Đánh cược trái tim - Chương 51

Tác giả: SakuraMooru

Khủng long nhút nhát
Ai nói rằng trên đời này ko có ma quỉ,ai nói rằng ko có lời nguyền hay quyền lực bóng tối?Giờ này để cô nói cho mọi người biết.Cô gặp rồi.Rõ ràng là quỉ mà.Mà lời nói của chị ấy,cứ như lời nguyền đeo bám cô ko lúc nào buông,cứ y như cuộn băng thu âm lặp lại trong đầu.Đáng ૮ɦếƭ đáng ૮ɦếƭ,não trái đã bất tỉnh từ 2 tiếng trước,còn não phải mắt đang quay cuồng cố gắng ko gục xuống.
“Điên mất thôi!” Nhi đập mạnh chiếc cốc xuống bàn,hai tay vò đầu bức tai tức giận.
“Trời ơi!” một giọng nữ thanh thanh cốt lên,mang đậm sốt sa.Người con gái với dáng người thon thả,mái tóc màu hạt dẻ,gương mặt hiền lành xót xa cầm chiếc cốc vừa bị cô тһô Ьạᴏ đập xuống bàn,bàn tay nhỏ nhắn nâng niu xoay đi xoay lại chiếc cốc dò xét.Sau khi kiểm tra kĩ hiện vật ko bị sứt mẻ mới thở ra 1 tiếng.
“Mày nhẹ tay chút chứ.Bộ cốc này là hàng sứ cao cấp hoàng gia Anh đấy.” Ngọc lớn tiếng trách móc.
Nhi tức giận ngẩng đầu lên,vai vẫn gục xuống bàn tức giận nhìn con bạn thân.Ko nói thì thôi càng nói càng tức.
“Chỉ vì bộ đồ sứ hoàng gia Anh mày bán rẻ cái cốc của tao cho hắn?” giọng nói tràn đầy nghĩa khí căm hờn.
Ngọc vội vàng giơ khóe môi cười sáng lạn.Lập tức tiến lại gần cầm lấy cánh tay cô lắc nhẹ.
“Thôi mà.Dù sao bán cũng bán rồi.Mày cũng mong tao làm ăn có lãi chứ.Hơn nữa còn là lãi to!” Ngọc nũng nịu nói,ánh mắt bắn ra tia sáng hình polime.
Nhi lại đập đầu xuống bàn,chán nản thở ra 1 hơi.Tại sao cô lại khổ vậy trời?Sao ở đâu,ở chỗ nào,nơi nào cũng nghe thấy chuyện của T3.Cuộc đời của cô từ lúc nào lại ko thoát khỏi hắn vậy?Công ty thì dĩ nhiên rồi,giờ qua nhà bạn thân than thở,cũng nghe nó nói chuyện của hắn.Điên mất,điên mất.Lời nguyền của mụ phù thủy.Nhưng mà mụ phù thủy này xinh quá,thật ko nỡ xuống tay.
Lại nặng nhọc thở dài 1 hơi,gương mặt chán nản nhắm chặt mắt.
“Cuối cùng thì có chuyện gì?” Ngọc nhìn gương mặt đang gục xuống bàn của con bạn thân ko khỏi sốt ruột.
Lặng lẽ nhắm mắt,thở hắt ra 1 hơi dài như thế kỉ,gương mặt xinh xắn cũng trở thành ô mai chua đến tê tái.
“Mày nói chuyện xem nào?” Ngọc sốt ruột lắc lắc tay cô.
Xác ૮ɦếƭ lập tức thở dài,quay đầu sang hướng ngược lại.
“Mày ko nói làm sao tao biết có chuyện gì?” Ngọc lại càng sốt ruột hơn.
Lại chỉ có tiếng thở dài thườn thượt.
“Mày .. lại cãi nhau với anh Tú à?” Ngọc hơi ngập ngừng,nhỏ giọng hỏi.
Lập tức,cái xác sống vẫn bất động lay lắt như ăn mày trên mặt bàn lập tức đứng bật dậy như Thánh Gióng vừa ăn cơm xong.Với một tư thế vô cùng oai hùng hiên ngang.
“Tao với hắn ko có bất cứ liên quan nào hết.”
Nhi vô cùng oai hùng,thể hiện 1 cách triệt để khí thế oai phong lẫm liệt,trừng mắt,phùng mang,trợn má,иgự¢ ưỡn cao,tay đập bàn,vẻ mặt bất mãn bất cần đời đã thể hiện vô cùng xuất sắc hình tượng tiểu nhân ૮ưỡɳɠ éρ dân nữ.
Ngọc nhìn tướng tá bất lương của con bạn thân trước mặt,khó khăn nuốt nước bọt.Mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng thể nhịn được nhìn nó tiếp tục thể hiện bản lĩnh bất lương,đập liên tục xuống mặt bàn.
“Nhẹ tay 1 chút!” Ngọc nhíu mày nhẹ giọng.
Nhi lập tức lại trưng ra diện mạo bất lương,thổ phỉ của mình trừng mắt nhìn con bạn thân tức giận.
“Xót của à?Nếu vỡ để tao bảo hắn thay cho mày mặt kính bằng pha lê Tiệp nhé!” giọng điệu cô vô cùng mỉa mai.
“Thật à?Vậy mày cứ tiếp tục đập đi.Có cần tao lấy 乃úa cho mày ko?” Đôi mắt Ngọc sáng lấp lánh,hết sức phấn khởi nhìn cô.
“NGUYỄN MAI NGỌC!!” Nhi tức giận rít tướng lên.
Ngọc giật mình,lùi người lại phía sau,ánh mắt sợ hãi nhìn kẻ hung đồ trước mặt.
“Tao ở đây,mày làm gì hét to vậy?”
Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn con bạn thân,đôi mắt đen rừng rực lửa,hơi thở trở thành gấp gáp.Phải mất đến hơn 1 phút cô mới có thể trở lại phong độ anh hùng nam tử hán vốn có,chán chường đặt mình xuống ghế.
“Tại sao ai cũng nhắc đến tên khốn ấy làm gì ko biết!” Cô chán nản lẩm bẩm.
“Tên khốn?Ai lại nhắc đến anh Tú?” Ngọc tò mò sán lại gần con bạn thân.
“Thư ký của hắn!” Nhi chán nản nói,lời nói cuối cùng của bà chị thư ký quả nhiên là câu chốt đáng giá bạc triệu.Cứ y như nguyền rủa làm cho cô ong ong hết cả đầu.
“Là sao?” Ngọc mơ hồ hỏi.Thư ký nhắc đến tổng giám đốc có gì ko ổn.Lẽ nào.
“Mày đang ghen hả?” Đôi mắt Ngọc sáng bừng lên vui vẻ.
“Được vậy đã tốt.” Nhi chán nản gục đầu,đôi mắt đen láy trở nên ẩm ướt,nhu hòa.
“Nếu ghen ít nhất còn chứng tỏ nhu cầu sinh lý của tao bình thường.Đằng này ko phải ghen,mà tao bị nguyền rủa!” chán nản nói nốt vấn đề.
“Hà?” Ngọc há hốc mồm nhìn con bạn thân lo lắng,bắt đầu vạch tay vạch chân,vạch người nó ra xem có bị thiệt hại gì hay ko.
“Đừng tìm ko phải ở đó!” Nhi chán nản tiếp lời.
“Vậy ở đâu?” Ngọc ngơ ngác hỏi.
Một ngón tay thon dài nhỏ nhắn chỉ thẳng vào thái dương của bản thân mình.
“Trong này!” Nhi chán nản nói.
“Mày đừng làm tao sợ!” Ngọc gương mặt xám tro nói.
“Tao nói thật.Tao thật sự bị nguyền rủa rồi.Lời nói của bà chị ấy cứ vang lên trong đầu tao ko lúc nào ngừng tao sẽ ૮ɦếƭ mất.” Nhi chán chường nói.
“Bà ấy nói gì?” Ngọc mở to mắt hỏi.
“Bà ấy nói tao bảo hộ tên kia vì tao thích hắn!” Nhi nhíu chặt mày,đôi mắt đen lóng lánh như con sông trong đêm.
Ngọc đơ mặt nhìn con bạn thân của nó.Trong lòng đang tự hỏi,nó thật sự ko hiểu hay cố tình ko hiểu?
“Đến giờ mày vẫn ko biết mày thích người ta?” Ngọc thản nhiên hỏi nó,khuôn mặt ko quên ngệt ra.
“Tao?Thích ai?” Muốn độ mắt to,được thôi tao đọ với mày.Cô mở mắt càng lớn hơn kinh ngạc.
“Mày thích anh Tú!” Ngọc bình thản trả lời.Ít nhất là cô đoán vậy.
Một giây,2 giây,3 giây.. 30 giây.Xin lõi quí vị về việc đột nhiên mất đường truyền,chương trình xin được bắt đầu tiếp lại ngay bây giờ.
“Mày mơ ngủ à?” Nhi sau khi mất tín hiệu mới có khả năng bắt sóng lại lập tức nói.
“Ko phải chỉ mình tao nói thế!” Ngọc bĩu môi nói.
Nhi trân trối nhìn con bạn thân,gương mặt kì thị,khóe môi giật giật,mi mắt co co.Lúc này tâm trạng của cô cũng đang hết sức bàng hoàng và sửng sốt y như gương mặt kì thị chủng tộc của cô lúc này.Nói gì làm ơn có lý 1 chút,mày bảo chồng mày đang mang thai tao còn dễ tin hơn thế.
“Mày nhìn thế là có ý gì?Ko tin?Ngẫm lại bản thân đi cô nương,từ xưa đến nay người ghét con trai như mày lại dễ dàng để người ta chạm vào người mày chắc.” kẻ đó ko bị bể tay mới là lạ.
“Nhưng lúc đó là..” Nhi lập tức phản bác.
“Đừng lôi cái hiệp ước của mày ra làm cớ.Tao ko cần biết hiệp ức hay ko,nhưng trong 100 ngày 2 người ở bên nhau mày thật sự rất thật tâm đối tốt với Tú.Mày dám nói ghét ông ấy ko?” Ngọc thẳng thắn nhìn thẳng con bạn phán tội.
“Ko ghét.” Nhi suy nghĩ 1 lúc rồi nói.
“Thì đó.Ko phải ghét dĩ nhiên là thích rồi!” Ngọc thản nhiên nói ra câu chốt,chậm rãi ngồi cầm chiếc ly lên miệng uống trà,vô cùng tao nhã.
Nhi ngồi bên cạnh,vẫn tiếp tục nhai nuốt kiến thức cao thâm của con bạn nó vừa đưa ra.Sau n giây ngơ ngẩn rốt cuộc não bộ của nó cũng đã được thức tỉnh.Vừa thức tỉnh lập tức chuyển sang chế độ PK tự do,khí thế ngùn ngụt,sát khí bừng bừng.Oai phong lẫm liệt nó đứng bật dậy khỏi ghế.
“Cái gì mà tao thích hắn.Mọi người điên hết cả rồi.Tao tuyệt đối ko bao giờ thích hắn!” Nhi tức giận hét toáng lên giậm mạnh chân,quay người biến mất dạng ở cửa.
Bỏ lại 1 cô gái với mái tóc xoăn hạt dẻ mềm mại,đôi mắt đang mở lớn,cái miệng xinh xắn đang há hốc,chiếc cốc sứ hoàng gia anh với màu sứ trắng thanh thuần trong suốt giơ lên giữa chừng trời bất động.
“Cô ấy sao vậy?” Một giọng nam tính từ phía trên cầu thang vọng xuống,Vũ nghe tiếng đóng cửa ầm ầm vội vàng bước xuống nhà chỉ thấy cô vợ xinh xắn đang cầm cốc uống trà ngồi đơ như khúc gỗ trên ghế.
“Điên tình!” Ngọc vẫn ko rời mắt khỏi cái cửa,cũng ko chớp mắt lấy 1 cái,tư thế vẫn hoàn toàn bất động.
“Nói thế là cô ấy thích anh Tú?” Vũ vui vẻ hớn hở tiến lại phía vợ.
“Ko xác định!” Ngọc vẫn nhìn cửa ko thèm quay sang nhìn ông xã 1 khắc.
“Nghĩa là sao?” Vũ nhíu mày.
“Người trong cuộc thì mù,người ngoài cuộc mới sáng!” Ngọc thản nhiên nói lúc này mới đưa cốc trà lên miệng uống 1 hớp.
Trong 1 căn nhà nhỏ trong 1 ngõ nhỏ Hà Nội,hiện tại là 7h sáng,nhiệt độ lúc này là 20 độ C,thời tiết mát mẻ,mặt trời khoác trên người tấm áo bông che đi sự lộng lẫy khiến lòng người đột nhiên dễ chịu.Giữa ko khí tơi mát buổi sáng,cuộc sống con người vẫn hối hả và tất bật.
“TRẦN HIỂU NHI!” một giọng hát át tiếng boom vang lên như thường lệ.Đứng trước cánh cửa gỗ là 1 người phụ nữ trung niên,mái tóc dài 乃úi gọn ra sau đầu,trên người mặc 1 chiếc áo dài tay nhẹ màu đen cổ chữ V,kèm với 1 chiếc quần bò sẫm màu ôm lấy cặp chân đẫy đà.Vũ khí nhân vật nữ “trung” hào kiệt này sử dụng chính là xẻng gỗ.Bà vô cùng hậm hực đứng trước cánh cửa gào lên,vừa sốt ruột muốn giơ bàn tay lên đấm cửa thì.
Cạch.
“Con đây rồi!” một giọng nữ trong veo thê thảm vang lên.
Người phụ nữ lập tức á khẩu,nhìn quang cảnh hiện ra trước mắt lúc này,đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.Sau khi chớp mắt hơn mười lần xác định hiện thực tàn khốc,người đàn bà lập tức vội vã chạy ra khung cửa sổ trong hành lang ngó quanh,ngó quất.Tướng mạo động tác rất có tác phong thám tử.
“Mẹ đang làm gì thế?” Nhi chán nản chống 2 tay ngang hông nhìn quái thư đang diễn trò.Hôm nay tâm trạng cô ko tốt đâu nhé.
“Tao xem bao giờ vòi rồng với động đất đến!” bà mẹ của cô vẫn thản nhiên nhòm ngó khung cảnh xung quanh vừa thản nhiên đáp.
“Làm gì có những thứ ấy!” Nhi tức giận xả khí.
Mẹ cô lập tức quay đầu nhìn lại,gương mặt luống tuổi cố gắng ngây thơ con gà tơ khiến cho cô ko khỏi giật mình.
“Chẳng nhẽ có sóng thần à?” mẹ cô vô cùng sửng sốt nhìn cô.
Nhi thừa nhận,cô tuyệt đối thừa nhận mình đúng là con mẹ mình.Ko phải ở nhà hộ sinh bị tráo rồi.Cái kiểu nói chuyện chẹn họng,thích gây thương tích mà ko dùng hung khí thế này chỉ có thể là năng khiếu bẩm sinh di truyền nhờ cách chuỗi nhiễm sắc thể.Được rồi.Cô thừa nhận hôm nay cô dậy rất đúng giờ,phải nói chính xác là chưa từng ngủ mới đúng.Cô phát hiện sau cuộc xả stress tâm sự chân thành,cùng thân tình với con bạn thân con trí cắn đôi,cô đã hết hẳn stress mà chuyển sang .. khủng hoảng trầm trọng.Hệ thần kinh của cô cứ y như dây đàn bị kéo căng,cả đêm qua dù nằm trên chiếc giường ấm êm,dù ôm trong tay cái gối ôm mềm mại cô vẫn mở mắt thao láo hoàn toàn ko thể ngủ.Lăn qua lộn lại cả nghìn vòng,mắt vẫn mở,đầu vẫn nghĩ đến việc cô bảo vệ hắn vì thích hắn?Cô bảo vệ hắn vì thích hắn?Đau đầu,thật sự quá đau đầu. Ngay cả khi say rượu tỉnh lại cũng ko cảm giác địa ngục như vậy.Cứ nhìn cái thảm cảnh của cô hiện tại xem,mặt mày bơ phờ,mắt đen thui như gấu mèo,chỉ thiếu nước người cô mọc thêm lớp lông mềm mại,cô chắc chắn sẽ được ăn sung mặc sướng,bảo hộ tuyệt đối tránh được khỏi kẻ thù truyền kiếp của cô.Hắn ta quả thật quá sức thần kỳ,túi thần kỳ của doraemon chắc chắn cũng ko thần kì như hắn.Đúng là kẻ thù truyền kiếp của cô,lần đầu tiên trong đời cái kẻ thiếu ngủ như cô ko thể ngủ.Mà là nguyên 1 đêm đến khi trời sáng cô mới nhận ra,lại đến giờ phải đi gặp hắn.Gặp hắn?Mới nghĩ đến đây thôi thì não bộ của cô lập tức muốn đình công.Cô phải làm thế nào để gặp hắn.Trong lòng cô hiện ra 2 suy nghĩ,1 là vô cùng vô cùng muốn vặt ngay đầu hắn xuống cho hắn hết phá cô,2 là .. cô thật sự thích hắn sao?
Sau 1 đêm nghiên cứu bằng cả 2 bán cầu não,đại não của cô đã tổng kết ra được 1 kết quả.Đó chính là..
“Còn ko nhanh xuống nhà ăn sáng!Nhanh lên ko lại muộn giờ bây giờ!” Mẹ cô gầm lên.
Được rồi.Chuyển lại chế độ bình thường là được rồi.Nhi thở dài ra 1 cái,chậm rãi bước đi xuống lầu.Lại tiếp tục thở dài.
Bốp.
“Ái…” Nhi la lên 1 cái cả người như muốn bổ nhào về phía trước.Cố gắng kìm hãm tốc độ ko phanh của mình dừng lại trước cầu thang,Nhi bấu mạnh vào lan can,một tay chạm vào tường để dừng mình lại.Cuối cùng cũng có thể dừng ở bậc thang đầu tiên,Nhi thở phào nhẹ nhõm 1 cái.
“Mẹ,mẹ muốn con mẹ bị tàn phế hay sao?” Cô bức xúc kiến nghị.
“Mày ko muốn thành liệt nửa người thì lập tức xuống nhà ăn sáng nhanh cho tao.Đi thực tập kiểu gì mà hôm nào cũng đến muộn.Ko sợ bị sếp đuổi việc ko còn chưa lĩnh lương à?” mẹ cô nghiến răng nói.
“Có muốn bị đuổi cũng ko được!” Nhi thở dài chán nản lết xuống cầu thang.
“Mày vừa nói gì?” Mẹ cô ánh mắt sắc lẻm đột nhiên xuất hiện ở đằng sau.
“Ko.Ko có gì!” Vừa nhìn thấy gương mặt âm u,ánh mắt sắc lẻm xuất hiện điện quang chứng tỏ mẹ cô đang vô cùng thích thú,phấn khích.Rõ ràng là biểu hiện của bà tám.Nguy hiểm,nguy hiểm.Vô cùng nguy hiểm.Nhi lập tức chỉ muốn tránh xa.
“Có chuyện gì về ông sếp của mày ko?Kể nghe xem!” mẹ cô nhướng mày,khóe môi cong lên,ánh mắt dâm tà nhìn cô tham muốn.
“Mẹ.” Nhi nhắm chặt mắt nói.
“Chuyện gì?Chuyện gì?Nói đi.” Lập tức gương mặt sáng sủa của người phụ nữ lại càng sáng hơn.Ánh mắt lấp lánh như sao trời,y như ruồi bọ thấy thức ăn lập tức bâu vào.
Nhi hậm hực quay người lại,bàn tay siết chặt,gương mặt trắng trẻo đỏ bừng bừng như lửa.
“ĐỪNG BAO GIỜ NHẮC ĐẾN CÁI TÊN KHỐN ẤY TRƯỚC MẶT CON!!” Cô gào ầm lên,gào xong lập tức hướng cửa chính ra khỏi nhà hoàn toàn ko quay lại 1 lần.
“Ko nói thì ko nói.Cần gì phải hét to như vậy.Mẹ mày già nhưng đã điếc đâu!” mẹ cô ngẩn ngơ 2 tay bịp chặt tai nhìn theo cái tướng hùng hổ của cô nện cầu thang đi ra cửa.
“Ko ăn sáng mà đã đi rồi sao?” sực nhớ ra chuyện quan trọng mẹ cô hướng mắt nhìn cửa,nhưng chỉ còn lại cánh cửa đóng im ỉm.Cô con gái đỏng đảnh đã đi từ lúc nào.
“Đáng ૮ɦếƭ.Người nào cũng Hoàng Tuấn Tú,Hoàng Tuấn Tú.Các người thích hắn như vậy thì đi mà tự nghiên cứu.Hỏi hỏi hỏi.Suốt ngày hỏi.Tôi lại ko phải là mẹ hắn,hỏi làm cái gì?” Nhi càu nhàu bực bội,bước chân tức giận dẫm đạp lên nền đất như kẻ thù.
Được rồi.Cô thừa nhận,càng nói thì càng thấy bực.Tốt nhất là ko nói nữa.Nghĩ tới đây cô lại thở dài.
Haizz!Cô công nhận.Từ đêm qua đến giờ thức trắng 1 đêm,với bộ não ko phải thiên tài nhưng cũng thuộc hàng đặc biệt biến thái của cô,với kinh nghiệm chục năm nghiên cứu tâm lý học qua tiểu thuyết tình cảm,phim hoạt hình,truyện tranh,phim Hàn Quốc,phim trung Quốc,thậm chí đôi khi biến thái đến phim Việt Nam,nhưng kết quả cô vẫn ko thể tìm ra đáp án.Thật đúng là điên đầu.Cuối cùng là thích?Hay ko?
Tức giận ngửa mặt lên trời,lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật quá bất lực.Hoàng Tuấn Tú,anh thật đúng là khắc tinh của tôi!
“Hắt xì!”
“Tổng giám đốc ko sao chứ ạ?” Thủy đặt tập hồ sơ xuống bàn của Tú nhìn có vẻ lo lắng.
“Ko sao!” Tú xua xua tay.Lông mày hơi nhíu lại,đôi mắt nâu nhìn qua tập tài liệu.Vô cùng lơ đễnh nói.
“Thư ký đến chưa?” hắn lơ đễnh hỏi.
Thủy hơi nhướng mày,khóe môi nở 1 nụ cười.Rất nhanh lấy tay che miệng nhỏ giọng giả vờ hỏi.
“Dạ 3 vị thư ký đều đến đủ cả rồi,sếp muốn tìm người nào trong số họ ạ?”
Tú hơi ngẩng đầu lên.Đôi mắt nâu lạnh lẽo xoẹt qua cô gái thư ký,gương mặt điển trai lập tức trở nên lạnh băng.
“A!Còn Nhi thì tạm thời chưa tới ạ!” vô cùng biết thời thế Thủy lập tức mau miệng nói.
Tú mím môi cảnh cáo cô 1 lần nữa rồi mới cúi đầu xuống đọc tiếp tài liệu.Chị gái thư ký biết ý cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi,gương mặt thanh tú khẽ mỉm cười,trước khi ra khỏi phòng vẫn ko quen liếc mắt lại nhìn gương mặt sốt ruột của vị lãnh đạo.Thủy mỉm cười từ từ đóng cửa lại.
“Chị có chuyện gì vui vậy?” một cô thư ký nhìn gương mặt tủm tỉm cười của chị gái thư ký lập tức nổi máu bảy tám.
“Đúng rồi,chị Thủy chuyện gì vui thế.Chia sẻ với mọi người đi!” một cô gái khác lập tức nhoài người qua bàn giấy hỏi.
“Chị gái có chuyện gì thế.Nói cho bọn em vui với.Chị biết tin gì mới sao?” một cô gái lập tức ra ôm lấy tay cô.
Thủy vẫn tiếp tục mỉm cười,gương mặt thanh tú ko giấu nổi sự vui thích.
“Rất nhanh rồi mọi người sẽ biết thôi!” chị gái vui vẻ nói ánh mắt ko giấu nổi sự thích thú.
Người ta vẫn bảo thà ko biết còn hơn biết 1 nửa.Nhất là đối với những con người của ngành văn hóa thông tin như tập đoàn buôn chuyện xuyên quốc gia của phòng thư ký.Cho nên người càng muốn giấu,càng chứng tỏ là chuyện tốt.Đã là chuyện tốt càng khiến người ta tò mò.Khi mọi người còn đang nhao nhao lên yêu cầu được biết thêm chút manh mối thì cửa thang máy Ding lên 1 tiếng.
Nhi thẫn thờ từ trong thang máy bước ra ngoài.Gương mặt xinh xắn mọi khi giờ xị ra,đôi mắt đen xì vì thiếu ngủ,làn da trắng trẻo trở nên nhợt nhạt,đôi mắt đen láy trong veo mọi khi giờ vụt tắt ánh sáng,trở thành đen sẫm như biển đêm.Dáng vẻ phất phơ như hồn ma của cô làm cho cả 3 người thư ký lập tức há hốc mồm,chỉ có 1 người duy nhất vẫn thủy chung tươi cười.
“Chào buổi sáng!” Nhi chán nản ko buồn liếc mắt theo thói quen mở miệng chào.Ko phải cô ko lịch sự,chỉ là gương mặt của cô giờ như bê tông ko thể nào giương lên được nữa.Có muốn mỉm cười cũng hoàn toàn bất khả thi.Vắt óc suy nghĩ chắc là nói tình trạng này.Vắt xong rồi thì đúng chỉ còn cái bã.
“Chào buổi sáng!” Thủy mỉm cười tươi tắn đáp lại.
Nhìn gương mặt của người ếm bùa mình,lấp lánh tỏa sáng,rạng ngời,ấm áp.Nhi thật sự cảm giác chói mắt đến sắp mù.Làm sao có thể oán hận 1 phù thủy xinh như bạch tuyết được chứ?Vừa nghĩ tới cô lập tức thở dài,cảm giác mắt cay cay,thật muốn nhào vào lòng phù thủy mà khóc.
Thủy nhìn gương mặt của cô,khe khẽ cười.Chắc chắn là đã mất ngủ cả đêm.Ko lẽ cô ấy hoàn toàn ko biết bản thân mình nghĩ gì sao?Phải nói ngây thơ hay nói là ngu ngốc đây?Xem ra vẫn chỉ là 1 đứa trẻ ngốc nghếch.
Nhi lếch thếch lê từng bước vào phòng.Cảm giác như mình thật sự đang phải cõng 1 con voi.Gặp hắn rồi tiếp theo thế nào?Lại bắt đầu đau đầu rồi.Thôi.Ko nghĩ nữa.Chán chường thở dài,gương mặt của cô nhìn thẳng vào cánh cửa,đôi mắt đen lại lấp lánh ánh sáng thường nhật, vô cùng dứt khoát đẩy cửa bước vào.Nhưng vừa bước vào căn phòng,cô lại lập tức cảm giác cơ thể mình quá nặng.
Tú thật sự đã giật mình.Vừa nghe tiếng mở cửa hắn lập tức ngước mắt nhìn lên.Cũng vừa lúc đó từ cửa bước vào ko phải dáng người vội vã,gương mặt hầm hầm,ko phải dáng vẻ hùng hổ dang rộng 2 chân,2 tay nắm thành quyền,đôi mắt sáng long lanh như ánh đèn pha,ko hề có chút khí thế nào hết.Hiện tại thậm chí đứng thẳng với cô dường như còn là khó khăn,2 tay cô buông thõng,dáng đi lặng lẽ,gương mặt tiều tụy,đôi mắt đen thiếu sức sống,hốc mắt đen sẫm vì thiếu ngủ.Làm sao mà chỉ có 1 ngày cô ấy có thể trở nên thiếu sức sống như vậy?Ko phải bình thường gọi cô ấy rời giường còn khó hơn lên trời sao?Cô ấy có thể ngủ ở bất cứ đâu,phòng karaoke,trên ghế,thậm trí ngay cả ngồi trên đùi của hắn cũng có thể ngủ ko biết gì.Làm sao mà 1 người mê ngủ hơn mê tiền lại có thể mất ngủ?
Nhi chán nản lết thân xác của mình về chỗ ngồi.Thả lỏng hoàn toàn người xuống ghế.Lại tiếp tục thở dài.Ước gì cô ko nhìn thấy hắn.Ước gì cô ko nhìn thấy hắn.Cô tuyệt đối ko nhìn thấy hắn.
“Khủng long em làm sao thế?” Tú lo lắng nghiêng đầu nhìn cô.
“Ko liên quan đến anh.” Nhi chán nản ՐêՈ Րỉ,thân thể vẫn ko nhúc nhích.
“Cả đêm mất ngủ sao?” vẫn rất rất lo lắng.
“Biết rồi thì đừng hỏi nữa.” Nhi chán nản ՐêՈ Րỉ,hoàn toàn ko có 1 động thái tích cực nào hết.
“Sao em lại mất ngủ?Có chuyện gì sao?” Tú tiếp tục nhìn cái đầu một màu tóc đen đang gục trên bàn.
“Phiền phức quá đi.Anh có thể nào giữ yên lặng chỉ 5 phút ko hả?” Nhi tức giận bật dậy gào lên,rồi lại lập tức gục đầu xuống giữ nguyên lại vị trí ban đầu.
Tú thật sự là mở tròn mắt,cuối cùng thì cô bị làm sao?Đã lo lắng lại càng cảm thấy lo lắng.Mọi lần nếu cô tức giận cô sẽ quát tháo,nếu nổi điên sẽ đánh người,nếu dỗi thì cô sẽ lơ hắn xem như ko tồn tại.Nhưng hôm nay,tinh thần ko có,khủng long giờ y như con mèo hen.
“Khủng long có phải em ốm rồi ko?” vừa nói hắn vừa lao tới bàn làm việc của cô,mọt người xuống kê mặt mình sát mặt bàn để có thể nhìn kĩ gương mặt ૮ɦếƭ trôi của con khủng long.
Đôi mắt lờ đờ của Nhi ᴆụng thẳng vào gương mặt điển trai của hắn,trong lòng vừa cảm giác hậm hực,nhưng lại bị lời nguyền rủa làm rối loạn.Trong nháy mắt trong đầu cô bùng nổ 1 đống giấy cao bằng tòa nhà 50 tầng đè xuống đại não của cô,từ nào cũng kín mặt chữ “em bảo hộ cho giám đốc vì em thích cậu ấy.” Mà rất đặc biệt là cái chữ thích được viết in đậm như sợ người đọc ko hiểu được đâu là trọng tâm.Nháy mắt cả cơ thể cô trở thành nóng bừng bừng,cứng ngắc,đôi mắt đen mở lớn,các mạch máu đều phập phồng biểu tình.Bình thường tim đập nhanh cô cũng nghĩ chỉ do lao động,nhưng sao cả các mạch máu cùng biết đập?Có phải loạn hết rồi ko?
Tú lo lắng nhìn gương mặt ngay đơ của cô,cảm giác má cô đang đỏ hồng.Ốm rồi sao?Vội vàng đưa tay lên trán của cô kiểm tra.
Bàn tay to lớn của hắn vừa ᴆụng vào trán của cô,thì lập tức cái chồng giấy cao như tòa nhà lập tức vỡ vụn ra,để toàn bộ những chữ viết trên đó biến thành những thanh sắt hình chữ cái,lập tức rơi thẳng xuống thân hình của cô.Những tiếng động liên tục vang lên trong đầu càng lúc càng dữ dội,cô thích hắn,cô thích hắn,cô thích hắn.
“Ko sao chứ?” Tú lo lắng hỏi.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!” Nhi tức giận hét toáng lên,lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Tú càng lúc càng khi*p sợ,cảm giác trái tim vừa vọt ra ngoài chạy 1 vòng hành lang rồi chạy trở về.Hắn thậm trí ngừng hẳn thở,cảm giác toàn bộ cơ thể trở nên cứng ngắc.
Nhi tức giận đảo con mắt đen sẫm như viên thạch anh giận dữ nhìn hắn.
“Phiền muốn ૮ɦếƭ!” nói rồi cô hậm hực đạp cửa bước ra ngoài hành lang.Bỏ lại 1 sếp tổng ngồi bệt dưới đất gương mặt vẫn đang vô cùng bàng hoàng.
Nhi bực bội vượt qua hành lang phòng thư ký,lập tức hướng tới tấn công cái tủ lạnh.Lập tức phải hạ hỏa,lập tức phải hạ hỏa.Nếu ko mọi người ở đây sẽ được diện kiến ngay cái gì gọi là chân tâm tự thiêu của nhà sư.Với tòa nhà cao tầng này đảm bảo hệ thống báo hỏa chắc chắn là có,lúc ấy chuông báo động reo,cô lập tức sẽ bị liệt vào dạng tội phạm dân sự,chuyên phóng hỏa đốt người.Cho nên phải lập tức hạ hỏa.Nếu hạ hỏa ko được,chẳng may bốc cháy thì phải lập tức chạy vào ôm tên khốn khiến cô mất ngủ phải ૮ɦếƭ chung.
Người ta vẫn bảo con gái thất tình thì 1 đêm già 3 năm,cô ko hề thất tình sao 1 đêm đã già đến 5 tuổi thế này?Ai nói thất tình là điều đau khổ nhất?Cô thật sự muốn chạy tới túm cổ tên đó,lập tức dí sát cái bộ mặt tiều tụy của cô trước mặt hắn,cho hắn biết cái gì gọi là mở rộng tầm mắt.Nhìn đi,nhìn đi.Ko phải thất tình mới là đau khổ nhất.Mà cả 1 đêm ko thể ngủ,đầu não bị 1 câu nói dày vò,sáng sớm bị quái thú đạp,ban đêm bị ác ma quấy rầy.Cái đó gọi là tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần,nhìn cô đi.Bây giờ mới gọi là thống khổ nhất.Có hiểu ko hả?Sự đau khổ nhất thế giới chắc chắn chính là bị 1 câu nói đè ૮ɦếƭ não bộ,như cô hiện tại.
Đau đầu.Thật sự quá đau đầu.Giống như não trái đánh não phải.Ko nghĩ nữa.Tuyệt đối ko được mất đoàn kết nội bộ.Nhi nhắm chặt mắt,thở ra mạnh mẽ.Ko được nghĩ nữa.Ko được nghĩ nữa.Tuyệt đối ko nghĩ nữa.
Lấy hết can đảm cùng dũng khí mà bao nhiêu năm nay cô ko cần dùng tới,cô quyết định lập phòng tuyến giữa 2 bán cầu não.Để tránh cuộc chiến vô bổ giữa 2 bán cầu não.Dồn toàn bộ dũng khí của mình cô quyết định quay trở lại văn phòng,công việc là công việc.Nhưng vừa xoay người bước ra khỏi phòng uống nước,Nhi lập tức giáp mặt với 1 người mà cô chắc chắn là ko muốn gặp 1 chút nào.
“A!” Nhi hét lên 1 tiếng,miệng há hốc,mắt mở to,cả gương mặt phút chốc đông cứng như băng lạnh.Giờ cô nghe thấy cái rào cô vừa lập vừa bị 1 phi đạn từ đâu lao thẳng tới làm cho từng miếng sắt phút chốc vỡ vụn.Hai tên tù binh bị cô giam cầm lập tức lại xông vào trận chiến.Thích hay ko thích?Thích hay ko thích?Thích hay ko?
“Em sao thế?” Tú thấy cô sợ hãi nhìn mình la lên,trong lòng hết sức bực bội.Tiến từng bước về phía cô lo lắng muốn chạm vào cô.Hôm nay cô thật sự rất lạ.
“Đừng có đến đây!” Nhi lo sợ vừa lùi ra đằng sau vừa giơ 1 bàn tay lên cảnh báo hắn.Hắn tiến 1 thì cô lùi 2 bước.
“Khủng long em làm sao thế?” Nhi càng hoảng sợ Tú lại càng lo lắng,càng muốn nhanh chóng tiến về phía cô.
“T3 anh đứng yên tại đó.Anh đừng có tiến lại đây.Tuyệt đối ko được đến đây!” Nhi càng lúc càng hoảng loạn.Giờ đã đổi từ mắng chửi,chuyển sang νũ кнí hạng nhẹ.Trong vỏ hộp sọ của cô đang đạn bay khói lửa tơi bời.Rõ ràng là hắn là tại hắn xuất hiện,vốn cô đã hạ lệnh ngừng bắn,ko phải tại hắn làm sao 2 bán cầu não của cô lại đánh nhau đây?Tất cả lại con mèo đen ghẻ lở này.
“Khủng long em đừng làm anh sợ.Em giận gì thì có thể nói sao lại làm thế này?” Tú càng ngày càng lo lắng,càng lúc càng hoang mang.Tú vội vàng bước càng mau hơn.Hắn sợ,hắn rất sợ.Ko phải sợ cô đánh hắn đến ૮ɦếƭ,chỉ sợ cô như lúc này nhìn thấy hắn là lùi lại,nhìn thấy hắn là muốn tránh xa,giống như cô đang muốn hắt hủi hắn.Hắn đang sợ rất sợ.
“Ko được lại gần.Động vật đơn bào,anh tránh xa ra 1 chút!” Nhi hoảng loạng mà run lên.Tay cô càng xua mạnh hơn,gương mặt xinh xắn càng lúc càng hoảng loạn,đôi mắt đen của cô ướƭ áƭ,xao động nhìn trái nhìn phải cứ như con mèo con lần đầu được nhận nuôi.Cô hoảng loạn lùi về sau cho đến khi ko thể lùi được nữa.Cầu trời cô tuyệt đối ko muốn gặp cái nguyên nhân khiến cô đau đầu thế này đâu.Cho đến khi cô hiểu rõ được rốt cuộc cô bảo hộ hắn ta vì lý do gì, thì cô tuyệt đối,tuyệt đối ko muốn gặp hắn.
“Khủng long,rốt cuộc em làm sao?” Tú tức giận túm chặt lấy tay cô,đôi mắt nâu hỗn độn giữa đau thương và sợ hãi.Hắn sợ.Sợ thái độ sợ hãi của cô khi thấy hắn.Hắn điên mất,hắn điên rồi.
“Tôi bảo anh tránh xa tôi ra 1 chút mà.” Nhi tức giận bị hắn lắc đến đầu càng đau.૮ɦếƭ tiệt.Anh tưởng mình vô hại lắm à?Hại tôi đau đầu đến ૮ɦếƭ còn chưa đủ,giờ lại còn mang cái bãi chiến trường ác liệt ra lắc như lắc cooktail.Anh còn muốn ném boom hạt nhân sao?
“Khủng long,em ghét anh thế sao?” Tú nhìn gương mặt cô,cùng lời lẽ tức giận của cô,trái tim của hắn thật đúng là đau đến vỡ vụn.Gương mặt điển trai bỗng trầm xuống,đôi mắt nâu sẫm lại vừa đau thương,lại tràn đầy uy Hi*p.Ko cho nói,ko được phép phủ nhận.Nếu em phủ nhận em ૮ɦếƭ chắc.
Nhi mở trừng mắt nhìn cái thông điệp uy Hi*p mà hắn đang gửi gắm trong mạng ko dây.Động vật đơn bào giờ lại còn dám uy Hi*p tôi?Ko muốn nghe lời khó nghe thì mắc công hơi làm gì.
“Khủng long,em mau trả lời!” Tú vừa sốt ruột,lại nóng giận,lại lo lắng,bao nhiêu cảm xúc cứ lẫn lộn trộn lẫn nhau lại,làm cho bản thân hắn cũng ko biết cuối cùng hắn đang cảm thấy gì.
Não bộ của cô hiện tại thật đúng là muốn nổ tung vì chiến tranh vùng hộp sọ.Ai bảo cô có bộ não quá biến thái đi,ai bảo bộ não nào của cô cũng quá dũng cảm đi.Ai bảo dũng cảm là tốt,giờ thì ngay cả cầm súng chiến đấu cho ૮ɦếƭ chủ nhân cũng có dũng cảm làm rồi.Tốt.Rất rất tốt.Nhi bực bội nhìn thẳng vào gương mặt điển trai đáng ghét bao nhiêu năm qua vẫn luôn ở trong đầu cô.Nhưng ngay khi đôi mắt đen lấp lánh của cô chạm vào đôi mắt nâu của hắn,cô đột nhiên ngưng lại,đôi mắt đen long lanh của cô ướƭ áƭ xao động,đôi môi hồng của cô hơi mở ra,cặp lông mày thanh tú hơi trũng xuống.Tại sao cô lại cảm giác thấy đau thương trong mắt hắn.Được rồi.Được rồi.Đình chiến,đình chiến.Tạm ngừng 20 giây.
“Tôi ko có ghét anh!” Nhi thở dài chán nản nói.Xem như tích nhân đức đi.Giúp đỡ kẻ thù là gián tiếp tự đào huyệt.
Cặp lông mày của Tú lập tức giãn ra,đôi mắt nâu sáng lên ấm áp,đôi môi mỏng tràn ngập ánh cười.Trái tim của hắn đập rộn ràng lại cảm giác được trong lòng mình dường như mùa xuân đang tới,ấm áp đến lạ thường.
“Ngừng!” Nhi trừng mắt,đanh giọng lại nói.
“Hả?” Tú hơi nhíu mày.
“Ko được cười.” Nhi tức giận ra lệnh.
“Tại sao?” Tú thích thú nhếch môi.
“T3 anh thật sự đầu óc có vấn đề đúng ko?Tự dưng cười ngu ngốc 1 mình.” Nhi méo xẹo miệng,há hốc,giương mắt,nhíu mày nhìn hắn khó chịu.
Tú nhìn cô mỉm cười,trong lòng lại vui vẻ khó tả.
“Đã bảo đừng cười nữa!” Nhi lại gắt.Thật chướng mắt.Tôi ko cười ai cho hắn cười.Trong lúc cô còn đang đau đầu,loạn óc,vắt kiệt chất xám mà cô dành dụm bao nhiêu năm,đến sức cùng lực kiệt,thì hắn lại thản nhiên ở đó cười?Vui khi người gặp họa,thật đúng là quá vô nhân đạo,đúng là mất hết tính người,làm người gặp họa thật đúng là tức đến ói máu.Đúng là nói gặp họa ko sai.Rõ ràng là gặp họa mà.Bất quá,lần sau đến lượt cô vui,phải vui nhiều hơn gấp bội mới được.
“Được rồi.Muốn cười 1 mình tùy anh.Nhưng buông tôi ra.” Nhi gắt gỏng.
Tú miễn cưỡng buông tay cô ra,trên môi vẫn ko dứt ý cười.Nhi trừng mắt nhìn cái kẻ đang ko hiểu cười vì nguyên do gì mà càng thấy khó chịu.Cô hừ lạnh 1 cái rồi quyết định bỏ đi.
Ko cần ở cạnh hắn.Ko cần nhìn thấy hắn.Ko cần quan tâm đến hắn.Ko cần nghĩ đến hắn.Đá văng hắn ra khỏi đầu.Như vậy cô mới có thể thảnh thơi mà sống được.Đúng.
Ánh mắt đen của cô sáng ngời hừng hực ý chí chiến đấu.Cô quyết định phải tránh xa con động vật đơn bào nguy hiểm kia,ít nhất là cho tới lúc não bộ của cô ko đánh nhau nữa.Chính vì thế nên trong tầng 30 của tập đoàn X đã diễn ra 1 trò chơi như thế này.
Một con khủng long nhát gan luôn nhìn thấy lãnh đạo là chạy trốn,còn 1 vị lãnh đạo càng lúc càng khó hiểu,càng chạy thì lại càng muốn đuổi.
Trong phòng làm việc,cô chỉ chú ý vào tập hồ sơ trước mặt,hoàn toàn ko ngẩng đầu lên lấy 1 khắc.Ko gục đầu trên mặt bàn chán nản,thì cũng chúi đầu vào màn hình máy tính.Tuyệt đối ko để cho mắt mình có cơ hội tiếp xúc với phần tố nguy hiểm của xã hội.Làm cho Tú đã khó hiểu lại càng thêm khó hiểu.Hắn cố tìm mọi cách bắt chuyện với cô,cô cũng có trả lời qua loa nhưng hoàn toàn ko nhìn hắn lấy 1 khắc.
Hắn đành viện cớ bắt cô đi pha café,cô lập tức đứng phắt dậy đi ra cửa.Khi bưng cốc café vào cũng chỉ nhìn xuống sàn nhà mà đi,hoàn toàn ko ngẩng đầu lấy 1 lần.Thậm trí ngay cả đưa hắn cái cốc,cũng là đứng ở phía cạnh bàn đối diện,chứ ko đi đến bên người hắn.Hắn bắt cô kiểm tra số liệu,cô vô cùng chuyên chú để làm.Khi hắn hỏi có gì cần giúp đỡ ko?Cô lập tức đứng bật dậy.
“Tôi đi hỏi chị thư ký.” Nói rồi ko đợi cho hắn có thể phản ứng lập tức chuồn êm ra ngoài.
Mỗi khi hắn đứng dậy khỏi ghế ngồi,định tiến tới vị trí của cô.Cô lập tức như con mãnh thú,bật dậy khỏi ghế ngồi.Đưa ra 1 cái lý do vô cùng hợp lý “Tôi đi vệ sinh!”.Nhưng chỉ trong 1 buổi sáng cô đã đi vệ sinh tới 5 lần.Thật sự khiến người ngu cũng có thể hiểu,rõ ràng là 1 lý do vô cùng vớ vẩn.Cơ thể cô ấy lại vô cùng bình thường,sức khỏe rất tốt,thận cũng vô cùng tốt,làm sao 1 người ko uống nước có thể đi vệ sinh đến 5 lần.Mới nghĩ đã biết có vấn đề.
Đến giờ họp,Tú vừa định mở miệng nói cô đi họp cùng,nhìn sang phía đối diện thì con khủng long đã như khói bốc hơi từ lúc nào.Tú tức giận cắn răng.
“Cô ta là ninja chắc,đi lúc nào thần ko biết quỉ ko hay.”
Vừa nói hắn vừa bực bội đẩy cửa văn phòng bước đến bàn thư ký.
“Trần Hiểu Nhi đâu?” giọng nói vô cùng lạnh nhạt hắn hỏi chị gái thư ký.
“Thưa tổng giám đốc,em ko biết ạ!” Thủy vô cùng ngạc nhiên nhẹ giọng nói.Cô ngồi ở đây nhưng tuyệt ko thấy Nhi ra ngoài.
Tú nghiến răng kèn kẹt.Giỏi lắm.Trốn cũng ko cho ai biết.Đúng là kĩ thuật còn cao hơn năm xưa 1 bậc.Nói rồi lại lạnh nhạt nhìn sang cô thư ký.
“Chuẩn bị đi họp!” hắn lạnh nhạt bước đi,gương mặt điển trai trở nên lạnh lẽo,nguy hiểm.Ngày hôm nay Nhi thật sự rất lạ,cuối cùng thì con khủng long đang trốn hắn vì lý do gì?
10 phút sau trôi qua lặng lẽ trong căn phòng tổng giám đốc,cả văn phòng lớn ko một tiếng động thì đột nhiên từ sau cánh cửa dẫn đến phòng nghỉ vang lên 1 âm thanh loạt xoạt như 1 vật bị kéo lê trên mặt đất.
“Khốn nạn thật.Ko ngờ có ngày phải chui vào gầm giường mà trốn!” Nhi vừa nằm sấp trên mặt đất vừa phì phì nói.
Nói rồi lại đập cốp đầu xuống tấm thảm mềm mại dày lông,làm cho 2 bán cầu não của cô đang cầm rocket bị trao đảo trong giây lát.
“Đừng có đánh nhau nữa!Tập trung suy nghĩ đi nào!” Nhi tức giận siết chặt tay hét lên.
Cắn chặt môi dưới làm cho làn môi của cô trở nên trắng bệch,đôi mắt đen láy của cô sáng lên căm hờn.Trí não siêu việt toàn nghĩ ra những thứ người khác ko nghĩ ra của cô tại sao chỉ vì 1 vấn đề đơn giản như thế này trở thành náo loạn?
Nằm bò dưới sàn,nửa thân dưới vẫn còn ở trong gầm giường Nhi chán chường chống tay lên cằm suy xét.Làm sao?Tránh hắn nhưng ở cùng 1 văn phòng thì tránh đến bao giờ?Lại tiếp tục thở dài.Haizz điên mất.Cuối cùng kiếp trước cô vấn là dâm tặc cưỡng Hi*p con gái nhà lành,hay thổ phỉ ςướק của Gi*t người?Nhưng cái gì cũng mặc chắc chắn là kiếp trước cô nợ hắn,kiếp này mới bị hắn ђàภђ ђạ ra nông nỗi này.Ôi,phiền đã ૮ɦếƭ!
Nhưng mà trước khi nghĩ ra,tốt nhất phải ra khỏi đây đã.Đúng.Ở đây chắc chắn là sẽ bị tóm lại.Cho nên tốt nhất là phải chuồn.Nghĩ là làm Nhi lập tức chui cả nửa người còn lại ra khỏi gầm giường.Đứng dậy phủi phẳng lại quần áo,cũng may văn phòng của hắn ko có bụi,rất tốt.Nhưng ở lại cái chỗ sạch sẽ 1 cách quá đáng này ko tốt.Nghĩ tới là làm cô lập tức lao thẳng đến cửa để ra ngoài.
Nhưng vừa bước tới cửa,cái thang máy công nghệ cao ૮ɦếƭ tiệt Ding lên 1 tiếng,và cái người mà cô tuyệt đối,tuyệt đối ko muốn gặp nhất thế gian đang đứng ở giữa 1 toán vài người khóe môi hắn đang mấp máy nói điều gì đó.Nhi lập tức mở to mắt,trong đầu lại bị câu hỏi thích hay ko thích làm cho muốn thành bại não.Cô lập tức nhân cơ hội hắn còn chưa ngẩng đầu lên,liền lập tức nhào tới núp sau cạnh bàn của 1 chiếc bàn thư ký trong hành lang,đôi bàn tay bám lấy mặt bàn hơi ló cặp mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn địch thủ.
“Cô đang làm gì?” cô gái ngồi trên chiếc bàn đó mở tròn mắt nhìn cái người đang ngồi xổm nấp ở cạnh bàn.
“Suỵt!” Nhi lập tức giơ ngón tay ý bảo cô ta im lặng,đôi mắt đen lại nhìn theo cái đám người ko nên lại gần đó.
Tú vẫn tiếp tục bàn giao công việc,bàn chân bước từng bước vững vàng,đôi mắt nâu trở nên kiên định và dứt khoát.Anh bước đi nhanh thật nhanh muốn mau chóng hoàn thành cho xong công việc hôm nay mới có thời gian để đi kiếm cái tên trốn chạy trở về.Hoàn toàn ko để ý có 1 đôi mắt đen láy đang di chuyển quan sát từng hành động của hắn.
“Cô đang làm gì thế?” cái cô gái ở chiếc bàn bị chưng dụng làm lô cốt để ẩn nấp trừng mắt nhìn cô.
“Nói nhỏ thôi.Tôi mà bị phát hiện cô sẽ xong đời.” Nhi nhỏ giọng,trợn trừng mắt uy Hi*p.Hôm nay chỉ cần để hắn ko phát hiện,ko cần biết phải dùng cách nào,đe dọa cũng được,૮ưỡɳɠ éρ cũng được,thậm trí cầm dao kề cổ người ta cũng được,thủ đoạn bất lương cũng được.Chỉ cần hắn ko nhìn thấy,chỉ cần hắn ko nhìn thấy.Ko cần quan tâm nữa.
Cô gái lập tức trở nên im bặt,gương mặt lập tức trở nên xám tro,trái tim của cô đập thình thịch,thình thịch.Cô ta vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng khủng khi*p của phòng tổng giám đốc hôm qua.Nuốt nước bọt.Tổng giám đốc còn phải sợ cô ta,rõ ràng hôm qua tổng giám đốc bị tát 1 cú đau điếng,hôm nay má vẫn còn sưng như cái bánh bao,mà cô ta hoàn toàn ko bị bất cứ khiểm trách nào,sếp tổng còn ko dám nổi giận với cô ấy dù cô ấy phá hoại như vậy.Thì 1 người nhân viên như cô làm sao dám nổi giận.Nhìn gương thư ký của sếp phó bị đuổi việc còn chưa hiểu để học hỏi kinh nghiệm sao?
Thấy cô gái có vẻ biết điều im lặng,Nhi tự cảm thấy thì ra mình cũng có uy lực như vậy,trong lòng có chút đắc ý.Nhưng lập tức cái con ma đắc ý ấy lại bị cuộc chiến của 2 tiểu ôn dịch não trái,não phải đá bật ra khỏi hộp sọ.Ko được.Giờ ko phải lúc đắc ý.Phải giải quyết vấn đề nan giải trước đã nếu ko tối nay lại mất ngủ chắc chắn ngày mai cô sẽ như diễn viên quần chúng trong “the walking death”.
Ngay khi cái đám người của công việc vừa khuất dạng sau cánh cửa,Nhi lập tức trườn ra khỏi chỗ nấp.Ko chậm trễ lấy 1 giây dùng toàn bộ nơ ron thần kinh quí hiếm còn sót lại của mình,lập tức vận dụng thần kinh hoạt động thiên phú,nhào ra ngoài như con mãnh thú,chạy thẳng tới cửa thang máy.
Lập tức ấn nút,xuống thẳng căng tin.Trong đầu cô chỉ có đúng 1 suy nghĩ: Chạy.Phải chạy thật nhanh.
Nam đang ngồi trong phòng văn phòng,giữa những tiếng lách cách của bàn phím,thi thoảng lại thêm 1 vài âm thanh nói chuyện nho nhỏ.Bàn tay của cậu lướt trên mặt bàn phím,ánh mắt chăm chú nhìn màn hình,tinh thần tập trung cao độ.Thì đột nhiên chiếc điện thoại rung nhẹ trên mặt bàn.
Nam vươn tay ra lấy điện thoại,con mắt vẫn dõi nhìn màn hình,lơ đễnh nhận điện thoại kẹp vào 1 bên tai,2 tay lại tiếp tục lướt trên bàn phím.
“Alo?” giọng cậu cũng lơ đễnh y như tâm trạng của cậu.
“Nam,cứu tôi!” một giọng nói mong manh,trong veo nhưng lại tràn ngập nũng nịu vang lên trong điện thoại.
Nam lập tức dừng lại tay làm việc,đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động trong 5 giây,đôi mắt mở lớn ko tin được hỏi.
“Nhi?”
“Phải.Còn có thể là ai được?” Nhi chán nản gục đầu xuống mặt bàn nghe cốp 1 tiếng.
“Đang ở đâu?” Nam lo lắng hỏi.Quen biết cô cũng 1 thời gian chưa bao giờ nghe giọng nói của cô trở thành giống con gái như vậy.Ko phải bởi chất giọng cô vốn nam tính,bởi vì giọng cô lúc nào cũng trong veo,nếu chỉ nghe 1 chữ Alo của cô có người có thể nhầm rằng mình đang nói chuyện với nữ sinh cấp 2.Nhưng cách nói chuyện của cô thì ko ai có thể tưởng tượng được,một con bé hơn 10 tuổi lại có thể nói những điều khó nghe như vậy.
“Căng tin.” Nhi thở dài chán nản.Lại đập thêm 1 cú trời giáng vào mặt bàn.
“Mau đến giúp tôi!” Nhi chán nản rồi vứt điện thoại qua 1 bên chẳng cần nghe câu trả lời.Lại tiếp tục nằm dài trên mặt bàn,thở dài thườn thượt.
“Nhưng tôi đang..Alo.. Alo..” Nam ngơ ngác nhìn cái điện thoại im thin thít,khuôn mặt đột nhiên trùng xuống.Cô trốn việc ko ai quản,nhưng tôi thì chắc chắn có người quản.Nhưng mà,giọng nói của cô ấy có gì đó ko ổn.Thế cho nên,có 1 cậu con trai nhút nhát,với trái tim phập phồng ko thể thở nổi vì sợ hãi,lén lén lút lút chuồn khỏi văn phòng trước giờ nghỉ trưa nửa tiếng đồng hồ.
Khi đến nơi,cả căng tin vắng hoe chỉ có duy nhất 1 người dám trốn việc và đang đập thẳng đầu xuống mặt bàn.Nam nhíu mặt nghe từng tiếng “cốp” vang vọng cả tầng lầu.Vừa nhìn vừa cảm thấy đau xót cho cái mặt bàn,có khi nào bị nứt ko?
Cốp.
“Đến rồi sao?” Một giọng nói chán nản rền rĩ vang lên từ cái người đang gục đầu trên bàn quay lưng về phía cậu.Thậm trí cô còn ko buồn quay đầu nhìn lại.
“Đến rồi.Có chuyện gì thế?” Nam lo lắng ngồi xuống hỏi.
Cốp.
“Tôi muốn mở hộp sọ để lôi não bộ ra ngoài.Sắp phát điên cả rồi!” Nhi chán chường nói bình thản như ko có gì.
Nam hơi lùi người lại,gương mặt vô cùng kinh hãi,khóe miệng méo xẹo,ánh mắt vô cùng hãi hùng nhìn cô.Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi.Cô ấy đang nói gì thế?
“Cậu.. cậu muốn tự tử sao?” Nam kinh hãi vẫn lùi người lại nhìn cô như sợ hãi bị truyền bệnh.
“Ai bảo tôi muốn tự tử?” Nhi lập tức ngồi thẳng người dậy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Trời đất!” Nhìn gương mặt gấu mèo nổi giận,pha lẫn héo hon thiếu sức sống của cô,người yếu tim ko dám xem phim kinh dị như hắn lập tức kinh hãi hét toáng lên,cả người cũng run rẩy.
“Sao?Chưa thấy người thiếu ngủ bao giờ hả?” Nhi tức giận mở nửa con mắt gấu mèo nhìn cái tên ૮ɦếƭ nhát ngồi đối diện.Quá yếu đuối.Thế này làm sao thành nam nhi được.
“Cậu.. cậu làm sao mà có thể trở thành nông nỗi này?” Nam kinh hãi nhìn cô,lưng vẫn dán chặt vào ghế.
“Mất ngủ 1 đêm đó!” Nhi chán nản trả lời,lại gục đầu xuống mặt bàn đập cốp 1 cái.
“Rốt cuộc cậu có chuyện gì?” Nam thấy cô tiếp tục gõ mõ mặt bàn làm hắn càng sốt ruột.Cuối cùng cái người vô cùng tự tin,yêu bản thân mình,chỉ thích ђàภђ ђạ người khác sao hôm nay lại thích tự ngược bản thân thế này?
“Cậu làm sao mà giúp được!” Nhi vừa chán nản lại tiếp tục gõ mõ.
“Vậy cậu gọi tôi ra làm gì?” Nam nheo mắt lại khó hiểu nhìn cô.
Nhi đập cốp vào mặt bàn thêm 1 cái,hừ lạnh 1 tiếng.Bởi vì trong công ty tôi chỉ quen mỗi cậu,ko gọi cậu chẳng nhẽ gọi T3.Ko được.Lại nghĩ đến hắn.Ko được nghĩ.Ko được nghĩ.
“Được rồi.Dừng lại.Dừng lại đi.Cậu đập nữa đầu cậu sẽ nứt thật đấy!” Nam sốt ruột lo lắng ko biết phải làm gì,chỉ nghe những tiếng cốp càng lúc càng mạnh.
“Cậu đâu giúp tôi được.Tôi nghĩ ko ra người ngốc như cậu làm sao nghĩ ra?” Nhi chán nản lại đập tiếp đầu xuống bàn.Lần đâu tiên cô biết viết chữ bất lực là như thế nào.Bao nhiêu năm qua chơi người ta,giờ là lần đầu tiên mới biết người bị chơi khổ cực như thế nào.
“Tôi ngốc thật,ko biết theo đuổi người ta.Nhưng biết đâu chuyện đó tôi có thể nghĩ ra giúp cậu.Cậu cứ thử nói ra xem nào.” Nam chán nản khuyên nhủ.
“Phải rồi người yêu đơn phương 3 năm như cậu thật sự quá ngốc,tôi còn biết hỏi cái gì chứ!” Nhi chán nản nói.Nhưng đột nhiên đôi mắt gấu mèo của cô mở to,ngồi thẳng người nhìn người đối diện,khóe miệng xinh xắn đột nhiên nở nụ cười.
Nam lại lùi sâu người vào lưng ghế,đôi mắt trở nên vô cùng cảnh giác nhìn về phía đối diện.Ai nói rằng gấu mèo rất đáng yêu,mắt đen lông trắng,gương mặt hiền lành,ngây thơ,dễ thương? Có ai làm ơn nói cho hắn biết khi gấu mèo cười lại trông vừa gian,vừa xấu,lại y như quỉ vậy ko? Ai nói gấu mèo dễ thương,chắc chắn là nói dối.Nhìn điệu cười của con gấu mèo này xem.Dễ sợ,vô cùng dễ sợ.
Nam càng lùi người vào ghế,Nhi lại càng hướng cổ về phía hắn,gương mặt gấu mèo gian xảo làm cho người ta sợ đến khóc ko ra tiếng.
“Thật sự là chỉ có cậu mới giúp được tôi.” Con mắt gấu mèo đen thui nheo lại ánh lên 1 tia sáng gian xảo,khóe môi cong lên như mặt trăng khuyết lộ ra chiếc răng khểnh nanh nọc.
“Giúp.. giúp cái gì?” Nam càng nhìn càng thấy sợ hãi.Hắn đang nghĩ sau này có con tuyệt đối ko dẫn đi xem gấu trúc,hoặc nếu có bị bắt dẫn đi phải khiếu nại với chủ công viên cần phải cắm thêm biển “gấu trúc nguy hiểm” kèm theo hàng rào điện cao thế mới được.
“Nói cho tôi biết thích 1 người là như thế nào?” Nhi chăm chú nhìn cậu ta ánh mắt vô cùng chờ mong.
“Hả?” Nam mở tròn mắt nhìn cô ngạc nhiên.
“Ko hiểu?Haizz.Vậy nói cho tôi biết lúc cậu nhìn thấy người cậu thích cảm giác thế nào?” Nhi chau mày hỏi cặn kẽ hơn.Bảo sao phải yêu đơn phương 3 năm,nếu là cô chắc chắn cô sẽ làm cho người ta yêu cô chỉ trong 1 tháng.
“Cái này..” Nam hơi cúi đầu,gương mặt trở nên ửng hồng,khóe môi ko tự giác hơi cong lên.
“Khi tôi nhìn thấy cô ấy trái tim của tôi đập nhanh hơn!” mơ màng cậu bắt đầu tưởng tượng thấy khi cậu nhìn thấy người yêu trong lòng mình,ánh mắt trở nên mơ màng,khóe môi trở nên ngọt ngào,trái tim lại tiếp tục đập loạn nhịp,trong Ⱡồ₦g иgự¢ tràn ngập 1 cảm giác ngọt ngào.
Nhi nhìn cậu ta trố mắt,khóe môi méo xẹo.
“Tim có lúc nào ko đập?Đập nhanh hơn lúc tôi chạy 10 vòng sân tim tôi đập như người ta giẫy ૮ɦếƭ luôn ấy.Vậy cũng gọi là yêu?” Nhi kì thì chống cằm nói,liếc 1 cái vô cùng khinh thường.
Nam hơi bĩu môi nhìn cô,cảm xúc phút chốc tụt xuống thấp hơn 5mm.
“Cuối cùng cậu có muốn nghe tiếp ko?” hơi bị chạm tự ái cậu kì thị hỏi.
“Được rồi.Đừng dỗi,kể tiếp đi!” Nhi vội vàng ngẩng đầu nhìn cậu giàn hòa.Dù sao cũng là cô cầu cạnh người ta.
“Tôi vô cùng thích nhìn thấy người đó.Lúc nào cũng muốn gặp người đó.” Nam lại tiếp tục đắm chìm trong mộng tưởng,đôi mắt lại trở nên long lanh.
Cái này.. có muốn hay ko nhỉ?Nhi suy nghĩ.Tôi ko muốn gặp cũng phải gặp,ngày nào cũng gặp cho nên chưa từng nghĩ tới.À có 1 lần đã muốn gặp hắn,nguyên nhân là để trả tiền.
“Tôi rất nhớ người đó mỗi khi ko gặp!” tiếp tục mơ mộng,giờ đây trong lòng đã cảm giác nhớ lắm rồi.
Nhi chống cằm nhìn gương mặt thiếu nữ đang hồi xuân của tên đối diện,gương mặt chán nản,con mắt gấu mèo chỉ mở 1 nửa,môi mím lại cong xuống dưới nhìn hắn bất bình.Nhớ nhung?Làm ơn,hắn ko gọi điện quấy rầy tôi cả buổi tối như hôm qua,thì cũng đã là phúc của tôi rồi.Còn phải nhớ hắn.
“Rất muốn viện 1 cớ nào đó để tình cờ gặp gỡ người đó!” Tiếp tục mộng tưởng nhớ lần giả vờ đi wc xuống tận tầng 3 để đi ngang qua nàng 1 lần.Kết quả mấy ngày liên tiếp hắn bị đồn là có chứng táo bón,hoặc bị trĩ.
Ko cần viện cớ ngày nào cũng phải ᴆụng mặt.Ngồi đối diện nhau 1 ngày 8 tiếng còn chưa đủ sao?Nhi lại chán nản thở ra.
“Người ta buồn mình cũng buồn,người ta vui mình cũng vui!” Nam tiếp tục suy nghĩ lại.
Hắn buồn hay ko có liên quan gì mình đâu chứ?Nhưng gương mặt điển trai thoáng chút âu sầu của hắn chợt lướt qua trước mặt cô,trái tim của cô lập tức thót lại có điều kiện.Nhi ngẩng đầu lên,đôi mắt mở lớn thật lớn,trong 1 tích tắc cô ko hiểu mình đang thấy điều gì.
“Cô sẽ luôn lo lắng cho người đó.Ko muốn bất cứ ai làm tổn thương người ta.Cậu sẽ vô cùng ghét những kẻ làm hại người đó,chỉ cần có ai muốn làm người ta thương tổn cậu sẽ lập tức ra tay ngăn cản.Muốn bảo vệ người ta thật tốt.” Nam nói tới đây đôi mắt sáng lấp lánh đột nhiên hơi tối lại,trong lòng có chút trống rỗng.Nói thì vậy nhưng cậu lại chưa lần nào làm được hết.
Nhi cảm giác người mình cứng ngắc,cô mở to cặp mắt nhìn người đối diện.Bảo vệ?Ko muốn người ta bị thương tổn.Ko muốn có kẻ bắt nạt người ta.Bởi vì.. bởi vì thích sao?
“Khi cậu thích người ta,cậu sẽ có thể vì người ta làm mọi việc.Chỉ cần có người có suy nghĩ xấu với người đó cậu sẽ lập tức xem người đó như kẻ thù.Bởi vì cậu sợ người đó sẽ đau khổ,sợ người đó bị thương.Bởi vì cậu rất yêu người đó nên cậu sẽ chỉ nghĩ tới làm sao để người đó ko biết chuyện đau lòng.Để người đó có thể mãi vui vẻ.Ko cần biết chuyện đó nặng nề bao nhiêu,ko cần biết chuyện đó lớn hay nhỏ,cậu đều muốn thay họ gánh lấy.” Nam mơ hồ nhìn xa xăm,giọng nói trở thành mơ hồ.
Rầm.
Nam mở tròn mắt,thoát khỏi suy nghĩ buồn man mát của mình.Cậu cảm giác sau gáy mình toát mồ hôi,cả người lập tức lùi lại phía sau,lo lắng nhìn cô với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Nhi tức giận đập thẳng 2 tay xuống mặt bàn,gương mặt cúi gằm nhìn xuống đất,cả người đứng thẳng trong trạng thái tức giận.Gương mặt cô trở nên nóng nảy,đôi mắt đen lấp lánh sáng rực lửa,khóe môi hồng tươi bị hàm răng cắn trở thành trắng bệch,những ngón tay cào vào mặt bàn như con mèo dũa móng.
“Cậu thật đúng là ngốc.Toàn nói vớ vẩn.Tôi ko muốn nghe nữa!” Tức giận nhìn thẳng vào gương mặt đang trắng bệch của Nam mà gầm lên.Cô xoay người dứt khoát bước ra khỏi căng tin,thẳng hướng thang máy xuống lầu 1.
Vừa đi trên đường Nhi vừa tức giận đá chân,vung tay.Gương mặt xinh xắn hầm hầm lửa giận,làm cho người đi đường được chứng kiến 1 màn gấu mèo nổi giận giữa đường phố.
Tức giận.Quá tức giận.Chắc chắn ko ai như cô.Đi tìm bạn thân tâm sự đã bị làm cho muốn tức ૮ɦếƭ,giờ lại tìm bạn đồng nghiệp nói chuyện,cũng bị làm cho tẩu hỏa nhập ma.Điên rồi.Điên rồi.Tại sao ai cũng nói cô thích hắn.Muốn bảo vệ hắn là thích hắn sao?Mọi người có mắt hay ko?Mẹ bảo vệ con cũng là tình yêu nam nữ à?Quá biến thái.Chị bảo vệ em cũng là tình yêu nam nữ sao?Loạn luân.Đáng ૮ɦếƭ,cái gì mà ko mong hắn thương tổn.Cô cũng luôn bảo vệ Ngọc thôi,nhưng rõ ràng ko phải tình yêu.Cô thật đúng là ngu ngốc,sao lại có thể đi hỏi 1 tên yêu đơn phương 3 năm ko dám ngỏ lời chứ.Rõ ràng cái tên đó chưa thực sự hẹn hò,chưa chính thức yêu đương bao giờ,làm sao hắn có thể biết hơn người đã hẹn hò 100 ngày như cô chứ.Nhất là khi cô lại hẹn hò với 1 cao thủ nữa.Khoan.
Nhi đột nhiên dừng bước.Cô từng hẹn hò với 1 cao thủ?Hắn ta trước khi yêu cô yêu rất nhiều người.Nhiều đến mức cô nghĩ nếu có thể mở được 3 cái đại kĩ viện.Cũng nhờ sự cao thủ của hắn kết quả cô trở thành lá chắn tường thành của hắn với đám ex-girlfriend.Một người yêu đương nhiều như vậy,chắc chắn biết thế nào là thích hay ko thích.Nhưng mà hỏi hắn có hơi.. Vẫn là ko nên hỏi hắn.Nhưng cái lời nguyền này vẫn cứ ám cô,thật đúng là muốn điên đầu.Khoan.Người ta nói muốn gỡ chuông phải hỏi người buộc chuông,ko phải sao?
Nghĩ tới đây Nhi lập tức quay đầu,lao thẳng hướng công ty mà bước đi.Phải tìm kẻ đầu têu.Phải tìm kẻ đầu têu.Nhất định phải cho chị ấy 1 trận.
Hùng hổ bước đi tới thang máy,lần đầu tiên từ lúc vào công ty cô cảm thấy cái thứ công nghệ cao này hôm nay đi thật chậm.Cửa thang máy vừa mở Nhi lập tức lao thẳng về phía bàn làm việc của Thủy,dáng vẻ hùng hổ,gương mặt tiều tụy,cộng với đôi mắt đen sì gấu mèo càng làm cho gương mặt cô trở thành sát thủ.
“Cô ta định Gi*t ai vậy?” một người nhìn cô lo lắng hỏi người bên cạnh.
“Ko biết nhưng chạy là tốt nhất!” người kia lập tức trả lời,nhưng đôi chân đã trở nên mềm nhũn ra,ko còn sức mà chạy nổi nữa.
Mặc cho những cô thư ký sợ hãi nhìn Nhi run rẩy,Thủy vẫn bình tĩnh ngồi ở bàn làm việc,chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô cười.Dường như đã biết chắc chắn cô sẽ tìm đến.Nhưng cũng ko ngờ cô lại quyết đoán như vậy,tìm đến chỉ sau có 1 buổi sáng.
Rầm.
Nhi đập 1 bàn tay xuống mặt bàn của Thủy làm cho chiếc bàn rung nhẹ,các cô gái thư ký xinh đẹp đều run lên bần bật,ánh mắt càng kinh hãi nhìn cô.
Nhi hít vào 1 hơi thật sâu,rồi thở ra thật từ từ,đôi mắt đen xì nhìn người con gái thanh tú đang mỉm cười dịu dàng trước mắt,hàng lông mày hơi nhíu lại.Trời ơi,người đẹp như vậy ai mà nỡ mắng.
“Chị nói đi,em phải làm thế nào mới giải được lời nguyền của chị?” Nhi chán chường đôi mắt cũng cụp xuống bất lực thều thào.
“Lời nguyền?” Thủy khẽ mỉm cười nhìn cô thích thú.
“Lời chị nói hôm qua,cái gì mà bảo hộ là thích làm cho cái đầu em biến thành chiến tranh giữa các vì sao rồi.Cả đêm em mất ngủ.Chị nói cho em phải làm sao đây?” Nhi ngẩng đôi mắt đen ướƭ áƭ lên nhìn cô gần như cầu xin.
Thủy khẽ cười khúc khích.Quả thật là 1 cô bé vô cùng dễ thương.Lớn đầu như vậy còn ko biết được thích hay ko thích sao?Đến lúc như vậy rồi vẫn ko phát hiện tình cảm của mình,ko biết đầu óc nhanh nhạy trong cuộc việc của cô ấy đâu rồi.Dù rất ko muốn thừa nhận,nhưng mà những công việc giao cho cô ấy thật sự đã làm rất tốt,dù là kiểm kê số liệu,ghi chép thông tin cuộc họp,hay là thảo hợp đồng cô ấy cũng làm rất tốt.Ko nghĩ tới 1 người chưa có kinh nghiệm còn có thể làm được như vậy,chứng tỏ cô rất có đầu óc cùng năng lực.Có đôi lúc trong cuộc họp có người thắc mắc gì đó về tài liệu,cô ta lập tức có thể gửi tới cho Tú 1 bản giải trừ vấn nạn.Nhưng kết quả chỉ có 1 chuyện rất nhỏ cũng có thể khiến cô ấy mất ăn mất ngủ.Thật đúng là buồn cười.Giờ thì cô thật sự có thể nắm được nhược điểm của Nhi rồi.Cứ nghĩ cô ta ko có nhược điểm ko ngờ lại dễ dàng như vậy.
“Chị gái,đại tỷ,đại đại đại sư tỷ,làm ơn tha cho em được ko?” Nhi gần như muốn rớt nước mắt.Rõ ràng chị gái đang cười vô cùng khoái trá.Bao nhiêu năm qua người bắt nạt cô thật sự ko gặp kết quả tốt lần này cô muốn ra tay cũng đành bất lực.
“Nhưng mà chị lại ko gây ra chuyện gì!” Thủy thản nhiên nhún vai nói.
“Chị gái làm ơn đừng ђàภђ ђạ em nữa đi mà!” Nhi nhíu chặt mày cầu khẩn.Còn trốn tránh trách nhiệm rõ ràng tại chị mà.
“Nhưng thật sự chị ko thể làm gì giúp em được.” Thủy mỉm cười 1 cách bí ẩn nhìn cô.
Nhi lập tức cảm giác muốn khóc,cái mặt bị kéo dài như kẹo kéo,miệng mồm há hốc,con mắt trở thành hốc hác tiều tụy.
“Nhưng có người có thể giúp em.” Thủy thản nhiên nói.
Nhi lập tức mở mắt,cúi người về phía chị gái xinh xắn chờ đợi.
“Ai vậy?”
“Là sếp tổng!” Thủy thản nhiên nói.
“Anh ta?” Nhi trợn ngược mắt.Chán nản thu người lại thở dài.Tìm cao thủ đã nghĩ qua nhưng có tác dụng sao.
“Trần Hiểu Nhi,em nghĩ cho kĩ.Chị chỉ là nói 1 câu thôi làm sao có khả năng tác động nhiều như vậy,chị lại ko phải phù thủy.Chẳng qua chuyện đó liên quan tới giám đốc khiến em khó nghĩ.Muốn cởi chuông đương nhiên phải hỏi người buộc chuông rồi.” Thủy rất chậm rãi nói nhỏ với Nhi,gương mặt ánh lên tia sáng lấp lánh.
Nhi hơi nhíu mày,con gấu mèo đột nhiên trở nên đăm chiêu,khóe môi cũng nhếch lên suy tư chăm chút nhìn chị gái thư ký.Thì ra là như vậy.Đúng là có lý.Rõ ràng chỉ là 1 câu nói,chẳng phải từ hôm qua đến giờ đúng là vì hắn mà phân chia sao?Đúng.Phải tìm hắn.
“Em hiểu rồi!” Nhi kiên định gật đầu,đôi mắt gấu mèo đen thui lấp lánh sáng.Cô gật đầu chào chị gái thư ký,ngẩng cao đầu ưỡn иgự¢,kiên định bước từng bước hướng về phía văn phòng.
Các cô gái thư ký cho đến lúc này vẫn đứng yên tại chỗ,con mắt mở to nhìn cái người lướt đến như gió,cũng biến mất như bão vào phía văn phòng tổng giám đốc.Ngay sau khi cánh cửa đóng lại cả 3 người đều lo lắng quay đầu nhìn lại chị gái xinh xắn vẫn đang bình thản ngồi tại chỗ mỉm cười.
“Chị Thủy có cần phải gọi sẵn người dọn dẹp ko?” một người lo lắng hỏi.
“Đúng đấy,lần này nên gọi 3 người,lần trước chỉ 1 người dọn mãi mới xong.” Một cô gái khác lập tức đồng tình.
Người khác cũng gật đầu phụ họa.Cả 3 người lại nhìn về phía cô thư ký của tổng giám đốc muốn xin ý kiến.
Chị gái thư ký chỉ ngồi khẽ che miệng cười.Hoàn toàn ko có ý định động đậy hay nhấc điện thoại gọi xuống phòng dọn dẹp.Đôi mắt long lanh càng sáng thêm sáng,cả 3 cô gái xinh xắn đều lo lắng nhìn cô.
“Chị à,có phải có chuyện gì ko?” một cô gái mơ hồ nhìn cô.
“Chị ko lo tổng giám đốc sẽ bị đánh đến ૮ɦếƭ à?” một cô gái khác lo lắng.
“An tâm.Cô ấy sẽ ko ra tay phá hoại đâu.” Thủy bình thản nở nụ cười suy tư.
“Nhưng mà..” các cô gái vẫn vô cùng lo lắng nhìn nhau.
“Nhưng mà có lẽ cũng nên gọi 1 bác sĩ tâm lý cho an toàn.” Suy nghĩ 1 chút Thủy bình thản cười nói.
Để lại 3 cô gái đang tròn xoe mắt nghe từ “bác sĩ tâm lý” mà ko khỏi nghi ngờ.Tại sao lại là bác sĩ tâm lý?Mà ko phải bác sĩ khoa ngoại?
Đang mau chóng hoàn thành xong công việc để rảnh tay rảnh chân đi tìm con khủng long mang về,trong lòng Tú cứ như những chiến thuyền của trận Xích Bích.Cuối cùng con khủng long bị làm sao?Tại sao lại trốn hắn?Hắn sắp phát điên thật rồi.Đôi mắt nâu của hắn vừa nghĩ tới đã cảm thấy nóng rực,bàn tay cầm viết siết chặt hơn,hắn cắn chặt môi tức giận.Cho nên cánh cửa mở ra hắn cũng ko quan tâm liếc nhìn 1 cái,chỉ chán nản dùng giọng lạnh băng mà hỏi.
“Có chuyện gì?” hắn chỉ nghĩ có thể thư ký muốn đưa cho hắn văn kiện hay gì đó.Công việc công việc.Cái thứ công việc ૮ɦếƭ tiệt này làm cho hắn bị cùm lại chỗ này.Trong lúc đó thì ko biết con khủng long đã chạy đến chỗ nào rồi.Càng nghĩ càng làm hắn bực bội.Đáng ૮ɦếƭ.
“Bận sao?Có thể cho tôi 5 phút ko?” Nhi siết chặt bàn tay,kiên định nói.
Tú lập tức thấy cả người mình cứng ngắc,trái tim thót lại 1 cái.Hắn chắc chắn ko nghe lầm,tiếng nói của ai hắn có thể nghe lầm,chỉ có giọng nói ấy,giọng nói mà ngay từ lần đầu tiên gặp hắn ko thể nào quen được.Chỉ có thể là cô ấy.Hắn ngẩng đầu lên,đứng ở trước bàn làm việc của hắn,gương mặt xinh xắn mọi khi có chút tái nhợt,mi mắt thâm xì vì thiếu ngủ,nhưng khóe môi vẫn hồng đượm đậm đà.Dù có chút tiều tụy,nhưng gương mặt vẫn đầy tự tin,kiên nhẫn như mọi ngày,đôi mắt đen sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời,ko bị vẩn ᴆục,ko bối rối, càng ko sợ hãi.Cô vẫn luôn kiên định như vậy,vẫn luôn tự tin hút hồn như vậy,vẫn luôn khiến cho hắn ngỡ ngàng ko thể đoán nổi trong đầu cô chứa điều gì.
Cố gắng giữ cho sự vui sướng của mình ko lộ ra ngoài,hắn lạnh băng nói.
“Ngồi đi!” hắn chậm rãi nói,lại cúi đầu xuống tập tài liệu.Cố gắng ko lộ ra gương mặt đang vui sướng của mình,ko để lộ ra sự bối rối ૮ɦếƭ tiệt trong lòng,ko để lộ ra trái tim đang đập thình thịch như trống dồn của hắn,hắn chỉ đành lật tài liệu,lật thật nhanh để dùng tiếng sột soạt che lấp đi thanh âm trái tim của mình.
“Có chuyện gì?” hắn lạnh lùng hỏi.
“Làm xong việc đi rồi nói!” Nhi bình thản kéo 1 chiếc ghế ngồi xuống trước mặt hắn,chậm rãi dựa vào ghế,đôi mắt đen lấp lánh che dấu đi tâm tình bất định của mình.
Căn phòng lại trở nên im lặng,chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt của 1 người đang cố gắng đọc thật nhanh,thật nhanh tài liệu.Và 1 người thi thoảng lại cố gắng kìm chế tiếng thở dài,Nhi chán nản dựa vào thành ghế.Một tay day day thái dương.Đánh nhau thật mệt.Thôi đi được rồi.Nhờ cao thủ thì nhờ cao thủ,nếu còn ko hỏi thì chắc chắn đầu cô sẽ vỡ đôi.
Tú thật sự là 1 chữ cũng ko vào đầu,vừa đọc vào đầu thì lập tức đã quên mất luôn rồi.Bên tai hắn chỉ nghe thấy tiếng thở dài của cô mà thôi.Trong lòng sốt ruột lại càng thêm sốt ruột.Hắn cắn răng,lập tức đóng tập tài liệu lại.
“Có chuyện gì nói đi?” giọng nói trầm ấm sốt ruột hỏi.
“Xong rồi sao?” Nhi ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đối diện.Trong đối mắt đen của cô xao động,vừa bối rối,lại vừa giận dữ,lại có 1 chút bi thương.Trong Ⱡồ₦g иgự¢ cảm giác thắt lại đè nặng.
“Xong rồi.Khủng long,cuối cùng em có chuyện gì?” Tú sốt ruột nhíu mày nhìn cô.Giờ kể cả có công ty sắp phá sản hắn cũng cần phải suy nghĩ mà ném qua 1 bên.Nếu ko thật sự hắn sẽ phải vào Châu Quì mất.
“Hoàng Tuấn Tú tôi hỏi anh,anh là 1 cao thủ tình trường phải ko?” Nhi nheo lại con mắt gấu mèo nhìn anh.
Tú hơi nhíu 1 bên lông mày,con mắt nâu đánh giá con gấu mèo trước mặt 1 lần.Ngâm cứu động vật kì lạ này đang nghĩ gì trong đầu.Bình thường cô là ác quỉ đã khó đoán,giờ cô là động vật trong sách đỏ trông lại càng nguy hiểm.
“Ý em muốn nói gì?” hắn nghi ngờ cảnh giác hỏi.
“Haizz.Được rồi.Vậy nói đơn giản vậy!” Nhi chán nản xua tay,một cánh tay đặt trên mặt bàn,đôi mắt nhắm lại vẻ ko còn kiên nhẫn.
“Yêu là như thế nào?” Nhi thẳng thắn nhìn vào mặt hắn,đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng nhìn tên trước mặt.Trong đáy mắt còn ẩn chứa 1 chút chờ đợi.
Tú mở trừng mắt nhìn cô,cả người trở nên cứng ngắc.Bàn tay cứng đơ,ngón tay trỏ hơi run nhẹ.Trong đôi mắt nâu của hắn vô cùng hỗn loạn,con ngươi khẽ lay động,khóe môi mở ra ko thể khép lại,còn trái tim của hắn lại hoàn toàn ko chịu ngồi yên mà đập bùm bụp,bùm bụp giống như ở sâu trong màng nhĩ của hắn.Cả căn phòng trở nên im lặng,vô cùng im lặng,hắn chỉ còn nghe thấy trái tim của hắn,trong đầu óc chỉ có ánh mắt đen sáng ngời của cô.Cuối cùng cô ấy đã nhận ra sao?Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy sao?Cuối cùng đã quay đầu lại nhìn hắn sao?
“Hoàng Tuấn Tú?” Nhi hua hua bàn tay trước gương mặt cứng đờ của hắn.Này,hồn ở đâu mau về đi.Hồn ơi.
“Hả?” Tú giật mình nhìn cô.
Cuối cùng cũng trở về.Nhi chán nản thở dài.Hôm nay làm sao vậy?Ko phải nói mấy ngày nay mới đúng.Tìm bạn thân thì bị tạt nước lạnh,tìm đồng nghiệp thì bị anh ta làm cho sợ hãi đến chạy mất dép,đến lúc chẳng còn chỗ nào để đi đến tìm tên người yêu cũ như hắn thì hắn lại cạn tàu gió máng hoàn toàn ko để tâm.Thế gian này thật quá phụ bạc.
“Ko muốn trả lời cũng ko sao!” Nhi chán nản gục đầu vào bàn tay nhắm mắt dưỡng thần cho quên đi thế sự.Bỏ đi dù sao cũng là người yêu cũ,kẻ phụ tình hắn cũng diễn bao nhiêu năm rồi,cô là người yêu hắn chẳng nhẽ lại ko biết.Ôi đúng là đàn ông quá phụ bạc.Mẹ cô làm người phụ nữ độc thân thật ko sai.
“Ko phải.” Tú vội vàng nói.Hắn cố gắng ổn định lại tâm tình,ngồi dựa sâu vào ghế,đôi mắt nâu trở nên sáng ngời chăm chú nhìn cô.Trong ánh mắt nâu tràn ngập ám áp,nhu hòa.Hắn dùng 1 giọng nói vô cùng trầm thấp,đôi mắt vô cùng ấm áp nhìn cô.
“Khi em yêu 1 người thật sự rất khó để nhận ra.” Hắn chậm rãi nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.Gương mặt trở nên chăm chú,đôi mắt đen lập tức bị ánh sáng trong đôi mắt nâu của hắn thu hút.Ánh mắt của hắn thật ấm áp,có nồng nàn,có chân tình, còn có cả chút nghiêm túc hiếm có mà cô rất ít khi bắt gặp.
“Vậy làm sao mới biết được?” Nhi hơi phân vân hỏi.
“Thật ra tình yêu vốn là điều rất khó nói.Có đôi khi những thứ ko thể nhất lại chính là có thể.” Tú lại nhẹ nhàng nói,đôi mắt vẫn ko rời khỏi cô.
“Em ko biết tình yêu đến như thế nào,nhưng mà khi em ở cạnh người đó em sẽ cảm thấy thoải mái,em sẽ thấy vui vẻ.Khi em ôm người đó,hay có bất cứ ᴆụng chạm nào em cũng sẽ thấy ngọt ngào.Khi em gặp bất cứ khó khăn chỉ cần nhìn thấy người đó,thì em sẽ biết em ko cô đơn nữa,em sẽ hiểu người đó quan trọng với em thế nào.” Tú chăm chú nhìn cô,đôi mắt nâu càng lúc càng ấm áp,khóe môi bất giác nở nụ cười.
“Em ko thể ngờ tới lúc nào tình yêu đến,lúc nào có người bước vào trái tim em.Chỉ là có 1 ngày em chợt nhận ra em chỉ mãi để ý đến người đó.Mỗi 1 lời người đó nói,dù khó nghe hay dễ nghe,dù đôi lúc người đó có làm em tức đến thổ huyết,hay đôi khi mang em ra trêu đùa,thì em vẫn ko thể nào giận nổi.Từng chữ từng chữ người đó nói,từng việc người ấy làm em đều nhớ thật rõ.Từng ánh mắt của người đó em cũng sẽ ghi nhớ,lúc nào người đó giận,lúc nào người đó vui,khi nào người đó đang suy tính kế hoạch,khi nào người đó thực sự thật vọng,lúc nào người đó thích thú.Thói quen của người đó là gì,người đó thích món gì,ghét món gì,em cũng sẽ để ý.Người đó hay ngủ dậy muộn,có thể bắt em đợi hàng giờ đồng hồ,luôn luôn ko bao giờ gọi điện thoại trước làm em suốt ngày phải chờ điện thoại,luôn khiến em phải lo lắng.Nhưng mà em cũng vẫn sẽ đợi vô điều kiện,vẫn sẽ lo lắng ko ngừng được.Dù em có trở thành bao cát cho người ta trút giận,em vẫn sẽ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ cho người ta trút giận.Dù người ta đôi khi gắt gỏng,em vẫn sẽ yên lặng cho người đó trút giận.Chỉ cần là người ta muốn em sẽ ko cần suy nghĩ mà im lặng làm theo.Dù cho em có cảm giác tức đến nghẹn lời,nhưng em vẫn ko thể nào rời xa người ta được.Chỉ cần ở cạnh người ta đã là đủ em sẽ ko đòi hỏi gì hơn.Lúc đầu có thể là do tò mò,quan sát người ta.Nhưng đến lúc em nhận ra thì ánh mắt của em đã chỉ ở trên người của người đó,chỉ nhìn thấy 1 mình người đó.Đến cả khi em nhắm mắt lại thì cũng chỉ có thể thấy hình ảnh người đó.Đến lúc nhận ra thì trái tim của em đã tự bay đến bên người ta mất rồi!” Tú mơ hồ cười,đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.Em nghe thấy ko?Em nhìn thấy ko?Trái tim của anh,em sẽ nhìn ra chứ?
Nhi mở tròn mắt,cả người trở nên ngơ ngẩn,đôi môi hé ra ngây ngốc nhìn Tú như trúng bùa mê.Trái tim cô đập loạn nhịp trong Ⱡồ₦g иgự¢,cảm giác má hơi nong nóng.Đôi mắt đen mở lớn trừng trừng ko thể tin được nhìn cái kẻ ngồi đối diện mình,trong ánh mắt ẩn chứa ướƭ áƭ,lại lấp lánh ngưỡng mộ.
“Chuyên gia đúng là chuyên gia.Anh có thể đi làm nhà văn viết tiểu thuyết sướt mướt được đấy.Đúng là kinh nghiệm phong phú.Chắc chắn cô gái nào nghe mấy lời này cũng bị mê hoặc!” Nhi vẫn mở trừng mắt nhìn hắn khâm phục mà nói.
Tú im lặng nhìn cô chăm chú,đôi mắt lại ẩn chứa 1 chút thất vọng.Còn em thì sao?Em có bị mê hoặc hay ko?Anh ko có kinh nghiệm phong phú nhờ những mối tình nhàm chán trước đây, chỉ là bởi vì em đã bước vào trái tim anh như thế,chỉ là bởi vì em mà anh đã đánh cược cả trái tim mình.Tình yêu của anh có thể làm em bị mê hoặc hay ko?
“Anh nói vậy tôi cũng hiểu sơ sơ.Có nghĩa là khi anh yêu ai anh sẽ để ý người đó dù chỉ là từng cử chỉ nhỏ,cũng hiểu rõ từng thói quen của người đó phải ko?” Nhi đăm chiêu nói.
“Phải!” Tú chậm rãi trả lời ko nhanh,ko chậm.
“Nhưng có lúc nào bởi vì đối đầu với nhau mà để ý đối phương mà bị nhầm tưởng thành tình yêu ko?” Nhi mở tròn mắt hỏi hắn.
“Em muốn hỏi gì?” Tú hơi nhíu mày nhìn cô khó hiểu.
“Ví dụ như 2 người lúc nào cũng đối đầu với nhau chẳng hạn.Như kẻ thù ko đội trời chung đó.” Nhi tiếp tục mở to mắt nhìn hắn.
“Hả?” Tú hơi nhíu mày.Khủng long em lại đang muốn viết tiểu thuyết thế nào đây?Chẳng nhẽ như xu thế hiện đại thích bị ngược đãi sao?
“Vẫn ko hiểu?” Nhi chán nản cau mày nhìn hắn,cô thở hắt ra 1 hơi bực dọc.
“Được rồi ví dụ cụ thể như tôi với anh.Nếu như tôi thích anh thì sẽ như thế nào?” Nhi thẳng thắn hỏi.
Tú lập tức đông cứng thành hóa thạch.Đôi mắt nâu mở lớn đờ đẫn ko nhúc nhích,miệng há hốc ko động đậy.Chỉ có trái tim cứ đập thình thịch,thình thịch như trống hội.Cả người hắn cứng đơ tràn ngập máu nóng.Cả người bập bùng như ngọn lửa cháy rực.Hắn phải làm gì?Hắn phải làm gì?Cô ấy nói thích hắn.Cô ấy nói thích hắn.
Nhi chống cằm nhìn hắn nhíu mặt,khóe môi méo xẹo nhìn hắn.Lại đứng hình rồi.Nãy còn giảng giải tốt lắm mà,giờ đã á khẩu.Ko phải là pin của anh kém vậy chứ?Một lúc lại sập nguồn. Cô chán nản thở dài,một tay vươn ra hua hua trước mặt hắn.
“Này.”
… Ko tín hiệu…
“Này!” Nhi hét lớn hơn.

Nhi ko thể nào tin được cái tên thần kinh này vừa rồi còn nói vô cùng hùng hồn,diễn vô cùng cảm động,giờ lại ngồi im như tượng đồng ở quảng trường.Có phải lúc này dùng quá nhiều năng lực để diễn thuyết nên giờ kiệt sức mà đứng hình rồi ko?
Nhi nhoài người qua bàn lập tức giơ tay vỗ vỗ vào mặt hắn.
“Này,mau tỉnh lại động vật đơn bào!” Cô vừa vỗ mặt hắn vừa nói.
Nhưng hắn vẫn cứng đơ ko biểu tình,ngay cả 1 cái nháy mắt cũng ko có,con ngươi nâu của hắn cũng bất động ko hề di chuyển.
Nhi cảm giác cơ mặt mình co rút,sao đột nhiên hắn lại biến thành pho tượng thế này,ko khác gì con 乃úp bê gỗ.Này,tỉnh lại cho tôi.Cậu còn chưa trả lời tôi,bất động thế này là có ý gì?
Nhi lấy ngón trỏ chọc chọc vào má của hắn.Vẫn bất động.Cô lấy tay ấn đầu hắn đẩy mạnh 1 cái,làm cho cả người hắn hơi nghiêng qua 1 bên,nhưng ko có gì nhúc nhích.Hắn chỉ nghiêng đi như con 乃úp bê bị người ta đẩy.
Cả 10 phút đồng hồ cô chọc mặt hắn,kéo má hắn,ấn ấn vai hắn.Kết quả con 乃úp bê gỗ vẫn cứ là con 乃úp bê gỗ.Nhi tức giận cắn môi dưới,con mắt đen láy trở nên rừng rực lửa nóng.Cô chống nạnh hầm hầm nhìn con rối gỗ ngồi ở trên ghế.
“Được rồi.Muốn làm rối gỗ thì làm rối gỗ đi.Anh ko muốn trả lời thì thôi.Cần gì phải giả ૮ɦếƭ như thế?Vậy mà nói cao thủ tình trường,hỏi có 1 câu đã làm anh cứng đơ ko trả lời được rồi.Đúng là vô dụng!” Nhi tức giận đứng dậy khỏi ghế,xoay người đi ra ngoài cửa bỏ mặc 1 con người đang đông cứng ngồi trên ghế,hoàn toàn vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói của cô.
Đạp cửa phòng tổng giám đốc ra ngoài,khi cô lướt qua bàn làm việc của Thủy,Nhi hơi liếc mắt nhìn về phía cô giận dỗi.Chị nói phải tìm người cởi chuông,hắn ngay cả cái dây buộc cũng ko chạm nổi thì cởi thế nào đây.
“Tổng giám đốc đâu?” Thủy nhìn cô hỏi.
“Chị tự vào mà xem!” Nhi giận dỗi trả lời,tiến về phía thang máy ko thèm quay đầu lại.
Ba cô gái lo lắng nhìn theo bóng dáng của cô,lại đưa mắt nhìn về phía căn phòng đang vô cùng im lìm.Cả 3 người cùng quay sang nhìn chị gái thư ký như muốn trưng cầu ý kiến.
“Chị biết rồi.Để chị vào xem!” Thủy thở dài,trong lòng cũng có chút lo lắng ko yên.Đứng dậy chậm rãi đi vào văn phòng.
Cả 3 người cùng im lặng đứng ngoài nhìn cánh cửa,trong lòng ai cũng ko yên tâm nổi.Thủy chậm rãi mở cửa bước vào thấy 1 người vẫn bất động ngồi trên ghế.Gương mặt của vị giám đốc trẻ tuổi cứng ngắc,ngay đơ như khúc gỗ.Thật sự hoàn toàn khác hẳn với vẻ quyết đoán bình thường của anh ta.Thủy chậm rãi bước đến bàn làm việc.
“Tổng giám đốc!” cô nói giọng mơ hồ,bàn tay hua hua trước đôi mắt vô hồn của Tú.
Nhưng hoàn toàn ko có phản ứng.Thủy hiện tại đã hoàn toàn ko thấy thú vị nữa,tâm trạng trở nên lo lắng.Cô càng hua tay mạnh hơn,gọi to hơn.Nhưng mãi mà giám đốc vẫn trơ ra như khúc gỗ,ánh mắt vô định hoàn toàn ko để ý xung quanh.
Thủy hua tay đến mức mỏi rã rời,tổng giám đốc vẫn cứ ngây ra như khúc gỗ.Đến đây Thủy thật sự rơi vào trạng thái khủng hoảng.Rốt cuộc là có chuyện gì?Có chuyện gì mà giám đốc trở nên như vậy?Ko phải cô muốn tạo cơ hội cho Nhi lại gây án mạng chứ?Nếu điều tra ra có khi nào cô bị tội ngộ sát ko?Lo lắng bất an cô ko biết làm gì,bàn tay buông lơi vô tình làm rơi hộp đựng 乃út ở trên mặt bàn khiến cho cả căn phòng đột nhiên vang lên 1 tiếng “Chát”.
Lúc này Tú mới giật mình khỏi giấc mộng hoang đường,hắn giật mình.Việc đầu tiên hắn làm là đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm 1 người nào đó.Nhưng hoàn toàn ko thấy bóng dáng đâu,lại đột nhiên nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
“Cô vào từ lúc nào?” Tú ngạc nhiên hỏi.
Thủy thở phào 1 tiếng,may quá ko phải sock quá mà ૮ɦếƭ.
“Dạ cũng được 15 phút rồi ạ!” Thủy khó nhọc vuốt mồ hôi trên trán.
“Nhi đâu?” hắn vội vã hỏi.
“Cô ấy mới ra ngoài cách đây 15 phút!” Thủy chậm rãi trả lời.
“Biết rồi ra ngoài đi!” Tú xoay ghế lại,xua tay ý nói cô ra ngoài.
“Dạ thưa giám đốc!” Thủy lễ phép cúi người,lặng lẽ ra ngoài trên khóe môi ẩn chứa nụ cười.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng lập tức 3 cô gái đều xúm lại tò mò dò hỏi chuyện xảy ra.Có phải giám đốc bị đánh ૮ɦếƭ rồi ko?
Thủy còn chưa kịp trả lời,thì từ văn phòng đã phát ra 1 giọng nam hét vang trời đầy phấn khích.
“YEAH!”
Cả 3 cô gái cùng giật bắn mình kinh hãi nhìn cánh cửa.
“Có phải giọng tổng giám đốc ko?”
Cả 3 cô gái đều mở tròn mắt lại tiếp tục nghe những tiếng ồn ào đầy phấn khích trong phòng.Gương mặt xinh xắn của ai cũng há hốc mồm trợn tròn mắt.Ko phải giám đốc dùng thuốc quá liều chứ.Chỉ có duy nhất 1 người im lặng nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay