Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 17

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Ba ngày sau Gió rét mướt, mưa kéo dài.
Mưa bụi bao phủ, tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên ௱ôЛƓ lung như vậy.
Một cảnh trống trải trong rừng hoa, những cánh hoa hồng hồng tự do rơi rụng, màu trắng và màu hồng pha lẫn vào nhau, chồng chất trên mặt đất, tràn lan trên mặt đất giống như một tấm thảm.
Toàn thân Sắt Sắt mặc một bộ trang phục trắng, xinh đẹp đứng dưới mưa phùn, ngửa đầu nhìn sắc trời mờ mịt, cảm nhận được từng hạt mưa bụi rơi trên mặt lạnh buốt.
Một niềm xúc động dâng trào trong từng mạch máu. Loại xúc động làm cho nàng hơi kiễng mũi chân , cánh tay thon dài với những động tác vũ đạo muôn màu muôn vẻ , vòng eo nhỏ thon thả xoay tròn tạo nên những bước nhảy xinh đẹp nhất. Mái tóc trong làn mưa bụi tung bay , ống tay áo ở trong gió tự do bay phất phới.
Không có đàn sáo nhạc kèn, chỉ có tiếng mưa rơi lạnh lẽo, nhưng không chút ảnh hưởng đến những động tác vũ đạo của nàng.
Những bước nhảy của nàng khi thì điên cuồng mê hoặc, như dòng nước chảy xiết hò hét ra niềm bi thương trong lòng, khi thì mềm mại phóng khoáng, im lặng như hoa rơi bay bay tựa như bỏ xuống tất cả những bi thương.
Người đời đều biết Giang Sắt Sắt nàng là tài nữ của kinh đô, thông thạo cầm kì thi họa, nhưng không người nào biết vũ đạo của nàng cũng là tuyệt kĩ, bởi vì nàng chưa bao giờ nhảy trước mặt người khác. Vũ đạo của nàng chỉ được dùng để phát tiết tâm tình trong lòng nàng. Nàng có khinh công làm căn bản nên thân thể nhẹ nhàng vô cùng, nàng thậm chí có thể nhảy múa trên lòng bàn tay người khác.
Nhưng đến nay nàng vẫn không tìm thấy được lòng bàn tay kia.
Mưa nặng hạt dần, tiếng mưa rơi khi nhanh khi chậm thấm ướt quần áo cùng mái tóc của nàng. Bọt nước nhè nhạ bắn tung tóe theo những động tác vũ đạo của nàng. Nàng cứ như vậy nhảy múa điên cuồng , đến khi mũi chân truyền đến một trận đau đớn nàng vẫn như trước không hề có ý ngừng lại.
“Đã hai canh giờ, ngươi không cảm thấy mệt sao?” Một âm thanh tao nhã mang theo một chút khó hiểu cùng lo lắng từ trong làn mưa bụi truyền đến.
Bước nhảy của Sắt Sắt dừng lại một chút, theo phản xạ quay đầu lại, nàng nhìn thấy trong làn mưa bụi mờ mịt có một dáng người lẳng lặng đứng dưới những mảnh hoa mang sắc hồng đang rơi rụng.
Xuân Thủy lâu Minh Xuân Thủy sao lại xuất hiện ngay lúc nàng chật vật như thế này. Thực hiển nhiên, hắn đã sớm đến đây bởi vì trên cẩm bào thêu những áng mây của hắn lúc này cũng đã bị mưa phùn làm ướt.
“Minh lâu chủ.” Nàng cười khổ: “Đúng là con người không nơi đâu là không thể gặp nhau! Đệm một khúc nhạc cho ta được không?”
Hắn không nói gì, ánh mắt dịu dàng xuyên qua lớp mặt nạ ngưng đọng lại trên khuôn mặt nàng, giống như ánh nắng ấm áp chiếu vào.
“Không muốn sao?” Nàng hạ thấp mi mắt, vung ống tay áo, thân hình thon gầy bắt đầu xoay tròn. Cây xanh, hoa hồng, những hạt mưa lạnh buốt cũng xoay tròn theo nàng.
“Đủ rồi!” Hắn nhẹ giọng quát, chậm rãi hướng về phía nàng, cánh tay rộng lớn đem nàng đang xoay tròn một vòng ôm vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Nàng nhẹ nhàng bay bổng giống như một con bướm đã cạn kiệt sức lực, dừng ở trong lòng hắn, những sợi tóc hoa mĩ giống như thác nước, rũ xuống tấm lưng mảnh mai của nàng.
“Để cho ta nhảy!” Nàng quật cường ngước mắt, khóe môi nở nụ cười gượng gạo.
Hắn cúi đầu, tầm mắt giao nhau, khẽ thở dài: “Mắt của ngươi đang rưng rưng.”
Tiếng cười dừng lại, nàng bỗng nhiên muốn khóc.
Hắn thong thả than nhẹ một tiếng, tầm mắt hắn cùng ánh mắt nàng giao nhau: “Vai của ta sẽ cho ngươi mượn khóc.”
Lòng nàng bổng quặn đau, nước mắt tràn mi chảy xuống, rốt cuộc không còn có thể kìm chế được.
Nàng từ nhỏ đến giờ hận nhất là phải rơi nước mắt.
Khi mẫu thân dạy võ cho nàng, đối với nàng cực kì nghiêm khắc, từ nhỏ bị đánh không ít, nhưng nàng chưa bao giờ khóc, bởi vì nàng biết trên đời này nước mắt là rẻ mạc và vô dụng nhất, khóc, một chút tác dụng cũng không có.
Nhưng lúc này nàng mới hiểu được đó là vì nàng chưa bị thương tổn đến cực độ, đó là bởi vì không có một đôi cánh tay có thể dựa vào.
Nàng bỗng nhiên nhào vào lòng hắn, nằm trong lòng một nam nhân bất quá cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, nước mắt theo nhau chảy ra, có muốn ngừng cũng không được, coi như đem nước mắt tích trữ mười mấy năm nay khóc một lần ra hết.
Thân hình cứng cáp của hắn mặc sức để nàng ôm. Thật lâu sau, hắn mới duỗi cánh tay ôm lấy bả vai của nàng, khẽ vuốt lên mái tóc ướt đẫm.
Mưa ngừng từ khi nào, nàng cũng không biết. Ánh mặt trời từ lúc nào đã theo những tầng mây tỏa ánh sáng rực rỡ , nàng cũng không biết.
Nàng rốt cuộc cũng ngừng khóc, trên người nàng cùng hắn dính đầy hoa rơi cùng những vết bùn lấm tấm .
Nàng lau khô nước mắt trên hai gò má, một lần nữa ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen nở rộ sáng ngời như một nụ hoa. Áp lực và sự thương cảm mấy ngày qua của nàng cũng đã vơi đi không ít.
“Cảm ơn ngươi! Ta làm bẩn quần áo của ngươi rồi.” Nàng nói rất áy náy. Nàng lại đang khóc trong lòng lâu chủ Xuân Thủy lâu, thật sự không thể ngờ được.
“Không sao, có thể để cho Tiêm Tiêm công tử khóc trong lòng Minh mỗ, thật sự là một vinh hạnh! Nếu như ngươi muốn cảm ơn ta, vậy ngày sau hãy biểu diễn cho ta xem một vũ khúc!” Hắn trầm giọng nói.
“Được!” Nàng gật đầu đồng ý.
“Không cần đồng ý nhanh như vậy, ta muốn ngươi tháo mặt nạ xuống, thay trang phục nữ múa một vũ điệu cho ta xem!” Giọng hắn cực kì nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
“Có gì mà không thể!” Nàng nói thản nhiên, cũng không cần che dấu, nếu hắn đã biết nàng là nữ tử thì còn có gì mà không thể.
“Ngươi gặp chuyện gì đau lòng sao?” Hắn hỏi.
“Phải!” Sắt Sắt cúi đầu, nói một cách thản nhiên .
“Chuyện gì, có thể nói cho ta biết không?”
Nàng không chớp mắt, kìm chế sự đau đớn trong lòng, chậm rãi nói: “Mẫu thân ta vừa mới mất!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, giống như đối với câu trả lời của nàng cực kì kinh ngạc. Trầm mặc một chút, hắn mới thở dài một hơi rồi nói: “Sống trên đời, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn và bất hạnh, ngươi không thể đoán trước được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu gặp thì phải kiên cường đối mặt. Người ૮ɦếƭ thì cũng đã ૮ɦếƭ nhưng người sống thì vẫn phải sống, ngươi chớ nên quá đau lòng.”
Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, thản nhiên, giống như an ủi nhưng lại khơi lên sự đau xót trong lòng Sắt Sắt.
Nàng cảm kích vuốt cằm, mang theo bùn đất trên người đứng dậy, lại lảo đảo té ngã vào lòng hắn. Lúc này nàng mới phát hiện do nhảy quá lâu không ngừng nghỉ đã làm đôi chân như muốn tê cứng. Đôi chân tựa như bị vật gì trên mặt đất đâm vào, đau đớn vô cùng, đôi giày màu trắng cũng đã loang lổ những vết máu.
Hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, con ngươi đen mang theo ý cười lấp lánh: “Hãy để ta bế ngươi trở về thì hơn, đến biệt viện của ta được không?”
“Ngươi!” Sắt Sắt đột nhiên đỏ mặt: “Đa tạ Minh lâu chủ, không cần!” Mặc kệ thế nào, nàng cũng là trắc phi của Dạ Vô Yên, cùng Minh Xuân Thủy thân thiết như vậy có phần không ổn.
Hắn lại không quan tâm lời nói của nàng, âm thanh mang theo một sự không hài lòng nói: “Lời nói của Minh Xuân Thủy ta không có người nào dám cự tuyệt, cả ngươi cũng vậy!” Hắn cực kì bá đạo điểm huyệt đạo Sắt Sắt, ôm nàng vận khinh công, lướt qua những hàng cổ thụ phía trên ngự phong mà đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, một loạt những hàng cây xanh, những bông hoa hồng nhanh chóng lui về phía sau. Làn gió lạnh lẽo âm u quất vào mặt, thổi bay mái tóc của hai người, thổi cả y phục của hai người tạo nên khung cảnh phóng khoáng nói không nên lời.
Sắt Sắt nằm trong lòng Minh Xuân Thủy, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác an ổn kiên định.
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này? Mưa dầm cả ngày, dường như không phải lúc để ngắm hoa!” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
“Nếu như ta nói chỉ là ngẫu nhiên, ngươi tin sao?” Minh Xuân Thủy nói thản nhiên.
Dĩ nhiên Sắt Sắt không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
“Ta muốn gặp ngươi, thuộc hạ của ta phát hiện ra hành tung của ngươi nên ta liền chạy đến đây.” Hắn nói thản nhiên như làn gió nhẹ, lại vô tình không biết nói như vậy khiến lòng Sắt Sắt nổi lên những gợn sóng.
Lâu chủ Xuân Thủy lâu tuyệt đối có năng lực này, chỉ cần nàng xuất hiện bên ngoài hắn chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng vì sao hắn muốn gặp nàng?
“Vì sao muốn gặp ta?” Nàng cau mày hỏi.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, lý do này được rồi chứ?” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, giọng nói nửa thật nửa trêu tức.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng như bị kìm hãm, thản nhiên cười nói: “Minh lâu chủ, không phải ngươi thường xuyên lấy lòng nữ tử như vậy chứ?”
Mũi chân hắn hơi lướt nhẹ trên thân cây một chút, những cánh hoa rơi rụng tán loạn.
Hắn không chớp mi, ánh mắt bình tĩnh trong sáng nhìn nàng: “Trên đời này, chưa có nữ tử nào cần ta phải lấy lòng, ngoại trừ…” Ánh mắt của hắn xẹt qua khuôn mặt Sắt Sắt, câu nói kế tiếp rất thấp, là ngươi, vẫn là nàng, nhưng Sắt Sắt không nghe thấy, những chữ kia đã tự mình bay theo gió.
Biệt viện của Minh Xuân Thủy nằm ở khu bình dân ở thành Bắc. Đó là một tòa nhà cũ kĩ, không có nhà cao cửa rộng tường trắng như những nhà quan khác, trên đường đá mọc đầy rêu xanh, trước cửa là những con ngõ nhỏ trải đá vụn.
Những ngôi nhà cũ kĩ như vậy ở đế đô có nhiều, nhìn qua rất bình thường, thật khó tưởng tượng lâu chủ Xuân Thủy lâu lại đặt chân đến những nơi này.
Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt đi thẳng vào phòng, đem đặt nàng lên giường, phân phó thị nữ giúp nàng thay quần áo rửa mặt, thoa thuốc lên vết thương trên chân nàng. Sắt Sắt ngồi trên giường, cách một tấm màn trong suốt, nhìn thấy Minh Xuân Thủy miễn cưỡng ngồi trên chiếc giường ở gian ngoài, tay cầm ống sáo, đặt trên môi, tiếng sáo du dương nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
Làn điệu nhu hòa lại tuyệt không chút bi thương, thong thả dương dương tự đắc, khiến người cảm thấy thật nhẹ nhàng ấm áp . Loại cảm giác ôn hòa này giống như bàn tay của mẫu thân мơи тяớи ôm đứa con bị thương trong lòng.
Ba ngày ba đêm chưa từng yên giấc lại ở trong rừng điên cuồng nhảy múa hai canh giờ, Sắt Sắt thật sự đã quá mệt mỏi. Theo tiếng sáo ngày càng nhẹ nhàng ngân nga, tinh thần Sắt Sắt bất tri bất giác rã rời, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Âm điệu tiếng sáo cuối cùng tiêu tan trong không khí, Minh Xuân Thủy đứng dậy, vén rèm đi vào phòng trong, phất tay ý bảo hai thị nữ lui ra.
Hắn khoanh tay đứng trước giường, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người nàng.
Dáng vẻ nàng ngủ yên thật điềm tĩnh, lông mi khép lại, dài mà cong, mang theo một loại yên tĩnh xinh đẹp và thanh thoát.
Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nàng, từ mũi, môi đến chân mày của nàng, cuối cùng dừng lại trên trán nàng. Cặp mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một vẻ u ám phức tạp, hắn biết chỉ cần hơi dùng lực một chút, hắn liền có thể tháo chiếc mặt nạ trên mặt nàng xuống, khuôn mặt trước mắt hắn sẽ biến thành một khuôn mặt khác.
Tuy nhiên tay hắn chỉ dừng lại thật lâu trên trán nàng, nhưng cuối cùng lại chậm rãi rời đi.
Mới vừa rồi khi thổi sáo, hắn đã ngậm trong miệng ‘Ngủ yên hoàn’, loại thuốc này đối với người thần trí thanh tỉnh không có tác dụng nhưng đối với người mệt mỏi có tác dụng rất mạnh làm cho người đó ngủ sâu. Theo tiếng sáo truyền ra, hương vị tràn ngập trong phòng, làm cho nàng đang mệt mỏi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hắn vốn muốn gỡ mặt nạ của nàng xuống, nhìn hình dáng thật của nàng, nhưng không biết vì sao trong thời điểm cuối cùng hắn bỗng nhiên không có can đảm. Đứng yên một lát, bàn tay hắn cầm cái chăn gấm mềm mại đắp lên người nàng.
***
Khi Sắt Sắt tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen. Nàng cảm giác giấc ngủ an ổn vô cùng, xua tan mệt mỏi mấy ngày nay của nàng. Sau khi mẫu thân ra đi, nàng ngày đêm đều canh giữ trước linh cửu, chưa từng có một đêm yên giấc, lại không ngờ hôm nay nằm ở trong này lại ngủ thoải mái như thế.
Sắt Sắt đứng dậy bước xuống giường, nhìn thấy phòng ngoài có một ánh lửa mờ nhạt, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Nàng chậm rãi bước đến phía trước bức rèm che, xuyên qua tấm mành, nhìn thấy Minh Xuân Thủy đang ngồi dưới ánh đèn, trong tay đang cầm một quyển sách, đang xem rất chăm chú.
Áo trắng bay bay, dáng người tao nhã, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn nhưng có thể cảm nhận được thần sắc thật sự của hắn, Sắt Sắt ngắm nhìn, dường như có chút không thể dời tầm mắt.
Không có gì so với cảm giác sau khi tỉnh lại có một người đang lẳng lặng chờ đợi càng làm cho người ta cảm động.
Ngón tay ngọc khẽ run, động vào tấm màn trong suốt, tiếng vang thánh thót làm lòng nàng thêm rối loạn.
“Tỉnh rồi sao?” Tiếng vang kinh động đến Minh Xuân Thủy, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, khóe môi lộ ra khỏi mặt nạ, có chút hơi cong lên.
“Vâng” Áp chế gợn sóng dưới đáy lòng, Sắt Sắt khẽ cười cười.
“Có đói bụng không?” Hắn cũng cười thản nhiên, phân phó thị nữ đi chuẩn bị.
Trên chiếc bàn gỗ lim là bốn món ăn và một bát canh, đủ cho hai họ dùng nhưng cũng sẽ không lãng phí.
Nếu như không tự mình gặp mặt, Sắt Sắt sẽ không nghĩ đến Minh Xuân Thủy lại là người như vậy.
Đồ ăn hắn dùng không phong phú nhưng cũng nhìn rất ngon miệng. Phòng hắn ở không xa hoa nhưng cũng rất lịch sự tao nhã. Quần áo của hắn không đẹp đẽ quý giá nhưng lại rất khác biệt.
Tài lực của hắn có thể nói là giàu có thể sánh ngang một quốc gia. Nghe nói năm ngoái Hoàng huyện từng xảy ra một trận thiên tai, khoản cứu tế của triều đình chậm chạp không đến, Xuân Thủy lâu đã bỏ vốn sửa lại đê đập, cứu tế dân chúng.
Không người nào biết Xuân Thủy lâu rốt cuộc là ở nơi nào? Đã có lời đồn đãi Xuân Thủy lâu là một tòa cung điện bằng vàng ngọc huy hoàng xa hoa, bên ngoài cung điện gieo trồng các loại hoa cỏ kì lạ, bốn mùa ngát hương, bên trong cung điện đều được trang hoàng bằng những cổ vật quý hiếm.
Lâu chủ Xuân Thủy lâu Minh Xuân Thủy lại vô cùng xa xỉ thối nát, ăn toàn sơn hào hải vị, dùng toàn chén vàng đũa ngọc. Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hắn đã có bốn thê tám thi*p chín mươi chín cơ.
Trên giang hồ gọi Xuân Thủy lâu là ma giáo, cũng có người xưng Xuân Thủy lâu là thánh giáo.
Là ma là thánh là người hay tà, không một ai biết rõ.
Nhưng giờ khắc này Sắt Sắt lại biết được, Minh Xuân Thủy không phải là người xấu, Xuân Thủy lâu cũng không phải là ma giáo. Người của ma giáo sẽ không bận tâm đến chuyện sống ૮ɦếƭ của dân chúng.
Thị nữ dọn xong thức ăn liền chậm rãi lui xuống, không đứng bên bàn hầu hạ.
“Tiêm Tiêm, đồ ăn có hợp khẩu vị của ngươi không?” Giọng điệu của Minh Xuân Thủy hỏi rất mềm nhẹ.
Sắt Sắt cau mày có ý bỡn cợt: “Minh lâu chủ, nghe đồn ngươi dùng toàn chén vàng đũa ngọc, ăn toàn sơn hào hải vị, Tiêm Tiêm ta vốn tưởng sẽ có lộc ăn, không ngờ Minh lâu chủ lại keo kiệt như thế, chỉ dùng cải trắng và đậu hũ đãi khách.” Sắt Sắt cầm đũa trúc trong tay , gắp một miếng đậu hũ.
Minh Xuân Thủy cười tao nhã, con ngươi phản chiếu một ánh sáng ngọc.
“Tiêm Tiêm, không phải ngươi cũng tin lời đồn đãi trên giang hồ chứ? Món ngon không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, ngươi dùng thử miếng đậu hũ này đi.”
Sắt Sắt đem đậu hũ để vào trong miệng, cảm thấy mùi vị thật tốt, đúng là rất ngon miệng.
Sắt Sắt gật đầu nói: “Quả thật khẩu vị không tầm thường, nhưng không biết lời đồn ngươi có bốn thê tám thi*p chín mươi chín cơ là thật không?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, cười ha ha, tiếng cười của hắn trong sáng ôn hòa và tao nhã, cực kì mê hoặc lòng người. Khóe môi hắn cong lên tuyệt đẹp, rõ ràng là một loại độc vô cùng mê hoặc.
“Ngươi…tin…sao?” Con ngươi đen cân nhắc, chăm chú nhìn Sắt Sắt.
Sắt Sắt bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú có chút không thể che giấu, nàng cau mày nói: “Theo phẩm vị của Minh lâu chủ, yêu cầu đối với thê thi*p tự nhiên sẽ rất cao. Trong thiên hạ, nữ tử có thể lọt vào mắt Minh lâu chủ chắc không nhiều lắm, nếu là bốn thi*p tám thê thì có thể tin, về phần chín mươi chín cơ thì…” Sắt Sắt lắc đầu nói: “Chắc là không có!”
Minh Xuân Thủy cười nói: “Nếu như ta nói bốn thê tám thi*p cũng chưa từng có thì sao?”
“Một người cũng không có?” Sắt Sắt lắc đầu nói: “Vậy thì đánh ૮ɦếƭ ta cũng không tin!”
“Vì sao không tin? Nếu như ta nói, ta luôn luôn chờ đợi một người, một nữ tử khiến cho ta thưởng thức, khiến cho ta quý trọng, có thể cùng ta sánh vai, giống như ngươi! Ngươi có tin không?” Ánh mắt của hắn thật sâu dừng lại trên người nàng, giọng điệu của hắn mang theo một vẻ là sự thật, lại có một vẻ đùa giỡn mang ý tứ sâu xa.
Sắt Sắt không biết lời hắn nói là thật hay giả, nàng chú ý đến ánh mắt đen sâu thẳm của hắn xẹt qua một vẻ đau đớn, tuy rằng chợt lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn bị nàng nhìn ra được. Trong lòng nàng có một sự nghi hoặc, hắn nói luôn luôn chờ đợi một nữ tử khiến hắn tán thưởng, là chỉ nàng sao?!
Thần sắc Sắt Sắt hơi cứng lại, áp chế gợn sóng trong lòng, nàng thản nhiên cười nói: “Ít nhất có một việc ta tin tưởng!”
“Tin tưởng cái gì?” Hắn cau mày.
“Minh lâu chủ rất thích trêu đùa người khác!” Sắt Sắt thản nhiên cười cười.
Con ngươi đen của Minh Xuân Thủy hiện lên một tia sáng khác thường, cười gượng: “Không phải trêu đùa, Tiêm Tiêm quả thật làm cho ta rất ngưỡng mộ. Nếu như sau này có việc gì khó xử, Minh mỗ nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
“Ta xin đa tạ Minh lâu chủ trước!” Sắt Sắt nói từ đáy lòng.
Dùng cơm tối xong, sắc trời đã vào đêm, Sắt Sắt chia tay Minh Xuân Thủy, vội vàng trở về Định An hầu phủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc