Dấu Cắn - Chương 10

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Mùa hè năm 2004, sau một thời gian dài nóng bức, cuối cùng trời cũng đổ một trận mưa to, đó là lần đầu tiên Tần Lâu không có nổi điên trong đêm giông tố.
Những ký ức như bóng đè, từ trong địa ngục, ma quỷ trong thâm tâm cậu không ngừng kêu gào, không cam lòng mà rống lên từng tiếng, một lần rồi một lần muốn lôi cậu xuống vực thẳm sâu nhất của tuyệt vọng cùng sợ hãi, nhưng mà mỗi lần chuyện xảy ra, đều có một thanh âm nhỏ nhẹ che lại tai cậu—
Cái thanh âm kia nói, "Tôi ở đây."
Trong một đêm Tần Lâu không đếm được số lần Tống Thư nói câu đấy là bao nhiêu lần, đại khái so với lúc trước cô bé nói rất nhiều, rất lâu, một lần lại một lần, không hề cảm thấy phiền.
Đây cũng là lần đầu cậu không bị ác mộng quấy phá trong giấc ngủ, trong mơ cậu phát hiện mình đang ở một nơi nào đó—không phải là hậu viện bỏ hoang cũ nát, không phải là những thùng kim loại ngăm đen ăn thịt người, không phải là tiếng côn sắt gõ ở trên đỉnh đầu cậu có hình dáng ma quỷ, không phải là cậu xé nát mọi thứ mà chính cậu cũng không có biện pháp trốn thoát khỏi ác mộng trong những đêm giông tố.
Lần đầu tiên cậu mơ thấy cậu đứng trước cửa cô nhi viện, nơi đó có mặt cỏ bao la mềm mại. Cậu nằm ở bên trên, ánh mặt trời an ủi cậu nóng đến mức mỗi một chút, một chút một muốn làm phỏng miệng vết thương, ánh sáng dào dạt ấm áp ôm trọn lấy cậu.
Dù cho vết thương trên người rất đau, hơi động một chút miệng vết thương liền bị xé rách chảy xuống máu tươi đầm đìa.
Nhưng cậu vẫn kiên trì vươn tay ôm chặt lấy ánh sáng yếu ớt đó.
Cho dù ૮ɦếƭ cũng đừng nghĩ cậu sẽ buông ra.
- --tôi ở đây.
- --mong là cô vẫn luôn ở đây. Vĩnh viễn đừng rời khỏi.
***
"Tiểu thiếu gia của Tần gia rất kỳ quái, bên người tiểu thiếu gia có thêm một người, còn là một cô gái."
- --Hai năm sau khi Tống Thư dọn đến Tần gia, mọi người có quan hệ với Tần gia đều có lời đồn như vậy.
Cô gái nhỏ thật sự rất kỳ quái, bởi vì cô bé an an tĩnh tĩnh, không thích nói chuyện, không có cảm xúc. Chuyện kỳ quái quan trọng nhất chính là, cô bé không sợ Tần Lâu.
"Cô bé vậy mà không sợ Tần Lâu"—mỗi người đồn đãi còn khó hiểu hơn những lời này, âm cuối còn cao hơn một chút, như vậy cũng đủ biết nội tâm bọn họ chấn động cỡ nào.
Trên thực tế, đám người hầu trong nhà Tần Lâu càng biết rõ: Tống Thư đối với Tần Lâu, nào có phải hai chữ "không sợ" là hình dung được hết?
Mấy năm nay, Tần Lâu và Tống Thư cùng nhau tiến vào trường trung học sơ cấp Nhị Trung, Tần Lâu bỏ ra thời gian là hai ngày liền nhận được thanh danh ở cấp Cao Trung là "Nhân vật phong vân".
*Editor: "phong vân" có nghĩa như gió mây.
Nguyên nhân không cách nào kể hết gồm:
Lúc vừa mới vào đã ở trong đại hội đứng thứ nhất, những người lãnh đạo cũng "tắm gội" học sinh bằng cơn mưa khen, trong tay cậu còn cầm cục rubik 6 mặt đẹp đẽ xoay chuyển rất nhanh, không thèm nhẫn nhịn cân nhắc lời nói của thầy giáo, vẫn cứ mắt điếc tai ngơ đem khối rubik hồi phục trong thời gian ngắn nhất, sau đó đem rubik thả vào tay cô gái nhỏ bên cạnh hắn. Thầy giáo trên đài nổi giận lôi đình, thiếu niên không chút để ý, chỉ chăm chú cùng cô gái nhỏ nhếch miệng cười, trùng hợp bị nhà báo, phóng viên nhỏ chụp được, âm thầm lưu truyền bên trong trường. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dù là đệ nhất khoa toán học, thầy giáo cũng bị cậu ra oai phủ đầu, như "Tại sao hình tam giác hai bên lại lớn hơn, hai bên lại nhỏ hơn" suy luận chứng thực kéo dài một đường đến "Tam thức tích phân thay phiên tính đối xứng" kết quả làm cho thầy giáo toán học bị bác bỏ đến mặt đỏ tai hồng, quăng luôn sách vở bộ môn mà đi, chỉ cần dành được thời gian tự do, mặc dù học sinh không có chỗ nào nghe hiểu nhưng bọn họ cũng không ngại nhảy nhót ở trên bàn, đánh nhịp reo hò cái "thành quả thắng lợi" này...
Mọi việc diễn ra như thế, nhiều không kể xiết.
Cho nên cuối cùng nhà trường phải hướng đến Tần gia, hai bên cùng đàm phán, nhà trường vô cùng thành ý biểu đạt ý nguyện "Cháu trai ông thật sự có thiên phú, lại hạ mình đến trường chúng tôi học, chúng tôi thật sự nhận không nổi" đổi lại Tần Lâu không cần tham gia thi và cậu không cần xuất hiện tham dự tập thể các hoạt động bên ngoài, trường học không ngại cho cậu thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp nhảy lên cấp cao trung, đó là kết quả "song thắng."
Đối với kết quả "song thắng" này, cậu tuyệt đối không hài lòng, đại khái chính ở trong nhà Tần Lâu tức giận nhưng cũng không nói gì với đám người hầu.
Tống Thư đến khiến Tần Lâu thu lại tức giận rất nhiều, những đêm giông tố bọn họ cũng không cần lo lắng trường hợp khủng bố và âm thanh gì gì đó nữa, nhưng mà đáng nói là—chỉ cần Tống Thư không có ở nhà, như là thời điểm cô bé đi Nhị Trung đi học, cảm xúc của Tần Lâu liền phá lệ bùng nổ, chọc đến chỗ nào cậu cũng không vừa lòng.
Ví dụ như hôm nay.
Một chiếc xe hơi màu đen phanh gấp ở trước nhà. Chưa kịp đợi xe dừng hẳn, đám người hầu đã nôn nóng xông lên trước cửa như kiến bò trên chảo nóng.
Ghế điều khiển cửa xe mở ra, tài xế xuống xe.
"Nhanh lên đi!"
"Ừ ừ." Tài xế bị thúc giục mở xếp sau cửa xe.
Cầm lấy cặp sách, chân cô gái nhỏ vừa chạm xuống mặt đất, chưa kịp hít thở đã bị người hầu túm chặt tay, "Thư Thư, cháu rốt cuộc đã trở lại, chúng ta chờ lâu muốn ૮ɦếƭ."
"Thầy giáo dạy quá giờ..."
Cô gái nhỏ chưa kịp nói xong một câu, đã bị người hầu kéo theo hướng vào nhà—
"Chuyện đó lúc khác hãy nói. Thiếu gia đã lăn lộn nửa buổi sáng, tổ tông tôi ơi cháu hiện tại nhanh chân lên, chạy nhanh đi "cứu mạng" đi."
"..."
Chờ bên này một lớn một nhỏ chạy nhanh biến mất, tài xế của Tống Thư đang ở trong xe, đi xuống xe sau một lúc mà lòng vẫn sợ hãi.
Ông hỏi người tu sửa mặt cỏ, "Thiếu gia hôm nay lại náo loạn sao?"
Người nọ cười khổ: "Một buổi sáng tôi ở nơi này tu sửa mặt cỏ, ông nói xem."
"Ai. Tính tình thiếu gia như vậy, chỉ có Tống Thư trị được."
"Thật đúng là. Nếu không ở chung với tiểu tổ tông kia, thật không biết tính cách thiếu gia còn đi xuống như thế nào nữa."
"Bất quá Tống Thư dù sao cũng là con gái của Bạch tiểu thư, không có khả năng luôn lưu lại bên người thiếu gia. Hơn nữa con người luôn phải lớn lên, nếu sau này cô bé trưởng thành lại muốn đi, vị thiếu gia kia, tính cách còn không được—"
Nói đến chỗ này, hai người liếc nhau, đồng loạt im lặng.
Câu nói ngắt quãng kia ai cũng hiểu được.
Tống Thư không nói lời nào vừa bước đến bên ngoài cửa phòng khách, ở đại sảnh chính đã truyền ra một tiếng thanh túy, âm thanh của bình thủy tinh bị quăng vỡ.
Nghe thấy động tĩnh này, người hầu đi bên cạnh cô bé mơ hồ run lên.
Tống Thư không có phản ứng gì, cô bé chớp chớp mắt, động tác và biểu tình hệt như lúc bình thường, an an tĩnh tĩnh thay đổi giày dép phù hợp rồi đi vào.
Người hầu theo bản năng vươn tay kéo bé con lại, nghĩ gì đấy lại vội vàng buông tay.
Đi vào đại sảnh, trên mặt đất hỗn loạn một mảng.
Những người hầu ở góc tường muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ sợ sệt co rút, nhìn thấy Tống Thư, đôi mắt sáng ngời nhất thời như nhìn thấy vị cứu tinh. Người hầu liều mạng nhìn Tống Thư, muốn bé giúp thu dọn tàn cuộc.
Tống Thư đi tới.
Cô bé không hỏi, cũng không hét lên, vẫn luôn đi đến ngồi ở sô pha, trên tay vịn thiếu niên bên cạnh mới dừng chân lại. Sau đó bé con cầm lấy ba lô, từ bên trong lấy ra một khối rubik 6 cạnh, đưa tới trước mặt thiếu niên.
Tay thiếu niên đang giơ lên một nửa bình hoa có chút rối rắm, quăng cũng không được, mà không quăng cũng không được, mặt cậu cứng đờ, liếc một cái lại không nhịn nổi liếc thêm cái nữa, âm thanh ngang bướng.
"Cô không nhìn thấy tôi đang phát hỏa sao?"
Thiếu nữ không trả lời, đem khối rubik nâng nâng.
Trong một góc đám người hầu lo lắng đề phòng mà nhìn. Liền thấy thiếu gia bọn họ khuôn mặt tuấn tú quẫn bách vài giây, vẫn là buông bình hoa, đem khối rubik nhận lấy.
Đám người hầu nhẹ nhàng thở ra.
Tiếng rubik cùm cụp cùm cụp mà vang lên, phòng khách cũng có thanh âm.
Tống Thư cúi đầu nhìn nhìn chỗ Tần Lâu ngồi, cô bé cũng nghiêng người ngồi trên đó, một bên an tĩnh mà rũ mắt xem Tần Lâu chơi khối rubik, một bên thanh âm không gợn sóng hỏi: "Anh tại sao lại tức giận?"
"..." Khối rubik đảo một vòng, lại lần nữa chuyển động, "Ông muốn tôi nhảy lớp đi cấp Cao Trung."
"Ông" là chỉ Tần Lương, Tần lão tiên sinh, không cần giải thích Tống Thư cũng biết.
Tống Thư hỏi: "Anh không muốn đi?"
"Đương nhiên không muốn."
"Tại sao vậy?"
Tần Lâu không vội vàng trả lời, cậu nhíu mày ngẩng đầu, nhìn cô bé một cái, lưỡng lự lại tiếp tục chuyển khối rubik, "Bởi vì cô ở cấp sơ trung."
"Anh lại không thể đi học."
"..." Khối rubik lần nữa xoay vòng. Hơn nữa lần này người chơi nó dùng sức quá mức, thoạt nhìn thấy thiếu chút nữa đem kết cấu đơn giản của khối rubik phá hủy.
Trong một góc, hô hấp của đám người hầu một lần nữa ngừng lại, nghẹn đến mức thiếu chút nữa không có không khí để thở--
Chuyện lạ là, Tống Thư ở trước mặt thiếu gia bọn họ còn ăn ngay nói thật như vậy, đổi lại cá nhân bọn họ lúc này phỏng chừng là đã bị khiêng đi ra ngoài.
Mà Tống Thư chẳng những không bị khiêng đi ra ngoài, thấy Tần Lâu ngừng lại, cô bé còn có tâm trạng dùng đầu ngón tay chọc chọc khối rubik.
Khuôn mặt nhỏ vẫn là không có biểu tình gì, ngữ khí lúc nói chuyện cũng giống nhau.
"Quá chậm."
Không phải oán giận, chính là cứng nhắc, cứng nhắc đến có thể tức ૮ɦếƭ người.
"Cô thì làm nhanh." Thiếu niên cười lạnh lẽo, "Mấy năm cũng chưa học được, ngu ngốc muốn ૮ɦếƭ."
Thái độ rất kém cỏi, thiếu niên trào phúng xong liền lưỡng lự quay đầu đi, cau mày, tốc độ phục hồi rubik nhanh hơn lúc trước rất nhiều, trình độ ngoan ngoãn nghe lời đến chính cậu cũng chưa ý thức được.
Tống Thư nghe xong không có một chút tức giận, khuôn mặt nhỏ vô hồn, không biểu tình gật gật đầu, "Bởi vì anh thông minh, cho nên ông Tần mới cho anh đi cấp Cao Trung."
- --ở Tần gia đã hai năm, tiến bộ lớn nhất của Tống Thư là cách nói chuyện.
Tần Lâu: "Không đi."
Tống Thư nghĩ nghĩ.
"Ừ. Vậy không đi."
Trong một góc, đám người hầu: "..."
May mắn là Tống Thư chỉ tới trấn an, không phải tới thuyết phục. Bằng không Tần lão tiên sinh còn không bị chọc giận tới cực điểm hay sao.
Khối rubik phục hồi như cũ, cảm xúc của thiếu niên cũng đều thu về. Đám người hầu từ trạng thái căng thẳng cũng thả lỏng đi bớt, bắt đầu thu thập phòng khách hỗn độn.
Tần Lâu cùng Tống Thư hướng lên trên lầu.
"Thư Thư—"
"Anh gọi cô ấy là cái gì?" Thiếu niên đột ngột quay đầu, nhướng mi mở miệng hướng tới người hầu yếu ớt.
"Thư, Thư Thư?"
"Ai cho anh gọi cô ấy như vậy?"
"..." Người hầu bị nghẹn đến không nhẹ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được cười, "Thư Thư chuyển đến hơn hai năm, chúng tôi vẫn gọi cô bé như vậy."
"Từ hôm nay liền không cho gọi như vậy."
"—?"
Người hầu cảm thấy không tin tưởng lỗ tai mình, tựa như lỗ tai bây giờ không còn là của mình nữa, nhưng mà tiểu thiếu gia của bọn họ đã lôi kéo bé cô bé đi lên lầu hai.
Hai người đi lên phòng sách ở lầu hai.
Giữa trưa nắng nóng đến lợi hại, ở thư phòng bức màn của cửa sổ sát đất bị kéo ra, ánh nắng lười biếng chiếu rọi xuống dưới.
Thư phòng chia làm hai bên. Một bên là Tống Thư, chứa đầy các loại tranh vẽ đặc sắc, có liên quan đến các loại sách vở, một bên khác là Tần Lâu, tầng tầng lớp lớp kệ sách, có chút liên quan đến toán học nâng cao.
Lúc trước cùng vào phòng sách bọn họ đều là của ai nấy chơi, việc ai nấy làm.
Nhưng hôm nay, tiến vào lại khác, Tần Lâu ngừng bước chân, quay đầu xem Tống Thư: "Vẽ cho tôi một bức tranh đi."
Tống Thư không quá hiểu cậu muốn nói gì.
Tần Lâu chỉ chỉ chính mình "Vẽ tôi."
"..."
Nói xong lui về sau, Tần Lâu liền thấy biểu tình ít ỏi trên mặt cô gái nhỏ, đông tác bỗng dưng chậm lại, giống như không mấy tình nguyện, chậm rãi nhăn mi lại.
Tần Lâu bị tức giận không nhẹ.
Bất quá không chờ cậu tỏ vẻ chính mình tức giận, bé con liền gật gật đầu.
"Được."
"..."
Tần Lâu lập tức có lại tâm trạng, thậm chí tâm trạng giống như được chiếu sáng thêm.
"Vẽ cho thật đẹp."
Cậu trở lại bên chỗ của chính mình, dọn dẹp mấy kệ toán học trước đây, lấy ra một quyển sách vô ý nằm trên mặt đất, khóe môi mỉm cười, nhưng hai phút sau, rốt cuộc cậu lấy lại được tinh thần.
Cậu cười cái gì?
Với chỉ số thông minh là 160 của mình, Tần Lâu từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên cậu hoài nghi chính mình bị thiểu năng trí tuệ.
Nửa giờ sau, Tống Thư cầm bức tranh đi đến gần bên Tần Lâu.
Tần Lâu buông cuốn sách nặng trong tay.
Đối với cậu mà nói, nội dung sách thật sự quá mức dong dài, rõ ràng chỉ cần một câu liền có thể giải thích câu chuyện, vậy mà quyển sách kia dùng mấy nghìn câu để giải thích tới—cậu cảm thấy nguyên nhân làm cậu vừa mới thất thần nửa giờ, quyển sách đó không có quan hệ.
"Vẽ xong?"
"Ừm."
"Đưa tôi xem."
"..."
Tiếp nhận bức tranh, Tần Lâu nỗ lực kiềm chế cảm xúc cùng giọng nói, giả vờ như chính mình không có khẩn trương chút nào.
Sau đó cậu nhìn rõ bức tranh vẽ.
Một tòa phong cách Gothic, phong cách đỉnh nhọn lâu đài cổ, thon dài, rất cao.
Trừ bỏ trên cùng của phiến cửa sổ bên ngoài, địa phương khác không có cửa sổ, toàn bộ đỉnh nhọn lâu đài cổ bị bịt kín mít.
Mà cái cửa sổ duy nhất có một thiếu niên đang đứng.
Không thể nghi ngờ, đó chính là Tần Lâu—bởi vì trong bức tranh, cậu thật sự không tìm ra cái thứ hai có thể gọi là người.
Đáy mắt Tần Lâu như bị rút cạn ấm áp, lạnh lẽo đáng sợ.
"Cô đâu?"
"?"
"Tại sao không có cô?" Thiếu niên siết chặt bức tranh, cậu quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ, không biết biểu tình chính mình lúc này có chút tái nhợt.
Tống Thư bừng tỉnh. Cô bé kéo bức họa sang một bên, chỉ chỉ phía sau tòa tháp. "Tôi ở chỗ này."
Tần Lâu cúi đầu nhìn xem, nhíu mày.
"Đây là hoa viên."
"Ừ."
"Trong hoa viên chỉ có hoa, làm gì có cô."
"Đó là hoa tử la lan." Cô bé nói, "Tôi thích tử la lan."
Cho nên tử la lan là hiện diện cho cô bé.
Nghe hiểu được lời của bé con, biểu tình trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng hòa hoãn, cậu nhìn tranh thấp giọng tự nói, "Hoa cũng tốt, hoa sẽ không vì chính mình có chân dài mà chạy trốn."
Cậu nói quá nhẹ, Tống Thư không có nghe rõ, tò mò nhìn cậu.
Mặt thiếu niên trắng nõn đỏ lên một tầng, sau đó cậu cố ý xụ mặt, "Tại sao tôi với cô lại xa nhau như vậy?"
Tống Thư nghĩ nghĩ, "Anh nghe qua chuyện xưa "rau diếp công chúa" chưa?"
"Đó là chuyện trẻ con mới xem. Hơn nữa nó gọi là "rau diếp cô nương" không gọi "rau diếp công chúa"."
Tống Thư gật gật đầu, duỗi tay chỉ chỉ vào gần mép bìa bức tranh.
Đến lúc này, Tần Lâu mới phát hiện, giấu ở bên trong khuôn hoa viên hoa tử la lan, dùng 乃út chì nhẹ viết trong tranh tiêu đề:
"Rau diếp vương tử trải qua truyện nguy hiểm."
Tần Lâu: "..."
Tống Thư lần đầu tiên lộ ra nghịch ngợm, cười, "Vương tử tuấn tú tóc dài chờ tử la lan nở rộ khắp khuôn viên, anh liền có thể nhảy từ lâu đài cổ ra ngoài, tử la lan ở dưới sẽ tiếp được anh."
"...dựa theo cái logic này, không nên là tử la lan vương tử sao?"
Tống Thư nghĩ nghĩ, gật đầu, "Muốn sửa sao?"
"..."
So sánh "Rau diếp vương tử" và "Tử la lan vương tử" dùng thời gian 0,1 giây tự hỏi, Tần Lâu kiên định lắc đầu.
Sau đó một lần nữa cậu cầm bức tranh lên.
Lúc này đây, nhìn nhìn vào bức tranh, trên mặt thiếu niên chậm rãi lộ ra nụ cười.
Tống Thư đứng ở bên cạnh.
An tĩnh thật lâu sau, cô bé nhẹ giọng mở miệng: "Tôi biết không phải vì ông Tần."
"..." ý cười trên mặt thiếu niên chợt dừng lại.
"Anh vì cái gì mà không vui?"
"..."
Tần Lâu buông bức tranh, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ.
Ở trong ánh mắt của thiếu niên, nhìn Tống Thư thật lâu không có âm u, đáy mắt tối đi không có tia sáng.
Cô bé thấy thiếu niên thu đi ý cười.
Cô bé nghe thấy thiếu niên thấp giọng hỏi.
"Bọn họ nói, một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi tôi."
"Cô sẽ đi sao, 乃úp bê Tây Dương?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc