Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 04

Tác giả: Điểm Tâm

“Không biết.” Cô sau một lúc lâu sau mới nói, lần này cũng là lời nói thật lòng.“Mẹ tôi cầm một đống băng ghi hình cho tôi chọn,còn bảo tôi chọn một người đàn ông trong đó.” Chọn trúng hắn cũng thật sự là trùng hợp, bất quá cô hiện tại hối hận, thật sự cô rất hối hận a!
Thật ra nguyên nhân vì sao cô chọn lựa Đỗ Ưng Dương,cô vẫn không thể giải thích.
Mẹ cô ném cho cô một đống băng ghi hình, chính là các nhân vật nổi tiếng khắp quốc gia, tinh anh hào kiệt đều đủ,nhưng cô hết lần này đến lần khác không cảm thấy hứng thú.
Liên tục nhìn băng ghi hình hai tuần lễ, cô choáng váng dường như muốn hư thoát, ấn ngón trỏ đến hiện lên gân xanh, cô dường như hoài nghi chính mình có phải đồng tính *** hay không.
Cho đến sau đó, một hình ảnh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô!
Trong tấm ảnh đó là trời đang mưa,có một người đàn ông cao lớn mặt đồ đen khoảng hai mươi tuổi, hắn không bung dù ngay cả bóng dáng xem ra cũng là kêu ngạo.
Hắn đi đ trên đường rồi sau đó dừng lại bước chân. Ống kính đi xuống chiếu đến một con chó nhỏ bị xe cán qua, con chó nhỏ đã muốn thành mảnh nhỏ, máu tươi bị mưa cọ rửa chảy khắp nơi, không ai để ý tới con chó nhỏ vì biết nó đã hết cách xoay chuyển, thân ảnh cao lớn đứng im lặng một lúc lâu,rồi sau đó lại *** khoác, thật cẩn thận gói lại con chó nhỏ bị tàn phá, sau đó từng bước rời đi.
Khi ôm lấy con chó nhỏ, màn ảnh quay chụp đến khuôn mặt hắn,trong con ngươi đen thâm thúy biểu lộ cảm xúc nào đó làm người ta rung động.
Hình ảnh chiếu trên truyền hinh làm Thiên Vẫn muốn khóc,cô không biết là con chó nhỏ kia hay là ánh mắt của hắn làm cho cô tương đối đau lòng.
Hình ảnh thực ngắn ngủi chỉ có mấy chục giây thời gian, mẹ cô nói hắn chính là vô danh tiểu tốt, đại khái là khi quay chủ nhân hắn không cẩn thận mới quay hắn vào. Hết lần này đến lần khác cô không cách nào quên được hình ảnh kia, cho nên người cô muốn chọn chính là hắn không có người thứ hai, mẹ cô suy nghĩ vài ngày, nói cô không có mắt chọn đàn ông.
Người đàn ông đối với con chó nhỏ ૮ɦếƭ mà còn dịu dàng như thế,nhất định không phải là người xấu nha? Lúc trước cô một mình nghĩ như vậy,cho nên mới chọn hắn là cha của con cô.
Nhưng mà hu hu cô hiện tại bắt đầu muốn hoài nghi, con chó nhỏ kia căn bản chính là hắn đâm ૮ɦếƭ, hành động khi đó của hắn chính là hủy thi diệt tích.
Đỗ Ưng Dương này nổi tiếng lãnh khốc, từ nãy đến giờ chưa cho cô thấy qua sắc mặt hoà nhã, làm sao có thể là một người đàn ông dịu dàng nha? Hu hu nếu cô không phải hoa mắt thì chính là chọn sai người.
Cám ơn trời đất, mau là Định Duệ chỉ có dáng người giống hắn nhưng là người lương thiện hiểu ý, thông minh sang suốt.Nếu giống tính cách lãnh khốc của hắn trong nhà khẳng định cả ngày gió lạnh thổi vào, người nào cũng câm như hến.
“Lê Điềm Điềm có quan hệ gì với cô?” Đỗ Ưng Dương từng bước ép hỏi, tính một lần hỏi hết nghi vấn nhiều năm qua.
“Là chị của tôi.” Cô nhỏ giọng trả lời.
“Cha mẹ của cô ta đều mất,cô lại không có thân thích.” Hắn lãnh đạm nói điều tra thật sự cẩn thận.
Cô lại cảm thấy câu hắn nói hơi lạ.“Đợi chút, lần đó người hẹn anh là Điềm Điềm, anh đáng lẽ nên đi tìm cô ta, tại sao có thể nhận ra tôi.” Cô hoang mang khó hiểu.
“Tôi phát hiện sau khi tắt đèn, hai người các người thay nhau, cô gái *** với tôi chính là cô.” Trả lời vô cùng khẳng định.
“Đêm đó rất tối.” Cô cau mày.
Hắn không nói chuyện, xem ra là không muốn giải thích.
Thiên Vẫn nhún nhún vai, đổi sang vấn đề khác.“Được rồi, vậy nếu anh phát hiện, vì sao không cự tuyệt?” Cô tò mò hỏi.
Ánh mắt sắc bén liếc qua cô một cái, không có trả lời.
Thiên Vẫn bị phản ứng của hắn làm cho hồ đồ. Các cô đã phí nhiều công sức nghĩ ra phương pháp lừa gạt,không thể dự đoán được lo liệu cả một đêm nhưng lại Đỗ Ưng Dương đã sớm phát giác, hại các cô bận rộn ở trong bóng tối còn hắn thờ ơ lạnh nhạt, còn rất xấu tâm ngợi im bất động chờ cô tự động đi qua.
Nếu phát hiện thay đổi người, hắn tại sao lại không cự tuyệt nha? Hắn rõ ràng không phải là loại đàn ông chỉ cần là đàn bà thì chấp nhận nha.
Đỗ Ưng Dương trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, lý trí bình tĩnh suy nghĩ khó có chút rối loạn, những năm gần đây hắn không phải không đi tìm cô, chẳng qua là thủy chung tìm không ra.
Lê Điềm Điềm là một tình báo buôn lậu, lúc trước chính là cô ta rũ hắn đến nơi đó.
“Cô đêm đó đã hạ mê hương với tôi?” Đỗ Ưng Dương từng bước thẩm vấn. Đêm đó sau khi hoan ái, hắn sáng sớm tỉnh lại phát hiện bị người ta hạ mê hương,cô gái run rẩy hầu hạ hắn đêm qua cũng biến mất không rõ tung tích.
“Là Điềm Điềm ở bên ngoài thổi mê hương.” Cô nhỏ giọng nói, bởi vì hồi tưởng một màn kia hai má nóng hồng.
Vì để cho Thiên Vẫn thuận lợi thoát thân, Điềm Điềm phun hạ mê hương, sau đó xông vào khiêng cô ra ngoài. Bất quá theo cách Điềm Điềm nói, cho dù không cần mê hương cô đại khái cũng khó có thể tỉnh lại bởi vì Đỗ Ưng Dương *** cô mệt muốn ૮ɦếƭ rồi!
Sắc mặt của Đỗ Ưng Dương càng lúc càng u ám, Thiên Vẫn quay đầu nhìn.
“Ack,anh tức giận sao?” Cô cẩn thận hỏi, thanh âm có vẻ không yên.
Hắn liếc mắt cô một cái, vẫn là hé ra vẻ mặt lãnh khốc không nói gì.
Đêm đó sau hắn theo đường dây tìm được Lê Điềm Điềm, điều tra người bên cạnh cô ta lại thủy chung không phát hiện tung tích Thiên Vẫn. Mà ba năm trước Lê Điềm Điềm ૮ɦếƭ do một vụ nổ mạnh,tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Ai biết được cô gái hắn tìm kiếm nhiều năm lại cùng làm thuê cho Thượng Quan gia, mà càng làm cho hắn khó có thể chấp nhận chính là đêm đó triền miên là vì muốn lừa hắn lấy “giống”
Thiên Vẫn sờ sờ cái mũi không hề đặt câu hỏi, trong lòng nghi hoặc nhưng lại giống như bọt khí liên tiếp bốc lên.
Kỳ lạ,người đàn ông này giận cái gì nha? Trước kia cô xem như cũng là hoàn hoa khêu nữ, không công để cho hắn miễn phí hưởng dụng, bất luận so đo như thế nào hắn đều xem như đã được lời a!
“Vì sao lại tức giận nha? Được rồi, cho dù là tôi đã lợi dụng anh để mang thai, nhưng mà Điềm Điềm không phải cũng đem một tình báo nói cho anh sao?” Khi đó Điềm Điềm đề cập qua, đây là tình báo cùng hắn trao đổi một đêm “Phục vụ”.
“Tình báo là giả.” Mặt hắn không chút thay đổi nói.
“Sao.” Thiên Vẫn rụt lui cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ tội cúi đến ***. Cô cúi đầu không phải sám hối mà là ở thấp giọng mắng.
Đáng ૮ɦếƭ! Người khởi xướng sớm đã ૮ɦếƭ, cô chạy đi đâu tìm người đến chịu trách nhiệm nha? Nói như vậy “Phí phục vụ” đêm hôm đó đã thiếu hắn từ chín năm trước thiếu đến bây giờ nha? Người có lợi người không lợi,cô hiện tại phải lấy cái gì bồi thường cho hắn nha?
“Như vậy, anh là vì trước kia không hưởng được Điềm Điềm, cho nên không cam lòng muốn tìm cô đến phụ trách nha?” Cô tràn ngập hy vọng hỏi. Điềm Điềm nổi tiếng là đại mỹ nữ, nói không chừng là hắn nhớ mãi không quên, nếu thật sự là như vậy cô sẽ bảo hắn đi tảo mộ.
“Không, người tôi tìm là cô.” Đỗ Ưng Dương quay đầu lại, ánh mắt khóa trụ cô.“Tôi đã tìm cô chín năm.” Hắn ngữ khí đạm mạc, vẫn là nghe không ra cảm xúc.
“Vì sao?” Thiên Vẫn hỏi có chút kinh ngạc. Tìm cô? Hơn nữa tìm cô đến chín năm? Chẳng lẽ từ sau đêm hôm đó, Đỗ Ưng Dương vẫn tìm tung tích của cô?
“Một đêm kia tôi không thể khống chế toàn bộ quá trình, cho nên cô mới mang thai.” Hắn trì hoãn nói.
Hắn giải thích làm cho mặt cô lại biến thành đỏ như quả táo,cô cúi đầu đùa áo sơmi bên cạnh không dám nhìn hắn.Cô vì mang thai mới tìm đến hắn a! Nếu hắn thật sự “Khống chế” được, vậy cô chẳng phải là sắp thành lại bại sao? Chẳng qua là lời của hắn làm cho cô hoang mang ngẩng đầu lên.
“Anh chắc có rất nhiều tình nhân, nhưng chẳng lẽ chưa bao giờ từng đối với phái nữ…… mất đi khống chế?” Quá mức rõ ràng trong lời nói, cô không thể mở miệng tiếp.
“Không có.”
“Chưa từng có.” Cô chứng thực.
“Không có.” Mặt hắn không chút thay đổi nhìn cô.
Vì sao nha? Vì sao chỉ đối với cô hắn mới mất không chế nha? Thiên Vẫn rất muốn hỏi nhưng không có gan mở miệng.
Trầm mặc hồi lâu, sau một lúc lâu sau Thiên Vẫn mới nhô bả vai, quyết tâm đánh vỡ tĩnh mịch.
“Tôi sẽ không đem Định Duệ giao cho anh, tuyệt đối sẽ không.” Cô kiên quyết tuyên bố. Nếu cần cô sẽ vận dụng lực lượng sở hữu của con gái nhà họ Lê,cùng hắn đấu tranh đến cùng.
Chẳng qua là cô thực hoài nghi, cho dù là phát động lực lượng toàn tộc, thật có thể ngăn cản được Đỗ Ưng Dương hay không? Hắn là loại người một khi quyết định thì không người nào có thể thay đổi.
“Tôi sẽ không để cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài.” Hắn thản nhiên nói.
“Vậy anh muốn thế nào? Đánh một trận sao?” Cô cao ngạo giương cằm khiêu khích nhìn hắn, chắc chắc hắn sẽ không đánh phụ nữ, mà cô có các loại VK tiên tiến,cũng đủ *** hắn mười tám lần nha.
Đỗ Ưng Dương không bị chọc giận, liếc mắt sang cô một cái, sớm nhìn ra cô không biết tự lượng sức mình.“Vì an toàn của cô,tôi phải bảo vệ bên người cô. Cho nên, trước đó phải giải quyết ít việc ở nơi này, sau đó tôi sẽ đến ở đây.”
Thiên Vẫn nao núng một chút, sắc mặt trắng bệch.
Ông trời! Lúc này so với đánh cô một đấm càng làm cho cô khó có thể chống đỡ. Ở chung với hắn dưới một mái nhà, cả ngày lo lắng đề phòng,còn phải nhìn mặt hắn nửa a?
Không,cô không muốn, tuyệt đối tuyệt đối không muốn a!
“Không được, tôi không cho anh ở lại,” Lúc cô còn la hét, thân hình cao lớn đã muốn đi ra ngoài, thậm chí không cho cô cơ hội kháng nghị.“A,anh có nghe hay không a? Không cho anh ở lại, có nghe hay không? Tôi không cho! Không cho!không cho!”Cô thét chói tai.
Trả lời cô là tiếng đóng cửa lớn, Đỗ Ưng Dương đáng ghét tại không bỏ mặc cô nha.
Hu hu, đáng ૮ɦếƭ, người đàn ông này tại sao lại bá đạo như vậy nha?!
“Thượng Quan Mị!”
Gầm rú như sư tử gào thét truyền khắp hàng xóm, cửa trong phòng bị mở ra, Đỗ Ưng Dương khí thế mạnh mẽ cất bước đi tới, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Thượng Quan tiểu thư nói cô ấy không rảnh.” Trí Giả lách mình che ở đằng trước, mặt không chút thay đổi nói.
Trên sô pha truyền đến thanh âm mệt mỏi.
“Hồng trà làm ơn cho thêm mật ong, không cần thêm đường, mặt khác cho tôi thêm lát chanh.” Cô đang bề bộn uống hồng trà, không rảnh đi để ý tới Đỗ Ưng Dương giận sôi lên.
“Quay lại đây.” Tiếng rống giận dữ lại hét lên.
“Mơ tưởng.” Cô nhàn nhã uống thêm một ngụm hồng trà, không không hề có dấu hiệu động giận,đôi môi đỏ mọng ngược lại còn chứa đựng nụ cười nũng nịu.
“Tại sao không nói cho tôi biết, cô ta làm việc ở Tuyệt Thế?” Đỗ Ưng Dương nhìn chằm chằm cô gái trên sô pha, hận không thể đem cô bầm thây vạn đoạn.
“Cô ấy? Cô gái nào nha?” Thượng Quan Mị toát ra vẻ mặt hoang mang.
Hắn thịnh nộ chỉ vào trong phòng, Thiên Vẫn sợ hãi thò đầu ra, quan sát có nên đi ra hay không.
“Tôi biết anh đang tìm một người con gái, nhưng cũng không biết người anh muốn tìm là Thiên Vẫn.” Thượng Quan Mị hai tay gộp lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ vô tội.“Là các ngươi vừa mới gặp thần sắc khác thường cho nên tôi mới đoán được.”Tất cả là trùng hợp cô là vô tội nha!
Chẳng qua là vẻ mặt vô tội của cô không thuyết phục được những người khác. Mọi người ở đây đều đã bị cô lừa gạt nhiều lắm nha.
Đỗ Ưng Dương nheo lại hai tròng mắt, khắc chế xúc động P0'p ૮ɦếƭ Thượng Quan Mị.
Nếu không phải có Thượng Quan gia che dấu, hắn làm sao có thể tìm không ra Thiên Vẫn? Thượng Quan Mị giả dối giống như ác ma, tuyệt đối sớm đoán ra nội tình nhưng lại kéo dài tới hôm naymới để cho bọn họ gặp mặt. Nếu không vì nhiệm vụ này hai người mới gặp mặt,chắc cô tính giấu giếm hắn,để cho hắn giống như con ruồi không đầu cuồng tìm cả đời sao?
Cô cười duyên một tiếng cũng không bị dọa cho sợ. Dáng người uyển chuyển từ từ đứng dậy,đi đến ngoài cửa,tiếng lắc đeo ở mắt cá chân vang lên nho nhỏ, phong tình vô hạn.“Đây không phải vừa lúc sao? Đúng như lời tôi nói, thật là ‘Mới gặp đã thân’. Anh ở tại chỗ này bảo vệ Thiên Vẫn, còn có thể tự ôn chuyện tình đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”
Bên trong khung cửa truyền đến hét thảm một tiếng, thê lương giống như bị người ta đâm một đao.
“Không! Không được, hắn không thể ở lại,cô lập tức đưa hắn ──” Anh mắt sắc bén đến, Thiên Vẫn lập tức đặt mình trong khí hậu cực lạnh, dũng khí nháy mắt đông lại, than thể không không chịu thua kém run rẩy.
Hu hu, chiêu này không công bằng a! Bị hắn trừng như vậy cái gì nên nói đều nói không được.
“Thiên Vẫn, đừng khách khí, đây là lễ vật tôi tặng cho cô, cận vệ này có thể bảo vệ cô thật tốt.” Thượng Quan Mị cười ngọt ngào, vỗ về mèo con đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Hỏa Nhạ Hoan nhịn không được đặt câu hỏi:“Cô có biết Võ Giả chính là người Đỗ đại ca muốn tìm?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trí Giả mặt không chút thay đổi. Giấu kín chuyện Thiên Vẫn chẳng lẽ hắn cũng là đồng lõa?
Thượng Quan Mị xinh đẹp trong mắt phượng có hào quang lóe ra, môi xinh đẹp cười tươi.“Tôi đã nói tôi không biết.” Cô nhẹ vỗ về mèo con Ba Tư, mèo con thoải mái nheo lại ánh mắt.
Ý ở ngoài lời không có thể tránh được Hỏa Nhạ Hoan, cô chau lại lông mày xác định Thượng Quan Mị hiểu rõ không báo.
“Ý chị là chị thật sự cảm kích, biết đứa nhỏ Võ Giả chính là cốt nhục của Đỗ đại ca?” Hỏa Nhạ Hoan không dám tin nhẹ phủ tay lên môi.“Đỗ đại ca hao hết tâm tư tìm kiếm cô ấy, mà chị rõ rang biết tại sao lại không nói cho hắn biết?”
Tất cả mọi người bên trong “Tuyệt thế” đều biết, Đỗ Ưng Dương không có gì ngoài thời gian chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, ở khắp nơi trên thế giới chỉ vì tìm một cô gái. Chẳng qua là tìm xa mà không tìm gần, cô ấy lại ở trong tập đoàn “Tuyệt thế”, ai ngờ cô gái mình muốn tìm lại gần trong gang tấc, mà Thượng Quan Mị biết nội tình lại khoanh tay đứng nhìn.
Thượng Quan Mị mỉm cười tay nhẹ nhàng phủ lên mèo con, tóc đen bao phủ nửa khuôn mặt nhìn qua càng thêm quyến rũ động lòng người.
“Thứ nhất, võ giả không muốn thấy hắn, bọn họ gặp gỡ sẽ vì Tuyệt Thế, còn nữa em không biết là nhìn một người đàn ông lãnh khốc vì một chuyện mà sứt đầu mẻ trán nhiều năm, không phải là chuyện rất thú vị sao?” Đôi môi đỏ mọng mỉm cười giống như không có nửa điểm sát thương.
Thú vị? Đỗ Ưng Dương hao hết tâm sức hành động nhưng lại bị Thượng Quan Mị nói là thú vị!
Hỏa Nhạ Hoan run rẩy lui người lại, tầm mắt không thể dời đi trên người Thượng Quan Mị.
Ác ma. Cô hoàn toàn có thể xác định, Thượng Quan Mị tuyệt đối là ác ma hóa thân!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc