Đệ Nhất Thi Thê - Chương 49

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Chương 49: Gặp ác mộng
Chiến Bắc Thiên lập tức xốc cái chăn mỏng đắp trên bụng lên nhìn, hạ thân Mộ Nhất Phàm dán chặt vào người hắn, cái nơi vừa mới chào cờ kia liên tục cọ qua cọ lại vào đùi hắn, hơn nữa, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp, hơi thở nóng rực phả vào mặt hắn.
Hắn nhìn tới đây, nhất thời, đầu sọc đầy hắc tuyến.
Hắn sống cả hai kiếp người, vẫn chưa từng gặp qua tình huống như vậy, thế mà lại có một người đàn ông động dục với hắn.
Khiến hắn vừa tức lại vừa không thể tin là, đồng chí Tiểu Chiến dưới thân hắn bởi vì tiếng thở dốc và sự ma sát của đối phương mà ngóc đầu dậy.
Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm khó coi, sự tự chủ tốt từ trước đến nay của hắn, sao đột nhiên lại trở nên kém như vậy chứ.
Hắn giơ tay lên muốn đẩy Mộ Nhất Phàm ra, đột nhiên đối phương dừng động tác, cái thứ chọc vào đùi hắn cũng dần dần mềm xuống, sau đó, cái nơi dính vào bắp đùi hắn truyền tới cảm giác ẩm ướt.
Gân xanh trên trán Chiến Bắc Thiên giật giật, thân là đàn ông, sao hắn không biết đối phương vừa thỏa mãn bắn ra.
Mộ Nhất Phàm vừa ra xong, thỏa mãn mà tỉnh lại, lúc này trông thấy ánh mắt tàn ác khiến người khác phải kinh hãi của Chiến Bắc Thiên, làm anh bị dọa sợ vội vã buông tay đối phương ra ngồi thẳng dậy.
Tưởng rằng Chiến Bắc Thiên đã phát hiện ra thân phận của mình, anh vội vã đưa tay sờ lên mặt, xác định băng gạc vẫn còn đó, anh liền tức giận trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Mới sáng sớm ngày ra, anh làm gì mà lại trừng tôi dữ tợn thế kia, không phải tối qua gặp ác mộng chứ?”
Chiến Bắc Thiên: “………”
Hắn thấy so với gặp ác mộng, chuyện ban nãy càng khó tiếp thu hơn!!!
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cảm thấy dưới quần ẩm ướt, không khỏi nhíu mày lại, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ suy nghĩ đơn giản rằng mình bị mộng tinh.
Thế nhưng, anh sắp biến thành tang thi đến nơi rồi, thế mà nó vẫn ‘giương oai’ được.
Mộ Nhất Phàm đứng dậy, tìm trong ba lô một cái ҨЦầЛ ŁóŤ để thay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhét vào trong túi áo, giả bộ không xảy ra chuyện gì, để lại người đàn ông đang đen mặt sa sầm kia mà rời khỏi phòng, tới phòng vệ sinh thay quần.
Gương mặt Chiến Bắc Thiên lạnh như băng, hắn đứng dậy mặc quần áo, rời phòng, thấy Mộ Nhất Phàm đang giặt ҨЦầЛ ŁóŤ ở cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng nhìn lướt qua, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống dưới tầng ăn sáng.
Trần Đống đang chuẩn bị bữa sáng, cảm thấy Chiến Bắc Thiên hôm nay đằng đằng sát khí, cứ như mới chui ra từ trong tảng băng vậy, cả người đầy hàn khí. Đến khi thấy Mộ Nhất Phàm xuống theo sau, ông vội kéo anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mộc, có phải cậu đã chọc cậu Chiến nổi giận hay không?”
“Không có mà.” Đầu Mộ Nhất Phàm mờ sương.
“Nhưng mà, nhìn cậu Chiến có vẻ rất tức giận.”
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn Chiến Bắc Thiên đang xem tin tức trong phòng khách: “Chắc là tại tối qua mơ thấy ác mộng, khiến tâm tình tệ đi.”
Rất có thể là hắn mơ thấy Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm, bằng không, sao mới sáng sớm ngày ra ánh mắt đã khủng bố như vậy, như muốn ăn thịt người ta không bằng ấy.
Trần Đống lắc đầu, cảm thán nói: “Mấy người thành phố các cậu kì thật, mơ thấy ác mộng thôi mà cũng tức giận như vậy được.”
Mộ Nhất Phàm cười gian, nhỏ giọng nói bên tai Trần Đống: “Thật ra, cháu nghĩ là anh ấy nghẹn lửa dục lâu rồi, không có nơi nào phát tiết, nên mới có thể như vậy.”
Trần Đống là nông dân, không cởi mở như người thành phố, vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt gương mặt già nua đỏ lên: “Cái tên tiểu tử thúi này, bớt nói linh tinh đi.”
Mộ Nhất Phàm cười ha hả, đi vào phòng khách, ngồi đối diện với Chiến Bắc Thiên, lập tức nhận được ánh mắt sắc lẹm như dao mà đối phương phóng tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc