Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 36

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Thuyền “Ngân Giao Hào” tiến ra biển lớn mênh ௱ôЛƓ bát ngát. Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt biển rộng lớn thật yên lặng trong vắt như ngọc lưu ly, giống như có thể nhìn thấy đáy. Gió cũng không lớn, chỉ thổi nhẹ làm mặt biển nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Biển trời bao la, trên bầu trời hải âu chao liệng bay tới bay lui cất lên tiếng kêu trong trẻo rõ ràng vui tươi, thỉnh thoảng còn có vài chú cá nhảy lên khỏi mặt biển bày ra đường cong duyên dáng trên không trung.
Sắt Sắt rung động trước vẻ mênh ௱ôЛƓ và sự yên tĩnh của biển rộng lớn.
Mà biển về đêm cũng mang một vẻ đẹp riêng.
Bầu trời đen như mực lấp lánh ánh sao, trong suốt như bảo thạch. Ánh trăng cùng những vì tinh tú phản chiếu trên mặt biển như dát bạc, mơ hồ phủ thêm một tầng lụa mỏng ௱ôЛƓ lung , bay bổng giống như tiên cảnh.
Mỗi ngày trôi qua trên biển cũng không quá tịch mịch, hoặc ngắm biển nhìn mây, hoặc đánh đàn chơi cờ, hoặc thưởng thức cá xiên nướng.
Chiếc thuyền lớn của Âu Dương phủ vẫn không nhanh không chậm theo sau thuyền của Sắt Sắt, có khi khoảng cách cách các nàng rất xa, xa đến nỗi chỉ còn một chấm đen, có khi khoảng cách cách các nàng lại rất gần, gần đến nỗi có thể nghe tiếng đàn sáo từ bên kia thuyền truyền đến.
Có một thuyền khác làm bạn trên biển, cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Qua được ba bốn ngày, sáng sớm hôm nay, sau ánh bình minh vừa ló dạng, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Thanh Mai nhìn lên bầu trời một lát rồi nói ‘’Ngày hôm nay sẽ có mưa’’
Cha của Thanh Mai nguyên là Âm Dương quân sư của mẹ Sắt Sắt, chuyên xem về thời tiết. Mẹ của Sắt Sắt từng nói qua, Thanh Mai đã học được hết chân truyền từ cha của nàng. Nhưng bầu trời đang quang đãng, trong xanh như thế, sao lại có mưa?
Sắt Sắt và Tử Mê có chút không tin, chỉ thấy sau giữa trưa, trên trời không ngừng có mây kéo đến, sắc trời dần dần u ám, mưa tí tách từ trên trời rơi xuống.
Sắt Sắt và Tử Mê bắt đầu nhìn Thanh Mai với cặp mắt khác xưa.
Trận mưa này cũng không lớn lắm, chỉ giống như mưa ở Giang Nam, hạt mưa rơi tí tách không đủ làm ướt áo, trời cũng không có gió nhiều, biển vẫn êm ả.
Sắt Sắt lấy ‘’Thiên Lý nhãn’’ *giống như ống dòm* trộm được từ Tuyền Ki phủ dạo ấy đưa lên mắt, dõi nhìn xa xa, xuyên qua tấm tinh phiến bằng đồng, thấy phía trước có vài chấm đen nho nhỏ như ẩn như hiện.
Trong lòng nàng chợt chùng xuống, có một dự cảm xấu xuất hiện.
Không phải là hải tặc chứ? Nàng nhắc nhở mọi người nên cẩn thận đề phòng.
Trong chốc lát những chấm đen nhỏ kia liền xuất hiện gần ngay trước mắt, thì ra là sáu chiếc thuyền nhỏ, trên mỗi thuyền đều có ba hoặc năm nam tử đứng. Quả nhiên là đạo tặc, nhưng cũng không đông lắm, Sắt Sắt không hề bận tâm.
Bọn hải tặc này không quan tâm đến chiếc thuyền lớn của Âu Dương phủ, mà bọn chúng dàn thuyền thành một chữ khai, chỉ bao vây chặn đường đi của thuyền ‘’Ngân Giao Hào’’
Một nhóm hải tặc nhỏ nhoi như thế, đoán chừng cũng chỉ có thể tấn công thuyền nhỏ như thuyền của các nàng. Thuyền của Âu Dương phủ lớn như vậy, bọn chúng sợ không dám động đến.
‘’Các huynh đệ, xông lên!’’ Tên đầu lĩnh của bọn hải tặc lớn tiếng ra lệnh
Mấy chiếc thuyền nhỏ kia liền dần dần cập sát vào ‘’Ngân Giao Hào’’.
“Các vị đại ca, chúng ta chỉ là thuyền buôn lấy việc buôn bán làm kế sinh nhai, đây là chuyến đầu tiên xuất trình, trên thuyền này không có gì đáng giá cả, chỉ có một chút ít lá trà, xin các vị đại ca giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta đi thôi. Khi về, bọn ta có bạc, sẽ hiếu kính lại các vị’’. Thanh Mai gân cổ họng lên, nói lớn tiếng.
Lời nói của Thanh Mai chỉ làm cho bọn hải tặc cười lớn như điên cuồng.
“Con nhóc kia, chúng ta muốn bạc, cũng muốn người đẹp như ngươi, còn muốn luôn thuyền của ngươi nữa, không kịp chờ đến ngày các ngươi trở về đâu, hahaha!’’ Một trận cười tà ác chói tai vang lên.
Xem ra, bọn hải tặc này đều là những tên sát nhân tội ác tày trời, kém xa so với đám hải tặc do mẹ của nàng quản lý khi xưa.
Theo mẹ nàng nói, năm xưa, khi bà làm hải tặc, quản lý thuộc hạ rất nghiêm, không có cưỡng dâm, không có Gi*t người, cũng không ςướק sạch tài vật của các thuyền buôn. Bà định ra “Nhất chi thuế” , thu ngân lượng từ các con thuyền lui tới trên biển, số thu tương ứng với một phần mười tổng giá trị hàng hóa của họ. Các thuyền buôn này chỉ cần nộp thuế, bà sẽ phái thuyền theo hộ tống họ, phòng ngừa các nhóm hải tặc khác lại ςướק các thuyền buôn đó.
Hiện tại bọn hải tặc này thật là càn rỡ đến mức này, không chỉ muốn giật tiền, còn muốn cưỡng dâm Gi*t người.
Xem ra không thể nói chuyện với bọn hải tặc , chỉ có thể dùng sức mạnh để dạy dỗ bọn họ mà thôi.
Sắt Sắt không chớp mi, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Bọn hải tặc đã sớm tiếp cận thuyền nhỏ của các nàng, có tên nhảy xuống nước, bơi dọc theo mép thuyền, những tên công phu cao cường còn lại, chăm chú chuẩn bị hướng ‘’Ngân Giao Hào’’ sẵn sàng ra tay.
Thanh Mai hốt hoảng nói: “Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?’’
Sắt Sắt cười, nói ngân nga: “Thanh Mai, ngươi và Mạc vương tử cùng Nhã Tử đều vào trong khoang thuyền trốn đi, đừng ra đây’’
Thanh Mai và Mạc Tầm Hoan đều không có võ công, còn võ công Nhã Tử lại xuất xứ từ Y Mạch quốc, rất dễ bại lộ thân phận.
Trên thuyền này chỉ có Sắt Sắt và Tử Mê mới có thể ngăn bọn hải tặc.
Nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện tới tầng thứ tư, thừa sức đối phó với bọn hải tặc này.
Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt, đôi mắt tối đen, sắc mặt thản nhiên, sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia ấm áp. Một thân váy hồng thướt tha, hắn xoay người chui vào bên trong khoang thuyền.
Mưa gió dần dần lớn hơn, sóng biển quay cuồng, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu xóc nảy trên mặt biển.
Trên boong thuyền, Sắt Sắt và Tử Mê đang giao đấu với bọn hải tặc.
Binh khí trong tay Sắt Sắt chỉ là một thanh kiếm bình thường, Tân Nguyệt Loan đao đeo bên hông nàng vẫn còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Trong làn mưa bụi bao phủ mờ mịt, áo quần màu xanh của nàng thấp thoáng, mỗi một chiêu một thức của nàng đều cực kỳ nhàn nhã uyển chuyển, giống như không phải đang đánh nhau mà là đang khiêu vũ. Chỉ là thanh kiếm kia luôn luôn bất ngờ đâm trúng thân thể của bọn hải tặc.
Lúc Sắt Sắt làm Tiêm Tiêm công tử cũng chưa từng Gi*t người, đối với bọn hải tặc trước mắt, mặc dù trong lòng rất chán ghét nhưng cũng không đuổi cùng Gi*t tận. Sau khi nàng đâm chúng bị thương, chỉ một chân đá bọn chúng xuống biển
“Ái da, công tử cứu ta!’’ Trong khoang thuyền vang lên một tiếng la yểu điệu, Mạc Tầm Hoan gấp gáp từ khoang thuyền chạy ra, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên một nỗi kinh hoàng.
Sắt Sắt mỉm cười, Mạc Tầm Hoan này cũng thật biết giả vờ, ngày ấy khi bị ám sát, mặt hắn không đổi sắc, nay lại làm ra vẻ kinh hoàng như thế.
Sắt Sắt một chân đá tên hải tặc cuối cùng xuống biển, xoay người một cách nhàn nhã, thản nhiên cười nói với Mạc Tầm Hoan: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một tên hải tặc trẻ tuổi trong khoang thuyền chui ra. Cũng không biết tên hải tặc này làm thế nào chui được vào trong khoang thuyền, nhưng Sắt Sắt phát hiện, tên này võ công không kém. Sắt Sắt không dám coi thường.
Tên hải tặc trẻ tuổi vừa chui ra vừa la lên: “Tiểu nương tử, ngươi đừng chạy.”
Thanh Mai và Nhã Tử cũng theo sau chui ra, nói với Sắt Sắt: “Công tử, đó là một tên vô lại, mau đánh bại hắn.”
Tên hải tặc kia cũng không quan tâm người khác nói hắn như thế nào, vừa chui ra khỏi khoang thuyền liền nói với Mạc Tầm Hoan: “Tiểu nương tử, hãy theo phu quân về nhà đi!”
Mạc Tầm Hoan sợ hãi trốn phía sau Sắt Sắt, tay nắm nhẹ vạt áo của Sắt Sắt, nhỏ giọng rụt rè nói: “Ai là nương tử của ngươi.”
Sắt Sắt nheo mắt đánh giá tên hải tặc trẻ tuổi này.
Thật ra hắn cũng không xấu, nét mặt dễ nhìn, thân hình vạm vỡ, chỉ là màu da đen bóng, có lẽ là do dầm sương dãi nắng trên biển lâu ngày, phía trên môi để hai chòm râu, nhìn qua cực kỳ thú vị. Dáng vẻ của hắn cũng không giống dâm tặc mê đắm nữ sắc, vẻ mặt hắn khi nhìn Mạc Tầm Hoan cũng không xấu xa, chỉ là dáng vẻ si tình vô cùng .
Sắt Sắt cười cười, kéo Mạc Tầm Hoan bảo hộ ở phía sau, nói lạnh lùng: “Ai là nương tử của ngươi? Đây rõ ràng là phu nhân của ta!”
***
Khi thuyền ‘’Ngân Giao Hào’’ của Sắt Sắt các nàng gặp ςướק biển, thuyền lớn của Âu Dương phủ bên kia cũng không đi tiếp, chỉ cập bến dừng cách đó không xa, hướng về phía bên này xem náo nhiệt.
Trên Vọng Lâu tầng hai của thuyền lớn, có một chiếc giường quý phi, trên giường là một công tử mặc áo trắng đang nằm nghiêng.
Trang phục của hắn trắng nõn thuần khiết như mây trên trời, theo gió biển nhẹ nhàng phiêu lãng.
Bên cạnh hắn là vài thị nữ y phục rực rỡ, có người che ô cho hắn, có người bưng trà cho hắn, còn có một thị nữ quỳ trước mặt hắn đánh đàn…Tiếng đàn trong trẻo xen kẽ tiếng mưa rơi hỗn loạn, quấn quít trong gió.
Trong tay hắn cũng cầm một cái ‘’Thiên Lý nhãn’’, giơ lên nhìn về hướng Sắt Sắt ở xa xa.
Một nam tử mặc áo lam từ khoang thuyền chậm rãi đến bên cạnh công tử áo trắng, nhẹ giọng hỏi: “Lâu chủ, có cần ra tay giúp các nàng không?’’
Công tử áo trắng buông “Thiên Lý nhãn’’ ra, trên mặt hắn lộ ra một chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc, ẩn sau chiếc mặt nạ là ánh mắt sắc bén sáng ngời.
Hắn chính là Lâu chủ của Xuân Thủy Lâu, Minh Xuân Thủy.
Minh Xuân Thủy nghe nam tử áo lam nói, lạnh lùng đáp: “Không cần!’’
Lại giơ “Thiên Lý nhãn’’ lên nhìn nhìn, rồi buông xuống, cầm ‘’Thiên lý nhãn’’ trong tay ném tới nam tử áo lam, nói lạnh lùng “Âu Dương Cái, ngươi biết đọc môi ngữ *nhìn môi để đoán xem người kia đang nói gì*, nhìn xem các nàng đang nói gì?”
Âu Dương Cái giơ ‘’Thiên Lý nhãn’’ lên, đúng lúc Sắt Sắt quay mặt về hướng bọn họ, hắn nhìn chằm chằm vào môi của Sắt Sắt, một lát sau nói: “Công tử áo xanh kia nói, ai là nương tử của ngươi? Rõ ràng đây là phu nhân của ta!’’
Minh Xuân Thủy nghe vậy, đôi mắt đen sâu thẳm dần dần trở nên âm trầm phức tạp.
Âu Dương Cái nói tiếp: “Công tử áo xanh che chở cho nữ tử kia, xem ra nàng kia thật sự là nương tử của hắn. Cũng phải thôi, nương tử của hắn dáng vẻ nũng nịu tuyệt mỹ như vậy, hắn không che chở mới là lạ. Mà tên công tử áo xanh kia cũng không tầm thường chút nào nha, hắn so với nương tử kia cũng không hề kém, hai người này thật là trời sinh một đôi.”
Lúc trước Âu Dương Cái là một kẻ ăn xin, vì sống còn nên miệng lưỡi rất khéo, mỗi khi mở miệng liền nói như mây trôi nước chảy, không ngừng lại được.
Minh Xuân Thủy ngồi trên giường, nếu không có mặt nạ che lại hẳn là đã lộ ra khuôn mặt lúc này đang giận dữ phẫn nộ như cuồng phong bão táp. *hố hố ghen đó*
“Ái da, xem ra tên hải tặc kia và công tử áo xanh đã bắt đầu giao đấu rồi, tên hải tặc kia thật không biết điều, một đôi trời sinh xứng đôi như vậy mà hắn cũng muốn chia rẽ.” Âu Dương Cái vẫn thao thao bất tuyệt nói như trước. *im đi mất mạng bi giờ*
Bỗng nhiên ‘’Thiên Lý nhãn’’ trên tay hắn bị Minh Xuân Thủy đoạt mất.
“Âu Dương Cái, phạt ngươi một ngày không được nói chuyện!’’. Minh Xuân Thủy nói nhàn nhạt, âm thanh cực kỳ lạnh lùng mãnh liệt.
“Lâu chủ, nhưng vừa rồi là ngươi kêu ta đọc môi ngữ của hắn xem hắn đang nói gì. Sao lại phạt ta, thật là không công bằng nha! Lâu chủ…’’Âu Dương Cái còn chưa dứt lời, chợt nghe Minh Xuân Thủy quay đầu thản nhiên nói: “Thêm một ngày nữa!”
Âu Dương Cái cuống quít che miệng lại, khuôn mặt tuấn mĩ đầy buồn bực, phạt hắn hai ngày không nói lời nào không bằng đem hắn Ϧóþ ૮ɦếƭ đi
Xem ra lần này lâu chủ không phải đang nói giỡn, hắn thật sự không biết mình đã sai ở chỗ nào. Uổng cho hắn luôn luôn khôn khéo, thế nhưng không biết rốt cuộc làm sao lại chọc giận lâu chủ.
Hay là, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh gật đầu, xem ra lâu chủ đã để ý vị tiểu nương tử tuyệt sắc kia. Mới vừa rồi mình đã nói nàng kia cùng với nam tử áo xanh là trời sinh một đôi, cho nên hắn mới phẫn nộ như vậy.
Aizz…
Âu Dương Cái thở dài một tiếng, chẳng trách được lâu chủ lại đi ra biển cùng với hắn, thì ra là thế.
Minh Xuân Thủy cầm”Thiên lý nhãn”, từ trên giường đứng dậy, đi về phía mép thuyền.
Thị nữ bên cạnh hắn cuống quýt giơ ô lên, đi theo sau. Người đánh đàn vẫn tấu nhạc như cũ, Minh Xuân Thủy lạnh lùng nói: “Đừng đàn nữa!”
Thị nữ kia hoảng sợ ngồi dưới đất ngừng tay.
Tiếng nhạc dừng lại, không gian lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng mưa gió cùng tiếng sóng biển.
Minh Xuân Thủy giơ “Thiên lý nhãn” lên quan sát một lát rồi lạnh giọng phân phó: “Âu Dương, ngươi phái vài người lặn xuống nước chọc thủng đáy thuyền của các nàng đi.”
Âu Dương Cái cũng không dám mở miệng, chỉ liên tục gật đầu, thầm nghĩ đây cũng là một chủ ý hay.
“Sao không nói lời nào?” Minh Xuân Thủy nghiêng đầu nhìn nhìn Âu Dương Cái,, chỉ thấy hắn dùng ngón tay liên tục bụm miệng lại.
Minh Xuân Thủy cười nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói: “Ở trước mặt ta có thể nói, còn người khác thì không cho nói!”
Trên mặt Âu Dương Cái nhất thời hiện lên vẻ đau khổ, thà ૮ɦếƭ còn hơn, chi bằng ở trước mặt lâu chủ không nói lời nào, còn cùng người khác có thể nói thì hơn
Hắn lớn tiếng nói: “Dạ” rồi liền theo lệnh làm việc.
***
Mà những bông tơ , dừng ở trên biển xanh, khiến cho những đám bọt biển bắn tung tóe. Trên trời vẻ u ám hiện rõ, giống như bị ép xuống rất thấp.
Tên ςướק biển trẻ tuổi nhìn Sắt Sắt, chỉ vào Mạc Tầm Hoan đứng phía sau nàng, nói chắc chắn “Có lẽ hôm nay nàng là phu nhân của ngươi, nhưng từ hôm sau nàng sẽ là nương tử của ta.”
Những tên ςướק biển khác đều đã bị Sắt Sắt đánh rớt xuống biển, thương tích đầy mình. Lúc này những tên đang còn đứng trên thuyền của họ cũng không dám xông lên, chỉ còn tên ςướק biển trẻ tuổi nhìn thấy đồng bọn đều bị đánh bại nhưng cũng không hề khi*p sợ, còn muốn bắt cóc nữ nhân, lá gan của hắn cũng không nhỏ.
“Ngươi tên là gì?” Sắt Sắt cười nhẹ hỏi.
“Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, ta là Mã Dược.” Tên ςướק biển trẻ tuổi lớn tiếng nói.
“Mã Dược! Tên nghe cũng không tệ.” Sắt Sắt nhướng mắt cười khẽ nói.
Mã Dược vỗ vỗ bộ иgự¢ cường tráng của mình, nhìn Mạc Tầm Hoan cười ha ha nói: “Tiểu nương tử, nàng nhìn ta xem, ta không chỉ có dáng vẻ anh tuấn, cánh tay xăm hình hổ, thắt lưng xăm con sói dũng mãnh. Ta so với tên phu quân yếu ớt này oai phong hơn, tiểu nương tử nên theo ta thì hơn. Tên phu quân kia xem ra không còn dùng được rồi.”
Sắt Sắt nghe vậy, hơi hé mắt, nhịn không được muốn cười thành tiếng, nàng chưa bao giờ gặp một tên ςướק biển thú vị như vậy, nói đúng hơn là một tên hái hoa tặc.
“Tốt lắm, để cho phu nhân của ta đi theo ngươi cũng được, chúng ta cùng so tài, thế nào?” Sắt Sắt nhíu mày: “Nếu ngươi thắng ta thì phu nhân của ta sẽ đi theo ngươi, thế nào?” Sắt Sắt vỗ vỗ kiếm, lạnh giọng nói.
Nàng vốn không có tâm tình so tài với bọn ςướק biển, nhưng lúc này nhìn bộ dạng càn rỡ của Mã Dược nàng lại rất muốn hủy đi nhuệ khí của hắn, xem về sau hắn có thể tùy ý xem thường nữ nhân nữa hay không.
“Được, một lời đã định.” Mã Dược rút đao bên hông ra, cười to nói.
Gió biển thổi mạnh, hai người đang đứng giáp bản thuyền đánh nhau.
Khi hai người giao đấu, Sắt Sắt mới biết mình đã xem thường tên Mã Dược này, không ngờ võ nghệ của tên tiểu tử này cũng không tồi, từng chiêu thức đều sắc bén tàn nhẫn. Nhất là khí lực của hắn rất kinh người. Nội lực của Sắt Sắt mới đến tầng thứ tư, mỗi khi đao kiếm giao nhau nàng đều cảm thấy hổ khâu tê dại. (hổ khẩu: chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ)
Mà bộ “Liệt Vân sáu mươi tư chiêu thức” kia phải kết hợp với loại binh khí nhỏ như Tân Nguyệt Loan đao mới có thể phát huy hết chiêu thức, dùng binh khí thường thì uy lực đã bị giảm một nửa.
Sắt Sắt biết vậy nên khi nghên chiến với Mã Dược đã dùng gần như dùng hết sức mình.
Không nghĩ tới một tên ςướק biển nho nhỏ kia võ nghệ lại không tồi chút nào, thật đã xem thường hắn.
Hai người đang chiến đấu giữa chừng thì Thanh Mai bỗng nhiên sợ hãi kêu lên: “Không xong rồi, khoang thuyền có nước chảy vào! Vài chổ bị thủng nước tràn vào, không thể lấp lại được.”
Sắt Sắt giận dữ trong lòng, nghĩ nhất định là do bọn ςướק biển kia giở trò quỷ. Cứ như vậy chiếc thuyền nhỏ này mà chìm thì phải làm sao bây giờ?
Sắt Sắt lạnh lùng cắn răng, nói: “Mã Dược ngươi đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ.”
Nàng vứt bảo kiếm trong tay xuống, bàn tay vừa chạm vào bên hông, Tân Nguyệt Loan đao liền ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên, lạnh lẽo đến tận xương.
Sắt Sắt nhẹ nhàng vung lên, ánh đao hình trăng rằm hiện lên, từng chiêu thức uyển chuyển nhiều vẻ thẳng tắp đâm tới, tên ςướק biển Mã Dược kia ngẩn người, vừa mới vung kiếm lên cản lại thì loan đao đã từ sau lưng hắn đâm vào bả vai.
“Tâm Nguyệt Loan đao? Ngươi dùng là Tân Nguyệt Loan đao sao?” Mã Dược kinh ngạc hỏi.
“Không sai!” Sắt Sắt cười tà, một chân đá văng hắn xuống biển.
Sắt Sắt vọt tới khoang đáy thì khoang ở dưới đáy đã ngập nước, vậy là xong rồi, thuyền không còn nghi ngờ gì nữa nhất định sẽ bị chìm.
Tên ςướק biển ૮ɦếƭ tiệt!
“Dùng chiếc thuyền nhỏ kia của chúng ta đi!” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên
“Nhưng chiếc thuyền nhỏ kia chỉ có thể chứa vài người, còn thủy thủ trên thuyền thì sao?” Sắt Sắt không chớp mi hỏi.
“Chi bằng chúng ta cầu cứu chiếc thuyền lớn của Âu Dương phủ đi.” Thanh Mai trong nháy mắt nói. Nàng sớm đã mơ đến chiếc thuyền lớn kia, chiếc thuyền lớn uy vũ như vậy không biết ngồi lên cảm giác sẽ thế nào?
Sắt Sắt gật đầu, hiện giờ cũng chỉ còn biện pháp này.
Tử Mê phất cờ cầu cứu, hướng về chiếc thuyền lớn của Âu Dương phủ phất phất.
Trên thuyền cũn có người g đồng thời phất phất cờ, thuyền lớn chậm rãi tiến lại gần.
Thanh Mai vui mừng nhảy nhót nói: “Âu Dương Cái cũng là người tốt nha! Tới cứu nhóm chúng ta.”
Thuyền lớn chậm rãi ngừng lại, chỉ thấy trên thân thuyền có khắc ba chữ “Mặc Sa Hào”.
Trên thuyền lớn, mấy thủy thủ đem thả những chiếc thuyền cứu hộ nhỏ xuống, các nàng đều lần lượt được đưa lên thuyền lớn.
Chiếc thuyền bị hải tặc vây quanh chìm nghỉm, mấy chiếc thuyền nhỏ của chúng đi chuyển vòng vòng, không dám chọc đến thuyền lớn của Âu Dương phủ, nên chạy hướng về phía trước.
Âu Dương Cái tuy là hải thương nhưng là người cực kì khẳng khái chính nghĩa, danh tiếng ở trên giang hồ rất tốt. Nay hắn trượng nghĩa ra tay, quả nhiên là danh tiếng truyền tụng không phải là giả.
Vài thủy thủ đưa nhóm người Sắt Sắt lên trên “Mặc Sao Hào”.
Từ bên ngoài nhìn, “Mặc Sao Hào” vô cùng oai hùng như thần thánh, đến khi vào bên trong mới phát hiện ra bên trong cũng cực kì tinh xảo. Hơn nữa không chỉ có nhìn bên ngoài to lớn, đáy thuyền ăn rất sâu xuống nước, phần thuyền phía trên cũng lộ lên rất cao, cách xa mặt nước rất cao. Trong khoang thuyền phân làm ba tầng, tầng trệt, lầu một, còn có lầu hai.
Thuyền được làm thực vững chắc, nhìn bên trong chính là một tòa lầu các ba tầng nho nhỏ.
Một nam tử mặc áo đen nhìn qua rất khôn khéo thông minh đi tới nói: “Chủ nhân nhà ta nhìn thấy các ngươi gặp nguy nan nên đặc biệt phân phó chúng ta tiếp nhận mọi người. Ta đi an bài chỗ ở, các ngươi chờ đi!”
Sắt Sắt gật đầu, cười nhẹ nói: “Xin hãy thay ta tạ ơn lão gia nhà ngươi. Không biết thuyền của các ngươi có phải đi đến Đông Hải – đảo Long Hải không?”
Nam tử mặc áo đen trầm giọng nói: “Không đi qua, nếu các ngươi muốn đến nơi nào thì có thể nói với chủ nhân của ta, chủ nhân nhà ta luôn luôn tốt bụng, có lẽ sẽ đưa các ngươi đến đó.”
Sắt Sắt gật đầu cười nói: “Vậy lát nữa thỉnh cầu vị huynh đài đây hãy giúp chúng ta bẩm báo với lão gia nhà ngươi một tiếng.”
Nam tử áo đen kia gật đầu, nói với thị nữ: “Ngươi mang vị cô nương này lên lầu hai.”
Nam tử áo đen chỉ vào Mạc Tầm Hoan nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Tầm Hoan hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nói gì.
Thị nữ gật đầu mang theo Mạc Tầm Hoan lên lầu, Nhã Tử cũng đi theo nhưng bị nam tử áo đen chặn lại nói: “Ngươi cùng hai vị cô nương này ở lầu một.” Hắn đúng là đem Thanh Mai ,Tử Mê cùng Nhã Tử đều phân vào lầu một.
Nhã Tử nhẹ giọng nói: “Ta là thị nữ của tiểu thư nhà ta, sao có thể tách ta và tiểu thư ra?”
Nam tử áo đen nói: “Đây là do chủ nhân của ta an bài.”
Sắt Sắt cười khẽ nói: “Nếu là Âu Dương lão gia an bài thì cứ như vậy đi, Nhã Tử, ngươi cùng Thanh Mai và Tử Mê ở chung đi.”
Nhã Tử bất đắc dĩ cùng Thanh và Mai Tử Mê theo một thị nữ khác đi.
Nam tử áo đen xoay người nói với Sắt Sắt cùng mười thủy thủ phía sau nàng: “Các ngươi theo ta xuống khoang thuyền thôi.”
Sắt Sắt không chớp mi nghĩ thầm không phải chứ, sao lại an bài nàng ở cùng với các thuyền viên? Nhưng nàng là nữ cải nam trang, cũng không lạ khi người ta an bài như vậy.
“Vi đại ca này, ta có thể ở lầu một được không? Các nàng đều là thị nữ của ta.” Sắt Sắt hé mắt cười nói.
Nam tử áo đen cũng hé mắt cười nói: “Vị công tử này, thật xin lỗi, đây là do chủ nhân của ta an bài.”
Sắt Sắt không chớp mi nghĩ thầm muốn nàng cùng ở chung với các thủy thủ là ngàn lần không thể. Không bằng trước mắt cứ như vậy, lát nữa gặp mặt Âu Dương Cái sẽ nói với hắn sau.
Sắt Sắt liền không nói gì, theo nam tử áo đen đi xuống khoang đáy.
Khoang đáy thật lớn, bên kia là một kho hàng, hiển nhiên là để chứa đồ, có thể là hàng hóa mà cũng có thể là đồ ăn nước ngọt.
Bên kia có một căn phòng lớn, trong phòng không có thứ gì, chỉ có một cái đệm rơm thật dài đặt trên mặt sàn. Xem ra là để cho các thuyền thủ cùng ngủ chung trên tấm đệm lớn này.
Sắt Sắt nhịn không được trừng mắt nhìn, phải ở tại nơi này thật sao?
“Các ngươi sau này ở đây đi!” Nam tử áo đen phân phó .
Sắt Sắt khẽ cười nói: “Vị đại ca này, xem qua chỗ ở rồi, ta có thể đi gặp chủ nhân của ngươi không?”
Nam tử áo đen đáp “Được, mời theo ta.”
Sắt Sắt theo nam tử áo đen lên đến một tầng, đi theo hắn qua một hành lang dài, vào trong một gian phòng.
“Xin vào trong phòng đợi chủ nhân ta.” Nói xong, ý bảo Sắt Sắt đi vào.
Sắt Sắt đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một nam tử áo xanh đang ngồi trên giường, nhìn thấy Sắt Sắt bước vào thì nhướng mắt quan sát nàng, ý bảo nàng ngồi ở chiếc ghế đối diện.
Công tử áo xanh kia rất trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mĩ, mi dài mắt tinh tế, cười rộ lên thật mê người. Ánh mắt nhíu lại, lộ ra một vẻ khôn khéo và thông minh.
Sắt Sắt ngẩn người, đây là Âu Dương Cái trong truyền thuyết hay sao?
Nàng cứ tưởng rằng hắn là một người trung niên, không ngờ lại là một công tử trẻ tuổi.
“Đa tạ Âu Dương công tử đã trượng nghĩa giúp đỡ.” Sắt Sắt ôm quyền nói.
Âu Dương Cái nhướng mắt quan sát Sắt sắt, nhẹ nhàng cười cười, lắc lắc tay.
“Tại hạ có một chuyện muốn nhờ, không biết Âu Dương công tử có đồng ý giúp chúng ta đến đảo Long Thủy không?” Sắt Sắt hỏi.
Âu Dương Cái vẫn như trước khoát tay.
Sắt Sắt lúc này mới phát hiện ra một chút khác thường, Âu Dương Cái này, hải thương tài ba này không phải là một kẻ câm điếc chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc