũng truyền ra giọng nói của Kỉ Dĩ Ninh:“Vào đây với mẹ đi.”
Bạn nhỏ hiển nhiên đã chờ mong điều này lâu lắm rồi, thế nên chạy vội vào đó nhanh như chớp. Đường Dịch thực đau đầu, nghĩ rằng thế giới của hai người sáng nay thế là đã mất tiêu rồi, chỉ có thể đóng cửa phòng cho con đi vào.
Bạn nhỏ hiển nhiên là rất yêu mẹ, ở trước mặt Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không có bộ dáng thâm trầm như vừa rồi, vội vàng nhảy lên giường, nhào vào lòng Kỉ Dĩ Ninh mà bắt đầu biểu đạt tình yêu:“Mẹ ơi, cả đêm qua con đều nghĩ đến mẹ đấy ạ, con yêu mẹ.”
“......”
Đường Dịch nghe thấy thế khóe miệng lại run rẩy một trận.
Những lời này rốt cuộc là tên hỗn đản nào dạy nó thế hả......
Thật sự không thể trách tại sao Đường Dịch lại buồn bực như thế.
Nhớ đến năm đó, anh kết hôn với Kỉ Dĩ Ninh, đi từng bước một, có được tình cảm tích lũy suốt ba năm, anh mới nói ra được một câu ‘Anh yêu em’ với cô, Kỉ Dĩ Ninh vì câu này của anh mà rất cảm động, có thể thấy được ba chữ này đáng giá bao nhiêu!
Mà bây giờ thì sao, cậu nhóc Đường Duẫn Ngân này ngày nào cũng nói ít nhất ba lần, sáng trưa chiều, hơn nữa tên kia còn nói rất ngọt ngào chẳng có một chút rào cản tâm lý nào, chuyện gì khiến Kỉ Dĩ Ninh vui vẻ thì đều làm, đúng là một tên cao thủ tán tỉnh.
Kỉ Dĩ Ninh hàng năm bị vây quanh lời ngon tiếng ngọt của Đường Duẫn Ngân, thế nên có một buổi tối, sau khi Đường Dịch ôm cô ẩn ẩn đưa tình nói một câu ‘Anh yêu em’, Kỉ Dĩ Ninh lại không có chút kích động hay cảm động nào, đẩy nhẹ bờ vai anh nhìn anh cười:“Sao anh lại giống con thế?......”
Cứ như vậy Đường Dịch hoàn toàn đã bị đả kích đến ૮ɦếƭ mất......
Lại nói bên này, lời ngon tiếng ngọt của Đường Duẫn Ngân vừa tới, Kỉ Dĩ Ninh quả nhiên đang rất sung sướng, ôm lấy con rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,“Mẹ cũng yêu con.”
Được hôn lên mặt...... Trong lòng bạn nhỏ thật là kích động, vội vàng kéo chăn lại cho mẹ, miệng không ngừng nói:“Mẹ ơi, buổi sáng thời tiết lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm là rất dễ ảnh hưởng đến cơ thể, phải cẩn thận tránh bị cảm lạnh mẹ ạ.”
Đường Duẫn Ngân luôn được chăm sóc rất tốt, vị tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã được người ở Đường gia chăm sóc cẩn thận, mưa dầm thấm đất, bây giờ chỉ thuận miệng là đã nói ra được một câu kiểu như thế này.
Đường Dịch đứng ở cạnh cửa, nhẫn nại nhìn hai mẹ con thâm tình ôm nhau trên giường, thật sự không nhịn nổi nữa, liền ho một tiếng đi tới đó, túm lấy sau áo Đường Duẫn Ngân như túm con gà con.
“Mẹ con còn phải ngủ một chút nữa, không được làm phiền mẹ con.”
Đường Duẫn Ngân hiển nhiên tâm tư thực kín đáo, lập tức ôm lấy Kỉ Dĩ Ninh không chịu đi,“Con sẽ ngủ cùng mẹ, hôm nay con thức dậy sớm, cũng đang muốn ngủ thêm lúc nữa ạ......”
“......” Nghĩ ra cớ cũng tốt nhỉ.
Đường Dịch không để ý tới nó, vẫn muốn kéo nó ra ngoài, bạn nhỏ thực khó chịu: Bố lúc nào cũng dùng vũ lực trấn áp, bố thật không có lương tâm!
Bạn nhỏ liều mạng ôm lấy mẹ không rời:“Mẹ ơi con không đi, con muốn ở lại đây cơ......”
Bé trai bốn tuổi cũng nặng một chút rồi, lại còn cứ nhích tới nhích lui trên người Kỉ Dĩ Ninh, sau đó không may đã đạp phải nơi nhảy cảm dưới người Kỉ Dĩ Ninh......
Dĩ Ninh bị đau nhíu mày một chút.
Một lớn một nhỏ bên cạnh đồng thời nhìn về phía cô.
Bạn Tiểu Đường rõ ràng đã bị dọa, lập tức tránh ra:“Con làm mẹ đau sao?”
Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống.
Đường Duẫn Ngân cũng đã nhìn ra, lúc này bố đúng là đang rất tức giận rồi, Đường Duẫn Ngân có trầm ổn đến mấy thì cũng chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi, hiển nhiên còn chưa đủ khả năng đối mặt với Đường Dịch như thế này, nó e ngại bố đã lâu, vì thế bàn tay đang muốn dang ra ôm mẹ bỗng bị sắc mặt của Đường Dịch làm nó sợ tới mức cứng lại giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống.
Kỉ Dĩ Ninh không đành lòng, bế cục cưng lên và hôn nó, “Mẹ không sao, con đi ra ngoài ăn sáng trước đi được không? Mẹ sẽ ra với con ngay.”
Bạn nhỏ gật gật đầu, hôn lên mặt Dĩ Ninh, thật cẩn thận đi qua Đường Dịch, rồi sợ hãi chạy ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Kỉ Dĩ Ninh liền không nhịn được lên án Đường Dịch.
“Có ai vô lý như anh không? Rõ ràng là tối hôm qua anh làm em đau, vậy mà còn đổ lỗi cho cục cưng......”
Đường Dịch cúi người xuống, nở nụ cười,“Anh làm đau em thế nào?”
Mặt Kỉ Dĩ Ninh bỗng hồng lên. Anh hỏi thì cứ hỏi đi, thật sự còn đi sờ nữa!
Cô bối rối không ngừng đè tay anh, làm bộ muốn đứng dậy,“Không cần, em muốn đi tắm rửa.”
Ánh mắt Đường Dịch nhìn cô lại trở nên nóng bỏng, tâm tư không khỏi lướt về phương hướng tà ác: Cô ấy thích tắm vào sáng sớm, vừa lúc, kích tình trong phòng tắm, có thể như vậy như vậy với cô, như vậy như vậy......
Tâm động không bằng hành động, vào thôi, còn chờ cái gì......
Cứ như vậy, bạn nhỏ Đường Duẫn Ngân ở dưới tầng đợi tới khi mặt trời đã nhô cao gần đến đỉnh đầu rồi, bố mẹ cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng.
Bạn nhỏ thật ấm ức:“Mẹ nói sẽ lập tức xuống dưới với con mà, con còn làm cho mẹ món trứng chiên tình yêu đây này......”
Kết quả ‘Trong chốc lát’ của mẹ chính là ba giờ bốn mươi lăm phút...... Món trứng chiên và tình yêu của bạn nhỏ đều đã lạnh ngắt ......
May mắn nó không nhắc đến, nó nhắc tới Kỉ Dĩ Ninh lại càng cảm thấy xấu hổ. Trước kia, tuy rằng ý chí của cô cũng không kiên định gì, nhưng dù sao vẫn còn chút tự chủ, nên lúc nào không cần cô sẽ nói, nhưng mà bây giờ, chỉ cần Đường Dịch trêu chọc một chút, cô liền không chịu nổi......
Cho nên mỗi khi Kỉ Dĩ Ninh cùng Đường Dịch làm xong đều chột dạ: Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói như hổ, chẳng lẽ cô đã đến độ hổ đói rồi sao = =
Đường Dịch đương nhiên cũng nhìn ra tâm lý rối rắm phức tạp của cô, nhưng Đường Dịch cứ làm như không phát hiện. Cô càng rối rắm anh lại càng tính phúc, anh sẽ không ngốc đến mức phá đi con đường tính phúc của mình đâu. (Tính phúc: là hạnh phúc có được từ quan hệ
Bảo quản gia dọn bữa sáng cho Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch đi đến sô pha ngồi xuống, bế cục cưng ngồi lên đùi mình.
Bây giờ anh đã ăn uống no đủ rồi, dục hỏa thông, tất cả lương tâ๓ đạ๏ đức đều đã trở lại, có được kiên nhẫn đáng kinh ngạc.
“Đang xem cái gì?”
“[ Đạo đức Hy Lạp cổ đại ] ạ.”
“Đọc có hiểu không?”
“Xem không hiểu ạ......”
“Bình thường.” Năm đó anh cũng phải đọc vài lần mới hiểu......
Bạn nhỏ thực bi thương,“Nhưng mẹ đọc rất thoải mái.” Không hiểu cái gì nó đều đi hỏi mẹ, mẹ chỉ thuận miệng giải thích vài câu cũng là triết lý này triết lý kia.
Trên môi Đường Dịch có chút ý cười.
Anh nhớ mỗi tối cô đều ôm cục cưng kể chuyện cho nó nghe, có một tối Đường Dịch nghe được giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng của cô: Trí tuệ ở cổ đại Hy Lạp từ nguyên lý là, bảo tồn ánh sáng, Duẫn Ngân con xem, chuyện tình phức tạp nhất trên đời này, khi nó bắt đầu, đều là vô cùng vô cùng mộc mạc. Cho nên Duẫn Ngân à, tương lai cho dù con có bước đến đâu, đều phải nhớ rõ, đáy lòng con phải luôn giữ lấy nền tảng mộc mạc mà đơn giản.
Đường Dịch nhớ rõ, lúc ấy anh đã nở nụ cười. Trên người Kỉ Dĩ Ninh vĩnh viễn mang một hơi thở nhẹ nhàng, làm Đường Dịch có ảo giác tất cả những phập phồng mãnh liệt trên thế gian đều không ở trên người cô, cũng không có trên người anh khi cô ở bên anh, làm anh có được một góc thiên đường trong cuộc sống hỗn loạn này.
Nay có một người mẹ dốc lòng dạy con như Kỉ Dĩ Ninh, nhiều năm về sau, Đường Duẫn Ngân sẽ có thể có được sức mạnh của riêng mình và có được những gì tốt đẹp nhất.
Nghĩ đến đó, Đường Dịch cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng.
“Không cần so sánh với mẹ con, mẹ con là người có một không hai rồi đó.”
Đêm nay là đêm Giáng sinh, vì thế buổi tối, Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh và con trai cùng trang trí cây thông Noel trong hoa viên. Bạn nhỏ không với được lên cây thông Noel, Đường Dịch liền bế con lên để treo đồ trang trí.
Cả nhà đứng trong hoa viên, Kỉ Dĩ Ninh nhìn cảnh sắc trước mắt, không khỏi nhớ tới buổi tối nhiều năm trước.
Tối đó cũng giống như bây giờ, ánh trăng hư ảo, bầu trời rộng lớn xa vời vợi, mùi hoa hải đường quyến rũ thanh tịch. Đường Dịch đứng sau cô, vòng tay ôm cô nói: Anh cần em.
Lúc ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này khó hiểu ngoan độc nhưng tuyệt mỹ, giống như cây thuốc phiện. Bây giờ nghĩ tới, lại có thể cười rộ lên, Tất cả đã qua giống như một trường thịnh yến. Đều đã bị ma pháp phong hóa lưu lại tất cả tư thái, năm tháng thoi đưa, vẻ đẹp của trường thịnh yến đến giờ đã mất đi không biết bao nhiêu lần.
Cô cúi đầu sờ vào miếng ngọc thạch màu nâu sẫm. Miếng ngọc này từ trước tới giờ vẫn không rời khỏi cô.
“Suy nghĩ cái gì?”
Bỗng nhiên cô bị anh ôm từ phía sau, cô hơi quay đầu lại hỏi anh, “Duẫn Ngân đâu?”
“Đang xem quà giáng sinh, nó chơi một mình rất vui vẻ.”
Cô không nhịn được nở nụ cười.
“Em nhận được thiệp mời, sau lễ mừng năm mới muốn đi London tham gia hội các sinh viên ở Cambridge, anh có thể đi cùng em không?”
“Ừ, nhất định.”
“Duẫn Ngân cũng phải đi cùng, anh không được không muốn.”
“…… Ừ.” Đáp thật sự miễn cưỡng……
“Em gặp lại Tồn Huyễn, anh không được mất hứng.”
“Anh đương nhiên mất hứng!”
“……”
“…… Anh có thể không ngăn cản.”
“……”
Kỉ Dĩ Ninh bối rối trong chốc lát, sau đó gọi anh một tiếng.
“Đường Dịch.”
“Ừ?”
“Gặp anh, thật sự là quá tốt.”
“…… Anh cũng vậy.”
HẾT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc