Đen Trắng - Chương 02

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Dụ hoặc
Hoàng hôn mặt trời lặn, lại một ngày trôi qua.
Làm một người phụ nữ đối mặt với thời gian, kết cục đơn giản có hai loại: Hoặc là biến điên, hoặc là bình tĩnh.
Không thể nghi ngờ Kỉ Dĩ Ninh là người chiến thắng.
Cô đủ thông minh cũng đủ tỉnh táo, tỉnh táo để biết đối thủ cô gặp phải là Đường Dịch. Người đàn ông này là một bí ẩn, không ai có thể giải đáp, anh cũng không mở con đường nhỏ nào đi đến trái tim mình cho bất kì ai.
Cô dọn dẹp thư phòng cho anh, các loại văn kiện tuyệt mật tùy tiện mở ra trên bàn, đó là văn kiện về nội dung kinh tế tài chính khổng lồ, anh cứ như vậy, đem toàn bộ các loại bí mật của Đường gia phân tán ngay trước mắt cô, như thể không hề cố kỵ, quả thực không kiêng nể gì, dường như liệu định cô đối với anh tuyệt đối trung thành, hay là, có lẽ anh căn bản không thèm để ý. Dựa vào hiểu biết của cô về anh, nếu anh dám đem tất cả nhược điểm đều bại lộ trước mặt cô, vậy thì cho thấy, anh đồng thời cũng có thủ đoạn đối phó với khả năng cô phản bội mình.
Quả thực vô pháp vô thiên.
Khoảng thời gian đầu đó, trong đầu Kỉ Dĩ Ninh không ngừng hiện lên câu chuyện về ‘Tiểu la bốc đầu’[1] và ‘Chị Giang’[2], không ngừng nghĩ đến vô số cuộc cách mạng tiên liệt bị phái phản động nhốt cuối cùng thành công giải phóng toàn Trung Quốc, mỗi khi nhìn đến bộ tiểu thuyết cách mạng Hồng nham [3], Kỉ Dĩ Ninh đều cảm thấy toàn bộ linh hồn mình lại hừng hực bốc cháy một cách kì lạ.
Nghĩ đến những liệt sĩ đó, cô liền trở lại bình thường. Dù sao Đường Dịch cũng tốt với cô, cho cô ăn ngon cho cô chỗ ở tốt, mặc dù cô cảm thấy mình như đang bị nhốt, nhưng người bên ngoài nhìn vào, rõ ràng thấy cô đang được: Sống trong giàu sang.
Thật ra Đường Dịch cảm thấy vô cùng thú vị đối với việc cô có ý tưởng học tập theo những tư tưởng cách mạng này, tuy rằng không biết tại sao anh biết được cô đang làm những gì, nhưng có một ngày thấy anh bỗng nhiên hứng thú, còn có lòng tốt khuyên nhủ cô:‘Nếu tương lai có một ngày, em bị anh đuổi giết, nhớ rõ trăm ngàn lần không được học theo Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ [4], bởi vì anh so với tiểu quỷ còn ác hơn, sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác, em nhảy xuống thì anh cũng sẽ nhảy xuống mà tìm……’
Kỉ Dĩ Ninh sợ hãi lập tức cất hết toàn bộ sách về cách mạng đi, từ nay về sau không dám có ý nghĩ không an phận nữa.
Đối với một người đàn ông thay đổi thất thường như vậy, Kỉ Dĩ Ninh tuyệt đối không dám nói mình chưa từng có ý niệm phản kháng trong đầu, khi anh bộc lộ rõ khí thế, cô cũng từng nghĩ ‘Nếu mình mà ૮ɦếƭ, lại có người thứ hai!’ cứ luân phiên như vậy.
Nhưng hai năm nay, cái gì cô cũng không làm, thậm chí cô đã từ bỏ ý nghĩ phản kháng.
Đơn giản là, trong lúc vô ý gặp qua một lần, anh một mình khiêu vũ.
Đó là một đêm mùa đông.
Anh ôm cô ở phòng ngủ yêu cô, biểu hiện khác thường, vô cùng trầm mặc.
Bình thường anh đều cười đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ dữ dằn của anh.
Mỗi lần cao triều, trong làn sương mù cô nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm của anh, cảm thấy mình không thể chống lại: Một người đàn ông không có tình cảm, làm sao có thể có một mặt ôn nhu thế này được.
Cô không nhớ rõ ngày đó mình ngủ đi như thế nào, chỉ cảm thấy anh bế cô thật lâu, lo lắng tay anh sẽ bị tê, nhưng cô bị anh biến thành tình trạng kiệt sức, nhất thời tham luyến vòng ôm ấm áp của anh, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh. Sờ sang bên cạnh, anh đã không có ở đó. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nói không rõ cảm xúc bỗng nổi lên trong tim mình, ở chung lâu ngày với anh cũng làm cô hiểu anh hai ba phần, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng cô đơn xoay người xuống giường của anh.
Anh là người dụ hoặc cô, dẫn cô không ngừng bước đi.
Cô đứng dậy, mặc thêm áo ngủ, rời khỏi phòng. Giật mình thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô yên lặng đi đến đó không một tiếng động, vốn tưởng rằng anh đang làm việc trên bàn, lại không dự đoán được, một màn cô thấy được đó lại là chuyện khiến cô khó có thể quên trong cuộc đời.
Anh đang khiêu vũ.
Một mình.
Biệt thự này cách âm tốt đến kinh ngạc, vì thế cô lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, mới nghe thấy vũ khúc bên trong, đinh tai nhức óc.
Là điệu Samba xinh đẹp, mãnh liệt, nóng bỏng, gợi cảm, ***.
Bước chân của cô lập tức bị một người đàn ông xa lạ như vậy dụ hoặc.
Cô sinh ra trong một gia đình quyền thế được dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, tuy rằng cuối cùng cửa nát nhà tan, nhưng những gì cô học được thì mãi mãi không đổi. Cô cũng chưa từng học những điệu nhảy Latin, bởi vì bố mẹ cô không cho phép, bạn bè cô không đồng ý, tất cả những điệu nhảy Latin trong mắt họ đều mang theo hơi thở nguyên thủy lỗ mãng, nam nữ hoan ái ***, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có gia thế tốt như cô.
Chưa từng dự đoán được, anh cũng là cao thủ.
Lễ giáo ràng buộc đối với anh mà nói chỉ như tờ giấy bỏ đi không bao giờ nhìn xuống, ngay cả quy định pháp luật anh cũng không để vào mắt, căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người bên ngoài. Anh chỉ làm những gì anh muốn, mặc kệ đúng sai, vô pháp vô thiên.
Vì thế, giữa đêm đông này, cô nhìn thấy một Đường Dịch hoàn toàn xa lạ. Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.
Đôi dép bị anh đá sang một bên, hai bàn chân trần và sàn nhà tiếp xúc thân mật. Anh cũng không có mặc âu phục áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, đóng hai ba cúc áo, rộng thùng thình tùy ý mặc trên người, thân thể vừa bứt ra trong T*nh d*c, giống như còn lưu lại dư vị cao triều, lộ ra hương vị của cô, phối hợp với vũ bước Samba độc đáo quyến rũ, dễ dàng làm người ta rung động.
Không có cách nào thừa nhận hình ảnh đó.
Cô không thể không thừa nhận, cô không có gặp qua người đàn ông nào so với anh càng xinh đẹp càng dụ hoặc.
Anh cứ im lặng cô đơn trong đêm khuya mùa đông như thế, một mình một người ở thư phòng mà khiêu vũ, bước nhảy quyến rũ điêu luyện, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy giống như ảo giác.
Đúng, là ảo giác. Nhưng nếu giả sử không có ảo giác, làm sao có thể biến mất?
Anh luôn là người lạnh lùng, tự mình bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lại không ngờ, một người như vậy, cũng có những động tác nhiệt tình, cũng sẽ có lúc ôn nhu.
Cô vẫn luôn tin tưởng, người có thể nhảy được điệu Samba là người có thể khống chế và vận dụng tay chân linh hoạt một cách tốt nhất, nói cách khác, có thể phóng túng và say mê cực hạn, chân chính phóng thích mình.
Cô như bị trúng tà ngốc nghếch bất động, trong đêm khuya chăm chú nhìn người đàn ông tên Đường Dịch này. Trong thế giới của mình, trong ánh sáng thiên la địa võng [5], đang ở ranh giới giữa thiện và ác, anh một mình khiêu vũ. Không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng quần áo lây dính ánh sáng mờ nhạt tăm tối, mỗi bước nhảy như vẩy ra sương mù dày đặc, cô thấy bóng dáng cao gầy của anh nhịp nhàng chuyển động theo từng tiết tấu, tạm ngừng và rút lui, khi lại xoay tròn nhanh đến mức dường như không thấy điểm dừng, cứ như vậy nhảy lên một điệu Samba hoàn mỹ không hề lỡ nhịp.
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy ánh mắt mình đã mờ đi.
Điệu Samba sao có thể nhảy một mình, nhất là, vào lúc này, tại đây.
Không khỏi cảm thấy, thật sự rất cô đơn.
Cuối cùng, cô lẳng lặng rời khỏi, đóng lại cửa thư phòng, không quấy rầy thế giới của riêng anh.
Trở về phòng, lòng cô lặng yên như nước.
Nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho một người.
Mặc dù là đêm khuya, giọng nói của Đường Kính ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như trước, không hề thấy cảm giác bị quấy rầy, anh có chút không chắc chắn hỏi một câu:“Dĩ Ninh?”
“Là em.” Cô ôm điện thoại, nhịp tim rối loạn, rốt cục cũng hỏi vào vấn đề:“Hôm nay, đối với Đường Dịch, là một ngày rất đặc biệt?”
Nếu không, làm sao có thể thấy một Đường Dịch xa lạ như vậy.
“Em không biết sao?” Đường Kính kinh ngạc hỏi lại:“Hôm nay là ngày giỗ mẹ của anh ấy……”
Cô lập tức hiểu ra.
Khó trách, khó trách anh lại giống một người như vậy, cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy.
Thì ra, không phải anh không có tình yêu, chỉ là anh yêu quá sâu, ý định làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy.
Dù sao cô cũng rất thiện lương, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy một mặt khác của anh đó cô đã lưu nó trong lòng, màu trắng dày đặc, giống như ánh sáng.
Vì vậy sau đó, cô bắt đầu mơ thấy anh.
Mơ thấy khuôn mặt anh, mơ thấy tất cả mọi thứ về anh, anh là người lạnh lùng luôn một mình chịu đựng mà không bao giờ biểu hiện ra ngoài. Cô thật sự là ngốc, không biết bảo vệ chính mình, ở trong mơ cũng vẫn bị thương.
Tại sao người ta có cảm xúc?
Nước mắt tuôn ra, cô hoảng loạn cúi gập người xuống.
Bóng đêm buông xuống, Kỉ Dĩ Ninh tắm rửa xong, lau tóc đi ra phòng tắm. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, đêm nay, có lẽ lại là đêm chỉ có mình cô.
Đường Dịch làm việc gì cũng luôn luôn thần bí, ngoại trừ Khiêm Nhân là người thường đi theo anh thì rất ít người biết. Mười ngày nửa tháng không thấy được bóng dáng anh, thật sự quá mức bình thường.
Cô rất ít gọi điện thoại cho anh. Ngay từ đầu là không muốn, sau lại là không dám. Không muốn, là vì ban đầu cô đối với anh không hề có chút tình cảm nam nữ nào, anh không ở bên cạnh cô, cô mới cảm thấy an toàn.
Nhưng sau này, cô lại thành không dám.
Cảm giác như đang đi bộ trên đường băng mỏng manh, thật sự không an toàn, nó làm cô nghi ngờ mình đối với anh có một loại tình cảm không thể nói.
Chung quy cô vẫn lùi bước.
Không động tâm, mình cũng không bị vứt bỏ.
Lau khô tóc, lấy chăn, cô lo lắng chui vào ổ chăn, Kỉ Dĩ Ninh ngồi tựa đầu vào thành giường, cầm lấy một quyển sách đặt ở đầu giường lên xem.
Quyển sách này cô nhìn thấy trên giá sách trong thư phòng của anh, tiếng Hy Lạp thâm thúy khó hiểu, ẩn trong những chữ đó, là những câu chuyện xưa về nền văn hóa Hy Lạp, cô thấy rất khó tưởng tượng người như anh lại có thể xem loại sách này.
Trước kia cô nghĩ, anh là người không có cảm xúc. ***, dính máu, thế giới của anh hoàn toàn bất đồng với cô.
Nhưng sau này, thời gian làm thay đổi cái nhìn của cô với anh.
Anh là một người cực kỳ phức tạp, như một cái cây mọc ở chỗ sâu nhất trong rừng nhiệt đới Amazon chỉ có ánh sáng mờ nhạt, anh làm cô lạc đường trong thế giới cây cối đó, sau đó lại tự dùng ánh sáng không ngừng dẫn cô tới nơi có thể nhìn thấy con người thật của anh.
Nhưng chính mình đã nói rõ, phương thức duy nhất để tiếp nhận một người chính là không ôm hy vọng đi yêu người đó.
Vì thế Kỉ Dĩ Ninh rốt cục phát hiện, anh quá độc ác, không hề nể tình mà buông tha cô. Anh trói cô lại, còn không chịu buông tha trái tim cô.
Nhìn sách một lúc, cuối cùng Kỉ Dĩ Ninh không thể không thừa nhận cách tư duy của Đường Dịch, cô thật sự không nhìn rõ mọi thứ. Ngôn ngữ Hy Lạp thâm thúy khó hiểu như thế, mặc dù cô biết, nhưng đầu óc cũng bị Tra t** đến choáng váng. Không khỏi nhớ tới Thiệu Kì Hiên từng đánh giá Đường Dịch một câu: Đầu óc của anh ta, tần suất suy nghĩ không ở cùng bước sóng với người bình thường.
Nói rất có lý.
Cô nhắm mắt một lát, sau đó cầm điều khiển từ xa, mở ra màn hình TV LCD.
Màn hình sáng lên, Kỉ Dĩ Ninh lập tức sửng sốt.
Thế nhưng lại nhìn thấy anh.
Tin tức kinh tế và tài chính buổi chiều. Nhìn thấy anh, thật ra cũng không kỳ quái.
Thế giới của Đường gia không phải tất cả đều là màu đen, Đường Dịch làm việc luôn luôn đúng mực mười phần, công nghiệp thuốc tẩy(Hán Việthiêu bạch: là bột tẩy trắng.) cũng đủ cường đại, trong thế giới màu trắng, anh đóng thuế đầy đủ với số tiền rất lớn, ném ra một số tiền lớn để đầu tư, anh dễ dàng thành công, làm cho thế lực khắp nơi đều nể phục vài phần.
Đây là tin tức phát lại, đại ý nói là Đường Dịch ký được một bản hợp đồng hợp tác xuyên quốc gia, đồng thời trả lời phỏng vấn cùng người phát ngôn là thiên kim tiểu thư Hào Trịch.
Tin tức tài chính và kinh tế, đương nhiên quan trọng về tin tức. Nhưng người quay phim chuyên nghiệp am hiểu sâu sắc tâm lý người xem, máy quay luôn hướng về hình ảnh Dịch thiếu của Đường gia và người phát ngôn xinh đẹp đang sánh vai đứng cùng một chỗ.
Gần đây để ý kỹ mới không thể không thừa nhận, người đàn ông này luôn luôn nổi bật. Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, cô nghĩ bộ dáng như thế, có thể nói là xinh đẹp, hay là, anh đã vượt qua cả từ xinh đẹp này?
Nữ phát ngôn xinh đẹp kia dịu dàng kéo cánh tay anh, bàn tay nắm vào âu phục của anh không chịu buông ra, một chi tiết đơn giản này rõ ràng biểu hiện cô ấy thích anh, không cần nói cũng biết.
Kỉ Dĩ Ninh không thấy rõ trên màn hình đáy mắt anh có giống cô ấy tràn đầy ôn nhu như vậy hay không.
Rốt cục cô quyết định không nhìn.
Buông sách, đi xuống giường, cô cảm thấy mình phải tìm một việc gì đó để làm.
Không quan tâm để mắt đến người đàn ông có thiên tính dụ hoặc là điều rất khó, người đàn ông giống như Đường Dịch, vì công việc mà đi khắp nơi trên thế giới, mười ngày nửa tháng phải cô độc một mình là quá bình thường. Đối với phụ nữ, bọn họ có nhu cầu, có cơ hội, cũng có bản năng. Vì thế, mười người lao vào thì chín người bại, quả thực rất bình thường.(Đại ý nói 10 cô gái mà lao vào Đường Dịch thì 9 người thất bại…)
Trong chuyện tình yêu, đàn ông đơn giản thích phụ nữ có ba loại. Kỹ xảo, sắc đẹp, tiền tài. Hơn nữa đối với một người không hi vọng tình yêu xa vời, cũng có thể chấp nhận một đêm tình với một cô gái, một người đàn ông có bề ngoài dễ nhìn, nếu biết dùng kỹ năng và thủ đoạn cao siêu, sau khi cho người khác biết đến cảm giác nguyên thủy tuyệt vời, lại đưa ra một số tiền lớn bù đắp tinh thần, cái gọi là tình duyên đẹp như sương sớm(chuyện tình thì đẹp, nhưng mà chỉ như sương sớm nên cũng chóng tàn), đại để là như thế.
Mà Đường Dịch, hiển nhiên là có tất cả mọi khả năng.
“Có phải em đang suy nghĩ xem, người đàn ông như Đường Dịch này, bên ngoài đến tột cùng có bao nhiêu phụ nữ……?”
“Vâng……”
……
Kỉ Dĩ Ninh đang ngẩn người đột nhiên tỉnh táo, nhất thời bị kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào, cô đã bị người phía sau ôm vào lòng, người đó vùi đầu xuống cổ cô, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
Người này! Xuất thân từ đội trinh sát sao?! Động tác giống như quỷ ấy!
Cô khiếp sợ nhìn anh:“Anh vào từ khi nào?!”
“Năm phút đồng hồ trước.”
Anh đáp không chút để ý, chuyên tâm hôn cái cổ thon dài của cô:“Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
“Không phải anh đều đoán được sao?”
“Anh muốn nghe chính em nói.”
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy người này quả thực không nói điều gì tốt hết, cô quay đầu đi, quyết định không để ý tới anh.
Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy tay anh bỗng nhiên tiến vào áo ngủ của mình.
Cô đành phải chấp nhận quay đầu lại nhìn anh.
“Được rồi, em nói, em vừa rồi suy nghĩ……” Cô thản nhiên mở miệng:“…… Người phát ngôn của Đường gia, đều là những người tự bán mình cho ông chủ sao?”
Đường Dịch đột nhiên bật cười.
Ôm lấy cô đặt cô ngồi trên giường, anh quỳ ở mép giường, hai tay nắm lấy eo cô, không cho cô phản kháng, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt anh lóe lên *** rõ ràng, là loại *** nguyên thủy nhất của đàn ông đối với phụ nữ.
Cô muốn tách ra, lại đúng là phí công. Cuối cùng thật sự tránh không thoát, cô chỉ có thể thở dài:“Anh trở về vì muốn cùng em làm việc này……?”
Anh không phủ nhận, nâng tay cởi bỏ cúc áo sơmi, thuận tiện giải thích cho hành vi của mình:“Thân thể của đàn ông, để khát vọng lâu quá, sẽ không khống chế được lý trí. Cái này gọi là, bản năng thời đại tiến đến……”
Muốn làm cứ việc nói thẳng, cư nhiên còn có thể nói đến triết học.
Kỉ Dĩ Ninh thật sự là sợ anh.
Bỗng nhiên nghĩ đến lời của Tô Tiểu Miêu trước kia đã dạy cô: Đối với loại đàn ông như Đường Dịch, cô chỉ có thể so với anh ta lại càng không biết xấu hổ, thì mới có thể thắng được.
Vì thế cô lấy hết dũng khí nói điều kiện với anh:“Trước tiên chúng ta chơi một trò chơi, anh thắng em sẽ nghe anh.”
Người nào đó ngay lập tức dừng động tác, cười rất thích thú.
Thông minh ah, có thể học được cách nói đến điều kiện với anh?
Chuyện này thật sự…… Không giống tác phong của cô. Thực rõ ràng, là bị tiểu vương bát đản của Đường Kính xúi giục rồi.
Tác phong là lề lối làm việc, cách đối xử với người khác.
Tiểu vương bát đản của Đường Kính: chính là bà xã của Đường Kính đó, đoạn sau sẽ nói đến, nhưng mình giải thích trước một chút.
Đường Dịch cúi người xuống, cắn vào vành tai của cô rồi nói với cô:“Có thể……. Nhưng, nếu anh thắng, anh muốn em phải hai lần hoàn trả.”
Một trò chơi.
Chơi bài Draw poker(*).
(*)Xì phé hay xì tố (tiếng Anh là: Poker) là trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise) vào gà (pot). Vì thế xì phé kiểu Hồng Kông (ví dụ sêri phim Thần bài do Chuân Nhuận Phát đóng) trong ngôn ngữ miền Nam cũng gọi là bài tố.
Draw poker
Mỗi người chơi được nhận 5 lá bài — ví dụ five-card draw — hoặc nhiều hơn, và tất cả đều không được mở. Họ có thể đổi từ một hoặc nhiều lá bài với một số lần nhất định, ví dụ với five-card draw người chơi có thể đổi duy nhất một lần, số lá được đổi trong lần này là từ 1 cho đến 5 lá.
Trơ mắt nhìn trong những quân bài rải rác của anh có lá bài A cơ, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh thì đang chảy máu.
Cô thua thất bại thảm hại……
Không có sức lực yếu ớt hỏi anh:“Anh không chơi gian trá đấy chứ……?”
Đường Dịch đột nhiên nở nụ cười,“Đối với người chơi trình độ như em, còn xa anh mới cần dùng thủ đoạn gian trá.”
Kỉ Dĩ Ninh thực sự nổi giận, rõ ràng Tô Tiểu Miêu nói cho cô, đây là có cao nhân dạy mình, không ai có thể thắng, chỉ cần ra tay, thiên hạ vô địch. Tiểu Miêu còn vỗ *** cam đoan với cô: Cô đã thử nghiệm cùng với Đường Kính N lần rồi, lần nào cũng đúng!
Tại sao đến lượt cô, lập tức không có tác dụng gì……
Đường Dịch nâng cằm cô lên, thành khẩn đề nghị cô:“Lời nói của Tô Tiểu Miêu, tốt nhất em không cần tin tưởng.” Cô ấy nói mười câu thì chín câu rưỡi không phải là thật, toàn bộ người ở Đường gia cô ấy cũng chỉ có thể lừa được lương dân như Kỉ Dĩ Ninh thôi.
Cô vẫn thấy buồn bực:“Tiểu Miêu nói trò chơi này đối với Đường Kính lúc nào cũng dùng được mà……”
Đường Dịch cười càng diễm lệ, lóe ra tia sáng giảo hoạt.
“Đường Kính tính tình tốt, để dỗ dành cô ấy, cô ấy muốn gì cậu ta cũng làm cho cô ấy” Anh nói sự thật cho cô:“Thật ra trước đây anh dạy Đường Kính và Kì Hiên chơi trò này, chắc là Kì Hiên dạy Tô Tiểu Miêu, cô ấy coi nó như một kho báu, Đường Kính thì muốn giữ thể diện cho ấy……”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức đổ mồ hôi, cả người đều có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Thiên ngôn vạn ngữ tóm gọn thành một câu: Tô Tiểu Miêu! Người này không thể tin tưởng!
Bỗng nhiên Đường Dịch bế cô lên.
“Này! Anh –”
Anh bế cô đi về hướng phòng tắm, động tác cường ngạnh không cho cô cơ hội phản kháng.
“Vừa rồi đã nói qua, nếu anh thắng, em sẽ phải hai lần hoàn trả –”
Kỉ Dĩ Ninh lại một lần nữa nhận thức được Đường Dịch là người không có chỗ nào cố kị.
Bộ dáng anh lúc nói chuyện luôn giống như đang nói đùa, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt ẩn chứa lưu tình, coi những lời nói ra như một hồi mỉm cười. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, người đó mới biết, anh căn bản không phải đang cười nói vui vẻ.
Đường Kính từng nói với cô.
– Dĩ Ninh, Đường Dịch ngay cả khi *** cũng có thói quen dùng tư thái tán tỉnh, đối với em, anh ấy lại càng không thể thủ hạ lưu tình. (Thủ hạ lưu tình: là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc xuống tay”)
Nói là hai lần hoàn trả, anh nhất định sẽ muốn cô hai lần.
Cô ngồi trong bồn tắm ôm lấy hai chân mình, toàn thân trần trụi.
Thân thể lại *** kỳ cục.
Coi như đang chờ đợi hành hình.
Cô chung quy cũng chỉ ở gần anh hai năm, so sánh với cuộc sống hai mươi ba năm của cô thì rất ngắn ngủn. Vì thế, cùng anh không có chỗ nào cố kị, so với hai mươi ba năm cô chịu lễ giáo ước thúc thì hai mươi ba năm này chiếm thế thượng phong.
Cô chưa từng cùng một nam tử nào thân mật như thế, khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô, đối với quan hệ nam nữ, cô chấp nhận mức độ lớn nhất cũng chỉ là hôn lên hai má.
Khi đó cô không ở trong nước, mà là ở London nước Anh. Lúc ấy cô đang học tập tại Cambridge và từng có một người bạn tốt khác giới, anh ấy tên là Chu Tồn Huyễn, cùng cô học văn học Châu Âu, anh có một khí chất tao nhã. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, sạch sẽ bình thản, mỉm cười với cô nói anh thích em, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên một bên má cô.
Cô còn nhớ rõ, đó chỉ là một nụ hôn lên má đơn giản nhưng cô lại cảm thấy cả người như bị đốt cháy, cuối cùng cô nói một câu thật lòng ‘Thực xin lỗi, em không quen như thế’. Một câu nói thản nhiên ‘Không quen’, khiến cho Tồn Huyễn hoảng loạn lập tức vì chính mình thất lễ mà giải thích.
Cô nhớ rõ, khi đó, cô sợ Tồn Huyễn bị tổn thương, còn đưa tay ra cho Tồn Huyễn, đỏ mặt hỏi, nắm tay thì có thể, anh có muốn hay không?
Cô vẫn luôn cho rằng, vợ chồng nhất định sẽ bắt đầu từ nắm tay, từng bước từng bước một, nhiều năm lắng đọng lại sau đó mới có thể tiến sâu hơn.
Thời gian đó, cô chưa từng dự đoán được, sau này cô sẽ gặp một người đàn ông khác.
Gặp được một người, luôn để cô làm những việc cô không có thói quen, làm điên đảo toàn bộ thế giới đơn thuần của cô.
Nước trong bồn tắm đột nhiên lắc lư sóng sánh, trên mặt nước nổi lên nhiều gợn sóng.
Kỉ Dĩ Ninh biết, anh đã vào.
Cô còn không kịp phản ứng gì, anh đã ôm lấy cô từ phía sau.
Giọng nói gợi cảm mang theo hơi nước, bỗng nhiên từ đôi môi anh bật ra một câu hỏi.
“…… Em nghĩ đến ai?”
Kỉ Dĩ Ninh kinh hãi.
Rõ ràng là đang ở trong nước ấm áp, bỗng nhiên cô lại có cảm giác toàn thân lạnh như băng. Ở trước mặt anh, cô là trong suốt, cô không thể giấu được anh bí mật gì.
Cô không phủ nhận, đối với anh, cô luôn có chừng mực, biết rõ mình không thể thắng được anh, cho nên cũng không cần làm việc gì vô ích. Không biện bạch, không phủ nhận, đây là phương thức bảo vệ mình duy nhất của cô.
Cô thông minh nở nụ cười,“Không phải anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện gì quan trọng vậy?”
Đường Dịch không đáp. Trong mắt lóe lên một chút thâm thúy, vẫn nhìn thẳng cô không rời.
Cảm giác áp bách trong phút chốc thổi quét toàn thân cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện mình làm vừa rồi là cực kỳ khủng khiếp.
“Dĩ Ninh……”
Anh ôn nhu gọi tên cô, coi như có tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.
“Em là người đầu tiên nói chuyện với anh mà dám chuyển đề tài.”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức có cảm giác nguy hiểm như thanh kiếm đang kề ngang cổ mình.
Nhất thời tỉnh táo, anh không phải Tồn Huyễn, không giống như bất kì người đàn ông nào khác, không phải người đàn ông cô có thể dùng một chút đùa giỡn thông minh là có thể lừa dối được.
Anh là Đường Dịch, âm ngoan lạnh lùng. Là người đàn ông chỉ cần một câu, liền phán cô ở tù chung thân.
Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống nước, thật cẩn thận hỏi:“Anh tức giận sao?”
Anh không nói gì.
Chỉ nâng tay trái lên, gỡ xuống Pu'i tóc của cô, mái tóc đen mềm mại lập tức chảy xuống, dừng trên mặt nước, bàn tay anh luồn vào những sợi tóc của cô.
Cô bị động tác dịu dàng này của anh mà có chút ngẩn ngơ.
Cô đã đọc qua vô số sách văn học cổ đại của nữ tử, biết rõ một tập tục của tình yêu xưa. Nữ tử cổ đại, sau khi kết hôn, vào đêm tân hôn chỉ có trượng phu mới có thể cởi bỏ Pu'i tóc của thê tử, biểu hiện tình yêu vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Chưa từng dự đoán được, anh thực sự biết.
Một động tác dịu dàng thế này, từ tay anh làm ra, thực là làm cho cô thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo).
Kỉ Dĩ Ninh hơi nghiêng đầu nhìn anh.
“Đường Dịch……”
Giọng nói hơi run, là kinh ngạc, cũng là làm nũng.
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, tươi cười ôn nhu. Nâng cằm cô lên, anh nghiêng người hôn cô.
“Về sau, nhớ rõ không được nhớ đến người đàn ông khác trước mặt anh. Bởi vì sau đó, anh không dám cam đoan anh sẽ khống chế được chính mình……”
Một câu, nói lên điểm mấu chốt anh luôn hiểu rõ cô.
Trong nụ hôn sâu của anh cô lặng lẽ trợn mắt, nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh, con tim cô nhất thời cảm thấy kinh hãi.
Tồn Huyễn từng nói với cô, chỉ khi nào người đàn ông yêu ai đó, mới có biểu tình ôn nhu như vậy.
– như vậy, Tồn Huyễn, anh nói cho em biết, vì sao em lại gặp được một ngoại lệ? Cho dù anh ấy không yêu, vì sao lại có ánh mắt đa tình thế này?
Vốn tưởng rằng anh sẽ ở trong phòng tắm muốn cô một hồi, nhất là, cô vừa mới làm chuyện không nên làm trước mặt anh, nhớ đến người không được nhớ đến nhất.
Lại không dự đoán được, anh không có làm gì.
Coi như không có chuyện gì xảy ra, anh bình tĩnh như mặt hồ đóng băng, không thấy một tia gợn sóng. Chỉ là cầm một cái khăn mặt, ở trong nước lẳng lặng chà lau toàn thân cô, động tác nhẹ nhàng lại tịch mịch.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức cảm thấy mờ mịt.
Không thể nào?
Thực tế thật sự là đi tắm rửa?
……
Được rồi, cho dù thật sự là đi tắm rửa, cô làm gì mà lại có phúc được vị thiếu gia Đường Dịch này tự tay tắm cho đây?
Anh vốn có vẻ đẹp dụ hoặc, hơn nữa cách giơ tay nhấc chân cùng phương thức tư duy tinh tế từ nhỏ, trải qua nhiều năm tinh luyện lắng đọng lại, thế cho nên tới bây giờ sản phẩm trạng thái của người đàn ông này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Rất không bình thường.
– Vậy nên không phải trong lòng anh đang có ý tưởng ‘Gột rửa sạch sẽ rồi ra tay’ đấy chứ?
Ách……
Nói thật, cô rất sợ anh. Mỗi khi anh ở cùng một chỗ với cô mà lại không ở trên giường, cô lại càng sợ. Anh không làm gì cả, cô đơn đối tốt với cô, tựa như từng giọt từng giọt ôn nhu hé ra trong thiên la địa võng, vây lấy kiếp này của cô.
Không nghĩ đến chuyện đó nữa, ưu điểm lớn nhất của Đường Dịch đáng được công nhận, chính là giường phẩm không kém. Lúc ở trên giường, một tay anh dẫn dắt tuyệt đối sẽ không để cô xấu hổ ngại ngùng, sinh lý tâm lý đều lo lắng chu toàn.
Kỉ Dĩ Ninh lúc này thật muốn nói thẳng với anh: Anh phải làm cái gì thì làm đi, đừng rửa sạch nữa, anh không ra tay giả dối như vậy càng khiến em thấy áp lực đó ……
Thật sự không thể trách cô có M ý tưởng như vậy.
Người đàn ông âm tình bất định như Đường Dịch, trong lòng nghĩ và biểu hiện ra ngoài thường thường là [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược]. Khi cô mới biết anh, đã phải ăn hết loại khổ này, thật sự là sợ anh, cuối cùng cô không nhịn được hỏi người làm việc bên cạnh Đường Dịch là Khiêm Nhân: Dịch thiếu nhà anh…… Rốt cuộc là người có tính cách thế nào?
Khiêm Nhân trả lời phi thường lời ít mà ý nhiều: Kỉ tiểu thư, cô chỉ cần nhớ rõ, khi anh ấy cười không nhất thiết là cao hứng, khi anh ấy lạnh lùng cũng không nhất thiết là đang tức giận.
Kỉ Dĩ Ninh vô cùng thông minh suy từ một ra ba: Nói vậy là toàn bộ biểu hiện luôn hướng ngược lại với tư duy rồi?
Khiêm Nhân nho nhã lễ độ nói: Cũng không phải, có khi cũng là phù hợp cùng hướng với tư duy, đối với người như Dịch thiếu, cô chỉ có thể dựa vào vấn đề cụ thể mà cụ thể phân tích thôi.
……
Hỏi cũng như không hỏi.
Cụ thể vấn đề cụ thể phân tích.
Ah, nói dễ hơn làm.
Tất cả đều cần thời gian và công sức để hiểu được, nếu anh không yêu cô.
Kỉ Dĩ Ninh thở dài, đột nhiên thấy tay anh chỉ ra chỗ sai phía trên *** trái của cô.
Hành động này không có ý muốn khiêu khích, nhưng bất kì động tác nào, chỉ cần là anh làm, sao có thể đơn giản được?
Kỉ Dĩ Ninh không nghĩ đến chuyện gì khác, mà là bỗng nhiên cảm thấy thực áy náy lên tiếng.
“Vết sẹo này…… Khó coi, có phải không?”
Đúng vậy, đây là vết thương duy nhất trên người cô.
Trên *** trái năm cm, có một vết sẹo hình chữ thập, tựa như Chúa Jesus mang cây thập tự, thật sâu ở lại trên thân thể vốn nên hoàn mỹ không tì vết của cô.
Đây là do đám cháy lớn ở Kỉ gia lưu lại ấn ký duy nhất trên người cô.
Anh có thể cứu cô ra từ đám cháy, nhưng lại không có biện pháp lau quệt đi ấn ký đã lưu lại trên người cô.
Anh thường nhìn chăm chú vết thương này trên người cô, biểu tình chuyên chú động lòng người, giống như không chỉ là đang xem một vết thương, mà là đang nhìn một khoảng thời gian, một bí mật không ai có thể tìm hiểu. Chuyên chú như thế, đến mức làm cho cô ảo giác cảm tình của anh với cô cũng rất sâu nặng.
Đường Dịch bỗng nhiên lên tiếng.
“Vài ngày nữa, một vài chuyên gia y học ở Hoa Kỳ sẽ đến đây, anh sẽ để họ nhìn giúp em.”
Kỉ Dĩ Ninh gật đầu theo bản năng.
Thật ra, cô nghĩ chuyện này cũng không cần thiết.
Ngay cả Kì Hiên cũng từng khuyên cô, Dĩ Ninh, cô bị bỏng nặng, muốn một chút dấu vết cũng không còn thì không làm giải phẫu là không thể.
Chỉ có anh không nghe khuyên bảo.
Hai năm nay, anh chưa từng từ bỏ việc tìm người chữa trị vết thương trên người cô này, khiến cô càng nhận thức được tính cách cố chấp của anh.
Ồ, có lẽ không phải.
Anh cố chấp đối với cô, là ngay từ lúc cô biết đến anh, cô cũng đã gặp qua ba phần.
Hai năm trước, Thiệu Kì Hiên ở bệnh viện trị liệu vết bỏng cho cô khi cô vừa tỉnh dậy. Những nơi khác thật sự không có vấn đề gì, nhưng một chỗ cuối cùng này thật sự khó giải quyết.
Thiệu Kì Hiên là bác sĩ, trong điều kiện công tác tự nhiên không có bất kỳ ý tưởng nào không nên có, theo bản năng liền thốt ra:“Kỉ tiểu thư, mời *** lót một chút.”
Cô còn không có phản ứng gì, đã nghe thấy Đường Dịch đứng ở một bên bỗng nhiên cứng rắn ném ra ba chữ:“Không được cởi.”
Kì Hiên xoay người, nhìn người đàn ông này không thể hiểu được:“Cô ấy không cởi làm sao tôi chữa được?”
Ánh mắt Đường Dịch nhìn anh lạnh như băng:“Tôi không cần biết anh chữa thế nào, tóm lại không được cởi.”
“……”
Trước mắt Thiệu Kì Hiên đầy dây đen: Ồ, vừa không được cởi, vừa muốn tôi chữa, đại gia ngài nghĩ tôi có thể chữa thế nào đây? Tôi là bác sĩ, không phải là siêu nhân.
Kì Hiên quyết định không để ý tới anh, xoay người cổ vũ cô, nói:“Đừng đi để ý cái tên Biến th' Đường Dịch kia, chúng ta chữa bệnh của chúng ta.”
Thiệu Kì Hiên dám không nhìn đến sự tồn tại của Đường Dịch. Anh nói không được cởi, cô cũng không dám cởi.
Kì Hiên thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tự mình động tay cởi khóa đồ lót của cô.
Kết quả ngày hôm đó, có người phải cứu bác sĩ Thiệu thiếu chút nữa đã bị S***g của Đường Dịch bắn vào đầu.
Kì Hiên dù rất bình tĩnh cũng phải nổi giận, tức giận hét lên một câu:“Đường Dịch! Anh là đàn ông hay là đàn bà thế?!” Anh cũng không phải không muốn sống nữa, ai dám có ý gì với người phụ nữ của Đường đại thiếu gia chứ.
Cuối cùng, vẫn là Đường Kính đến đem người nhà không muốn làm bệnh nhân này đi.
……
Bây giờ nhớ tới chuyện cũ này, Kỉ Dĩ Ninh lại có chút hoài niệm.
Có thương tích trên người tất nhiên là không tốt. Nhất là ở nơi riêng tư như thế. Cô thân là phụ nữ, mỗi lần tắm rửa xong, vô tình nhìn mình trong gương, luôn theo bản năng đem ánh mắt tránh đi chỗ đó.
Cô cảm thấy thật có lỗi với anh. Bởi cô đã về làm dâu Đường gia rồi mà tình cảm đối với anh lại không rõ ràng.
Đàn ông như anh, vừa nhìn thấy đã biết là người rất đào hoa, bao nhiêu mỹ nhân như hoa như ngọc trước mắt anh, kết quả là, anh lại giữ lấy một cô gái không hoàn mỹ như cô.
Nhưng có một chỗ thiếu hụt này, cũng không phải không may mắn.
Nó làm cho cô thấy một Đường Dịch mà người khác không thấy được.
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được mở miệng:“Thật ra, em không sao đâu. Đẹp hay xấu cũng là thân thể của mình……”
Đường Dịch không lên tiếng trả lời.
Chỉ yên lặng nhìn *** cô, ngón tay *** trên miệng vết thương.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói nhỏ một câu.
“…… Một cô gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt.”
Nghe vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh.
Đường Dịch khẽ cười.
“Cho dù bố mẹ không để em cảm thấy ủy khuất, bạn bè không để em cảm thấy ủy khuất, nhưng chính em cũng vẫn ủy khuất.”
Mỗi khi *** cô đều theo bản năng lấy tay che đi chỗ thiếu hụt này, không nghĩ anh lại thấy; Mỗi lần cô tắm rửa xong, đều không nhìn vào gương, khi đã mặc xong quần áo, mới có thể liếc mắt một cái. Tất cả những chuyện đó, anh đều để trong mắt.
Đường Dịch cúi người, bạc môi khẽ hôn lên vết thương màu xám trên *** cô. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, chậm rãi mở miệng.
“Trong lòng em ủy khuất, mặc kệ là ai đem đến, anh đều chịu trách nhiệm.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng khô rát không thể nói câu gì.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến hai năm trước có một lần cô nói chuyện với Đường Kính. Khi đó cô vừa về làm dâu Đường gia, cô rất sợ Đường Dịch, toàn bộ Đường gia cô chỉ dám nói chuyện với Đường Kính.
Đối với Đường Dịch, không phải cô không tò mò.
“Anh ấy là người hữu tình sao?”
“Anh ấy không phải.”
“A……” Cô thở dài:“Anh ấy không giống người đàn ông thiếu phụ nữ……”
“Anh ấy xác thực không thiếu, nhưng mà anh ấy cũng không cho cô gái nào cơ hội.”
“Tại sao?”
Đường Kính nở nụ cười.
“Dĩ Ninh, Đường Dịch là người tốt,” Đường Kính nhìn cô, ôn nhu nói cho cô:“…… Đàn ông giống anh ấy, nếu đã cho cô gái nào một cơ hội, cô ấy rốt cuộc trốn không thoát.”
Lúc ấy, cô nghe được cái hiểu cái không. Đến tận bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh mới cảm thấy lời Đường Kính nói là rất đúng.
Cho đến nay, Đường Dịch chỉ để cơ hội đó cho Kỉ Dĩ Ninh.
Vì thế, chỉ có cô biết, anh đa tình và chiếu cố, hóa ra, lại có thể đến nước này.
Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên nâng tay, ôm cổ anh, ôm lấy anh.
“Cuối tuần sau anh có rảnh không?”
Cuối năm, là thời gian anh bận nhất.
Không đợi anh trả lời, cô đã mở miệng trước năn nỉ:“Cuối tuần sau là lễ mừng năm mới, anh trở về cùng em đi……”
Anh nghĩ nghĩ, thản nhiên nói:“Cuối tuần sau em phải chuẩn bị đi gặp bác sĩ chuyên gia đến từ Hoa Kỳ.”
“Em không muốn đi,” Cô vùi đầu vào cổ anh, vẫn cố chấp thỉnh cầu:“Anh trở về cùng em nhé……”
Cô chưa từng làm nũng với anh như vậy.
Chỉ có lần này, lực sát thương vô cùng lớn.
Đường Dịch ôm cô, nghe thấy chính mình nói một chữ:“…… Được.”
Kỉ Dĩ Ninh nhất thời liền nở nụ cười.
Thuốc giảm đau tốt nhất trên đời này, thật ra chính là nhiệt độ cơ thể anh.
So với bác sĩ giỏi còn tốt hơn.
Chú thích:
[1]Tiểu la bốc đầu: là nhân vật trong tiểu thuyết Hồng nham.
[2] Chị Giang: Tên thân mật gọi Giang Trúc Quân, nữ liệt sĩ cách mạng Trung Quốc, 1920-1949.
Khi ấy nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã thành lập. Chị Giang đang ở trong tù mà vẫn thêu một lá cờ đỏ năm sao. Chị chưa biết mẫu của cờ đỏ năm sao như thế nào, cho nên đã thêu ngôi sao lớn nhất vào chính giữa lá cờ, 4 ngôi sao nhỏ ở 4 góc.
[3] Tiểu thuyết Hồng Nham (红岩): Đây là tiểu thuyết rất nổi tiếng của những năm 50. Nội dung miêu tả những đấu tranh ngầm tàn khốc đêm trước giải phóng Trùng Khánh, đặc biệt là cuộc đấu tranh trong ngục tù. Bối cảnh lịch sử là vào năm 1948 đến 1949. Nhân dân dễ dàng tiến quân giành thắng lợi và quân phản động thì ngọ nguậy giãy ૮ɦếƭ, là đặc điểm của thời kì này. Nó lấy trại tập trung “hợp tác Trung – Mỹ” làm trung tâm, nói lên cuộc đấu tranh quyết định của nhân dân và Đảng Cộng sản, đánh đuổi Mỹ và cả quân Tưởng Giới Thạch.
[4] Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ: 5 vị anh hùng trong kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc, vì yểm hộ cho đại quân thoát khỏi vòng vây kẻ thù, ngoan cường chống địch đến viên đạn cuối cùng, thậm chí lăn đá xuống để vây hãm quân Nhật ở núi Lang Nha, sau đó gieo mình xuống núi, 3 người trong số đó hi sinh vì nước, 2 người còn lại trọng thương.
[5] Thiên la địa võng là trên trời hay dưới đất đều có giăng lưới khắp cả, không thể trốn thoát được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc