Đăng Ký Kết Hôn - Chương 04

Tác giả: HHT - Kam

Chiếc xe màu bạc dừng bên cánh đồng hoa Iris, ánh đèn đường vàng vọt làm khung cảnh sau cơn mưa thật đẹp, nó có cảm giác cũ cũ, hơi đồng quê và lãng mạn theo kiểu cổ điển. Cô gái mặc quần jean, áo pull màu cam bước xuống xe. Cô vẫy tay chào người trên xe rồi khoác chiếc túi nhựa lớn lên vai bước dọc theo đường ray xe lửa về phía căn biệt thự nằm gần bờ biển.
Cô thích cảm giác bước theo một đường ray tít tắp như thế này, nó làm cô cảm thấy vui. Chẳng vì gì cả, chỉ đơn giản là một ý thích bình thường. Nhưng cô lại mong muốn một bàn tay nắm lấy tay mình, cùng mình thả bước trên con đường này. Cô lại nhớ đến chồng mình dù cho cô sắp được gặp hắn, trong cái căn biệt thự ngay trước mặt kia thôi chứ có xa xôi gì đâu.
Không biết giờ này hắn đã ngủ chưa, hình như lúc chiều hắn có dặn cô về nhà chờ hắn. Nhưng việc gì cô phải nghe lời hắn, hắn làm cô mất mặt với bao nhiêu người, và phải khổ sở thế nào trước những cặp mắt của cái lũ nhân viên trong cửa hàng quần áo ấy chứ. Dù cô có là vợ tổng thống, thì chúng phải tin là một nam một nữ tự dưng hùng hổ xông vào một chỗ kín như thế lại chẳng có chuyện gì xảy ra sao. Thật bực mình với thằng chồng trời đánh của cô. Đồ thần kinh.
Nhưng mà kệ hắn, cô đang vui mà, lúc tối cô cùng với anh chàng Linn mới quen đã đi chơi rất nhiều nơi. Không hiểu sao đi dạo phố với anh chàng đó làm cô thích thú đến vậy. Có phải vì anh ta chiều chuộng tất cả những ý thích, kể cả quái gở của cô hay không. Như là việc đang đi thì cô ta bắt anh xuống xe mua cho mình một tô mì bán ven đường, nhưng rồi khi anh ta mang lên cô lại chẳng ăn sợi nào. Có lẽ đấy gọi là tai quái chứ không phải ý thích nữa. Nhưng vui nhất là cái cách anh ta cuống lên tìm chỗ đỗ xe để chạy ra dưới trời mưa mua bằng được cho cô, lại còn quay lại lấy tương ớt với chanh cho đủ vị nữa chứ, buồn cười quá. Rồi khi mà cô bảo không ăn nữa thì anh ta cũng lúng túng vặn vẹo cái đầu một cách khổ sở, như thể anh ta không làm cô vừa lòng ý.
Cô tủm tỉm rồi bật cười thành tiếng. Buổi tối hôm nay thật thú vị.
Khe khẽ mở cánh cửa phòng rón rén bước vào, căn phòng tối thui chỉ có ánh sáng đèn ngoài khu vườn hắt qua ô cửa kính lờ mờ. Chắc chồng cô ngủ rồi, vậy cũng tốt cô đỡ phải nghe hắn lải nhải.
Cô nhẹ nhàng đặt đôi guốc vào tủ giày, rồi nhón chân bước vào phòng tắm. Mở cửa phòng tắm, cô vui vẻ chốt lại rồi gật gù cái đầu ngâm nga một đoạn bài hát và loay hoay *** ra định tắm. Cô không để ý rằng tại sao mình không cần bật đèn nhà tắm mà nó vẫn sáng trưng như thế.
-Vợ yêu về muộn vậy?
Giọng hắn làm cô giật nẩy người, cô quay ngoắt lại thì ngạc nhiên nhìn thấy hắn đang nằm trong bồn tắm, miệng hắn đang đốt TL. Vội vàng cầm lấy áo tìm cách chui vào, cô lóng ngóng mãi mà vẫn không mặc lại được cái áo mới mua.
Cũng chẳng tốn thời gian là mấy, hắn vùng dậy bước ra khỏi bồn tắm vồ lấy cô, giật phăng chiếc áo trên tay cô ném vào góc phòng. Hắn bế bổng cô lên bước về phía bồn tắm, thả cô vào làn nước ấm nóng thoang thoảng mùi hoa trà, mùi nước tắm mà cô ưa thích.
Hắn nhẹ nhàng dùng bông tắm xoa lên người cô. Hắn đang tắm cho cô. Cô không thể tin được. Cô tưởng là hắn sẽ điên cuồng mà ném cô lên giường nếu bắt gặp cô về muộn thế này chứ. Vẻ mặt của hắn lúc nãy làm cô sợ hãi vì nó đầy sự bực tức đến nỗi cô chẳng dám nói câu nào. Nhưng thái độ và hành động bây giờ của hắn mới khiến cô bạt vía. Hắn im lặng xoa những bọt sữa mịn màng lên da cô, hắn nhẹ nhàng như sợ cô bị đau. Rồi hắn gỡ mái tóc được kẹp cao vống *** đầu của cô xuống, hắn làm ướt rồi xoa dầu gội lên những lọn tóc hung đỏ. Hắn làm mọi việc lúng túng nhưng rất nhẹ nhàng. Hắn làm cô phát hoảng.
Sau khi đã gội đầu xong cho cô [có thể gọi là gội chứ cái kiểu xoa xoa của hắn thì chẳng hạt bụi nào rơi ra được đâu], hắn với tay, mở thêm chút nước nóng vào bồn rồi còn sờ tay vào thử xem đủ ấm chưa nữa chứ. Hắn đứng dậy, lúc bấy giờ cô mới để ý hắn không hề mặc quần áo. Đúng thật là hắn không mặc từ trước khi cô bước vào kia mà, hắn đang tắm đó thôi. Nhưng cô lại ngớ ngẩn đến nỗi không nhận ra.
Hơi xấu hổ, cô cúi gằm xuống nhìn chằm chằm vào những bong bóng đầy màu sắc đang vỡ dần vỡ dần trên mặt nước.
-Em tắm đi rồi đi ngủ, mau lên muộn rồi đấy, cẩn thận không cảm lạnh._ Hắn vừa lau người rồi khoác chiếc áo ngủ vừa nói với cô, một giọng nhẹ nhàng nhưng sao vô cảm đến thế.
Cô ngồi lại một mình, suy nghĩ ௱ô** lung. Cô cởi dần quần áo và đắm mình xuống làn nước ấm một cách vô thức.
-------------------------
“Vậy là mình chẳng thể làm gì được cô ta. Cái gương mặt ấy khiến mình không dám làm nó khó chịu. Vợ ơi là vợ, cuối cùng thì trong tim em, tôi là cái quái quỷ gì chứ”
Hắn lẩm nhẩm trong đầu với một khuôn mặt đăm chiêu hết mức. Ngồi trên chiếc sopha to đùng nhìn ra cửa sổ *** và suy nghĩ về quá khứ đẹp đẽ, hắn lặng lẽ một cách không bình thường. Có lẽ cuộc tình này chỉ có mình hắn thiết tha, chỉ có mình hắn muốn níu kéo. Hắn cảm thấy khổ sở, cảm thấy khó thở khi nghĩ đến cảnh vợ hắn xách vali bước đi cùng thằng khốn nạn đó. Rồi hắn lại tự xua đi tất cả và vẽ ra một viễn cảnh khác. Một viễn cảnh chỉ có hắn và vợ hắn hạnh phúc và êm ấm.
Đầu hắn đau kinh khủng, ngày hôm nay có quá nhiều việc, hết vợ đến công ty. Mấy thằng cha béo ú trong hội cổ đông cứ ép hắn phải trích vốn đầu tư của trung tâm mua sắm cho việc xây một trung tâm nữa bên cạnh. Trung tâm này là của hắn, hắn gây dựng nên bằng tiền của hắn, bằng công sức của hắn, lý gì mà hắn phải rút ruột tài sản của mình cho mấy thằng chỉ biết ăn chơi phè phỡn, ngồi không hưởng thụ chứ. Nhưng nếu không làm thế hắn sẽ mất cái ghế tổng giám đốc, và đồng nghĩa với việc mất một số mối làm ăn để phát triển Trung tâm của hắn. Thực sự là rất đau đầu. Hắn ngửa cổ ra thở dài rồi nhắm mắt lại tìm kiếm một khoảnh khắc thư giãn.
Đêm buông xuống một màn sương giăng giăng sau ô cửa sổ, cái không khí ẩm ướt sau cơn mưa tạo nên một tấm màn hơi nước thật đẹp. Nhưng lạnh lẽo.
Cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc đã được sấy gần khô. Bật chiếc đèn ngủ màu tím ngọt lên, cô mới chợt để ý chồng của mình không có ở trên giường. Nhìn quanh rồi dừng lại ở ghế sopha trước cửa sổ, cô nhìn thấy hắn đang ngủ, hơi gò bó nhưng hắn đang ngủ. Có vẻ hắn rất mệt mỏi, nhìn *** vẫn đang cháy trên tay hắn, cô vội vàng chạy lại gỡ ra dụi vào gạt tàn.
“Cái tên bất cẩn này, ngủ mà không dụi thuốc đi à,tính đốt nhà hay tự đốt mình thế hả?”
Cô vẫn lầm bầm mắng hắn trong suy nghĩ, nhưng thật ra nhìn cái dáng ngủ như một đứa trẻ con của hắn cô lại thấy thương hắn vô cùng. Bước lại giường cô kéo chiếc chăn mỏng ra đắp lên người cho hắn, rồi kê đầu hắn lên một cái gối êm ái. Trước khi quay về giường ngủ cô còn giơ một quả đấm dứ dứ vào mặt hắn nữa chứ. Trẻ con hết biết.
Nhảy lên giường, cô chui vào đống chăn đệm ấm sực, êm lún. Và tất nhiên là đã được thay mới, chứ không phải cái đống sáng nay cô nhìn thấy. Mặc dù thế nhưng nghĩ tới cô vẫn thoáng bực tức, cô ghét thằng chồng Sở Khanh, lăng nhăng của mình. Mà thôi cũng không có gì phải bận tâm, dù sao thì cô với hắn cũng sẽ chẳng ở bên nhau được mà, sớm muộn gì cũng phải ly hôn mà thôi. Nói đến ly hôn sao lại buồn đến thế, cô cụp mắt xuống thở dài….chờ đón giấc ngủ.
Trên ghế sopha lúc đó, cái người đang ngồi ngủ lại có tâm trạng hoàn toàn khác. Tuy chưa tha thứ được cho vợ mình, nhưng cái cử chỉ vừa rồi của vợ hắn cũng làm hắn nguôi đi phần nào nỗi tức giận. À không, còn cái vụ cô giơ nắm đấm ra trước mặt hắn thì hắn vứt đi đâu, tóm lại giận vẫn hoàn giận. Hắn nhếch miệng lên cười một cái thích thú rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
-----------------------
Chim hót, nắng vàng, vườn hoa thơm ngát của buổi sáng tràn vào căn phòng rộng rãi đẹp như một cung điện. Ánh sáng làm cô hơi khó chịu vì vẫn đang nằm trên giường. Nhưng cũng phải dậy đi thôi cô nàng lười nhác. Cô vươn vai đón chào một ngày mới thật sảng khoái. Dụi mắt nhìn lại phía ghế sopha, chồng cô không có ở đó.
-Mới sáng mà anh ta đã tếch đi đâu rồi nhỉ?_ Cô lẩm nhẩm bước vào phòng tắm, bắt đầu công việc của một ngày mới, tất nhiên là tắm táp và đánh răng rửa mặt rồi.
Bước ra khỏi phòng tắm với hương hoa trà thơm mát, cô tiến lại bàn trang điểm với lấy cái lược gỗ chải đầu. Nhưng cô dừng lại bởi thoáng nhìn thấy mảnh giấy xanh lam đặt dưới lọ nước hoa.
“Anh có việc ở công ty, tối anh sẽ về, em chờ ở nhà nhé anh có chuyện muốn nói.”
Gì chứ, bày đặt nhắn tin bằng giấy, làm như mật thư không bằng, cô bĩu môi nhét tờ giấy vào đống tạp chí bên cạnh. Bẻ một mẩu bánh quy – bữa sáng mà người giúp việc mang đến từ lúc nào, cô ngả xuống chiếc ghế mat-xa, bật ti vi và thưởng thức buổi sáng thứ bảy nhàn rỗi.
[Tiếp theo là thông tin kinh tế và doanh nghiệp trong ngày…Sáng nay, tổng giám đốc trung tâm mua sắm Iris lớn nhất thành phố đã dự họp báo tại ủy ban hội doanh nghiệp quốc gia….Sau đây là một số hình ảnh buổi họp báo….]
Nhìn chồng mình trên ti vi oai phong thành đạt, cô chợt thấy buồn. Tình yêu thương trong cô với chồng của mình vẫn rất nhiều, cô thực sự không muốn phải rời xa người đàn ông đã ở bên cô suốt nửa năm nay. Nhưng bây giờ cô thấy rối loạn, cô không biết phải làm gì để giải quyết mọi chuyện. Nhớ lại những gì kinh khủng mà dì cô đã kể, nhớ lại khuôn mặt tím tái đáng sợ của ba cô trước khi ૮ɦếƭ và cả cái tai nạn khủng khiếp của mẹ cô nữa, làm sao cô có thể bỏ qua để chấp nhận chung sống với chồng cô.
Tại sao chồng cô không nói cho cô biết mọi chuyện anh ta đã rõ ngay từ ban đầu. Tại sao anh ta không nói rằng chính ba anh ta đã Ng*ai t*nh với mẹ cô, gây ra cái ૮ɦếƭ của ba mẹ cô và cũng làm chính mẹ anh ta phải tự tử. Tại sao chuyện xảy ra mới cách đây một năm mà sau này anh ta còn có thể coi như không có, để chường cái bộ mặt giả dối ra cầu hôn cô. Thậm chí khi mới gặp nhau anh ta còn giả vờ giúp cô mua quà tặng mẹ cô, anh ta không phải người biết rõ nhất là mẹ cô đã ૮ɦếƭ hay sao? Một kẻ lừa gạt tráo trở.
Cô gục mặt xuống hai đầu gối, ước gì cô có thể khóc được, ước gì cô đủ can đảm ký vào tờ giấy đó. Cảm giác này đau hơn cô tưởng tượng.
Bản nhạc trong chuông điện thoại í éo không ngừng…Cô quờ tay tìm kiếm với một vẻ mặt thẫn thờ.
-Alo?
[Chào cô Jen, chúc cô một buổi sáng cuối tuần vui vẻ]
-Ơ, ai đấy?_ Cô giật mình bởi giọng nói lạ, giơ điện thoại ra nhìn cô mới biết đó là Linn, anh chàng cô mới quen hôm qua. – A, anh Linn à, tôi xin lỗi tôi đang…bận nên không để ý.
[Cô bận sao? Xin lỗi cô nhé, tôi cũng gọi đường đột quá. Vậy cô cứ tiếp tục công việc đi nhé.]
-À…ý tôi là bây giờ tôi không bận nữa, có chuyện gì vậy anh Linn?_ Cô lập bập.
[Cô rảnh thật chứ? Chỉ là tôi được nghỉ cuối tuần và muốn mời cô đi chơi một ngày thôi, cô có thời gian không?]
-Đi chơi?_ Anh chàng này lạ thật, mới sáng đã muốn rủ cô đi chơi, mà đi đâu mới được chứ. Cô tự hỏi.
[Tôi định mời cô đi đến đền Makun, nghe nói nó thiêng lắm, tôi muốn cầu xin một số việc. Nếu cô không rảnh…]
-À không, tôi ở nhà cũng buồn lắm. Vậy anh qua chỗ hôm qua đón tôi nhé._ Cô sốt sắng, dù sao thì cô cũng chẳng có kế hoạch gì cho ngày hôm nay, đi chơi với một người khiến cô dễ chịu như Linn cũng tốt đấy chứ.
[Vâng, vậy nửa tiếng nữa tôi đón cô]
Giọng anh chàng vui thấy rõ, chắc anh ta với về nước sau đợt công tác nên muốn đi chơi đây mà. Cô tắt điện thoại, mỉm cười rồi nhún nhẩy tiến lại tủ quần áo. Xem nào, đi đến đền chùa thì cô sẽ mặc kín đáo một chút. Cô chọn một bộ váy màu phớt hồng dài ngang đầu gối, đủ kín cổng cao tường rồi, thêm một chiếc áo len mỏng khoác ngoài nữa là đủ cả chuyện giữ sức khỏe.
Chiếc xe màu bạc đỗ bên đường ray xe lửa chờ đợi bóng người thiếu nữ xinh đẹp đang tiến lại từ xa. Linn lịch sự xuống xe mở cửa sẵn cho cô gái duyên dáng, hôm nay anh cũng thật bảnh bao. Mặc dù trên người anh không phải đồ hiệu từ đầu đến gót nhưng ở anh vẫn có một phong cách lịch thiệp, phóng khoáng đúng với chất đàn ông Italy của nửa dòng máu trong anh.
-Quý cô đã dùng bữa sáng chưa thế?_ Linn giả vờ nghiêng người kính cẩn.
-Cám ơn anh, tôi đã thưởng thức một bữa sáng tuyệt vời rồi ạ._ Cô cũng nhún chân xòe váy phụ họa theo.
Cả hai cười lớn rồi anh mời cô lên xe, và chiếc xe lại men theo đường ray tiến thẳng đến thành phố. Cô công nhận Linn hôm nay không giống người hôm qua, anh ta có vẻ chăm chút vẻ bề ngoài hơn, săn đón cô hơn nhưng vẫn đủ điềm tĩnh và giữ chừng mực khiến cô thấy rất tin tưởng.
-Không biết cô có vui không khi tôi mời cô thế này. Tôi thấy hơi không tế nhị.
-Anh đừng lo, tôi không ngại gì đâu, dù sao tôi cũng muốn thử cầu khấn một lần xem sao, tôi chưa từng đến đền Makun mà._ Cô tươi tỉnh vừa nói chuyện vừa nhìn những hàng cây vụt qua bên đường.
-Tôi được một đối tác giới thiệu đến đền Makun, chứ xa đất nước lâu, giờ quay lại tôi cũng không biết nhiều nơi lắm. Cô chưa từng đi chùa sao?_ Anh ta hơi ngạc nhiên hỏi cô.
-Tôi chưa đi chùa bao giờ, nhưng bây giờ tôi đang đi cho biết này._ Cô cười.
-Đúng rồi, nên biết nếu cô còn ý định muốn qua Nhật Bản du học, ở đó có rất nhiều ngôi chùa nổi tiếng và lâu đời.
-Anh biết nhiều về thế giới và xã hội nhỉ, anh kể cho tôi nghe một số điều thú vị đi._ Cô nhí nhảnh quay sang anh.
Hai người cười nói vui vẻ qua những câu chuyện Linn kể. Vô hình chung giữa họ đã nảy sinh một tình bạn thân thiết và tin tưởng lẫn nhau. Nhưng câu chuyện của họ, từng bước đi của họ không phải chỉ mình họ biết.
-Mày chụp được đủ chưa, lát tao đi sát bên xe họ nhớ tìm cách chụp được cả mặt nhé._ Hai thanh niên mặc đồ đen, đeo kính cũng đen nốt ngồi trong chiếc xe đen bóng đi đằng sau xe Linn đang chụm đầu vào nhau thì thào.
-Yên tâm đê, hai anh chị kia chẳng để ý gì đâu, mải chim chuột nhau tao có chụp tận mặt cũng đếch biết gì đâu mà._ Một tên đầu dựng đứng cười hềnh hệch.
-Ờ, vụ này kiếm cũng khá bộn nhể, thằng trợ lý giám đốc đó vung tiền như rác, không biết thằng giám đốc thì còn đến mức nào._ Thằng còn lại gật gù khoái trá.
Xe trước cứ vui vẻ đi, xe sau cũng bám theo vui chả kém. Nhưng sự vui vẻ xuất phát từ những điều rất khác nhau. Xã hội mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay