Dấu Cắn - Chương 42

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Về chuyện công việc, quả nhiên Tần Lâu không có nuốt lời.
Sáng sớm thứ ba, Tống Thư vừa đến tầng 12 bộ phận tuân thủ pháp lý, liền có người gõ bàn của cô.
"Tần Tình, tầng 22 chỗ của tổ trợ lý bí thư Hứa Giai Giai vừa mới đến, nói có công việc phân đến, đi tìm cô. Nhưng lúc đó cô chưa đến, cô ấy bảo chút nữa cô đi làm, phiền cô qua gặp cô ấy một chuyến."
"Hứa Giai Giai?" Tống Thư buông bao tay dừng lại, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết rồi, cám ơn."
"Không có việc gì."
Đồng nghiệp liếc mắt nhìn Tống Thư một cái đầy phức tạp, rồi cũng xoay người rời đi.
Tống Thư không cần đoán cũng biết giờ phút này đối phương đang rất tò mò. Miệng mọc ở trên người khác, cô làm sao quản được người khác sẽ nói như thế nào, nghĩ như thế nào, đơn giản nhất là mặc kệ bọn họ đi.
Tống Thư không có vội vàng đi theo, mà là đem mấy hạng mục đầu tư kinh điển ngày hôm qua rảnh rỗi tìm được xem xét, tư liệu quỹ sản phẩm được phân loại rất tốt, chờ đến gần thời gian đi làm, các đồng nghiệp đều bắt đầu ngồi ở bàn làm việc lù bù làm văn kiện, lúc này Tống Thư mới đi lên thang máy đến tầng 22.
Nhưng mà đến tiểu tổ trợ lí bí thư tầng 22, Tống Thư liền thất vọng—đáng lẽ hôm nay là ngày An Hành Vân và Hứa Giai Giai trực ban, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà An Hành Vân không có ở phòng làm việc.
Che giấu cảm xúc tiếc nuối của mình, Tống Thư gõ cửa kính.
"Trợ lý Hứa?"
Trong phòng, trước bàn máy tính Hứa Giai Giai tập trung cao độ gõ phím vang dội bùm bùm, nghe thấy tiếng gọi đột ngột trở nên bừng tỉnh lại, cả người ngồi trên ghế có chút giật bắn.
Cô (HGG) quay đầu lại, bộ dạng giật mình còn chưa mất hẳn, "À... là Tần tiểu thư?"
Tống Thư cười xin lỗi: "Xin lỗi, có phải tại tôi đi bước chân quá nhẹ, nên vừa gõ cửa đã dọa sợ cô?"
"Không sao, không sao, không liên quan đến cô, vốn dĩ thể chất của tôi rất dễ dàng bị sợ hãi." Hứa Giai Giai vội vàng ngượng ngùng mà xua tay.
Tống Thư cười: "Thì ra là vậy, vậy làm công việc này đối với trợ lý Hứa chắc là sẽ vất vả hơn người khác đôi chút rồi."
Hứa Giai Giai tựa như bị lời nói của Tống Thư gợi lên ký ức gì đó không mấy tốt đẹp, biểu tình u ám héo úa vài giây, sau đó mới lên lại tinh thần, "Thành thói quen thì tốt rồi."
"À đúng rồi," Tống Thư giả vờ ở trong phòng làm việc nhìn qua một vòng, "Tôi thấy hình như An Hành—trợ lý An không có ở đây? Không phải hôm nay nên trực ban cùng cô hay sao?"
Hứa Giai Giai nhắc đến vấn đề này liền đau đầu, cô cười khổ, "Con của chị An hôm nay bị sốt, hình như là rất nóng đó, sáng sớm đã đưa đi bệnh viện—chồng của chị ấy lại đang làm việc ở nơi khác, không còn cách nào chị An chỉ có thể xin nghỉ, để chăm sóc cho con."
Tống Thư nghe được chuyện này trong lòng liền lo lắng, nhưng trên mắt cũng không thay đổi, thậm chí còn nhíu nhíu mày, "Nhưng mà cứ như vậy, thì hôm nay công việc của cô chắc hẳn có áp lực rất lớn nhỉ?"
Hứa Giai Giai cười cười: "Không sao cả, có ai mà không có chuyện ngoài ý muốn cơ chứ."
"... Cũng đúng." Tống Thư hơi hạ thấp tầm mắt.
Tự nhiên Hứa Giai Giai nhớ ra hai người có chút "bất hòa", nên cái đề tài này cũng không nói dây dưa, "Hôm nay Tần tiểu thư đến đây chắc là vì chuyện phân phối công việc?"
"Đúng vậy." Tống Thư nói, "Đồng nghiệp dưới lầu nói lúc tôi đi làm thì lên tầng 22 một chuyến, chuyện nhiệm vụ công việc của tôi đã được cấp xuống rồi phải không?"
Hứa Giai Giai lắc đầu, "Tôi vừa mới đi xuống, lúc Tần tiểu thư không có ở tầng 12 nên không nói rõ ràng được. Ý của Tần tổng là muốn một mình Tần tiểu thư làm một hạng mục."
"..."
Tống Thư nghệch ra, qua hai giây cô mới chậm chạp mà lộ ra ý cười, "Chuyện này có được không, có phải là quá không thích hợp?"
"Đây là ý của Tần tổng, nếu ngài ấy cảm thấy được, vậy chắc là thích hợp rồi." Hứa Giai Giai cười nói."
Tống Thư bất đắc dĩ nói: "Vậy được, bây giờ tôi..."
Tống Thư duỗi tay chỉ chỉ văn phòng.
Hứa Giai Giai rõ ràng cảm thấy chần chừ, chuyện này làm trong lòng Tống Thư hơi hơi nghi hoặc—dựa theo cách nói của trợ lý ngày hôm qua, Tần Lâu đã công khai nói với tiểu tổ trợ lý bí thư rằng mình có thể tùy ý đi vào tầng 22 miễn hẹn trước, miễn thông báo, Hứa Giai Giai bây giờ lại do dự.
Chẳng lẽ...
Ánh mắt Tống Thư chuyển hướng nhìn đến văn phòng, não bộ nhanh chóng xoay chuyển tính toán vài loại nguyên nhân có khả năng lớn nhất.
Không đợi cô suy tư lâu, Hứa Giai Giai quay đầu lại, đem đáp án nan giải bật mí cho Tống Thư.
"Tần tiểu thư, buổi sáng hôm nay bộ trưởng Loan phòng nhân sự vừa vặn đến đây hội báo công việc."
"..."
Tống Thư bừng tỉnh. Chuyện cô và Loan Xảo Khuynh không hợp nhau, đại khái trên dưới toàn bộ công ty đều đã biết.
Thậm chí Tống Thư còn nghe Diêu Ý Cầm nói ám chỉ với mình, không ít các đồng nghiệp trong tối ngoài sáng bàn nhau chờ Loan Xảo Khuynh dùng khí thế áp ૮ɦếƭ cô, Diêu Ý Cầm vẫn luôn khuyên cô trốn tránh Loan Xảo Khuynh.
"Tần tiểu thư, không bằng ngài tiến vào ngồi chờ một lát đi?" Hứa Giai Giai ý bảo sô pha bên trong phòng làm việc—nếu ngồi chỗ đó, đại khái sẽ không bị Loan Xảo Khuynh nhìn thấy được.
Tống Thư suy nghĩ, vài giây sau cô cười cười: "Làm việc cùng một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay."
Hứa Giai Giai ngượng ngùng mà nói: "Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là..."
"Lòng tốt của trợ lý Hứa tôi xin nhận." Độ ấm trong giọng nói của Tống Thư bỗng nhiên hạ xuống, cô quay đầu nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, "Nhưng tôi cũng không phải là quả hồng mềm dễ bị nắn P0'p, cần gì hà tất phải trốn tránh cô ấy."
Hứa Giai Giai ngượng ngùng mà đứng dậy, "Tôi đưa Tần tiểu thư qua đó."
"Được, làm phiền trợ lý Hứa rồi."
Hai người một trước một sau đi đến ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc.
Văn phòng tổng giám đốc tầng 22 là tự nhiên theo cao cấp trên dưới toàn tập đoàn mà bố trí.
Bên trong văn phòng được cách âm bao phương tiện chống ồn hiệu quả, ngoại trừ một phiến kính mờ cửa, hơi có chút ảnh hưởng hiệu quả bên ngoài, thì trừ phi bên trong nói chuyện thật lớn tiếng, bằng không cho dù đứng ở bên ngoài cửa phòng căn bản cũng không thể nghe thấy được âm thanh nói chuyện với nhau.
Khi hai người dừng lại đứng trước cửa, trong cửa kính chỉ có một chút ẩn ẩn âm thanh, nghe được rằng người nói chuyện cảm xúc không mấy bình tĩnh, nhưng bên trong cũng biết kiềm chế âm lượng—ít nhất cũng làm cho Tống Thư không thể nào nghe được bọn họ thảo luận cái gì.
Hy vọng là chuyện này không liên quan đến "Tống Thư."
Tống Thư và Hứa Giai Giai đứng phía sau cửa, âm thầm nhăn mi lại——
Cô kiên trì muốn tiến vào nguyên nhân chủ yếu cũng vì chuyện này. Đối với hành sự chuẩn như kẻ điên Tần Lâu này thì cô cũng không thể nào hiểu thấu, cô thật sự lo lắng Tần Lâu ngày nào đó có thể hay không đột nhiên nổi điên đem chuyện bản thân cô tiết lộ hết cho Loan Xảo Khuynh.
Xảo Xảo với Tần Lâu không hợp, đã không còn tâm trí để suy nghĩ quyết đoán, lỡ như liên lụy đến cái gì, càng lỡ như có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tống Thư bất an suy nghĩ, Hứa Giai Giai đã gõ vang cửa văn phòng.
Âm thanh không rõ ràng ở bên trong bỗng dưng dừng lại, vài giây sau, bên cạnh cửa mini khuếch đại âm thanh tiếng chốt cửa được mở ở bên trong, rồi nghe thấy tiếng Tần Lâu lạnh lẽo truyền tới.
"Chuyện gì?"
"Tần tổng, Tần tiểu thư của bộ tuân thủ pháp lý đến ạ."
Tần Lâu im lặng hai giây, rõ ràng ngữ khí đã trở nên dịu đi chút, tựa như dưới mắt thường có thể nhìn thấy mặt trời làm cho băng sơn tan rã.
"Cho em ấy vào đi."
"Vâng, Tần tổng."
Hứa Giai Giai quay đầu lại, lùi một bước nhường đường cho Tống Thư, gật gật đầu ý bảo cô (HGG) sẽ quay lại phòng làm việc của tiểu tổ trợ lý bí thư.
Tống Thư hít nhẹ một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc trong mắt, đẩy cửa đi vào.
Cửa còn chưa khép lại, Tống Thư còn chưa ngẩng đầu, cô liền cảm thấy có một ánh mắt dị thường rơi xuống trên người mình.
Trong lòng Tống Thư không khỏi mỉm cười: hiện giờ Loan Xảo Khuynh có địch ý đối với cô, chắc hẳn năm đó đã đau buồn rất nhiều cùng với Tống Như Ngọc và Tống Suất đi.
Tống Thư nghĩ như vậy, cũng không bắt bẻ, ngẩng đầu nhìn về phía sau bàn làm việc, "Tần tổng."
Làm trò trước mặt Loan Xảo Khuynh, Tần Lâu không có chút ý nghĩ gì muốn che dấu, hắn xoa ở giữa đôi mày, lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt đáng thương vô cùng.
"Lại đây."
Tống Thư do dự một giây, rốt cuộc cũng không địch nỗi ánh mắt mỏi mệt, còn đáng thương vô cùng của Tần Lâu. Cô mang theo ánh mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi của Loan Xảo Khuynh, đi đến bàn làm việc.
Cách Tần Lâu còn có mấy chục cm, Tống Thư liền dừng lại.
Nhưng hiển nhiên là Tần Lâu không chút hài lòng, hắn trực tiếp khoát tay đem người kéo vào trong *** của mình.
"——!"
Trước bàn làm việc "cùm cụp" một tiếng, ly hồng trà đưa lên định uống xém chút nữa bị Loan Xảo Khuynh trực tiếp làm rơi thẳng xuống mặt bàn.
Tần Lâu không chút để ý tới, ôm tiểu vỏ trai nhà mình lộ ra vẻ mặt rất không chịu buông tay.
"Đau đầu." Hắn hơi hơi hé miệng. Tống Thư bất đắc dĩ, "Tần tổng, em không phải bác sĩ."
"Muốn xoa xoa."
"..."
Tống Thư hơi chần chờ, rốt cuộc vẫn lựa chọn nâng tay lên nhẹ nhàng giúp Tần Lâu ấn xuống nơi huyệt thái dương.
Tần Lâu đang nhăn mi chậm rãi buông xuống, thêm một chút thả lỏng dựa vào vai Tống Thư đang bị mình ôm trong ***. Tóc dài mềm mại tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, Tần Lâu chôn ở cổ cô ngửi ngửi, an tĩnh giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Trong lòng Tống Thư có chút mềm mại.
Nhưng có người lại không nhịn được nữa.
Loan Xảo Khuynh trực tiếp đứng lên, giày cao gót dẫm lạch cạch lạch cạch trên nền gạch đi đến gần bàn làm việc, trừng mắt với hai người trong ánh mắt không có cách nào kiềm nén lửa giận——
"Tần Tình, không phải cô có vị hôn phu à, cô còn biết xấu hổ hay không đấy?!"
Tống Thư không có phản ứng lại, chỉ có Tần Lâu đột nhiên trợn mắt. Con ngươi đen như mực, mi mắt nhấc cao, hắn lạnh như băng nhìn về phía Loan Xảo Khuynh.
"...Cho cô xin lỗi."
Loan Xảo Khuynh tức giận đến thanh âm đều phát lửa: "Dựa vào cái gì em phải xin lỗi cô ta! Cô ta thì tính là gì chứ! Chuyện anh nói có mơ cũng đừng mơ——chỉ cần em còn một ngày làm bộ trưởng bộ nhân sự, thì cô ta đừng hòng có thể nghĩ đến tầng 22, càng đừng nói là hi vọng đi vào làm ở tổ trợ lý bí thư!!!"
...Làm ở trợ lý bí thư?
Tống Thư nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Tần Lâu.
"Loan, Xảo, Khuynh."
Tần Lâu gằn từng chữ một, tức giận dữ dội tích tụ trong giọng nói của hắn không thể che dấu.
Hai mắt đối nhau, Loan Xảo Khuynh liền bị dọa đến cả người lùi bước, mất đi lý trí vừa rồi rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần.
Cô (LXK) đối với Tần Lâu có thể nói là sợ hãi nhiều năm, hơn nữa có dấu hiệu càng ngày càng tăng. Kẻ điên này có thể làm ra chuyện cực đoan cỡ nào, hay chuyện đáng sợ cỡ nào, cô đã quá rõ ràng nên không chút nào dám thật sự ***ng vào điểm mấu chốt cuối cùng của hắn.
Nhưng cô vẫn luôn cho rằng điểm mấu chốt cuối cùng của hắn luôn là Tống Thư...
Hốc mắt Loan Xảo Khuynh đỏ lên.
Âm thanh cô đè thấp, nhưng vẫn cắn răng, đôi tay nắm chặt thành quyền, "Mỗi thành viên của tiểu tổ trợ lý bí thư đều được trải qua tầng tầng phỏng vấn, tầng tầng khảo hạch mới được tuyển chọn xác định, anh không có quyền tự mình xác định——em tuyệt đối không đồng ý để một nhân viên mới, không có bất cứ thành tích công việc nào được trực tiếp vào hàng tổ trợ lý."
Tần Lâu muốn nói cái gì đó, lại bị Tống Thư đè lại.
Tống Thư từ trong *** hắn đứng dậy, "Tần tổng, hôm nay chắc anh mệt rồi, chuyện này để sau hẵng bàn bạc lại. Em tiễn bộ trưởng Loan ra ngoài trước."
Ngọn lửa nhen nhóm nơi đáy mắt của Tần Lâu đảo đảo, cuối cùng vẫn kiềm chế trở lại.
Hắn hạ thấp tầm mắt, nói: "Trở về nhanh nhé."
"...Vâng."
Tống Thư xoay người, trước ánh mắt tràn ngập hận ý của Loan Xảo Khuynh duỗi tay ra, "Bộ trưởng Loan, mời đi?"
"..."
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc.
Một đường đi qua phòng làm việc của tiểu tổ trợ lý bí thư, Hứa Giai Giai liền dại ra không chớp mắt mà nhìn hai người một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, hiển nhiên không muốn tham dự chiến trường đầy mùi khói S***g này.
Tống Thư vẫn luôn đi cùng Loan Xảo Khuynh đến trước chỗ thang máy, lúc này mới dừng lại.
Tống Thư ấn thang máy đi xuống.
Cùng lúc đó, phía sau cô vang lên thanh âm lãnh đạm: "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần còn một ngày tôi ở công ty, cô nằm mơ cũng đừng nghĩ có thể bò lên tầng 22."
"...Đối với tiểu tổ trợ lý tôi cũng không dám hứng thú."
Tống Thư lãnh đạm mở miệng. Thu hồi tay lại, mắt cũng không thèm nâng mà đứng yên tại chỗ.
Loan Xảo Khuynh cười lạnh, nói: "Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng loại chuyện hoang đường này? Trăm phương nghìn kế cô muốn tiến vào Vio, còn muốn gặp được Tần Lâu, còn không phải là muốn tiếp xúc với trung tâm công việc của Vio?"
Tống Thư bỗng dưng mỉm cười.
Sắc mặt Loan Xảo Khuynh biến đổi, "Cô cười cái gì!?"
Tống Thư xoay người, ý cười nhàn nhạt, "Làm sao cô biết được, tôi không phải đến vì Tần Lâu?"
"——!"
Vài giây sau Loan Xảo Khuynh mới lấy lại tinh thần, cô (LXK) nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Cô, tỉnh, mộng, đi!!!"
Thanh âm Loan Xảo Khuynh đều phát nấc, "Tôi nói cho cô biết, đời này không ai có thể ở bên Tần Lâu, ngoại trừ chị gái của tôi! Ai cũng không thể!"
"..."
Tống Thư nhìn trên cửa thang máy bóng hình phản chiếu của mình.
Trầm mặc vài giây, cô nhẹ giọng: "Không, đó là tự do của anh ấy."
"Cô nói bậy! Đó là anh ta nợ! Mạng của chị gái tôi chính là anh ta nợ——đó chính là anh ta thiếu chị gái của tôi! Chị gái tôi đã ૮ɦếƭ, cả đời này anh ta không xứng có hạnh phúc!"
"...!"
Tròng mắt Tống Thư bỗng dưng mở lớn.
Thang máy dừng lại, cửa thang máy lúc này mở ra, Loan Xảo Khuynh tay nắm chặt quyền từ bên cạnh đi qua Tống Thư, tiến vào thang máy.
Sau đó cô (LXK) xoay người, oán hận nói: "Là cô càng không xứng!"
Loan Xảo Khuynh ấn nút, ấn thang máy đi xuống, đóng cửa thang máy.
Nhưng mà trước một giây khi cửa thang máy đóng lại, bên ngoài thang mấy cô gái trước sau vẫn im lặng đột nhiên tiến lên một bước, đột nhiên chặn lại cửa thang máy.
Cánh cửa tự động bị cô (TT) mạnh mẽ đẩy trở về, cánh tay mảnh khảnh căng chặt hiện lên mạch máu.
Loan Xảo Khuynh sửng sốt, ngẩng đầu.
Đối mắt với cô (LXK) là một đôi mắt không có bất luận cảm xúc gì tất thảy chỉ còn lại lạnh lẽo, sự lạnh băng kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, không hề có cảnh báo mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô gái mở miệng, từng câu, từng chữ được nói rõ ràng:
"Loan Xảo Khuynh, cô nhớ kỹ cho tôi——Tần Lâu chưa bao giờ thiếu nợ Tống Thư bất cứ thứ gì."
"Nếu có thiếu... thì cũng là Tống Thư thiếu anh ấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc