Đế Vương Sủng Ái - Chương 61

Tác giả: Khuyết Danh

Thực ra mới đầu Trầm Sát cũng không hiểu mình bị làm sao, tại sao nghe nàng ta nói những lời đó hắn lại cảm thấy có lửa giận nhen nhóm lên đầu, lại nhìn gương mặt tươi cười không để tâm của nàng, hắn có cảm giác muốn hộc máu.
Những nữ nhân kia còn chưa thực sự vào Cửu Tiêu Điện, còn chưa thực sự được phong phi, mấy ngày nay đã ngấm ngầm đấu đá không ngớt, hắn có thể thấy hết những trò vặt vãnh của họ, nhưng bất luận họ làm những gì hắn cũng chỉ cảm thấy nhàm chán, căn bản không thể có cơ hội làm ảnh hưởng tới tâm tư của hắn.
"Lại đây." Trầm Sát hít một hơi thật sâu mới có thể kìm nén lửa giận chuẩn bị thiêu đốt hắn thành tro bụi xuống.
Lâu Thất cũng thầm kinh ngạc, hắn đã giận dữ thế này rồi, trong cơn giận cũng đã hủy hoại cả hoa viên, nhưng chỉ một lát, hắn đã kìm nén toàn bộ lửa giận xuống, đúng là một người đàn ông có khả năng kiềm chế rất mạnh.
Thiên Ảnh ở trong bóng tối rất muốn trợn ngược mắt, Đế Quân vốn dĩ có khả năng tự kiềm chế rất mạnh, đây là lần đầu tiên tức giận tới vậy, là vì ai chứ? Vì ai chứ?
Lâu Thất nhích từng bước ốc sên về phía hắn, Trầm Sát nhìn nàng như vậy lại thấy tức phát điên, hắn lao người đi, tiến sát lại gần nàng, đưa tay siết chặt cằm nàng, bất ngờ cúi xuống, làn môi nóng bỏng cắn mạnh lên môi nàng.
Có lẽ là vì hắn quá cao lớn, che hết ánh sáng của nàng.
Có lẽ vì hắn quá nóng bỏng, thiêu đốt hết dưỡng khí của nàng.
Có lẽ vì khí thế của hắn quá hung hãn, đoạt hết hơi thở của nàng.
Lâu Thất giống như sắp ૮ɦếƭ đuối.
Mọi cảm giác đều biến mất, nhưng lại giống như mọi cảm giác đều được phóng đại, đặc biệt là xúc cảm của đôi môi cũng như hơi thở nóng hổi của hắn.
Thiên Ảnh bịt chặt hai mắt lại.
Nhị Linh đang nhìn trộm cũng rụt cổ lại, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Tam Trùng Điện trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nhưng Lâu Thất cảm thấy bên tai mình vang lên tiếng nhịp tim đinh tai nhức óc, cũng không biết là của nàng hay của hắn.
Rất lâu sau hắn mới buông nàng ra.
Ánh mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt nàng, bá đạo không cho nàng né tránh.
"Muốn giúp bổn Đế Quân lật thẻ? Muốn bổn đế quân sủng ái công bằng?" Giọng hắn có phần hơi khàn đi sau khi được thỏa mãn.
Đúng vậy, hắn giận, chính là giận việc này. Tại sao nàng không đố kị, tại sao không giận dữ, tại sao không ghen, như vậy là không đúng, thân là nữ nhân của hắn thì cần phải có *** độc chiếm hắn! Không thể rộng lượng như vậy! Hắn không cho phép!
Lâu Thất khó khăn lắm mới định thần, lý trí về lại trong đầu, biết rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, lập tức nàng nổi giận. Một đấm đấm mạnh về phía ***g *** hắn, lực đạo rất lớn khiến Trầm Sát không khỏi lùi lại một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Trầm Sát! Tên khốn nhà ngươi! Có biết đây là mối tình đầu của ta không! Mẹ kiếp! Ngươi dựa vào đâu mà ςướק mất nụ hôn đầu của ta! A... dựa vào đâu!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức tới đỏ mặt, nhìn hắn chỉ muốn lập tức chặt thành mấy khúc mang đi nuôi rắn trong nhà lao.
Sao lại vậy chứ, sao lại vậy chứ! Nụ hôn đầu của nàng!
Nàng ở hiện đại là nữ hoàng của một lĩnh vực nào đó, có biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai tiếp cận, có biết bao nhiêu mê hoặc, nàng vẫn giữ gìn nguyên vẹn, vậy mà tới đây đã bị tên khốn này chiếm hết, chiếm sạch sẽ!
Chính là kiểu xâm lược thành trì, đi sâu càn quét!
Khốn kiếp!
Chửi miết chửi miết, nàng đột nhiên sấn tới, túm chặt lấy vạt áo hắn nói: "Nói đi! Ngươi nói rõ cho ta nghe, kĩ thuật tốt vậy, từng luyện qua với bao nhiêu người rồi?"
Trên cành cây, Thiên Ảnh khẽ nghiêng người, rơi sầm xuống đất, ngã một cú chó ăn phân.
Trầm Sát một tay giữ chặt eo nàng, khẽ nhấc bổng cả người nàng vác lên vai, bước nhanh vào trong tẩm cung, chưởng phong lướt qua, cửa lớn đóng sầm lại, ngăn cách mấy cặp mắt của thị vệ và thị nữ đang ngang nhiên nhìn trộm ở bên ngoài.
Rầm một tiếng, Lâu Thất bị vứt mạnh lên giường, vì lực ném quá mạnh, nàng thậm chí còn lăn một vòng. Nhưng nàng cũng nhanh chóng kịp thời phản ứng, hai tay đập xuống giường nhảy bật lên, thân người cao lớn của Đế Quân nọ lập tức đè nàng xuống.
Hai cơ thể tì sát vào nhau, hai gương mặt gần kề. Mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, hơi thở trên môi quấn quýt không thể tách rời.
"Trong mơ, nàng."
"Cái gì?" Lửa giận đang muốn bùng phát của Lâu Thất bị ba chữ không đầu không đuôi của hắn ngắt quãng, nàng cứ thế sửng sốt hỏi.
Trầm Sát nói: "Bổn Đế Quân nói, luyện với nàng ở trong mơ."
Lâu Thất hồi lâu sau mới hiểu ra hắn đang trả lời câu hỏi của nàng, hơn nữa đáp án lại là như vậy, mặt nàng nóng bừng, trừng mắt nhìn hắn: "Ý của chàng là, chàng nằm mơ thấy ta?"
Ừ, được thôi, nàng cho phép, cho phép hắn mơ.
Chỉ có điều, hắn nằm mơ hôn nàng, nàng lại chưa bao giờ mơ thấy vậy, thiệt, thiệt quá.
"Bốn Đế Quân đêm đêm ôm nàng ngủ, mơ thấy nàng cũng là điều bình thường." Trầm Sát thản nhiên nói: "Bổn Đế Quân là người đàn ông bình thường."
"Gớm, đàn ông bình thường, bây giờ có cả tá mỹ nữ cho phép chàng phát huy công hiệu bình thường của mình kìa, sao chàng không đi tìm họ?" Lý trí trở lại, tâm tư lập tức được khống chế, Lâu Thất trợn ngược mắt.
"Nàng to gan gớm." Trầm Sát ánh mắt tối đi, "sự sủng ái của bổn Đế Quân, nàng dám coi như không có gì xảy ra?"
Phụt, sự sủng ái của hắn...
Đây là tiết tấu muốn coi nàng là thú cưng?
Lâu Thất chọc chọc vào *** hắn, nói: "Chàng đứng dậy, chúng ta nói chuyện."
"Nói gì?" Mặc dù không để tâm nhưng hắn vẫn nghe lời nàng đứng dậy, và cũng kéo nàng dậy.
Lâu Thất còn đang tổ chức ngôn từ, suy nghĩ xem nên nói thế nào với người đàn ông cổ đại bá đạo và tự luyện này thì bất ngờ bên ngoài vọng vào giọng nói khá yếu ớt của Thiên Nhất: "Bẩm Đế Quân, Hoa thống lĩnh cầu kiến Lâu cô nương."
Sắc mặt Trầm Sát lập tức đen thui.
"Bảo hắn cút!"
Bên ngoài cửa điện, Thiên Nhất nhún vai, quay người nói với Hoa Vu Tồn: "Hoa thống lĩnh, việc này, ngươi nghe thấy rồi đấy!"
Bảo hắn cút, lời này Thiên Nhất không muốn lặp lại.
Hoa Vu Tồn vã mồ hôi, hắn bị Đế Quân ghét tới nhường nào đây?
Hắn không biết rằng, Trầm Sát vốn dĩ đang bực bội, từ đầu hắn tới mời Lâu Thất đi bố trận, Trầm Sát tưởng rằng cùng lắm chỉ đi hai ngày, nào ngờ đi luôn năm ngày! Hôm nay khó khăn lắm mới về lại, vừa hôn được một lần, gã họ Hoa này lại mong ngóng mòn mỏi chạy tới, hắn ta muốn làm gì? Chê sống dai quá sao?
Trầm Sát đang sát khí đằng đằng, như thể hóa thành thực chất, Hoa Vu Tồn ở ngoài điện đương nhiên cũng cảm nhận được, hắn khẽ rùng mình, muốn lui xuống nhưng lại nghĩ việc này không thể kéo dài thêm được nữa, lập tức khổ não muốn nhổ trụi tóc của mình.
Thiên Nhất đứng bên cạnh rất thông cảm cho hắn, nhưng việc này hắn cũng không thể giúp đỡ, tuyệt đối không được giúp đỡ.
"Là việc gã người Tây Cương nhốt trong lao, ta đi xem thế nào." Lâu Thất lập tức hiểu ra. Lần này Hoa Vu Tồn tới tìm nàng chắc chắn là vì người kia đã quyết định, nàng cũng biết một người ở nhiều thời điểm sẽ có những quyết định khác nhau, có lẽ bây giờ hắn đồng ý, lát nữa sẽ hối hận. Vì thế việc này không thể kéo dài.
Trầm Sát trừng mắt nhìn bóng nàng đi về phía cửa điện, tức anh ách.
Nàng ta rốt cuộc sao có thể biết hắn không thể làm gì nàng, cứ thế nói đi là đi?
"Trước khi trời tối nàng không quay lại, bổn Đế Quân sẽ băm vằm Hoa Vu Tồn thành tám mảnh vứt đi nuôi Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng của Trầm Sát vang lên sau lưng, Lâu Thất không hề dừng bước, chỉ trả lời hắn một câu: "Dù sao thì Hoa Vu Tồn là thuộc hạ của chàng, đâu phải của ta, muốn chém muốn giết tùy chàng."
Trầm Sát lập tức chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bùng cháy trong ***g ***, không thoát ra được, cũng không thể dập tắt.
Câu nói Lâu Thất nói ra khi đi tới cửa điện, Hoa Vu Tồn ở bên ngoài cũng nghe thấy, lập tức hắn chỉ biết lau mồ hôi lạnh, rầu rĩ chắp tay thi lễ với nàng: "Cô nương cứu thuộc hạ, Đế Quân thực sự sẽ giết thuộc hạ mất!"
Hắn khổ quá! Ai mà biết tới không đúng lúc chứ?
Nhìn cảnh tàn tạ của hoa viên hắn có thể tưởng tượng ra lửa giận của Đế Quân ban nãy mạnh tới nhường nào.
"Đi thôi." Lâu Thất đi trước về phía nhà lao, nhưng mới đi chàng vài bước phía sau liền có một luồng gió ập tới, có người ôm lấy eo nàng, dẫn nàng lao lên không, bay đi.
"Bổn Đế Quân cũng muốn mở mang tầm mắt, hừm."
Lâu Thất tỏ ra không còn gì để nói.
Đương nhiên không thể để nam nhân Tây Cương kia nhìn thấy Trầm Sát, nhìn thấy hắn người ta sẽ căng thẳng, đề phòng, nói không chừng sẽ thay đổi ý định. Có điều, nhà lao này có một lỗ nhỏ, ở bên ngoài có thể nhìn thấy và nghe thấy tình hình ở bên trong, Hoa Vu Tồn trong lòng cũng rất sốt ruột muốn xem, Trầm Sát vừa tới, hắn đâu dám tranh cơ hội đó, chỉ có thể tủi thân tới một bên buồn bực một mình.
"Ngươi tới rồi sao."
Lâu Thất vẫn giống như lúc trước, bước lên ghế ngồi xuống bàn, dáng vẻ vô cùng thư thái, vô cùng không để tâm.
"Đúng vậy, ta tới rồi, cố gắng để trở thành người không H*m mu*n không tình cảm có phải rất đau khổ không?" Những thứ khác còn được, cùng lắm cố gắng tu tâm dưỡng tính, không nổi giận, không lo lắng, không H**g phấn, hơn nữa ít ra ngoài là được, cũng không có những tâm trạng sợ hãi, khiếp đảm, nhưng đây là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ mới chừng hơn hai mươi tuổi.
Có gì đây?
Có tình cảm.
Lúc trước khi tới đây Lâu Thất đã nhìn thấy trên cổ tay hắn có đeo một sợi dây màu đen, bên trên có xỏ một viên ngọc hình mèo rất xinh xắn.
Nàng không tin đó là thứ hắn thích.
Vậy thì rất có thể đó là món nữ nhân quan trọng đối với hắn đã tặng hắn, nếu như là trưởng bối thì sẽ tặng ngọc như ý, tượng phật... Tặng một con mèo nhỏ dáng vẻ đáng yêu, có lẽ là tình nhân, cũng có lẽ là em gái. Nhưng dù là ai đi nữa thì trong lòng hắn cũng có tình cảm, hơn nữa lại là tình cảm sâu đậm.
Đáng tiếc, người bị trúng loại độc tố thần kinh này không thể động tình. Hoặc có thể nói là không được có thâm tình. Tình cảm sục sôi, nhịp tim tăng nhanh, mặt đỏ tim đập loạn xa, những điều này đều K**h th**h độc tố phát tác.
Xem ra người đàn ông này phải chịu không ít dày vò.
Vì thế, nàng cược, cược tình cảm trong lòng hắn khiến hắn khao khát giải độc.
Lời nàng nói khiến hắn có chút đau đớn ôm ***, hắn cười thê lương nói: "Có lẽ ngươi sẽ không thể nào biết được, cảm giác khi đứng trước người con gái ngươi yêu nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh và lạnh nhạt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc