Đấu Phá Hậu Cung - Chương 23

Tác giả: Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân

Bỏ hay không bỏ

Minh Uyên túc trực ở Nhạc Thanh điện một ngày một đêm, đến sáng ngày thứ hai mới rời khỏi để thiết triều. Hắn luôn ở cạnh bên giường Lục Khê, nửa khắc cũng chưa từng chợp mắt, để cung nữ phục vụ mặc triều phục xong liền rời bước đến Hạo Thanh cung.
Hôm qua, dưới sự giám sát của hắn, Lục Khê uống hết chén thuốc vừa đắng vừa khó ngửi kia xong, đến nửa đêm lại nôn hết ra. Đám người Vân Nhất không thể làm gì khác hơn là nửa đêm đi nấu một chén thuốc khác, rồi để Minh Uyên tự tay đút cho nàng, sau đó sai người lấy mứt hoa quả át chế cảm giác đắng chát trong miệng, Ôn thái y lại kê cho nàng c*** an thần Lục Khê mới ngủ thiếp đi.
Trước khi đi, Minh Uyên đứng ở bên giường ngắm nhìn người đang say giấc, trong lòng có một phần mềm mại, mấy phần thương tiếc.
Hắn cưng chiều nàng, yêu thích nàng, hi vọng được nhìn thấy con của bọn họ ra đời, thế nhưng chính sự yêu thích này lại đưa nàng đến khổ sở như hôm nay.
Hắn không biết làm thế nào để diễn tả sự thương tiếc mãnh liệt của mình lúc này, hắn chỉ biết người con gái luôn dùng ánh mắt an tĩnh cùng lưu luyến nhìn hắn từ phía sau này không thể xảy ra chuyện gì được.
"Chăm sóc cho nàng cẩn thận, lát nữa trẫm sẽ tới đây." Hắn nói với Bích Chân cùng Ôn thái y, Cao thái y làm nhiệm vụ hôm nay cũng đã tới.
Cao Lộc đứng sau lưng hắn lo lắng nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài đã một đêm không ngủ, hay là sau khi lâm triều xong trở về cung nghỉ ngơi một lát đi, đến chiều trở lại thăm Dung Hoa cũng không muộn. . . . . . xin ngài lấy long thể làm trọng."
Minh Uyên vừa đi vừa nói: "Không sao, Lục Dung Hoa sợ đắng, nếu trẫm không tự mình mớm thuốc sẽ nôn ra."
Ngay cả hắn cũng không nhận thấy giọng điệu như vậy có bao nhiêu khác thường, đã vượt qua sự quan tâm cần có của một Đế Vương đối với phi tử.
Cao Lộc im lặng theo ở phía sau, khẽ chần chờ một lúc lâu, hoàng thượng chưa hề quan tâm tới phi tử nào như vậy? Ngay cả Nguyệt Dương phu nhân cũng không được cưng sủng ái tới mức này. . . . . .
Nhưng nhìn thấy bóng lưng thon dài cao lớn của Minh Uyên từ phía sau, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm uy nghiêm của bậc đế vương, đây là nam tử đã được huấn luyện làm quân chủ từ khi còn nhỏ, nhưng cũng là người cô đơn cực kỳ lâu.
Trong cung phi tần vô số, nhưng không có một người nào như yêu thương phu quân mình yên lặng yêu thương hắn giống Lục Dung Hoa, tất cả mọi người chỉ nghĩ tới làm sao để tranh đoạt tình cảm, làm sao để mang Long thai, chỉ có một Lục Khê nhỏ bé lại bình thường đối xử chân thành với hắn, nhưng cũng vì sự nhỏ bé bình thường này trở thành sự không bình thường nhất trong cung.
Từ cổ chí kim, có mấy người có thể xem Đế Vương như trượng phu của mình?
Lục Khê làm được, cũng khiến hoàng thượng từng chút từng chút một xem nàng thành tiểu thê tử.
Cao Lộc mơ hồ có dự cảm, nếu lần này Lục Dung Hoa đại nạn không ૮ɦếƭ, ngày sau ắt hẳn sẽ vinh sủng lục cung.
Cùng lúc với thời gian thiết triều, lúc mọi người đến thỉnh an hoàng hậu thì đều nhắc tới chuyện Lục Dung Hoa rơi xuống nước. Vẻ mặt hoàng hậu vẫn lạnh nhạt, hờ hững cho mọi người lui ra sớm, chỉ giữ mình Ninh phi ở lại.
"Ninh Phi muội muội rảnh rỗi, thì theo Bổn cung đến Nhạc Thanh điện một chuyến đi." Lúc này, nàng ta mới lộ ra chút mệt mỏi cùng phiền não.
Xưa nay, Ninh phi luôn là một người an phận, toàn tâm toàn ý làm bạn bên cạnh hoàng hậu, trung thành với nàng ta.
Ninh phi khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ hôm qua hoàng hậu nương nương không đến thăm Lục Dung Hoa?"
Theo lý mà nói, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu đứng đầu lục cung phải đến hiện trường ngay lúc ấy mới phải.
Hoàng hậu cười cười, trong mắt có một tia giễu cợt: "Bổn cung vốn muốn đi, nhưng hoàng thượng phái người tới nói, ở Nhạc Thanh điện có ngài ấy là được rồi, việc này quan hệ trọng đại, không nhọc bổn cung bận tâm."
Cảm thấy giọng điệu của mình hiện rõ vẻ u oán, nàng ta mới thu hồi vẻ mặt không cam lòng, lạnh nhạt nói: "Dạo này hoàng cung xảy ra không ít chuyện, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, Bổn cung sẽ không giữ nổi hậu vị này nữa."
Ninh phi không ngờ hoàng hậu lại nói ra những lời này, sững sờ một lúc lâu mới thốt ra vài câu trấn an: "Nương nương đừng lo lắng, bởi vì chuyện này liên quan đến hoàng tử trong bụng Lục Dung Hoa, hơn nữa nghi phạm lại là hai nữ nhi của Thường Vệ Quang, can hệ mật thiết đến triều cương nên mới không tiện để nương nương nhúng tay? Loại chuyện như vậy xác thực không phải là chuyện có thể dung quyền lực hậu cung để giải quyết, quá mức phức tạp, nhất định hoàng thượng cũng sợ nương nương quá mức mệt nhọc mà thôi."
Sợ nàng ta mệt nhọc? Hôm nay trong lòng Hoàng thượng đã chẳng còn chút gì cho nàng ta nữa rồi.
Hoàng hậu không phản bác, chỉ có chút buồn cười thở dài: "Thôi, cứ đến Nhạc Thanh điện trước đi, xảy ra chuyện lớn như thế, nếu Bổn cung không tự mình đến thăm, sợ rằng phải thực sự thoái vị rồi."
Cùng Ninh phi đến Nhạc Thanh điện, trên đường nghe cung nữ cận thân hồi báo chuyện cả đêm hôm qua hoàng thượng không về nghỉ ngơi, luôn canh giữ ở Nhạc Thanh điện, sắc mặt hoàng hậu lại càng thêm khó coi.
Nàng ta ngồi trên liễn xa, đột nhiên ngẩng mắt nhìn mảnh trời phía trên hoàng cung, mái đình cong cong, tường đỏ đá xanh, bầu trời nhỏ hẹp giống như chỉ ở tồn tại phía trên khoảng hoàng cung này, nữa còn cảnh tượng nào khác nữa.
Nàng ta chợt không nhớ nổi, từ lúc nào, mà bản thân mình chỉ có thể thông qua khoảng không gian chật hẹp ấy để ngắm nhìn bầu trời, có lẽ là sau khi vào cung, có lẽ là sau khi lên làm hoàng hậu, tóm lại cảnh sắc nàng ta nhìn thấy giờ đây đã không còn là cảnh sắc lúc trước, cho dù là cùng một mảnh trời, nhưng tư vị cũng đã thay đổi, huống chi là con người chứ?
Đối với nàng ta Hoàng thượng là người thân mật nhất, cũng là trượng phu xa lạ nhất.
Vào giờ phút này, Minh Uyên đang ngồi trên đại điện, yên lặng nghe quần thần hồi báo chuyện hôm nay, sau khi giải quyết mọi chuyện xong, hắn mới liếc nhìn người từ đầu đén cuối không phát biểu lấy một câu – Thường Vệ Quang, bình thản hỏi: "Thường Thừa Tướng, đối với chuyện Vương đại nhân đề nghị thu thuế vừa rồi, ngươi có ý kiến gì không?"
Thường Vệ Quang cung kính hồi đáp: "Bẩm hoàng thượng, vi thần cho là biện pháp này rất tốt, không khiến dân chúng quá bất mãn, lại giúp vun đầy quốc khố, vi thần vô cùng đồng ý."
Giỏi lắm, rõ ràng chuyện gì cũng biết rất rõ ràng, nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Minh Uyên khẽ cười châm biếm, đột nhiên hỏi hắn: "Ngoại trừ chuyện này, trẫm còn có chuyện muốn thỉnh giáo Thường Thừa Tướng."
Thường Vệ Quang cuống quít đáp: "Xin hoàng thượng nói thẳng, vi thần vạn lần không dám nhận hai chữ thỉnh giáo!"
Vì vậy Minh Uyên không nhanh không chậm nói: "Trẫm thật muốn biết trước giờ thừa tướng dạy con thế nào, không biết Thừa Tướng có thể chỉ giáo hay không?"
Trán Thường Vệ Quang đổ một lớp mồ hôi lạnh, ông ta vội đưa tay lau qua, trấn định nói: "Vi thần không biết cách dạy con, cầu xin hoàng thượng trách phạt!"
Ông ta quỳ xuống, sóng lưng đứng thẳng, dùng âm thanh vừa già nua vừa đau lòng nói: "Hoàng thượng, con không biết dạy, là lỗi của cha, tất cả đều là lỗi của một mình vi thần. Là vi thần quá sủng ái con bé, nên mới khiến nó trở nên kiêu ngạo không biết trên dưới, lỡ tay làm hại Lục Dung Hoa đang được sủng ái ngã xuống hồ sen! Mong hoàng thượng khai ân!"
Thừa Tướng dưới một người trên vạn người, hôm nay, ngay trước mặt triều thần quỳ xuống đất thỉnh cầu trách phạt, một màn này thật đúng là đáng xem.
Bầu không khí im lặng bao trùm đại điện, cho đến khi Minh Uyên phẫn nộ nói: "Lục Dung Hoa đang có thai, bây giờ mẫu tử đều gặp nguy hiểm, dù Thường nhị tiểu thư là cố ý hay vô tình, cũng nên chịu phạt. Huống chi theo lời các cung nhân có mặt ở đó nói, là chính mắt nhìn thấy Thường nhị tiểu thư đẩy Lục Dung Hoa xuống ao. Thường Thừa Tướng, mặc dù ngươi đã đóng góp rất nhiều cho Ngự quốc, nhưng quy củ chính là quy củ, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho mẫu tử Lục Dung Hoa bình an! Thì Trẫm chỉ phạt ngươi một năm bổng lộc, trong vòng nửa năm không được tham dự triều chính, đóng cửa hối lỗi. Nếu như hài nhi của trẫm có chuyện. . . . . . thì ngươi tự cầu phúc cho mình đi!"
Hắn không nói hết mà để mọi người tự suy ngẫm, nếu đứa bé có chuyện. . . . . . Thường Vệ Quang chờ bị chu di cửu tộc đi.
Mưu hại hoàng tử, chính là trọng tội.
Thường Vệ Quang quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch, như già đi mấy chục tuổi.
Thường Tư Vân là nữ nhi ông ta sủng ái nhất, Thường gia là thành tựu cả đời, hôm nay cả hai thứ quan trọng đều sắp mất đi. . . . . .
Tan triều, hoàng thượng vừa rời đi, ông ta liền chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa gọi mấy vị đại thần ở trước mặt: "Các vị đại nhân xin dừng bước."
Những viên quan này đều là người thuộc phe cánh của ông ta, bây giờ Thường Vệ Quang xảy ra chuyện, tất nhiên sắc mặt bọn họ cũng chẳng dễ nhìn: "Các vị đại nhân, hoàng thượng muốn thâu tóm quyền lực trong tay lão phu lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng tìm được cơ hội. Lão phu tự thấy thường ngày đối đãi với các ngươi không tệ, hôm nay lão phu gặp nạn, không biết các ngươi có thể tương trợ hay không."
Đám người nhìn nhau, cuối cùng Hộ bộ thượng thư bước ra nói: "Thường Thừa Tướng, không phải hạ quan không muốn giúp một tay, mà thật sự là năng lực có hạn, sao dám mạo hiểm đối nghịch với hoàng thượng chứ?"
Thường Vệ Quang cười cười, "Đại nhân cho rằng hoàng thượng chỉ muốn chỉnh trị một mình lão phu sao? Chúng là là người ngồi cùng thuyền, phân tán quyền lực trong tay hoàng thượng, nay hoàng thượng muốn lấy lại, các ngươi cho rằng chỉ lão phu là cái cây duy nhất hoàng thượng định đốn hạ sao? Hoàng thượng tâm cơ sâu nặng, sao lại không biết người nào chiếm nhiều đất đai điền sản, người nào cho thân thích mình các chức quan lớn nhỏ, người nào gia sản giàu có chứ? Hơn nữa Thái hậu vốn hận chúng ta thấu xương, chuyện đến nước này các ngươi nghĩ rằng mình im lặng là có thể an ổn sao?"
Nghe ông ta nói vậy, mọi người đều biến sắc, ý của Thường Vệ Quang chính là: môi hở răng lạnh, chỉ cần ông ta ngã xuống, những người khác cũng sẽ đổ theo.
"Như vậy theo ý Thừa Tướng, chúng hạ quan nên làm thế nào?"
"Mời các vị đại nhân đến phủ của ta, chúng ta thương lượng tỷ mỉ hơn."
Trương Sâm là một người đáng thương, bị Lý Nghĩa Tài liên lụy mất đi chiếc ghế viện phán vất vả phấn đấu mấy chục năm, đau khổ về nhà, ௱ô** ngồi còn chưa nóng, liền có thị vệ chạy tới thông báo nói hoàng thượng vời ông ta vào cung gấp.
Trương Sâm đáng thương vốn đã lớn tuổi, bộ xương già bị mấy ngày đi đường xóc nảy làm cho rệu rã.
Nghe nói là Lục Dung Hoa cùng đứa bé lại có vấn đề, Trương Sâm vừa vì mình thổn thức, còn không quên cảm thán cho vị Lục dung hoa mệnh khổ này.
Trong cung có thể mang thai đã không dễ, có thể giữ được đứa bé lại càng không dễ, giờ đây chẳng biết nàng có thể giữ nổi mạng mình không.
Mà giờ khắc này, Lục Khê cũng vừa tỉnh lại, nói với Bích Chân: "Ra ngoài mời Ôn thái y vào đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn."
Ôn thái y tiến vào, cung kính thi lễ.
Lục Khê ra lệnh cho những người khác: "Các ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện phải thương thải cùng Ôn thái y."
Các cung nữ lục tục đi ra ngoài.
Lục Khê ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn Ôn thái y, "Ta muốn nghe lời nói thật, đứa nhỏ này có bao nhiêu cơ hội có thể bình an sinh ra?"
Ôn thái y sợ hãi nói: " Sao Dung Hoa lại nói thế? Dung Hoa cùng đứa bé đều rất khỏe mạnh, lúc hạ quan bắt mạch xong bẩm báo với hoàng thượng Dung Hoa cũng nghe thấy. . . . . ."
"Đừng lấy hoàng thượng ra để gạt ta...ta không phải người ngu. Ngươi chỉ cần cho ta biết, để ta chuẩn bi trước, ta sẽ không nói với hoàng thượng."
Ôn thái y không dám nói lời nào.
"Nếu ngươi không nói, ta mà xảy ra chuyện gì, nhất định là bị ngươi chọc tức ૮ɦếƭ." Lục Khê không nhanh không chậm nói.
Mặt Ôn thái y nhăn thành trái khổ qua: "Dung Hoa làm khó cho hạ quan rồi."
"Được, không nói cũng được, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được." Lục Khê lạnh nhạt nói, "Có phải cơ hội để giữ được đứa nhỏ này rất thấp?"
Ôn thái y chần chờ một lát mới gật đầu.
"Nếu giữ được có khỏe mạnh không?"
Vấn đề này mới là cực kỳ trọng yếu, ôn thái y vẫn không dám nói với hoàng thượng, có ba phần cơ hội giữ được đứa bé, nhưng đứa bé có khỏe mạnh không…..hắn không dám đảm bảo.
Lục Khê nhắm mắt lại: "Đa tạ ôn thái y, ta biết rồi."
Nếu đứa trẻ này đã không khỏe mạnh, vậy thì ra đi sớm một chút để không phải chịu những tai ương cực khổ của cuộc sống này. . . . . . Khuôn mặt nàng ẩn trong bóng tối một lúc lâu, cho đến khi các cung nữ trở về, nàng mới trấn định nói: "Ta hơi khát, Bích Chân, rót cho ta ly nước."
Hoàng hậu cùng Ninh phi vẫn chưa biết tình trạng của Lục Khê. Lúc đến Nhạc Thanh điện hỏi Ôn thái y, hắn vẫn quy củ trả lời theo thánh ý, bảo mẹ con Lục Dung hoa vẫn khỏe mạnh.
Hoàng hậu đứng ở trong đại điện, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra chút gì khác thường, nhưng đáy lòng lại lạnh lẽo.
Lúc trước Thường Tư Viện kiêu ngạo ngang ngược, nàng ta đã sớm nhìn không vừa mắt, dù là Thường phi ngày trước hay Thường Tiệp dư của hôm nay, vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng ta.
Tuy bây giờ Thường Tư Viện phạm vào tội mưu hại hoàng tử —— dù là nàng ta hay muội muội nàng ta làm, ở trong mắt hoàng hậu cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng nếu đã ra tay, sao không làm cho sạch sẽ luôn?
Đứa bé còn, vinh sủng của Lục Dung Hoa lại càng tăng lên, mức độ ngu xuẩn của Thường Tư Viện quả thật làm người ta phải bật cười!
Bởi vì hoàng hậu không sinh được con, cho nên nàng ta cũng không hy vọng cung phi được sủng ái có hoàng tự, nếu Đại hoàng tử do nàng ta nuôi dưỡng thành hoàng thượng tương lai, tuy không phải ruột thịt, nhưng dù sao cũng có chút thân tình.
Nhưng tình thế bây giờ lại hết sức bất lợi cho nàng ta, Đại hoàng tử vì bị đầu độc mà trở nên yếu ớt, nhị hoàng tử lại vì Sở Nguyệt Dương thất thế mà được đưa đến chỗ Tiêu chiêu viện.
Nếu lúc này Lục Dung Hoa sinh hạ Tam hoàng tử, sợ rằng người bước lên đế vị trong tương lai ai cũng không dám chắc.
Nếu có thể giữ được ngôi hoàng hậu, tương lai tất nhiên nàng ta chính là Thái hậu, nhưng trừ Đại hoàng tử ra thì nếu hoàng tử khác lên ngôi, hậu cung này nhất định sẽ xuất hiện một Thái phi.
Đạo lý một núi không thể chứa hai hổ ai cũng hiểu, nàng ta tuyệt đối không hi vọng xuất hiện kết quả như vậy.
Vừa nghĩ, nàng ta vừa bình thản đi vào trong phòng, Vân Nhất đang canh giữ ngoài cửa vừa truyền lời, liền nghe bên trong truyền đến một giọng nói suy yếu: "Mau mời hoàng hậu nương nương vào."
Hoàng hậu cùng Ninh phi bước vào phòng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, Lục Khê cố nâng thân thể đang suy yếu ngồi dậy: "Thứ cho tần thiếp đang mang bệnh, không thể xuống giường thỉnh an hoàng hậu nương nương cùng Ninh phi nương nương."
Hoàng hậu khách khí đi tới bên giường, nở nụ cười trấn an: "Lục Dung Hoa không cần đa lễ, an tâm dưỡng bệnh đi, nghe nói muội rơi xuống nước, Bổn cung rất lo sợ, giờ thái y báo mẹ con muội bình an, Bổn cung mới bớt lo."
Ninh phi cũng cười tiếp lời: "Dung Hoa muội muội là người hiền lành tất được ông trời phù hộ, còn hoàng tự lại có Long Uy che chở, ta cũng vui mừng thay muội."
Nếu không phải lúc này trong lòng Lục Khê không dễ chịu, nàng sẽ mỉm cười khách sáo ứng đối với hai kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo này, trên hai khuôn mặt tinh xảo treo nụ cười hiền lành, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ tiếc hận, thật làm người ta cảm thấy buồn cười.
Nhưng họ không biết, đứa bé của nàng thật sẽ phải như họ mong muốn. . . . . .
Ánh mắt của Lục Khê chợt có chút chua xót, nhưng vẫn cố gượng cười, tiếp tục nói chuyện với bọn họ.
Bích Chân bưng đến hai ly trà, Ninh phi uống một ngụm, lắc đầu nói: " Đám nô tài này làm việc càng ngày càng chẳng ra sao, đường đường là một Dung Hoa, mà chúng dám đưa loại trà gì thế này?”
Hoàng hậu cũng ngửi thử vị trà, mi tâm nhíu lại: "Nhất định là đám cung nhân làm việc cẩu thả, đưa nhầm trà."
Trà trong cung đều là cống phẩm, nhưng cống phẩm cũng chia ra làm Thượng, Trung, Hạ, theo tôn ti mà trà được chia đến khác nhau, chủ tử càng tôn quý thì trà được phân đến cũng tốt hơn.
Lục Khê không lên tiếng, nhìn họ diễn kịch, lại thấy Ninh phi nói với hoàng hậu: "Nương nương, nô tì nhớ đầu xuân năm nay Giang Chiết có tiến cống không ít trà ngon, lần trước nô tì còn được nếm thử Mao Phong thượng hạng ở chỗ nương nương, sao hôm nay chỗ Lục Dung Hoa chỉ có Trúc Diệp Thanh của năm ngoái vậy?"
Hoàng hậu hơi giận: "Đám nô tài không có mắt, dám to gan đưa loại trà hạ đẳng này tới Nhạc Thanh điện, Bổn cung nhất định sẽ phạt bọn chúng thật nặng!"
Lục Khê cười không nổi, cũng không muốn cười.
Cống phẩm ở Hậu cung được phân định như thế nào, là do hoàng hậu quyết định, phân cái gì, chia nhiều hay ít, đều do nàng ta định đoạt. Nhạc Thanh điện có loại Trúc Diệp Thanh này, nàng ta nổi giận, rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cảnh cáo nàng nên biết thân biết phận.
Lục Khê biết lần này nàng rơi xuống nước, hoàng thượng rất tức giận hoàng hậu, chủ nhân Lục cung, lại để xảy ra nhiều chuyện như vậy, là vô năng; thời gian gần đây liên tiếp xảy ra chuyện hậu phi đối đầu với nhau, nàng ta không kịp thời nghiêm phạt răn đe là bất tài.
Sự tức giận của hoàng thượng sau chuyện nàng rơi xuống nước này đã lên tới cực điểm, không chỉ không cho phép hoàng hậu nhúng tay vào chuyện này, còn phải người đi thông báo bảo nàng ta ở lại Đức Dương điện, học tập phương cách làm một hoàng hậu xứng chức.
Sợ rằng lần này hoàng hậu không tìm nàng phát tác, thì sẽ tức đến sinh bệnh.
Nếu đứa bé trong bụng nàng không có chuyện gì, có lẽ Lục Khê còn có tâm tình diễn kịch cùng bọn họ, nhưng hiện nay tình huống nguy ngập như thế, hai nữ nhân này còn muốn lập uy với nàng.
Lục Khê nghe hai người kẻ xướng người họa, huyệt thái dương căng đến phát đau.
Hoàng hậu nói: "Tuy Lục Dung Hoa không có gì đáng ngại, nhưng Bổn cung thấy sắc mặt muội rất khó coi, nhất định là do rơi xuống nước nên bị nhiễm lạnh, cần phải chú ý tĩnh dưỡng mới đúng. Bổn cung nhớ lúc trước, Tần tài tử cũng bị nhiễm phong hàn, mới dẫn đến sảy thai. Mọi thứ nên cẩn thận, bây giờ có thai, thân thể cũng không phải là của một mình muội nữa."
Câu nói này hoàn toàn bóc trần vết sẹo trong lòng Lục Khê, con của nàng vốn đã không giữ được, hoàng hậu lại còn tới khiêu khích nàng.
Con, con à, bây giờ chỉ cần vừa nhắc tới đứa con này nàng liền không nhịn được muốn khóc.
Nàng dùng hết hơi sức toàn thân mới kìm nén được sự phẫn uất trong lòng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cố nở nụ cười: "Đa tạ hoàng hậu nương nương dạy, tần thiếp chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng."
Hoàng hậu tới đây, thấy người ta mang thai con của phu quân mình, trong lòng vốn cũng không dễ chịu, nói thêm vài câu khách sáo rồi dẫn Ninh phi đi.
Họ không nhìn thấy, khoảnh khắc họ bước ra cửa phòng, trong mắt Lục Khê toát ra vô vàn hận ý, bất lực cùng bi thương luân phiên hiện ra, gần như che mờ cả bản thân nàng.
Nếu đứa bé đã không thể giữ được, vậy thì cam chịu số phận đi.
Nhưng con không thể ૮ɦếƭ vô ích, ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ phải oanh oanh liệt liệt, kéo theo những kẻ muốn con ૮ɦếƭ cùng đi.
Nghĩ như vậy, nét mặt của nàng từ từ bình tĩnh lại, run rẩy vỗ lên bụng, thì thào nói: "Là mẫu thân có lỗi với con, không thể bảo vệ tốt cho con. . . . . ."
Ng'n t nhỏ nhắn nắm thành quyền, dung sức đấm mạnh về phía bụng.
Cũng trong lúc đó, nước mắt như một dòng suối mất đi lực cản, thấm ướt hai má, nàng gắt gao cắn môi, an tĩnh nhìn hoa văn hoa lệ phức tạp trên đỉnh đầu, trong thoáng chốc như trở lại ngày nàng vừa trọng sinh.
Ngày đó, cũng là ngày nàng mất đi con mình, vì vậy nàng sống lại một cuộc đời mới.
Ngày này, nàng cũng mất đi đứa con này, có lẽ là lúc phải đứng lên lần nữa rồi.
Lục Khê cảm thấy sức lực của cơ thể dần dần bị rút mất, như có người dội thẳng một chậu nước nóng xuống đầu nàng, cả cơ thể bị khí nóng đả thương.
Nàng cất giọng khàn khàn gọi: "Người đâu. . . . . . Mau tới đây. . . . . ."
Bích Chân vội vàng đi tới bên giường, bị vẻ mặt của nàng làm cho giật mình, vội vàng hỏi: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt không ngừng lăn xuống, dính ướt gối đầu, Lục Khê run giọng nói: "Bụng của ta đau. . . . . . Đau quá. . . . . . Nhanh đi, nhanh đi tìm Ôn thái y đi vào. . . . . ."
Bích Chân vội vã chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng mang theo Ôn thái y chạy vào.
"Dung Hoa, người bị sao vậy?" Ôn thái y thấy sắc mặt của nàng trắng bệch dọa người, đôi môi cũng trở nên tím tái, đang chuẩn bị bắt mạch cho nàng, nàng lại rút tay về.
"Đứa bé. . . . . . Đứa bé sợ rằng. . . . . ." Nàng nghẹn ngào nói, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Một dự cảm chẳng lành ập vào lòng, Ôn thái y không kịp nghĩ ngợi nhiều, vén chăn lên, liền thấy Dưới *** nàng đã bị máu tươi thấm ướt, còn có xu thế lan rộng ra như nước lũ.
Trong nháy mắt mặt của hắn còn tái hơn Lục Khê, suýt nữa hôn mê bất tỉnh: "Hòm thuốc, lấy hòm thuốc của ta lại đây! Mau lên! Bích Chân cô nương, ra ngoài kêu tất cả thái y vào đây cho ta! Tiểu Thuận, Tiểu Thuận đâu? Mau kêu hắn đi báo cho hoàng thượng!"
Trong cơn khủng hoảng, hắn vẫn nhớ đến ý định của hoàng thượng, nếu như đứa bé xảy ra chuyện, nhất định phải giữ được người lớn!
Càng là thời khắc nguy cấp, tay của hắn lại càng thêm trấn định, vững vàng lấy ngân châm ra ghim vào huyệt đạo Lục Khê, trầm giọng nói: "Hạ quan kính xin Dung Hoa đừng hốt hoảng, xin giữ vững trấn định, hít sâu là được rồi, tất cả giao cho hạ quan."
Cũng trong lúc đó ——
Xe ngựa của Trương Sâm xuyên qua cửa Vị Ương, cấp tốc chạy về phía này;
Tiểu Thuận chạy thẳng một mạch tới Tê Ngô cung, muốn báo cáo chuyện này cho hoàng thượng;
Hoàng hậu cùng Ninh phi còn chưa đi xa, vì chuyện lập uy vừa rồi mà tâm tình rất khoái trá, vừa đi vừa ngắm hồ sen;
Thường Tư Viện lẳng lặng ngồi trong nhà tù, nhìn Thường Tư Vân ở đối diện tốn công rung song sắt, khàn giọng kêu: "Thả ta ra! Ta vô tội!"
Quý Thanh An ngồi trong một con thuyền trên sông Tần Hoài, thẫn thờ nhìn ra phía đầu thuyền, có một ca nữ mặc áo vàng đang hát xướng: "Qua hết ngàn buồm, ánh tà dương chậm rãi chìm vào đáy nước, ánh sáng dần tắt hẳn."
Tất cả giống như đã được số mạng an bài, tất cả cảnh tượng đều là một bức họa, có người vui mừng có người buồn, nhưng không người nào đoán được trong Nhạc Thanh điện nữ nhân mất đi đứa bé đó đang phải nếm chịu nổi đau cắt ruột cùng tuyệt vọng đến mức nào.
Nàng mất đi đứa bé kia, đáng lý chỉ là đau trên thân thể.
Nhưng trong lòng lại giống như bị người ta khoét đi một miếng thịt, còn đau hơn thân thể gấp ngàn lần, đau đến mức nàng gần như hít thở không thông, muốn buông xuôi chấm dứt cuộc sống.
Minh Uyên còn đang trên đường tới Nhạc Thanh điện, thì thấy Tiểu Thuận đột nhiên từ nửa đường vọt ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói: "Hoàng thượng. . . . . . Chủ tử người. . . . . . Chủ tử người. . . . . ."
Một câu nói khóc không thành tiếng, trái tim Minh Uyên đột nhiên căng thẳng, âm thanh cũng lạnh lẽo đến đáng sợ ". . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chủ tử có thể đã sảy thai rồi. . . . . ."
Cao Lộc chỉ cảm thấy đất trời như tối lại, chậm rãi quay đầu nhìn sắc mặt người trên liễn xa, sắc mặt của Minh Uyên vẫn yên tĩnh, nét mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng lại ngập tràn bi thương khó tả.
Một cơn gió lớn bất chợt thổi đến, cuốn theo mấy chiếc lá ngô đồng cùng bụi cát xoay tròn trong không khí, thời tiết vừa rồi còn đang quang đãng trong nháy mắt tối xuống.
Nơi xa có vài thái giám cung nữ đang làm nhiệm vụ hô "Thời tiết thay đổi" , vội vã đóng cửa sổ lại.
Mấy con chim vừa vui vẻ hót cũng bỗng nhiên im bặt.
Minh Uyên cứ yên lặng ngồi trên liễn xa như vậy, giống như đã mất đi năng lực suy tư.
Cao Lộc đột nhiên quỳ xuống: "Nô tài cả gan, xin hoàng thượng bảo trọng long thể! Bây giờ tính mạng Lục Dung Hoa đang ngàn cân treo sợi tóc, chính là thời điểm cần hoàng thượng an ủi!"
Minh Uyên nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở ra, âm thanh trầm thấp: "Trẫm không sao, gió lớn vài hạt bụi bay vào mắt thôi, tiếp tục đi, đến Nhạc Thanh điện."
Cao Lộc xoay người sang chỗ khác, cất tiếng hô: "Khởi giá!" Giả vờ như không nhìn thấy một mảnh **** trong mắt hoàng thượng.
Bão cát rất lớn, phủ đầy con đường phía sau.
Liễn xa đi thẳng về phía trước.
Nét mặt Minh Uyên vẫn rất bình ổn, không một gợn sóng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn giữ vững tôn nghiêm của đế vương.
Hắn nhìn núi giả nơi xa, mái vòm, đình đài. . . . . . Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không còn dáng vẻ hốt hoảng của một khắc trước.
Chỉ có trời mới biết, trong long bào, đôi tay kia đã nắm chặt đến mức nào, những Ng'n t thon dài đẹp đẽ nắm chặt thành quyền, đến khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Hắn rất quan tâm nàng.
Hắn rất quan tâm nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn hi vọng ông trời có thể đối xử nhân từ với một người hơn chút, nàng nhỏ bé yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức tưởng chừng như một trận mưa to cũng có thể bao phủ lấy nàng, thì làm sao có thể chống chọi lại bão táp như thế?
Tim đập của hắn đập mạnh, từng phát rõ ràng, phát ra những tiếng vang trầm nặng. Một lúc sau, hắn đưa tay ôm *** theo bản năng, lại chạm vào một vật gì mềm mại, hắn hơi ngẩn ra, một chiếc hà bao thanh nhã đập vào mắt.
Đóa hoa Ngọc Lan trắng noãn, bên trong còn có mùi hương thơm ngát, từ từ quẩn quanh chóp mũi.
Hắn dường như đã quên mất vật nhỏ này, bởi vì mỗi ngày đại cung nữ ngự tiền thay quần áo cho hắn luôn quen tay cho vật này vào áo, nên chính bản thân hắn cũng bất giác quên mất.
Mùi thơm này dần dần tràn ngập chóp mũi, rồi lại tràn đầy cả trái tim, hắn nghe thấy nhịp tim trong ***g ***, giống như đang buông tiếng thở dài.
Minh Uyên nhắm mắt lại, muốn làm một Đế Vương sáng suốt, thì điều kiêng kỵ nhất chính là tham luyến nữ sắc, nhưng cơ trí như hắn cũng không hiểu nổi tâm tình của mình giờ khắc này.
Hình như nàng vừa xảy ra chuyện, trời đất liền lập tức mù mịt.
Liễn xa dừng ở ngoài Nhạc Thanh điện, Minh Uyên không đợi Cao Lộc đưa ghế nhỏ đến đã nhảy xuống xe, sải bước đi vào trong điện.
Bọn cung nữ thái giám vội vàng ra vào, người này vừa bưng vào một chậu nước, người khác liền bưng một cháu máu ra, tiếp nối liên tục. . . . . . Ai cũng chuyên chú làm công việc của mình, cho đến khi một tiểu cung nữ bưng chậu suýt ***ng Minh Uyên, nàng ta vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền hoảng hốt đến mức xém làm rơi chậu.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!"
Tiếng kêu này quá nổi bật, nhanh chóng làm mọi người chú ý, âm thanh chậu rơi xuống đất vang lên liên tiếp, đám người vốn đang bận rộn đều lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng vạn tuế ——"
Minh Uyên cau mày, cuối cùng không nói một lời trầm mặc đạp bước đi vào trong phòng.
Lục Khê đau đớn ***, dù âm thanh đã khàn khàn, nhưng vẫn đau đến mức bật ra thành tiếng.
Mặt cùng tóc nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt gần như xám trắng, phía dưới là một mảnh máu tươi ghê người.
Giờ khắc này, trái tim Minh Uyên bỗng chốc ngừng đập, theo bản năng đi tới bên nàng, bước chân cứng ngắc, giống như đã không còn là bộ phận trên cơ thể mình nữa.
Đây là người con gái luôn mỉm cười nhìn hắn.
Đây là người con gái lúc ngủ cũng an tĩnh, dịu ngoan như khi thức giấc.
Đây là người con gái toàn tâm toàn ý đối xử với hắn như phu quân mình.
Cũng là người con gái này luôn quan tâm đến cảm xúc, suy nghĩ của hắn trước tiên.
Hôm nay nàng khổ sở đau đớn trên giường, chỉ có thể bất lực nhìn đứa bé còn chưa ra đời rời đi nhân thế. . . . . . Hắn gần như có thể cảm nhận rõ ràng nỗi khổ sở cùng đau đớn của nàng.
Chỉ mấy bước chân ngắn ngủi mà giống như vượt qua núi cao sông dài, Minh Uyên cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chăn của nàng, không nói một lời, chỉ cố chấp ủng hộ nàng trong yên lặng.
Lục Khê khó khăn nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mi nhòe lệ.
Môi nàng khẽ động, Minh Uyên nhận ra được, nàng đang phí sức nói: "Thật xin lỗi, đứa bé không còn nữa. . . . . ."
Phải mất bao cố gắng để có thể bảo bản thân mình giữ vững nụ cười trấn an, Minh Uyên không biết, hắn chỉ biết hắn phải dùng hết toàn bộ hơi sức mới khắc chế được vẻ mặt của mình, dịu dàng nhìn nàng: "Không sao, chúng ta còn có thể có con mà. . . . . ."
Ánh mắt của hắn vô cùng đau đớn, tâm cũng đau đến ૮ɦếƭ lặng.
Hắn không nghĩ trên thế giới này còn có một người con gái ngốc nghếch như vậy, dù đang ở thời khắc đau đớn tột cùng vẫn cảm thấy áy náy với hắn, vì không bảo vệ tốt con của bọn họ mà áy náy
Nhưng sự thực, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng.
Chỉ có thể nắm tay Lục Khê, nhìn Ôn thái y cùng mấy vị khác thái y khác bận rộn. . . . . .
Từng chậu máu được bưng ra, những chiếc khăn trắng như tuyết thay nhau bị nhiễm đỏ, lòng của Minh Uyên cũng từng chút một trầm xuống.
Có người bên ngoài bẩm báo: "Trương Sâm đại phu đến ——"
Mọi người sững sờ, khi một người bước nhanh từ ngoài vào, quỳ xuống dập đầu: "Thảo dân tham kiến hoàng thượng", mới phát hiện hắn chính là viện trưởng tiền nhiệm của Thái Y Viện.
Minh Uyên nói: "Không cần đa lễ, mau lại đây chữa trị cho Dung Hoa!"
"Thảo dân tuân chỉ!" Trương Sâm không dám chậm trễ, vội vã đi tới bên giường, xem mạch cho Lục Khê.
Người có thể làm được viện phán, y thuật tất nhiên không thể xem thường, có Trương Sâm ở đây, mọi việc thuận lợi hơn nhiều, Ôn thái y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối Minh Uyên vẫn luôn nắm chặt tay Lục Khê, cho đến khi nàng mệt mỏi lâm vào hôn mê, mọi chuyện mới xong.
Trương Sâm lau mồ hôi trên trán, khom người bẩm báo với Minh Uyên: "Khởi bẩm hoàng thượng, bây giờ Lục Dung Hoa đã không còn nguy hiểm, nhưng đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . Thứ cho thảo dân vô năng."
Cả đám thái y cũng quỳ xuống: "Xin hoàng thượng trách phạt!"
Tầm mắt Minh Uyên vẫn không rời khỏi người trên giường, chỉ nhắm mắt lại: "Trẫm không trách các ngươi, tất cả lui xuống đi."
Cả đám người nhìn nhau rồi chậm rãi thối lui ra khỏi cửa.
Đám cung nữ hầu hạ thay y phục cho Lục Khê xong, trải một lớp đệm giường mới lên —— bởi vì Lục Khê còn hôn mê, không tiện di động, vì vậy chỉ có thể đổi lớp đệm giường, phía dưới lót mấy tầng vải thật giày.
"Các ngươi cũng lui xuống đi." Minh Uyên ra lệnh cho đám người Bích Chân, vì vậy các cung nữ cũng rối rít ra khỏi gian phòng .
Trong nhà chỉ còn lại Minh Uyên cùng Lục Khê đang hôn mê, Minh Uyên đứng dậy nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô, ngồi ở bên giường tỉ mỉ lau mặt cho Lục Khê, khăn lông đi qua vầng trán sáng bóng, qua đôi lông mi thật dài, đến chiếc mũi thanh tú, rồi tới gò má tái nhợt, cùng với cánh môi anh đào.
Ngũ quan của nàng đã rất quen thuộc với hắn, nhưng chỉ cần nhìn nàng là có thể cảm nhận được mùi hoa lan thơm ngát xông vào mũi.
Hắn giúp nàng lau sạch mồ hôi, rồi cúi người đặt lên mặt nàng một nụ hôn, run rẩy nói: "Là trẫm không bảo vệ tốt cho nàng. . . . . ."
Tay của nàng hắn vẫn đang nắm chặt tay nàng, Minh Uyên nhìn ngay cả lúc ngủ say mày nàng cũng cau lại, không tự chủ đưa tay xoa xoa giữa mi tâm, dọc theo trán đi đến chóp mũi, như đang muốn vuốt phẳng sự lo lắng của nàng.
Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, ngồi cạnh nàng một lúc như vậy, hắn dựa vào thành ghế thiếp đi lúc nào không hay.
Một lúc lâu không thấy thanh âm gì nữa, Lục Khê mở mắt ra, nhìn thấy Minh Uyên mang vẻ mặt mệt mỏi ngủ gật trên ghế, bàn tay hắn còn nắm chặt tay nàng, cảm giác ấm áp này khiến lòng nàng bỗng chốc hoang mang.
Nàng nghe được lời của hắn, cũng biết hắn giúp nàng lau mồ hôi, đắp chăn, sự dịu dàng đến từ đế vương này quá mức đột ngột, khiến tim nàng hỗn loạn.
Rốt cuộc hắn đang thương yêu nàng như một sủng vật hay là cái gì khác?
Lục Khê hơi thất thần, lại bị sự đau đớn trong lòng cùng trên cơ thể lay tỉnh, nàng muốn khóc, nhưng không khóc nổi.
Nàng phải kiên cường hơn, phải thông minh hơn, phải vứt bỏ tất cả do dự cùng mềm lòng.
Tất cả những ai đã từng tổn thương nàng và con nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Minh Uyên vẫn còn đang mơ màng màng, chợt cảm thấy bàn tay trong tay mình động đậy, lập tức mở mắt ra. Lục Khê đang nhìn hắn, hai mắt đã bị những giọt lệ đau thương bao phủ, cắn môi nức nở không thành tiếng.
"Đừng cử động, cứ nằm nghĩ đi." Minh Uyên đè tay nàng lại, dùng âm thanh vô cùng dịu dàng nói với nàng: "Nàng có biết trẫm sắp bị nàng hù ૮ɦếƭ rồi không?"
Nước mắt lại rơi, Lục Khê nức nở nói: "Tần thiếp có tội, không thể giữ được con của hoàng thượng. . . . . ."
"Nói nhảm gì vậy, con của trẫm chẳng lẽ không phải con nàng? Lòng trẫm khó chịu, lòng nàng càng khó chịu hơn, trẫm đều hiểu . . . . . ." Dừng một chút, Minh Uyên cúi người hôn lên nước mắt của nàng, chạm nhẹ từng chút một, sau đó đi đến bên môi, ấn xuống một nụ hôn dịu dàng: "Ngoan, nghe lời của trẫm, an tâm dưỡng thân thể cho tốt, chúng ta sẽ còn có con."
Nước mắt Lục Khê vẫn rơi, có hôn cũng không hết: "Nhưng không phải là đứa trẻ này . . . . . . Mỗi ngày tần thiếp đều mong ngóng con mau đến thế giới này, cảm nhận sự tồn tại của con, nhưng sao con lại nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi. . . . . ."
Âm thanh của nàng yếu ớt, giống như đang thì thầm, chỉ cần lông mi hơi rung thì lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
Minh Uyên bị cảnh tượng này làm cho đau đớn, hắn có thể cảm nhận được sự khổ sở của nàng, chỉ có thể không ngừng lặp lại: "Đừng khóc, ngoan, tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con, con trai hay con gái đều sẽ có, trẫm sẽ dạy bảo bọn chúng hiếu thuận với nàng, nàng đừng khóc nữa. . . . . ."
Hắn nói "Chúng ta", trong giọng nói hiện rõ sự đau lòng cùng sủng ái.
Lục Khê rưng rưng gật đầu, nhắm mắt tựa vào cánh tay hắn, giống như hắn là cọng rơm cứu mệnh.
Ánh mắt Minh Uyên dần tối lại, sau khi nàng thiếp đi lần nữa, mới nhẹ nhàng thu cánh tay về, sải bước ra ngoài.
"Vân Nhất, vào chăm sóc cho Dung Hoa. Trương Sâm, bắt đầu từ giờ phút này ngươi khôi phục chức vụ ban đầu, từ nay về sau chuyên tâm chăm sóc cho Lục Dung Hoa, cho đến khi thân thể nàng khỏi hẳn."
"Tuân chỉ."
"Bích Chân, ngươi qua đây."
"Vâng"
Minh Uyên dẫn Bích Chân đi tới Thiên Điện, trong phòng vắng lặng, ánh nến leo lắt, cửa cửa sổ khép chặt, khiến người ta như muốn nghẹt thở.
Minh Uyên đưa lưng về phía nàng ta, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao chủ tử ngươi lại bất chợt xảy thai? Rõ ràng trước khi trẫm đi còn tốt, sao chỉ trong thời gian ngắn lại thành như vậy?”
Bích Chân cúi mâu im lặng một lát, mới nói: "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết."
"Không biết?" Minh Uyên giận dữ, quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ cúi gằm của nàng ta: "Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm mà trả lời! Ngươi đã phục vụ trẫm nhiều năm như vậy, còn dám khi quân phạm thượng sao?
Bích Chân rưng rưng ngước mắt nhìn hắn, vẫn là không nói một lời.
Hắn chợt hiểu ra cái gì, trầm giọng nói: "Được, vậy trẫm hỏi ngươi, sau khi trẫm đi, thì có những ai đến Nhạc Thanh điện?"
Lần này, Bích Chân không trầm mặc nữa, nàng nhắm mắt thẳn thắn đáp: "Bẩm hoàng thượng, trước khi chủ tử gặp chuyện không may, hoàng hậu nương nương cùng Ninh phi nương nương đã tới."
Ánh mắt Minh Uyên lạnh xuống "Sau khi bọn họ đi bao lâu, thì chủ tử ngươi xảy ra chuyện?"
". . . . . . Hai vị nương nương vừa bước chân ra khỏi cửa, chủ tử liền. . . . . . Liền. . . . . ." Những lời kế tiếp nàng ta không nói được.
Minh Uyên nắm chặt tay, gằn từng tiếng: "Trẫm biết rồi."
Hắn sải bước đi ra khỏi Thiên Điện, lửa giận trong *** gần như muốn thiêu cháy hắn.
"Cao Lộc, chuẩn bị xe! Đến Đức Dương điện!"
"Hoàng thượng muốn đến chỗ hoàng hậu nương nương?" Cao Lộc có chút kinh ngạc.
"Hoàng hậu? Ha ha, bắt đầu từ hôm nay, trẫm không có hoàng hậu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc