Đen Trắng - Chương 20

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Nhu yêu
Vì thế vào cái đêm gà bay chó sủa đó, có một người thực phẫn nộ. Không phải Đường Dịch cũng không phải Kỉ Dĩ Ninh, mà lại là bác sĩ Thiệu cứu người của chúng ta.
Giữa đêm hôm khuya khoắt vào lúc rạng sáng hai giờ, Đường Dịch quỷ dị gọi điện thoại đến nhà Thiệu Kì Hiên, Thiệu Kì Hiên chỉ nghe thấy giọng của Đường Dịch ở đầu dây bên kia thực tiêu cực, chỉ nghe thấy Đường Dịch ở bên kia đầu dây nói cái gì mà ‘Anh…… Lại đây nhìn Dĩ Ninh một chút đi……’, câu thức thường dùng ở nhà xác trong bệnh viện như thế lập tức khiến bác sĩ Thiệu kinh hãi, liền nghĩ đến chuyện kiểu như ‘Cô ấy không được……’ gì đó. Bác sĩ Thiệu cố nén nhịn bất đắc dĩ buông người vợ tương lai trong lòng ra, rời khỏi mái nhà thân yêu, gấp gáp phóng xe đến nhà Đường Dịch.
Khi đến đó, Đường Dịch đang ở phòng khách ***, cả người hãm sâu trong sô pha, cũng không bật đèn, toàn bộ không gian lâm vào một mảnh tăm tối mờ mịt, Thiệu Kì Hiên chỉ nhìn thấy trên tay anh có điểm lúc sáng lúc tối, còn có khói thuốc từ từ bốc lên.
“Cô ấy ở trên lầu phòng ngủ.”
Đường Dịch nói với anh, cũng không nhìn anh, tùy tay cầm lấy một *** nữa, lại tiếp tục hút.
Trong lòng Kì Hiên trầm xuống, nghĩ rằng có phải tên Đường Dịch Biến th' này lại dùng *** gia đình gì với Kỉ Dĩ Ninh không?
Đường Kính dậy bảo Tiểu Miêu tốt xấu gì cũng chỉ đánh ௱ô** cô ấy, Đường Kính học sinh vật học tốt, biết rõ bộ phận nào trên cơ thể con người là không dễ tổn thương, cho nên khi hai người có đùa nghịch gì thì Đường Kính cũng không đánh đau Tiểu Miêu, cuối cùng Đường Kính đánh xong liền hết giận, hết giận thì lại lần nữa cảm thấy Tiểu Miêu thế nào cũng đều đáng yêu cả, cho nên tuyệt sẽ không xuất hiện sự cố thương tích nào.
Tuy nhiên Đường Dịch sẽ không giống vậy. Người này tuy rằng cũng hiểu biết về sinh vật học, nhưng hiển nhiên sẽ không giống như Đường Kính có thể học và cũng có thể dùng, cơn giận bốc lên liền hướng đến bộ phận yếu ớt nhất trên người Kỉ Dĩ Ninh mà xuống tay, một khi hai người này mà náo loạn [ nói đúng ra là một khi Đường Dịch mà náo loạn ], kết quả thường thường chính là, Đường Dịch còn không cảm thấy mình đã làm gì cô ấy, nhưng, Kỉ Dĩ Ninh thì đến nửa cái mạng cũng không còn, một người thương thân một người thương tâm, cả hai đều thương vong trầm trọng.
Thiệu Kì Hiên làm những người đứng xem, mỗi khi thấy vậy đều thổn thức không thôi: Rõ ràng đều là do một người cha nuôi lớn dậy bảo, tại sao hai người đàn ông này lại có hành vi khác nhau đến vậy chứ……
Bác sĩ Thiệu vội vàng chạy lên lầu.
Năm phút đồng hồ sau, bác sĩ Thiệu vọt xuống lầu như mai đạn pháo.
Đổi lại tâm tình cảm thán thổn thức lúc trước, Thiệu Kì Hiên chỉ vào Đường Dịch rống lên:“Anh có lầm không hả?! Lão bà nhà anh chẳng qua là trên vành tai bị trầy da một chút thôi mà anh cũng gọi tôi đến đây hả?! Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?! Chính anh cũng là đàn ông đó, trước kia cũng không phải chưa từng độc thân, vào giờ này có bao nhiêu quan trọng với đàn ông chẳng lẽ anh không biết sao?!!!”
Đường Dịch liếc anh một cái, âm nhu hỏi:“Vào giờ này…… Rất quan trọng hả?”
“……”
Được rồi, anh thừa nhận Đường Dịch có khí thế quá cường đại, kỳ thật anh cũng rất sợ Đường Dịch ……
Vội vàng sửa miệng:“…… Ý của tôi là, thời gian ngủ, đương nhiên quan trọng rồi, ờ quan trọng……” Còn không quên bày ra vẻ mặt cười cợt giả tạo làm dịu không khí:“Ha ha ha ha……”
Đường Dịch không bắt bẻ anh nữa, cũng không tiếp tục đe dọa anh, mà chỉ thản nhiên hỏi:“Thiền tông giảng, đoạn diệt do không chấp dẫn đến, so với dục niệm do có chấp dẫn đến càng có lực sát thương hơn nhiều. ……” Ngẩng đầu, anh hỏi:“…… Anh nói, có phải hay không?” [1]
“……”
Trong lòng Thiệu Kì Hiên đang đổ mồ hôi đây…… Đường Dịch nói chuyện theo cái dạng này quả thật là dọa người ah……
Ừm, thật không hổ là Đường Dịch, ở cùng một chỗ với Kỉ Dĩ Ninh lâu ngày, ngay cả phương thức nói chuyện cũng bắt đầu có khuynh hướng Kỉ Dĩ Ninh rồi ……
Bác sĩ Thiệu thực hổ thẹn lùi bước :“…… Tôi vẫn nên lên lầu xem Dĩ Ninh thế nào rồi.”
Đừng có đổ lỗi cho anh, anh và Khiêm Nhân cũng giống nhau thôi, đối với mấy thứ nghệ thuật này nọ đó quả thật không có tài năng trời cho ……
……
Gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng lễ phép mà im lặng ‘Mời vào’, Thiệu Kì Hiên cẩn thận mở ra cửa phòng.
“Bác sĩ Thiệu.”
Vừa thấy là anh, Kỉ Dĩ Ninh ngồi ở đầu giường, vội vàng chào anh một câu.
Kì Hiên cười cười,“Còn thấy không thoải mái nữa không?”
“Đã hết rồi.” Cô bối rối nói:“Hôm nay lại phiền toái anh rồi.”
“Không có việc gì.”
Kì Hiên đi đến gần đó, ngồi xuống bên mép giường cô, đối diện với cô.
“Dù sao tôi cũng đến đây rồi, chúng ta tâm sự nhé, thế nào?”
Kỉ Dĩ Ninh không phải là người hay nói chuyện phiếm, cũng không phải là người biết biểu đạt, vì thế nửa ngày mới nói được một câu ‘Được……’.
Biết rõ tính cách cô, cho nên Kì Hiên cũng không để ý, muốn cô có thể mở miệng nói chuyện, vì thế anh dẫn đường cho cô:“Đường Dịch hôm nay lại không nói đạo lý đúng không?”
Kỉ Dĩ Ninh không nói gì thêm, trầm mặc thật lâu.
Sau đó, bỗng nhiên cô kể cho anh:“Bác sĩ Thiệu, Đường Dịch anh ấy…… Anh ấy nói nếu tôi không nghe lời, anh ấy sẽ đối phó với bạn của tôi……”
Thiệu Kì Hiên khẽ cười:“Vậy cô tin tưởng sao?”
“…… Vâng?”
“Tôi không quan tâm Đường Dịch có thể đối phó với bạn cô hay không, điều tôi quan tâm là, cô tin anh ấy là hạng người như vậy sao?”
Kỉ Dĩ Ninh bối rối, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói.
“Tôi không tin, chưa bao giờ tin ……” Lại không nhịn được sợ hãi nói:“Nhưng mà bộ dáng đó của anh ấy……”
Bộ dáng đó của anh, biểu tình đó, ngữ khí đó, rõ ràng chính là đã quyết tâm muốn đánh tiêu một tia tín nhiệm cuối cùng dưới đáy lòng cô với anh.
Kì Hiên tươi cười ảm đạm,“Cho nên, cô vẫn không dám tin anh ấy, có phải hay không……?”
Vì thế Kỉ Dĩ Ninh không nói.
“Dĩ Ninh à.” Anh nói cho cô:“Đường Dịch sẽ không làm như vậy. Mặc kệ cô tin anh ấy cũng được không tin anh ấy cũng tốt, kỳ thật anh ấy chỉ nói mà thôi, diễn càng thực, càng sẽ không làm. Nguyên nhân vì anh ấy rõ ràng mình sẽ không làm như vậy, cho nên mới có thể không hề cố kỵ hù dọa cô.”
“……” Cô thấy thực mờ mịt:“Tôi không hiểu……”
Kì Hiên thở dài,“Nói như thế này.” Anh đổi một cách có vẻ dễ hiểu hơn nói với cô:“Tác phong nhất quán trong mọi việc của Đường Dịch là, không động mồm miệng mà động chân tay. Anh ấy sẽ đối phó với một người, có thể âm thầm triển khai tất cả, mãi cho đến phút cuối cùng mới hạ lệnh, hơn nữa người trực tiếp được nhận lệnh xuống núi sẽ không vượt qua năm người. Trước khi ra tay Đường Dịch tuyệt đối sẽ không đánh trống khua chiêng tuyên truyền xung quanh đâu, bởi vì như vậy là phạm vào tối kỵ của anh ấy.”
“……”
Kì Hiên nở nụ cười, nói cho cô:“Anh ấy thích cô, Dĩ Ninh, Đường Dịch thích nhất chính là cô. Cho nên, anh ấy có năng lực đối phó với bạn cô thì được cái gì chứ? Cô có thể rời bỏ anh ấy, cho dù thân thể không rời đi nhưng tâm cũng sẽ đi, đó không phải kết quả mà anh ấy muốn. Đường Dịch là một người thông minh như vậy, có thể nhìn nhận trước mọi kết quả, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Kỉ Dĩ Ninh im lặng nghe, cảm xúc mênh ௱ô**.
Nắm chặt góc chăn, mặt có chút đỏ, lại có chút tức giận, tóm lại tâm tình thực phức tạp.
Cô là một cô gái thông minh, nghe một chút đã hiểu, nhưng hiểu biết được điểm ấy cô lại càng thấy bực bội, bởi vì cô đã biết mình không đúng.
“…… Là tôi không tốt, Đường Dịch mới có thể đối với tôi như vậy, có phải không?”
Kì Hiên nở nụ cười.
“Làm bạn bè, cô rất tốt, thật sự; Nhưng mà, làm phụ nữ, nhất là người phụ nữ của Đường Dịch, khả năng của cô thật sự cần cải thiện ……”
Anh nói với cô:“Đàn ông đôi khi, cần phát tiết. Cô xem xem Đường Kính đó, một người có tính tình tốt như vậy, khi cơn tức giận bùng nổ không phải là còn đánh Tiểu Miêu sao? Cưới Tiểu Miêu chính là điểm tốt, Đường Kính cũng sẽ không thực đánh ૮ɦếƭ cô ấy, chỉ cần đánh trên hình thức một chút là sẽ hết giận thôi, cuối cùng lại vô cùng đau lòng, kết quả còn không phải là Tiểu Miêu thắng sao? Nhưng Đường Dịch sẽ không thể đối với cô như vậy, anh ấy bắt cô thế nào cũng không được, có đôi khi chúng tôi cũng đồng tình với Đường Dịch, ngay cả cãi nhau cô cũng không thể, anh ấy có thể bắt cô làm thế nào đây? Cuối cùng chỉ có thể tự mình đi ra ngoài tìm biện pháp phát tiết mà thôi.”
Kỉ Dĩ Ninh thực xấu hổ:“Tôi……”
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.”
Kì Hiên vội vàng an ủi cô, nghĩ rằng anh chỉ lấy Tiểu Miêu làm ví dụ mà thôi, vạn nhất Kỉ Dĩ Ninh bằng bất cứ giá nào cũng muốn học theo Tiểu Miêu rống to cắn lớn với Đường Kính như vậy để đối mặt với Đường Dịch thì sao, Đường Dịch lại không có cái loại kiên nhẫn như Đường Kính, kết quả muốn tốt lại không được mà càng đẫm máu……
Kì Hiên khụ một tiếng, rốt cục nói với cô một câu có vẻ có tính ý nghĩa lớn.
“Có đôi khi, đàn ông muốn dỗ dành ……” Anh dùng cách khác nói cho cô:“Ví dụ như nói về Tiểu Miêu đi, cô không nên nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô ấy, kỳ thật đầu óc cô ấy tinh quái vô cùng, nắm rất chắc tâm lý của Đường Kính, khi nào thì có thể làm loạn, khi nào thì nên làm nũng, cô ấy nắm chắc tương đương xinh đẹp, làm nũng cuốn lấy Đường Kính, cho nên Đường Kính không có một chút biện pháp nào với cô ấy. Hai vị của Đường gia này, kỳ thật rất dễ dỗ, cô không nên nhìn Đường Dịch cả ngày mang một bộ dáng Biến th' hề hề như thực như không để mình bị đẩy vòng vòng, kỳ thật đối với chuyện tình cảm anh ấy rất truyền thống, chẳng qua là vì từ nhỏ đã được người ta cẩn thận nuôi lớn rồi, dưỡng thành một căn bệnh thiếu gia mà thôi……”
Kỉ Dĩ Ninh thực cảm động, thực hưởng thụ.
“Bác sĩ Thiệu, cám ơn anh đã nói cho tôi biết nhiều như vậy.”
“Không cần khách khí!”
Sau khi đồng chí Kì Hiên lấy việc giúp người làm niềm vui thì tâm trí cũng thật no đủ, tự đắc trong chốc lát sau đó bỗng nhiên đè thấp thanh âm, không nhịn được bổ sung cho Kỉ Dĩ Ninh:“Cái đó…… Vừa rồi những gì tôi nói với cô thì không cần nói với Đường Dịch nhé……”
“…… Vâng?”
Đồng chí Kì Hiên hiện lên vẻ mặt tươi cười chân chó:“…… Nên dỗ dành Đường Dịch, nhưng theo nhiều năm quan sát của tôi, anh ấy cũng chỉ truyền thống đối với cô thôi, đối với những người khác như chúng tôi…… Vẫn luôn phòng vệ …… Không giết thì cũng không thể không trừng một ánh mắt……T T”
Dĩ Ninh:“……”
……
Kì Hiên cùng Dĩ Ninh hàn huyên trong chốc lát rồi đi xuống lầu.
Kỉ Dĩ Ninh không biết anh ấy xuống lầu thì nói gì với Đường Dịch, chỉ nghe thấy rất lâu sau, dưới lầu mới truyền đến âm thanh động cơ xe thể thao của bác sĩ Thiệu rời đi.
Kỉ Dĩ Ninh yên tĩnh tựa vào đầu giường ngồi thật lâu, rốt cục cảm thấy mình nên làm cái gì đó, vì thế mở chăn xuống giường, đi dép lê vào rồi bước ra ngoài.
Mở cửa phòng, vừa nhấc đầu, Kỉ Dĩ Ninh liền ngây ngốc.
Đường Dịch đứng dựa vào lan can cầu thang ngoài phòng ngủ, cứ nhìn cô như vậy, cô không đi ra, anh cũng cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ như vậy. Không biết anh đã đứng như thế này bao lâu, Kỉ Dĩ Ninh chỉ nhìn thấy gạt tàn thuốc trong tay anh có một đống đầu mẩu TL, là bằng chứng phiền muộn của anh.
Thấy cô đi ra, anh dập tắt *** trong tay, nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Sáu mươi bảy phút.” Khóe môi nhếch lên, nụ cười vui mừng:“Anh vốn nghĩ ít nhất phải đợi em cả đêm, em mới ra ngoài tìm anh.”
Một câu, rõ ràng toát ra sự bất lực của anh.
Kỉ Dĩ Ninh đi qua, ôm lấy anh, vùi mình trong lòng anh.
“Em……”
Đường Dịch bỗng ôm chặt cô, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Đừng nói gì, em không cần phải nói, anh hiểu.”
Cô có thể đi ra như vậy, đi đến bên cạnh anh, ôm chặt anh, đem chính mình giao cho anh, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Vì thế, anh càng trân trọng mà ôm cô chặt hơn.
“Anh biết, những ngày hạnh phúc của em không phải là ở nơi này bên cạnh anh, mà là ở Cambridge. Ngay từ ngày đầu tiên gặp được em anh chỉ biết, đoạn thời gian ở Cambridge đó, em không cần chút sức lực nào để đối diện với chuyện gì. Anh có cho em nhiều đến đâu, cũng không thể sánh bằng khoảng thời gian hạnh phúc đó……”
Cô nghe thấy giọng nói của Đường Dịch văng vẳng ở bên tai, dần dần tiến vào lòng cô.
Anh cúi người xuống hôn cô, phân đúng mực từng tấc nhu yêu.
“Dĩ Ninh, anh nghĩ muốn em, muốn để em ở lại bên cạnh mình, không chỉ mùa đông này. Thậm chí em không cần yêu thương anh, tựa như ba năm trước đây lúc em gả cho anh, em không yêu thương anh, anh biết, nhưng anh chịu được……. Có điều, đừng để quá khứ ở Cambridge mang mình đi, chỉ có điều này, anh không thể chịu được.”
Đông đêm lãnh lẽo là vậy mà đột nhiên anh lại lấp đầy nhu yêu như thế, vì vậy Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn rơi vào giấc mộng.
Rất nhiều cảm tình trên đời này có thể bỏ dở nửa chừng, nhưng anh không muốn như vậy, giữ chặt lấy nó, cả đời sẽ có được tình cảm.
Chính là như vậy.
Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Cô thông minh như vậy, làm sao có thể nghe mà không hiểu ý tứ ẩn trong lời nói của anh? Những câu như thế này mà được nói ra từ miệng Đường Dịch quả thực dễ dàng khiến người ta sa vào đó.
Tình cảm anh dành cho cô quá sâu đậm, nhưng cô vốn ngốc nghếch về mặt tình cảm, không biết nên đáp lại anh thế nào, thậm chí không biết được có thể nhân cơ hội này mà mình muốn gì thì cứ lấy từ anh, cô chỉ biết ỷ lại theo bản năng cứ dựa vào anh nhiều thêm một chút, giọng nói không tự giác còn mang theo ý làm nũng.
“Chúng ta...... Vào phòng ngủ nói chuyện được không?” Nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ động đưa ra ý muốn cùng một chỗ với anh như thế cũng không ổn lắm, vì thế Kỉ Dĩ Ninh lại bổ sung một lý do ngốc nghếch nhất:“Nơi này hơi lãnh......”
Vừa nói xong, không nói đến phản ứng của Đường Dịch như thế nào, chính Kỉ Dĩ Ninh đã muốn lấy cái xẻng đào một cái hố để chôn mình xuống rồi. Trong biệt thự này nhiệt độ ấm áp quanh năm, bốn mùa như xuân, lý do kia của cô chính là một công trình bã đậu, hoàn toàn không đứng vững......
Đường Dịch không nói gì thêm, giống như đã sớm đoán được cô sẽ có phản ứng ba phải cái nào cũng được như vậy, vì thế anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô lên giường, đắp lên người cô một cái chăn mềm mại, khi ngẩng đầu lên ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, lúc đó mới phát hiện hóa ra bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi.
Giống như anh bỗng nhiên mềm lòng, trong nháy mắt tất cả những lời muốn nói cũng không nói ra nữa, sờ sờ lên mặt cô, nói hai chữ:“Ngủ đi.”
“Này --” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng giữ chặt tay anh,“Anh đi đâu thế?”
Anh trán*** tìm nhẹ:“Anh còn có chút việc cần xử lý.”
“Anh nói lung tung.” Kỉ Dĩ Ninh thông minh cũng không dễ bị lừa:“Mỗi lần anh không muốn để ý đến ai lại nói như vậy.”
Đường Dịch nhìn cô, biểu tình bình thản không ôm chút kỳ vọng nào, hỏi:“Em muốn giữ anh lại sao?”
“......”
Nhìn biểu tình vô thố của cô, Đường Dịch hình như đã khuất phục vận mệnh, không tiếp tục tức giận nhưng cũng không bỏ đi tức giận trong lòng, kéo lại chăn cho cô.
“Ngủ đi.”
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, vòng chân lại, xoay người rời đi.
“Đường Dịch –” Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên nghiêng người về phía trước nắm lấy góc áo anh, bỏ qua ngượng ngùng trong lòng, cố lấy dũng khí nói với anh:“Ở lại cùng em đi, không cần đến thư phòng nữa……”
Một Đường Dịch cô độc ngồi một mình cả đêm như thế, cô không muốn nhìn thấy nữa.
Đêm dài yên tĩnh.
Kỉ Dĩ Ninh lôi kéo tay anh, muốn anh ngồi trước mặt mình, gần gũi nhìn anh, cô chậm rãi kể cho anh nghe.
“Trước đây mẹ nói chuyện với em, mẹ hỏi em thích loại người như thế nào, tương lai muốn gả cho một người như thế nào. Vào lúc đó, em chỉ nói em không quan trọng, mẹ cảm thấy tốt thì em cũng thấy tốt rồi. Kỳ thật, điều này sao có thể nói rõ ra được, chuyện này mỗi người chỉ có một lần trong đời, làm sao có thể không thèm để ý chứ……”
Cô cúi đầu:“Trước kia em nghĩ tới, mình sẽ thích một người như thế nào nhỉ. Anh ấy không cần có nhiều quyền lực, không cần có bao nhiêu hiển hách, em cũng không cần anh ấy phải đẹp trai dễ nhìn thế nào, thậm chí em không cần anh ấy phải quá thông minh, em chỉ hy vọng anh ấy là một người lương thiện, là một người sẽ không gây thương tổn cho người khác. Em vẫn cảm thấy, ước hẹn ở chung với một người như vậy, mới có thể là một chuyện đơn giản mà hạnh phúc.”
Đường Dịch hiểu rõ, tươi cười có chút ảm đạm:“Gặp được anh, may mắn của em thật đúng là không phải kém bình thường rồi……”
“Đúng vậy, anh cũng không biết lúc đó em thất vọng nhiều thế nào đâu.” Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh cười:“Không có điểm nào trên người anh là phù hợp với tiêu chuẩn người yêu của em cả, suốt một thời gian dài em không biết phải đối với anh như thế nào mới tốt.”
Nụ cười của cô dần dần biến mất, có một loại hối tiếc trong đó.
“Bây giờ nghĩ đến, mới hiểu được, có lẽ, chính là bắt đầu từ thời gian đó, em dưỡng thành thói quen thẳng thắn trước mặt anh.”
Anh dùng một tư thế tốt nhất chắn trước cuộc đời cô, từ trên cao nhìn xuống, cho dù gần trong gang tấc nhưng vẫn đem đến cho cô cảm giác xa cách.
“Khi đó, cuối cùng em cảm thấy Đường Dịch quá thông minh, tất cả những gì về em đều hiểu biết rõ, vì thế em đã nghĩ, dù sao anh cũng nhìn thấu tất cả rồi, cho nên có một số việc cũng không cần nói ra, trong lòng mỗi người hiểu được nhau như vậy là đủ rồi. Vì thế ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, em vẫn không nghĩ tới, thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, nếu hai người thật sự phải lạc mất nhau, cũng không thể đơn giản là một người rẽ trái một người rẽ phải được……”
“Người khác đều nói, sự kiên nhẫn của anh rất kém, không thích nhân nhượng người khác, âm tình bất định, làm cho người ta không thể nào xuống tay. Lúc đầu em cũng tin như vậy, mãi sau này em mới phát hiện, anh đối với em, không phải như thế.”
Thật sự, Đường Dịch giận dữ cũng tốt, tiếp tục khi dễ cô cũng được, cô từng nhìn thấy bộ dáng anh cẩn thận chăm sóc cô, vì thế đáy lòng cô thủy chung luôn tin tưởng, đối với cô, anh luôn luôn kiên nhẫn.
Trong hai năm qua, thuốc Đông y cô uống hầu như đều do anh tự tay dày vò mà ra, có khi cô đứng bên cạnh nói chuyện với anh, hỏi: Anh biết về thuốc Đông y ư? Anh không chút để ý cười một cái, không đáp, chỉ đến khi cô thích thú động tay vào thảo dược đó, anh mới bắt lấy tay cô, nhìn cô nói, thuốc cũng chia quân thần, hỗ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc, úy giả có mười chín, phản giả có mười tám, làm sai sẽ ảnh hưởng đến em, cho nên, việc này anh làm sẽ tốt hơn.
So sánh với bạn bè cũng lứa tuổi với cô, cô cũng được xem là người có lực nhẫn nại rất tốt rồi, phải uống thuốc đắng thế nào cũng sẽ không oán giận một câu, tuy rằng lúc ấy uống xong thật sự là hận không thể nhổ nó ra ngay. Mỗi lúc như thế, anh sẽ ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô nói với cô, Dĩ Ninh không có việc gì.
Có lẽ chính là vì một Đường Dịch như vậy, đã làm cho Kỉ Dĩ Ninh cuối cùng còn thích đùa một trò chơi. Thuốc Đông y đều có cách dùng riêng của nó, độ to nhỏ của lửa, chỉ cần không giống một chút thôi cũng khác nhau ngàn dặm, mỗi lần uống thuốc, cô đều có thể dùng vị giác nơi đầu lưỡi để cảm nhận thuốc này có phải do anh sắc hay không. Nếu đúng, dù khó uống và đắng như thế nào cô cũng không nhíu mày; Nếu không phải, cô cũng sẽ uống, chỉ là uống xong sẽ không vui vẻ, anh có thể nhận thấy trong lòng cô suy nghĩ, sau đó ôm chầm lấy cô và nói, lần sau anh làm, cô mới có thể thấy vui vẻ.
“Còn tức giận sao?”
Cô hướng về phía anh dựa vào, dựa vào lòng anh.
“Về sau, em sẽ sửa, đem những điều anh muốn biết đều nói cho anh.”
Cô nói:“Ví dụ như hôm nay, anh hỏi em vì sao chưa bao giờ dùng đồ trang sức anh mua cho. Không phải là em không thích, mà là em đã có cái tốt nhất, cho nên em không cần gì nữa.”
“Cái gì?”
“Này a.”
Cô tựa vào lòng anh cho anh ôm, giơ tay phải lên trước mặt anh, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương, trong bóng đêm nó vẫn tỏa sáng lấp lánh, là lời hứa hẹn tốt đẹp nhất anh dành cho cô.
“Người Hy Lạp cổ đại nói, ngón áp út có một mạch máu kết nối với trái tim, khi hai người cùng đeo nhẫn, sẽ khởi động mạch đập tình yêu của họ, nếu tháo ra, sẽ phá vỡ kinh mạch nối với trái tim đó, người không chống đỡ được sẽ ૮ɦếƭ.”
Đường Dịch cười cười:“Em không giống người sẽ thích câu chuyện đẫm máu như vậy.”
“Đó là trước kia.” Kỉ Dĩ Ninh vuốt ve nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình,“Trước kia em không thích loại tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ em thích. Chuyện tình cảm, càng nhìn sâu sắc thì càng khủng pố càng nguy hiểm, không thể nói ra chính là một loại cố chấp. Mà anh…… Đã làm cho em có loại cố chấp này.”
Đường Dịch chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô,“Một khi em muốn, sẽ là một người rất biết dỗ dành người khác……”
Kỉ Dĩ Ninh dừng một chút.
Không phải cô đang dỗ anh, rõ ràng những lời này cô nói với anh đều là những lời nói thật.
Cô ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn của anh, mặc anh một đường dao động xuống phía dưới, thở hổn hển phát ra âm thanh,“Về sau, anh không cần mua cho em những thứ đó, em không thèm để ý; Nhưng chiếc nhẫn kim cương trên tay này mãi mãi là của em, anh cho em, nó chính là của em, anh không thể ςướק nó đi, càng không thể đưa nó cho người khác……”
Đường Dịch dừng lại động tác, nghiền ngẫm nhìn cô:“Trong Phật giáo gọi cái này là vật chấp, là người không thể cứu độ, rất không giống em, em có thể sợ hãi.”
“Không sợ.” Cô nói:“Nếu ngay cả nhẫn anh cho em mà cũng không giữ được, em còn có cái gì phải sợ đâu.”
Quên đi tình yêu của cô, mới là điều kinh hãi nhất không thể thừa nhận trong cuộc đời.
Đường Dịch rốt cục không nhịn được đặt cô Dưới ***.
Nhiều năm như vậy, có khi Khiêm Nhân vẫn không nhịn được hỏi anh, thiếu phu nhân có thể là người từ thời Trung Cổ xuyên qua không, anh chỉ liếc nhìn anh ta một cái, Khiêm Nhân liền tự động mở cửa trốn chạy. Nhưng mà tĩnh tâm suy nghĩ lại, lời này không phải không có lý, trên người cô không có một chút hơi thở hiện đại nào đang chìm nổi cả, chỉ có bước đi thong thả bình thản, giống như nhịp điệu từ thời Trung cổ.
Kỉ Dĩ Ninh thích dùng hành động chi tiết nhận ra tình cảm của anh, tựa như cô thích bằng thuốc nhận ra anh, tình tiết lãng mạng thế này đúng là giống thời xưa, anh hiểu được nhưng không thể biểu đạt, không thể dùng từ vựng hiện đại mà biểu đạt được.
Nó giống như là một phần của thế giới đức tin, hy vọng và tình yêu, quả thật có chậm một chút, nhưng lại càng tinh tế hơn, cần nhờ nhiều cách thức để thấy rõ, cho đến khi sống hết quãng đời còn lại.
Mỗi lúc như vậy, trong lòng Đường Dịch luôn kinh hãi, thời gian dài đằng đẵng, kỳ thật cũng chính là như thế.
Cho tới bây giờ nói lên những lời này chỉ như núi cao sông dài, ai có thể dự đoán được tất cả, chuyện gì cũng như xúc tua nắm trong tay mình.
Anh chậm rãi cởi váy của cô ra, động tác nhu yêu, giọng nói mê hoặc lòng người, lại ẩn ẩn lộ ra tương lai liều lĩnh muốn phá hủy tất cả.
“Em nói, em có thể sửa, có thể đem những gì anh muốn biết đều nói cho anh, như vậy cũng tương đối, từ nay về sau, anh cam đoan, lời nào em nói anh cũng không nghi ngờ……”
Ng'n t mớn trớn lông mày cô, vẻ mặt anh rất đẹp, có một tư thái không thể buông tay:“Nhưng nếu, em phản bội lại lời nói hôm nay của mình, làm chuyện mà anh không thể dễ dàng tha thứ, như vậy, anh nhất định có thể hủy em……. Loại tình cảm như vậy, em còn dám muốn nữa không?”
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu, không có một tia do dự.
Rất nhiều người chọn cách bo bo giữ lấy tình cảm trong thế giới của riêng mình, cô cố ý dùng nhịp điệu của thời xưa, muốn cùng một người tên Đường Dịch này, trải qua một hồi yêu thương đẹp đẽ.
Đường Dịch rốt cục nở nụ cười, khuynh thành diễm lệ.
“Dĩ Ninh, hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay của em.”
Từ nay về sau, một đoạn tình cảm này, dài đằng đẵng, là đau thương hay bền chặt, đều do một ý niệm của cô.
[1] Thiền tông (zh. chán-zōng 禪宗, ja. zen-shū 禅宗) là tông phái Phật giáo Đại thừa xuất phát từ Trung Quốc. Thiền tông sinh ra trong khoảng thế kỉ thứ 6, thứ 7, khi Bồ-đề-đạt-ma đưa phép Thiền của đạo Phật vào Trung Quốc cùng với sự hấp thụ một phần nào đạo Lão. Nơi đây, Thiền tông trở thành một tông phái lớn, với mục đích là hành giả trực nhận được bản thể của sự vật và đạt giác ngộ, như Phật Thích-ca Mâu-ni đã đạt được dưới gốc cây Bồ-đề. Tôn giáo này được đưa vào Việt Nam từ Nhật Bản và Trung Quốc (trong Kanji), nhưng có nguồn gốc ở Ấn Độ (trong Tiếng Phạn: ध्यान).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc