Đế Vương Sủng Ái - Chương 43

Tác giả: Khuyết Danh

"A, Lam tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Diêu Thủy Nhi mặc dù kêu lên một tiếng, cũng muốn giơ tay ra kéo nàng ta nhưng vẫn không kịp, người Lam Ý đã sắp sửa ngã vào lòng Trầm Sát.
Ba người còn lại đều cắn môi.
Trong mắt Lâu Thất khẽ ánh lên nụ cười.
Ừ, có người chủ động ngã vào lòng kìa, đây là chiêu trò mới cũ kỹ làm sao.
Nếu như Trầm Sát cứ ôm lấy, đúng là có diễm phúc.
Một, hai, ba, ôm chặt.
Nàng vừa đếm xong thì thấy bên cạnh có một bàn tay giơ ra, xen vào giữa Lam Ý và Trầm Sát, đỡ lấy người nàng ta, khiến nàng ta còn không chạm được vào y phục của Trầm Sát.
Còn Trầm Sát thì như thế hoàn toàn không gặp phải chuyện này, hắn còn không dừng lại cứ tiếp tục đi về phía trước, tới một ánh mắt cũng không nhìn qua.
Lâu Thất lập tức giơ ngón cái lên trời.
Ám vệ tốt, việc gì cũng chịu thay cho chủ tử, chỉ hy vọng buổi tối có thể chịu được.
"Cười gì vậy, sao có vẻ khoái chí thế?" Trầm Sát giơ tay nhéo má nàng, kéo mạnh một cái.
Lâu Thất kêu lên một tiếng rồi đập tay hắn ra, cả giận nói: "Chủ tử, làm người thì không được bá đạo như vậy, người ta cười cũng không được sao?"
Đám người Diêu Thủy Nhi không khỏi sửng sốt. Cho dù người khác có đồn đại thế Lâu Thất ở trước mặt Đế Quân được được sủng ái thế nào, ăn ngon ra sao, thậm chí ngủ trên giường của Đế Quân thì nếu không tận mắt nhìn thấy họ cũng đều không tin.
Bây giờ nhìn thấy, họ tin rồi, có điều sự thực này khiến họ khó lòng chấp nhận được, tại sao nàng ta có thể thân mật với Đế Quân như vậy? Tại sao Đế Quân lại sủng ái nàng ta tới vậy?
"Đế Quân, thần nữ luyện một điệu múa kiếm, tối mai có thể biểu diễn trên bữa tiệc tiếp đón khách phương xa được không?" Giọng nói nhỏ nhẹ của Lam Ý vang lên, vừa rồi nàng ta bị Thiên Nhất đỡ, cũng không thấy tỏ ra thất vọng, vẫn lễ độ cám ơn hắn một tiếng sau đó lại đứng vững trở lại. Lúc này lại cúi người nói với Trầm Sát như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nàng ta tự xưng là thần nữ, lẽ nào vì nàng ta vốn là con gái của thành chủ trước đây, bây giờ cũng coi như thần phục.
"Chuẩn."
"Đa tạ Đế Quân." Lam Y mỉm cười sau đó lui xuống.
Diêu Thủy Nhi lập tức cũng bắt chước nàng ta bước lên cúi người, đang định lên tiếng thì nghe thấy Trầm Sát nói: "Các ngươi muốn biểu diễn gì thì đi nói với Nguyệt vệ. Lui xuống đi, Lâu Thất đang tĩnh dưỡng, có việc gì các ngươi cũng không được tới làm phiền nàng ấy."
Mấy người sắc mặt hơi ửng hồng.
Là xấu hổ và tức giận.
Một thị nữ, lẽ nào thân phận cao hơn họ? Nếu không phải vì nàng ta quá được sủng ái, sao bọn họ có thể chủ động tới gặp nàng ta được chứ, lại còn hành lễ với nàng ta, bây giờ còn nói họ không được tới làm phiền.
Thấy bốn đại mỹ nhân uyển chuyển rời khỏi Tam Trùng Điện, Lâu Thất vô cùng rầu rĩ nhìn Trầm Sát: "Chủ tử, Đế Quân, nghe nói ngày mai có yến tiệc, tiếp đón Ngọc thái tử, người còn sắp xếp cho ta một chỗ bên cạnh người?"
"Nàng còn chưa khỏe hẳn, không ngồi lẽ nào bắt ta cõng đứng đó?"
"Ta không có ý đó, ý của ta là ta không đi có được không?" Lâu Thất thấy rằng những nơi như vậy nếu nàng tham gia chắc chắn sẽ không có việc gì tốt đẹp. Bây giờ nàng chỉ muốn rời xa thị phi, tĩnh dưỡng khỏe lại sau đó tìm cơ hội kiếm ít tiền rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông này.
Đương nhiên, vốn dĩ nàng cũng nên đòi hắn một ít tiền thù lao, vì nàng đã giải bùa chú cho hắn, cho nàng hai ngàn vàng cũng là đương nhiên. Chỉ có điều nàng không dám nói. Chỉ cần nàng nói đòi tiền, người này chắc chắn sẽ biết nàng chuẩn bị chuồn.
"Thị nữ của bổn Đế Quân đương nhiên là bổn Đế Quân ở đâu, nàng ta cũng phải ở đó."
Nói cách khác, nàng không thể từ chối.
Lâu Thất liền trợn ngược mắt. Mặc dù nàng có chút tò mò về Ngọc thái tử, nhưng đạo lý ૮ɦếƭ vì tò mò thì nàng cũng hiểu.
Chỉ đáng tiếc, nàng không thể từ chối.
Tối hôm nay, Lâu Thất sống ૮ɦếƭ không chịu lên giường của Trầm Sát, một người ngồi trên giường, mặc trung y màu trắng, một người ăn vận chỉnh tề đứng ở đối diện trừng mắt nhìn hắn.
"Không còn sớm nữa, nàng không nghỉ là muốn luyện công sao?" Ánh mắt Trầm Sát nhìn nàng chằm chặp.
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Giờ này còn luyện công gì nữa? Ta là một cô gái yếu ớt, chủ tử, ta tới ngủ ở thiên điện là được, người cứ ngủ đi."
Thực sự không biết tại sao mấy ngày này hắn cứ đòi ngủ cùng nàng, xin lỗi chứ, cho dù ở hiện đại nàng cũng không dễ dãi tới vậy. Hơn nữa khi ngủ hắn cứ đòi ôm nàng, hơi thở ấm nóng cứ phả lên cổ nàng khiến nàng rợn tóc gáy, hắn đâu có phải chồng của nàng.
"Nàng giúp bổn Đế QUân giải bùa chú Tây Cương, đây là phần thưởng cho nàng. Lại đây, đừng để ta nói lần thứ hai."
Thưởng, thưởng cái quỷ gì.
Lâu Thất đang định tiếp tục thuyết phục hắn thì bỗng nghe thấy rầm một tiếng ở ngoài cửa, sau đó nàng nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề của Thiên Nhất, nàng liền phì cười, vứt việc ngủ chung hay ngủ riêng này sang một bên.
"Thiên Nhất." Trầm Sát có nội lực, đương nhiên nghe được âm thanh của Thiên Nhất.
Giọng nói có phần kiềm chế của Thiên Nhất vọng vào: "Làm phiền Đế Quân, thuộc hạ đáng ૮ɦếƭ."
"Việc gì vậy?" Câu này là Trầm Sát nhìn Lâu Thất hỏi, nàng cười như vậy còn dám nói là không biết.
Lâu Thất cứ không nói, nàng chớp đôi mắt trong veo vô tội nói: "Làm sao ta biết được, Thiên Nhất có lẽ là bị bốc hỏa."
Thiên Nhất ở bên ngoài nghe nàng nói vậy suýt nữa quỳ sụp xuống: "Xin Lâu cô nương giúp thuộc hạ."
Giờ hắn coi như đã biết, chắc chắn hắn đã trúng chiêu trò gì đó rồi, hơn nữa Lâu Thất biết, nhưng nghĩ lại cũng biết là do buổi tối đỡ Lam Ý một lát. Chỉ có điều hắn không dám nói thẳng với Trầm Sát, vì nếu nói ra, Lam Ý nói không chừng sẽ mất mạng, nhưng khi xưa Trầm Sát đã hứa với Lam thành chủ, giữ lại mạng sống cho con gái ông ta. Hắn không muốn để Đế Quân thành người thất hứa, vì thế việc này hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Nhưng Lâu Thất sao lai biết được?
Khi nàng không nói với Trầm Sát, Thiên Nhất liền biết, Lâu Thất chắc đã đoán biết được nội tình gì trong đó, vì thế lựa chọn che giấu.
Lâu Thất vẫn nhịn không cười, trên thực tế nàng rất bội phục Lam Ý, rất to gan, đóng giả cũng rất giống, dựa vào điều kiện và tâm tính của nàng ta, nàng ta hoàn toàn không cần đi tới bước này, chắc là đã có việc gì buộc nàng ta không thể không liều mình mạo hiểm. Nếu như thành công, nàng ta trở thành nữ nhân của Trầm Sát, nếu không thành công có lẽ sẽ bị đuổi khỏi Cửu Tiêu Điện, hoặc mất mạng.
Bốn mỹ nhân đó, nàng có ấn tượng sâu sắc nhất với Lam Ý.
"Thiên Nhất à, không có gì đâu, thời tiết nóng bức, đi uống một chút nước đậu xanh là được."
Thứ đó dược tính rất đặc biệt, không phải là độc cũng không khiến người khác trúng độc, chỉ là sau khi trúng loại thuốc này, sẽ có một cảm giác bức bối dấy lên trong Ⱡồ₦g иgự¢, khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng khi tiếp cận với người đó trên người sẽ cảm thấy mát mẻ, dễ chịu, tới khi đấy, người đó lại quyến rũ một chút sẽ rất dễ dàng xảy ra điều gì đó, đây cũng chỉ là nguyên nhân khiến Lam Ý liều mình một phen vì nó cũng không phải xuân dược.
Vì thế Thiên Nhất đã nghĩ nhiều quá rồi, lâu Thất căn bản không biết những việc về Lam Ý.
Muốn giải loại dược tính này cũng rất đơn giản, chỉ cần uống nước đậu xanh là sẽ không sao.
Nàng còn nhớ trước đây lão đạo sĩ thối nói tới việc này từng nghiến răng nghiến lợi, nàng còn hỏi ông ta có phải đã từng trúng chiêu không, lão đạo sĩ lập tức đỏ mặt, Lâu Thất nghĩ tới việc này nên mới bật cười.
Bên ngoài lập tức không có âm thanh gì nữa, Lâu Thất mỉm cười một hồi thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu lại thì thấy gã nọ túm chặt lấy nàng vứt thẳng lên giường.
"Đi ngủ."
Hắn cũng giống với hai đêm trước, giơ tay ôm chặt lấy nàng.
Lâu Thất không còn gì để nói.
Nàng nhịn, nàng nhịn. Dù sao thì chỉ là ôm nàng ngủ, nàng coi hắn là dây cáp là được chứ gì?
Gã nọ bị coi là dây cáp mà vẫn không hay, hắn chỉ biết mấy đêm nay ôm nàng ngủ, hắn ngủ rất ngon, không nằm mơ gì, sáng sớm tỉnh dậy tinh thần rất tốt.
Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ ngủ ngon tới vậy.
Cô gái này rất tốt, rất tốt, đối với hắn vừa có thể giảm đau, vừa có thể an thần.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trầm Sát đã đi rồi. Trừ ngày đầu tiên khi nàng tỉnh dậy hắn vẫn còn ở đây, hai ba hôm nay hắn đều tỉnh dậy sớm hơn nàng, khi nàng dậy bên cạnh đã không còn ai.
Điều khiến Lâu Thất rầu rĩ là nàng không biết hắn dậy từ lúc nào.
Điều đó chỉ có thể nói lên rằng giờ nàng đã quen nằm ngủ cùng giường với hắn, buổi tối ngủ rất thoải mái, cũng không hề đề phòng. Lẽ nào đây là việc tốt, không, điều này đối với nàng tuyệt đối không phải việc gì tốt đẹp.
Mặc dù nàng đã rửa tay gác kiếm nhưng sự cảnh giác cần có, phòng bị cần có nàng cũng không thể đánh mất.
Đáng tiếc, mỗi tối trước khi đi ngủ nàng đều nói vậy với mình nhưng tới ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn là thế này.
૮ɦếƭ tiệt.
Như vậy không đúng, không đúng.
Người này, nàng phải nhanh chóng rời xa mới được.
Ban ngày, Trầm Sát cũng không về lại Tam Trùng Điện, Lâu Thất luyện công một hồi cho rằng mình đã hồi phục được một ít liền đi ra ngoài, thấy bên ngoài đã bắt đầu trang hoàng.
"Là sao thế nhỉ?" Nàng bước tới Nhị Trùng Điện, vừa hay gặp được Nhị Linh đang đi tới.
Trên hành lang trong Nhị Trùng Điện đều có treo vải lụa mỏng, nhìn đẹp và lãng mạn hơn ngày thường, tới cung đăng cũng được đổi mới, chạm khắc hoa hoặc chim, rất đẹp.
Nhị Linh bước tới đỡ nàng, nàng xua tay. Trước đây Trầm Sát nói nàng đang tĩnh dưỡng, bảo nàng chọn một thị nữ, nàng cũng chỉ quen với Nhị Linh nên đã chọn nàng ta, vì thế Nhị Linh sẽ có nửa ngày tới Tam Trùng Điện với nàng, chỉ vậy thôi nhưng Như Linh cũng mừng phát điên, mặc dù vẫn không được coi là thị nữ chính thức của Tam Trùng Điện nhưng cũng được xem là vào Tam Trùng Điện hậu hạ, cơ hội gặp được Đế Quân cũng nhiều hơn.
"Lâu cô nương sao lại ra ngoài vậy?"
Mấy ngày trước nàng đều ở Tam Trùng Điện không ra ngoài.
"Hôm nay khỏe hơn một chút, ra ngoài đi dạo."
Lâu Thất chỉ vào những vải lụa kia: "Hình như đây không phải phong cách của Đế Quân?"
"Đây là do Tuyết vệ giao phó, tới khi đó các đế phi đều sống tại Nhị Trùng Điện, hơn nữa sáng nay hai vị công chúa điện hạ của Bắc Thương quốc cũng đã tới."
"Hai vị công chúa của Bắc Thương quốc?"
Ánh mắt Lâu Thất phát sáng, nàng chưa nhìn thấy công chúa cổ đại bao giờ, thực sự rất muốn gặp gỡ.
Nhưng Nhị Linh đột nhiên có chút lo lắng nhìn nàng, hỏi: "Lâu cô nương, nàng không lo lắng sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc