Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 14

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Trong thư phòng của Tuyền Ki phủ có hai công tử đang thong thả ngồi uống trà. Một người toàn thân áo đen, một người áo trắng mộc mạc.
Nghe được âm thanh từ tiếng chuông của cơ quan, công tử áo đen cau mày mỉm cười: “Sao còn dám khoa trương ngươi ở trong rừng trúc bố trí trận pháp Cửu Cung không ai có thể phá được?”
Công tử áo trắng mỉm cười nhấp một hớp trà, khí chất đẹp đẽ, đôi mắt đen của hắn trong trẻo sáng như ngọc. Cánh môi của hắn khẽ nhếch lên, cười nhẹ nói: “Ngay cả cơ quan tinh vi ngươi bố trí trên hồ sen cũng tránh thoát. Thú vị, hắn đã làm cho ta cảm thấy hứng thú.”
Âm thanh của hắn không cao ✓út cũng không trầm thấp, vừa giống như nước chảy nơi dòng suối trong vắt vừa giống như gió dịu êm rất ôn hòa
Công tử áo đen cau mày cười nói: “Cũng phải , Tuyền Ki phủ đã nhiều ngày chưa có kẻ nào vào trộm như vậy thật là tịch mịch.”
“Tuyền Ki phủ cũng dám xông vào, ta muốn xem bản lĩnh của hắn.” Công tử áo trắng nhẹ nhàng buông chén trà xuống, tay áo trắng thanh lịch từ tốn như mây: “Nếu đã đến đây vậy ta sẽ làm cho hắn có đi mà không có về.” Vừa nói xong, cả người hắn giống như sương mù từ bên trong bay ra.
Lúc này Giang Sắt Sắt đang đứng trong tàng bảo lâu, đảo mắt nhìn kĩ xung quanh.
Trong phòng tất nhiên không có đuốc, ngọn đuốc trên hành lang hòa lẫn với ánh trăng, chiếu rọi bóng đen ௱ôЛƓ lung vào bên trong, phảng phất nhìn thấy hai bóng người đang đang sắp đặt gì đó, mặt trên bày ra rất nhiều thứ.
Nàng chậm rãi đi qua, đánh giá sự việc, xem có đồ vật nào mình đang muốn thu lấy hay không.
Sắt Sắt cầm lấy một cái ống bằng đồng nhìn rất bình thường, ống đồng ước chừng dài hai thước, trên thân ống có hoa văn tinh xảo, đầu ống được khảm hai mảnh kính thủy tinh tỉ mỉ có thể nhìn xuyên qua.
Sắt Sắt cầm ống đồng lên, xem trái xem phải nhìn không ra có tác dụng gì. Đến khi đem ống đồng đặt vào mắt, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại kì quái có thể nhìn được một tòa phủ khác trên nóc có một cái chuông đồng, cách xa Tuyền Ki phủ khoảng năm dặm. Khi buông ống đồng xuống, nhìn lại thì ngay cả lầu các đối diện cũng không thấy. (5 dặm= 8, 04672 km)
Đây thật sự là bảo vật hiếm có, có thể nói là thiên lý nhãn, dùng ở trên biển không có gì tốt hơn.
Sắt Sắt vừa kinh ngạc than vừa đem bảo bối giấu vào trong người. Nàng đi đến các bàn gỗ dạo một vòng, lại tìm thêm vài món đồ tinh xảo, tịch thu bỏ vào trong túi. Đang định đứng dậy rời đi, nàng tự nhiên cảm thấy làm như vậy là trộm, có chút không ổn nên kéo một cái khăn bàn xuống, dùng cục đá nhọn viết trên tấm khăn bàn một bức thư: “Ta mượn thiên lý nhãn, la bàn,…ngày sau sẽ trả.” Sau khi viết xong nàng dùng ngân châm ghim trên bàn. Đang định đứng dậy rời đi, đột nhiên nàng phát hiện hình như ngoài cửa sổ có bóng người lóe qua.
Nàng lập tức giật mình nhưng không có chỗ để trốn, chỉ có thể treo người trên xà nhà, nín thở không phát ra một âm thanh nào.
Cửa sổ có một tiếng vang nhỏ, lập tức một bóng người theo đó nhảy vào trong phòng.
Bóng trăng cùng bóng hoa thản nhiên theo cửa số chiếu vào bên trong, Sắt Sắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng ở bên trong tao nhã đi lại, xem dáng người thì có lẽ đó là một công tử trẻ tuổi.
Sắt Sắt nhớ rõ giang hồ đồn đãi, đương kim Huyền Ky lão nhân hình như có một đứa cháu tên là Phượng Miên. Người này từ nhỏ suy nhược nhiều bệnh, rất ít lộ diện trên giang hồ cùng triều đình.
Công tử áo trắng này chính là Phượng Miên sao?
Công tử áo trắng kia dường như đối với những thứ đồ trên bàn không có hứng thú, lập tức hướng tới chỗ Sắt Sắt ẩn mình.
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời có chút lo lắng, hắn sẽ không phát hiện ra chỗ nàng trốn chứ? Theo lý thuyết sẽ không, trong phòng chỉ là một mảnh tối đen, khinh công cùng bế tức công của nàng cũng không tầm thường. (bế tức công: vận công để kìm nén âm thanh của hơi thở)
Công tử áo trắng tao nhã đi về phía xà nhà nơi Sắt Sắt ẩn mình, bàn tay vươn ra từ trong tay áo, cầm lên một đồ vật để trên bàn.
Xem ra hắn không phải chủ nhân Tuyền Ki phủ Phượng Miên, nếu là chủ nhân thì sớm phải đốt đuốc chứ không sờ soạng trong bóng tối. Hay hắn cũng giống mình, đến ăn trộm thứ gì đó? Không ngờ tới lại gặp kẻ đồng đạo với mình, Sắt Sắt đang nghĩ thầm trong lòng thì thấy công tử áo trắng kia cầm trong tay một vật gì đó, lui vào bước tới đứng bên cửa sổ.
Quần bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên tạo nên một loại phong thái phóng khoáng, khuôn mặt hắn đang ẩn dưới ánh trắng, không thể nhìn rõ.
Hắn cúi đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng chà lau vật cầm trong tay, động tác chậm rãi và tao nhã. Xem ra người này đối với vật đó cực kì yêu thích, trộm xong không nhanh chạy trốn mà còn bỏ công lau chùi.
Sắt Sắt nhịn không nhếch môi cười khẽ, không ngờ lại có người lớn mật giống như nàng.
Trong bóng đêm, chỉ nghe một tiếng than khẽ: “Quả nhiên là cung tốt, chỉ là không biết phải sử dụng như thế nào!” Âm thanh hoa mĩ như tiếng trên trời, giống như một cây đàn tốt nhất tấu ra âm thanh tuyệt vời
Sắt Sắt nghe vậy mới để ý thấy vật trong tay công tử áo trắng là một cây cung. Hắn gài mũi tên lên cây cung. Cong khuỷu tay giương cung ra, giống như muốn thử xem cung có tốt không.
Sắt Sắt nghe được âm thanh dây cung dần dần căng ra, trong lòng có chút khó hiểu nhưng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không phải người này đã phát hiện ra nàng, muốn bắt nàng thử cung đấy chứ? Nếu quả thật là như vậy thì nàng nguy rồi.
Công tử áo trắng cầm cung, cánh tay hơi hơi chuyển động, dáng vẻ giống như đang nhắm vào con mồi, cuối cùng hướng về nơi Sắt Sắt đang ẩn mình.
Trên lưng Sắt Sắt không khỏi toát mồ hôi lạnh, không phải hắn thật sự đã phát hiện ra mình chứ? Nàng càng không dám nhúc nhích, lúc này nếu phóng mình trốn chạy tuyệt đối sẽ trở thành bia. =))
Nàng không cử động, sắc mặt lạnh lùng nhìn, hy vọng chỉ là trùng hợp, ngón tay giữa của người đó khẽ dời mũi cung đang hướng tới nàng đi. Nhưng không như mong muốn, chỉ thấy ngón tay hắn buông lỏng, dây cung buông ra, một lực thật lớn sắc bén thẳng tắp về phía nàng.
Sắt Sắt nhanh chóng né đi, với tốc độ của nàng vốn có thể tránh thoát nhưng lại không ngờ tốc độ của cây tên kia mau lẹ vô cùng, xẹt qua đùi của nàng, tuy không bắn trúng nàng nhưng lại xuyên qua lớp da bỏng rát. Điều làm nàng ảo não nhất là vạt áo xanh bị tên bắn trúng đã dính chặt vào xà nhà.
Sắt Sắt vẫn không dám động đậy, công tử áo trắng hình như cũng không phát hiện ra Sắt Sắt, tay buông cung tiễn ra, thong thả đi về phía chiếc bàn gỗ.
Sắt Sắt nép mình trên xà nhà, mặc dù không thấy rõ mặt người này nhưng thấy từng động tác của người này vô cùng phong lưu phóng khoáng. Một mái tóc đen dài dùng trâm ngọc nhẹ cuốn lại, trên trâm ngọc có đính một viên châu bằng đầu ngón tay, được ngọn đuốc nơi hành lang chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Anh mắt của hắn ở trên bàn gỗ xẹt qua một lượt rồi bỗng dưng dừng lại.
Sắt Sắt ngẩn người, biết được hắn đã phát hiện ra chữ viết của nàng để lại.
Quả nhiên công tử áo trắng duỗi tay cầm lấy chiếc khăn bàn có chữ viết, nương theo ngọn đuốc nơi hành lang u ám tinh tế đọc qua. Hắn xem rất rất cẩn thận, ngón tay chậm rãi xẹt qua từng chữ nàng viết, bên môi hơi gợi lên ý cười hứng thú.
Không biết vì sao Sắt Sắt cảm thấy sợ hãi trong lòng, những chữ kia là nàng dùng chữ viết rồng bay phượng múa của mình để viết, lần đó viết bốn chữ “Châm không có độc” cho Dạ Vô Yên cũng là dùng chữ này để viết. Vừa nhìn thấy đã biết không phải nét mực thô mà là nét chữ rất thanh, phỏng chừng công tử áo trắng không cần nghĩ cũng biết là chữ viết của nữ nhân. Như vậy có phải Dạ Vô Yên cũng biết Tiêm Tiêm công tử là nữ tử?
Sắt Sắt đang suy nghĩ miên man bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, có người đang chạy tới nơi này. Công tử áo trắng thở dài một tiếng, đem những chữ viết Sắt Sắt để lại cất vào trong tay áo.
Sắt Sắt kinh hãi, chưa kịp chạy thì cửa phòng đã bị mở ra, vài thị vệ dũng mãnh xông vào, tay chân lưu loát thắp sáng đuốc trong phòng, bên trong nhất thời bừng sáng.
***
Lời tác giả: Trong truyện có nhiều nhân vật nam, tôi liệt kê một chút để mọi người khỏi lẫn lộn.
Dạ Vô Yên: Tuyền vương của Nam Việt, lục hoàng tử, mẫu thân là hoàng phi đã qua đời.
Dạ Vô Nhai: Ngũ hoàng tử của Nam Việt, chưa được phong vương, là con của đương kim hoàng hậu.
Dạ Vô Trần: Thái tử của Nam Việt, tam hoàng tử, là con của đương kim hoàng hậu. Trước mắt hắn không có nhiều đất diễn, xin mọi người không cần để ý tới.
Phong Noãn: Nhị hoàng tử của Bắc Lỗ quốc Hách Liên Ngạo Thiên.
Mạc Tầm Hoan: Hoàng tử của Y Mạch đảo quốc, tên khác là Mạc Xuyên.
Công tử áo trắng cũng chính là công tử áo trắng đã kéo cung, thân phận tạm thời giữ bí mất.
Công tử áo đen: Người này là cháu nội của Huyền Ki lão nhân tên Phượng Miên.
Ngọn đuốc sáng lên, bóng tối thối lui. Sắt Sắt lúc này mới nhìn rõ mặt của công tử áo trắng.
Chính là trên mặt hắn cũng giồng với nàng, đều mang mặt nạ.
Đó là chiếc mặt nạ chạm khắc từ bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng ngọc thạch dìu dịu, đeo trên mặt hắn đúng là không thể nói nên lời rất hài hòa và phù hợp.
Bởi vì không thấy rõ mặt hắn, Sắt Sắt chỉ nhìn thấy sau chiếc mặt nạ là một đôi mắt đen, người đeo mặt nạ kia có một đôi mắt đen nhìn không rõ, nhưng Sắt Sắt biết đó nhất định là một đôi mắt đẹp.
Bởi vì đôi mắt kia đen láy, đen hơn cả bầu trời đêm không trăng, đôi mắt kia lại càng sâu, sâu hơn cả vực sâu vạn trượng.
Tĩnh lặng như băng như ngọc, sâu thẳm như vực sâu lạnh lẽo, thanh khiết như ngọc lưu ly, như những vì sao trong bóng đêm đen như mực. Một đôi mắt như vậy làm cho ngươi ta rất khó có thể tưởng tượng đằng sau chiếc mặt nạ sẽ là một khuôn mặt thoát tục như thế nào.
Càng làm cho Sắt Sắt kinh hãi hơn là mái tóc của hắn dài và đen đến kinh người, tựa như một loại gấm vóc màu đen thượng hạng, ở dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng u ám.
Một thân áo trắng của hắn mới vừa rồi trong bóng đêm nhìn có vẻ là toàn màu trắng, nhưng lúc này dưới ánh nến sáng ngời, Sắt Sắt mới nhìn rõ trên nền y phục trắng lại được dùng chỉ thanh nhã thêu lên một bài thơ.
“Nhẹ như ráng chiều, giống như rồng bay... .Giống như mây nhẹ che khuất ánh trăng, như gió dìu dịu thổi bay những bông tuyết....” Chữ viết rồng bay phượng múa, mang theo một vẻ hoang sơ cùng lịch sự tao nhã. Sắt Sắt đều đã gặp qua quần áo thêu hoa, thêu mây, thêu hoa cỏ chun cá nhưng chưa bao giờ gặp qua quần áo thêu chữ, mà lại thêu bài thơ “Lạc thân phú”, bộ trang phục này mặc trên ngươi hắn đúng là phong lưu tuấn nhã không thể nói nên lời.
Thật sự là một người biết thưởng thức vô cùng trong thiên hạ.
“Thế nào, cây cung này được chứ.” Chợt âm thanh réo rắt vang lên, một công tử áo đen chậm rãi bước đến.
Dáng người hắn cao ráo gầy yếu, khuôn mặt trầm tĩnh, hiền hòa tuấn lãng, một đôi mắt phượng khi cười rộ lên dài và nhỏ, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như gió.
Công tử áo trắng buông cung, ngón tay thon dài nhẹ nhàng *** dây cung, cười nhẹ nói: “Bỏ thêm cơ hoàng nên có điểm đặc biệt hơn, tầm bắn cung uy lực đều gia tăng không ít, liền ngay cả người không có võ công như ta đều có thể thuận buồm xuôi gió dùng được.”
Sắt Sắt than thầm một tiếng, thì ra là bỏ thêm cơ hoàng, trách không được tốc độ lại nhanh lên không ít, làm cho nàng thiếu chút nữa tránh không thoát. Những bảo vật trong Tuyền Ki phủ thật đúng là không có vật nào tầm thường.
Bất quá công tử áo trắng nói mình không có võ công, nàng có chút khó tin. Không có võ công mà có thể bắn nàng chính xác như vậy, không phải là do trùng hợp chứ?
Hai người này cùng nhau nói chuyện liên miên, dáng vẻ có chút tư nhiên hòa hợp, công tử ảo trắng kia nhất định không phải là trộm, nhưng không biết hắn có phải là chủ nhân Tuyền Ki phủ Phượng Miên không?
“Thật sao? Thật sự lợi hại vậy sao, ta còn chưa thử qua lần nào.” Công tử áo đen khoanh tay khẽ cười nói.
“Vậy để ngươi thử một lần!” Công tử áo trắng vừa dứt lời lại giương cây cung trong tay lên, bắn ra.
Trong lòng Sắt Sắt lại khẩn trương, mũi tên vừa rồi nhất định không phải là ngoài ý muốn, chỗ ẩn nấp của nàng dĩ nhiên đã bại lộ, lúc này nếu không nhanh trốn chỉ sợ rằng sẽ trở thành tấm bia. Nghĩ là làm, nàng phóng mình định nhảy từ trên xà nhà xuống thì bị vài luồng lực ập tới.
Thì ra công tử áo trắng quả nhiên là hướng về phía nàng bắn tới, hơn nữa lần này không phải là một mũi tên mà là bốn mũi tên đồng thời hướng về phía nàng, bắn vào hai tay cùng hai chân nhưng thật ra không bắn vào những chỗ trọng yếu trên người nàng.
Sắt Sắt không dám đón đỡ, vừa không thể né sang trái, vừa không thể né sang phải, phía trên là nóc cũng không thể nhảy lên, chỉ có thể nhảy xuống dưới. Nhưng tên kia tốc độ cực kì mau lẹ, nháy mắt liền đến trước mặt, bắn vào quần áo hai bên vai Sắt Sắt. Nàng một tay bám lấy xà nhà, liền treo mình trên xà nhà như vậy. Sắt Sắt cũng không dám cứng rắn rút tên, nếu rút ra làm hỏng quần áo, quần áo rách tan như vậy thì cảnh xuân trên người nàng liền lộ ra ngoài, mặc kệ thế nào nàng cũng là một nữ tử. Sắt Sắt chỉ có thể treo mình ở đó, phía bước hai vị công tử đều hứng trí nhìn nàng chăm chăm, xem như đang thưởng thức con mồi rơi vào bẫy sẽ giãy giụa thế nào.
“A, trên xà nhà sao lại có ngươi vậy?” Công tử áo trắng khoanh tay cười nói, trong âm thanh không khỏi hề có chút mỉa mai nào.
Sắt Sắt chưa bao giờ bị mất mặt như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ tức giận như ngày hôm nay, có thiên tài mới tin hắn không biết trên xà nhà có người.
Nàng cúi đầu lạnh lủng quét mắt liếc nhìn hai người, chỉ cần một cử động rất nhỏ, quần áo trên hai vai liền phát ra âm thanh rẹt rất nhỏ.
Sắt Sắt tức giận, họ cố tình dưới ánh đèn sáng sủa đem dáng vẻ quẫn bách của nàng ra soi không sót chút gì.
“A! Tại sao cũng đội mặt nạ, không biết khuôn mặt thế nào, chúng ta nhìn thử xem sao.” Công tử áo đen dạo một vòng quanh Sắt Sắt, cảm thây có chút hứng thú nói.
Công tử áo đen nhón chân tháo mặt nạ của Sắt Sắt ra, cũng không biết là do vô tình hay cố ý chân dơ không đủ cao, đầu ngón tay cọ quanh trước *** Sắt Sắt, chạm vào khuôn *** mềm mại của Sắt Sắt.
Sắt Sắt tuy là cải trang thành nam tử nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử, bị công tử áo đen chạm vào với một lực không phải nhỏ liền không kịp suy nghĩ, một chân lập tức giơ chân lên, mũi chân theo tiếng gió sắc bén bay đến trước *** công tử áo đen.
Công tử áo đen không biết nên cũng bị dọa đến choáng váng, bởi vì chiếm được tiện nghi nên cao hứng ngây người, đứng ở đó nhìn đầu ngón tay cười gượng, khuôn mặt tự nhiên hơi đỏ ửng lèn, hồn nhiên không hề biết nguy hiểm đang ập tới.
Mắt thấy Sắt Sắt đá được hắn, bóng trăng trước mắt nhoáng một cái, cổ tay của nàng bị một bàn tay thon dài nắm lấy.
Bên môi công tử áo trắng lộ ra một nụ cười vô ý, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn nàng: “Các hạ đá người cũng rất hay.”
Ngay cả khi hắn bình tĩnh, ánh mắt vẫn mang một khí thế bức ngươi.
Trong lòng Sắt Sắt trở nên lạnh lùng, sự tức giận lan rộng ra.
“Buông ra!” Nàng nói lại như băng .
“Nếu ta không buông thì sao?” Động tác của hắn tao nhã nhẹ nhàng nâng cổ tay của nàng lên, thản nhiên cười gượng, một thân áo trắng phiêu lãng theo gió .
Tuy lời nói của hắn mang giọng điệu khinh thường nhưng khí chất lại rất cao quý tao nhã, làm cho người ta không hề cảm thấy càn rỡ chút nào. Tuy là như thế nhưng cũng đã chọc giận Sắt Sắt.
Nàng hừ lạnh một tiếng, vừa lật cổ tay, hai ngón tay bỗng nhiên khép lại, hướng tới huyệt trên đỉnh đầu công tử áo trắng định điểm một cái. Cử động này của nàng nếu thật sự điểm xuống thì không còn nghi ngờ, công tử áo trắng này chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ.
Nhưng công tử áo trắng mắt nhìn thấy nguy hiểm buông xuống lại kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt có vẻ như thật sự sợ hãi, không hề trốn tránh cũng không cùng nàng tiếp chiêu, giống như đang chờ ૮ɦếƭ.
Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, nhớ tới lời hắn vừa nói, hắn nói hắn không biết võ công cũng thể có thuận buồm xuôi gió dùng được cây cung đã bỏ thêm cơ hoàng vào. Hay là hắn thật sự không biết võ công, chỉ có tài bắn cung rất chính xác?
Công tử áo trắng này không phải không có võ công mà là võ công vô cùng bí hiểm! Nếu không hắn sẽ không can đâm như vậy, cứng rắn chịu một chiêu điểm huyệt của nàng.
Đầu ngón tay của Sắt Sắt hiển nhiên đã chạm vào mấy sợi tóc trên đỉnh đầu của hắn, dáng vẻ của hắn vẫn thờ ơ như trước.
Sắt Sắt cảm thấy vô vị, ngón tay giữa vô hình rút lại lực, chỉ xẹt qua đầu của hắn một cái.
Công tử áo trắng dường như cảm thấy nguy hiểm đã qua, hai tròng mắt mờ ra, khóe môi hơi cong lên, nhoẻn miệng cười, con ngươi đen long lanh như sóng nước.
Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy khó hiểu, chỉ trong chớp mắt, bàn tay công tử áo trắng bỗng nhiên dùng sức lôi cổ tay Sắt Sắt về phía sau, chỉ nghe rẹt một tiếng, quần áo trên vai Sắt Sắt hoàn toàn vụn nát, lộ ra bờ vai thon thả trắng muốt của nàng.
Da dẻ trắng muốt mịn màng giống như tuyết mùa xuân, thon thả và nõn nà, như một tia chớp ánh vào mắt của mọi người, làm cho ngay cả ánh nến cũng trở nên u ám trong chớp mắt. “Ai nha, không ngờ tiểu tặc hôm nay là một thư nhi!” Công tử áo đen kinh ngạc kêu lẻn. Cảnh xuân bị lộ ra ngoài, Sắt Sắt hoàn toàn phẫn nộ, ánh mắt lạnh buốt đảo khắp nơi.
Nghe được lời nói của công tử áo đen, nàng lại càng thêm xấu hổ. Cái gì mà thư nhi, nữ nhi có gì không được, chẳng lẽ nàng không phải người hay sao mà dùng từ trống mái để chỉ nàng! (thư: con chim mái)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc