Đế Vương Sủng Ái - Chương 589

Tác giả: Khuyết Danh

Họ chưa hề nghe nói đến khảo nghiệm của Thánh Tiên Cung, chỉ cần để cho con chim họ mang đến mổ một cái, nếu không ngất xỉu là có thể lên Thánh Tiên Sơn.
Khi nghe thấy nội dung khảo nghiệm này, Lâu Thất cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua trước mắt.
Bị chim mổ? Đúng là chỉ có người của Thánh Tiên Cung mới nghĩ ra!
Nhưng cái nơi có thể đào tạo ra được kiểu người như lão đạo sĩ thối, thì nàng lại không dám xem thường một chút nào. Mổ thì mổ vậy.
Nhưng mà rõ ràng lúc trước lão đạo sĩ thối đã từng nói với nàng, sư phụ lão là một thế ngoại cao nhân không hề có hứng thú gì với chuyện thế tục, sư phụ lão dẫn các sư huynh đệ lên Thánh Tiên Sơn sinh sống, ngọn núi ấy rất nguy hiểm, không ai dám lên đó, sao bây giờ vị thế ngoại cao nhân kia lại muốn chọn tân cung chủ gì đó rồi? Còn truyền tin ra ngoài nữa.
Vả lại, người vô tranh với đời, làm gì lại đi kêu người nhà đệ tử mở nhà trọ Nghênh Tiên? Như thế có thể gọi là không quản thế tục không tranh với đời không?
Hay là trong mười mấy năm lão đạo sĩ thối rời đi thì sư phụ và sư môn của lão đã xảy ra biến hóa quá lớn?
Tất nhiên, nàng sẽ không suy nghĩ quá nhiều về mâu thuẫn bên trong, dù sao ngày mai đã có thể lên Thánh Tiên Sơn rồi, đến lúc đó nghi hoặc nào cũng đều có thể được giải đáp.
Lâu Thất không hề nghĩ rằng mình sẽ không thể vượt qua phần thử thách ấy.
"Thất Thất, qua đây tắm rửa." Sau khi Trầm Sát đuổi hết người ra ngoài bèn tiến vào phòng tắm, không lâu sau hắn gọi nàng vào.
Phòng họ đặt là phòng thượng đẳng, có phòng tắm riêng, trong phòng có ống nước bằng trúc, chỉ cần kêu một tiếng là có nước nóng chảy vào trong thùng, khi nước nguội có thể thêm nước nóng mọi lúc, điều này khiến Lâu Thất cảm thấy mới mẻ, thiết bị này tất nhiên không thể so với thời hiện đại, nhưng đây là cổ đại, đây là thiết bị tắm tiên tiến nhất mà nàng từng thấy đấy.
Nhà trọ này cũng rất chu đáo, bên cạnh có dán tờ giấy ghi chú cách sử dụng.
Lâu Thất nhìn chiếc thùng có thể chưa ba người, Trầm Sát đã ngâm mình trong bồn, bởi vì nhiệt độ nước cao, hơi nước tỏa ra đầy phòng, làm khuôn mặt của hắn bớt đi vẻ lạnh lùng, tăng thêm vẻ mị hoặc.
Ngoài Lâu Thất ra không một ai có cơ hội nhìn thấy một Trầm Sát như thế, tuy Lâu Thất đã từng nhìn thấy diện mạo của hắn thế này vài lần, nhưng con tim vẫn không kiềm chế được bắt đầu tăng tốc, nàng thầm mắng một tiếng yêu tinh.
Đúng vậy, nam yêu tinh, quả thật quá quyến rũ.
"Đợi chàng tắm xong rồi ta sẽ tắm." Lâu Thất xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng vòng eo bỗng nhiên bị ôm chặt lấy, cả người nàng bị kéo vào trong, năm ngón tay của hắn túm lấy, kéo hai chiếc thắt lưng nằm bên trong và bên ngoài của nàng xuống, vứt sang một bên.
"Nước trong thùng quá nhiều, một người tắm rất lãng phí." Trầm Sát nói rất bình thản, dùng một tay xách nàng vào trong thùng.
Y phục trên người Lâu Thất vẫn chưa được cởi hết, vừa vào trong bồn thì bị thấm ướt, nàng đập tay vào nước, nước bắt lên đầy mặt hắn: "Thô lỗ!"
Trầm Sát cười khẽ, tiến tới, nhanh chóng *** ngoài của nàng ra, giọng hắn hơi khàn khàn, "Trên người bổn Đế Quân có thứ còn thô to hơn, nàng có muốn không?"
Sặc.
"Chàng nói gì đấy, bổn cô nương đơn thuần không hiểu đâu." Nàng chớp đôi mắt to đen láy vô tội. Nhưng nàng không biết rằng dáng vẻ này lại càng dễ khơi gợi ngọn lửa mà người nào đó đã cố gắng kiềm nén suốt nửa tháng qua.
Suốt nửa tháng gấp rút này, đa số qua đêm bên ngoài, thỉnh thoảng mới tìm được thôn trang xin nhờ tá túc nhưng cũng chẳng có phòng nào ra hồn, nếu ở trên xe ngựa, hắn lại ghét mấy người lạ đi cùng, không hề muốn người khác nghe thấy giọng nói kiều mị khi ấy của nàng, vì thế hắn mới cố gắng nín nhịn suốt nửa tháng qua. Bây giờ có điều kiện rồi, hắn làm gì có thể tiếp tục nhịn nữa cơ chứ?
Những lời nói hạ lưu cũng được diễn đạt rất chi là lưu loát.
"Không hiểu, bổn Đế Quân làm trực tiếp luôn vậy!" Trầm Sát nhanh chóng cởi sạch hết đồ trên người nàng, bây giờ nàng đang giả nam trang, đồ trên người càng dễ cởi hơn nữ trang. Sau khi lột sạch người nàng, sóng nước dao động bao quanh đường cong vòng ***, làn hơi nước mỏng manh quấn lấy cơ thể trắng nõn của nàng, khung cảnh này đủ để khiến con ngươi hắn tối màu, lửa nóng sắp tràn ra khỏi cơ thể hắn dường như đốt cháy luôn người của Lâu Thất.
Thấy hắn nổi lên phản ứng chỉ vì nhìn thấy cơ thể của mình, Lâu Thất cũng bắt đầu có cảm giác.
"A..."
Nàng bị hắn ôm lấy eo, cả người bị nhấc lên rồi bị đè xuống người hắn, vốn chẳng cần bất cứ sự chuẩn bị nào, hắn đã ở sẵn trong trạng thái tấn công mãnh liệt, còn nàng cũng đón nhận hắn một cách rất nhanh chóng, một nhát đến tận cùng.
Hai người lên tiếng cùng một lúc, cái cảm giác *** ấy đánh úp lan tỏa ra toàn thân.
"Thất Thất ngoan..." Giọng Trầm Sát trầm khàn, con ngươi sáng như sói, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, "Nàng thật tuyệt diệu..."
Nàng thật tuyệt diệu, chứ không phải nàng thật đẹp, rõ ràng không phải là câu khen tướng mạo của nàng...
Mặt Lâu Thất càng đỏ hơn, quả thật không thể chịu nổi cái cách hắn nhìn nàng rồi nói những lời hạ lưu như thế kia, nàng dứt khoát ôm lấy cổ hắn, ghé sát hôn lên môi hắn, nhưng khi hai bờ môi vừa chạm vào nhau, nàng phát hiện ra hành động của nàng giống hệt như tự dâng đến tận cửa cho hắn ăn.
Khóe môi hắn cong lên, hắn cười rất khẽ, sau đó đổi từ thủ sang công, tuôn ra ngọn lửa hừng hực đã bị kiềm nén từ lâu.
Sóng nước dập dềnh, phần cơ thể dưới nước kết hợp với nhau theo cách kín kẽ nhất, Lâu Thất bị sốc nảy, sắp mất hết ý thức: "Nhẹ...nhẹ một chút..."
"Cục cưng, nàng kêu ai nhẹ?"
"Chàng..." Nàng vẫn chưa kịp nói xong, hắn lại tấn công tiếp, cú tấn công mạnh đến mức khiến nàng không thốt nên lời.
"Gọi tên của bổn Đế Quân, chỉ có nàng mới có thể gọi." Hắn ôm chặt eo nàng, để tránh nàng bay ra ngoài.
Lâu Thất đã quên mất đây là đâu, nàng chỉ cảm nhận được hắn, rõ ràng như thế, nóng bỏng như thế, mạng mẽ đến mức làm nàng gần như nổ tung.
"Sát, Sát...Sát của ta..."
Trầm Sát chỉ cảm thấy sự vui vẻ tràn đầy trong ***, hắn hôn xuống: "Cục cưng, bảo bối của ta..."
Bên ngoài gió lạnh từng cơn, cảnh đêm dày đặc, nhưng nhiệt độ trong căn phòng này lại tăng lên đều đặn, dai dẳng hồi lâu.
Ngày hôm sau, khi Lâu Thất vẫn còn ngủ mơ màng thì nàng cảm giác có thứ gì đó đang cọ vào cánh tay mình, nàng cho rằng tên nào đó đã dày vò nàng cả đêm qua rồi mà sáng nay vẫn còn muốn dày vò nàng nữa, nên nàng giơ tay ra đánh thẳng xuống.
"U U!"
Tiếng kêu thảm thiết của U U kiến nàng bừng tỉnh, nàng mở mặt ưỡn người, nhìn vào đôi mắt to tròn lay láy của U U, nó đang dùng ánh mắt để lên án nàng.
Chỉ kêu nàng thức dậy thôi mà, vì sao lại đánh nó?
Lâu Thất đỡ trán.
"U U, sao mày lại ở đây?" Tối qua lúc U U bị Trầm Sát xách lên vứt lại sang cho Trần Thập thì nàng phải đoán ra mới đúng, rõ ràng là hắn ta đã có chuẩn bị trước rồi.
Nhưng hắn cũng quá đáng lắm, bây giờ nàng thấy đau nhức cả người, cảm giác cả cơ thể như bị tháo ra lắp lại vậy. Chắc chắn trên người nàng sẽ có đầy những dấu hôn, may mà khả năng hồi phục của làn da nàng cực kỳ nhanh. Có điều mới sáng sớm hắn đã đi đâu mất tiêu rồi?
"U U." U U nhảy lên vị trí ngay vai của nàng, nó cắn chăn, kéo lên, đắp kín vùng vai trần nhẵn mịn của nàng.
Lâu Thất mới phát hiện tối qua sau khi dày vò cả một buổi tối thì nàng lại chẳng mặc gì cả, hành động vừa rồi của U U khiến mặt nàng nóng bừng. Bỗng có một bàn tay vươn đến, xách U U lên ném nó ra ngoài bình phong.
"Đừng làm nó đau." Trầm Sát vừa mới lách người vào, Lâu Thất nhìn hắn với ánh mắt trách mắng. "Chàng đi đâu vậy?"
Trầm Sát thò tay vào chăn, sờ vào cơ thể mềm mại của nàng, *** một hồi, "Sau khi tỉnh dậy không làm thêm một lần nữa nên thấy thất vọng phải không?"
"Dẹp đi!" Lâu Thất nhéo hắn, "Lấy tay ra, ta phải mặc quần áo."
Trầm Sát cầm một bộ y phục được đặt ở bên cạnh lên, hắn bế nàng dậy, giúp nàng mặc từng chiếc một, "Bổn Đế Quân có thể cởi y phục trên người nàng, thì cũng có thể mặc vào cho nàng. Về sau những chuyện này cứ để bổn Đế Quân làm là được."
Lâu Thất nhéo mặt hắn: "Mau nói, mới sáng sớm chàng đi làm gì vậy?"
"Dặn Tiểu Trù và Nhị Linh đi nấu cháo tẩm bổ cho nàng." Trầm Sát nói rất tự nhiên, hắn biết tối qua lại ђàภђ ђạ nàng quá dữ dội, nếu không phải thể chất của nàng quá khỏe, từng ăn nhiều thứ tốt như thế, chắc chắn đã ngất xỉu mấy lần rồi. Nhưng như vậy cũng phải tẩm bổ đàng hoàng.
Khuôn mặt Lâu Thất bỗng trở nên nóng bừng, "Chàng kêu Tiểu Trù và Nhị Linh đi nấu cháo với vẻ mặt nghiêm túc như thế, chẳng khác nào nói với bọn họ rằng chúng ta, tối qua..."
Tối qua đại chiến một ngàn hiệp chứ.
Trầm Sát vẫn điềm nhiên: " Họ là tỳ nữ thiếp thân của nàng."
Lâu Thất câm nín.
Kết quả đợi đến khi Tiểu Trù và Nhị Linh mang cháo đến, Lâu Thất cảm thấy chứng lúng túng lại tái phát rồi.
Sáng sớm hôm nay, tất cả mọi người đều dậy rất sớm, bởi vì sứ giả Thánh Tiên Cung cũng đến rất sớm.
Lâu Thất và Trầm Sát ra khỏi cửa đi được một đoạn, một cánh cửa bỗng mở ra, một giọng nói lúng túng vọng ra từ bên trong.
"Lâu cô nương, có thể vào đây giúp tại hạ một chút không?"
"...Vân Phong?" Mắt Lâu Thất sáng rực, rất kỳ lạ là chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là nàng có thể nhận ra, Triệu Vân Phong đi rồi, Vân Phong trở về rồi!
"Hừ!" Trầm Sát hừ lạnh, liếc nhìn nàng.
Lâu Thất sờ mũi, nội lực của Trầm Sát quá hùng hậu, khi đi hoàn toàn không phát ra tiến động nào, còn nàng thì lại chẳng hề che giấu, chắc Vân Phong đã nghe thấy bước chân của nàng, nhưng lại không biết Trầm Sát đang ở bên cạnh nàng.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng hừ lạnh của Trầm Sát, Vân Phong sửng sốt, sau đó sửa lời lại: "Có thể kêu một tỳ nữ nào đến chải đầu giúp ta không? Ta không hiểu cách trang điểm của nữ tử."
Lâu Thất bật cười, kêu Tiểu Trù vào.
Khi họ vừa ngồi trong đại sảnh chưa được bao lâu, thì Tiểu Trù và Vân Phong xuống lầu. Và đúng lúc này, có vài người bước vào từ cửa lớn, tên nam nhân đi đầu trùng hợp nhìn thấy Vân Phong đang từ từ bước xuống.
Dáng người mỹ nhân tựa liễu, mặt tựa hoa đào, khí chất như ngọc trên người "nàng ta" khẽ lướt qua tim hắn như một con gió.
"Đẹp quá..."
Nam nhân kia nhìn đến ngơ ngác, hắn tiến lên đón mỹ nhân theo bản năng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, trừ vị mỹ nhân kia ra, thì nam nhân này cũng khiến người khác phải ngước nhìn.
Lâu Thất nhướng mày, có khi cách nói đẹp tựa Phan An là dùng để chỉ tên nam nhân này. Tất nhiên tên nam nhân này không phải kiểu người tràn đầy khí thế như Trầm Sát, mà mặt mày hắn trắng như ngọc, ngũ quan tinh tế, tựa như mỹ nam bước ra từ trong tranh.
Hình như vị mỹ nam này lại để ý đến "mỹ nữ" Vân Phong?
"Vừa gặp đã yêu à nha..." Lâu Thất cúi đầu, cười đến mức hai vai run rẩy.
Mặt Vân Phong đen xì. Sáng sớm hôm nay khi tỉnh dậy, khó khăn lắm hắn mới tuyết phục được bản thân chuyện phải cải trang thành nữ, lúc nãy cũng khó khăn lắm mới chịu đựng được việc Tiểu Tru thoa mấy lớp phấn cho hắn. Kết quả vừa mới xuống lầu đã gặp phải một tên thiếu não, chuyện quái quỷ gì thế này?
"Chào cô nương, tại hạ là đệ tử của Thánh Tiên Cung, họ Lâm, tên Tử Quân, có thể thỉnh giáo quý tính của cô nương không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc