Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 24

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Nếu như Phong Noãn thật sự thích Y Doanh Hương, nếu như Y DoGnh Hươn6 cùng Dạ Vô Yên thật sự chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa vậy đêm qua nàng làm vậy không chỉ tổn thương Y Doanh Hương mà còn hủy đi tình cảm tốt đẹp của nàng ấy và Phong Noãn. Tuy nàng hận Y Doanh Hương đối xử với nàng như vậy nhưng đối với Phong Noãn đã theo nàng một năm, nàng quyết không thể làm tổn thương hắn. Nay Phong Noãn đã thừa nhận việc đêm qua là do hắn gây ra, không biết Dạ Vô Yên sẽ xử lý việc này như thế nào. Nàng gây ra tai họG này, không nên gây phiền toái cho Phong Noãn mới phải.
Sắt Sắt nhăn mày, nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, vào giọt trong chén sánh rG ngoài.
“Tử Mê, Thanh Mai, theo ta đi ra ngoài một chút!” Sắt Sắt đứng dậy nói.
Tử Mê không chớp mắt lo lắng, liếc Sắt Sắt một cái. Thanh Mai nghe vậy trái lại nhảy nhót vui sướng, dẫn đầu chạy vội ra ngoài. Chủ tớ ba người dọc theo con đường trải đá chậm rãi hướng về Vân Túy viện.
Đứng trên cầu đá liền nhìn thấy ở xa xa là cửa lớn của Vân Túy viện, có vài thị vệ đang đứng canh gác, dĩ nhiên Dạ Vô Yên vẫn chưa rời đi.
Sắt Sắt đi qua cầu đá, xuyên qua cánh cổng lớn, mơ hồ nhìn thấy những bông hoa tường vi trong Vân Túy viện đang nở rộ, còn trên mặt đất được một tầng cánh hoa màu hồng bao phủ, nhưng không có người quét nhìn giống như một tấm thảm đỏ rất diễm lệ.
“Tiểu thư, chúng ta nên vào đó không?” Thanh Mai hỏi.
“Để lát nữa nói sau.” Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê và Thanh Mai đi tới bên kia hồ nước. Hôm nay, Vân Túy viện chỉ toàn một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên sự tình cũng không như sự tưởng tượng của nàng đến nỗi không thể cứu vãn được. Nếu Dạ Vô Yên và Phong Noãn thực sự giao đấu đến lúc đó nàng vào cũng chưa muộn.
Nàng đứng ở ven hồ, lẳng lặng ngắm nhìn những bông hoa sen trong sáng như n6ọc, còn có những con cá tự do bơi lội, mặt nước hồ sáng lấp lánh. Đợi một lát không thấy Vân Túy viện có động tĩnh gì, Sắt Sắt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sự tình đã được giải quyết.
Nàng đang định đi học theo cầu đá rời khỏi đã thấy một thị vệ canh giữ trước cửa chạy về hướng các nàng.
“Giang trắc phi, xin dừng bước, Vương gia mời người đi vào.” Thị vệ kia trầm giọng nói.
Sắt Sắt dừng bước, không nghĩ tới Dạ Vô Yên lại phát hiện ra nàng đã đến đây, còn gọi nàng vào. Nghe nói vừa rồi đám thị thi*p kia đều bị hắn đuổi đi, vì sao lại muốn một mình nàng vào?
Sắt Sắt cảm thấy nghi hoặc hay là có một số việc rốt cuộc hắn muốn tìm hiểu sao? Ánh mắt nàng trở nên tà mị, khóe môi hơi cong lên, nàng để Thanh Mai cùng Tử Mê ở lại cửa sau, một mình nhanh nhẹn đi về phí hướng Vân Túy viện.
Bên trong rộng lớn như vậy nhưng hoàn toàn là một cảnh trong trẻo, lạnh lùng và yên tĩnh.
Đêm qua những đóa hoa tường vi bị Sắt Sắt đánh rơi hiện giờ vẫn nằm trên mặt đất như trước, đỏ bừn6 một cách thê lương mà diễm lệ. Những thị nữ té xỉu dĩ nhiên không còn nằm ở đó, chắc đã được đi cứu tỉnh. Bên trong chỉ có ba người, Dạ Vô Yên, Phong Noãn và Y Doanh Hương.
Rõ ràng có ba người ở đây nhưng không khí lạnh lẽo, nghiêm trang làm cho người ta mơ hồ hoài nghi không có người.
Dạ Vô Yên ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa sổ, một thân hoa phục màu tím, mái tóc đen được 乃úi lại, dùng trâm ngọc đơn giản gài lại. Hắn lười biếng ngồi ở đó, không hề nói một lời, nhưng toàn thân lại toát ra một khí thế làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Phong Noãn chỉ khoanh tay đứng xuất thần cạnh chiếc bàn giữa phòng, đối diện với mấy bình hoa nhỏ trên bàn, nhìn thấy Sắt Sắt tiến vào thì con ngươi đen yên tĩnh như hồ nước sâu chợt nổi lên những gợn sóng. Hắn có chút bất mãn nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng về phía Dạ Vô Yên, nói lãnh đạm “Tuyền vương, việc này người ngoài biết càng ít càng tố, vì sao Tuyền vương còn muốn Giang trắc phi vào?”
“Ngươi cũng biết nàng là trắc phi của t3, không phải người ngoài, có biết cũng không sao. Huống chi Hách Liên hoàng tử nếu đã dám làm chuyện như vậy còn sợ người ngoài biết sao?” Dạ Vô Yên cười như không cười nói, ánh mắt đảo qua Sắt Sắt trong trang phục trắng thuần khiết, trên khuôn mặt bình tĩnh ẩn chứa vẻ dao động.
“Thi*p thân tham kiến vương gia, vương phi, tham kiến Hách Liên hoàng tử.” Lông mi Sắt Sắt cong lên, một chút ý cười nhè nhẹ hiện lên trên mặt nàng: “Nghe nói thân thể ngà ngọc của vương phi không được tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Dạ Vô Yên nhìn khuôn mặt như ngọc của Sắt Sắt chằm chằm, nhìn thấy khuôn mặt vô tội củG nàng có ý cười say lòng người vô cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy иgự¢ cực kỳ khó chịu, dường như có một thứ gì đó cuốn lấy trái tim mình.
Y Doanh Hương nử3 nằm trên chiếc giường da thú được chạm khắc, chỉ mặc một chiếc váy xanh lục nhạt duy nhất, mái tóc đen hỗn độn rối tung, hiển nhiên nàng không còn tâm tình chải chuốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy nước mắt, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu. Hiển nhiên đêm qua nàng bị hái hoa tặc Sắt Sắt dọa cho hoảng sợ không ít.
“Tuyền vương, ta nghĩ việc này chúng ta để lại sGu này nói tiếp đi.” Phong Noãn hắng giọng nói, ánh mắt sâu thăm thẳm u ám lướt qua Sắt Sắt, ngưng trọng một lát rồi nói.
Dạ Vô Yên mỉm cười, mặc dù vẫn duy trì tư thế thản nhiên như trước nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo: “Để sau này nói tiếp? Hách Liên hoàng tử nói thật dễ nghe, Hương Hương là vương phi của ta, đêm qua lại tự nhiên bị ngươi làm nhục, cho dù Hương Hương là thần dân Bắc Lỗ quốc nhưng đã xuất giá theo chồng thì hiển nhiên đã là người Nam Việt, ngươi làm như vậy chính là hạ nhục thể diện của vương triều Nam Việt chún6 ta. Chuyện lớn như vậy còn để ngày sau nói tiếp được sao? Bổn vương nghĩ không bằng hiện tại chúng ta hãy đi tìm hoàng đế để phân xử.”
“Tuyền vương, ngươi không nên làm lớn chuyện như vậy! Bổn hoàng tử đã nói, đêm qua ta chưG làm gì ai cả, chẳng qua chỉ vui đùa cùng Hương Hươn6 một chút.” Phong Noãn nói hổn hển.
“Chưa làm gì sao? Hách Liên hoàng tử, ngươi cũng biết câu phi lễ chớ nhien mà? Có câu phi lễ chớ động người ngươi cũng biết chứ? TG thấy ngươi sờ cũng đã sờ rồi, ngươi còn dám nói chưa làm gì nữa?” Dạ Vô Yên sẵng giọng nói.
Phong Noãn nhất thời ngẩn người, thân hình cao lớn bất động không nhúc nhích, nhưng bản tay đã nắm chặt thành quyền, hiển nhiên hắn đã bị chọc giận không nhỏ.
“Được, vậy ngươi nói đi, ngươi muốn bổn hoàng tử phải làm thế nào?” âm thanh của Phong Noãn trở nên lạnh lùng.
Dạ Vô Yên xoay người, ngón tay nhặt một cánh hoa tường vi rơi xuống đất, nghi vấn nói: “Ta chỉ thấy lạ, khả năng sử dụng ám khí của Hách Liên hoàng tử cũng không tệ, nhưng có thể lấy cánh hoa làm νũ кнí, khả năng này chỉ sợ so với Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng kinh thành không kém là bao!”
Hai ngón tay hắn kẹp lấy cánh hoa, giơ lên trước mặt, hé mắt nhìn. Cánh hoa đỏ bừng ánh lên đôi mắt tối đen của hắn, hết sức mê hoặc.
Phong Noãn nghe vậy, sắc mặt càng trở nên cứng đờ. Rốt cuộc không ai so với hắn rõ ràng hơn khả năng sử dụng ám khí của Tiêm Tiêm công tử, sáng nay hắn liếc qua một cái liền nhận ra hái hoa tặc đêm qua chính là Tiêm Tiêm công tử Giang Sắt Sắt.
Hắn bất động đứng ở đó, vẻ mặt như trước không hề gợn song hay tỏ vẻ kinh ngạc gì, chỉ là trong con ngươi xẹt qua một vẻ kinh ngạc. Hay là Tuyền vương đã nhìn ra sự thật? Biết được tên hái hoa tặc đêm qua khôn6 phải là hắn?
“Tiêm Tiêm côn6 tủ? Bổn hoàng tử chưa từng nghe qua!” Phong Noãn lạnh giọng nói.
“Chưa từng nghe qua? Vậy trắc phi củ3 ta chắc đã từng nghe qua rồi chứ?” Dạ Vô yên bỗng nhiên quay đầu lại, con ngươi đen sâu thẳm u ám như bầu trời đêm nhắm thẳng vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt lạnh nhạt cười cười, ngâm nga nói: “Thi*p thân xác thực đã nghe qua, nghe nói khả năng phóng ám khí của hắn cao siêu vô cùng!”
m ra Dạ Vô Yên đúng là không tin Phong Noãn gây ra chuyện đêm qua, hơn nữa trong đầu còn hoài nghi là do Tiêm Tiêm công tử làm. Dạ Vô Yên quả thực có tài phán xét hơn người. Nhưng nếu thế vì sao hắn còn muốn làm khó Phong Noãn? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
“Tươi cười nhàn nhạt, thân ảnh bay b, bàn tay trắng nõn Tiêm Tiêm, ám khí trùng trùng. Đây là những câu thơ mà mọi người trên phố miêu tả về hắn, có thể thấy được khả năng phóng ám khí của hắn cao siêu thế nào.” Dạ Vô Yên cười nhẹ nói.
Khuôn mặt Phong Noãn trở nên lạnh lùng, nói lãnh đạm: “Tuyền vương, chớ nói quá xa, bổn hoàng tử chỉ hỏi việc này rốt cuộc ngươi muốn thế nào.” Dạ Vô yên cười nhẹ nói.
Khuôn mặt Phong Noãn trở nên lạnh lùng, nói lãnh đạm: “Tuyền vương, chớ nói quá xa, bổn hoàng tử chỉ hỏi việc này rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới xong việc?”
“Yên ca ca, Hương Hương có thể nói vài câu được không?” Y Do3nh Hươn6 cắn môi, từ trên giường bước xuống.
“Hương Hương ngươi nói đi! Ngươi biết bổn vương chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của ngươi mà.” Ánh mắt Dạ Vô Yên chuyển đến Y Doanh Hương, lóe lên vẻ yêu thươn6 cưng chìu.
Lúc này hắn nhìn vào ánh mắt chờ đợi của nàng, tuy biết rõ lời nói của hắn sẽ giống như một thứ νũ кнí sắc bén đâm vào lòng nàng nhưng hắn vẫn không thể không mở miệng, bởi vì sự lừa gạt trong nhất thời chỉ càng làm nàng thêm lầm tưởng.
“Hương Hương, trong lòng ta có nàng, nhưng mà…” Phong Noãn do dự không biết nên nói thế nào.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Y Doanh Hương đã nhào vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cọ cọ vào иgự¢ hắn, nhẹ giọng nỉ non : “Ngạo Thiên ca ca, ta biết chàng vẫn còn thích ta, ai cũng không thể ςướק chàng đi.” Ánh mắt của nàng làm như vô tình nhưng lại cố ý quét về phía Sắt Sắt đang đứng yên lặng bên cạnh.
Phong Noãn bất đắc dĩ đẩy ra nàng, đôi mắt có vẻ không đành lòng, giọng điệu an ủi , dùng thanh âm dịu dàng nhất nói ra sự thực tàn khốc: “Hương Hương, trong lòng ta có nàng, cũng rất quan tâm nàng nhưng không phải loại tình cảm như nàng tưởng tượng, hai người chúng ta không có khả năng ở bên nhau, nàng hiểu không?”
“Ngạo Thiên ca ca, chàng đang nói vậy?” Y Doanh Hương trừng mắt, giống như không hiểu lời của Phong Noãn liên tục lui về phía sau, cho đến khi thân mình ᴆụng vào chiếc giường phía sau nàng mới dừng lại. Hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nói: “Trong lòng chàng rõ ràng có Hương Hương, lúc ở núi Hương Miểu chính bởi vì chàng biết được ta sắp gả cho vương gia nên mới làm nhục Giang tỷ tỷ để cho ta xem, chàng bất quá vì ghen không phải sao? Ở vương tôn yến chàng bởi vì sợ một trắc phi như Giang tỷ tỷ tranh giành tình cảm với ta nên mới phái người đi ám sát nàng không phải sao? Đêm qua hái hoa tặc làm nhục ta rõ ràng không phải là chàng nhưng chàng lại đứng ra nhận là bởi vì muốn bảo vệ ta, không phải sao? Chàng nói đi, Ngạo Thiên ca ca, chàng rõ ràng là yêu thích ta, vì sao lại không dám thừa nhận?”
Nàng nhào xuống giường khóc rống lên, nhưng những lời nói của nàng lại làm Sắt Sắt chấn động và kinh ngạc, còn có Dạ Vô Yên, thậm chí cả Phong Noãn .
Trong lúc nhất thời, bên trong bị một không khí quỷ dị bao phủ.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, lòng đang bị một cảm giác rối loạn tê dại quấn lấy, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất. Tuy rằng trong lòng không hề hỗn loạn, nhưng thêm vào một sự phức tạp mất mát khó giải trừ.
Phong Noãn làm nhục nàng trên núi Hương Miểu, ở Yên Chi lâu hắn mượn rượu giải sầu, nàng có thể đoán ra là vì Phong Noãn có tình cảm với Y Doanh Hương, nhưng nàng không thể ngờ tại vương tôn yến, những kẻ muốn ám sát nàng lại là do Phong Noãn phái đến.
Vì tránh để nàng tranh giành tình cảm với Y Doanh Hương hắn muốn Gi*t nàng? Lúc ấy hắn không biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử nên muốn Gi*t người vô tội như nàng, hắn thật sự có thể ra tay được sao? Hắn còn nói không thích Y Doanh Hương, không thích mà có thể vì nàng ta đi Gi*t người sao?
“Nàng…” Phong Noãn há miệng thở dốc, dù thế nào cũng không nói nên lời. Lời Y Doanh Hương nói đều là sự thật, nhưng nguyên nhân cũng không phải hoàn toàn như vậy. Trên núi Hương Miểu quả thật hắn vì trong lòng buồn chán, cũng bởi vì ghen. Việc hái hoa tặc đêm qua sở dĩ hắn đứng ra nhận quả thật vì muốn bảo vệ nàng, nhưng hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì hắn biết hái hoa tặc đó chính là Sắt Sắt, hắn không muốn Dạ Vô Yên truy ra Sắt Sắt.
“Làm sao có thể như vậy, Hách Liên hoàng tử làm sao có thể làm ra việc này? Ta không tin.” Sắt Sắt cong môi cười gượng nói, tuy rằng trong lòng nàng đã có bảy phần tin tưởng, nhưng với tình thế trước mắt không phải là lúc tìm hắn tính sổ.
“Đúng vậy, bổn vương cũng không tin Hách Liên hoàng tử làm ra những chuyện như vậy. Nhưng chuyện ςướק bóc trên núi Hương Miểu thì không thể nghi ngờ chính là do Hách Liên hoàng tử làm, nếu không Hương Hương cũng sẽ không tình nguyện làm con tin để bổn vương cho ngươi chạy thoát.” Dạ Vô Yên cười như không cười hỏi, âm thanh tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ai cũng nhìn ra hắn đang tức giận, bởi vì toàn thân trên dưới của hắn trong nháy mắt bị hơi thở lạnh lùng mãnh liệt bao phủ.
Hắn sẽ không quên ngày đó cái yếm thêu hoa sen mới nở trên người trắc phi của hắn bị lộ ra trước mắt mọi người như thế nào. Hắn lại càng không quên trên chiếc cổ trắng nõn của nàng bị tàn sát bừa bãi để lại bao nhiêu dấu hôn. Thì ra tất cả đều là do Hách Liên hoàng tử làm. Nhớ tới đôi môi của hắn từng hôn qua bờ vai thon thả cùng khuôn иgự¢ mềm mại của Sắt Sắt, иgự¢ hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Quả thật là ta, nhưng như vậy thì thế nào, Tuyền vương gia, ngươi cũng không yêu trắc phi của ngươi, sao lại không để cho nàng được tự do?! Vương gia sẽ không dễ dàng quên ngày đó trên núi Hương Miểu ngươi đối với nàng vô tình như vậy, đao của ta đặt trên cổ nàng, ngươi cũng không thèm để mắt tới, còn lo sẽ trễ giờ dâng hương.” Phong Noãn lạnh giọng nói, hai con ngươi đen thẳng tắp chống lại đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên.
Một ánh mắt là ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, một ánh mắt là hàn ý tỏa ra khắp nơi.
Không khí bên trong vốn đang trầm trọng, trong nháy mắt như bị đông lại.
Y Doanh Hương đã sớm ngừng khóc, nàng ngồi dậy, có chút ngẩn người nhìn, nàng vốn là trung tâm của cuộc tranh luận, bỗng nhiên nhân vật chính đã thay đổi.
Mà thân là nhân vật chính, vẻ mặt Giang Sắt Sắt lúc này hiện lên ý cười thật nhẹ , như hoa lan mới nở, như ánh trăng sáng vừa mới ló dạng, hiện lên khóe môi vô cùng tinh xảo đặc sắc, làm say lòng người.
Hắn đối xử một cách khinh thường với nàng, hắn đối xử vô tình với nàng, từ trong trí nhớ của nàng tuôn ra.
Miệng vết thương vốn đã lành , giờ lại bị người khác vạch trần, có thể không đau sao? Đau, đau vì miệng vết thương bị xát thêm muối, so với những chuyện tình càng đau khổ hơn nàng đã sớm trãi qua, chuyện này bất quá là gặp xui, không là gì cả!
Giang Sắt Sắt lộ ra hai lúm đồng tiền trong suốt, nói giọng dịu dàng : “Vương gia, các ngươi cứ từ từ tán gẫu, thi*p thân cáo lui.” Lời nói của nàng dịu dàng mềm mại tuy nhiên lại ẩn chứa ý tứ chân thật đáng tin.
Có một số việc không phải nàng trốn tránh mà là thật sự không để ý.
Nàng thản nhiên xoay người, mái tóc đen dài như thác nước bay nhẹ trong không trung, nhìn như đóa hoa sen mới nở.
“Hách Liên hoàng tử, xem ra ngươi chưa bao giờ bị bắt cóc, chẳng lẽ ngươi không biết nếu như muốn con tin được an toàn, biện pháp tốt nhất là nói con tin không hề quan trọng với mình, không phải sao?” Dạ Vô Yên không chút để ý, lời nói vang lên từ phía sau .
Sắt Sắt ngừng chân, nhưng không quay đầu lại.
Có lẽ lời hắn nói là thật, nhưng đối với nàng đã không còn quan trọng nữa .
Nàng nhấc chân tiếp tục bước về phía trước, Y Doanh Hương lau khô nước mắt, từ trên giường chậm rãi bước xuống, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra ý cười nhè nhẹ. Nàng vội chạy đến trước mặt Sắt Sắt: “Giang tỷ tỷ, ngươi không cần đi!”
Sắt Sắt dừng chân, trong ánh nắng rực rỡ nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ánh nắng làm cho khuôn mặt trắng nõn của nàng nhiễm vẻ đỏ bừng một cách tự nhiên, làn gió nhẹ lay động những sợi tóc khiến cả người nàng nhìn xinh đẹp, tao nhã, và thong dong. Ánh mắt hình cung giống như ánh trăng, ý cười long lanh thanh nhã kiều mị nhưng lại vô cùng xa cách.
“Vương phi, ta thật sự muốn cáo lui!” Giọng nói của nàng thật thản nhiên.
“Giang tỷ tỷ, Hương Hương cầu xin người hãy khuyên nhủ Ngạo Thiên ca ca để Ngạo Thiên ca ca tiếp nhận ta!” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo ống tay áo Giang Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Vương phi, trên đời này chỉ có một thứ không thể miễn cưỡng, đó chính là tình yêu.” Y Doanh Hương đúng thực là một người si tình trong thiên hạ, lớn gan mà cố chấp, thủ đoạn lại có chút ích kỉ.
Những lời này không chỉ làm sắc mặt của Y Doanh Hương biến đổi, ngay cả Dạ Vô Yên cũng bị lời của nàng làm cho chấn động.
Chỉ là nói là nói như vậy, nhưng trên đời này mấy ai có thể chân chính làm được? Rất nhiều người biết rõ là không thể nhưng vẫn cưỡng cầu.
“Hương Hương, nàng ấy vừa rồi đã nói rất rõ ràng.” Phong Noãn thở dài nói.
Ngạo Thiên ca ca, vì sao chàng phải nói giúp Giang tỷ tỷ? Vì sao chàng muốn vương gia bỏ Giang tỷ tỷ, hay là… Chàng thích Giang tỷ tỷ?” Y Doanh Hương chuyển hướng đến Phong Noãn, hỏi lắp bắp.
Sắt Sắt ngẩn ngơ, không ngờ Y Doanh Hương lại hỏi tới vấn đề này, hôm nay cũng coi như nàng được mở mang kiến thức về sự can đảm của nha đầu nhỏ này.
“Đúng! Ta thích nàng!” Sắc mặt Phong Noãn ngưng trọng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Sắt Sắt, gằn rõ từng tiếng một.
Sắt Sắt bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm trong lòng không khỏi bị kìm hãm.
“Ngạo Thiên ca ca, nàng ấy là trắc phi của Yên ca ca, sao ngươi có thể thích nàng ấy?” Y Doanh Hương cảm thấy lòng mình trong nháy mắt tan vỡ, nước mắt tuôn ra không ngừng.
“Hách Liên Ngạo Thiên, chẳng lẽ ngươi vừa cự tuyệt tình yêu của nàng liền nói lời yêu cùng nữ tử khác ngay tức khắc sao?” Dạ Vô Yên lạnh lùng nghiêm mặt nói, âm thanh của hắn so với tuyết còn lạnh lẽo hơn.
Hắn nắm lấy eo nhỏ của Y Doanh Hương, mặc sức để nàng khóc trong lòng hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của nàng, nói dịu dàng “Hương Hương, Yên ca ca đã từng nói nhất định sẽ chọn cho ngươi một nam tử ưu tú nhất, hiểu ngươi nhất, đem ngươi gả cho hắn. Ngươi không nên tùy hứng, được không?”
Dạ Vô Yên từ khi sinh ra tới giờ chỉ có giờ phút này vẻ mặt mới giãn ra, âm thanh hiền hòa dịu dàng, sự dịu dàng hiếm có kia đúng là có lực hấp dẫn trí mạng. Giờ phút này, hắn làm cho Sắt Sắt rất khó liên tưởng đến người trước kia đối với nàng lạnh lùng vô tình là cùng một người.
Sự dịu dàng của hắn chưa bao giờ thể hiện trước mặt nàng.
Chọn cho ngươi một người ưu tú nhất, hiểu ngươi nhất…Những lời này đúng là được nói ra từ miệng Dạ Vô Yên sao?
Sắt Sắt quay đầu, ánh mắt chuyển hướng đến những bông hoa tường vi ngoài vườn, chỉ có một con ong nhỏ đang xuyên qua những bụi hoa kia, làm cho mất mát trong lòng nàng thêm dâng cao.
“Ngạo Thiên ca ca, cho dù chàng thích Giang tỷ tỷ thì các người cũng không thể được. Giang tỷ tỷ là người của Yên ca ca, đêm qua bọn họ đã ở cùng nhau.” Y Doanh Hương bỗng nhiên từ trong lòng Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói. Cảm xúc của nàng đã hoàn toàn không thể khống chế được, nghĩ sao nói vậy.
Mặt Sắt Sắt trong nháy mắt bỗng nhiên trắng bệch. Có một số việc không thể giấu giếm được, nàng cũng chưa bao giờ muốn giấu giếm, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Sắc mặt Phong Noãn biến chuyển lớn, Dạ Vô Yên lạnh nhạt với Sắt Sắt hắn đều biết, con người Sắt Sắt hắn lại càng rõ ràng. Đối với hôn sự không có tình cảm này, nàng tuyệt đối không để mất tấm thân trong sạch của mình, nếu không trước ngày thành hôn nàng sẽ không nhọc lòng gọi hắn đi bắt cóc nàng, làm hỏng danh tiết của nàng.
Y Doanh Hương nhìn chằm chằm vào sắc mặt u ám của Phong Noãn, thong thả nói: “Ngạo Thiên ca ca, đêm qua sau khi Giang tỷ tỷ tắm rửa xong, ta đưa quần áo đến cho nàng, có tẩm thêm “Nhãn Nhi mị”. Nếu như Giang tỷ tỷ không cùng vương gia âu yếm sao còn có thể êm đẹp đứng ở đây.”
Nhãn Nhi mị?! Phong Noãn đối với cái tên này cũng không xa lạ, đó là mị dược đặc trưng của Bắc Lỗ quốc có dược tính rất mạnh.
Nàng lại cho Sắt Sắt dùng “Nhãn Nhi mị”.
Thân mình Phong Noãn trở nên cứng đờ, nói không nên lời, chỉ cảm thấy hình như có một vật rất nặng chặn trước иgự¢, trong nhất thời cảm thấy như không thể thở được. Hắn lẳng lặng nhìn Sắt Sắt, ánh mắt ẩn chứa yêu thương.
Hắn có thể tưởng tượng được ngay lúc đó nàng đau khổ như thế nào!
Hắn đi nhanh về phía Sắt Sắt, định duỗi ngón tay lau đi ý cười nhè nhẹ trên khóe môi nàng, hắn biết giờ phút này nàng cũng không hề muốn cười. Nàng miễn cưỡng vui cười càng làm hắn đau lòng.
Nhưng hắn không kịp chạm vào nàng.
Bởi vì Dạ Vô Yên đã ra lệnh một tiếng, hai thị vệ từ ngoài cửa vọt vào mang Sắt Sắt đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc