Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 02

Tác giả: Cố Thất Hề

"Đúng vậy!" Ôn Kỷ Ngôn kiên định gật đầu: "Tôi đã nói thẳng với cô tôi là dân gay, thì cũng không ngại tiết lộ thêm, thực ra tôi bị người nhà ép kết hôn, lúc vội vàng bỏ trốn, quên mang ví tiền!" Nói đến đây, Ôn Kỷ Ngôn thấy Đường Mật Điềm há to miệng, liền đoán, cô chuẩn bị lịch sự mời mình ra ngoài, liền nói ngay để chặn họng cô: "Nhưng, tôi có thể viết giấy ghi nợ, sau vài ngày, tôi nhất định trả cô cả vốn lẫn lãi."
"Tôi sao biết được giấy ghi nợ của anh có giá trị không?" Đường Mật Điềm bĩu môi nói: "Hơn nữa, làm gì có chuyện ở trước, trả tiền sau? Ngộ nhỡ là người xấu, cứ ở lỳ đây, đuổi không đi, thì Đường Mật Điềm này gay to.
"Giấy đảm bảo của tôi đương nhiên là có giá trị, cô nhìn vào mắt tôi xem, toàn là sự chân thành!" Ôn Kỷ Ngôn kéo tay Đường Mật Điềm, ánh mắt dịu dàng, da diết nhìn vào đôi mắt đen huyền long lanh của cô, "Tôi không phải là người xấu, thật sự không phải, cô phải tin tôi, nếu không bị ép đến nước này, tôi cũng không phải mặt dày, tiết lộ sự thật với cô!" anh hít sâu: "Nên biết đó là những bí mật rất quan trọng đối với tôi!"
Đường Mật Điềm chăm chú nhìn Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh ta nói thành thật như vậy, nếu từ chối, có vẻ hơi máu lạnh, nhưng nếu giữ một người lạ không rõ tung tích trong nhà, cô lại rất phân vân.
"Điềm Điềm, cô xem như thế này được không?" Ôn Kỷ Ngôn hắng giọng: "Ngoià tuân thủ hợp đồng, tôi sẽ viết cho cô một giấy bảo đảm, trong một vài ngày tới tôi nhất định trả cô cả vốn lẫn lãi ba tháng tiền nhà, nếu không trả, cô có thể tìm bảo vệ, cảnh sát đuổi tôi đi, hoặc ghê hơn có thể bắt tôi vì tội đột nhập tư gia người khác, có được không?"
"Điều này..." Đường Mật Điềm do dự.
"Ngoài ra, trong mấy ngày này, để chứng minh thành ý của tôi, tôi sẽ lấy thân gán nợ!" Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục nhìn Đường Mật Điềm nghiêm túc nói.
"Lấy...thân...gán nợ?" Đường Mật Điềm ngạc nhiên một lúc mới có thể tìm thấy *** của mình, lặp lại câu nói của Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh ta vô cùng nghiêm túc gật đầu, giải thích: "Ý tôi là tôi sẽ làm hết việc nhà, đến khi tôi có thể kiếm được tiền trong thời gian ngắn nhất, sẽ tính tiền công với cô, cô cứ dùng tôi như bảo mẫu miễn phí là được."
"Bảo mẫu miễn phí?"
Ôn Kỷ Ngôn gật đầu, tự tin vỗ ***: "Rửa bát, nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo, tôi đều làm được!"
"Thật à?" Đường Mật Điềm vô cùng ngạc nhiên, đảo mắt, cô vốn dĩ không thích làm việc nhà, nếu có người tự nguyện làm việc nhà miễn phí, thì thoái mái dễ chịu quá, hơn nữa Ôn Kỷ Ngôn cam đoan như vậy, mình vẫn lấy được tiền thuê nhà, mà còn được món hời đó nữa, xem ra chuyện này cũng không tồi.
Ôn Kỷ Ngôn tự tin gật đầu: "Đương nhiên là thật, thật hơn cả sự thật!"
"Vậy thì được!" Đường Mật Điềm cuối cùng lên tiếng, ngước nhìn Ôn Kỷ Ngôn, giơ tay chỉ vào hợp đồng: "Ờ, vậy anh kí tên trước đi, tôi đi tìm tờ giấy trắng, để anh viết giấy bảo đảm."
Ôn Kỷ Ngôn đón tờ giấy trắng Đường Mật Điềm đưa cho, chuyên tâm viết giấy bảo đảm, cung kính đưa cho cô, sau đó cười tươi nói: "Xong rồi, mời cô duyệt!"
Đường Mật Điềm cầm giấy bảo đảm, chìa tay trước mặt Ôn Kỷ Ngôn: "Không vấn đề gì, anh đưa chứng minh thư cho tôi xem!"
Nụ cười của Ôn Kỷ Ngôn tức thì rắn đanh, hai tay vô thức buông thõng, ấp úng nói: "Vừa rồi, hình như tôi đã giải thích với cô, tôi đi quá vội nên không kịp mang ví tiền và bất cứ giấy tờ gì...."
"Chứng minh thư cũng không có?" Đường Mật Điềm cau mày.
Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: "Tôi thực sự là người tốt! Cô phải tin tôi!" (An: mệt vs anh chị nầy quá, có ai tự nhận mình là ng xấu đâu @_@)
"Ôn tiên sinh, anh nói, anh là Gay, có thể coi như chị em của tôi, cho nên tôi đồng ý cho anh thuê nhà; Anh nói, anh đi vội, không mang theo tiền, tiền nhà chậm vài ngày, tôi cũng tin anh, để cho anh ở cùng, nhưng ngay cả chứng minh thư anh cũng không có, anh nói anh là người tốt, nhưng người xấu trên mặt cũng đâu có khắc chữ xấu!" Đường Mật Điềm chăm chú nhìn mặt Ôn Kỷ Ngôn nói tiếp: "Anh không có chứng minh thư, nhỡ anh là người xấu hoặc làm chuyện xấu xa, mà lại ở cùng nhà với tôi, an toàn của tôi không đảm bảo tẹo nào, không được, tôi không cho anh thuê nhà nữa, hợp đồng này hủy đi!"
"Điềm Điềm, cô nhìn xem, tôi có giống người làm việc xấu không?" Ôn Kỷ Ngôn chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của mình, nhìn Đường Mật Điềm với vẻ tội nghiệp: "Nhìn xem, khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ vé của tôi còn yếu đuối hơn phụ nữ, làm sao có thể làm chuyện xấu, hoặc có thể là người xấu được? Tôi thật sự lâm vào đường cùng, bị ép không còn cách nào khác, mới bỏ trốn, lúc đó, vội quá không mang theo gì hết!" Thở dài một tiếng, Ôn Kỷ Ngôn giả bộ đau buồn: "Điềm Điềm, như cô biết đấy, tôi thích đàn ông, nhưng gia đình tôi bắt tôi lấy một cô rất ghê gớm, xấu hơn Như Hoa, béo hơn lợn, nếu tôi không bỏ trốn, họ sẽ nhốt chúng tôi với nhau, cô ta *** tôi, đợi khi có thai mới thả tôi ra...." mũi sụt sịt, anh nói tiếp: "Điềm Điềm, tôi biết cô thông cảm với tôi, cho nên, xin cô, rủ lòng cho tôi ở lại! Tôi thật sự không phải là người xấu, tôi chỉ là kẻ đáng thương, có nhà mà không được ở, nếu cô không cho tôi ở lại, thì hôm nay thực tình tôi phải lang thang ngoài đường." nói xong chớp mắt nhìn Đường Mật Điềm: "Không chỉ lang thang đêm nay, mà tất cả những ngày chạy trốn sau này cũng lang thang, trở thành kẻ lang thang đáng thương."
"Mặc dù nghe anh nói rất đáng thương, nhưng, xin lỗi, chỗ tôi không phải là nhà từ thiện, tôi không thể giữ anh lại, mời anh đi cho!" Đường Mật Điềm thay đổi thái độ, tỏ ra lạnh lùng đuổi khách, suy cho cùng, trai đẹp chẳng là gì so với sự an toàn của bản thân, nhất là trai đẹp thích đàn ông.
"Nhưng cô, vừa rồi cô đã nhận lời, tôi chẳng qua chỉ không mang chứng minh thư thôi! Mấy bữa nữa, tôi sẽ bổ sung!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn Đường Mật Điềm đứng dậy, đi thẳng ra phía cửa, mở toang cửa, nhưng muốn mời anh ra ngoài, bỗng lo lắng nói, nhưng vẫn ngồi bất động trên salon, rõ ràng không muốn đi.
"Ôn tiên sinh, mời anh đi cho!"Đường Mật Điềm không muốn đấu khẩu lằng nhằng với anh ta.
"Tôi không đi, tôi đã ký tên vào hợp đồng rồi, cô đã đồng ý cho tôi thuê nhà!" Ôn Kỷ Ngôn tỏ ra lì lợm, so với lang thang ngoài đường, anh thà ngồi lì ở đây thử thách bản lĩnh của chủ nhà, "Điềm Điềm, mặc dù tôi thừa nhận, trong chuyện chưa nộp tiền nhà và không mang chứng minh thư, đúng là tôi sai, tôi đuối lí, nhưng cô đã đồng ý cho tôi thuê, cô cũng không nên nuối lời đuổi tôi đi! Cô lương thiện như vậy, nhất định không làm chuyện vô lý đó, đúng không?"
"Mặc dù anh nịnh hay lắm, nhưng xin lỗi, vẫn phải mời anh đi cho, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!" Đường Mật Điềm không động lòng trước lời nịnh bợ của Ôn Kỷ Ngôn.
"Điềm Điềm, cô sẽ không gọi bảo vệ chứ?" Ôn Kỷ Ngôn không nản chí.
"Xin chào, yêu cầu cho trực ban bảo vệ lên lầu X, căn hộ Y!" Đường Mật Điềm không nói thêm lời với anh ta nữa, lấy điện thoại trực tiếp gọi cho ban phụ trách hành chính khu chung cư.
"Đừng!" Ôn Kỷ Ngôn lập tức rời khỏi salon, giằng điện thoại di động của Mật Điềm, nhanh tay tắt máy, lạnh mặt tiến lại gần cô.
"Anh, anh định làm gì?" Đường Mật Điềm hơi sợ, miệng lắp bắp nói, chân lùi ra sau.
"Cô nói xem tôi có thể làm gì?" Ôn Kỷ Ngôn nhếch mép mặt không biểu cảm.
"Anh đừng lại đây, bảo vệ lên ngay giờ!" Đường Mật Điềm lo lắng nhìn Ôn Kỷ Ngôn, cố làm bộ trấn tĩnh nói.
"Điềm Điềm, nếu tôi là người xấu, muốn làm hại cô, cô có gọi bảo vệ, báo cảnh sát, đều không kịp!" Ôn Kỷ Ngôn thở mạnh, đưa điện thoại cho Đường Mật Điềm, mặt buồn rầu: "Tôi thật tình lâm vào đường cùng mới phải hạ giọng cầu xin cô giúp đỡ, cô thực bụng không muốn thì thôi, coi như tôi làm phiền cô! Xin lỗi! Tạm biệt!" Nói xong thận trọng nhét động của Đường Mật Điềm vào tay cô, lộ nụ cười đau khổ rồi quay lưng định đi.
Có thể thấy biểu hiện của anh ta quả thực rất buồn bã, thẫn thờ giống như một vị hoàng tử lâm nạn, nhưng vẫn mang cốt cách cao quý, cũng có thể do câu nói cuối cùng của anh ta thật buồn, cũng có thể do ánh mắt anh ta đầy bất lực, cũng có thể do...không biết cái gì đã chạm đến sợi dây tơ ở góc mềm yếu trong lòng Đường Mật Điềm, bản thân cô cũng không biết vì sao đầu mình lại nóng như vậy: "Được rồi, tạm thời cho anh ở vài ngày!"
Câu này giống như lời của thiên thần lọt vào tai Ôn Kỷ Ngôn, anh ta mừng quýnh quay phắt người, ngỡ ngàng nhìn cô hỏi: "Cô nói cho tôi ở lại?"
Mật Điềm gật đầu: "Ờ!"
"Tôi hiện chưa trả tiền nhà, không có chứng minh thư, cô cũng bằng lòng cho tôi ở lại?"
Đường Mật Điềm lơ đãng nói: "anh nói anh sẽ làm việc nhà, nếu không muốn làm thì thôi, anh đi đi!"
"Làm, làm chứ, việc gì tôi cũng làm!" Ôn Kỷ Ngôn phấn khởi gật đầu: "Điềm Điềm, cô thật quá lương thiện, tôi thật sự cảm ơn cô lắm lắm, tối nhất định lấy thân báo đáp, báo đáp cô thật hậu!" (An: lại là lấy thân báo đáp !!! ha ha ha)
"Đúng thế, lấy thân báo đáp, lấy thân gán nợ, giúp tôi lau dọn nhà thật sạch, thử việc anh một tuần, nếu anh không làm được, lại không trả tiền nhà, cũng không đưa chứng minh thư, vậy thì lúc đó, mời anh tự giác đi cho, ok?" Đường Mật Điềm làm ra vẻ "bề trên" đàm phán với Ôn Kỷ Ngôn.
Ôn Kỷ Ngôn thành thật gật đầu: "Không cần đến một tuần, cho tôi ba ngày, nếu tôi không làm được việc nhà, hoặc không trả tiền cho cô thì không cần cô nói, tôi sẽ tự biến!" Ba ngày! Chỉ cần mình liên lạc được với Trần Cẩm Ngôn, bảo anh ta nghĩ cách, số tiền nhỏ này, hoàn toàn không thành vấn đề.
"Ok, hy vọng anh là người giữ lời." Đường Mật Điềm hài lòng gật đầu, hất cằm về phía Ôn Kỷ Ngôn: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vào đi!"
"Chào cô, có phải cô gọi chúng tôi đến? Xin hỏi có cần gì giúp đỡ?" Ôn Kỷ Ngôn vừa bước vào nhà, Đường Mật Điềm còn chưa kịp đóng cửa, hai bảo vệ của khu chung cư nhanh nhẹn chạy tới lễ phép hỏi.
Đôi mắt đen long lanh của Đường Mật Điềm tinh quái liếc đảo, miệng nở nụ cười lịch thiệp, giơ tay ra chỉ vào đèn cảm ứng ở hành lang: "Bóng này hỏng rồi, bao giờ các anh thay cho tôi?"
Hai bảo vệ nhìn nhau: "Cô gọi chúng tôi đến chỉ để thông báo bóng đèn hỏng sao?"
"Đúng vậy, tôi nói mấy lần, yêu cầu các anh sửa, các anh không đến, đương nhiên muốn các anh đến nhìn tận mắt." Đường Mật Điềm nghiêm túc nói: "Mặc dù biết các anh rất bận, nhưng các anh cũng đừng quên các việc nhỏ này, nếu không buổi tối về nhà, không có điện, sẽ rất bất tiện và cũng không an toàn!"
"Được rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử người đến sửa! Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi đi đây, tạm biệt!"
Đường Mật Điềm nhún vai, khách sáo chào: "Tạm biệt" rồi đóng cửa đi vào nhà, lập tức nhìn Ôn Kỷ Ngôn đã cởi giày, tay ôm cái gối tựa, nằm cuộn tròn trên salon, ngáy đều đều, ngủ như vậy chắc là rất say.
"Sao? Vừa mới rồi đã ngủ nhanh như vậy?" Đường Mật Điềm nhón chân đi tới, nhìn kỹ khuôn mặt rất đẹp của Ôn Kỷ Ngôn, quanh mắt có quầng thâm nhẹ, dưới cằm chân râu lún phún, giống như người ngủ không ngon hoặc thiếu ngủ, Đường Mật Điềm do dự một lúc, vẫn lấy tấm chăn mỏng ở góc salon nhẹ nhàng đắp lên người anh ta, rồi đi vào bếp, tiếp tục nấu bữa tối.
Ôn Kỷ Ngôn ranh ma hé mắt, nhìn theo Đường Mật Điềm đi vào bếp, lòng thầm bái phục sự nhanh trí của bản thân đã nghĩ ra chiêu nói dối cuối cùng mới có được chỗ ở.
Nghĩ lại, quãng đường chạy trốn, sao mà gian nan, nguy hiểm, nhớ lại chỉ muốn chảy nước mắt, hành trình tàu hỏa mười mấy tiếng đồng hồ, khiến Ôn Kỷ Ngôn vốn quen ngồi máy bay, xe hơi hoặc tàu thủy hạng nhất như một chuyến rong ruổi thư giãn cảm thấy cực kỳ khổ sở, toa tàu ồn ào khỏi nói, còn đủ loại mùi, khiến thính giác và khứu giác của anh không chịu nổi, khó chịu nhất là cái giường vừa hẹp vừa cứng, lại còn kẹp ở giữa không gian nhỏ như vậy, khiến người cao như anh, sơ ý một chút là cộc đầu, lúc thì va người, muốn trở mình cũng không được, chỉ có thể nằm co như con ốc sên, cảm giác chân tay cứng như gỗ, khi nghe thông báo ga tiếp theo là thành phố S, anh đã mừng suýt trào nước mắt, vội vàng vừa lăn vừa trườn khỏi cái giường cứng như đá, làm vài động tác vươn vai, cảm giác toàn thân tự do chút ít, hít thở sâu mấy hơi, rồi mới vào buồng vệ sinh rửa mặt, súc miệng qua loa. Ôn Kỷ Ngôn hòa vào dòng người ra khỏi nhà ga, tìm nơi yên tĩnh, gọi điện cho anh em Trần Cẩm Ngôn xin cầu viện: "Alo, tôi đây, ông bạn!" Cuối cùng, sau khi mua vé tàu, trên người anh chỉ vẻn vẹn còn 50 tệ, anh cần ông bạn Trần Cẩm Ngôn mang đến cho ít tiền, nếu không ở thành phố S này, 50 tệ không đủ tiền thuê khách sạn, chỉ có nước ngủ ngoài đường.
"A! Cưng hả, sao bỗng dưng gọi cho anh! Cưng nhớ anh hả?"Trần Cẩm Ngôn nhìn số điện thoại lạ, nghe máy ngay trước mặt Ôn Cường, thấy giọng của Ôn Kỷ Ngôn liền nhanh trí, đổi giọng diễn trò.
Trần Cẩm Ngôn là ai? Là anh em từ thủa mặc quần thủng *** của Ôn Kỷ Ngôn, thấy giọng điệu bất thường của anh ta, Ôn Kỷ Ngôn lập tức đoán ra anh ta đang bị cha anh giám sát, cho nên cũng đổi giọng, nói: "Đúng rồi, cưng ơi, em nhớ cưng lắm, khi nào cưng đến thăm em?"
"Ưm, bây giờ anh đang bận, đợi xong việc, sẽ gọi lại cho cưng, ngoan nào, thơm cái nhé!" Trần Cẩm Ngôn nói rồi chúm môi hôn vào điện thoại, sau đó cúp máy, cười với Ôn Cường: "Là bạn gái cháu gọi ạ."
Ôn Kỷ Ngôn nhìn điện thoại bị ngắt, chỉ có tiếng tút tút, bất giác nhăn mày, ngắm nhìn thành phố S, cũng là đô thị thời thượng, nhưng so với thành phố B, phong cách lại khác hẳn.
Nếu Ôn Kỷ Ngôn không đổi điện thoại, có lẽ đã có thể tìm được một số bạn bè có thể giúp đỡ ở cái thành phố hoàn toàn xa lạ này, nhưng lúc này, anh chỉ thuộc mỗi số máy của Trần Cẩm Ngôn, còn trong di động của anh cũng không hề có số của ai, tiền không có một đồng, lại không có chứng minh thư, lúc này anh dường như bất lực, chỉ có thể đợi cứu viện của Trần Cẩm Ngôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc