Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 05

Tác giả: Tiêu Nghiên

Chiều tối sau khi đi chơi xuân về, đây là lần đầu tôi đi ngủ phải khóa cửa phòng lại. Nằm lỳ ở trên giường lắng nghe âm thanh đi lại của anh trong phòng khách, nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt cả gối.
Bắt đầu từ trung học, Thuộc Đình liền thay đổi, từ một cậu bé trở thành một chàng trai đáng ngưỡng mộ như ngày hôm nay. Tôi yêu chính là đôi mắt thâm thúy như màn đêm vậy, dường như ẩn dấu rất nhiều bí mật. Anh vẫn không nói nhiều, càng ngày càng nội liễm (1), tựu như trên người tỏa ra khí chất lãnh đạo, không giận mà uy nghiêm. Có khi mặc dù anh cười với bạn, nhưng ánh mắt khá lạnh lùng , khoảng cách đối với mọi người như ngàn dặm.
(1) nội liễm: hướng nội
Trước kia tôi từ một số hành vi có thể hiểu nội tâm của anh, nhưng bây giờ, dưới đôi mắt đen thâm trầm kia tôi càng ngày càng thấy không hiểu lắm .
Nghe được bước chân anh dừng lại trước cửa phòng tôi, anh đến làm gì? Tôi không tự chủ hô hấp ngừng lại. "Tâm Tâm, mở cửa." Anh ở ngoài cửa nói.
Tôi không để ý đến anh.
"Thùng thùng ——" từ tiếng gõ cửa có thể thấy được, anh đối với tôi rất bất mãn. Không biết vì sao, tôi có chút sợ. Con người của tôi rõ ràng không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần nằm trong tay anh. Chỉ cần anh vừa trừng mắt, tôi liền lập tức nghe lời.
"Quan Tâm, mở cửa!" giọng anh cho thấy anh hiện tại rất bất mãn, "Nếu tự anh mà mở được cửa..., em liền thảm."
Tôi mặc kệ! Che lỗ tai lại, không nghe là không nghe. Tôi khóa rồi, không tin anh dám đá cửa ra được.
Rồi bên ngoài không còn âm thanh nữa, liền nghe được anh đi rồi. Tôi tức giận đến đem gối đầu hung hăng ném xuống đất, đàn ông là cái gì, tôi biết anh ước gì tôi không làm phiền anh nữa mà. Tôi rất tức giận, nên không nghe thấy âm thanh chuyển động của khóa cửa. Nhưng khi tiếng cửa mở truyền vào tai tôi, tôi biết tôi thảm rồi, muốn chạy trốn cũng đã muộn, đơn giản là giả ૮ɦếƭ, nằm lỳ ở trên giường không quay đầu lại. Tôi cảm giác ánh mắt của anh muốn đốt cháy lưng tôi, trong lòng như đứa nhỏ, thân thể khẩn trương cứng ngắc .
Sau đó tôi cảm giác anh ngồi lên giường, vừa đến mà không phát hỏa chứng tỏ anh đã tức điên rồi. Anh ôm tôi thật chặt, tỏa ra các tia lửa giận. Tôi nhịn đau, từ từ nhắm hai mắt lại không chịu nhìn anh. Anh liền đem mặt tôi và mặt anh mặt đối mặt.
"Tâm Tâm, mở mắt ra." Thật ngạc nhiên, giọng anh thực sự không có mùi thuốc S***g. Tôi suy nghĩ một lát, sợ hãi mở ra một con mắt, xuất hiện trước mắt tôi là khuôn mặt phóng đại, mắt không có cơn tức giận nào. Này, thật không có phát hỏa.
Thấy tôi mở mắt, hắn lập tức hôn lên. Nụ hôn của anh cũng rất ác liệt, mang theo một tia hương vị trừng phạt. Người đàn ông này thật là bá đạo! Buổi tối anh có thể đối với tôi hết sức triền miên, ban ngày lại giả vờ như không có gì; không cho tôi tức giận, lại không cho tôi tự trừng phạt sự ngây thơ của mình. . . . . .
*****
Từ sau hôm đó, Thuộc Đình tuy rằng vẫn là như trước đối với tôi, nhưng mà tôi rõ ràng cảm giác được anh đối với tôi không giống như trước nhắm mắt làm ngơ, cũng không cùng Lưu người đẹp dính dáng gì nữa, điều này làm cho trong lòng tôi cuối cùng có chút an ủi.
Tôi biết tôi không buông anh ra được, cho dù anh cả đời này cũng sẽ không yêu tôi.
Cứ như vậy đến thi vào đại học, tuy rằng trong thời gian này tôi cùng Thuộc Đình có vẻ như rất thuận lợi, nhưng tôi biết nếu tôi không cố gắng đuổi theo tốc độ của anh, không vượt qua kỳ thi vào trường mà anh đã đăng ký, như vậy tôi cùng anh đời này càng không có cơ hội. Vì vậy tôi có rất ít thời gian để đau buồn và hối tiếc, mà dùng phần lớn thời gian để ra sức học toán. Thỉnh thoảng, Thuộc Đình cũng sẽ không ngại phiền toái cầm sách toán kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Nếu có thể, tôi rất muốn bình yên vượt qua giai đoạn còn lại của trường trung học. Chỉ tiếc có người không cho tôi sự thoải mái ấy.
Tháng sáu thời tiết thật oi bức, mưa lại thường xuyên. Tôi chán ghét thời tiết như vậy, hơn nữa mấy ngày trước, vào kỳ kiểm tra hàng tháng môn toán tôi làm không tốt lắm, trong lòng buồn bực, một bụng hỏa không có chỗ phát tiết.
Những người thông minh biết không nên gây chuyện với tôi lúc này, Nhạc Nguyệt là người thông minh, cho nên cô ấy không chọc tôi, Thuộc Đình cũng vậy. Lưu Uyển Tình lại không như vậy.
Giờ tự học thật im lặng, tôi với một bụng đầu tức giận cũng rất ý tứ không quấy rầy người khác. Vào lúc đó, Thuộc Đình cách nhau vài chỗ ngồi liền ném bộ đề câu hỏi của các trường học nổi tiếng trong cả nước mà vài người bạn của anh từ trên mạng gửi tới, trên cùng là đề môn toán học. Tôi trợn trắng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười hướng anh nói: "Cảm ơn, anh trai."
Sau đó, tôi nghe Lưu người đẹp ở sau lưng chua ngoa châm chọc: "Hừ, lại giả vờ. Rõ ràng trong lòng có cái gì đó mừng rỡ, vậy mà ra vẻ không vui." Dù sao lời này nghe qua cũng không phải là nhằm vào tôi, nên tôi nhịn. Hơn nữa tôi cũng nghĩ trong vài ngày còn lại không nên để hình ảnh Thiên Sứ của tôi bị hủy đi.
Thật hy vọng Lưu Uyển Tình là một người thông minh, nói vài lời thì coi như xong. Nhưng cô ấy lại không như vậy, tiếp tục nói: "Lại còn anh trai, ngoài miệng kêu một tiếng Anh, thật không biết trong lòng nghĩ những thứ gì." Lại nói Lưu Uyển Tình cũng không phải ngu ngốc, người khác đều nghĩ tôi đem Thuộc Đình làm anh trai, cô ấy thật nhìn ra dưới cái tên này "Anh trai" còn có cái gì khác nữa, đáng tiếc không ai sẽ tin tưởng cô ấy. Cô ấy còn nói tiếp: "Đừng tưởng rằng người ta thực thích làm anh trai của cậu, nói không chừng người ta ước gì còn mau chóng thoát khỏi cậu nữa kìa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc