Đen Trắng - Chương 04

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Đại thiếu gia đi mua đồ ăn
Cuối năm, doanh nghiệp nào cũng dùng toàn bộ sức lực để thu hút người tiêu dùng với nhiều chương trình giảm giá lớn, mọi người mua hàng tết rộn ràng nhốn nháo, cả thành phố đông đúc người đang đắm chìm trong cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ náo nhiệt.
Trên đường cao tốc ở trung tâm thành phố, những chiếc xe đủ kiểu dáng xếp thành hàng dài hỗn loạn khiến đường phố tắc nghẽn, chật như nêm như cối, tất cả lái xe đều không thể không kiên nhẫn mà dùng tốc độ chậm chạp thong thả. Thời điểm này, những chiếc xe thể thao hiện đại nhất cũng phải trơ mắt mà nhìn những chiếc xe nhỏ bất ngờ chạy vụt qua.
Chiếc Skyper C8 của Đường Dịch kia thực bất hạnh cũng đang nằm trong đống hỗn loạn đó.
Nâng cổ tay nhìn giờ, lại nhìn dòng xe cộ dài dằng dặc trước mắt, bàn tay nắm tay lái của Đường Dịch không nhịn nổi đến khớp xương cũng đang rung rung.
Trong mắt người đàn ông hung hăng hiện lên ý muốn trả thù: Tô Tiểu Miêu, trở về tôi sẽ xử lý cô……
Đúng vậy, rõ ràng hôm nay phải đi làm khách, mà bây giờ lại đang lưu lạc trong đống kẹt xe trên đường cái này, đó đều là được Tô Tiểu Miêu ban tặng. Trên đời này chỉ sợ sẽ không tìm được người nào da mặt dày như Tô Tiểu Miêu, mời người ta đến ăn cơm mà ngay cả đồ ăn cũng phải để khách đi mua.
Việc này phải nói đến chuyện của một giờ trước –
Đường Dịch mang theo Kỉ Dĩ Ninh vừa đến trước cửa nhà Đường Kính, chợt nhìn thấy Tô Tiểu Miêu cầm một cái thìa từ trong nhà chạy ra ồn ào:“Ai dà không tốt không tốt! Hôm nay đồ ăn không đủ, anh Dịch giúp em đi mua đồ ăn được không?”
Đường Dịch từ nhỏ đã được người hầu nuôi lớn, ngày thường chỉ mua νũ кнí mua súng mua phụ nữ, chỉ có điều chưa từng mua đồ ăn. Vừa nghe thấy cô nói muốn anh đi mua đồ ăn, đột nhiên cả người lại dâng lên cảm giác phi thường kì quặc. Một câu từ chối ‘Không đi’ vừa muốn nói khỏi miệng, thì bỗng Đường Kính xuất hiện, nhíu mày với anh nói:“Anh lại đây một chút.”
Có năng lực nhỉ, dĩ nhiên lại dám nói chuyện điều kiện với anh?
Đường Dịch nhất thời cảm thấy hứng thú, bước chân chậm rãi thong thả đi đến.
Hai anh em nói chuyện, mọi thứ khách sáo xã giao đều bị bỏ qua, Đường Kính đi thẳng vào vấn đề nói:“Nói đi, muốn thế nào anh mới bằng lòng đi mua đồ ăn?” Anh và Tiểu Miêu đều không thể ra ngoài, Đường Kính bi ai phát hiện, người rảnh rỗi có thể sai bảo chỉ có vị đại thiếu gia này……
Thì ra là như vậy à…… Đường Dịch sờ sờ cằm, mặc dù anh không có hứng thú với chuyện mua đồ ăn, nhưng lại cực kỳ có hứng thú với việc loại thịt bò như Đường Kính này cũng bị bắt nạt. Vì thế, bạn Đường Dịch cười tủm tỉm đã mở miệng:“Vậy phải xem thành ý của Đường Kính này thế nào đã ……”
Nằm trong dự kiến.
Đường Kính mặt không đổi sắc vươn một ngón tay lên:“Một trăm vạn, thanh toán bằng tiền mặt, thanh toán một lần.”
“Năm trăm vạn.”
Biến! Sao anh không đi ăn cắp đi!
“Hai trăm vạn!”
“Bốn trăm vạn.”
“Ba trăm vạn! Giá cuối cùng!”
“Thành giao.”
Hai người đàn ông cùng đi ra vui vẻ thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra, Đường Dịch ôm thắt lưng Kỉ Dĩ Ninh liền xoay người đi.
“Đi, cùng anh đi mua đồ ăn.”
Bên kia, Tô Tiểu Miêu đang gắt gao ôm chặt Đường Kính:“Anh yêu! Anh thật lợi hại! Anh dùng biện pháp gì mà anh ấy lại đồng ý thế?”
Đường Kính không đáp, ôn hòa cười:“Về sau những việc như đi mua đồ ăn này, để anh đi là được rồi ……”
Tiểu Miêu tinh thần rất tốt:“Không được! Muốn Đường Dịch đi mua mới thích!”
Trong lòng Đường Kính đang chảy máu: Tiểu thư à, sở thích này anh không có khả năng chơi cùng em vài lần đâu. Để khiến vị đại thiếu gia kia đi mua đồ ăn, giá phải trả là rất lớn đó, hơn nửa tháng tiền mồ hôi nước mắt a, cứ như vậy mà chảy vào tay tên tư bản kia ……
Vì thế, cứ như vậy, sau đó mới có cảnh Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh bị kẹt xe giữa đường.
Đường Dịch ở trong lòng đem Đường Kính và Tô Tiểu Miêu róc xương lóc thịt mất trăm lần, sớm biết rằng mua đồ ăn lại phiền toái như thế này thì có cho anh ba trăm vạn nữa cũng đừng mong anh có thể đáp ứng.
Từ từ di chuyển cùng tốc độ với con rùa, rốt cục cũng ra khỏi quốc lộ.
Sau đó, vấn đề mới lại đến.
Chẳng qua, không phải Đường Dịch phát hiện vấn đề, mà là Kỉ Dĩ Ninh.
Dù Kỉ Dĩ Ninh rất ít khi ra khỏi nhà nên cũng không biết nhiều đường, nhưng đã vòng đi vòng lại vài vòng rồi thấy không thích hợp chút nào. Vậy nên khi Đường Dịch dừng lại trước cái đèn đỏ này lần thứ ba, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục không nhịn được.
Nhỏ giọng nhắc nhở anh:“Chúng ta như là đã đi ngang qua cái đèn đỏ này ba lần rồi ……”
“……”
Đường Dịch hé ra khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết. Một tay tựa lên cửa kính xe chống cằm, mím môi không nói lời nào.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức luống cuống.
Cô không muốn sống nữa! Tự nhiên lại đi hoài nghi anh không biết nhìn đường! Anh là Đường Dịch cơ mà, sao lại có thể không biết đường chứ! Mao chủ tịch đã dạy, chủ nghĩa hoài nghi là không tốt đâu.
Đèn đỏ đếm ngược từng giây một, khi đếm ngược đến con số ‘5’, chỉ nghe thấy Đường thiếu gia ở một bên chậm rãi mở miệng.
“…… Kỉ Dĩ Ninh, nói cho em biết một chút, anh chưa từng đi mua đồ ăn.”
Ngụ ý là: Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia anh đi mua đồ ăn, căn bản không biết chợ rau ở nơi nào.
“……”
Trên trán Kỉ Dĩ Ninh lăn xuống vài giọt lớn mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
“Vậy anh còn lái xe?!” Đại ca anh không biết đường còn muốn chạy đi đâu hả……
“Anh chỉ không biết đường, cũng không phải sẽ không lái xe.”
Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện đi trên đường, chợ rau thôi mà, trước kia không phải nơi nơi đều có sao?! Nhưng anh lại không dự đoán được là, vài năm nay chính phủ hoạt động oanh oanh liệt liệt, thành phố được quy hoạch, quản lý đô thị ngày ngày dọn dẹp đường cái, cảnh sát hàng đêm càn quét những chợ buôn bán phi pháp, thị trường nông mậu trước kia đã sớm thành lịch sử bị nhét vào bảo tàng rồi.
Cho nên nói, đồng chí Đường Dịch, thời đại thay đổi rồi, chợ rau cũng không phải dễ tìm như vậy……
Kỉ Dĩ Ninh thấy trước mặt đầy dây đen nhìn anh:“Vậy tại sao vừa rồi anh không hỏi Tiểu Miêu?”
Đường Dịch hừ ra một câu khinh thường từ đáy lòng.
Hỏi cô ấy? Để làm trò đùa! Đường đường là Dịch thiếu, ngay cả mua chút đồ ăn cũng không thể, Tô Tiểu Miêu mà biết được chẳng phải sẽ bị tiểu vương bát đản đó cười ૮ɦếƭ sao!
Nghĩ một chút, Đường Dịch vòng tay lái, đỗ xe ở ven đường, lôi điện thoại di động ra.
“Anh muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho Khiêm Nhân.”
Anh ấn dãy số, giọng nói chậm rãi vang lên:“Chúng ta đơn giản là đi siêu thị của Đường gia, cách nơi này xa một chút, tốn chút thời gian cũng được.”
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu:“Như vậy cũng được……”
Tưởng rằng anh đã quyết định tiến hành biện pháp này rồi, nhưng lại thấy động tác của Đường Dịch bỗng nhiên ngừng lại.
Kỉ Dĩ Ninh nghi hoặc nói:“Làm sao vậy?”
“Hôm nay anh quên cái gì đó ……”
Dĩ Ninh vội vàng nói:“Quên mang tiền à? Không sao, trong ví của em có.”
“Không phải tiền,” Giọng nói lười biếng của Đường Dịch lại vang lên:“Hôm nay trên người anh không mang súng……”
Bạn Kỉ:“……”
Đại ca, anh thật sự muốn dùng tâm tình này đi mua đồ ăn sao……
Đường Dịch nâng tay lên chống cằm, biểu tình có chút buồn rầu,“Siêu thị nhiều người như thế anh không quen…… Quên đi, bây giờ gọi cho Khiêm Nhân thanh toán hết những người trong siêu thị, không cần gây trở ngại cho chúng ta đi vào lấy hàng hóa chạy lấy người……”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức giằng lấy điện thoại trong tay anh, cả người đều bị người ngoài hành tinh như anh làm lúng túng.
“Em nói! Chúng ta phải đi mua đồ ăn, không phải là đi ςướק bóc……”
Nếu đánh giá theo quan điểm cá nhân, Đường Dịch này thật ra có một chút ngạo mạn.
Ví dụ như, mua đồ ăn.
Đại thiếu gia vừa tiến vào siêu thị, nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt đang mua hàng nhét đầy vào giỏ, nhất thời tư tưởng nhàn hạ bàng môn tả đạo [1] trỗi dậy, thốt ra một câu hỏi.
[1] bàng môn tả đạo: là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chơn chánh. (theo caodaiebook )
“Nơi này có cô gái nào hướng dẫn mua đồ không?”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Không đợi Dĩ Ninh hiểu được ý tứ của anh, các cô gái trẻ nhiệt tình với một tinh thần trách nhiệm cao đã nhanh chóng dào dạt thổi tới.
“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không?”
Đường Dịch chậm rãi lấy từ trong túi tiền ra một tờ giấy, đưa cho cô gái hướng dẫn mua đồ:“Đem tất cả những thứ có thể ăn được ở đây lấy ra cho tôi một phần, dùng thẻ để thanh toán, sau đó đưa đồ đến địa chỉ bên dưới……”
“……”
Từ khi sinh ra đến giờ, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ thấy có người nào đi mua đồ ăn lại có thể ngạo mạn đến vậy, vội vàng giành lấy cái thẻ trong tay anh, hơi hơi lúng túng nhìn về phía mấy cô gái cũng đang ngơ ngác kia giải thích:“Xin lỗi, anh ấy hay nói đùa, hay nói đùa thôi……”
Một câu, có thể khiến cho Dịch thiếu gia đang sảng khoái nhàn hạ phải chìm trong biển đồ ăn này.
Đường Dịch hôm nay tính tình thật không tệ, tuy rằng từ đầu tới cuối đều mang một bộ dáng lười biếng, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh như một quý công tử thư thái mà thôi.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mắt bước đi rất thong thả đang phụ giúp một tay đẩy xe đựng đồ, lòng lương thiện lại nổi lên, không kìm lòng được tiến đến trước mặt anh khen ngợi:“Hôm nay anh rất biết kiên nhẫn.”
“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy.”
“……” Đại ca, khiêm tốn! Anh không biết thế nào là khiêm tốn à?!
Đang lúc Kỉ Dĩ Ninh lúng túng, lại nghe thấy người bên cạnh cảm thán một câu:“Quả thực so với lúc anh ở trên giường thì phải có chút kiên nhẫn……”
“……”
Anh bạn này, lúc mua đồ ăn trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì hả……
Hai người đẩy xe xuyên qua đám đông, một đường xô đẩy xê dịch cuối cùng cũng đến được khu thực phẩm.
Đường Dịch xoay người lại nói với cô:“Muốn mua cái gì? Em thích thì cứ lấy đi.”
“Như vậy không tốt đâu,” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu:“Tờ danh sách của Tiểu Miêu đâu? Cô ấy đã viết cả ra rồi, đương nhiên phải dựa vào đó mà mua chứ.”
“Quan tâm đến cô ấy làm gì? Không cần để ý đến cô ấy đâu.”
Bạn Đường Dịch này có thói quen làm theo ý mình, đã sớm không để ý đến cái người phiền hà như Tô Tiểu Miêu rồi.
Kỉ Dĩ Ninh cũng hiểu người ngoài hành tinh này, vì thế không thèm để ý đến lời nói của anh, cô lại gần anh, lấy từ trong túi quần của anh ra tờ danh sách Tiểu Miêu đưa.
Đường Dịch nhìn cô một cái.
Anh thấy lông mày và lông mi cô đang rung rung, mềm mại như vậy, một chút công kích cũng không có, càng không có một chút khả năng tự bảo vệ nào. Một Kỉ Dĩ Ninh như thế này, phương thức sống như thế, khiến anh nhớ đến thế gian có một Giản Tịch [2], ngay cả ly hợp vui buồn hay rối loạn đều không có.
[2] Giản Tịch: Lục Tu Tĩnh 陸修靜 (406-477), tự là Nguyên Đức, quê ở Đông Thiên, Ngô Hưng (nay là huyện Ngô Hưng của Chiết Giang), Trung Quốc, là một đạo sĩ, người đã thực hiện cải cách Nam Thiên Sư Đạo, nhánh phía nam của Ngũ Đấu Mễ Đạo.
Tiểu sử
Ông là hậu duệ của thừa tướng Lục Khải của nước Ngô thời Tam Quốc. Thuở nhỏ ông theo nghiệp Nho, nhưng hâm mộ Đạo giáo. Khi trưởng thành ông ly gia cát ái, vào núi tu luyện. Ông là tổ sư đời thứ 7 của Thượng Thanh Phái. Ông rất nổi tiếng nên cuối những năm Nguyên Gia (424-452) đời Tống Văn Đế (Lưu Nghĩa Long) của Nam Triều, ông được mời vào cung giảng đạo thuyết pháp. Thái hậu sùng mộ Hoàng Lão nên bái Lục Tu Tĩnh làm thầy. Năm 461, ông ẩn tu tại Lư Sơn. Tống Minh Đế (Lưu Úc) của Nam Triều vốn hâm mộ và muốn hoằng dương Đạo giáo, nên cho xây Sùng Hư quán trên núi Thiên Ấn và mời Lục Tu Tĩnh trụ trì. Đạo giáo cực thịnh nhờ sự trọng vọng của triều đình. Năm 477, Lục Tu Tĩnhliễu đạo, các đệ tử đưa ông về Lư Sơn. Ông được ban thụy hiệu là Giản Tịch tiên sinh, do đó đạo quán tại Lư Sơn đổi tên là Giản Tịch quán.
Cống hiến
Lục Tu Tĩnh trứ tác rất nhiều. Tác phẩm hiện tồn và sưu tập trong Chính Thống Đạo Tạng là Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Chúng Giản Văn, Động Huyền Linh Bảo Ngũ Cảm Văn, Lục Tiên Sinh Đạo Môn Khoa Lược, Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Thụ Độ Nghi, Động Huyền Linh Bảo Trai Thuyết Quang Chúc Giới Phạt Đăng Chúc Cảm Nghi, v.v… Nhưng cống hiến quan trọng của ông cho Đạo giáo là cuộc cải cách Thiên Sư Đạo.
Bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”
“Vâng?”
“Em đã từng bắt nạt ai chưa?”
“……”
Ông chủ, anh nghĩ ai cũng giống như anh hả?……
Cô có chút lúng túng trả lời:“…… Không có.”
“Bắt nạt Tô Tiểu Miêu một chút là chuyện rất thú vị mà em cũng không có hứng thú?”
Cô lắc đầu:“Không có hứng thú……”
Bộ dáng của anh lại là rất có hứng thú, nhất quyết đuổi theo cô không tha, bỗng nhiên cúi người xuống, dán vào môi cô dụ hoặc nói:“…… Như vậy, anh thì sao?”
Kỉ Dĩ Ninh bị dọa cũng có chút sợ hãi. Anh không bắt nạt cô là tốt rồi, cô cũng không dám có cái lý tưởng to lớn muốn đi bắt nạt anh.
Không tự giác lui về phía sau từng bước, lại không dự đoán được anh đã nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức một chút, liền kéo cô hướng về phía anh.
Theo kẽ răng cô bật ra một câu cảnh cáo:“Đường Dịch! Đây là nơi công cộng –”
“Ừ hừ,” Thực nam tính hừ một tiếng:“Vậy thì sao?” Với một thái độ không đem bất luận kẻ nào để vào mắt……
Kỉ Dĩ Ninh khép mắt lại.
Cô rất hiểu anh, người đàn ông này một khi đã có hứng thú, thì mặc kệ thời gian địa điểm là gì cũng sẽ tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, chỉ có thể nghiêm trang trả lời vấn đề vừa rồi của anh:“Em không thích bắt nạt người khác, cho nên đối với chuyện bắt nạt người khác này, cũng không có hứng thú.”
Câu trả lời nằm trong dự kiến.
Đường Dịch chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt chặt chẽ khóa trụ cô, lộ ra tia nhìn nghiền ngẫm, tư thái dụ hoặc trên mặt như gương hoa thủy nguyệt [3] dần dần ẩn nấp không còn dấu vết.
[3] Gương hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước, chỉ những thứ đẹp nhưng không thật, dễ biến mất…
Anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”
Toàn thân cô run lên. Mỗi khi anh gọi tên cô cả họ và tên như thế, giọng nói không mang một tia tức giận nhưng cũng đủ khiến lòng cô bồn chồn.
Lo sợ, cô kiên trì lên tiếng:“…… Dạ?”
Đường Dịch bỗng nhiên giơ tay sờ lên mặt cô, khóe môi hơi hơi nhếch lên một chút.
“Em thật sự là không đáng yêu.”
“……”
Kỉ Dĩ Ninh yên lặng hùa theo với chiến lược kháng chiến bị động ‘Không để ý đến anh ấy là được rồi’, cũng không đi tranh cãi với anh làm gì, nhanh chóng chuyển đổi đề tài.
“Để em xem Tiểu Miêu muốn mua cái gì……”
Bộ dáng né tránh của cô rõ ràng như vậy, Đường Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô từ trên cao.
Ngốc ૮ɦếƭ đi, anh đang tán tỉnh cô mà cũng không hiểu. Nếu là lúc trước anh vẫn còn độc thân, làm sao có lòng kiên nhẫn chơi đùa cùng phụ nữ như vậy chứ, lúc đó chỉ cần anh ngẫu nhiên có ý muốn chơi đùa, có khi họ cũng hiểu được mà phối hợp và đáp lại. Chỉ có cô là cố tình, ngốc đòi mạng.
Lông mi thật dài của người đàn ông nhấp nháy một chút, che đi biểu lộ Dụς ∀ọηg trong mắt sắp không kìm lòng nổi. Rất không tốt, cô ngốc như vậy, mà anh còn thật sự có hứng thú, quả thực là đòi mạng.
Kỉ Dĩ Ninh ở mặt ngoài thì thực bình tĩnh nhưng trong đầu đang náo loạn không yên, trong lòng thầm nghĩ nhanh tay lấy đồ ăn mà về đi thôi, vạn nhất vị Đường thiếu gia này mà nổi lên hứng thú, cũng rất có khả năng ở trước mắt công chúng mạnh mẽ dùng sức ép buộc cô.
Vì thế, khi Đường Dịch thản nhiên hỏi ‘Tiểu Miêu muốn mua cái gì’, Kỉ Dĩ Ninh không chút suy nghĩ liền niệm ra ý nghĩ nhanh nhất:“Đầu tiên muốn mua một trăm hộp Đỗ Lôi Tư [4] hình ngọn lửa……”
[4] Đỗ Lôi Tư: (dùng google translate thì cái này là Durex) nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, được tiêu thụ ở hơn 150 quốc gia trên thế giới, chiếm hơn 40 % thị phần, Đỗ Lôi Tư: nhãn hiệu chiếm 26% trong thị trường 40 triệu bao cao su cả thế giới, nhãn hiệu đứng đầu thế giớ về bao cao su.
Đường Dịch:“……”
– Nhìn lại xem, có lầm hay không! Muốn nhiều Đỗ Lôi Tư như vậy! Tô Tiểu Miêu! Cô là tên buôn lậu áo mưa sao?! (Tiểu Dương: Trong bản convert thì dịch là “áo mưa”, còn google translate thì dịch hẳn là BCS đó ^^)
Dù là người bình tĩnh như Đường Dịch cũng không khỏi nghẹn lời, xung quanh đông đúc người như thế này lại càng không thể nói. Nhìn đi, thú vị a thú vị a, tất cả ánh mắt nghiêm nghị đều đang hướng về phía bạn Kỉ: Đầu năm nay, thục nữ cũng điên cuồng mất rồi……
Mất mặt về nhà, cả người Kỉ Dĩ Ninh như bị thiêu cháy, không nhịn được cúi đầu rúc vào lòng Đường Dịch, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến:“Không phải Tiểu Miêu nói muốn mua đồ ăn sao……” Cô căn bản là không nhìn kỹ trên giấy viết cái gì đã thốt ra câu đó.
Đường Dịch vỗ vỗ vai cô, an ủi tâm linh thiện lương của cô đang bị tổn thương nặng nề.
“Anh đã nói trước với em rồi, không cần để ý người phiền phức như Tô Tiểu Miêu làm gì, em không đùa được với cô ấy đâu……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc