Đệ Nhất Thi Thê - Chương 245

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

“Ý của Chiến lão quân ủy là không thể đưa Chiến Nam Thiên ra khỏi dị không gian phải không?”
Trong lòng Mộ Duyệt Thành lại cho rằng Chiến Quốc Hùng nói vậy là có ý khác, ngoài mặt thì nói là đưa Chiến Nam Thiên tới nhận lỗi, nói tùy ông xử trí gì đó, nhưng thực tế lại lấy cớ đưa Chiến Nam Thiên ra khỏi dị không gian sẽ gây thương tích, không muốn giao người cho ông.
Chiến Bắc Thiên nói: “Đương nhiên Mộ thượng tướng có thể đưa Chiến Nam Thiên ra khỏi không gian này, chỉ là nếu nó rời khỏi không gian này mà ra tay hại ngài thì sẽ không nằm trong phạm vị chịu trách nhiệm của nhà chúng cháu, dù sao thì nhà cháu cũng đã nhắc nhở ngài rồi, huống hồ nó không chỉ có dị năng, hơn nữa dị năng còn rất cao cấp.”
Mộ Duyệt Thành nghiêm mặt: “Nhưng nếu tôi không thể đưa cậu ta ra khỏi không gian này, vậy giao cho tôi xử trí thế nào đây? Chẳng lẽ ngày nào cũng đưa tôi vào trong không gian để xử lý cậu ta?”
Thế chẳng phải là bị nhà họ Chiến giám sát trá hình hay sao?
Nghĩ thế nào thì nghĩ, trong lòng ông đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, có phải Chiến gia quá xem thường Mộ gia họ rồi hay không?
Mộ gia họ có nhiều dị năng giả như vậy, ông không tin lại không thể bắt được mình Chiến Nam Thiên.
Chiến Quốc Hùng nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, giao Nam Thiên cho Mộ thượng tướng đi.”
Chiến Bắc Thiên mím chặt môi, nhưng không làm gì.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy chuyện này hết sức khó xử, dù có thả Chiến Nam Thiên ra hay không cũng đều không ổn.
Môi Chiến Nam Thiên nhếch lên tạo thành một nụ cười, thấp giọng mỉa mai bên tai Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, không phải giờ mày rất khó xử hay sao? Có cần tao dạy mày chọn thế nào không? Rõ ràng nếu mày không giao tao cho Mộ Duyệt Thành, hai nhà Chiến Mộ vẫn sẽ tiếp tục đấu đá nhau, mày và Mộ Nhất Phàm vĩnh viễn không được người nhà chấp nhận. Còn có, mày còn phải nhốt tao trong dị không gian cả đời, dù sao mày cũng không nỡ động tay với thân thể này, ngay cả mày cũng không thể rời khỏi dị không gian, mày phải nghĩ cho kỹ đó.”
Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng thản nhiên nói: “Động cơ khiến mày thẳng thắn thừa nhận chuyện muốn giết Mộ Nhất Hàng với ông nội không phải là để ông nội giao mày cho Mộ thượng tướng xử lý, nhân cơ hội này rời khỏi dị không gian của tao, không bị dị không gian của tao gây khó dễ nữa hay sao?”
Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Chiến Bắc Thiên, mày có biết có đôi khi sự quá thông minh của mày khiến người ta bực mình không, không sai, tao nghĩ như vậy đấy, tao không muốn ở lại trong cái không gian quái gở này thêm chút nào nữa, dù chỉ một giây cũng không muốn.”
Mộ Duyệt Thành nhìn Chiến Nam Thiên và Chiến Bắc Thiên nói chuyện to nhỏ với nhau, không biết hai người đang nói cái gì.
Chiến Quốc Hùng chau mày lại: “Hai đứa đang nói gì vậy.”
Chiến Nam Thiên thu nụ cười âm trầm về: “Không có gì, chỉ là anh không nỡ giao cháu cho Mộ thượng tướng mà thôi.”
Chiến Quốc Hùng nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại, quét mắt nhìn quanh một vòng, do dự một chút mới thu hồi dị không gian lại.
Mộ Duyệt Thành vừa rời khỏi dị không gian, liền sai binh lính tiêm thuốc gây tê liệt vào cơ thể Chiến Nam Thiên, để hắn hoàn toàn không làm được gì, sau đó giải tới địa lao của cao ốc. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Chiến Lôi Binh lớn tiếng hỏi: “Mộ thượng tướng, ông vừa tiêm gì vào người Nam Thiên vậy?”
Mộ Duyệt Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông: “Chiến thiếu tướng, ông yên tâm, tôi chỉ tiêm thuốc khiến cho cậu ta không làm được gì mà thôi, không gây tổn thương tới thân thể.”
Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn Chiến Lôi Bình, không yên tâm nhìn binh lính rời khỏi phòng tiếp khách.
Mộ Nhất Phàm ở đằng sau lập tức đi về phía Chiến Bắc Thiên, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại giao Chiến Nam Thiên ra?”
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Em họ anh, có thể nó vẫn còn sống.”
Mục đích thực sự hắn bắt Chiến Nam Thiên về, vốn là muốn giải trừ hiểu lầm giữa hai nhà, không muốn hai nhà ngăn cản hắn và Mộ Nhất Phàm.
Còn có, giờ đúng là hắn không thể xuống tay với Chiến Nam Thiên này, thứ hai, rất có thể em họ Nam Thiên của hắn vẫn còn sống, hắn cần thả Chiến Nam Thiên ra mới có thể biết em họ mình đang ở đâu.
Còn có, nếu làm theo như lời Chiến Nam Thiên nói, giờ hắn không xuống tay được, nhưng cũng không thể nhốt Chiến Nam Thiên trong dị không gian cả đời, như vậy ngay cả hắn cũng phải ở trong không gian coi chừng, không khác nào tự nhốt mình.
Cho nên, hắn đã có ý định thả Chiến Nam Thiên ra từ trước, ban nãy tỏ vẻ không muốn thả người ra, chẳng qua là để Chiến Nam Thiên không nhìn ra được mục đích thực sự của hắn thôi.
“Anh cho rằng em họ anh vẫn còn sống sao?” Mộ Nhất Phàm chau mày lại, “Anh thả hắn ra, không phải là cho rằng Chiến Nam Thiên thật vẫn còn ở trong thân thể hắn? Cho nên không ra tay được, anh mới thả hắn ra?”
“Đúng là có khả năng này, nhưng cũng có thể nó giống như em và Mộ Nhất Phàm, nhập vào cơ thể người khác.”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Khả năng nhập vào cơ thể khác rất nhỏ, nếu không Chiến Nam Thiên thật đã quay về tìm nhà anh từ lâu rồi.”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Cũng có thể là bị Chiến Nam Thiên giam giữ, nên không thể về được.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ thấy cũng đúng.
Dù sao giữa anh và nguyên chủ Mộ Nhất Phàm luôn có một cảm giác quen thuộc liên kết giữa hai người, nói vậy, không chừng nguyên chủ Mộ Nhất Phàm cũng có cảm giác quen thuộc này, rồi phát hiện ra thân phận của Chiến Nam Thiên, sau đó đã bắt giam lại, tiện sau này ra uy.
Cả một đoàn người đi xuống địa lao của tòa nhà, binh lính nhốt Chiến Nam Thiên vào trong phòng giam.
Chiến Quốc Hùng trầm mặt xuống: “Mộ thượng tướng, tôi chỉ đưa người tới cho ông xử lý, chứ không cho ông coi con trai tôi như phạm nhân”
Ông cứ đinh ninh sau khi xử trí xong họ sẽ lại đưa người về, chứ không muốn để người ở lại cao ốc Mộ thị.
“Chiến lão quân ủy, ông cũng biết con trai Mộ Nhất Hàng của tôi đang bị giam trong cục điều tra, giờ tôi còn đang bận xử lý chuyện của nó, tạm thời không có thời gian xử lý chuyện của Chiến Nam Thiên, có xử thì cũng phải đợi Nhất Hàng về mới xử được, dù sao người bị Chiến Nam Thiên đả thương cũng là Nhất Hàng.”
“Mộ Nhất Hàng bị giam trong cục điều tra?”
Chiến Nam Thiên bị giam trong buồng nghe Mộ Duyệt Thành nói vậy, yếu ớt hỏi.
Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn về phía Chiến Nam Thiên đang ở trong buồng giam, mỉa mai nói: “Cậu một lòng muốn giết Nhất Hàng, chẳng lẽ không biết Nhất Hàng bị người của cục điều tra đưa đi sao?”
Sắc mặt Chiến Lôi Bình trầm xuống: “Mộ thượng tướng, ông nói vậy là sao? Chẳng lẽ ông cho rằng nhà họ Chiến chúng tôi hãm hại Mộ Nhất Hàng?”
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Chiến Lôi Bình: “Tôi không muốn hiểu lầm nhà họ Chiến các ông, nhưng mỗi lần cậu ta nhìn thấy Nhất Hàng đều muốn giết nó như vậy, tôi thật sự không thể không nghi ngờ cậu ta, nếu đổi lại là ông, chắc ông cũng không kìm được mà suy nghĩ nhiều, đúng không?”
Mặt Chiến Lôi Bình đen đi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Duyệt Thành.
Chiến Quốc Hùng nói: “Mộ thượng tướng, Nam Thiên bị bắt về trước khi Mộ Nhất Hàng bị tố cáo một ngày, nhưng từ đầu tới cuối đều bị giam trong Chiến gia, không rời Chiến gia lấy nửa bước, không thể hãm hại Mộ Nhất Hàng được.”
Mộ Duyệt Thành không nói gì.
Ban nãy lúc Chiến Nam Thiên hỏi Mộ Nhất Hàng bị giam trong cục điều tra, sự nghi ngờ của ông với Chiến Nam Thiên đã giảm hơn nửa.
Trước đó Chiến Nam Thiên đã thừa nhận muốn giết Nhất Hàng, nên sẽ không phải giấu giếm ông thêm chuyện này nữa.
Chiến Quốc Hùng lại nói: “Mộ thượng tướng, là Nam Thiên sai đầu tiên, sau khi anh xử lý nó, tôi mong hai nhà sẽ không ầm ĩ vì chuyện này nữa, còn có, chúng tôi còn có thể giúp anh điều tra xem ai là người đã vu khống Mộ Nhất Hàng, càng nhiều người, càng nhiều năng lực, tôi tin sẽ mau chóng trả lại được sự trong sạch cho Mộ Nhất Hàng.”
Gương mặt Mộ Duyệt Thành có vẻ do dự.
“Trước khi xử lý cháu, cháu có chuyện muốn nói riêng với Mộ thượng tướng.” Chiến Nam Thiên yếu ớt nói.
Mộ Nhất Phàm bĩu môi, khẽ nói: “Đúng là biết giả vờ giả vịt.”
Thuốc bình thường căn bản không có tác dụng gì với tang thi, cho nên giờ Chiến Nam Thiên yếu ớt như vậy, chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi.
Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người sao?”
Ông cho rằng Chiến Nam Thiên ép ông đưa tới Mộ gia, hẳn là vì có lời muốn nói với Mộ Duyệt Thành, chỉ là không biết nó muốn nói cái gì.
Chiến Nam Thiên cười giễu: “Ông nội, không phải ông lo cháu sẽ ra tay nhân lúc nói chuyện riêng với Mộ thượng tướng đấy chứ? Nếu là như vậy thì nói chuyện qua điện thoại vệ tinh cũng được, như vậy, dù cháu có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không đả thương được ông ấy.”
Mọi người đứng ngoài buồng giam đưa mắt nhìn nhau, Mộ Duyệt Thành nói: “Tôi cũng muốn nghe thử xem cậu ta muốn nói gì.”
Ông mượn điện thoại vệ tinh của Mộ Nhất Phàm, bảo binh lính đưa vào tay Chiến Nam Thiên, sau đó họ cùng ra khỏi địa lao, đi tới phòng nghỉ.
Sau đó, ông gọi vào số Mộ Nhất Phàm.
Điện thoại vừa nối máy, Mộ Duyệt Thành liền alo một tiếng, bên kia đầu dây truyền tới tiếng cười âm trầm, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa, ông nhận ra giọng của Chiến Nam Thiên không còn yếu ớt như vừa rồi.
“Chiến Nam Thiên, rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?” Mộ Duyệt Thành lạnh lùng cắt đứt tiếng cười của hắn.
Chiến Nam Thiên thu tiếng cười lại, nhạt giọng nói: “Mộ thượng tướng, ngài có nhớ trước mạt thế, có người gọi điện thoại cho ngài, bảo ngài chuẩn bị vật tư không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc