Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 60

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Sắt Sắt ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ, mái tóc rối tung, tay ngọc cầm một quyển sách, nhưng mà thực hiển nhiên nàng cũng không có tâm trí xem nó, cuốn sách kia đã rất lâu vẫn chưa được lật sang trang mới. Lúc này, nàng làm sao có thể tập trung đọc sách được chứ? Thở dài một tiếng, để cuốn sách xuống, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ lúc này hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng chiều tràn ngập, một ngày nữa lại sắp trôi qua. Tính đến hôm nay, Minh Xuân Thủy đã ra ngoài được mười hai ngày. Mười hai ngày, nàng sao có thể không lo lắng.
Qua khung cửa sổ, làn gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, mang đến một chút cảm giác mát mẻ.
Ánh mắt Sắt Sắt xẹt qua mặt hồ yên tĩnh, màu xanh của nước hồ đang chiếu rọi dưới ánh nắng chiều, lấp lánh ánh sáng, long lanh động lòng người. Vài cánh chim bay xẹt qua mặt hồ, khiến cho mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ. Mái đình gỗ nằm ven Yên Ba hồ lúc này dưới ánh chiều tà tản ra vẻ tinh xảo thanh lịch vô cùng.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn xẹt qua khoảng sân phía trước, bỗng nhiên ngưng trọng.
Dưới ánh chiều tà, có hơn mười thân ảnh đang chậm rãi đi về phía Yên Ba hồ, tất cả đều mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Mà ngưới cầm đầu, tà áo trắng tung bay, trên mặt đeo mặt nạ, đúng là người đã biến mất hơn mười ngày Minh Xuân Thủy. Tâm trí Sắt Sắt bởi vì hắn mà đột nhiên quay trở về, mặt hiện lên vẻ vui sướng tràn ngập. Nhưng niềm vui này tới nhanh mà đi cũng rất nhanh, bởi vì Sắt Sắt phát hiện Minh Xuân Thủy không phải về tay không mà trong lòng hắn đang gắt gao ôm một nữ tử.
Lúc trước hắn ôm nàng như thế nào thì hiện tại hắn ôm nữ tử kia như thế.
Người đó cũng mặc quần áo trắng, mơ hồ nhìn ra là kiểu váy mà nữ tử thường mặc, thực hiển nhiên đó là một nữ tử. Đầu nàng đang chôn trong khuỷu tay Minh Xuân Thủy, Sắt Sắt không nhìn thấy được mặt của nàng, chỉ nhìn thấy mái tóc đen của nàng rũ xuống, theo những bước chân tiêu sái của Minh Xuân Thủy không ngừng phất phới.
Sắt Sắt cảm thấy *** mình như bị vật gì đó P0'p nghẹt, trong nháy mắt trở nên khó thở. Gió theo cửa sổ thổi vào, mái tóc dài bay loạn, che khuất hai tròng mắt của nàng cùng thần sắc mê loạn của nàng.
Kì thật, dựa vào cảm giác vô cùng nhạy cảm của nữ tử, Sắt Sắt dĩ nhiên đoán được lần này Minh Xuân Thủy rời đi là có liên quan đến nữ tử hắn luôn chờ đợi, nhưng mà tận mắt chứng kiến vòng ôm từng là của nàng giờ phút này lại đang ôm ấp nữ tử khác thì lòng của nàng vẫn đau đớn giống như bị ngàn đao xuyên qua.
Nàng trơ mắt nhìn Minh Xuân Thủy ôm nữa tử kia vào tiểu viện tinh xảo thanh lịch bên cạnh Yên Ba hồ. Nàng quay trở lại, lẳng lặng ngồi trên giường, cúi đầu nhìn đóa sen trên váy mình, mỉm cười sầu thảm.
Thì ra, hạnh phúc chỉ ngắn ngủi như vậy, ngắn ngủi đến mức nàng còn chưa kịp thưởng thức kĩ càng thì đã sắp qua đi.
Chẳng lẽ thâm tình hắn đối với nàng đều chỉ là lừa gạt nàng thôi sao? Chẳng lẽ trong lòng hắn trước sau vẫn chỉ có nữ tử kia thôi sao? Chẳng lẽ hết thảy chỉ đều là một thoáng ảo mộng thôi sao?
Chẳng trách mọi người trong thôn lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, thì ra tất cả mọi người đều đã đoán được chuyến đi này của hắn là có liên quan đến nữ tử kia. Có lẽ mọi người đều đã biết rõ chỉ có nữ tử kia mời có thể khiến cho hắn khẩn trương như vậy, khẩn trương đến độ phải vội vã rời đi, ngay cả nói với nàng một câu từ biệt cũng không có.
Vẫn tưởng rằng hắn và nữ tử kia đã kết thúc, không còn liên quan gì nữa, nhưng nay xem ra nàng đã lầm rồi. Ngoài mặt, bọn họ đã kết thúc, nhưng mà trong lòng hắn vẫn luôn yêu mến nữ tử kia. Mà nàng, Giang Sắt Sắt bất quá cũng chỉ là một trò đùa, là vật thay thế vì hắn không thể chiếm được nữ tử kia.
Thật đáng buồn cỡ nào, nàng luôn tự xưng là người kiêu ngạo, thế nhưng lại trở thành thế thân cho một người khác, mà nàng lại còn không hề hay biết, còn tưởng rằng tấm chân tình thuộc về nàng đã đến.
Trong lòng đau nhói, nước mắt hoen mi, Sắt Sắt cắn răng, nàng tuyệt đối không cho phép mình khóc. Nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, gió thổi qua liền mặc kệ gió, không hề lưu lại một giọt lệ nào. Nước mắt bị bức không được trào ra, nhưng trong *** lại tràn lên một cỗ khí huyết, yết hầu nghẹn lại, một Pu'ng máu trào ra từ cổ họng, phun trên màu váy xanh của nàng, đóa sen dính máu, hiện lên một loại màu sắc yêu diễm.
Sắt Sắt hoảng hốt, thất thần chậm rãi đi tới trước chiếc rương để đồ, nhẹ nhàng mở ra, nhìn những chiếc váy xanh nhạt màu không giống nhau ở bên trong. Mấy ngày trước hắn bởi vì nàng mà chuẩn bị chúng, hắn biết nàng thích màu xanh nên quần áo cho nàng phần lơn đều màu xanh.
Chẳng lẽ tất cả những sủng nịnh này đều là giả sao? Nếu như những tình cảm triền miên đó đều là giả vậy thì trên đời này còn có cái gì là thật đây? Còn có cài gì có thể tin tưởng đây?
Sắt Sắt dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lấy ra một bộ quần áo màu xanh, đem bộ quần áo đã dính máu trên người thay ra, lặng lẽ không tiếng động đi đến chiếc ghế dài bên cửa sổ ngồi xuống. Sắc trời dần dần tối sầm lại, có một thị nữ lặng lẽ đi tới giúp nàng thắp đèn lên. Sắt Sắt khoát tay áo, thị nữ kia không một tiếng động lui xuống.
Sắc lụa mỏng thuần trắng bị làn gió xâm nhập vào từ cửa sổ thổi tung, lay động phất phới, khiến cho cả căn phòng trông giống như một áng mây nơi tiên cung. Nhưng mà giờ phút này, Sắt Sắt lại cảm giác như cả thể xác và tinh thần đều đã rơi xuống địa ngục.
Thời gian từng chút một trôi qua, đảo mắt, đêm đã vào khuya.
Những thị nữ này có lẽ đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều thức thời không tiến vào quấy rầy. Sắt Sắt cũng không biết mình đã ngồi trong bóng đêm bao lâu, chỉ cảm thấy làn gió đêm theo khung cửa sổ phần phật đánh úp lại, thổi vào ngọc thể đang phát lạnh của nàng. Nàng đứng dậy, bước qua khung cửa sổ, ánh mắt nhịn không được hướng về tòa tiểu viện kia. Trong viện, đèn đuốc huy hoàng, người qua lại tấp nập, thực hiển nhiên hắn vẫn còn ở lại đó.
Sắt Sắt bước qua khung cửa sổ không hề nhìn nữa, nàng trở lại giường, nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Nàng ngủ thế nào đây, làm sao có thể ngủ được chứ? Không biết qua bao lâu, trong đầu hiện lên một mảnh thanh minh. Khi Minh Xuân Thủy tiến vào, Sắt Sắt nghe được tiếng bước chân trầm ổn nhưng lại nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, đuôi chân mày nàng nhíu lại, nhưng nàng cũng không mở mắt ra. Có âm thanh của làn gió thổi bên khung cửa sổ, rồi nàng nghe được tiếng Th** y rột roạt, sau đó góc giường bên cạnh nàng lún xuống, một cánh tay dùng sức ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng.
Thân hình nàng trở nên cứng đờ, Sắt Sắt tựa hồ như muốn nôn ra. Hắn vừa mới ôm nữ tử kia, lúc này lại đến bên vây lấy nàng. Sắt Sắt chậm rãi mở to mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cây nến đã gần cháy hết, bên trong phòng chỉ còn một mảnh tối đen.
Minh Xuân Thủy cảm giác được thân mình Sắt Sắt cứng đờ, hắn cúi đầu truyền đến một âm thanh mềm nhẹ: “Còn chưa ngủ sao? Ta hỏi đây, tại sao ngay cả váy ngoài cũng không cởi ra?” Hắn nhấc tay *** Sắt Sắt ra.
Thân mình Sắt Sắt khẽ run rẩy, nàng đứng dậy muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị hắn duỗi tay giữ lại. Thân hình cao lớn tuấn mĩ lập tức xoay người lên đem Sắt Sắt chặt chẽ kiềm hãm Dưới *** hắn.
Trong lòng Sắt Sắt tức giận, hắn ngay cả một câu giải thích cũng không nói sao? Ánh mắt nàng dưới ánh nến mờ mờ trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt nàng lần đầu tiên ngưng chú trên khuôn mặt hắn. Vừa nhìn thấy, lòng nàng nhịn không được bị kiềm hãm đến quên cả giãy dụa.
Đây vẫn là Minh Xuân Thủy phóng khoáng hay sao? Trên mặt hắn tuy rằng vẫn như trước đeo mặt nạ nhưng Sắt Sắt nhìn ra vẻ tiều tụy mệt mỏi của hắn từ bạc môi xanh méc cùng đôi mắt sâu u lộ ra ngoài.
Tiều tụy! Mệt mỏi! Hai từ này làm sao có thể hợp với một Minh Xuân Thủy áo trắng phiệu dật phóng khoáng dưới ánh mặt trời chứ? Nhưng mà, hắn quả thật rất mệt mỏi tiều tụy.
Sắt Sắt nhìn hắn, trong lòng bỗn dâng lên một chút đau lòng, nhưng mà, nàng biết hắn tiều tụy không phải vì nàng. Nhưng nàng cũng rất khó hiểu, hắn rõ ràng vừa ôm ấp giai nhân trở về, tại sao thần sắc lại tiều tụy như vậy, không phải đường quan vẫn đang rất rộng mở hay sao?
Nhớ tới nữ tử kia, Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Buông!”
Ánh mắt Minh Xuân Thủy càng thêm sâu, cúi đầu thở dài một tiếng: “Ngoan, vi phu rất mệt, đừng làm loạn nữa. Ta biết nhiều ngày qua đã uất ức cho nàng, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Minh Xuân Thủy quả thực cực kì mệt mỏi, lúc này ôm lấy thân thể mềm mại của Sắt Sắt, hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, hắn cảm thấy lòng cực kì kiên định. Phiền não trong lòng đột nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ đánh úp lại, hắn liền ôm nàng như vậy mà chìm vào giấc mộng khôn cùng.
Sắt Sắt cố tránh vài lần nhưng đều không thoát được vòng ôm của hắn, nàng quay đầu nhìn lên lại thấy hắn đang ngủ, nhưng cánh tay vẫn như trước luyến tiếc không chịu buông vòng eo nhỏ của nàng ra.
Người tập võ dù cho một hai ngày không ngủ cũng sẽ không mệt mỏi như vậy. Hắn như vậy hình như là đã mấy ngày mấy đêm rồi không ngủ.
Mới vừa rồi hắn ôm nữ tử kia trông khí lực vẫn rất bình thường, tại sao đến chỗ nàng thì lại mệt mỏi như vậy? Đáy lòng Sắt Sắt nảy lên một cỗ tức giận nhưng lại không tìm được chỗ phát tiết ra. Kì thực nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng lúc này rốt cuộc cũng không thể hỏi ra được.
Hắn ngủ hương vị trông rất ngọt ngào, nhưng nàng lại không buồn ngủ.
Nàng duỗi tay đẩy những Ng'n t của hắn đang ôm bên hông nàng ra, đem gối ôm nhét vào trong lòng hắn. Nàng đứng dậy, mặc thêm quần áo đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng là một mảnh trăng sáng tỏ, bóng đêm bao phủ.
Sắt Sắt đi xuyên qua dãy hành lanh cong cong gấp khúc, dọc theo những bậc thang đi xuống, muốn đến hoa viên tĩnh tâm một chút. Đi đến cuối hành lang, nàng liền nghe được tiếng nói chuyện thì thầm của hai thị nữ. Thì ra ngay góc hành lang có hai thị nữ đang ngắm trăng. Thanh âm được ép xuống rất nhỏ, Sắt Sắt vốn cũng không muốn nghe lén, nhưng lại nghe thấy các nàng ấy nhắc tới nàng.
“Lâu chủ đem nữ tử kia cùng trở về, không biết lâu chủ phu nhân sẽ thương tâm cỡ nào đây?” Âm thanh mềm mại của một thị nữ truyền đến.
“Đúng vậy, nhưng nữ tử kia cũng rất đáng thương. Nghe nói nàng ta bị trọng thương thiếu chút nữa đã mất mạng, nếu lâu chủ không dẫn theo Cuồng Y đi thì chỉ sợ nàng ta đã sớm hương tiêu ngọc vẫn *૮ɦếƭ*.” Một thĩ nữ khác cẩn thận nói.
Lòng Sắt Sắt bỗng dưng trầm xuống, nữ tử kia là bị trọng thương sao? Thì ra Minh Xuân Thủy sở dĩ tiều tụy như vậy là vì lo lắng chăm sóc cho nàng ta, nhiều đêm không ngủ nên mới như vậy.
“Ngươi nói xem, lâu chủ có thể sẽ không cần lâu chủ phu nhân nữa hay không? Côn Luân nô lệ chúng ta không thể nạp thiếp, chỉ có thể lấy một người. Lâu chủ cùng với lâu chủ phu nhân vẫn chưa bái tế thần Hắc Sơn, vẫn chưa là…”
Những lời nói tiếp theo Sắt Sắt không thể tiếp tục nghe nữa, nàng đi dọc theo hành lang trở về. Dung nhan thanh lệ được chiếu rọi dưới ánh trăng, tuy rằng vẫn như trước không gợn một tia cảm xúc nào nhưng đáy lòng nàng đã dâng chút một chút sợ hãi bất an.
Hắn vì chăm sóc nữ tử kia mà mấy ngày liền không ngủ, chăm sóc chu đáo như vậy làm sao có thể nói không có tình cảm? Mặc kệ là loại tình cảm gì, Minh Xuân Thủy đối với nữ tử kia tuyệt đối là có tình.
Rời đi đi! Một âm thanh từ nơi sâu nhất trong lòng nàng không ngừng kêu gào.
Hai chọn một, Minh Xuân Thủy sẽ chọn nàng sao? Nàng không thể xác định được. Cho dù hắn có chọn nàng vậy còn nữ tử kia thì sao? Bản thân nữ tử kia bị trọng thương, hơn nữa nàng ta từng là người Minh Xuân Thủy quý mến, bởi vì nàng mà để nàng ta ảm đạm rời đi sao?
Đây không phải là kết quả nàng muốn, Giang Sắt Sắt nàng không ti tiện đến mức có thể cùng một nữ tử khác chia sẻ một người nam nhân.
Rời đi đi, nàng không muốn ba người phải dây dưa một chỗ, nàng lại càng không muốn ở lại chờ hắn chọn một trong hai, đó chính là tự rước lấy nhục. Nói không chừng Minh Xuân Thủy cũng mong nàng có thể lặng lẽ rời đi, như vậy hắn sẽ không phải khó xử.
Thứ không phải của nàng, nàng cũng sẽ không luyến tiếc. May mà còn chưa đến bái tế thần Hắc Sơn nên ở trong mắt Minh Xuân Thủy nàng vẫn chưa phải là thê tử của hắn, cứ lặng lẽ rời đi như vậy đối với nàng, đối với hắn, còn có đối với nữ tử đáng thương kia là tốt nhất.
Cứ xem những lần trước như vài lần giải mị dược đi, Sắt Sắt thầm nghĩ như vậy. Thế nhưng những đêm triền miên cùng nhu tình kia lại đang thoáng hiện trong đầu nàng. Hơi thở của hắn, hương vị của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn,âm thanh của hắn, hết thảy những gì thuộc về hắn bỗng biến ảo thành một loại cảm giác, một loại cảm giác khắc cốt ghi tâm.
Nhưng mà ngay cả khi đã khắc cốt ghi tâm thì như thế nào, rời đi là điều phải làm.
Nếu muốn rời đi thì tối nay là cơ hội tốt nhất.
Sắt Sắt dọc theo hành lang lén lút đến bên cửa sổ, khi đi ra nàng không tắt nến nên có thể mơ hồ nhìn thấy Minh Xuân Thủy đang ôm gối ngủ say. Nàng liếc mắt nhìn hắn lần cuối cùng rồi phi thân theo hành lang dài nhảy lên.
Nàng thi triển kinh công xuyên qua những rặng trúc, đi đến bên Yên Ba hồ nghỉ chân bền cầu đá. Nàng nhìn về phía tòa tiểu viện tinh xảo kia, chỉ thấy trước hành lang đèn ***g đỏ treo cao, mơ hồ thấy được các thị nữ đang đi lại. Nàng đoán chừng các thị nữ kia đang lo trị thương cho nàng ta, hy vọng nàng ta sớm tỉnh lại. Sắt Sắt thở dài một tiếng, bên môi hiện lên một nụ cười chua sót.
Nàng theo cần đá phiêu nhiên nhảy xuống, đi tới trước thôn trang. Toàn bộ thôn trang đang lung linh thản nhiên được ánh trăng bao phủ, cực kì im lặng yên ổn.
Xuân Thủy lâu nằm trên một vách núi cực kì bí ẩn, địa hình bên ngoài lại rất hiểm yếu, rất khó tìm được, vậy nên ban đêm chỉ có vài thị vệ ít ỏi đi tuần tra.
Nơi này không có giếc chóc vậy nên cũng không được phòng thủ nghiêm ngặc, cái này giúp Sắt Sắt rời đi dễ dàng.
Khi ra khỏi thôn trang, Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ tới loại hoa rừng mùi hương có độc kia không có thuốc giải, nàng làm sao có thề ra ngoài đây? Sắt Sắt nhíu mày suy tư một lát rồi liền đi đến chỗ Phong Dung Nhi.
Thuốc giải của loại hoa độc kia Vân Kinh Cuồng tuyệt đối sẽ không cho nàng, những người khác cũng sẽ không cho, chỉ có Phong Dung Nhi mới có thể. Không chỉ bởi vì Phong Dung Nhi tính tình ngay thẳng mà còn bởi vì Dung Nhi vốn không phải người của Xuân Thủy lâu, cũng không phải nô lệ Côn Luân người của Ô Mặc tộc.
Đêm đã khuya, Phong Dung Nhi hình như vẫn chưa ngủ, bên cửa sổ lộ ra một chút màu cam nhạt của ngọn đèn. Sắt Sắt đẩy cửa phòng nàng bước vào, nhìn thấy Phong Dung Nhi đang ngồi dưới ngọn đèn, đang điều chế một vật gì đó có độc. Nàng ta thấy Sắt Sắt đi vào tình như không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ đến.
“Dung Nhi, cho hoa thuốc giải của hoa rừng.” Sắt Sắt cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát nói.
Phong Dung Nhi liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi.”
“Ngươi biết ta muốn rời đi?” Sắt Sắt thật ra không ngờ được Dung Nhi lại đoán trước được tối nay nàng sẽ đến.
Phong Dung Nhi liếc nhìn Sắt Sắt một cái, ngưng mi nói: “Với tính cách của ngươi, làm sao chịu ở lại.” Nàng ta vừa điều chế thuốc vừa nói thêm: “Bất quá ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản. Nhưng chính ngươi hãy nghĩ cho kĩ, ngươi có thể quên lâu chủ sao? Ta cho rằng lâu chủ cùng nữ nhân kia căn bản là không phải loại tình cảm đó. Bọn họ rất ít gặp mặt, ta đoán bọn họ đến nắm tay cũng chưa từng, nhưng cùng ngươi thì đã là vợ chồng. Nếu hiện tại phải lựa chọn thì ta khẳng định hắn sẽ chọn ngươi.”
Sắt Sắt cười khổ nói: “Dung Nhi, cho dù hắn chọn ta thì ta cũng phải rời khỏi.”
Phong Dung Nhi liếc Sắt Sắt một cái, than phiền một tiếng rồi cầm thuốc bùn trong tay nặn thành viên, đưa cho Sắt Sắt nói: “Xong rồi, cho ngươi.” Nàng đứng dậy đi đến ngăn tủ áo lấy ra một tấm áo choàng lông điêu thật dày, ném vào trong lòng Sắt Sắt nói: “Thật đúng là đáng thương nha, cô độc rời đi. Ban đêm rất lạnh, quần áo ngươi mỏng manh như vậy, mặc cái này vào đi.”
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, đáng thương sao? Nàng không biết mình lại như thế. Cô độc đi đến thì tất nhiên cũng một mình rời đi thôi.
Phong Dung Nhi lại từ đâu lấy ra một hạt châu tản ra ánh sáng huỳnh quang: “Cầm đi, đêm rất tối, cầm lấy mà soi. Đi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Hai người dẫm lên bóng trăng, cùng nhau đi qua những bụi hoa rừng.
Phong Dung Nhi cùng Sắt Sắt xuyên hoa những bụi hoa rừng, nhìn thân ảnh của nàng biến mất tại cửa sơm động, nàng cúi đầu thở dài một tiếng. Kì thật nàng tán thành Sắt Sắt trốn đi nhưng cũng không tính để cho Sắt Sắt thực sự rời đi, nàng chẳng qua là hy vọng có thể kích động lâu chủ một phen. Bởi vì nàng cảm thấy lâu chủ cùng Sắt Sắt mới là một đôi chân chính. Trước mắt, nàng nên đi đến nhắn với Vân Kinh Cuồng một tiếng.
Ban ngày ngắm nhìn núi non, những dãy núi dài trùng điệp nối tiếp nhau, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, có thể xem như một cảnh đẹp. Nhưng buổi tối ngắm núi non thì lại mang một trạng thái khác. Khắp nơi những dãy núi đông nghìn nghịt, tràn ngập cảm giác âm trầm. Nhất là vào đêm khuya thời tiết trên núi cực kì lạnh, Sắt Sắt tuy đã khoác áo choàng của Phong Dung Nhi nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Gió núi vào buổi tối lại thổi bạt qua người, phớt qua trên mặt người, hơi có chút cảm giác âm hàn, nghe qua giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Hơn nữa vào buổi tối, ngọn núi không tránh khỏi sài lang hổ báo thường lui tới, thường xuyên truyền đến tiếng hú của dã thú.
Sắt Sắt nắm chặt Tân Nguyệt Loan đao trong tay, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ. Trong tay cầm thêm hạt châu của Phong Dung Nhi, ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể chiếu sáng gần một thước đường đi dưới chân. Bất quá như vậy là đủ rồi, dựa vào tia sáng ấy, Sắt Sắt mới không bị rơi xuống vực sâu.
Sắt Sắt đi trong núi khoảng một canh giờ, ước chừng như đã ra khỏi địa giới của Xuân Thủy lâu. Nửa đêm đi lang thang giữa rừng núi như vậy là cực kì nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể rơi xuống vách núi, cho dù là có kinh công chỉ sợ cũng khó có thể sống sót.
Nàng đang muốn tìm một chỗ bí mật để trốn, chờ đến khi trời sáng sẽ xuống núi.
Cánh rừng trước mắt bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh, trong bóng đêm khôn cùng, có một loại hơi thở mang theo mùi vị của máu, lén lút truyền đến đây. Một cỗ khí lạnh lẽo từ sống lưng chạy dọc lên, cánh tay cùng hai chân của nàng đều như hóa thành băng.
Sắt Sắt hoảng sợ quay đầu lại, cách đó không xa, trong bóng đêm, có hai tia lục đồng lóe lên, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc của thú dữ.
Có thú dữ!
Sắt Sắt kinh hãi trong lòng, vung tay lên, Tân Nguyệt Loan đao ra khỏi vỏ. Nhưng vào lúc này, hai điểm sáng xanh lục kia cùng một bóng đen khổng lồ đánh về hướng nàng.
Trời rất tối, căn bản không thể nhìn thấy rõ là loại dã thú nào đang đánh tới, chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên cạnh. Toàn thân nàng tránh sang một bên, đồng thời vung lên loan đao, tựa hồ như đã đâm trúng chân trước của nó. Dã thú không vồ trúng nàng còn bị loan đao của Sắt Sắt đâm bị thương, nhất thời nổi thú tính, điên cuồng hét lên lao tới Sắt Sắt.
Sắt Sắt vung đao tiếp chiêu, dưới ánh trăng mỏng manh cùng dã thú đánh hơn mười chiêu. Cuối cùng, Sắt Sắt nương theo ánh trăng nhàn nhạt, dùng cánh hao thẳng tắp đâm tới cổ họng dã thú. Dã thú bị một đao chí mạng, nổi cơn điên dùng móng vuốt tìm đến đầu vai của Sắt Sắt thật mạnh cào tới.
Sắt Sắt xé một mảnh vải trên quấn áo, đơn giản băng bó miệng vết thương lại. Lúc này mới nương theo ánh trăng nhìn rọ dã thú trước mắt là một con hổ lớn, thật sự là một con thú hung mãnh.
Sắt Sắt xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới phát hiện khi đánh nhau cùng với con hổ lớn kia, hạt châu trên người đã không thấy đâu. Tìm thật lâu sau, nàng cũng không tìm thấy. Sắt Sắt thở dài, dù sao đêm nay nàng cũng không định xuống núi.
Sắt Sắt nhìn thấy trước mắt là một mảnh rừng rậm rạp, nàng thả người nhảy lên cây, tìm một cành cây thích hợp nằm trên đó. Lúc này, nàng có chút mệt mỏi.
Lúc trước nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ tư, lần trước đại chiến trên biển cùng Tây Môn Lâu đã tổn thất một chút nội lực, nay công lực chỉ còn ba phần. Lần này trở lại Đông Hải là muốn luyện cho xong nội công.
Kì thật chuyện ăn ngủ ngoài trời thế này đối với người giang hồ không có gì là lạ. Nhưng đối với một tiểu thư khuê các như Sắt Sắt thì có chút không thoải mái. Huống chí, nàng còn đang bị thương nhẹ.
Nhưng lúc này, nàng nằm trên một cành cây to xum suê, trên người khoác áo choàng của Phong Dung Nhi cũng coi như rất thoải mái. Nằm trong rừng so với mới vừa rồi đứng trên vách núi, chút gió lạnh này cũng không làm nàng cảm thấy quá lạnh.
Sắt Sắt chậm rãi nhắm đôi mắt lại, thầm vận chân khí điều hòa khí huyết. Ước chừng như không quá một canh giờ, nàng mới lại mở mắt ra. Xuyên thấu qua những tán cây, nhìn thấy trên đỉnh đầu bầu trời đêm trong vắt, nền trời trải đầy những vì tinh tú, tỏa ra những vầng sáng lấp lánh.
Bầu trời đêm xinh đẹp như vậy khiến lòng nàng nhất thời vui vẻ, phản ứng đầu tiên là muốn gọi Minh Xuân Thủy đến cùng ngắm. Nhưng nàng lập tức nhận ra hắn đã không còn ở bên nàng, trong lúc nhất thời, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, lòng nàng lại cực kì thê lương.
Từ nay về sau, cả đời này thì ngày tốt cảnh đẹp cũng còn tác dụng gì chứ, dù có ngàn loại phong tình cũng chẳng biết nói cùng ai.
Từ nay về sau, đoạn tình yêu tốt đẹp kia cũng không còn ý nghĩa gì với nàng nữa. Cái gọi là chuyện quá khứ thì cứ coi như là một giấc mộng xuân mà thôi.
Sắt Sắt nhìn lên bầu trời không, hít lấy hương thơm hoa dại thanh đạm trong rừng, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
***
Minh Xuân Thủy đột nhiên tỉnh lại, hắn cũng không có gặp ác mộng, nhưng không biết vì sao đang ngủ say lại đột nhiên bừng tỉnh. Sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện thứ mình đang ôm trong lòng là một cái gối.
Trong lòng hắn bỗng nhiên trầm xuống, một dự cảm xấu đánh úp lại, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tan. Hắn thả người nhảy xuống giường, tìm kiếm một vòng từ phòng trong ra đến phòng ngoài đều không thấy thân ảnh áo xanh nhanh nhẹn của Sắt Sắt.
“Người đâu!” Hắn lớn tiếng quát, đôi đồng tử đen lạnh thấu xương.
Vài thị nữ nơm nớp lo sợ chạy đến, cúi đầu quỳ gối, không hề dám ngẩng đầu lên.
“Có ai thấy phu nhân đâu không?” Minh Xuân Thủy lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua từng người, vài thị nữ sợ tới mức liên tục lắc đầu, cả người run rẩy.
Đúng lúc này thì Vân Kinh Cuồng mở cửa bước vào, nhìn thấy tình trạng trong phòng thì trầm giọng bẩm báo: “Lâu chủ, thuộc hạ có tin tức của phu nhân. Phu nhân mới vừa rồi đã ra khỏi sơn cốc, thuộc hạ đã phái người đi tìm.”
Đôi đồng tử đen của Minh Xuân Thủy đang nhíu lại, nghe vậy thì ánh mắt liền sáng lên, nhanh chóng chạy lao ra ngoài, ngay cả áo ngoài cũng chưa kịp mặc.
Một thị nữ cuống quýt cầm lấy một chiếc áo choàng thật dày, nhưng chỉ có thể đứng nhìn thân ảnh Minh Xuân Thủy đã đi xa dần. Vân Kinh Cuồng thở dài một tiếng rồi vội đuổi theo sau.
Hạt châu Phong Dung Nhhi đưa cho Sắt Sắt là một vật tỏa ra mùi hương, một con chuột bạch nhỏ chạy ra từ trong tay áo của Phong Dung Nhi, đang phân biệt mùi hương trong không khí, dọc theo đường núi đi về phía trước.
Phong Dung Nhi cùng bọn thị vệ cầm theo đuốc, đi theo sau con chuột bạch nhỏ. Bọn họ đuổi tới một chỗ trên sườn núi, nhìn thấy một con hổ lớn đã bị giết, liền tiến lại gần nơi đó.
Mọi người hít một hơi thật sâu, đúng lúc đó thì Minh Xuân Thủy cùng Vân Kinh Cuồng đuổi tới.
Ánh mắt sắc bén của Minh Xuân Thủy đảo qua một vòng, lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”
Con chuột bạch nhỏ không tiến về phía trước nữa mà chui vào trong móng vuốt của con hổ, chiêm chiếp kêu lên.
Minh Xuân Thủy duổi tay phất tay áo một cái, chân hổ bị xốc lên, móng vuốt đè nặng lên một hạt châu tỏa ra một làn ánh sáng nhu hòa. Một người của Xuân Thủy lâu đã tiến lên cầm hạt châu lên, đưa tới cho Minh Xuân Thủy. Minh Xuân Thủy nắm hạt châu trong tay, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng.
Trên hạt châu còn dính một vệt máu, hắn ngồi xổm xuống, quan sát thấy trên móng vuốt của con hổ cũng đầm đìa máu tươi. Máu trên người con hổ có chảy cũng không chảy tới đây, có thể thấy đây là máu của người đã giao đấu với con hổ.
Sắt Sắt!
Tìm được hạt châu,nhưng lại chặt đứt tin tức của người.
Minh Xuân Thủy vươn tay đấm mạnh vào thân cây to, thân cây to bị bẻ gãy răng rắc, mảnh vụn bay tán loạn. Đáy lòng của hắn cũng chợt đồng loạt nhói đau, đau đớn từng chút từng chút một lan tràn ra toàn thân, tứ chi ngũ tạng không có chỗ nào là không đau.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh rồi nhìn sang địa hình bốn phía đều cảm thấy cực kì bất ngờ, nàng đang bị thương, tuyệt đối sẽ không xuống núi vào giữa đêm khuya. Nhìn sang cánh rừng cách đó không xa, hắn lạnh giọng phân phó: “Đi vào trong rừng tìm kiếm xem.”
Mọi người chia nhau ra đi vào trong rừng tìm kiếm.
Cánh rừng to như vậy đang bị những ngọn đuốc làm cho bừng sáng, ánh mắt Minh Xuân Thủy giống như bị giam lại, bất động dán trên một thân cây to.
Giang Sắt Sắt đang nằm trên cây ngủ say, trên người khoác chiếc áo choàng da điêu Phong Dung Nhi đưa cho. Tiếng động từ bốn phía làm nàng bừng tỉnh, nàng mở to đôi mắt nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen nặng nề. Bỗng nhiên nhớ ra mình đang ở trong rừng sâu u ám, nàng giật mình theo cành cây ngồi dậy.
Trong bóng đêm, âm thanh vừa rồi tựa như hồ lại tiêu thất (???), trong rừng lúc này chỉ là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Sắt Sắt cảm thấy có chút kì quái, ngửa đầu nhìn lên bầu trời không, bầu trời cũng là một mảnh tối đen hắc ám, ánh trăng xinh đẹp kia sao giờ cũng không thấy nữa.
Nhanh như vậy mây đã bao phủ cả bầu trời rồi sao?
Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, nếu trên núi trời đổ mưa thì không xong rồi, nàng từ trên cành cây nhảy xuống, quyết định tiếp tục xuống núi.
Trong rừng, đuốc chiếu sáng rực, mọi người nín thở nhìn Sắt Sắt, thấy nàng căn bản là không nhìn thấy bọn họ. Trong lòng Phong Dung Nhi trầm xuống, ngày tám tháng chín đúng là ngày trong rừng tràn ngập chướng khí , nàng thế nhưng lại quên đưa cho nàng ta thuốc giải độc chướng (chướng: khí độc ẩm ở trong rừng núi). Xem ra độc chướng đã xâm nhập, khiến cho nàng ta tạm thời không nhìn thấy.
Sắt Sắt sờ soạng rồi đi lên hai bước, bỗng dưng thấy kinh ngạc, trước mắt sao lại tối như vậy nha? Cứ sờ soạng đi xuống núi như vậy là hoàn toàn không thể.
Bước chân của nàng bỗng nhiên khựng lại một chút, chỉ cảm thấy tay mình đã sờ lên một thân cây cổ thụ.
Không đúng, thân cây làm sao lại ấm áp như vậy, lại còn có nhịp tim đập thình thịch? *có ma aaaa*
Đây là người! Một mùi hương thanh trúc thoang thoảng truyền đến mũi, Sắt Sắt ngẩn người, liên tục lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã bị một đôi bàn tay to lớn vững chắc như kìm sắt chặt chẽ cầm lấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc