Đệ Nhất Thi Thê - Chương 340

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Bởi mọi người đi đường mệt mỏi, sau đó lại thêm tang thi đột kích mà vất vả cả một buổi tối, cũng cảnh giác đề phòng cả một buổi tối, cơ thể vô cùng uể oải, sau khi xác định Mộ Nhất Phàm không gặp chuyện gì đáng ngại, từng người từng người một rời đi, đi tìm phòng nghỉ ngơi.
Một lát sau, trong sảnh chỉ còn lại Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên liền bế anh vào trong không gian, *** áo của hai người, thả anh xuống nước suối trong không gian, sau đó, ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Nhất Phàm liếc nhìn Chiến Bắc Thiên mấy lần, thấy đối phương nãy giờ không nói gì, liền biết người đàn ông này đang tức giận đây.
Anh dịch người về phía Chiến Bắc Thiên, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào *** Chiến Bắc Thiên, hỏi nhỏ: “Đang giận à?”
Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy, đừng nói trả lời anh, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động đậy.
Mộ Nhất Phàm liền giải thích tình hình khi đó ở trong mộ thất: “Em biết mình sai rồi, đã được chưa? Lúc đó em không giãy khỏi Chiến Nam Thiên, cũng chỉ vì muốn mau chóng giải quyết hắn, tránh cho hắn làm chuyện tổn thương tới nhiều người hơn, anh có biết không? Trang Tử Duyệt từng tiên đoán Chiến Nam Thiên muốn ૮ɦếƭ cùng tất cả mọi người, vậy nên em mới nóng lòng muốn đẩy hắn vào trong không gian.”
Chiến Bắc Thiên vẫn không mở mắt.
Mộ Nhất Phàm liền thấy nóng ruột, lại chọc chọc *** Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh nói gì đi mà.”
Chiến Bắc Thiên làm như đang ngủ, chẳng động đậy chút nào.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên vẫn không động đậy, thầm nghĩ có lẽ không phải là Chiến Bắc Thiên cho anh ăn bơ, mà là cơ thể bị trọng thương, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Chiến Bắc Thiên phóng không gian phong bạo ra, nhất thời không thể khống chế được, nói không chừng lại bị nguồn sức mạnh khổng lồ kia đánh ngược vào.
Anh càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, vội làm kiểm tra thân thể cho Chiến Bắc Thiên, nhận ra, từ mặt cho tới lòng bàn chân, đều chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, thoạt nhìn các vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Anh vội vàng dùng dị năng hệ quang trị liệu cho Chiến Bắc Thiên, thế nhưng, chỉ có thể khiến miệng vết thương khép lại nhanh hơn, chứ không thể chữa trị nội thương trong thân thể Chiến Bắc Thiên.
“Bắc Thiên? Bắc Thiên?”
Mộ Nhất Phàm vội thu hồi dị năng về, nhẹ nhàng lay lay thân thể Chiến Bắc Thiên, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, hai mắt liền đỏ lên.
Thế nhưng, trong này không có bác sĩ, mà anh thì lại không thể đưa hắn ra khỏi không gian, sao có thể khám cho Chiến Bắc Thiên được đây?
Mộ Nhất Phàm chợt nghĩ tới Mộ Kình Thiên, anh cuống quít đứng lên, vội kêu: “Kình Thiên, Kình Thiên, con mau ra đây, Kình Thiên? Con có ở đó không?”
Gọi mãi nửa phút, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Trong lòng Mộ Nhất Phàm càng thêm lo lắng, vừa rối rít gọi tên con, vừa bò ra khỏi suối nước.
Ngay lúc anh ra khỏi suối nước, ngón chân không cẩn thận ***ng phải hòn đá bên cạnh bờ suối, anh kêu lên một tiếng, cả người liền ngã nhào xuống đất.
Mắt thấy sắp ngã xuống đất, đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi cánh tay hữu lực, vững vàng đỡ lấy Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân đôi bàn tay kia lại chính là Chiến Bắc Thiên mà anh tưởng đang bị trọng thương.
“Anh.. anh không sao à?” Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Chiến Bắc Thiên không nói gì, ôm anh quay về trong suối nước.
Mộ Nhất Phàm có phần giận dữ nói: “Anh có biết ban nãy em bị anh dọa ૮ɦếƭ khiếp không?”
Không biết ban nãy anh sợ Chiến Bắc Thiên không thể tỉnh lại tới nhường nào.
Chiến Bắc Thiên để anh ngồi *** mình, lúc này mới hỏi ngược lại: “Vậy em đã biết lúc anh nhìn em bị hút vào trong không gian, trong lòng thấy thế nào chưa?”
Có biết lúc ấy hắn sốt ruột tới nhường nào? Sợ mất đi người này biết bao nhiêu không.
Mộ Nhất Phàm ngẩn người, nghĩ tới tâm tình Chiến Bắc Thiên khi đó cũng giống như mình lúc ban nãy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy: “Xin lỗi anh.”
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
“Xin lỗi mà, Bắc Thiên, em hứa sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Chiến Bắc Thiên nghiêm khắc nhìn anh: “Chẳng phải em cũng từng hứa sẽ không như vậy với anh, sau đó vẫn xảy ra chuyện vừa rồi đó thôi?”
“Lần này là thật mà, chúng ta giải quyết Chiến Nam Thiên xong rồi, giờ không còn chuyện gì có thể uy hiếp được chúng ta nữa, em cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm gì nữa.” Mộ Nhất Phàm liền giơ ba ngón tay lên: “Em thề với anh, nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế, em sẽ…”
Chiến Bắc Thiên vội kéo tay anh về, không vui nói: “Đừng tùy tiện thề thốt bậy bạ.”
Mộ Nhất Phàm cười hì hì, ôm lấy Chiến Bắc Thiên: “Thế anh tha thứ cho em chưa?”
Chiến Bắc Thiêm lườm anh, lạnh lùng nói: “Nếu sau này em còn như vậy, anh sẽ..”
Hắn giơ tay lên, đánh về phía ௱ôЛƓ Mộ Nhất Phàm, thế nhưng, cách cái ௱ôЛƓ chừng nửa thước, tốc độ chậm lại, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cái ௱ôЛƓ bị mất một miếng thịt, nhạt giọng hỏi: “Sao? Còn đau nữa không?”
Mộ Nhất Phàm cười tủm tỉm hôn lên môi Chiến Bắc Thiên: “Em biết anh không nỡ lòng đánh em đâu mà.”
“Sau này em mà còn như vậy, xem anh có tha cho em không.”
Mộ Nhất Phàm liền nằm sấp trong lòng hắn: “Không thế nữa đâu mà, thật đó.”
Ban nãy đã nếm phải tư vị sợ hãi, sau này anh sẽ không bỏ qua cảm xúc của Chiến Bắc Thiên, sẽ không làm ra loại chuyện gì khiến Chiến Bắc Thiên phải lo lắng nữa.
Chiến Bắc Thiên xoa xoa ௱ôЛƓ anh, không nói gì.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện gì đó, vội ngẩng đầu lên: “Thân thể anh không sao thật chứ?”
“Không sao.”
“Ban nãy anh không để ý tới em, cố ý làm em sợ.”
Hai tay Chiến Bắc Thiên ôm lấy anh: “Anh chỉ muốn em biết lúc đó nhìn em bị hút vào trong không gian anh cảm thấy như thế nào thôi, em có biết lúc đó anh sợ mất em thế nào không, nếu sau này một ngày không có em nữa, anh biết phải làm sao bây giờ?”
Mộ Nhất Phàm ôm chặt lấy hắn: “Không đâu, em sẽ không rời khỏi anh đâu, giờ chúng ta đã giải quyết xong Chiến Nam Thiên rồi, sau này không còn bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp tới chúng ta được nữa, cuộc sống sau này sẽ lại bình yên như trước khi mạt thế.”
“Ừ.” Chiến Bắc Thiên hôn lên trán anh: “Vết thương trên người em rất nghiêm trọng, nằm trong suối nghỉ ngơi đi, đợi đến khi khôi phục ổn rồi, anh sẽ gọi em.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm liền dựa vào trong lòng Chiến Bắc Thiên mà ngủ thiếp đi.
Chiến Bắc Thiên đợi sau khi anh ngủ say rồi, nhẹ nhàng bế anh về phòng, sau đó, rời khỏi không gian.
Mộ Nhất Phàm ngủ trong không gian một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại, bên ngoài đã là sáng sớm, thế nhưng, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.
“Bắc Thiên? Bắc Thiên ơi?”
Anh ở trong phòng gọi mấy tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng ai đáp lại, liền đứng dậy mặc quần áo đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi ra bên ngoài tìm đồ để ăn.
Ăn sáng xong, vẫn chưa thấy Chiến Bắc Thiên xuất hiện, anh không thể làm gì hơn là ra bên ngoài đi dạo, thấy hạt giống trước đó anh dùng *** để trồng, thế mà đã nảy mầm.
Mộ Nhất Phàm mừng rỡ đi tới ngồi xuống.
Cái cây trên mặt đất có vẻ kì lạ, hai cái gốc mọc từ dưới đất lên, hình dạng giống như chữ “Đại”, trên thân không có lá, chỉ có cành ở trên đỉnh mọc dài ra, khiến người ta không thể phân biệt được đây là cây gì. (Đại: 大)
Mộ Nhất Phàm thắc mắc nói: “Cây liễu à? Cơ mà, nhìn không giống lắm nhỉ.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng gảy cành cây phía trên, để cây càng thêm lớn mạnh, anh đi tới bên bờ suối múc nước tưới cho nó.
Sau đó, không để ý tới gốc cây kia nữa.
Anh đi dạo một vòng lớn trong không gian, đến khi trở về, đã là giữa trưa, thế nhưng vẫn không thấy bóng Chiến Bắc Thiên đâu.
Mộ Nhất Phàm buồn chán, không thể làm gì hơn là lại cất tiếng gọi: “Bắc Thiên, Bắc Thiên, em muốn ra ngoài, em muốn ra ngoài cơ.”
Năm phút trôi qua, vẫn chẳng có ai để ý tới anh, khắp không gian lặng như tờ, yên tĩnh tới mức khiến anh khó chịu muốn phát hoảng.
Anh nghĩ có lẽ Chiến Bắc Thiên có chuyện gì đó bận rộn, đợi sau khi hết bận, chắc chắn sẽ dẫn anh ra, nên cũng không quấy rầy Chiến Bắc Thiên thêm nữa.
Thế nhưng thật không ngờ, anh đợi trong không gian tận ba tháng.
Ba tháng này, Mộ Nhất Phàm chưa từng gặp Chiến Bắc Thiên, cũng không nhìn thấy Mộ Kình Thiên, thể như cả thế giới này chỉ còn lại mình anh, khiến anh ba tháng ròng rã không có ai để nói chuyện, dù có nói thì cũng chỉ có thể lẩm bẩm một mình.
Khoảng thời gian ở trong đó, ngoại trừ ăn, ngủ ra, thì cũng chỉ là đi dạo trong không gian, hoặc là trồng cây ăn quả, quả thực như đi tù, thiếu chút nữa khiến anh muốn phát điên lên.
Mới đầu, Mộ Nhất Phàm còn tưởng rằng Chiến Bắc Thiên bận rộn công chuyện, quên mất anh ở trong này, thế nhưng, một tháng trôi qua, anh liền cảm thấy bất thường.
Anh tin dù Chiến Bắc Thiên có quên cả thế giới này, cũng không thể nào quên anh, huống hồ, Chiến Bắc Thiên có cảm ứng với không gian, chỉ cần anh kêu một tiếng, chắc chắn Chiến Bắc Thiên sẽ biết.
Thế nhưng, anh kêu gào trong không gian cả tháng, mà Chiến Bắc Thiên vẫn chẳng đoái hoài gì tới anh, cũng chẳng thấy Mộ Kình Thiên đâu, sau đó, anh dần dần nhận ra, đây mới thực sự là hình phạt của Chiến Bắc Thiên dành cho mình.
Mộ Nhất Phàm bị nhốt trong đó bốn tháng, không chịu nổi được nữa, ngửa mặt lên trời rống to: “Bắc Thiên, em biết sai rồi mà, em cam đoan với anh, sau khi ra ngoài, mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh anh, sẽ không rời anh lấy nửa bước, nếu anh bận công chuyện, em sẽ ở bên san sẻ cùng anh, anh muốn tắm, em cũng theo anh vào phòng tắm, giúp anh kì *** cọ lưng, dù anh có muốn đi ị, em cũng sẽ ở bên cạnh giúp anh chùi ***, nói chung là em sẽ không rời khỏi anh nữa. Còn có, sau này em sẽ nghe anh hết, anh nói cái gì thì em làm cái đó, anh muốn em hôn một cái, em hứa sẽ không hôn cái thứ hai, anh muốn em hôn mặt, em hứa sẽ không đi *** ngón chân, anh muốn em chịch anh, em chắc chắn sẽ không để anh chịch em.”
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng cười sằng sặc.
Mộ Nhất Phàm phản ứng rất nhanh, anh xoay người một cái, liền bắt lấy cái người đang cười: “Mộ Kình Thiên, cuối cùng ba cũng bắt được con.”
Mộ Kình Thiên vui vẻ ôm cổ Mộ Nhất Phàm: “Ba ba.”
“Kình Thiên, con mau dẫn ba ra ngoài đi, ba ở đây ngột ngạt muốn chít.”
Mộ Kình Thiên không lập tức hành động: “Ba ba, bố bảo con hỏi ba, sau này ba còn dám làm càn nữa không?”
“Không dám, tuyệt đối không dám, con mau đưa ba ra ngoài đi.”
“Ba ba, bố làm vậy cũng vì muốn ba nhớ lâu mà thôi, mong ba sau này sẽ không làm chuyện không màng tính mạng mình, tùy ý làm loạn nữa, bố rất quan tâm tới ba, nên mới làm như vậy, ba ra ngoài rồi cũng đừng trách bố.”
Lời này giống như chậu nước lạnh, nhất thời khiến lửa giận trong lòng Mộ Nhất Phàm bị dập tắt, muốn tức cách làm của Chiến Bắc Thiên cũng không tức được: “Ba biết rồi.”
“Giờ con đưa ba ra ngoài đây.”
Mộ Nhất Phàm vừa rời khỏi không gian, liền thấy Chiến Bắc Thiên đang giao phó công việc cho nhóm Mao Vũ.
Anh liền bổ nhào về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, cái tên khốn này!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc