Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 07

Tác giả: Điểm Tâm

Trời ạ a aaaaaaaaa, Quỷ Diện toàn thân lạnh run, làm sao còn muốn được ăn đậu hủ gì nửa, hắn như là bị nóng dường như nhanh chóng buông hai tay ra không dám nhìn Thiên Vẫn, hận không được cha mẹ giúp hắn sinh thêm hai tay này.
Con ngươi lãnh lệ băng hàn đảo qua thấy trên mặt Quỷ Diện đầy dấu môi son, đầu tiên là hơi hơi nhíu lại, tiếp theo bật ra lửa giận. Cực nóng cực nóng dường như có thể đốt cháy hết thảy.
Rầm rầm đùng, vốn nên đến đây làm kỵ sĩ Đồ Long giờ lại lửa giận của Cự Long nướng thành cháy sém.
Quỷ Diện rất thong thả, một tấc lại một tấc lại dời đi, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt đầy hương vị ngọt ngào của dấu son môi, bây giờ lại nóng để cho hắn liên tưởng đến con lợn trước khi bị đem đi làm thịt, rồi nướng lên làm thành vật phẩm rồi đóng ấn ký……
“Anh không phải nên cầm tay của em sao?” Thiên Vẫn chủ động nắm tay của Quỷ Diện, tay hắn lại cuồng loạn né tránh làm cho cô nhào đầu vào vô ích.
“Không…… Không……” Hắn khó khăn nuốt nước bọt.
“Chúng ta là vị hôn phu thê, không phải nên thân thiết hơn mật chút sao?” Nàng hoang mang hỏi.
“Không cần.” Quỷ Diện hai mắt rưng rưng như là sắp gào khóc. Hu hu, hắn sai lầm rồi, cái này làm sao gọi là diễm phúc, căn bản chính là vận rủi nha!
Hắn không dấu vết chậm rãi đứng lên vọng tưởng muốn lâm trận bỏ chạy. Bàn tay nhỏ bé vốn là để cho hắn say mê, giờ phút này lại chặt chẽ cầm góc áo của hắn, chặn hắn không đường trốn chạy.
“Nếu anh hiện tại chạy trốn, không sợ về sau khi thi hành nhiệm vụ S***g bị tôi ‘Không cẩn thận’ sửa thành tự bắn ra hay sao?” Thiên Vẫn dùng thanh âm rất nhỏ nói, thanh âm tuy nhỏ, nhưng xứng với vẻ mặt dữ tợn của cô,lại uy hiếp tính mười phần, dáng vẻ nhu nhược lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
Hừ! Nói cái gì nhớ cũ tình, nhìn lên thấy manh mối không đúng, người này còn không phải sắc mặt đại biến, trong đầu thầm nghĩ muốn nhanh chóng chạy trối ૮ɦếƭ.
Cô cũng mặc kệ đã dự tính tới loại tình trạng này, nói cái gì cũng muốn kéo Quỷ Diện xuống nước.
“Em đang uy hiếp anh.” Quỷ Diện lên án nói, hốc mắt rưng rưng.
“Em cho dù là phải ૮ɦếƭ cũng sẽ tìm cái đệm lưng,anh trốn không thoát đâu, chịu an phận chút đi!” Thiên Vẫn hừ một tiếng, làm bộ không thấy ánh mắt cầu xin của Quỷ Diện, ý chí sắt đá kéo lấy hắn mặt đối mặt với Đỗ Ưng Dương.“Mau, mau diễn xong vở kịch này,đuổi hắn đi.” Cô thấp giọng nói.
“Nha đầu ngốc, hắn làm sao là dễ dàng đuổi như vậy nha?” Mặt Quỷ Diện lộ vẻ cầu xin, cố lấy dũng khí xoay người nhìn về phía cửa người đang đứng như pho tượng môn thần.
Trên sô pha hai người nói thầm một hồi lâu, Đỗ Ưng Dương duy trì vẻ mặt sâu xa khó hiểu, tàn khốc trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Sau một lúc lâu,khi bốn phía sắp đông lại thành một khối băng, hắn cuối cùng mở miệng.
“Cậu ở trong này làm cái gì?” Con ngươi đen nheo lại, môi mỏng phun ra câu hỏi lạnh như băng làm cho người ta không khỏi run sợ.
“Tôi đến là để nói cho anh biết, tôi là vị hôn phu của Thiên Vẫn.” Quỷ Diện kiên trì nói, gặp phải tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Nếu hiện tại rút chân ra Thiên Vẫn sẽ không tha cho hắn, nhưng ánh mắt của Đỗ Ưng Dương lại làm cho da đầu hắn run lên, so với Thiên Vẫn uy hiếp càng có lực sát thương.
Trời ạ, ai tới cứu hắn nha? Hắn không muốn ૮ɦếƭ nha !
“Vị hôn phu?” Đỗ Ưng Dương thong thả lặp lại, đem ba chữ kia nói như là điềm báo ngày tận thế.
Thiên Vẫn dùng sức gật đầu, khắc chế không chuyển khai tầm mắt.“Đúng vậy, Quỷ Diện là vị hôn phu của tôi, chúng ta sắp kết hôn. Hắn sẽ phụ trách bảo vệ tôi, cũng bảo hộ đứa nhỏ.” Đã nói dễ hiểu đến như vậy,người chậm đến đâu cũng hiểu biết khó mà lui?
Hắn không nói lời nào nheo lại con ngươi đen.
“Tôi rất ổn, không cần anh nhúng tay vào nha.” Thiên Vẫn nhô lên bả vai, cố tình kiên cường.
Vẻ mặt hắn tàn khốc liếc nhìn cô nhưng không mở miệng.
Trời ạ, người này rốt cuộc có tin hay không? Cô khẩn trương lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hai chân phát run. Ở bên cạnh cô, Quỷ Diện còn lại là sắc mặt tro tàn, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.
Đột nhiên “rầm” một tiếng cửa bị mở ra. Quý Khải Thư nhanh chóng xông tới, vẻ mặt như quyết đánh đến cùng dù bị bất cứ giá nào.
“Không nên ***ng Thiên Vẫn, tôi là vị hôn phu của cô ấy!” Khải Thư lớn tiếng la hét, nhào đầu về phía trước ôm Thiên Vẫn mãnh liệt hôn,dáng vẻ giả bộ vô cùng thân thiết, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, hai tay hai chân đều run rẩy.
Hắn cố hết sức không nhìn tới vẻ mặt của Đỗ Ưng Dương, sợ chỉ cần nhìn hắn một cái dũng khí sẽ tan thành mây khói.
Kết quả là anh em nhà họ Qúy này rất có nghĩa khí, vứt bỏ tánh mạng đến đây giúp cô một tay. Chẳng qua là ngược lại bọn họ càng giúp càng rối, quấy rầy bố cục của cô.
Hiện trường một trận tĩnh mịch, Đỗ Ưng Dương thong thả nhướng mày rậm.
Hai người đàn ông một trái một phải nắm tay Thiên Vẫn, không có người mở miệng nói chuyện. Chỉ có cô phát ra tiếng cúi đầu ***.
Chuyện này còn phải hỏi, quỷ kế bị vạch trần, Đỗ Ưng Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
“Rốt cuộc người nào là vị hôn phu của cô?” Hắn hỏi.
“Ack……”
“Tôi!” Hai nam nhân trăm miệng một lời nói, sau đó đồng thời ngây người. Đầu tiên là hai người liếc mắt lẫn nhau, tiếp theo lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Thiên Vẫn, chờ đợi chỉ thị của cô.
Cô rụt lại cổ trong đầu trống rỗng, nửa lời không nói được.
Hành Thư thủy chung đứng ở một bên mắt thấy tình huống không được , quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc đứng ra hoà giải.
Hắn chậm rãi mở miệng, hết sức nghĩ cách giải thích một màn hỗn loạn này.“Trên thực tế, chúng ta đều là tình nhân của Thiên Vẫn,một người phụ trách hai tư sáu, một người phụ trách một ba năm.” Hắn nhíu mày, lầm bầm lầu bầu.“Không đúng, nhân sổ nhiều quá như vậy không thể chia đều ra nha!” A, định đoạt vấn đề không phải là sở trường của hắn nha!
“Thói quen là chơi chung một quần thể?” Đỗ Ưng Dương thản nhiên hỏi, âm điệu không có đề cao một nửa.
Như là tìm được giải đáp tốt nhất, Khải Thư vội vàng mở miệng.“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Đây chính là giải thích tốt nha?
Ngốc! Cô nắm tay tay thành quả đấm, đồng thời hung hăng gõ lên đầu của hắn.
“Xuẩn ngốc, cậu lại nghe theo lời của hắn mà trả lời sao?” Thiên Vẫn lâm vào chán nản, không nghĩ tới Khải Thư lại xuẩn ngốc đến tình trạng này.
Đỗ Ưng Dương đứng dậy không để ý sự tồn tại của các người đàn ông khác, đi đến khiêng Thiên Vẫn đi vào trong phòng.
“A!” Cô kêu sợ hãi một tiếng, đã bị đầu dưới chân trên khiêng vào trong phòng.
Lại muốn đi vào nơi đó? Lại muốn một mình mật đàm? Mẹ ơi, cô không muốn a!
“Buông ra, các người đàn ông của tôi đều ở ngoài của, anh còn dám động tay động chân?” Cô giãy dụa lung tung, phô trương thanh thế reo lên. Trong lòng lại rõ ràng, cho dù tìm đến toàn bộ quân đội cũng không ngăn lại hắn được, người đàn ông này quá bá đạo, nghe không hiểu lời cự tuyệt của người khác.
“Hôm nay Chủ nhật, các tình nhân của cô cũng nên nghĩ lễ nên cô rảnh rỗi lắm phải không?” Đỗ Ưng Dương lạnh lùng hỏi, dễ dàng đem cô đi. Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, nhìn thấy một đám đem tầm mắt chuyển đi nơi khác, cố gắng muốn ngụy trang thành những người đàn ông bình thường qua đường.
“Các anh thật không có nghĩa khí !Khốn kiếp a!” Đổi chiều Thiên Vẫn còn không quên lên tiếng mắng, lên án những người này thấy ૮ɦếƭ mà không cứu . Phá hoại bố cục của cô xong ,bọn họ lại vẫn dám khoanh tay đứng nhìn!
Ba nam nhân trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ không hẹn mà cùng nhún vai. Tánh mạng so với nghĩa khí còn quan trọng hơn đây là kết luận của bọn họ rút được. Hiện tại duy nhất có thể thay cô làm, chỉ là cầu nguyện.
Thiên Vẫn đáng thương, mong thượng đế chúc phúc cô.
Khi cửa trong phòng một lần nửa bị đóng lại, Thiên Vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cánh cửa kia, thề muốn đem phòng này nhanh chóng hủy đi, đỡ phải Đỗ Ưng Dương luôn khiêng cô vào trong này. Nói không chừng ngày nào đó hắn nổi lên thú tính , sau khi đóng lại cửa phòng đối với cô lạm dụng “hình phạt riêng” thì sao?
“Làm cái gì a, vì sao muốn kéo tôi vào nơi này để nói?” Cô giãy khỏi kiềm chế, trốn qua được một mặt cái bàn cách hắn rất xa.
“Trong lúc chúng ta nói chuyện, không cần để cho những người không liên quan nghe thấy.” Đỗ Ưng Dương nhìn kỹ ở trên mặt cô có vẻ cảnh giác. Hắn nhíu mày đi từng bước về phía trước.
Thiên Vẫn ôm lấy một đống VK làm đồ che ở trước ***, ngăn cản hắn gần chút nữa.“Không cần lại đây, lỗ tai của tôi thật sự rất tốt, anh đứng ở đó nói chuyện tôi có thể nghe được.”
Thấy hoa mắt,bóng đen thoáng qua,cô muốn hắn đứng xa xa một chút thanh âm còn chưa biến mất, thân hình cao lớn đã muốn lẻn đến bên cạnh cô, đem eo nhỏ của cô vững chắc ôm vào trong ***.
“Ông trời, anh nghe không hiểu tiếng người sao?” Cô *** một tiếng thầm mắng chính mình quá mức sơ sẩy,nên sớm đoán được hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Thiên Vẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy cặp con ngươi trong suốt kia, tim cô lại bắt đầu đập gia tốc. Cô hoài nghi nếu cô ở chung với Đỗ Ưng Dương một thời gian dài, bản thân nhất định sẽ bị sẽ bị bệnh tim nha.
“Những người giả bộ làm vị hôn phu đó đến đây là vì tôi sao?” Ngón tay thô ráp chỉ lên gò má trắng,xoa nhẹ qua lại, thậm chí còn trượt đến đôi môi đỏ mọng chậm rãi ma sát, mang đến tê dại kỳ dị.
Thiên Vẫn kháng cự lại K**h th**h xa lạ, không cho hắn thấy sắc mặt hoà nhã.
“Vì anh.” Vì muốn đuổi anh đi nha!
Bàn tay to ngăm đen nâng cằm dưới của cô lên, ánh mắt của Đỗ Ưng Dương phức tạp cẩn thận nhìn kỹ cô.
“Vậy bớt trang điểm những thứ này, duy trì dáng vẻ vốn có của em.” Những người đó chỉ lo màu sắc bên ngoài, ngược lại dấu đi xinh đẹp của cô.“Chín năm… trước đêm hôm đó…….em cũng không có trang điểm.” Thanh âm thô ráp đè thấp, còn dựa vào ở mặt của cô, hô hấp nóng rực làm *** của cô nóng lên.
Mặt nóng hồng,cô không được tự nhiên quay đầu đi.]
Người đàn ông này tại sao phải nhớ kỹ những thứ này nha, lúc nào cũng đem chi tiết giắt tại khóe miệng, làm cho cô nhớ tới những cảnh ngượng ngùng kia nha?
Đây là nguyên nhân cô muốn đuổi Đỗ Ưng Dương ra ngoài,cô không bài xích những người bạn khác phái nhưng lại không biết chung ***ng với hắn như thế nào, bởi vì những người đó không thể chạm đến nội tâm của cô, mà hắn lại trực tiếp uy hiếp đến trí nhớ riêng tư của cô.
Đỗ Ưng Dương không có dời đi vẫn tựa vào bên tai cô,giọng nói trầm thấp, hơi thở lại phun vào tóc cô làm ngứa và K**h th**h, hắn hô hấp từ từ dời đến nơi khác.
“Đừng uổng phí tâm cơ,anh sẽ không rời đi.” Hắn nói trúng tim đen, phá hỏng quỷ kế của cô.
“Thượng Quan gia bạc đãi anh như vậy sao? Không phân phòng ở cho anh ở, cho nên anh mới tới đây?” Thiên Vẫn mắt trợn trắng, ai oán tiếp nhận bá đạo của hắn.
“Anh ở lại đây là vì muốn bảo vệ em.” Hắn thản nhiên nói không có buông cô ra,ngón tay ngăm đen chỉ cách áo sơmi rộng thùng thình, lưu luyến bên hông cô.
“Vì tôi?” Thiên Vẫn hừ một tiếng, không muốn tin tưởng.“Em nghĩ là vì Định Duệ mới đúng?” Cô nói thầm.
Ở trong mắt hắn cô là loại người lừa đảo để lấy “giống” , Định Duệ thì là cốt nhục của hắn, hai người ở trong lòng hắn nặng nhẹ còn cần phải thảo luận sao? Hắn da mặt dày muốn vào đây ở tuyệt đối là vì Định Duệ.
“Cái đó không quan trọng.” Ngữ khí của Đỗ Ưng Dương bình thản.
“Làm sao có thể không quan trọng nha?” Thiên Vẫn tức giận đến muốn thét chói tai. Người này bá đạo lại ngoan cố, làm cho trong lòng cô cơn tức ứa ra, thiếu chút nữa muốn đá hắn một cước, nhìn hắn có thể hay không xuất hiện biểu tình khác.“Anh không muốn rời đi,em cũng sẽ không nguyện ý đem Định Duệ giao cho anh, chẳng lẽ cứ giằng co như vậy thì anh cứ vĩnh viễn ở lại đây sao?”’
Trả lời cô là một mảnh trầm mặc.
“Chúng ta không có biện pháp sinh hoạt cùng nhau sao.” Tức giận tới cũng nhanh đi cũng nhanh,cô như là khí cầu đã xì hơi cúi đầu, vẻ mặt uể oải, đối với hai người ở chung không ôm hy vọng nào.
Hắn chỉ là vì Định Duệ mà tìm đến cô, tiếp cận cô sao? Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, giống như một tảng đá,vừa buồn bực vừa nặng làm cho cô không vui vẻ.
Vì sao nha? Vì sao hắn để ý tới Định Duệ làm cô không vui vẻ nha?
Cô suy nghĩ lại tìm không thấy giải đáp, càng nghĩ càng sâu trí nhớ dần dần rõ ràng, chín năm trước tất cả đều rõ ràng.
“Không có thử qua thì làm sao có thể kết luận ngay bây giờ nha?” Miệng hắn vẫn vậy nào có cảm xúc dao động. Tuy rằng rất nhỏ nhưng lại không lạnh như băng giống lúc trước.
Thiên Vẫn ngẩng đầu lên, rõ ràng ánh mắt cùng chín năm trước trong băng ghi hình tương đối ──
Bốn phía đột nhiên đều trở nên tối đen,cô thậm chí đã quên hô hấp, không dời đi tầm mắt. Lúc trước, chính là ánh mắt như vậy đả động cô, có chôn sâu tịch mịch và thê lương, giống như hắn đang khát vọng cái gì……
“Anh……” Cô lớn mật cầm lấy cánh tay kiên cố của hắn, trừng lớn ánh mắt muốn chứng thực cảm xúc này thực tồn tại hay không.
Chẳng qua là trong nháy mắt thời gian, Đỗ Ưng Dương lại khôi phục lạnh như băng, con ngươi nghiêm khắc rốt cuộc tìm không thấy cảm xúc làm cô rung động.
Hắn nhướng mày rậm bộ dáng ương ngạnh ngạo nghễ lên tiếng hỏi.
“Không có chuyện gì,em chỉ là hoa mắt.” Thiên Vẫn phẫn nộ buông tay ra, không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc