Đế Vương Công Lược - Chương 52

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Đi chơi nên làm xong muộn *^_^*
Hai người ôm nhau ngủ, mãi đến trưa vẫn chưa tỉnh dậy. Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa nghe ngóng một trận vẫn không thấy bên trong tẩm cung có động tĩnh gì, vì vậy phân phó cấp dưới nấu vài món nóng ấm bổ dưỡng, đợi Hoàng thượng thức dậy sẽ đưa vào.
Lại nửa canh giờ trôi qua, ngoài trời nổi lên một trận mưa giông, đặc trưng của tiết trời ngày hè, đâu đó có tia sét giáng xuống như rạch ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rung động cả không gian, Sở Uyên bỗng nhiên mở mắt, trái tim đập thình thịch trong ***g ***, hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đang say giấc mộng, rèm mi hơi ngắn, sống mũi thẳng tắp, viền môi rất mỏng, trên cằm có một vết sẹo nhỏ màu đen, rất nhạt, nếu không nhìn thật kĩ thì sẽ không phát hiện được, đó là vết thương mà nhiều năm trước lúc hai người luận võ lưu lại, qua nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nhẹ nhàng kéo cổ tay hắn qua, mạch đập dưới đầu Ng'n t kiên định hữu lực, không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
” Giờ thì yên tâm rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thân hình Sở Uyên C*ng c*ng.
” Ta cũng đã nói rồi mà, lúc Kim Tàm Tuyến không phát tác thì không sao hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: ” Ta nhất định sẽ không để bản thân mình gặp chuyện không may.”
Sở Uyên thu tay lại, nói: ” Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ, có hơi chút nóng.
Sở Uyên nghiêng đầu tránh tay hắn ra, nói: ” Không sao đâu.” Nếu mà dám truyền ngự y, thì trẫm liền hưu ngươi, hưu ngươi, hưu ngươi.
” Ít nhất cũng phải ăn vài thứ rồi nghỉ tiếp, nếu không sẽ đói xỉu mất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn ăn cái gì? Mì gà có được hay không?”
Sở Uyên gật đầu, toàn thân đau nhức, chẳng muốn động đậy gì cả. Vì vậy liền dựa người ở đầu giường nhìn hắn ra cửa phân phó Tứ Hỉ, suy nghĩ một chút lại hỏi: ” Thái phó đại nhân đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi lại bên giường, nói: ” Bán.”
Sở Uyên bật cười: ” Ai sẽ bỏ tiền mua hắn?”
” Ngươi cũng biết là lão đầu kia rất đáng ghét a.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn buộc lại vạt áo. ” Tối hôm qua chắc ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày đi, hôm nay không cho gặp hắn, ngày mai cũng không cho gặp hắn, chuyện lớn bằng trời cũng không cho gặp.”
Sở Uyên niết lấy cằm hắn: ” Trước giờ không biết, thì ra ngươi cũng có vài phần bản lĩnh rối loạn triều cương a.”
” Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt rất phối hợp: ” Không có biện pháp, ai bảo hoàng thượng yêu ta, tất nhiên phải thị sủng mà kiêu rồi.”
” Hoàng thượng yêu ngươi làm chi?” Sở Uyên nằm xuống giường, bĩu môi: ” Thị tẩm xong rồi, mau quay về lãnh cung của ngươi đi!”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn, tiến gần cường hôn một cái: ” Không đi, muốn thượng ngươi nữa.”
Sở Uyên cười né tránh hắn, sau khi hai người lại náo loạn một trận xong thì nghe Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa dè dặt báo đồ ăn đã chuẩn bị xong, Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa bưng khay vào, thật sự chính là mì gà, hơn nữa chỉ có một bát to ụ, hai người cũng chưa chắc sẽ ăn hết.
Sở Uyên: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt bưng bát ngồi lại bên giường, nói: ” May mắn lực tay của ta tốt.” Nếu không làm sao mà bưng nổi được.
Sở Uyên cũng ngồi dậy nhích tới gần.
Đoạn Bạch Nguyệt gắp một đũa mì, thổi nguội rồi đút cho hắn, sau đó lại cúi đầu ăn một ngụm lớn.
Sở Uyên: “….”
Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài vỗ bụng cười ha hả, bữa ăn này tất nhiên là phải cùng nhau ăn một bát, tương lai mới có thể *** triền miên, không chia chẳng rời.
Sợi mì có vị rất nhạt, nhưng hiếm thấy Đoạn Bạch Nguyệt không chê hay ghét bỏ gì, nhẫn nại bồi hắn ăn hết bát mì, cuối cùng, trong bát còn lại một miếng thịt gà duy nhất, Sở Uyên nói: ” Ngươi ăn đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ngươi ăn.”
Sở Uyên cau mày, rồi sau đó lại cười: ” Dân chúng tầm thường cũng không nghèo túng như ngươi và ta vậy.”
” Cái này ngươi nói sai rồi, đây không gọi là nghèo túng, phải gọi là thương ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn khóe môi hắn một cái. ” Tương lai nếu trong nhà chỉ còn một chén gạo—&” Vậy liền chia tay a.” Sở Uyên gõ gõ lên sống mũi hắn: ” Mới không cần cùng ngươi đi xin cơm ăn.”
” Ai nói phải đi xin cơm, ngươi nghe ta nói xong đã.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp thịt gà đút cho hắn: ” Nếu chỉ còn một chén gạo, chúng ta sẽ bưng nó ra đường bịp tiền người ta, xem ai cao lớn vạm vỡ túi tiền nặng thì đi tới ***ng hắn một cái, võ công ta tốt, ít nhất cũng có thể kiếm được số bạc đủ mua về một gánh gạo.”
Sở Uyên trừng mắt nhìn hắn chốc lát, kéo chăn lên che đầu, rõ ràng rất là ghét bỏ.
” Ngươi lại nằm một lúc đi, ta tới tìm sư phụ và Dao nhi một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn: ” Luôn tiện mang c*** mỡ về.”
Sở Uyên nằm trong chăn rầu rĩ ” Ừ” một tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt rửa mặt rồi rời khỏi tẩm cung, Tứ Hỉ công công nở nụ cười cực kì khoa trương, dùng ánh mắt nhìn chính cung nương nương nhìn hắn, chỉ còn kém quỳ lạy hành đại lễ nữa thôi.
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, sau khi về tây nam nhất định phải sai người đưa tới cho hắn một xe vàng.
Tiểu viện bên cạnh, Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang nói chuyện phiếm với nhau, nhìn thấy hắn vào cửa thì nhanh chóng loạt xoạt đứng dậy, khóe miệng cơ hồ kéo đến tận mang tai.
Lần đầu tiên Tây Nam Vương hiểu được, thì ra mọi người xung quanh mình lại vui mừng như vậy.
” Sao rồi?” Nam Ma Tà tha thiết nhìn hắn.
Đoạn Dao cũng khẩn trương nắm chặt vạt áo.
Dù sao cũng ở trong tẩm cung đến tận bây giờ a, hơn nữa dù ca ca có là tình thánh thì tình ý sâu nặng như vậy cũng nên nở hoa lâu rồi không phải sao?
May mắn là lần này không như những lần trước, khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt lấp lánh như sao, gương mặt tràn đầy vui vẻ, chẳng khác gì Trạng Nguyên Lang trở về quê nhà thăm người thân.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao cơ hồ muốn ôm nhau gào khóc một phen.
Sinh thời rốt cuộc cũng đợi được ngày này a!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không có chuyện gì thì ta phải về phòng đây.”
” Chờ một chút.” Đoạn Dao quay đầu nhanh chóng chạy vào phòng phía sau, trong giây lát đã mang ra một khay đầy ắp trứng gà luộc.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Mau ăn đi, mang cho cả…tẩu tẩu nữa.” Đoạn Dao nói: ” Phong tục quê nhà, có thể mang tới điềm lành.”
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cạnh bàn, lột ra một quả trứng gà, dưới ánh mắt sáng như đuốc tràn đầy vui sướng của sư phụ và đệ đệ cắn một miếng.
Nam Ma Tà nhanh chóng cất cao giọng như muốn xướng khúc: ” Trăn năm &Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy hơi nghẹn.
Miếng thứ hai.
Nam Ma Tà lại nói: ” Tương kính — như —tân.”
Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát đem phần còn dư lại của quả trứng nhét hết vào miệng.
Nam Ma Tà hít dài một cái lấy hơi rồi tiếp tục: ” Long phượng trình tường, tôn tử mãn đường, cử án tề mi, bạch đầu giai lão.”
Đoạn Dao che miệng cười khúc khích.
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh đứng dậy, trở về phòng.
Nếu lại ở cùng bọn họ một lúc nữa, chắc là mình lại muốn đánh người.
” Ca.” Đoạn Dao đi tới gõ cửa: ” Đừng đóng cửa a, sư phụ đã nói xong, ta cũng có chuyện nghiêm túc muốn nói.”
” Nếu lại để ta nghe bốn chữ nữa, ngày mai liền ném ngươi cho Vân Xuyên.” Ca ca uy hiếp đệ đệ.
Đoạn Dao nhanh chóng nói: ” Ta nói chuyện khác a, liên quan tới nữ quỷ náo loạn trong thành mấy ngày trước.”
” Tìm được rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao nói: ” Tối hôm qua ta lại tới chỗ tháp trấn yêu kia xem thử, phát hiện trong tháp dường như có người đang sinh hoạt. Ngươi còn nhớ không, vài lần trước chúng ta tới thì khắp nơi trong tháp đều là bụi đóng dày đặc, nhưng hôm khi qua ta tới đó, có một tầng tháp đã sạch sẽ hơn rất nhiều.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Còn gì nữa không?”
” Ngoài chuyện đó ra cũng không có gì khác nữa, vì sợ sẽ đả thảo kinh xà nên ta cũng không dám tra xét từng tầng một.” Đoạn Dao nói: ” Nhưng hình như quan phủ cũng đã phát hiện ra chuyện này, sáng sớm nay ta ra phố mua đường cao, thuận tiện chạy qua đó xem một chút, xung quanh tháp trấn yêu đã tăng gấp đôi lực lượng ngự lâm quân so với trước đó.”
” Nếu quan phủ đã nhìn ra manh mối thì tạm thời đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Yên lặng theo dõi kì biến đi.”
Đoạn Dao gật đầu: ” Ừ.”
” Làm thêm một chuyện nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao hỏi: ” Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Đoạn Dao nhíu mày: ” Vì sao?”
” Cứ đi làm là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhớ kĩ, đừng để ai bắt gặp.”
Nội lực của Nam Ma Tà cực kì thâm hậu, tất nhiên cũng nghe được rõ ràng hai người nói với nhau những gì, thở dài nói: ” Vừa rồi thật ra vi sư nghĩ sai rồi, biển hiệu Tình Thánh sơn son thiếp vàng vẫn phải làm tiếp thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, lấy thuốc trong ngăn tủ ra rồi sải bước về tẩm cung.
Sở Uyên đang đọc sách, ngủ cả buổi sáng nên giờ hắn thật sự không buồn ngủ chút nào.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy một viên thuốc ra: ” Ăn.”
Sở Uyên hé miệng.
Không đắng, rất ngọt, còn hơi the mát.
” Tốt cho cổ họng của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lại lấy ra một hộp nhỏ: ” Còn có cả cao Thanh Đằng này nữa, ta giúp ngươi xoa P0'p thắt lưng.”
Sở Uyên hỏi: ” Khi nào đi gặp vị lão tiền bối kia?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chờ trời tối rồi đi cũng không muộn, nếu không có thể sẽ bị người phát hiện, cũng không cần vội gì.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt rất là thản nhiên.
Sở Uyên nói: ” Cũng tốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào lòng, mở hộp lấy ra c*** mỡ, nhẹ nhàng xoa ấn lên thắt lưng hắn.
Cảm giác đau mỏi tản đi rất nhiều, bên hông tê dại. Sở Uyên đổi tư thế khác, gác cằm lên vai hắn, nhìn qua như chú mèo lười biếng đang ngủ trưa.
Ánh mặt trời sau mưa rực rỡ rọi vào song cửa sổ, lưu lại những bóng mờ trên mặt đất, xung quanh tĩnh lặng như nước, chóp mũi thoang thoảng mùi hoa. Tiết trời đẹp nhất và ở cạnh người mình yêu nhất, giây phút này có lẽ sẽ nhớ kĩ cả đời, mãi đến khi hai người đều từ từ già đi….già đi rồi sau đó….
Sở Uyên trầm tư nửa ngày, sau đó vòng tay ôm thắt lưng hắn: ” Đoạn Bạch Nguyệt.”
” Gì vậy?”
“Ngươi phải sống lâu một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Được.”
Sở Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn: ” Từ lúc quen biết đến giờ, những gì ngươi đã đáp ứng ta, cũng đều làm được hết.”
” Chuyện này cũng sẽ như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn.
Sở Uyên cũng cười, kề sát vào cùng hắn cụng trán.
Ăn tối xong, lại nghỉ ngơi một lúc rồi cùng nhau ra khỏi tẩm cung, đi thẳng tới chỗ tiểu viện kia.
Lão nhân vẫn đang chơi cờ một mình như cũ, tống tử đường đã tan hết nhưng vẫn được lão nhân giữ lại bên cạnh mình.
” Lão tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt gọi một tiếng rồi đưa tay gõ cửa.
Lão nhân lắc đầu: ” Vài lần trước tới một mình thì thôi đi, vì sao lúc này còn dẫn theo một người?”
” Đã quấy rầy rồi, mong tiền bối thứ lỗi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần này vãn bối đến đây là vì muốn thỉnh giáo tiền bối vài vấn đề.”
Lão nhân buông cờ: ” Nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Trên thế gian này thật sự có Thiên Thần Sa sao?”
Lão nhân đáp: ” Có.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Ở nơi nào?”
Lão nhân nói: ” Không biết, chưa biết chừng đang ở tiệm thuốc bắc nào đó bên đường, cũng có lẽ là ờ Bồng Lai Tiên Đảo, nếu mà có duyên thì có thể sẽ tìm được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu mỗi năm Kim Tàm Tuyến đều thức tỉnh bốn năm lần, thì sẽ ra sao?”
Lão đầu nói: ” Không sao hết, chịu đau đớn nhiều hơn vài lần mà thôi, lúc độc phát uống nhiều nước nóng thì sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ tiền bối.”
” Chỉ hỏi cái này?” Lão nhân ngẩng đầu nhìn Sở Uyên, nói: ” Tiểu hậu sinh này, có phải ngươi cũng có chuyện cần hỏi ta hay không?”
Sở Uyên nói: ” Ngoài Thiên Thần Sa ra, còn có thứ gì khác có thể giải được Kim Tàm Tuyến không?”
Lão nhân lắc đầu, nói: ” Không có, thứ duy nhất trên đời này có thể giải Kim Tàm Tuyến, chỉ có Thiên Thần Sa. Nhưng nếu nhất thời chưa thể tìm ra được thì cũng không cần quá gấp gáp nóng nảy, vừa rồi ta cũng đã nói, nếu có duyên thì vẫn có thể tìm được.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
” Sắc trời đã tối, tiền bối nghỉ ngơi sớm đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Về những chuyện này, đa tạ tiền bối giải đáp.”
Lão nhân khoát khoát tay, nhìn hai người sóng vai nhau ra cửa.
Lát sau, Đoạn Dao từ trong phòng bước ra, nói: ” Đa tạ tiền bối.”
” Thì ra hắn chính là người trong lòng ca ca ngươi.” Lão nhân thở dài: ” Vua một nước a….”
” Vua một nước thì đã làm sao?” Đoạn Dao hai tay ôm má, ngồi xổm trước mặt lão nhân: ” Ca ca ta cũng không ngại làm hoàng hậu.” Thậm chí nhìn qua còn rất mong chờ.
Lão nhân nở nụ cười khó có được: ” Nói cũng phải, lưỡng tình tương duyệt, nếu người nào muốn nhúng tay vào, cũng là đang khiến người chán ghét mình thôi…”
Đoạn Dao vừa định cáo từ, đường nhìn lại vô ý quét qua bàn cờ, rồi ngạc nhiên nói: ” A? Đốt Tinh Cục?”
” Đốt Tinh Cục?” Lão nhân dùng ánh mắt hứng thú nhìn hắn: ” Ngươi cái tiểu oa nhi này, cũng biết thứ đồ này sao?”
” Nhưng hình như ta nhìn lầm rồi, lần trước ở vương thành ta cũng từng xem qua một tàn cục, không giống cái này lắm.” Đoạn Dao lắc đầu.
” Ngươi không nhìn lầm đâu.” Lão nhân lấy một ít quân cờ ra khỏi bàn cờ: ” Đây chính là Đốt Tinh Cục.”
Đoạn Dao nói: ” Ồ.”
Đúng là vậy rồi.
Lão nhân hỏi: ” Biết chơi cờ không?”
Đoạn Dao thành thật trả lời: ” Không biết.”
” Không biết cũng không sao.” Lão nhân nói: ” Đêm nay ta liền dạy ngươi, làm sao mới có thể phá giải Đốt Tinh mê cục.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc