Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 08

Tác giả: Điểm Tâm

Hắn vừa mới xuất hiện ánh mắt đó đã có thể làm cho cô tâm tình kích động, thậm chí còn có chút hưng phấn…… Cô thật sự nghĩ không ra, rõ ràng là tên bá đạo đáng ghét vì sao chỉ cần dùng ánh mắt ấy lại có thể hấp dẫn chú ý của cô?
Đỗ Ưng Dương nhíu lại mày rậm từ thái độ của cô nhìn ra cô đang thất vọng. Không có tiếp tục truy vấn, lời nói của hắn quay lại nhiệm vụ ban đầu, thái độ lại xa cách vài phần.
“Thượng Quan Mị muốn em tiếp tục nghiên cứ hệ thống đạn đạo, đem kỹ thuật này hóa thành lợi thế của Tuyệt Thế, dùng để ngăn chặn ‘Flores ” . Mấy năm qua “Flores” vẫn là họa lớn trong lòng “Tuyệt Thế”.
Thiên Vẫn nhún vai tiện đà gật đầu, rốt cục không hề làm giãy dụa vô vị nửa.
Được rồi, muốn ở thì ở đi, bằng không có thể thế nào nha? Hắn cao lớn như thế cô khẳng định đánh không lại. Tuy rằng trong nhà rất có nhiều loại VK, nhưng mà lấy VK này để *** đây không phải là nguyên tắc của người.
“Tuyệt Thế sẽ cung cấp máy chủ vs2.”
“Không cần, trên tay của em đã có sáu cái máy chủ.”
“Trước mắt vs2 đã bị hạn chế xuất cảnh, ở Nhật Bản thì càng khó.” Hắn nhíu mày.
“Thương nhân Đài Loan rất lợi hại, chỉ cần có tiền cái gì cũng có được.” Thiên Vẫn trả lời việc không đáng lo, tầm mắt vẫn là nhìn chằm chằm lam đồ
Con ngươi đen nhìn chằm chằm nhìn nửa mặt nghiêng của cô, mà cô hồn nhiên không biết, thậm chí cầm lấy Pu't máy trên bàn, bắt đầu tính toán vấn đề số học.
Hơi thở xa lạ của Đỗ Ưng Dương xâm nhập không gian quen thuộc của cô, khi cô vùi đầu công tác,nó lặng lẽ vây quanh cô. Cái loại hơi thở này thực bá đạo, tràn ngập hô hấp của cô muốn đuổi cũng không được, lại có ma lực thần kỳ làm cho cô cảm thấy an tâm.
Hô hấp trầm ổn cùng với nhiệt độ cơ thể tựa vào bên trái của cô,cô theo bản năng dán lên cảm giác thật thoải mái, không có suy nghĩ nhiệt độ kia từ chỗ nào đến.
Thật thoải mái a!Cô nhớ mang máng, ở thật lâu thật lâu trước kia từng cảm thụ qua cảm giác giống như vậy……
Thân thể của cô so với lý trí của cô đã sớm từng bước chấp nhận cho hắn xâm nhập.
Không nói gì duy trì gần sát một lúc lâu, trên đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nam tính trầm thấp.
“Cha của cô bé kia là ai?” Đỗ Ưng Dương đột nhiên đặt câu hỏi, sau khi thấy qua Tiểu Dụ nghi vấn này thủy chung nấn ná ở trong đầu hắn, đuổi mãi không đi.
Tiểu Dụ cũng là do cô mượn giống sinh ra sao? Suy đoán này làm cho hắn không vui.
“Em không biết?” Cô nhún nhún vai trả lời , không có ngẩng đầu lên.
“Em không biết!?” Tiếng gầm gừ kinh thiên động địa vang lên,trong nháy mắt vang tận mây xanh.
Thiên Vẫn sợ tới mức vội nhảy ra trong tay còn ôm tràn đầy lam đồ, bất lực chớp mắt.
Mẹ ơi, người này tại sao nổi bão nha? Vẻ mặt kia thật đáng sợ hung ác giống như là muốn ăn thịt người.
“Em…… em…… em thật sự không biết a!” Giọng của cô run rẩy, phát hiện lãnh khốc lúc trước so với cơn giận hiện tại chỉ có thể xem như một chút xíu thôi nha.
“Người đàn ông kia cũng là em từ băng ghi hình chọn ra sao?” Thanh âm của hắn như là từ trong khóe răng kéo ra.
“Không phải em chọn là Điềm Điềm chọn nha.” Cô thối lui đến góc tường vẫn là không hiểu ra sao, vì sao hắn lại quan tâm cha của Tiểu Dụ như vậy nha? Lại không liên quan đến cô nha.
“Ngay cả chọn đàn ông cô ra cũng chọn thay em?” Hắn tới gần, trong mắt có toát ra hỏa diễm.
Cuối cùng nghe ra trọng điểm trong lời của Đỗ Ưng Dương, Thiên Vẫn vội vàng lắc đầu, rất nhanh chối từ.“Anh hiểu lầm, Tiểu Dụ không phải là con gái của em,con bé là con của Điềm Điềm.” Phẫn nộ bởi vì lời giải thích của cô mà dần dần chuyển thành hoài nghi, cô giải thích nhanh hơn.“Điềm Điềm ૮ɦếƭ sau một vụ nổ lớn cho nên em liền thu dưỡng Tiểu Dụ.”
“Con bé không phải con của em?” Con ngươi đen nhíu chặt lại.
Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu, thiếu chút nữa không trật cổ.
“Đừng lừa gạt anh.” Hắn chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm khắc ám chỉ lừa gạt hắn sẽ không có kết cục tốt.
“Em không có!” Thiên Vẫn thất thanh kêu lên, biết lúc trước nói dối Định Duệ và hắn không quan hệ đã ghi lại dấu ấn không hay.“Chuyện như vậy làm sao có thể nói dối? Anh có thể dùng tình báo của Tuyệt Thế để điều tra, lập tức có thể biết em nói thật hay là giả.”
Bất quá nói trở lại, cho dù Tiểu Dụ thật sự là con của cô thì có liên quan gì đến hắn nha? Hắn vì sao tức giận như vậy, phát điên giống như có người trộm bảo bối trong lòng hắn?
“Ngoại trừ anh, em có tìm người đàn ông nào để mượn giống không?” Hắn dựa rất gần, ép hỏi cô.
Mặt Thiên Vẫn đột nhiên nóng hồng, mặt cúi đến ***, tuy rằng không có trả lời nhưng mà theo như biểu tình ngượng ngùng đã cho hắn đáp án.
Đàn ông, hừ, không nên chứng thật cô chỉ thuộc về hắn, người này thật sự là bá đạo không có thuốc chữa!
Hắn nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.“Đừng bao giờ có ý niệm này trong đầu, chỉ cần anh ở bên cạnh em một ngày, sẽ không cho em làm chuyện vớ vẩn như vậy.”
Cô nuốt nước bọt gật gật đầu. Thật ra,con gái trong tộc Lê chỉ cần mượn mượn giống một lần là được, cô cũng không phải nữ sắc cuồng tình, làm sao có thể thường làm chuyện như vậy nha?
Bất quá, nhìn bộ dáng nghiêm khắc của hắn,cô lại nhịn không được tò mò mở miệng nhỏ giọng hỏi:“Ack, nếu em lại chấm một người đàn ông khác?”
“Anh sẽ giết hắn.”
Trả lời lạnh như băng làm cho Thiên Vẫn rụt lui cổ, biết lời nói của hắn không phải là giả.
Cửa giờ khắc này lại đột nhiên bị mở ra, Định Duệ dò đầu vào xem xét.“Mẹ, chúng ta buổi tối ăn lẩu được không? Con muốn ăn lẩu để chúc mừng ── A, cha a!” Hắn vui mừng hô, gọi tên cha dễ nghe cực kỳ, tiếng vừa lớn vừa vang dội.
Định Duệ xuất hiện làm cho Thiên Vẫn cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí quên trách cứ hắn không nửa điểm rụt rè lập tức gọi hắn là cha.
“Ach, hai người ở việc sao?” Phát giác không khí không đúng, hắn liền muốn rút lui.“Cha mẹ có việc gì cứ làm, không có việc gì,con chỉ là muốn tìm người giúp con khiêng cái lẩu, không có chuyện gì lớn.” Hắn là không phải vừa vặn quấy rầy cái gì chứ?
“Cha đến ngay.” Giọng nam trầm thấp đáp lại.
Tròng mắt của Thiên Vẫn và Định Duệ thiếu chút nữa rớt xuống, miệng mở to nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại xung phong nhận việc đi khiêng đồ ăn, hành động như vậy cùng với lãnh khốc thường ngày không thể liên tưởng là một người được nha.
“Cái lẩu ở đâu?”
“Ack, ngoài cửa xe đạp.”
Đỗ Ưng Dương buông tay ra, không hề để ý tới Thiên Vẫn, thân hình cao lớn đi ra khỏi phòng, vì bảo bối con khiêng cái lẩu lên.
Thiên Vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ***, ban nãy dáng vẻ nổi giận của hắn làm cô sợ mất hồn , đợi lát nữa phải đi ra đường để thu lại.
Thật là……….chẳng qua chỉ là hoài nghi cô từng có người đàn ông khác thì tức giận thành như vậy,giống như là cô chỉ nên thuộc về mỗi hắn……
Đợi chút,phản ứng của Đỗ Ưng Dương là gì nha? Ghen sao? Mắt của Thiên Vẫn trừng lớn hơn nữa, thong thả ngồi ở ghế trên, ôm đầu suy nghĩ.
Hắn ghen vì cô sao? Vì cô? Có thể sao?
Trong nhà thức ăn luôn luôn là do Định Duệ xử lý,đột nhiên có một ông bố xuất hiện hắn dùng hết sức lực làm một bàn lớn thức ăn.
Anh em nhà họ Qúy và Quỷ Diện biết rõ tay nghề Định Duệ rất cao, vừa nghe đến buổi tối sẽ ăn lẩu, nước miếng cũng đã chảy dài ba thước. Bất quá Đỗ Ưng Dương quét ánh mắt lạnh như băng, ám chỉ đầy đủ tiệc liên hoan đêm nay chỉ có người nhà mới được tham gia, còn người ngoài thì không cần ở lại, chỉ sợ lo lắng đến tánh mạng.
Vì bảo vệ tính mạng ba người họ chịu côn trùng trong bụng ***g lộn,lòng bàn chân chuyển động chuồn mất.
“Mẹ ơi, ăn cơm!” Định Duệ hô,rồi bưng lên một chén tương cà ngồi xuống bên cạnh bàn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, đầu tiên là thấy một đôi mắt lanh lợi thẳng nhìn,nháy mắt nháy mắt quan sát tình huống.
Cô rướn dài cổ xanh xao quan sát, lại thăm dò nhìn Đỗ Ưng Dương trong phòng khách,xem hắn có ăn cùng không.
Thân hình cao lớn đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, trùng hợp chính là ngồi trúng vị trí của cô.
Thiên Vẫn mạnh mẽ chạy đi ra, trừng mắt nhìn Đỗ Ưng Dương đang ngồi yên.
“Đây là chổ ngồi của em nha.” Cô kháng nghị nói, hai tay chống nạnh không chịu ngồi yên nhìn chổ ngồi của mình bị người khác chiếm.
Cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm,cô phải có ý kiến của mình chứ!
Tuy rằng không thể chống cự hắn xâm nhập nhưng mà cô còn muốn kiên trì nho nhỏ tôn nghiêm của mình nha, tối thiểu duy trì được vị trí chủ nhà nha, vị trí này cô ngồi chín năm nói cái gì cũng không thể nhường cho người ta.
Con ngươi đen thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, thân hình to lớn như núi đứng dậy, thay đổi cái chỗ ngồi,hắn lười so đo với cô.
Được nho nhỏ thắng lợi đôi môi đỏ mọng của Thiên Vẫn khẽ nhếch,từ sau khi hắn xuất hiện cô đã bị dẫm nát lòng tự trọng, cuối cùng cũng đạt được trấn an.
Cô không chút khách khí tiến lên, ngồi ở chỗ lúc nãy hắn ngồi,mùi vị canh loãng thật sự rất thơm, bàn đầy đồ ăn xem ra là một bửa tiệc phong phú,cô đã rất gấp rút nha.
Giơ chiếc đũa lên,cô vùi đầu khổ ăn, sau khi ăn vài đũa cô mới phát hiện người đàn ông ngồi ở bên cạnh thủy chung bất động như núi, trầm tĩnh im như là pho tượng.
“Tại sao không ăn?” Thiên Vẫn cắn chiếc đũa, đem tôm tươi bỏ vào canh loãng . Tôm nhanh chóng cong lại hiện ra màu đỏ diễm lệ,cô nhìn thấy nước miếng đều nhanh chảy xuống. Thấy hắn vẫn là không hề động tay cô nhịn không được lại mở miệng.
“Làm gì sửng sờ bất động ở nơi đó nha? Anh không ăn sao?”
“Không có.” Đỗ Ưng Dương đạm mạc trả lời, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Gạt người!” Thiên Vẫn vung chiếc đũa, lập tức đi ra ,không tin vào lời ma quỷ của hắn.
Thể trạng người này cũng không giống như trường kỳ chịu đói chịu ngược nha ! Nói nửa là Thượng Quan gia cũng không keo kiệt, ngược lại còn rất hào phóng, tuyệt đối sẽ không hà khắc cấp dưới, làm sao có thể để hắn đói bụng? Hắn nói như vậy chính là muốn lừa gạt người ta đồng tình nha?
Định Duệ đem lòng đỏ trứng đánh vào trong cái dĩa cùng tương đổ vào, thuần thục dùng chiếc đũa quấy. Hắn quay đầu nhìn sang ──
Xem khí thế của cha hắn nhất định là sinh ra đã bất phàm, có lẽ chưa ăn qua món bình dân như vậy! Người có tiền lúc ăn cơm cũng rất chú trọng, làm sao giống như bọn họ vậy, đem đồ ăn bỏ vào trong canh loãng, chỉ chốc lát sau liền dung đũa cuồng ăn, cả nhà giống như quỷ đói đầu thai, động tác chậm một chút thì bị người ta ăn hết.
“Người nhà của anh chưa từng ăn qua lẩu sao?” Vậy bọn họ ăn cái gì? Bít tết hoặc vây cá sao?
“Anh không có người nha.”
“Ack, người nhà của mình cũng không liên lạc?” Hào môn thân tình mỏng sao?
“Đều đã ૮ɦếƭ.”Giọng hắn bình thả, không có nửa phần cảm xúc.
Bốp một tiếng chiếc đũa trong tay Thiên Vẫn rơi ở trên bàn,miếng thịt nhấm nuốt đến một nửa cũng trở nên giống vụn gỗ, làm cho cô nuốt không trôi.Cô trừng mắt nhìn nồi canh loãng quay cuồng, không dám nhìn vẻ măt của Đỗ Ưng Dương, cuối cùng đoán trong lời nói của hắn hàm chứa ý gì.
Lẩu luôn là một đám người vô cùng náo nhiệt cùng nhau ăn, một mình đối mặt với một cái lẩu lớn,chẳng những không cảm thụ được ấm áp, ngược lại sẽ cảm thấy càng thêm cô đơn nha?
Chẳng lẽ hắn thủy chung chỉ có một mình chưa từng có người làm bạn hắn?
Trên bàn cơm một trận trầm mặc, chỉ có Tiểu Dụ cúi đầu cắn cải trắng, ngẫu nhiên phát ra tiếng động.Cô bé không ngừng cắn cải trắng, chỉ có thể đối với món ăn này kêu gào.
Định Duệ lấy bát Tiểu Dụ ra, lấy con dao thái cải trắng ngắn lại,sau đó mới đưa trả lại vào bát cho cô.
“Mẹ ơi,mẹ thân là chủ nhà, dù dao cũng nên nói sao để khách đến ăn cùng nha?” Hắn thật cẩn thận nhắc nhở, cố gắng tạo cơ hội.
Khách? Đối với khách thì nên lễ phép, nhưng mà đối với vị khách không mời mà đến thì không cần tỏ khuôn mặt hòa nhã nha?
Bất quá nói trở lại, thân thế hắn nghe qua dường như rất nhấp nhô,cô lại khi dễ hắn, có phải rất không biết thông cảm không? Còn nữa trên bàn cơm thủy chung có người bất động không ăn, nhìn rất chướng mắt cũng sẽ ảnh hưởng cảm xúc dùng cơm nha.
“Những món thịt này ăn nóng mới ngon, sau khi chấm tương là có thể ăn.” Thiên Vẫn đưa tới một số miếng thịt đã chính, bắt đầu nhúng thịt, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng nhúng hết một dĩa, xếp ở trong bát của hắn thành một ngọn núi nhỏ.
“Hương vị cải trắng cũng không tệ nha.” Định Duệ lên tiếng nhắc nhở, muốn gắp cải trắng cho cha.
Tiểu Dụ nhìn thấy cải trắng mình yêu thích bị gắp đi, vội vàng há miệng cắn, không những cắn cải trắng còn cắn ngay cả chiếc đũa.
“Tiểu Dụ, mở miệng ra.” Định Duệ muốn rút chiếc đũa về nhưng sắp thành lại bại.
“Ưm ưm.” Cô bé lấy lắc đầu cộng thêm dùng sức nhấm nuốt biểu đạt mình không chịu ── còn muốn đem cải trắng nuốt vào bụng trước,cô không chịu mở miệng ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc