Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 11

Tác giả: Điểm Tâm

Không có người thiện tâm nào chịu giải thích cho cô,cô chỉ có thể nhún nhún vai một cái không hề nghĩ nhiều, đưa tay đem cái hộp nhung trên bàn đẩy tới phía trước.
“Đây thứ cô muốn tôi chế tạo,cô kiểm tra lại xem, tôi sẽ giải thích sau.” Thiên Vẫn vừa nói vừa muốn mở hộp nhung ra,bàn tay nhỏ nhắn của Thượng Quan Mị lại vươn đến đặt lên cái hộp.
“Việc này có thể đợi chút, tôi còn có truyện quan trọng hơn cần nói trước” Cô ngăn cản Thiên Vẫn mở hộp nhung ra, giương mắt nhìn về phía Trí Giả. Giải thích công việc luôn luôn do Trí Giả phụ trách.
Trí Giả gật đầu,đưa tay vào иgự¢ lấy ra một tấm khăn lụa, thong thả mở ra.Chính giữa khăn lụa là một bộ bài.
“Chỉ là một bộ bài xì phé ,có cần thận trọng như vậy không?” Thiên Vẫn hoang mang hỏi, nhận thấy được cơ bắp toàn thân của Đỗ Ưng Dương trong nháy mắt cứng ngắc lên.
“Bộ bài này là của tên ‘Đồ tể’,mấy ngày nay khi điều tra tổ chức phụ thuộc ‘Flores’ thì phát hiện.” Trí Giả giải thích đem cả bộ bài bọc trong khăn lụa đặt ở trên bàn.
Thiên Vẫn đưa tay cầm lấy bộ bài, mới vừa ᴆụng đến liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“A,đây không phải làm bằng giấy.” Cô hô lên một tiếng, cẩn thận nghiên cứu chất liệu gỗ của bộ bài.“Giống nhau là sợi thực vật, nhưng mà khi chế tạo có trình tự sắp xếp quang sám rất nhỏ.” Sợi quang học siêu nhỏ là kết quả nước Đức nghiên cứu ra,hết sức cao quý, sử dụng để truyền tin. Mà sắp xếp sợi thực vật nhỏ để che dấu, còn chế tạo thành bộ bài xì phé căn bản là trước nay chưa từng có.
“Bên trong bộ bài xì phé này giấu sợi quang học rất nhỏ,còn có thể chứa rất nhiều tư liệu, có thể thông qua máy tính riêng chứng thực, giống như là tượng trưng người nào đó.” Thượng Quan Mị cầm lấy bộ bài,ngón tay mảnh khảnh sờ soạng xung quanh, mặt bài màu đen còn có chữ J .
Đỗ Ưng Dương rùng mình, chăm chú nhìn vào lá bài tẩy kia.
“Black Jack, hắn đã đến Đài Loan.” Hắn từ từ nói ra sự thật.
“Đúng vậy.” Trí Giả gật đầu, ánh mắt cũng lưu lại ở trên bộ bài.
“Black Jack? Là ai?” Thiên Vẫn không chút để ý hỏi, lực chú ý còn đặt ở trên bộ bài kia,lắp đặt tinh vi như vậy cần phải tốn rất nhiều thời gian nha, trước đem sợi quang học phân loại, rồi sau đó đem đi thí nghiệm……
A! Black Jack!?
Mắt to sương mù nháy mắt trừng đến lớn nhất, cả người cô nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
“Black Jack?‘Flores’ lão đại phía sau bọn họ? Hắn đến Đài Loan sao?” Cô lớn tiếng reo lên, lúc này mới phát giác đại sự không ổn.
“Cô đã quên người kia là ai sao?” Hỏa Nhạ Hoan dò hỏi. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Yên tâm, đối với hắn,tôi thật sự rất ấn tượng.” Cô cười gượng vài tiếng, tầm mắt nhanh chóng dời khỏi bộ bài.
“Flores” chính xác là người đối đầu “Tuyệt thế”, cũng là tổ chức những năm gần Thượng Quan Mị hết sức muốn tiêu diệt,hai bên như nước với lửa.
Black Jack thân là lão đại phía sau màn,hắn thật sự lợi hại, hành tung bí hiểm, nhiều năm nay hắn trôi nổi khắp nơi, nghe nói người thấy được mặt thật của hắn, trên đời này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn đến Đài Loan, có phải đại biểu là không thể nhịn được nữa, chuẩn bị phản kích?
Thiên Vẫn sờ sờ cổ bản thân, xác định đầu còn chặt chẽ dính ở phía trên.
Nghĩ thôi cũng biết, ngoại trừ anh em nhà Thượng Quan ra thì cô là “Võ giả” thiết kế νũ кнí ,tuyệt đối cũng là cái đinh trong mắt Black Jack, nếu rơi vào trong tay Black Jack, đầu của cô nhất định khó giữ được.
“Tôi thật không ngờ, hắn đối vs2 coi trọng đến như thế, đến nổi đích thân ra tay.” Thượng Quan Mị lấy tay sờ cằm dưới, phong tình vô hạn quay đầu, xem ra càng thêm mị hoặc động lòng người.
“Black Jack đến Đài Loan, nếu là vì vs2 vậy Thiên Vẫn sẽ có nguy hiểm.” Đỗ Ưng Dương trầm giọng nói tầm mắt chuyển qua trên mặt Thiên Vẫn.
Thấy ánh mắt chuyên chú nhìn vào mình Thiên Vẫn xấu hổ quay đầu, tay chân có chút luống cuống, lần đầu tiên nghe thấy trong miệng hắn thảo luận ra tên của cô, cô cảm thấy có chút là lạ, lại không thể nói rõ lạ chỗ nào,chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp,nóng nóng, giống như ở mùa đông uống một ngụm trà sữa nóng…..
“Bản thân tôi không lo lắng,cậu là cận vệ tốt nhất. Dù xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ dung toàn lực bảo vệ cô ta, không phải sao?” Thượng Quan Mị cười khẽ.
Cô mới là ngừoi hiểu rõ toàn cục, thậm chí so với bọn hắn cô còn biết chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Có cận vệ ngày đêm bên cạnh,“Flores” đừng nói là bắt cóc Thiên Vẫn, chỉ sợ tiếp cận cũng có chút khó khăn. Người nào không sợ ૮ɦếƭ mới bước vào phòng này một bước, Đỗ Ưng Dương sẽ không thủ hạ lưu tình, tuyệt đối làm người đó đi vào nhưng nằm đi ra ngoài.
Chuyện khó giải quyết là bản nhân Black Jack. Hắn không phải là nhân vật bình thường cho nên tuyệt đối không thể khinh thường.
Đỗ Ưng Dương trầm ngâm sau một lúc lâu, cũng biết Black Jack không phải dễ đuổi, hắn nhanh chóng suy tư, trong đầu hiện lên các loại ứng biến thi thố.
“Nơi này sơ hở nhiều lắm, tôi muốn đưa bọn họ đến nhà Thượng Quan.” Hắn nói.
“Tôi không có ý kiến.” Thượng Quan Mị gật đầu.
Thượng Quan gia có một mảng lớn vùng núi là trụ sỡ của mấy vị cán bộ, kiến trúc ngũ giác giống như ngôi sao,ở trong đó đều là mấy người xuất sắc. Nếu muốn tìm nơi an toàn thì nơi đó là nơi ẩn thân tốt nhất.
“Anh không ý kiến, tôi có!” Thiên Vẫn đi ra ngoài, trừng mắt nhìn vài người. Nếu không hé răng bọn họ sẽ cho cô là người trong suốt!“Tôi đã sớm nói qua, nơi đó yên lặng giống bãi tha ma,tôi ở không quen. Nói gì đi nửa đứa nhỏ cần đi học,ở vùng núi không có phương tiện giao thông nha.”
“Đi dọn đồ đạc.” Ánh mắt của Đỗ Ưng Dương lạnh lẽo,thong thả nói, coi thường kháng cự của cô. Mạng sắp không còn mà kiên trì những việc nhỏ đó, trong đầu cô gái này chứa gì nha? Tương hồ sao?’
“Tôi không đi.” Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu, kiên quyết phản kháng.
“Không thu dọn cũng được.” Hắn lạnh lùng đáp lại.
“Tôi không……” Con ngươi đen sắc bén quét lại đây,lời còn dư lại tự động chạy trở về trong bụng, kháng nghị bị bác bỏ.
Thiên Vẫn rụt cổ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cúi đầu uống cà phê.
“Không đến trường cũng không!” Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ như là muỗi rên rĩ vang lên.
Hu hu, cà phê sắp rơi xuống,cô cảm thấy chính mình thật bi thảm.
“Mẹ, Tiểu Dụ đến trường hay không cũng chả sao, con có thể dạy kèm nha.” Định Duệ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt lại giống như tranh công nhìn về phía Đỗ Ưng Dương.
Khi Đỗ Ưng Dương nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, tim hắn giống đóa hoa nở rộ, mừng rỡ thiếu chút nữa không bay lên trời.
“Con không thể giúp mẹ một lần sao?” Thiên Vẫn trừng mắt Định Duệ,muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tiểu vương bát đản này. Ngay cả con cũng không cho cô lối thoát, mắt thấy bốn bề đều là địch,cô lại tiếp tục bại trận.
Tiểu Dụ mặc vấy yếm, kéo hai dây lưng đi ra,cô bé muốn tìm người cột lại dây lưng cho mình.
Thiên Vẫn theo thói quen muốn vươn tay ôm cô bé vào long.
“Tiểu Dụ ngoan, mẹ hiểu rõ con nhất, chúng ta không cần để ý đám đàn ông thối kia nha.” Cô tự mình sầu não hít hít cái mũi .
Tiểu Dụ miễn cưỡng chịu được trong chốc lát, rồi sau đó nhẹ nhàng vặn vẹo, tránh khỏi cái ôm ấp của cô. Tiếp theo hai tròng mắt thủy tinh của Thiên Vẫn thiếu chút nữa rớt xuống!
Tiểu Dụ thế nhưng thẳng tắp đi đến phía Đỗ Ưng Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nửa điểm ý sợ hãi.
“Buộc buộc.” Cô bé xoay người, tìm người giúp.
Thân hình cao lớn của hắn ngồi xổm xuống, lấy hai tay ngăm đen gọn gàng buộc nơ thành hình con bướm,dáng vẻ thuần thục như là mỗi sớm đều phải làm như vậy.
Đợi chút, bọn họ vào thời điểm nào trở nên vô cùng thân thiết như vậy? Tiểu Dụ lúc trước cũng không nhiệt tình như vậy nha! Cô ở bên trong phòng thiết kế νũ кнí mấy ngày, giang sơn dưới mái hiên chẳng lẽ đã muốn đổi chủ, hai cây cải đỏ đều làm phản?
“Tiểu Dụ, muốn nói gì?” Định Duệ toát ra vẻ mặt vừa lòng, còn không quên lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Dụ xoay người,cánh tay gầy vòng trụ cổ của Đỗ Ưng Dương, ở trên gương mặt hắn thơm một cái.“Cám ơn.”Cô ngoan ngoãn nói cảm ơn, còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đỗ Ưng Dương gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía tiểu cô nương dịu dàng hơn rất nhiều,ngay cả bộ mặt nghiêm khắc thường ngày đều mềm hoá, giờ phút này hắn xem ra không hề lãnh khốc vô tình, thậm chí còn có vài phần hương vị đàn ông của gia đình. Người không biết nội tình tuyệt đối hội nghĩ đến Tiểu Dụ là con gái được hắn nuông chiều.
Theo vẻ mặt đắc ý của Định Duệ không khó nhìn ra,tất cả đều là hắn thiết kế.
Đứng ở một bên Thiên Vẫn nắm chặt tay thành quyền. Tức giận đến nghiến răng. Người khác nuôi con để dưỡng già, mà cô nuôi con lại làm cho cô hiểu rõ được cái gì gọi là nuôi chuột cắn túi.
Tiểu Dụ đối với Định Duệ là nói gì nghe nấy, có hắn ở một bên hướng dẫn cô bé này đương nhiên cũng không đem Đỗ Ưng Dương trở thành người ngoài, ở chung vài ngày liền rất quen, chỉ thiếu không đi theo Định Duệ cùng nhau mở miệng gọi hắn là cha.
Mắt thấy ngay cả Tiểu Dụ cũng bị thu mua,đầu hướng Đỗ Ưng Dương ôm ấp, nhất là cả hai ghé vào cùng nhau nhìn qua rất hoà thuận vui vẻ, bình dấm chua trong lòng Thiên Vẫn bị vỡ ra.
“✓út cao cao.” Tiểu Dụ chớp chớp mắt,vẻ mặt chờ mong nhìn Đỗ Ưng Dương.
Hắn theo lời của cô bé cúi người xuống, lấy hai cánh tay cường tráng ôm lấy cô bé lên, tiếp theo là ném lên không trung.
Tiểu Dụ phát ra tiếng thét vui mừng chói tai, khi rơi xuống bị bàn tay vững vàng tiếp được.“Còn muốn, còn muốn.” Cô bé la hét, đảo mắt lại bị ném không trung, đối trò chơi này làm như không biết mệt. Ném lên phối hợp với đó lấy đúng là không chê vào đâu được, cô bé được bảo vệ rất tốt.
Theo Tiểu Dụ bị ném lên không trung,mi mắt của mọi người cũng nhướng càng cao.Còn Thiên Vẫn thì nheo lại ánh mắt, trừng mắt nhìn Đỗ Ưng Dương và Tiểu Dụ đang cười khanh khách.
Cô nhanh bị dấm chua làm ૮ɦếƭ đuối!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc