Đăng Ký Kết Hôn - Chương 06

Tác giả: HHT - Kam

-Hứ, không thèm ném nữa. Như vậy quá là đánh đố người khác à? Anh thích thì ném đi._ Cô cau mày.
-Thì tôi không ném nổi mà, tôi tưởng cô bảo sẽ ném trúng cơ mà._ Lần này Linn không nhịn được, nói xong anh phì ra, rồi ôm bụng cười như thể phát cuồng.
Bực tức, bị chế giễu, cô nổi nóng tiến lại phía anh một cách hùng hổ. Cô chộp lấy nắm tiền xu trên tay anh rồi phi đến thành giếng…tung cả nắm vào trong. Mọi người tròn mắt, há hốc mồm nhìn theo những đồng xu lấp lóa bay trên không trung rồi rơi lẻng kẻng xuống mặt giếng. Lại những tiếng ồ à vang lên và những cái lắc đầu ngao ngán. Nhưng mọi người chợt dừng lại, chăm chú nhìn vào lòng giếng. Một đồng xu rơi xuống ngay sát cái lỗ, tưởng rằng sẽ trượt, nhưng nó đập vào những đồng xu dưới mặt giếng, nẩy lên và…rơi tọt vào cái lỗ.
Oaaaaaa….
“Trúng rồi kìa, giỏi quá, trúng rồi.”
Cả cô lẫn anh chàng Linn cũng giật nẩy lên, hai người chồm lên thành giếng ngó vào cái lỗ. Đúng là đồng xu may mắn ấy đã nằm gọn giữa cái lỗ rồi. Cô sung sướng nhảy cẫng lên mặc dù đang đi guốc cao, anh chàng Linn cũng vui mừng nhìn cô thán phục.
Bỗng cô trượt chân ngửa về sau, nhưng cô không ngã. Lại bàn tay rắn chắc của anh chàng mới quen đỡ lấy cô một cách nhẹ nhàng. Trong khoảng thời gian ít ỏi đó, cô nhận thấy ánh mắt Linn nhìn cô hơi khác lạ. Còn Linn thì thấy tâm trạng mình cực kỳ không ổn, anh lúng túng trước cô gái yêu kiều, bàn tay anh chạm vào lưng cô mà cảm thấy bỏng rát. Hình như tình yêu đã gõ cửa trái tim anh thật sự, không phải rung động thoáng qua như vừa nãy anh tự huyễn hoặc.
-Chúc mừng cô, cô giỏi thật đấy._ Anh ta cầm tay cô giật lấy giật để [một kiểu bắt tay mới], khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mất tự nhiên và bối rối.
-Ha ha… tôi nói mà, ném vào đó dễ ẹc mà._ Cô cũng ngơ đi cái cảm giác vừa rồi của mình, cô cười tự đắc, liếc xéo Linn làm anh chàng ngây người ra…vì sướng.
“Ước đi, ước đi kìa, ném trúng rồi ước đi.”
Những người đứng xung quanh hò reo giục cô cầu nguyện, cả Linn cũng kéo tay cô lại gần cái giếng hơn. Anh mỉm cười, đặt tay cô lên thành giếng rồi thì thầm vào tai cô:
-Cô ước đi, tiểu thư xinh đẹp.
Những hơi nóng phả vào cổ cô làm cô thoáng rùng mình, cô quay lại nhìn Linn hơi ngỡ ngàng. Nhưng rồi mọi người cứ xúm lấy bắt cô phải cầu khấn, cả Linn cũng vậy, anh ta quay đi thật nhanh cười nói với xung quanh một cách bình thường.
Cô nhắm mắt lại, cúi xuống với vẻ thành kính. Cô sẽ ước gì bây giờ? Ước có nhiều tiền à, để làm gì chứ cô đâu có thiếu thốn, ước cho dì cô khỏi bệnh vậy, ừ cúng đúng trên đời này cô chỉ còn dì là người thân duy nhất mà thôi. Nhưng ở đâu đó trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh tên chồng đáng ghét của cô, rồi cái cảnh hắn vồ lấy cô ném lên giường, thêm cái hành động khó hiểu của hắn trong phòng tắm đêm qua. Và cuối cùng lắng đọng lại trong cô là khuôn mặt đang ngủ của hắn, đầy ưu tư mệt mỏi, và cũng rất đỗi thân thương.
……………
Cô mở mắt, nhìn mọi người xung quanh và Linn như đang muốn bổ đầu cô ra xem cô nghĩ gì vậy. Thoáng giật mình, cô giật lấy tay Linn gọi anh ta tỉnh lại. Linn bối rối quay ra chỗ khác rồi quay lại cười với cô.
-Sao rồi, cô đã ước chưa vậy?_ Linn bước đi bên cô hỏi.
-Tất nhiên là rồi chứ, chả lẽ bỏ phí một điều ước sao?_ Cô nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
-Vậy cái kẻ đã cho cô mượn tiền để có được điều ước đó thì có thể biết được nội dung của nó không tiểu thư?_ Linn cúi xuống, chắp tay giả bộ cầu xin.
-Eo ơi, có vài đồng xu lẻ mà anh cũng tính toán là cho mượn hả, cái đồ keo kiệt. Tôi sẽ trả anh gấp mười lần như thế, còn điều ước là…bí mật._ Cô lườm anh ta một cái nhưng rồi lại thoáng buồn, hơi khựng lại cô cúi xuống im lặng “Điều ước của tôi viển vông lắm, anh có biết không?”
Linn đoán được có gì bất ổn trong câu nói và cả hành động của cô gái đi bên anh, anh bước nhanh lên trước, chặn cô lại làm cô giật mình ngước lên. Anh đặt tay lên vai cô hít một hơi dài rồi mỉm cười.
-Tiểu thư đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn nhé, tôi không biết cô thế nào chứ tôi mà buồn chuyện gì thì tôi sẽ ăn thật nhiều, no bụng rồi sẽ không có chỗ cho nỗi buồn đâu.
-Ừm…nhưng…_ Cô ngập ngừng nhưng rồi không muốn anh chàng trước mặt mình mất vui nên cô khẽ gật đầu.
……
Bóng hai người đi khuất sau chiếc cổng gỗ cổ kính của đền Makun thì lập tức hai bóng người áo đen cũng len lén chạy theo. Chúng ngụy trang trên người bằng lá cây rồi dây dợ lằng nhằng như hai con khỉ, làm người khác nhìn vào không khỏi ái ngại bởi phong cách thời trang đó. Hôm nay chúng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bởi chúng có những bức ảnh đắt giá trong tay.
-Này thì nắm tay nè, này thì chàng đỡ nàng nè rồi lại còn nhìn nhau đắm đuối nữa chứ…phen này bọn mình sẽ ôm một bao tiền từ thằng trợ lý kia mất. Mày tính sao nếu tung đống ảnh này cho cánh phóng viên nữa hả. Vợ giám đốc trung tâm Iris, người mẫu hãng thời trang Z tay trong tay với một thằng lại hoắc lạ huơ. Tiền cứ gọi là vô như nước há há…._ Thằng áo đen tóc dựng ngược cười man dại, ôm đống ảnh vào người.
-Mày đừng điên, mình có thể ép giá thằng trợ lý nhưng phải mềm mỏng, chứ để thứ này lọt vào tay bọn chó săn kia thì tao với mày không ૮ɦếƭ mất xác thì sống cũng chẳng ra hình người nữa đâu con ạ._ Thằng còn lại đập đánh bốp vào đầu thằng tóc dựng dạy bảo, làm thằng kia nghệt mặt ra như mất tiền.
-Ờ há…tao chả khoái chuyện dây dưa với mấy thằng xã hội đen đâu.
Hai thằng gật gù bàn bạc, rú lên cười trong cái bộ dạng chả giống ai rồi tiến thẳng vào bãi đỗ xe trước đền Makun, tiếp tục hành trình do thám vợ giám đốc.
Hắn trở về nhà sau một ngày bận rộn, nhưng hắn hớn hở ra mặt. Xuống xe hắn chạy nhanh vào trong nhà quên cả cặp tài liệu mà sau trợ lý Kim phải mang vào. Hắn cởi chiếc áo vét nóng bức, xà vào nhà bếp ôm lấy một người phụ nữ đứng tuổi.
-Bác Phương, mọi thứ bác chuẩn bị hết chưa?_ Hắn nũng nịu.
-Đã xong hết rồi thiếu gia, cậu mặc tạp dề vào đi rồi hãy làm._ Bà ấy hiền lành cười với hắn.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời người phụ nữ ấy, nhanh chóng khoác chiếc tạp dề vào cổ. Hắn yêu quý bác Phương như mẹ của hắn, bác là vợ quản gia Trịnh nhưng cách đối xử của hắn với hai người khác hẳn nhau. Cũng có lẽ quản gia Trịnh trước kia luôn theo sát bố hắn, trung thành và tận tụy. Cho đến khi bố hắn chuyển sang ở hẳn nước ngoài thì ông ta mới trở về phục vụ hắn. Chắc vì thế mà hắn không có cảm tình lắm với ông ta bằng vợ ông - bác Phương – người phụ nữ đã chăm sóc hắn từ lúc còn là một cậu bé.
-Thiếu gia đã về rồi ạ?_ Tiếng ông Trịnh gấp gáp từ ngoài vườn chạy vào.
-Ông đi đâu thế? Vợ tôi vẫn ở trên phòng à, đừng cho cô ấy xuống đây nhé._ Hắn vui vẻ lạ thường.
-Tôi vừa cho người trồng lại mấy chậu hoa trà, hôm qua mưa to bị tã ra thưa cậu chủ…._ Ông ta ngập ngừng làm hắn ngẩng lên nhìn dò xét. – Còn..còn tiểu thư…đã đi đâu từ sáng rồi ạ._ Người đàn ông run lên sợ hãi.
-Vậy à? Chắc vợ tôi có việc bên tạp chí thời trang, không sao chắc chiều cô ấy sẽ về thôi._ Hắn buông con dao đang sắt cà rốt xuống, lững thững tiến về cầu thang làm vợ chồng ông quản gia kinh ngạc nhìn nhau.
Cửa phòng khẽ mở, hắn đứng im nhìn khắp gian phòng, mùi hoa trà thoang thoảng.
“Có lẽ cô ấy bận việc thật, rồi cô ấy sẽ về sớm thôi mà”
Hắn thở dài tiến lại bàn trang điểm của cô, hắn đang mong muốn điều hắn nghĩ là thật. Và khi không nhìn thấy tờ giấy đã để lại buổi sáng, hắn thở phào nhẹ nhõm khẳng định là vợ mình đã đọc những gì hắn viết, và chắc chắn cô ấy sẽ về gặp hắn, sớm thôi. Hắn tủm tỉm lôi trong túi áo sơ mi hai mảnh giấy nhỏ, kẹp vào quyển tạp chí trên bàn.
-------------------------
Thời gian trôi qua thật nhanh thoáng cái mà đã 7 rưỡi tối rồi, bà Phương bê đĩa hoa quả được cắt tỉa đẹp đẽ lên bàn ăn đầy ắp những món ngon hấp dẫn. Thoáng nhìn cậu chủ trẻ tuổi ngủ gật trên sopha trong phòng khách, bà khẽ lắc đầu chép miệng. Hắn như con trai của bà, thời gian bà ở bên chăm sóc hắn còn nhiều hơn thời gian mẹ hắn chăm sóc con. Nhưng chắc chắn chẳng ai thay thế được người mẹ trong lòng một đứa trẻ cả, và hắn cũng chỉ là một đứa trẻ trong mắt bà thôi. Một đứa trẻ đang làm mọi việc cho tình yêu của nó, một đứa trẻ ngốc nghếch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc